Chương : 367
"Nhìn vào những hành động của tầng lớp quyết sách của Hoàng gia những năm gần đây, tình hình cũng không lạc quan cho lắm."
"Không lạc quan."
Cảnh lão lắc đầu phụ họa.
"Chuyện như vậy... Tận mắt thấy bọn họ thành công, tận mắt thấy bọn họ thết đãi tân khách, tận mắt thấy bọn họ sụp đổ… ài... Đúng rồi, hai tuần nữa là đầy tháng hai đứa cháu của ta, Nhã Hàm cháu đã nhận được thiệp mời chưa?"
"Thiệp mời..."
Nhã Hàm hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói.
"Vẫn chưa nhận được, nhưng cha cháu và mẹ hai đã nói rồi, đầy tháng Tiểu Tĩnh Bình thì nhất định sẽ đến."
"Ha ha, xem trí nhớ của ta đó, mấy đứa Kiến Trung vẫn chưa phát thiệp mời mà. Nhã Hàm cháu không thể không đến, ngày đó có một số thanh niên nổi bật sẽ tới, bác Cảnh sẽ giới thiệu cho cháu một người, nếu không tự cháu lựa chọn cũng được. Ta tin tưởng với sức hấp dẫn của cháu gái Nhã Hàm, mấy thằng nhóc kia chắc chắn không thể chống cự nổi."
"Bác Cảnh, bác lại nói vậy rồi."
Nhã Hàm cười.
"Gần đây những chú bác như bác vừa thấy đã muốn giới thiệu bạn trai cho cháu, cháu còn chưa đến nỗi trở thành bà cô không ai thèm lấy mà."
"Hết năm nay cháu cũng hai bốn rồi, mấy người chúng ta nhìn cháu lớn lên, cháu muốn kết hôn muộn cũng được nhưng dù sao cũng phải kiếm lấy bạn trai chứ... Được rồi, được rồi, ta không giục cháu nữa, dù sao đến lúc đó cũng do cháu chọn. Yêu cầu cao một chút cũng được, dù sao Giang Hải lớn như vậy, ta không tin không tìm được một người hợp ý với cháu."
Cảnh lão cười phất tay.
"Còn có, hôm nay Phương Chi Thiên Phương thủ trưởng đến Giang Hải, buổi tối phía thành phố sẽ tổ chức tiệc rượu. Nhã Hàm cháu có đến không? Nếu đi qua thì ta và Thôi lão sẽ chờ cháu đi cùng."
"Ừm... Không được rồi, tối nay cháu ăn cơm ở Hoàng gia xong mới về."
Nhã Hàm cười nói, hai người đang bước đi cùng dừng lại.
"Ở lại Hoàng gia ăn cơm?"
Cảnh lão hơi nhíu mày, sau đó lại giãn ra, nhưng nghi ngờ trong lòng vẫn tồn tại. Nếu là thời điểm Hoàng gia vẫn được thế, tới tế bái tang lễ một lần, sau đó mọi người ở lại ăn cơm, nói chuyện cũng không có gì lạ, nhưng đây chỉ là lễ phép, cũng không phải bắt buộc. Đặc biệt với tình hình như bây giờ, Phương Chi Thiên là người có địa vị cực lớn trong cả thương giới lẫn chính giới, cho dù khi Hoàng Bỉnh Tường còn tại vị thì mọi người cũng sẽ không vì tang lễ mà bỏ qua tiệc rượu buổi tối. Hôm nay Hoàng Bỉnh Tường đã ngã, hai nhà Trương, Hoàng trước giờ cũng không thân thiết, đứa cháu gái này lại muốn ở lại nơi này... Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Chẳng qua nguyên nhân nó làm như vậy có lẽ cũng vì vẫn luôn không quan tâm đến chuyện trong gia tộc thôi, nghĩ như vậy, ông ta cũng không để ý nữa. Thấy Hoàng Hạo Vân với vẻ mặt chán chường đang từ trên lầu cách đó không xa đi xuống, lúc này đang nhìn chằm chằm bóng lưng Nhã Hàm bước tối, ông ta mỉm cười, nói:
"Bây giờ ta muốn tìm Thôi lão nói chuyện một chút. Đoán chừng người tuổi trẻ các cháu cũng không có hứng thú dây dưa với mấy lão già như chúng ta, chỉ là nếu ăn cơm xong mà vẫn còn sớm, ta thấy vẫn nên đến tiệc rượu một lúc. Cháu làm ở học viện Thánh Tâm, biết Phương Chi Thiên cũng tốt hơn rất nhiều. Được rồi, đi đi... Không cần đi theo ta nữa..."
"Làm gì có... Bác Cảnh, gặp lại sau..."
Vốn định đi theo ông ta một lát nữa nhưng thấy Cảnh lão chỉ về phía sau, nàng quay đầu lại thấy Hoàng Hạo Vân, người thanh niên năm năm trước từng xuất hiện bên cạnh mình, đang đi tới.
Vụ việc nhận hối lộ của Hoàng gia. Hoàng Bỉnh Hưng, cha Hoàng Hạo Vân, cũng bị bắt, Hoàng Hạo Vân cùng dính dấp vào nhưng gần đây may mắn thoát thân được, những chuyện liên quan trong đó không cần nói kỹ càng, xem ra cũng vô cùng khổ sở.
Còn nhớ vào mùa hè năm 94 đó, mình mới trở về từ Cambridge, cũng phải trải qua một làn sóng tương thân mãnh liệt. Hoàng Hạo Vân là một trong số những người theo đuổi, chỉ là hai bên còn chưa quen thuộc thì đã thất bại. Cuối cùng, đúng là mình không vừa mắt với loại người ăn chơi trác táng là hắn khi đó, lúc này chợt nhớ tới, cũng nhờ có hắn nên mình mới đến biệt thự Hoàng gia lần đầu tiên, sau đó gặp được Gia Minh. Thời gian năm năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, lúc này nhìn người thanh niên từng là kẻ ăn chơi trác táng hăng hái mà bây giờ lại sa sút tinh thần, mặc dù vẫn mặc đồ tây đắt tiền nhưng dù thế nào thì cùng toát ra vẻ ảm đạm, giống như cả tòa biệt thự Hoàng gia này vậy, trong lòng nàng cũng không khỏi thổn thức.
"Chào, Hoàng Hạo Vân."
"A, chào, Nhã Hàm... Ồ, từ phía sau tôi thấy, hình như cô..."
Thực ra ngay từ khi mới quen, hai người cũng không có quan hệ gì nhiều. Nhã Hàm duyên dáng, yêu kiều mới trở về từ Anh, không chỉ có bề ngoài xinh đẹp mà còn tràn đầy sức hấp dẫn đặc biệt với người khác, hắn cảm thấy hai nhà môn đăng hộ đối, sau khi theo đuổi không thành công lại vì lòng tự ái mà không chịu thừa nhận, vì vậy bóng dáng này vẫn khắc sâu trong lòng hắn. Năm năm trôi qua, hắn là kẻ vô tích sự, thậm chí gia tộc cũng bắt đầu sụp đổ, mà cô gái trước mặt càng ngày càng thành thục và tự tin, vẻ xinh đẹp và tài trí kết hợp hoàn mỹ với nhau, cùng với khí chất cao nhã, lúc này lại khiến hắn cảm thấy khoảng cách giữa hai bên mới xa xôi đến nhường nào. Sau những suy nghĩ hỗn loạn, hắn tìm mãi mới được chủ đề nói chuyện:
"À, người vừa rồi là... Cảnh lão của tập đoàn Hoàng Kiến ư?"
"Đúng vậy, hai đứa cháu gái của ông ấy mới ra đời không lâu, nói chuyện về những đứa trẻ."
Nhã Hàm mỉm cười, đưa tay vuốt tóc mai bên tai, mặc dù trong lòng có hơi đồng cảm với người thanh niên trước mặt nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được chuyện gì để nói.
"Ừ, a..."
Ánh mắt Hoàng Hạo Vân hơi hoảng hốt, Hoàng Kiến là một tập đoàn lớn, trước đây khi có sự kiện như vậy thì hắn nhất định sẽ sớm biết, hơn nữa cũng sẽ được mời đến tham gia bữa tiệc đầy tháng, chỉ là hiện giờ, hắn có tư cách tham gia buổi tiệc như vậy hay không đã là một vấn đề. Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng đành phải nói:
"Ừm...Cô đến tìm Gia Minh ư?"
"Ừ."
Nhã Hàm gật đầu mỉm cười, cũng không che giấu.
"Vừa mới đến, gặp Cảnh lão nên đứng nói chuyện một lát. Không thấy hắn đâu cả, bây giờ là ba giờ chiều, không phải hắn vẫn còn ngủ đấy chứ... Tôi đến phòng tìm hắn, chào."
"... Chào."
Qua một lát Hoàng Hạo Vân mới giật mình giơ tay lên, nhìn bóng dáng xinh đẹp không ngừng đi xa khỏi tầm mắt, tâm tình phức tạp trong lòng hắn khó có thể hình dung được.
"Không lạc quan."
Cảnh lão lắc đầu phụ họa.
"Chuyện như vậy... Tận mắt thấy bọn họ thành công, tận mắt thấy bọn họ thết đãi tân khách, tận mắt thấy bọn họ sụp đổ… ài... Đúng rồi, hai tuần nữa là đầy tháng hai đứa cháu của ta, Nhã Hàm cháu đã nhận được thiệp mời chưa?"
"Thiệp mời..."
Nhã Hàm hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói.
"Vẫn chưa nhận được, nhưng cha cháu và mẹ hai đã nói rồi, đầy tháng Tiểu Tĩnh Bình thì nhất định sẽ đến."
"Ha ha, xem trí nhớ của ta đó, mấy đứa Kiến Trung vẫn chưa phát thiệp mời mà. Nhã Hàm cháu không thể không đến, ngày đó có một số thanh niên nổi bật sẽ tới, bác Cảnh sẽ giới thiệu cho cháu một người, nếu không tự cháu lựa chọn cũng được. Ta tin tưởng với sức hấp dẫn của cháu gái Nhã Hàm, mấy thằng nhóc kia chắc chắn không thể chống cự nổi."
"Bác Cảnh, bác lại nói vậy rồi."
Nhã Hàm cười.
"Gần đây những chú bác như bác vừa thấy đã muốn giới thiệu bạn trai cho cháu, cháu còn chưa đến nỗi trở thành bà cô không ai thèm lấy mà."
"Hết năm nay cháu cũng hai bốn rồi, mấy người chúng ta nhìn cháu lớn lên, cháu muốn kết hôn muộn cũng được nhưng dù sao cũng phải kiếm lấy bạn trai chứ... Được rồi, được rồi, ta không giục cháu nữa, dù sao đến lúc đó cũng do cháu chọn. Yêu cầu cao một chút cũng được, dù sao Giang Hải lớn như vậy, ta không tin không tìm được một người hợp ý với cháu."
Cảnh lão cười phất tay.
"Còn có, hôm nay Phương Chi Thiên Phương thủ trưởng đến Giang Hải, buổi tối phía thành phố sẽ tổ chức tiệc rượu. Nhã Hàm cháu có đến không? Nếu đi qua thì ta và Thôi lão sẽ chờ cháu đi cùng."
"Ừm... Không được rồi, tối nay cháu ăn cơm ở Hoàng gia xong mới về."
Nhã Hàm cười nói, hai người đang bước đi cùng dừng lại.
"Ở lại Hoàng gia ăn cơm?"
Cảnh lão hơi nhíu mày, sau đó lại giãn ra, nhưng nghi ngờ trong lòng vẫn tồn tại. Nếu là thời điểm Hoàng gia vẫn được thế, tới tế bái tang lễ một lần, sau đó mọi người ở lại ăn cơm, nói chuyện cũng không có gì lạ, nhưng đây chỉ là lễ phép, cũng không phải bắt buộc. Đặc biệt với tình hình như bây giờ, Phương Chi Thiên là người có địa vị cực lớn trong cả thương giới lẫn chính giới, cho dù khi Hoàng Bỉnh Tường còn tại vị thì mọi người cũng sẽ không vì tang lễ mà bỏ qua tiệc rượu buổi tối. Hôm nay Hoàng Bỉnh Tường đã ngã, hai nhà Trương, Hoàng trước giờ cũng không thân thiết, đứa cháu gái này lại muốn ở lại nơi này... Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Chẳng qua nguyên nhân nó làm như vậy có lẽ cũng vì vẫn luôn không quan tâm đến chuyện trong gia tộc thôi, nghĩ như vậy, ông ta cũng không để ý nữa. Thấy Hoàng Hạo Vân với vẻ mặt chán chường đang từ trên lầu cách đó không xa đi xuống, lúc này đang nhìn chằm chằm bóng lưng Nhã Hàm bước tối, ông ta mỉm cười, nói:
"Bây giờ ta muốn tìm Thôi lão nói chuyện một chút. Đoán chừng người tuổi trẻ các cháu cũng không có hứng thú dây dưa với mấy lão già như chúng ta, chỉ là nếu ăn cơm xong mà vẫn còn sớm, ta thấy vẫn nên đến tiệc rượu một lúc. Cháu làm ở học viện Thánh Tâm, biết Phương Chi Thiên cũng tốt hơn rất nhiều. Được rồi, đi đi... Không cần đi theo ta nữa..."
"Làm gì có... Bác Cảnh, gặp lại sau..."
Vốn định đi theo ông ta một lát nữa nhưng thấy Cảnh lão chỉ về phía sau, nàng quay đầu lại thấy Hoàng Hạo Vân, người thanh niên năm năm trước từng xuất hiện bên cạnh mình, đang đi tới.
Vụ việc nhận hối lộ của Hoàng gia. Hoàng Bỉnh Hưng, cha Hoàng Hạo Vân, cũng bị bắt, Hoàng Hạo Vân cùng dính dấp vào nhưng gần đây may mắn thoát thân được, những chuyện liên quan trong đó không cần nói kỹ càng, xem ra cũng vô cùng khổ sở.
Còn nhớ vào mùa hè năm 94 đó, mình mới trở về từ Cambridge, cũng phải trải qua một làn sóng tương thân mãnh liệt. Hoàng Hạo Vân là một trong số những người theo đuổi, chỉ là hai bên còn chưa quen thuộc thì đã thất bại. Cuối cùng, đúng là mình không vừa mắt với loại người ăn chơi trác táng là hắn khi đó, lúc này chợt nhớ tới, cũng nhờ có hắn nên mình mới đến biệt thự Hoàng gia lần đầu tiên, sau đó gặp được Gia Minh. Thời gian năm năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, lúc này nhìn người thanh niên từng là kẻ ăn chơi trác táng hăng hái mà bây giờ lại sa sút tinh thần, mặc dù vẫn mặc đồ tây đắt tiền nhưng dù thế nào thì cùng toát ra vẻ ảm đạm, giống như cả tòa biệt thự Hoàng gia này vậy, trong lòng nàng cũng không khỏi thổn thức.
"Chào, Hoàng Hạo Vân."
"A, chào, Nhã Hàm... Ồ, từ phía sau tôi thấy, hình như cô..."
Thực ra ngay từ khi mới quen, hai người cũng không có quan hệ gì nhiều. Nhã Hàm duyên dáng, yêu kiều mới trở về từ Anh, không chỉ có bề ngoài xinh đẹp mà còn tràn đầy sức hấp dẫn đặc biệt với người khác, hắn cảm thấy hai nhà môn đăng hộ đối, sau khi theo đuổi không thành công lại vì lòng tự ái mà không chịu thừa nhận, vì vậy bóng dáng này vẫn khắc sâu trong lòng hắn. Năm năm trôi qua, hắn là kẻ vô tích sự, thậm chí gia tộc cũng bắt đầu sụp đổ, mà cô gái trước mặt càng ngày càng thành thục và tự tin, vẻ xinh đẹp và tài trí kết hợp hoàn mỹ với nhau, cùng với khí chất cao nhã, lúc này lại khiến hắn cảm thấy khoảng cách giữa hai bên mới xa xôi đến nhường nào. Sau những suy nghĩ hỗn loạn, hắn tìm mãi mới được chủ đề nói chuyện:
"À, người vừa rồi là... Cảnh lão của tập đoàn Hoàng Kiến ư?"
"Đúng vậy, hai đứa cháu gái của ông ấy mới ra đời không lâu, nói chuyện về những đứa trẻ."
Nhã Hàm mỉm cười, đưa tay vuốt tóc mai bên tai, mặc dù trong lòng có hơi đồng cảm với người thanh niên trước mặt nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được chuyện gì để nói.
"Ừ, a..."
Ánh mắt Hoàng Hạo Vân hơi hoảng hốt, Hoàng Kiến là một tập đoàn lớn, trước đây khi có sự kiện như vậy thì hắn nhất định sẽ sớm biết, hơn nữa cũng sẽ được mời đến tham gia bữa tiệc đầy tháng, chỉ là hiện giờ, hắn có tư cách tham gia buổi tiệc như vậy hay không đã là một vấn đề. Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng đành phải nói:
"Ừm...Cô đến tìm Gia Minh ư?"
"Ừ."
Nhã Hàm gật đầu mỉm cười, cũng không che giấu.
"Vừa mới đến, gặp Cảnh lão nên đứng nói chuyện một lát. Không thấy hắn đâu cả, bây giờ là ba giờ chiều, không phải hắn vẫn còn ngủ đấy chứ... Tôi đến phòng tìm hắn, chào."
"... Chào."
Qua một lát Hoàng Hạo Vân mới giật mình giơ tay lên, nhìn bóng dáng xinh đẹp không ngừng đi xa khỏi tầm mắt, tâm tình phức tạp trong lòng hắn khó có thể hình dung được.