Chương : 347
Khoảng chừng hơn 1h sau đó, có một chiếc xe taxi dừng lại ở cửa khách sạn Cố Viên, đám người Gia Minh bước ra, trời vẫn mưa như cũ.
Sa Sa tâm tình tương đương tốt, bởi vì mới vừa rồi ở trên đường, Tiểu Mạnh xuất hiện đã mang lại cho nàng thể diện rất lớn, thế cho nên nhìn hai mẹ con sắc mặt đang tái nhợt, nàng chỉ phất phất tay:
"Bỏ đi, chúng ta không truy cứu."
Dù sao trên phương diện thể diện đã chiếm tiện nghi, lòng hư vinh của nàng đã thỏa mãn.
Mắt thấy tình hình như vậy, người phụ nữ kia cũng không dám nhiều lời. Nhã Hàm cũng không hy vọng chuyện đụng xe bị mẹ hai biết, nên lập tức gọi một chiếc xe, đi tới chỗ yến hội. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đây là một trong những khách sạn 4 sao siêu hào hoa của thành phố Giang Hải, bây giờ mới là giữa chiều, cho nên đại đa số khách nhân còn chưa tới, nhưng mà cũng có một chút tới sớm, đều là những người thân thích với mẹ hai.
Trước kia mẹ hai tuy rằng vẫn là nữ chủ nhân của Trương gia, nhưng mà địa vị thực sự lại không cao, không cách nào dung nhập hoàn toàn vào đại gia tộc Trương gia được, đối với loại tình huống này, mẹ hai cũng chỉ thở dài bất đắc dĩ.
Lần sinh nhật này, tuy rằng phần lớn là những người tới bàn việc làm ăn với Trương Kính An, nhưng tất cả mọi người đều biết địa vị của nàng đã được đề cao.
Mẹ hai hài lòng, đương nhiên cũng thông báo cho những họ hàng thân thích ở xung quanh tới, một mặt là mong muốn người bên nhà có thể lộ diện, về phương diện khác, nàng ở Trương gia nhiều năm như vậy, người ta chỉ nhớ tới nguyên phối của Trương Kính An, mẹ đẻ của Nhã Hàm, chỉ coi nàng như một người để bày biện cho có, nhưng gia tộc của mẹ Nhã Hàm có thế lực khổng lồ, nàng không thể nói gì cả, tuy vậy trong lòng cũng ít nhiều có sự đố kị. Lúc này, địa vị được đề cao, nếu như không cho người nhà biết, vẫn như người mặc áo đen đi đêm, vậy thì còn gì là lạc thú.
Từ lúc vào đại sảnh, là liên tục gặp gỡ, chào hỏi mọi người, khi đi qua một cái hoa viên, thấy mọi người cũng đang tụ tập ở đó khá đông, phần lớn là anh họ, em họ, cháu họ của mẹ hai Nhã Hàm.
Những người này Nhã Hàm cũng biết, vừa chào chú hai, bác ba, anh họ, chị họ, sau đó lại giới thiệu đám người Gia Minh. Mẹ hai họ Liêu, cho nên đám Gia Minh cùng Linh Tĩnh, Sa Sa đều gọi là bác Liêu, cô Liêu, dì Liêu...
Ở biệt thự Trương gia, người bận rộn nhất đương nhiên là gia chủ Trương Kính An, cho nên mọi người không ai tới tìm hắn làm gì cả. Nói tới chuyện quan hệ, thì mấy năm trước mẹ hai còn biết ít hơn cả Nhã Hàm, cho nên bây giờ muốn tìm Nhã Hàm hỗ trợ, dần dần, những thân thích của mẹ hai cũng biết tiểu cô nương Nhã Hàm này.
Sau khi nói chuyện với những người này, Nhã Hàm tới phòng khách gặp mẹ hai, mẹ hai còn đang cầm một tấm thiệp, kiểm đếm cái gì đó, trên mình mặc một bộ lễ phục sườn xám đỏ thẫm, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, đã thể hiện được sự ngạo thế của một minh tinh.
Nhưng mà, hôm nay vị minh tinh này dường như vì yến hội mà đang khổ não, một tay cầm bút máy gõ nhẹ vào trán mình, mắt thấy Nhã Hàm xuất hiện, thì giống như nhìn thấy cứu tinh, vẫy tay liên tục:
"Nhã Hàm! ở đây, mau tới mau tới..."
"Mẹ hai, sinh nhật vui vẻ."
"Dì, sinh nhật vui vẻ..."
Thấy nữ nhân trước mặt đang sứt đầu mẻ trán, nếu như chỉ có Nhã Hàm, chắc chắn là mẹ hai sẽ không để ý gì tới những lời chúc, nhưng mà, khi đám người Gia Minh đều móc ra một hộp nhỏ, thì mẹ hai lại nở nụ cười hiền hòa, nàng đều biết 3 người này, sau khi nhận quà, đều móc ra một bao lì xì cho mỗi người, trò chuyện vài câu, nàng mới đem tấm thiệp cho Nhã Hàm xem, giả vờ vô ý hỏi.
"Nhã Hàm, tổng giám đốc của Ngọc Vinh, con có quen không?"
"Ách, tổng giám đốc của Ngọc Vinh?"
Nhã Hàm nhíu mày, nói:
"Trước đây con có gặp vài lần, người này gọi là Triệu Từ Đông, làm sao vậy?"
"Đúng vậy, ta vốn định an bài hắn ngồi cùng bàn với những công ty đại phú đại quý, nhưng mà phu nhân của họ không ổn nên ta muốn đổi bàn, nhưng mà chưa nghĩ ra đổi đi đâu, phải tìm cho hắn người ngồi có thể nói chuyện lại muốn..."
"Để cho hắn ngồi cùng với Lương quản lý đi. Lương quản lí là người biết ăn nói, lại biết điều chỉnh bầu không khí, tuy rằng bọn họ chưa gặp nhau, nhưng nghe nói hai người bọn họ đều thích bóng chày, chắc chắn là có chuyện để nói."
Nhã Hàm nhìn tờ giấy, gõ vào một cái tên trong đó.
"Ác."
Dùng bút máy viết viết, mẹ hai cười rộ lên:
"Ta vốn định cho hắn ngồi với ông chủ Cố của Vân Thủy Cư."
"Ông chủ Cố..."
Nhã Hàm nhìn bản danh sách, vừa cười vừa bĩu môi, nhỏ giọng nói:
"Nếu như chỉ một mình ông chủ Cố thì cũng không sao, nhưng mà lại có Chu Na, nghe nói người này bí mật lui tới với Triệu Từ Đông, nếu như sắp đặt cho họ ngồi cùng nhau, chắc chắn họ sẽ lúng túng."
"Thật chứ?"
"Con cũng chỉ nghe nói."
"Ác ác... Được rồi, còn có ông chủ Chu của Trường Đông Liên Tỏa, ta vẫn chưa biết sắp xếp ở đâu..."
Nếu như là yến hội bình thường, thì mọi người có thể tùy tiện chọn chỗ, nhưng mà đây là một yến hội cỡ lớn, sắp xếp vị trí như thế nào, là một điều cực kỳ quan trọng, phải làm sao cho chủ khách đều vui vẻ, mà lại thể hiện được sự nhiệt tình, hiếu khách.
Đồng thời, phải làm cho những người chất phác không xấu hổ, những người quý trọng không thấy mất thể diện, đó chính là một bộ môn thâm ảo, khảo nghiệm công lực của chủ nhân, học vấn của người sắp xếp.
Trước kia, việc này do Trương Kính An cùng phó của hắn làm, nhưng lần này lại giao cho mẹ hai, tuy rằng đã dặn kỹ càng, nhưng mà lần đầu mẹ hai cũng không thể biết hết được.
Nhã Hàm lúc này thao thao chừng hai mươi phút mới làm xong, mẹ hai mới cuối cùng cũng thở dài một hơi, lúc này mới nhớ tới còn có một việc trọng yếu cần hoàn thành.
"Được rồi. Nhã Hàm, ta vội quá, quên nói với con một chuyện đây chính là con của chị họ ta, tên là Văn Từ Dịch, vừa từ nước Mỹ du học trở về, các con làm quen một chút, có thể hắn sẽ tới học viện Thánh Tâm làm thầy giáo cũng không chừng."
Một mặt cười, nàng xoay người lại vung tay, tóm lấy một gã trẻ tuổi thân hình cao lớn tới. Văn Từ Dịch này tuổi tác cũng chừng Nguyễn Văn Thanh, chỉ là bên trong hắn có một cỗ khí tức cao ngạo ẩn chứa, đó chính là ngạo khí trời sinh, nhưng lại mang theo một chút cực đoan.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Nhã Hàm. Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa ba người chỉ ở một bên uống trà nhìn. Lúc này mắt thấy tình huống như vậy, Linh Tĩnh nhìn Gia Minh và Sa Sa với một ánh mắt đắc ý:
"Xem ta nói đúng chưa, quả nhiên là gặp mặt..."
Bầu không khí trở nên mập mờ.
Văn Từ Dịch này hiển nhiên đã bị mẹ hai kéo chờ ở nơi này, nói như vậy, thì đây chính là giới thiệu làm quen giữa đôi trẻ, hơn nữa ngữ khí có chút mập mờ, ý tứ giới thiệu cho nhau đã rõ ràng.
Văn Từ Dịch vươn tay nói:
"Xin chào, tôi là Văn Từ Dịch."
Nhã Hàm liếc mắt nhìn Gia Minh ở phía bên kia, mắt thấy Gia Minh bưng chén trà giả bộ không phát hiện, ánh mắt Linh Tĩnh và Sa Sa mập mờ, nàng mới giả bộ tươi cười, gật đầu, bắt tay, lập tức buông ra, nói:
"Xin chào."
Thoạt nhìn thì đây giống như cuộc gặp của hai lãnh đạo công ty với nhau, không kịp để cho Văn Từ Dịch nói thêm lời nào, nàng đã cầm găng tay lên, nói:
"Được rồi, mẹ hai. Không có gì chuyện nữa, thì con mang theo đám Gia Minh đi chơi, nghe nói phòng giải trí ở đây có mấy khu trò chơi cỡ lớn, có việc gì thì gọi điện thoại cho con."
"Ách..."
Mẹ hai sững sờ một chút, Văn Từ Dịch này trên danh nghĩa là cháu trai nàng, trên thực tế chỉ nhỏ hơn nàng mấy tuổi, từ nhỏ thành tích học tập, thể dục thể thao đều rất xuất sắc, sau đó xuất ngoại du học, nàng tương đối tâm đắc thằng cháu ưu tú này.
Mấy tháng trước, nàng biết Nhã Hàm yêu một cô gái, nàng đã phản đối, chẳng qua là khi đó ở trên thuyền, có cô gái tên là Giản Tố Ngôn dọa nàng khiến cho nàng quá sợ hãi, lại liên tưởng tới vụ đấu súng giết người ở New York, khiến nàng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm mấy nam nhân ưu tú giới thiệu cho Nhã Hàm.
Từ khi biết được Văn Từ Dịch về nước, nàng đã dự định an bài cho hai người gặp nhau một lần, làm như vậy đương nhiên cũng có ý nghĩ là "phù sa không nên chảy ruộng người ngoài", nhưng quan trọng nhất là tốt cho Nhã Hàm, ai ngờ, cô nàng lại tâm tư lại tương đối linh hoạt, vừa tiếp xúc đã lấy cớ rời đi, biểu hiện lại tự nhiên vô cùng.
Đợi khi nàng kịp phản ứng, thì Nhã Hàm đã lôi kéo Linh Tĩnh và Sa Sa cười chạy xa. Gia Minh đặt chén trà xuống, vội vàng đuổi theo sau.
"Cô nàng chết bầm kia..."
Mẹ hai dậm chân, âm thầm ảo não bĩu môi, sau đó quay đầu lại cười với Văn Từ Dịch, giới thiệu cái gì đó, đương nhiên là nàng muốn chuyển trọng tâm câu chuyện, tránh cho đứa cháu này cảm thấy xấu hổ, ý nói:
"Ta mang ngươi tới giới thiệu, nhưng mà người ta không có chút hứng thú nào, vậy ngươi đã mất đi giá trị."
Sa Sa tâm tình tương đương tốt, bởi vì mới vừa rồi ở trên đường, Tiểu Mạnh xuất hiện đã mang lại cho nàng thể diện rất lớn, thế cho nên nhìn hai mẹ con sắc mặt đang tái nhợt, nàng chỉ phất phất tay:
"Bỏ đi, chúng ta không truy cứu."
Dù sao trên phương diện thể diện đã chiếm tiện nghi, lòng hư vinh của nàng đã thỏa mãn.
Mắt thấy tình hình như vậy, người phụ nữ kia cũng không dám nhiều lời. Nhã Hàm cũng không hy vọng chuyện đụng xe bị mẹ hai biết, nên lập tức gọi một chiếc xe, đi tới chỗ yến hội. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đây là một trong những khách sạn 4 sao siêu hào hoa của thành phố Giang Hải, bây giờ mới là giữa chiều, cho nên đại đa số khách nhân còn chưa tới, nhưng mà cũng có một chút tới sớm, đều là những người thân thích với mẹ hai.
Trước kia mẹ hai tuy rằng vẫn là nữ chủ nhân của Trương gia, nhưng mà địa vị thực sự lại không cao, không cách nào dung nhập hoàn toàn vào đại gia tộc Trương gia được, đối với loại tình huống này, mẹ hai cũng chỉ thở dài bất đắc dĩ.
Lần sinh nhật này, tuy rằng phần lớn là những người tới bàn việc làm ăn với Trương Kính An, nhưng tất cả mọi người đều biết địa vị của nàng đã được đề cao.
Mẹ hai hài lòng, đương nhiên cũng thông báo cho những họ hàng thân thích ở xung quanh tới, một mặt là mong muốn người bên nhà có thể lộ diện, về phương diện khác, nàng ở Trương gia nhiều năm như vậy, người ta chỉ nhớ tới nguyên phối của Trương Kính An, mẹ đẻ của Nhã Hàm, chỉ coi nàng như một người để bày biện cho có, nhưng gia tộc của mẹ Nhã Hàm có thế lực khổng lồ, nàng không thể nói gì cả, tuy vậy trong lòng cũng ít nhiều có sự đố kị. Lúc này, địa vị được đề cao, nếu như không cho người nhà biết, vẫn như người mặc áo đen đi đêm, vậy thì còn gì là lạc thú.
Từ lúc vào đại sảnh, là liên tục gặp gỡ, chào hỏi mọi người, khi đi qua một cái hoa viên, thấy mọi người cũng đang tụ tập ở đó khá đông, phần lớn là anh họ, em họ, cháu họ của mẹ hai Nhã Hàm.
Những người này Nhã Hàm cũng biết, vừa chào chú hai, bác ba, anh họ, chị họ, sau đó lại giới thiệu đám người Gia Minh. Mẹ hai họ Liêu, cho nên đám Gia Minh cùng Linh Tĩnh, Sa Sa đều gọi là bác Liêu, cô Liêu, dì Liêu...
Ở biệt thự Trương gia, người bận rộn nhất đương nhiên là gia chủ Trương Kính An, cho nên mọi người không ai tới tìm hắn làm gì cả. Nói tới chuyện quan hệ, thì mấy năm trước mẹ hai còn biết ít hơn cả Nhã Hàm, cho nên bây giờ muốn tìm Nhã Hàm hỗ trợ, dần dần, những thân thích của mẹ hai cũng biết tiểu cô nương Nhã Hàm này.
Sau khi nói chuyện với những người này, Nhã Hàm tới phòng khách gặp mẹ hai, mẹ hai còn đang cầm một tấm thiệp, kiểm đếm cái gì đó, trên mình mặc một bộ lễ phục sườn xám đỏ thẫm, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, đã thể hiện được sự ngạo thế của một minh tinh.
Nhưng mà, hôm nay vị minh tinh này dường như vì yến hội mà đang khổ não, một tay cầm bút máy gõ nhẹ vào trán mình, mắt thấy Nhã Hàm xuất hiện, thì giống như nhìn thấy cứu tinh, vẫy tay liên tục:
"Nhã Hàm! ở đây, mau tới mau tới..."
"Mẹ hai, sinh nhật vui vẻ."
"Dì, sinh nhật vui vẻ..."
Thấy nữ nhân trước mặt đang sứt đầu mẻ trán, nếu như chỉ có Nhã Hàm, chắc chắn là mẹ hai sẽ không để ý gì tới những lời chúc, nhưng mà, khi đám người Gia Minh đều móc ra một hộp nhỏ, thì mẹ hai lại nở nụ cười hiền hòa, nàng đều biết 3 người này, sau khi nhận quà, đều móc ra một bao lì xì cho mỗi người, trò chuyện vài câu, nàng mới đem tấm thiệp cho Nhã Hàm xem, giả vờ vô ý hỏi.
"Nhã Hàm, tổng giám đốc của Ngọc Vinh, con có quen không?"
"Ách, tổng giám đốc của Ngọc Vinh?"
Nhã Hàm nhíu mày, nói:
"Trước đây con có gặp vài lần, người này gọi là Triệu Từ Đông, làm sao vậy?"
"Đúng vậy, ta vốn định an bài hắn ngồi cùng bàn với những công ty đại phú đại quý, nhưng mà phu nhân của họ không ổn nên ta muốn đổi bàn, nhưng mà chưa nghĩ ra đổi đi đâu, phải tìm cho hắn người ngồi có thể nói chuyện lại muốn..."
"Để cho hắn ngồi cùng với Lương quản lý đi. Lương quản lí là người biết ăn nói, lại biết điều chỉnh bầu không khí, tuy rằng bọn họ chưa gặp nhau, nhưng nghe nói hai người bọn họ đều thích bóng chày, chắc chắn là có chuyện để nói."
Nhã Hàm nhìn tờ giấy, gõ vào một cái tên trong đó.
"Ác."
Dùng bút máy viết viết, mẹ hai cười rộ lên:
"Ta vốn định cho hắn ngồi với ông chủ Cố của Vân Thủy Cư."
"Ông chủ Cố..."
Nhã Hàm nhìn bản danh sách, vừa cười vừa bĩu môi, nhỏ giọng nói:
"Nếu như chỉ một mình ông chủ Cố thì cũng không sao, nhưng mà lại có Chu Na, nghe nói người này bí mật lui tới với Triệu Từ Đông, nếu như sắp đặt cho họ ngồi cùng nhau, chắc chắn họ sẽ lúng túng."
"Thật chứ?"
"Con cũng chỉ nghe nói."
"Ác ác... Được rồi, còn có ông chủ Chu của Trường Đông Liên Tỏa, ta vẫn chưa biết sắp xếp ở đâu..."
Nếu như là yến hội bình thường, thì mọi người có thể tùy tiện chọn chỗ, nhưng mà đây là một yến hội cỡ lớn, sắp xếp vị trí như thế nào, là một điều cực kỳ quan trọng, phải làm sao cho chủ khách đều vui vẻ, mà lại thể hiện được sự nhiệt tình, hiếu khách.
Đồng thời, phải làm cho những người chất phác không xấu hổ, những người quý trọng không thấy mất thể diện, đó chính là một bộ môn thâm ảo, khảo nghiệm công lực của chủ nhân, học vấn của người sắp xếp.
Trước kia, việc này do Trương Kính An cùng phó của hắn làm, nhưng lần này lại giao cho mẹ hai, tuy rằng đã dặn kỹ càng, nhưng mà lần đầu mẹ hai cũng không thể biết hết được.
Nhã Hàm lúc này thao thao chừng hai mươi phút mới làm xong, mẹ hai mới cuối cùng cũng thở dài một hơi, lúc này mới nhớ tới còn có một việc trọng yếu cần hoàn thành.
"Được rồi. Nhã Hàm, ta vội quá, quên nói với con một chuyện đây chính là con của chị họ ta, tên là Văn Từ Dịch, vừa từ nước Mỹ du học trở về, các con làm quen một chút, có thể hắn sẽ tới học viện Thánh Tâm làm thầy giáo cũng không chừng."
Một mặt cười, nàng xoay người lại vung tay, tóm lấy một gã trẻ tuổi thân hình cao lớn tới. Văn Từ Dịch này tuổi tác cũng chừng Nguyễn Văn Thanh, chỉ là bên trong hắn có một cỗ khí tức cao ngạo ẩn chứa, đó chính là ngạo khí trời sinh, nhưng lại mang theo một chút cực đoan.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Nhã Hàm. Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa ba người chỉ ở một bên uống trà nhìn. Lúc này mắt thấy tình huống như vậy, Linh Tĩnh nhìn Gia Minh và Sa Sa với một ánh mắt đắc ý:
"Xem ta nói đúng chưa, quả nhiên là gặp mặt..."
Bầu không khí trở nên mập mờ.
Văn Từ Dịch này hiển nhiên đã bị mẹ hai kéo chờ ở nơi này, nói như vậy, thì đây chính là giới thiệu làm quen giữa đôi trẻ, hơn nữa ngữ khí có chút mập mờ, ý tứ giới thiệu cho nhau đã rõ ràng.
Văn Từ Dịch vươn tay nói:
"Xin chào, tôi là Văn Từ Dịch."
Nhã Hàm liếc mắt nhìn Gia Minh ở phía bên kia, mắt thấy Gia Minh bưng chén trà giả bộ không phát hiện, ánh mắt Linh Tĩnh và Sa Sa mập mờ, nàng mới giả bộ tươi cười, gật đầu, bắt tay, lập tức buông ra, nói:
"Xin chào."
Thoạt nhìn thì đây giống như cuộc gặp của hai lãnh đạo công ty với nhau, không kịp để cho Văn Từ Dịch nói thêm lời nào, nàng đã cầm găng tay lên, nói:
"Được rồi, mẹ hai. Không có gì chuyện nữa, thì con mang theo đám Gia Minh đi chơi, nghe nói phòng giải trí ở đây có mấy khu trò chơi cỡ lớn, có việc gì thì gọi điện thoại cho con."
"Ách..."
Mẹ hai sững sờ một chút, Văn Từ Dịch này trên danh nghĩa là cháu trai nàng, trên thực tế chỉ nhỏ hơn nàng mấy tuổi, từ nhỏ thành tích học tập, thể dục thể thao đều rất xuất sắc, sau đó xuất ngoại du học, nàng tương đối tâm đắc thằng cháu ưu tú này.
Mấy tháng trước, nàng biết Nhã Hàm yêu một cô gái, nàng đã phản đối, chẳng qua là khi đó ở trên thuyền, có cô gái tên là Giản Tố Ngôn dọa nàng khiến cho nàng quá sợ hãi, lại liên tưởng tới vụ đấu súng giết người ở New York, khiến nàng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm mấy nam nhân ưu tú giới thiệu cho Nhã Hàm.
Từ khi biết được Văn Từ Dịch về nước, nàng đã dự định an bài cho hai người gặp nhau một lần, làm như vậy đương nhiên cũng có ý nghĩ là "phù sa không nên chảy ruộng người ngoài", nhưng quan trọng nhất là tốt cho Nhã Hàm, ai ngờ, cô nàng lại tâm tư lại tương đối linh hoạt, vừa tiếp xúc đã lấy cớ rời đi, biểu hiện lại tự nhiên vô cùng.
Đợi khi nàng kịp phản ứng, thì Nhã Hàm đã lôi kéo Linh Tĩnh và Sa Sa cười chạy xa. Gia Minh đặt chén trà xuống, vội vàng đuổi theo sau.
"Cô nàng chết bầm kia..."
Mẹ hai dậm chân, âm thầm ảo não bĩu môi, sau đó quay đầu lại cười với Văn Từ Dịch, giới thiệu cái gì đó, đương nhiên là nàng muốn chuyển trọng tâm câu chuyện, tránh cho đứa cháu này cảm thấy xấu hổ, ý nói:
"Ta mang ngươi tới giới thiệu, nhưng mà người ta không có chút hứng thú nào, vậy ngươi đã mất đi giá trị."