Chương : 340
Trước lúc vào học, Linh Tĩnh lấy một cuốn sổ ghi chép còn mới ra, dùng thước kẻ thành mấy cột, sau đó ghi chép chi tiết thu chỉ vào đó. Cô bé ngồi cùng bàn vừa làm xong bài tập, vươn vai rồi nghiêng người sang:
"Lại ghi sổ sách sao?"
"Ừ."
Linh Tĩnh mỉm cười.
"Quyển trước đã viết hết rồi."
"Sổ ghi chép gia đình nha."
Cô bé ngồi cùng bàn chống cằm nhìn Linh Tĩnh với vẻ khâm phục.
"Từ lớp mười đã thấy cậu ghi chép những thứ này, kiên trì hai năm, nếu không biết cậu là học sinh thì sợ rằng người khác đã tưởng cậu lập gia đình rồi đó."
Ban đầu còn tưởng rằng nàng ghi chép thu chi trong nhà, sau đó lại nghe nói nàng ở cùng một nhà với hai người bạn, thậm chí một trong hai người đó còn là nam, khi đó thực sự là khó tin nổi.
Linh Tĩnh là một trong số nữ sinh xuất sắc nhất của lớp học này. Mặc dù bề ngoài không thể nói là xinh đẹp nhất, nhưng nàng ở cùng một nơi với Gia Minh lâu như vậy, trên người lại tự nhiên toát ra vẻ ngây thơ xen lẫn với thành thục rất đặc biệt. So với những nữ sinh cùng tuổi hoạt bát đến không biết trời cao đất rộng, khí chất như vậy khiến nàng trở thành người đáng chú ý nhất không thể nghi ngờ, rất nhiều nam sinh đều thầm mến nàng.
Dưới tình huống như vậy, chuyện nàng sống chung với người khác trở thành chủ đề được mọi người bàn tán nhiều nhất. Chỉ là đối với cuộc sống như vậy, trước giờ tính tình Linh Tĩnh thẳng thắn, hiền lành, mọi người cũng biết Gia Minh, Sa Sa là bạn tốt chơi đùa với nàng từ nhỏ, vì vậy tất cả đều vô thức nghĩ đến chuyện này theo chiều hướng tích cực. Dù sao trong mắt người khác, Gia Minh với tính tình cổ quái, ác liệt tuyệt đối không xứng với một cô gái như Linh Tĩnh. Dần dần, ảnh hưởng của chuyện này trái lại bị đè ép đến mức thấp nhất, mặc dù vẫn có một số tin đồn nhảm, nhưng cũng không gây cho Linh Tĩnh chút khó xử nào.
"Ồ."
Linh Tĩnh cười vuốt tóc mai bên tai.
"Mọi người ở cùng một nhà, có kế hoạch thì vẫn tốt hơn. Thực ra khi còn học Trung học cơ sở mình đã giúp mẹ làm việc này rồi."
"Biết cậu đảm đang rồi."
Nữ sinh ngồi cùng bàn cười nhìn nàng, ước ao:
"Không biết tương lai ai sẽ lấy được cậu nha... Đúng rồi, ở cùng một nơi với nam sinh có cảm giác thế nào? Mình thấy Cố Gia Minh kia rất xấu, luôn chép bài của người khác, đi học chỉ biết ngủ gật."
Nghe người khác phê phán hành vi ác liệt của Gia Minh, Linh Tĩnh cũng không khỏi bật cười:
"Ha hả... ở cùng với nam sinh nha, có thể tin cậy trong những lúc quan trọng, việc nặng đều do hắn làm, nếu gặp chuyện gì đột xuất thì hắn cũng rất có chủ kiến, rồi chia nhau làm việc nhà. Nếu không ở cùng với hắn làm gì?"
Nàng lật sang trang giấy khác, tiếp tục ghi chép.
"Vậy thì các cậu phân chia như thế nào? Nấu cơm, quét nhà, giặt quần áo, lẽ nào cùng đều thay nhau làm sao?"
Bị ảnh hưởng bởi tinh thần nổi loạn, nữ sinh ngồi cùng bàn tiếp tục ghé người sang đầy hứng thú. Linh Tĩnh đẩy người nàng sang bên cạnh một chút, vừa tiếp tục ghi chép vừa trả lời:
"Ai rảnh thì người đó làm, chẳng qua Sa Sa không biết nấu ăn, cậu ấy quét nhà, giặt quần áo nhiều hơn... Sao vậy? Tiểu Lệ, cậu hỏi làm gì?"
"Tò mò nha."
Nữ sinh có vài vết tàn nhang trên mặt, bề ngoài khá bình thường cười nói, sau đó nheo mắt lại thần bí.
"Không thể nào, quần áo các cậu cùng thay nhau giặt, cả đồ lót cũng thay nhau giặt ư?"
"Chuyện này… cũng không sao cả..."
Cắn đầu bút, Linh Tĩnh thuận miệng trả lời, một lát sau mới đẩy đối phương ra.
"Tốt lắm, không thèm nghe cậu nói nữa. Cậu thật tò mò, không phải cũng ở chung với đàn ông rồi chứ? Đến lúc đó cậu không tự giặt đồ lót của mình thì tự lo xem có bị bệnh không đi, cậu thấy có nam nhân nào giặt đồ lót giúp phụ nữ chưa?"
Mặc kệ cô bé tò mò này, Linh Tĩnh bắt đầu nhớ những thứ ngày hôm qua đã mua, một con cá chép, một lon đậu phộng...
"Vì vậy mới nói nếu Cố Gia Minh cũng giặt cho các cậu thì hắn nhất định là biến thái, cậu và Liễu Hoài Sa phải cẩn thận nha..."
Cô gái tò mò tiếp lời nàng.
Linh Tĩnh lơ đễnh trả lời:
"Bọn mình cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn có phải biến thái hay không mình còn rõ hơn cả hắn."
Huống chi cho dù thực sự là biến thái thì Gia Minh cũng trực tiếp làm với nàng và Sa Sa, Sa Sa thích nhất cảm giác như cưỡng gian, vụng trộm, hơn nữa đều luôn kéo cả nàng vào...
Chuyện này đương nhiên không thể nói ra được, chỉ là vừa nghĩ đến thì khuôn mặt lại không tự chủ được đỏ lên. Nàng tiếp tục máy móc ghi chép những chi tiêu hôm qua.
Đối với chuyện một mỹ nữ thế này lại rơi vào tay Gia Minh, Tiểu Lệ rất khó chịu:
"Nếu cứ như vậy, mình thấy Cố Gia Minh sẽ thực sự trở thành chồng cậu."
"Như vậy cũng rất tốt."
Mỹ nữ vô tâm thuận miệng trả lời khiến cô bé tò mò bên cạnh nàng tức giận, nhưng trong lòng cũng chỉ cho rằng Linh Tĩnh đang nói đùa. Chỉ là học sinh trung học, ai có thể nói đến chuyện kết hôn một cách hời hợt như vậy. Đang định nói tiếp thì chợt thấy có người xuất hiện ở cửa, lão xử nữ phụ trách tác phong và kỷ luật trong trường bước tới.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp, thành thục lại cố ý tỏ ra nghiêm túc, mặc âu phục văn phòng, tất chân, giày cao gót, mắt kính cũ kỹ và mái tóc quăn được buộc ở sau đầu, với rất nhiều người yêu thích H-Game, một cô gái như vậy có lẽ là một đối tượng để dạy dỗ, tàn phá vô cùng hấp dẫn. Chẳng qua điều đó cũng chỉ giới hạn tại thời điểm dạy dỗ và tàn phá, nếu như đó là một tồn tại tà ác bất cứ lúc nào cũng có thể bắt ngươi quét dọn sân vận động một trăm ngày, vậy thì khi đối mặt với nàng, có lẽ ngươi chỉ có thể cảm nhận được sự kiêng dè và nơm nớp lo sợ.
Ngồi nghiêm chỉnh lại, Tiểu Lệ hấp tấp mở sánh vở ra, cầu nguyện đối phương không chú ý đến cảnh mình vừa nói chuyện với Linh Tĩnh vừa rồi. Chẳng qua, tiếng giày cao gót lộp cộp càng lúc càng gần, Tiểu Lệ trộm liếc mắt nhìn lên, phát hiện ra sự thực là cô Trương đang bước về phía này.
Lần này xong rồi... Đi học nói chuyện... Hạ hạnh kiểm... Quét lớp học... Viết kiểm điểm...
Rất nhiều hình phạt xoay tròn trong đầu nàng, nói thì nói vậy, không phải là sẽ phải chịu tất cả các loại kiểm điểm này, nhưng thường thì sẽ phải chịu một loại trong số đó. Còn đang suy nghĩ thì cô Trương đã dừng lại ngay bên bàn:
"Diệp Linh Tĩnh."
"Dạ..."
Rụt rè đứng dậy, một lát sau Tiểu Lệ mới ý thức được cô Trương không gọi nàng, lập tức ngồi phịch xuống:
"Em xin lỗi..."
Nàng lập tức vô cùng xấu hổ, Nhã Hàm và những người xung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái. Đến khi Linh Tĩnh mỉm cười đứng dậy, Nhã Hàm mới gật đầu, nói:
"Theo tôi."
Cất cuốn sổ ghi chép vào cặp, Linh Tĩnh cười nhéo vào vai Tiểu Lệ một cái rồi mới đi ra ngoài cùng Nhã Hàm. Đến chỗ không có người, Nhã Hàm nở nụ cười:
"Cô bé ngồi cùng bàn em sao vậy?"
"Gần đây cậu ấy hơi lơ đễnh, có lẽ là có bạn trai rồi."
Thuận miệng trả lời qua loa, Linh Tĩnh nói,
"Có gì vậy chị Nhã Hàm?"
"Ồ, mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ hai. Có một bữa tiệc sinh nhật, nếu hai bác Diệp rảnh thì mời hai bác đến bữa tiệc giùm chị, còn cả nhà Sa Sa nữa, Liễu lão đại cũng phải mời. Đây là thiệp mời."
Mở túi xách ra, Nhã Hàm lấy sáu tấm thiệp mời ra đưa cho Linh Tĩnh.
"Chủ nhật, khách sạn Cố Viên, em, Sa Sa và Gia Minh nhất định phải tới đó."
"Chắc chắn rồi."
Linh Tĩnh gật đầu cười.
"Ngày đó chắc đông người lắm, bọn em có phải mặc lễ phục không?"
"Chắc là cũng nhiều người, nhưng không cần quá để ý ăn mặc, không phải tiệc Tây, mọi người chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi."
Nhã Hàm mỉm cười, đưa tay ra buộc lại mái tóc hơi rối cho Linh Tĩnh, sau đó mới nói:
"Đúng rồi, sự kiện người Thái Lan kia, bây giờ còn vấn đề gì không?"
"Ừ. Gia Minh nói có người của Cục Quốc An, căn bản là sẽ không sao cả."
Bối cảnh của Gia Minh mọi người đều biết, chuyện lần này cũng không cần phải che che giấu giấu. Lại nói về sự kiện quyền Thái mấy ngày trước, sau khi mấy người Gia Minh ra khỏi cục cảnh sát thì mọi chuyện căn bản là đã không còn liên quan đến bọn họ. Dưới lực lượng của một cái tát của Gia Minh, thiếu niên Thái Lan tên A Mỗ Lôi bị chấn thương sọ não, vỡ màng nhĩ, bây giờ vẫn phải nằm viện chưa ra ngoài được. Phía Thái Lan vẫn một mực kháng nghị, can thiệp thông qua quan hệ ngoại giao nhưng thái độ của Trung Quốc bên này cũng rất cứng rắn, dựa vào cuốn băng ghi hình ở cục cảnh sát lúc trước, bất kể đối phương đưa ra kháng nghị thế nào cũng đều đáp lại rằng: Các người đánh người ngay ở cơ quan chấp pháp, chẳng lẽ còn nói mình có lý sao? Bị đánh chết cũng đáng đời.
Vết thương của A Mỗ Lôi bị kết luận là ngoài ý muốn, về phần Hi Lý Vượng, bên này tạm giữ bốn mươi tám tiếng rồi thả ra, thủ hạ của Tiểu Mạnh nhổ nước bọt vào hắn, sau đó hai người bị đánh suýt chết, bọn họ cũng không thông qua pháp luật để gây chuyện mà chỉ nói bóng gió sẽ chém chết đám người Thái này. Ảnh hưởng do xã hội đen chém chết người ngoại quốc quá xấu, Viêm Hoàng Giác Tỉnh thông qua con đường cục công an gián tiếp cảnh cáo Sa Trúc bang không được làm loạn. Cùng lúc đó, trong mấy ngày gần đây, đoàn võ thuật Thái Lan kia đều ở lì trong khách sạn, không ai dám ra ngoài một mình.
"Lại ghi sổ sách sao?"
"Ừ."
Linh Tĩnh mỉm cười.
"Quyển trước đã viết hết rồi."
"Sổ ghi chép gia đình nha."
Cô bé ngồi cùng bàn chống cằm nhìn Linh Tĩnh với vẻ khâm phục.
"Từ lớp mười đã thấy cậu ghi chép những thứ này, kiên trì hai năm, nếu không biết cậu là học sinh thì sợ rằng người khác đã tưởng cậu lập gia đình rồi đó."
Ban đầu còn tưởng rằng nàng ghi chép thu chi trong nhà, sau đó lại nghe nói nàng ở cùng một nhà với hai người bạn, thậm chí một trong hai người đó còn là nam, khi đó thực sự là khó tin nổi.
Linh Tĩnh là một trong số nữ sinh xuất sắc nhất của lớp học này. Mặc dù bề ngoài không thể nói là xinh đẹp nhất, nhưng nàng ở cùng một nơi với Gia Minh lâu như vậy, trên người lại tự nhiên toát ra vẻ ngây thơ xen lẫn với thành thục rất đặc biệt. So với những nữ sinh cùng tuổi hoạt bát đến không biết trời cao đất rộng, khí chất như vậy khiến nàng trở thành người đáng chú ý nhất không thể nghi ngờ, rất nhiều nam sinh đều thầm mến nàng.
Dưới tình huống như vậy, chuyện nàng sống chung với người khác trở thành chủ đề được mọi người bàn tán nhiều nhất. Chỉ là đối với cuộc sống như vậy, trước giờ tính tình Linh Tĩnh thẳng thắn, hiền lành, mọi người cũng biết Gia Minh, Sa Sa là bạn tốt chơi đùa với nàng từ nhỏ, vì vậy tất cả đều vô thức nghĩ đến chuyện này theo chiều hướng tích cực. Dù sao trong mắt người khác, Gia Minh với tính tình cổ quái, ác liệt tuyệt đối không xứng với một cô gái như Linh Tĩnh. Dần dần, ảnh hưởng của chuyện này trái lại bị đè ép đến mức thấp nhất, mặc dù vẫn có một số tin đồn nhảm, nhưng cũng không gây cho Linh Tĩnh chút khó xử nào.
"Ồ."
Linh Tĩnh cười vuốt tóc mai bên tai.
"Mọi người ở cùng một nhà, có kế hoạch thì vẫn tốt hơn. Thực ra khi còn học Trung học cơ sở mình đã giúp mẹ làm việc này rồi."
"Biết cậu đảm đang rồi."
Nữ sinh ngồi cùng bàn cười nhìn nàng, ước ao:
"Không biết tương lai ai sẽ lấy được cậu nha... Đúng rồi, ở cùng một nơi với nam sinh có cảm giác thế nào? Mình thấy Cố Gia Minh kia rất xấu, luôn chép bài của người khác, đi học chỉ biết ngủ gật."
Nghe người khác phê phán hành vi ác liệt của Gia Minh, Linh Tĩnh cũng không khỏi bật cười:
"Ha hả... ở cùng với nam sinh nha, có thể tin cậy trong những lúc quan trọng, việc nặng đều do hắn làm, nếu gặp chuyện gì đột xuất thì hắn cũng rất có chủ kiến, rồi chia nhau làm việc nhà. Nếu không ở cùng với hắn làm gì?"
Nàng lật sang trang giấy khác, tiếp tục ghi chép.
"Vậy thì các cậu phân chia như thế nào? Nấu cơm, quét nhà, giặt quần áo, lẽ nào cùng đều thay nhau làm sao?"
Bị ảnh hưởng bởi tinh thần nổi loạn, nữ sinh ngồi cùng bàn tiếp tục ghé người sang đầy hứng thú. Linh Tĩnh đẩy người nàng sang bên cạnh một chút, vừa tiếp tục ghi chép vừa trả lời:
"Ai rảnh thì người đó làm, chẳng qua Sa Sa không biết nấu ăn, cậu ấy quét nhà, giặt quần áo nhiều hơn... Sao vậy? Tiểu Lệ, cậu hỏi làm gì?"
"Tò mò nha."
Nữ sinh có vài vết tàn nhang trên mặt, bề ngoài khá bình thường cười nói, sau đó nheo mắt lại thần bí.
"Không thể nào, quần áo các cậu cùng thay nhau giặt, cả đồ lót cũng thay nhau giặt ư?"
"Chuyện này… cũng không sao cả..."
Cắn đầu bút, Linh Tĩnh thuận miệng trả lời, một lát sau mới đẩy đối phương ra.
"Tốt lắm, không thèm nghe cậu nói nữa. Cậu thật tò mò, không phải cũng ở chung với đàn ông rồi chứ? Đến lúc đó cậu không tự giặt đồ lót của mình thì tự lo xem có bị bệnh không đi, cậu thấy có nam nhân nào giặt đồ lót giúp phụ nữ chưa?"
Mặc kệ cô bé tò mò này, Linh Tĩnh bắt đầu nhớ những thứ ngày hôm qua đã mua, một con cá chép, một lon đậu phộng...
"Vì vậy mới nói nếu Cố Gia Minh cũng giặt cho các cậu thì hắn nhất định là biến thái, cậu và Liễu Hoài Sa phải cẩn thận nha..."
Cô gái tò mò tiếp lời nàng.
Linh Tĩnh lơ đễnh trả lời:
"Bọn mình cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn có phải biến thái hay không mình còn rõ hơn cả hắn."
Huống chi cho dù thực sự là biến thái thì Gia Minh cũng trực tiếp làm với nàng và Sa Sa, Sa Sa thích nhất cảm giác như cưỡng gian, vụng trộm, hơn nữa đều luôn kéo cả nàng vào...
Chuyện này đương nhiên không thể nói ra được, chỉ là vừa nghĩ đến thì khuôn mặt lại không tự chủ được đỏ lên. Nàng tiếp tục máy móc ghi chép những chi tiêu hôm qua.
Đối với chuyện một mỹ nữ thế này lại rơi vào tay Gia Minh, Tiểu Lệ rất khó chịu:
"Nếu cứ như vậy, mình thấy Cố Gia Minh sẽ thực sự trở thành chồng cậu."
"Như vậy cũng rất tốt."
Mỹ nữ vô tâm thuận miệng trả lời khiến cô bé tò mò bên cạnh nàng tức giận, nhưng trong lòng cũng chỉ cho rằng Linh Tĩnh đang nói đùa. Chỉ là học sinh trung học, ai có thể nói đến chuyện kết hôn một cách hời hợt như vậy. Đang định nói tiếp thì chợt thấy có người xuất hiện ở cửa, lão xử nữ phụ trách tác phong và kỷ luật trong trường bước tới.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp, thành thục lại cố ý tỏ ra nghiêm túc, mặc âu phục văn phòng, tất chân, giày cao gót, mắt kính cũ kỹ và mái tóc quăn được buộc ở sau đầu, với rất nhiều người yêu thích H-Game, một cô gái như vậy có lẽ là một đối tượng để dạy dỗ, tàn phá vô cùng hấp dẫn. Chẳng qua điều đó cũng chỉ giới hạn tại thời điểm dạy dỗ và tàn phá, nếu như đó là một tồn tại tà ác bất cứ lúc nào cũng có thể bắt ngươi quét dọn sân vận động một trăm ngày, vậy thì khi đối mặt với nàng, có lẽ ngươi chỉ có thể cảm nhận được sự kiêng dè và nơm nớp lo sợ.
Ngồi nghiêm chỉnh lại, Tiểu Lệ hấp tấp mở sánh vở ra, cầu nguyện đối phương không chú ý đến cảnh mình vừa nói chuyện với Linh Tĩnh vừa rồi. Chẳng qua, tiếng giày cao gót lộp cộp càng lúc càng gần, Tiểu Lệ trộm liếc mắt nhìn lên, phát hiện ra sự thực là cô Trương đang bước về phía này.
Lần này xong rồi... Đi học nói chuyện... Hạ hạnh kiểm... Quét lớp học... Viết kiểm điểm...
Rất nhiều hình phạt xoay tròn trong đầu nàng, nói thì nói vậy, không phải là sẽ phải chịu tất cả các loại kiểm điểm này, nhưng thường thì sẽ phải chịu một loại trong số đó. Còn đang suy nghĩ thì cô Trương đã dừng lại ngay bên bàn:
"Diệp Linh Tĩnh."
"Dạ..."
Rụt rè đứng dậy, một lát sau Tiểu Lệ mới ý thức được cô Trương không gọi nàng, lập tức ngồi phịch xuống:
"Em xin lỗi..."
Nàng lập tức vô cùng xấu hổ, Nhã Hàm và những người xung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái. Đến khi Linh Tĩnh mỉm cười đứng dậy, Nhã Hàm mới gật đầu, nói:
"Theo tôi."
Cất cuốn sổ ghi chép vào cặp, Linh Tĩnh cười nhéo vào vai Tiểu Lệ một cái rồi mới đi ra ngoài cùng Nhã Hàm. Đến chỗ không có người, Nhã Hàm nở nụ cười:
"Cô bé ngồi cùng bàn em sao vậy?"
"Gần đây cậu ấy hơi lơ đễnh, có lẽ là có bạn trai rồi."
Thuận miệng trả lời qua loa, Linh Tĩnh nói,
"Có gì vậy chị Nhã Hàm?"
"Ồ, mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ hai. Có một bữa tiệc sinh nhật, nếu hai bác Diệp rảnh thì mời hai bác đến bữa tiệc giùm chị, còn cả nhà Sa Sa nữa, Liễu lão đại cũng phải mời. Đây là thiệp mời."
Mở túi xách ra, Nhã Hàm lấy sáu tấm thiệp mời ra đưa cho Linh Tĩnh.
"Chủ nhật, khách sạn Cố Viên, em, Sa Sa và Gia Minh nhất định phải tới đó."
"Chắc chắn rồi."
Linh Tĩnh gật đầu cười.
"Ngày đó chắc đông người lắm, bọn em có phải mặc lễ phục không?"
"Chắc là cũng nhiều người, nhưng không cần quá để ý ăn mặc, không phải tiệc Tây, mọi người chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi."
Nhã Hàm mỉm cười, đưa tay ra buộc lại mái tóc hơi rối cho Linh Tĩnh, sau đó mới nói:
"Đúng rồi, sự kiện người Thái Lan kia, bây giờ còn vấn đề gì không?"
"Ừ. Gia Minh nói có người của Cục Quốc An, căn bản là sẽ không sao cả."
Bối cảnh của Gia Minh mọi người đều biết, chuyện lần này cũng không cần phải che che giấu giấu. Lại nói về sự kiện quyền Thái mấy ngày trước, sau khi mấy người Gia Minh ra khỏi cục cảnh sát thì mọi chuyện căn bản là đã không còn liên quan đến bọn họ. Dưới lực lượng của một cái tát của Gia Minh, thiếu niên Thái Lan tên A Mỗ Lôi bị chấn thương sọ não, vỡ màng nhĩ, bây giờ vẫn phải nằm viện chưa ra ngoài được. Phía Thái Lan vẫn một mực kháng nghị, can thiệp thông qua quan hệ ngoại giao nhưng thái độ của Trung Quốc bên này cũng rất cứng rắn, dựa vào cuốn băng ghi hình ở cục cảnh sát lúc trước, bất kể đối phương đưa ra kháng nghị thế nào cũng đều đáp lại rằng: Các người đánh người ngay ở cơ quan chấp pháp, chẳng lẽ còn nói mình có lý sao? Bị đánh chết cũng đáng đời.
Vết thương của A Mỗ Lôi bị kết luận là ngoài ý muốn, về phần Hi Lý Vượng, bên này tạm giữ bốn mươi tám tiếng rồi thả ra, thủ hạ của Tiểu Mạnh nhổ nước bọt vào hắn, sau đó hai người bị đánh suýt chết, bọn họ cũng không thông qua pháp luật để gây chuyện mà chỉ nói bóng gió sẽ chém chết đám người Thái này. Ảnh hưởng do xã hội đen chém chết người ngoại quốc quá xấu, Viêm Hoàng Giác Tỉnh thông qua con đường cục công an gián tiếp cảnh cáo Sa Trúc bang không được làm loạn. Cùng lúc đó, trong mấy ngày gần đây, đoàn võ thuật Thái Lan kia đều ở lì trong khách sạn, không ai dám ra ngoài một mình.