Chương : 359
"Ta biết ngươi là người của Hoàng gia, nhưng cho dù khi Hoàng gia đắc thế, hay là quẫn cảnh như bây giờ, ngươi cũng chẳng có địa vị gì cả. Ngươi ở trong trường học luôn làm theo ý mình, trên lôi đài lại có thể có thể dùng chiêu số mà người khác ghét nhất, cho nên chẳng có ai thích ngươi. Người mà ngươi quen chỉ là mấy nữ hài tử mà thôi, cha của Liễu Hoài Sa là đầu mục hắc bang lớn nhất ở đây, ngươi không phải là bạn trai Đông Phương Uyển, việc này ai cũng có thể nhìn ra được, ngươi chỉ là lá chắn của nàng, ngươi cùng Trương Nhã Hàm Trương lão sư có quan hệ không tệ, nhưng cũng chỉ vì nàng thích võ quán Diệp gia, ngươi thuận lợi trở thành tiểu sư đệ của nàng..."
"Đương nhiên, ngươi biết vi tính, nhưng mà bất cứ kỹ thuật viên nào trong công ty của ta, đều xuất sắc hơn ngươi, Cố Gia Minh, ngươi không có thực lực, bằng vào một hai cô gái tiến vào giới thượng lưu mà còn tỏ ra đắc chí, tỏ thái độ không biết sợ người? Lôi Khánh hắn nếu quả thật muốn làm, thì chỉ bằng vào một chút lực lượng đã có thể trực tiếp giết chết ngươi, tới lúc đó, cho dù là Liễu Chính cũng không thể cứu được ngươi, nhưng mà hắn không làm. Ngươi nên biết điều một chút, đừng có ở đâu cũng càn quấy, thuận miệng nói bậy, có biết không? Lúc trước ngươi ở trước mặt tập đoàn Tịch Đức nói bậy, ta đối với ngươi phản cảm tới cực điểm..."
"Ngươi có thể cho rằng đây là đe dọa, đây là uy hiếp cũng được, thậm chí ngươi có thể nghĩ biện pháp trả thù ta, thậm chí vận dụng lực lượng Liễu gia. Nhưng thật ra, ngươi ở trong mắt của ta chẳng là cái gì cả, ngươi tốt nhất nên tự mình hiểu, ở đây không có gì thuộc về ngươi, cũng không thuộc về thế giới của ngươi, ngươi không nên si tâm vọng tưởng, đối với ta, ngươi trông như một tiểu nhân thực buồn nôn, ta thật rất ghét ngươi... Đây là lời khuyên..."
Lấy ưu thế áp đảo, trên cao nhìn xuống nói ra một lời cảnh cáo cực lớn, khí thế của Ứng Tử Phong bây giờ đúng là hào hùng, hắn cảm thấy bản thân mình thực ưu việt, đồng thời hắn tin tưởng, nhiều người cũng coi đây là một sự ưu việt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nếu như Gia Minh thật sự không hề có lực lượng, vậy thì đây chính là ưu thế tuyệt đối của Ứng Tử Phong, hắn sẽ thẳng thắn nhìn người khác nói: "Ta không thích ngươi." Người khác không thể tức giận, chỉ có thể cảm thấy sợ hãi, ngoan ngoãn tránh ra.
Ứng Tử Phong lúc này đang sống trong tâm lý tự sướng, đồng thời hắn cũng thổi phồng thực lực của mình, chỉ có làm như vậy, người khác mới tin tưởng hắn không phải là trang B, hay ngưu B. Nói xong những câu này, cũng không đợi Gia Minh trả lời, hắn lau tay rồi xoay đi. Nhìn theo bóng lưng này, Gia Minh nhịn không được nở nụ cười trào phúng, ở trong lòng khẽ lắc đầu một cái.
Đây giống như tiểu hài tử tràn đầy tự tin, hăng hái, nhưng mà, đây cũng giống như một loại con nhà giàu không cách nào trưởng thành được. Nếu như là ca ca hắn - Ứng Tử Lam, thì lại khác, hắn sẽ dùng thủ đoạn "sư tử vồ thỏ, tất đem toàn lực", một mặt tra rõ quan hệ của đối phương, sau đó mới quyết định.
Từ khi Sa Trúc bang trở thành Giang Hải đệ nhất đại hắc bang, muốn thông qua thám tử tư tìm hiểu tin tức về đám người Gia Minh thì luôn gặp phải một trở ngại cực lớn. Ứng Tử Phong không vào được Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nhưng nếu muốn tìm hiểu, thì sẽ có một số tin tức mà hắn có thể nắm được.
Gia Minh coi như không nghe thấy những câu này, thu hồi ánh mắt, tiếp tục rửa tay, thì vào lúc này, ngoài cửa truyền lại những tiếng động lớn, thân hình cao to của Ứng Tử Phong khi đi đến cửa, thì cánh cửa nhà vệ sinh ầm một cái bị đẩy ra. Tiến vào là ba tên Thái Lan sắc mặt bất thiện, một người khác treo tấm biển "WC đang sửa" ở cửa, sau đó bốn người đều đi đến, ầm một tiếng, đóng cửa lại.
Đợt phiền phức thứ hai...
Vừa thấy được mấy người Thái Lan này, Gia Minh cũng không biết họ là thành viên trong đoàn Hi Lý Vượng, hắn nhìn về cái gương ở cửa, tiếc nuối lắc đầu. Cái lắc đầu này là vì Ứng Tử Phong, bởi vì hắn đã bị bốn người Thái Lan này ngăn ở cửa, bốn người dùng tiếng Thái nói chuyện với nhau, một người trong đó nhìn Ứng Tử Phong nói: "Bọn họ đang ăn cơm ở trong phòng."
Vì vậy, thật đáng tiếc, Ứng Tử Phong bị giữ lại, một người cao lớn dùng một ngón tay chỉ vào Ứng Tử Phong, dùng vốn tiếng Hán của mình nói:
"Ngươi! Lưu lại!"
Động tác này rất là có hình tượng, đại khái là mô phỏng theo hành động của Lý Tiểu Long, sau đó chỉ hướng về phía Gia Minh:
"Ngươi! Đánh với ta!"
Hắn nói xong, chậm rãi hướng Gia Minh đi tới, thân thể đã lên cơ, tiến vào trong trạng thái chiến đấu.
"Các ngươi muốn làm gì! Để cho ta ra ngoài!"
Mới vừa rồi còn vô cùng oai phong cảnh cáo Cố Gia Minh, lúc này bị mấy tên lưu manh chặn, Ứng Tử Phong rõ ràng khó chịu, tuy rằng hắn nhận thấy mấy người Thái Lan này có luyện võ, cũng có thể là học Thái quyền, nhưng bởi vì từ nhỏ hắn đã luyện qua một số kỹ thuật phòng thân so với người thường lợi hại lên, cho nên hắn đưa tay muốn đẩy một người ở cạnh cửa ra, nói:
"Đây là đang Trung Quốc! Ta sẽ nói lại với Hi Lý Vượng hành vi của các ngươi!"
Nhưng nghênh đón hắn là một quyền mãnh liệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khi đưa tay lên đỡ, thân thể Ứng Tử Phong lảo đảo lui lại phía sau hai bước, sau đó trên bụng truyền tới sự đau nhức, hắn bị một cước trực tiếp đá dính sát vào tường, thống khổ ngồi ngã xuống đất. Người Thái Lan có sắc mặt hiểm ác kia quay đầu lại:
"Ngươi! Đừng tìm chuyện!"
Sau đó, hắn quay đầu tiếp tục đi về chỗ Gia Minh, cùng lúc đó, phòng vệ sinh nhỏ mở cửa ra, Thiên Vũ Chính Tắc mặc âu phục trắng đi tới, quét mắt nhìn đám người Thái Lan này.
Không thể không nói, cho dù khí thế hay thể chất, Thiên Vũ Chính Tắc đều mạnh mẽ hơn Ứng Tử Phong rất nhiều, tuy rằng nếu so sánh gia thế hai bên ở Trung Quốc, thì công ty của gia tộc Thiên Vũ Chính Tắc so ra còn kém tập đoàn Hướng Hải được phong "Vương". Lúc này mắt thấy trong WC còn có một người, mấy tên Thái Lan chần chờ một chút, không biết là có xảy ra vấn đề gì không. Nhưng mà sau một lát, vấn đề này đã có phương án giải quyết.
Xoay cổ một cái, chỉnh lại cái cà vạt màu trắng. Thiên Vũ Chính Tắc trực tiếp đi tới chỗ Gia Minh đang rửa tay, vừa vặn đứng giữa tên Thái Lan kia và Gia Minh.
Đại khái đo thái độ của hắn vô cùng ung dung, mấy người Thái Lan kia vẫn còn chưa quyết định được chủ ý, hắn rửa tay, sau đó nhìn vào gương chỉnh lại mái tóc một chút, nói:
"Từ khi nào ngươi có thể tha chứ cho bọn chó, mèo ở bên cạnh ngươi sủa bậy?"
"Từ khi bị bạn gái của ta ép buộc phải gia nhập Hiệp hội bảo vệ tiểu động vật, tính tình của ta cũng tốt lên đôi chút."
Gia Minh cười nhạt, thuận miệng trả lời.
"Ác, đúng là một cái thói quen tốt, ta nói... may mà bạn gái của ta tương đối tàn bạo, chứ bảo ta đi bảo vệ tiểu động vật, chắc ta chết quá..."
Rút khăn tay, Thiên Vũ Chính Tắc xoa tay, quay đầu nhìn về phía người Thái Lan dẫn đầu người:
"Như vậy, bọn họ chính là đám Thái quyền đánh thuê? Giống với tên Tiểu vương tử Thái Lan kia?"
Hai người nói chuyện với tốc độ không nhanh, cho nên những tên Thái lan chưa thông thạo hẳn tiếng Hán kia cũng có thể hiểu được, mục tiêu trọng điểm của bọn họ đã được chuyển sang tên Nhật Bản có thái độ ung dung này.
"Ngươi? Muốn đánh?"
Trong mắt tên dẫn đầu hiện lên sự băng lãnh, vừa nhìn đã biết là không có ý lương thiện gì cả, nhưng mà đối với Thiên Vũ Chính Tắc mà nói, khí thế kiểu này chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Ta ghét phiền phức, cho nên đối với những con chó, mèo này, thường thì..."
Hắn nhàn nhạt cười, ngón tay phải tùy ý vẽ ở trên không một vòng, dường như đang tìm từ ngữ. Sau đó, hình như hắn đã nghĩ ra:
"... thế này!"
Đặt tay dưới bồn nước, 5 ngón tay của hắn hất lên, trong ánh sáng, dòng nước lạnh lẽo bắn lên mặt của người Thái Lan, tay phải của Thiên Vũ Chính Tắc thuận thế vung ra ngoài.
Hai người vốn chỉ cách nhau chừng 2m, cũng chính là khoảng cách thích hợp phát huy Thái quyền. Tên Thái Lan kia vừa đưa tay đỡ, chân phải đá thẳng ra ngoài, nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả.
Tay phải của Thiên Vũ Chính Tắc vung lên, trực tiếp tóm được đầu của người này, giống như cầm một quả bóng cao su, đập thẳng xuống đất.
Ầm một tiếng, một thanh âm vang lên trong phòng rửa tay yên tĩnh.
Cái thành bồn rửa tay bằng sứ vỡ vụn, đầu của tên Thái Lan kia sau khi đập vào thành bồn, thân hình hắn lăn ra đất, sau đó không có động tĩnh gì cả.
Cái bồn rửa tay đã bị thiếu một góc, nước bắt đầu chảy xuống. Thiên Vũ Chính Tắc tắt vòi nước, dưới chân hắn, máu chảy tràn lan...
"Đương nhiên, ngươi biết vi tính, nhưng mà bất cứ kỹ thuật viên nào trong công ty của ta, đều xuất sắc hơn ngươi, Cố Gia Minh, ngươi không có thực lực, bằng vào một hai cô gái tiến vào giới thượng lưu mà còn tỏ ra đắc chí, tỏ thái độ không biết sợ người? Lôi Khánh hắn nếu quả thật muốn làm, thì chỉ bằng vào một chút lực lượng đã có thể trực tiếp giết chết ngươi, tới lúc đó, cho dù là Liễu Chính cũng không thể cứu được ngươi, nhưng mà hắn không làm. Ngươi nên biết điều một chút, đừng có ở đâu cũng càn quấy, thuận miệng nói bậy, có biết không? Lúc trước ngươi ở trước mặt tập đoàn Tịch Đức nói bậy, ta đối với ngươi phản cảm tới cực điểm..."
"Ngươi có thể cho rằng đây là đe dọa, đây là uy hiếp cũng được, thậm chí ngươi có thể nghĩ biện pháp trả thù ta, thậm chí vận dụng lực lượng Liễu gia. Nhưng thật ra, ngươi ở trong mắt của ta chẳng là cái gì cả, ngươi tốt nhất nên tự mình hiểu, ở đây không có gì thuộc về ngươi, cũng không thuộc về thế giới của ngươi, ngươi không nên si tâm vọng tưởng, đối với ta, ngươi trông như một tiểu nhân thực buồn nôn, ta thật rất ghét ngươi... Đây là lời khuyên..."
Lấy ưu thế áp đảo, trên cao nhìn xuống nói ra một lời cảnh cáo cực lớn, khí thế của Ứng Tử Phong bây giờ đúng là hào hùng, hắn cảm thấy bản thân mình thực ưu việt, đồng thời hắn tin tưởng, nhiều người cũng coi đây là một sự ưu việt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nếu như Gia Minh thật sự không hề có lực lượng, vậy thì đây chính là ưu thế tuyệt đối của Ứng Tử Phong, hắn sẽ thẳng thắn nhìn người khác nói: "Ta không thích ngươi." Người khác không thể tức giận, chỉ có thể cảm thấy sợ hãi, ngoan ngoãn tránh ra.
Ứng Tử Phong lúc này đang sống trong tâm lý tự sướng, đồng thời hắn cũng thổi phồng thực lực của mình, chỉ có làm như vậy, người khác mới tin tưởng hắn không phải là trang B, hay ngưu B. Nói xong những câu này, cũng không đợi Gia Minh trả lời, hắn lau tay rồi xoay đi. Nhìn theo bóng lưng này, Gia Minh nhịn không được nở nụ cười trào phúng, ở trong lòng khẽ lắc đầu một cái.
Đây giống như tiểu hài tử tràn đầy tự tin, hăng hái, nhưng mà, đây cũng giống như một loại con nhà giàu không cách nào trưởng thành được. Nếu như là ca ca hắn - Ứng Tử Lam, thì lại khác, hắn sẽ dùng thủ đoạn "sư tử vồ thỏ, tất đem toàn lực", một mặt tra rõ quan hệ của đối phương, sau đó mới quyết định.
Từ khi Sa Trúc bang trở thành Giang Hải đệ nhất đại hắc bang, muốn thông qua thám tử tư tìm hiểu tin tức về đám người Gia Minh thì luôn gặp phải một trở ngại cực lớn. Ứng Tử Phong không vào được Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nhưng nếu muốn tìm hiểu, thì sẽ có một số tin tức mà hắn có thể nắm được.
Gia Minh coi như không nghe thấy những câu này, thu hồi ánh mắt, tiếp tục rửa tay, thì vào lúc này, ngoài cửa truyền lại những tiếng động lớn, thân hình cao to của Ứng Tử Phong khi đi đến cửa, thì cánh cửa nhà vệ sinh ầm một cái bị đẩy ra. Tiến vào là ba tên Thái Lan sắc mặt bất thiện, một người khác treo tấm biển "WC đang sửa" ở cửa, sau đó bốn người đều đi đến, ầm một tiếng, đóng cửa lại.
Đợt phiền phức thứ hai...
Vừa thấy được mấy người Thái Lan này, Gia Minh cũng không biết họ là thành viên trong đoàn Hi Lý Vượng, hắn nhìn về cái gương ở cửa, tiếc nuối lắc đầu. Cái lắc đầu này là vì Ứng Tử Phong, bởi vì hắn đã bị bốn người Thái Lan này ngăn ở cửa, bốn người dùng tiếng Thái nói chuyện với nhau, một người trong đó nhìn Ứng Tử Phong nói: "Bọn họ đang ăn cơm ở trong phòng."
Vì vậy, thật đáng tiếc, Ứng Tử Phong bị giữ lại, một người cao lớn dùng một ngón tay chỉ vào Ứng Tử Phong, dùng vốn tiếng Hán của mình nói:
"Ngươi! Lưu lại!"
Động tác này rất là có hình tượng, đại khái là mô phỏng theo hành động của Lý Tiểu Long, sau đó chỉ hướng về phía Gia Minh:
"Ngươi! Đánh với ta!"
Hắn nói xong, chậm rãi hướng Gia Minh đi tới, thân thể đã lên cơ, tiến vào trong trạng thái chiến đấu.
"Các ngươi muốn làm gì! Để cho ta ra ngoài!"
Mới vừa rồi còn vô cùng oai phong cảnh cáo Cố Gia Minh, lúc này bị mấy tên lưu manh chặn, Ứng Tử Phong rõ ràng khó chịu, tuy rằng hắn nhận thấy mấy người Thái Lan này có luyện võ, cũng có thể là học Thái quyền, nhưng bởi vì từ nhỏ hắn đã luyện qua một số kỹ thuật phòng thân so với người thường lợi hại lên, cho nên hắn đưa tay muốn đẩy một người ở cạnh cửa ra, nói:
"Đây là đang Trung Quốc! Ta sẽ nói lại với Hi Lý Vượng hành vi của các ngươi!"
Nhưng nghênh đón hắn là một quyền mãnh liệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khi đưa tay lên đỡ, thân thể Ứng Tử Phong lảo đảo lui lại phía sau hai bước, sau đó trên bụng truyền tới sự đau nhức, hắn bị một cước trực tiếp đá dính sát vào tường, thống khổ ngồi ngã xuống đất. Người Thái Lan có sắc mặt hiểm ác kia quay đầu lại:
"Ngươi! Đừng tìm chuyện!"
Sau đó, hắn quay đầu tiếp tục đi về chỗ Gia Minh, cùng lúc đó, phòng vệ sinh nhỏ mở cửa ra, Thiên Vũ Chính Tắc mặc âu phục trắng đi tới, quét mắt nhìn đám người Thái Lan này.
Không thể không nói, cho dù khí thế hay thể chất, Thiên Vũ Chính Tắc đều mạnh mẽ hơn Ứng Tử Phong rất nhiều, tuy rằng nếu so sánh gia thế hai bên ở Trung Quốc, thì công ty của gia tộc Thiên Vũ Chính Tắc so ra còn kém tập đoàn Hướng Hải được phong "Vương". Lúc này mắt thấy trong WC còn có một người, mấy tên Thái Lan chần chờ một chút, không biết là có xảy ra vấn đề gì không. Nhưng mà sau một lát, vấn đề này đã có phương án giải quyết.
Xoay cổ một cái, chỉnh lại cái cà vạt màu trắng. Thiên Vũ Chính Tắc trực tiếp đi tới chỗ Gia Minh đang rửa tay, vừa vặn đứng giữa tên Thái Lan kia và Gia Minh.
Đại khái đo thái độ của hắn vô cùng ung dung, mấy người Thái Lan kia vẫn còn chưa quyết định được chủ ý, hắn rửa tay, sau đó nhìn vào gương chỉnh lại mái tóc một chút, nói:
"Từ khi nào ngươi có thể tha chứ cho bọn chó, mèo ở bên cạnh ngươi sủa bậy?"
"Từ khi bị bạn gái của ta ép buộc phải gia nhập Hiệp hội bảo vệ tiểu động vật, tính tình của ta cũng tốt lên đôi chút."
Gia Minh cười nhạt, thuận miệng trả lời.
"Ác, đúng là một cái thói quen tốt, ta nói... may mà bạn gái của ta tương đối tàn bạo, chứ bảo ta đi bảo vệ tiểu động vật, chắc ta chết quá..."
Rút khăn tay, Thiên Vũ Chính Tắc xoa tay, quay đầu nhìn về phía người Thái Lan dẫn đầu người:
"Như vậy, bọn họ chính là đám Thái quyền đánh thuê? Giống với tên Tiểu vương tử Thái Lan kia?"
Hai người nói chuyện với tốc độ không nhanh, cho nên những tên Thái lan chưa thông thạo hẳn tiếng Hán kia cũng có thể hiểu được, mục tiêu trọng điểm của bọn họ đã được chuyển sang tên Nhật Bản có thái độ ung dung này.
"Ngươi? Muốn đánh?"
Trong mắt tên dẫn đầu hiện lên sự băng lãnh, vừa nhìn đã biết là không có ý lương thiện gì cả, nhưng mà đối với Thiên Vũ Chính Tắc mà nói, khí thế kiểu này chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Ta ghét phiền phức, cho nên đối với những con chó, mèo này, thường thì..."
Hắn nhàn nhạt cười, ngón tay phải tùy ý vẽ ở trên không một vòng, dường như đang tìm từ ngữ. Sau đó, hình như hắn đã nghĩ ra:
"... thế này!"
Đặt tay dưới bồn nước, 5 ngón tay của hắn hất lên, trong ánh sáng, dòng nước lạnh lẽo bắn lên mặt của người Thái Lan, tay phải của Thiên Vũ Chính Tắc thuận thế vung ra ngoài.
Hai người vốn chỉ cách nhau chừng 2m, cũng chính là khoảng cách thích hợp phát huy Thái quyền. Tên Thái Lan kia vừa đưa tay đỡ, chân phải đá thẳng ra ngoài, nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả.
Tay phải của Thiên Vũ Chính Tắc vung lên, trực tiếp tóm được đầu của người này, giống như cầm một quả bóng cao su, đập thẳng xuống đất.
Ầm một tiếng, một thanh âm vang lên trong phòng rửa tay yên tĩnh.
Cái thành bồn rửa tay bằng sứ vỡ vụn, đầu của tên Thái Lan kia sau khi đập vào thành bồn, thân hình hắn lăn ra đất, sau đó không có động tĩnh gì cả.
Cái bồn rửa tay đã bị thiếu một góc, nước bắt đầu chảy xuống. Thiên Vũ Chính Tắc tắt vòi nước, dưới chân hắn, máu chảy tràn lan...