Chương : 375
Là em út của Hoàng Bỉnh Tường, năm nay Hoàng Bỉnh Văn vẫn chưa đến bốn mươi tuổi. Trước khi Hoàng Bỉnh Tường rớt đài, hắn được coi là một trong năm Kim Cương vương của Giang Hải, thỉnh thoảng theo đuổi một ngôi sao điện ảnh, thỉnh thoảng lui tới với đám bạn xấu. Không làm bí thư thì không hiểu được cuộc sống hạnh phúc của bí thư, chỉ là bây giờ Hoàng Bỉnh Tường đã rơi đài, hắn hiển nhiên cũng đã cảm thấy nguy cơ, bắt đầu bôn ba bận rộn vì gia tộc. Lúc này nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, xem ra công ty đã xảy ra chuyện gì đó. Đến khi Gia Minh gật đầu, người đầu tiên nói chuyện lại là Hoàng Nhược Hinh:
"Chú năm, có chuyện gì vậy?"
Hoàng Bỉnh Văn không trả lời mà chỉ thở dài nhìn Gia Minh:
"Cháu xung đột với nhị công tử của tập đoàn Lôi Minh trong yến hội phải không?"
"Xung đột? Cháu không hiểu..."
Gia Minh mỉm cười. Cùng lúc này, Hoàng Kiến Bằng cũng tiến lại:
"Đừng giả vờ không biết, mày giả làm bạn trai Đông Phương Uyển đã không phải lần một lần hai. Lôi Khánh theo đuổi Đông Phương Uyển, nàng dùng mày làm bia đỡ đạn mà mày không biết sao? Mày quá hồ đồ, Lôi Khánh có thể nhịn đến bây giờ đã là rất tốt rồi..."
Vẻ mặt Gia Minh vẫn không thay đổi:
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện hợp tác giữa Thương mại Tần Hoàng và tập đoàn Lôi Minh đã bàn từ hơn bốn tháng trước, tưởng rằng có hi vọng, nhưng ngay vừa rồi ở công ty gọi điện tới, tập đoàn Lôi Minh không đồng ý hợp tác nữa..."
Vẻ mặt Hoàng Bỉnh Văn không vui, nhưng cũng không nổi giận.
"Theo như tin tức, bởi vì Lôi Khánh nói chỉ cần có liên quan đến Gia Minh cháu, thì Lôi Minh sẽ làm khó dễ. Chú lúc đó còn đang thắc mắc, tại sao cháu lại liên quan đến Lôi gia..."
Sản nghiệp chủ yếu của Hoàng gia đều ở lĩnh vực thực phẩm, vốn không có điểm chung gì với chuyện kinh doanh của Lôi gia, chẳng qua có không ít công ty có nền móng không vững vàng thuộc chi thứ của Hoàng thị tiến quân vào những lĩnh vực khác, những công ty như vậy có quá nửa đều đã phá sản. Thương mại Tần Hoàng vốn cùng một lĩnh vực với Lôi gia, có chút khả năng hợp tác, sau khi Hoàng Bỉnh Tường gặp chuyện không may vào hai tháng trước. Lôi gia cũng không lập tức dừng lại việc thương lượng hợp tác khiến Hoàng gia cho rằng chuyện này vẫn còn chút khả năng nhỏ, hơn nữa muốn cố gắng cứu vớt công ty thuộc chi thứ này. Mặc dù đã sớm chuẩn bị cho thất bại, nhưng nguyên nhân lần này lại liên quan đến Gia Minh, trong lời nói của Hoàng Bỉnh Văn cũng ẩn chứa chút trách cứ.
Hoàng Nhược Hinh ở bên cạnh nói giúp:
"Chú năm, Thương mại Tần Hoàng không có bao nhiêu trụ cột, thuộc về một trong số những công ty phải buông bỏ. Chuyện này..."
"Chú biết, nhưng chỉ cần còn một phần trăm khả năng thì chúng ta vẫn phải tranh thủ. Nếu chuyện hợp tác lần này thật sự thành công thì Thương mại Tần Hoàng vẫn có thể bảo tồn lại, dù sao cùng là tài sản cố định mấy trăm vạn, hiện giờ giữ được một thì còn một. Chỉ là.. ài..."
Hoàng Bỉnh Văn phất tay, Hoàng Nhược Hinh là một trong những thành viên có năng lực của gia tộc, có nàng nói giúp Gia Minh, hắn cũng không trách cứ thêm nữa.
"Nhưng sau này Gia Minh cháu cũng nên chú ý hơn, chú ý đừng xung đột với Lôi Khánh nữa..."
"Có vẻ phiền toái của cậu cũng rất nhiều..."
Thiên Vũ Chính Tắc nhíu mày, nói nhỏ.
"Không thể khác được, đều do bề ngoài và mị lực, có người sẽ ghen ghét, tôi cũng không muốn..."
"Lôi Khánh không hề được coi trọng ở Lôi gia, lần này gập Lôi Khiếu Viễn tôi sẽ dạy dỗ hắn giúp cậu..."
Lôi gia là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh nhưng loại ăn hại như Lôi Khánh cũng không được tán thành. Lần này Phương Chi Thiên tới Giang Hải, chắc hẳn Lôi Khiếu Viễn cũng sẽ tới, đương nhiên cũng sẽ chạm mặt với Thiên Vũ Chính Tắc. Nếu khi đó mượn cơ hội nói vài lời không tốt về Lôi Khánh, có thể tưởng tượng, ít nhiều Lôi Khánh cũng bị cha mình mắng một trận. Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, mặc dù không ai nghe rõ nhưng cũng khiến Hoàng Bỉnh Văn chú ý đến Thiên Vũ Chính Tắc, thấy hắn là người lạ liền Vươn tay ra:
"Chào cậu, tôi là Hoàng Bỉnh Văn, cậu là..."
"Thiên Vũ Chính Tắc, tôi là thuộc hội Những người yêu thích phim hoạt hình Chiến binh Jeep..."
Một tràng tự giới thiệu như thường lệ. Vốn không thích hoạt hình, Hoàng Bỉnh Văn gật đầu rồi cũng không để ý đến ngựòi Nhật Bản có vẻ không có chút bối cảnh nào này, nói thêm vài lời khách sáo, sau đó ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.
Nhìn về phía linh đường, mười mấy người đang ùn ùn đi sang bên này. Người dẫn đầu là con cả của Hoàng gia, Hoàng Bỉnh An, bên cạnh hắn rõ ràng là ngôi sao nữ cực kỳ nổi tiếng ở trong nước, Phương Vũ Tư. Còn lại là nam nữ của Hoàng gia, hoặc giả hoặc trẻ, đang đi theo ở phía sau. Mọi người vây quanh Phương Vũ Tư như sao quanh trăng sáng, vòng qua bể bơi rồi đi về phía bên này.
"Là Phương Vũ Tư..."
Hoàng Bỉnh Văn nở nụ cười vui mừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Không thấy nói hôm nay cô ta sẽ tới mà."
Thời điểm Phương Vũ Tư đến Giang Hải lần trước là thời kì đang trượt dốc trong sự nghiệp biểu diễn của nàng, chỉ là sau một album thành công, nàng lại giành lại được trái tim của những người đam mê ca nhạc, điện ảnh. Vừa rồi khi Hoàng Nhược Hinh và đám người Hoàng Kiến Bằng cãi nhau, không biết tại sao đám người kia lại ùn ùn chạy ra ngoài, lúc này lại thấy nàng đến, mọi người đều tỏ ra vui mừng. Ngay cả Thiên Vũ Chính Tắc cũng hai mắt tỏa sáng nhìn Gia Minh, hỏi:
"Thực sự là Phương Vũ Tư?"
"Không phải anh cũng là fan hâm mộ của cô ta chứ?"
Gia Minh hơi ngạc nhiên, Hoàng Nhược Hinh cười hỏi:
"Thiên Vũ tiên sinh cũng thích Phương Vũ Tư ư?"
"Tôi đã nghe album trước của cô ấy, rất hay, đặc biệt là ca khúc chính."
Thiên Vũ Chính Tắc quay sang Gia Minh, bổ sung bằng tiếng Nhật:
"Duy rất mê muội bài hát này."
Hoàng Nhược Hinh không hiểu câu tiếng Nhật cuối cùng, chỉ cười giới thiệu:
"Thực ra mấy hôm trước Phương tiểu thư đã liên lạc cùng chúng tôi, hai năm tới cô ấy sẽ làm đại điện cho sản phẩm của chúng tôi. Chỉ là hôm qua cô ấy vẫn còn ở Hongkong mà hôm nay đã đến Giang Hải, thật sự khiến người ta bất ngờ."
Chuyện Phương Vũ Tư làm đại diện cho sản phẩm của Hoàng gia đa số người trong phòng đều chưa biết rõ lắm. Hoàng Kiến Bằng lập tức quên mất chuyện cãi vã vừa rồi:
"Thật sao chị Nhược Hinh? Phương Vũ Tư làm đại điện sản phẩm cho chúng ta? Tại sao có thể mời được cô ấy?"
"Chuyện này... Chị cũng không biết, dù sao thì hôm qua chị cũng mới nghe được tin này. Thực ra là Phương tiểu thư chủ động liên lạc với chúng ta, ngay cả bộ phận quảng cáo cũng không dám tin điều này là thật. Không biết tại sao..."
"Hôm nay Phương Vũ Tư nổi tiếng như vậy, tại sao lại chủ động làm đại diện sản phẩm cho chúng ta nhỉ? Có phải cô ta tiếp xúc với nhân vật cao tầng nào, chuyện của bác hai còn có thể xoay chuyển được?"
Người xung quanh lập tức rối rít bàn luận. Bởi vì quá nửa người trong phòng khách đã ra ngoài lúc trước, lúc này phòng khách cũng khá trống trải. Hoàng Bỉnh An dẫn Phương Vũ Tư đến bên này. Hiện giờ hắn là gia trưởng của Hoàng gia, lúc này lại có tang lễ, đương nhiên không thể cứ đi theo nói chuyện với một ngôi sao nổi tiếng mãi như vậy, thấy người luôn theo đuổi ngôi sao nữ là Hoàng Bỉnh Văn đã ở đó liền ra hiệu cho hắn đến tiếp đón khách quý, về phần Phương Vũ Tư, ánh mắt đảo qua mọi nơi, thấy Gia Minh đang đứng bên cửa sổ liền vui vẻ, nở nụ cười mê người với mọi người xung quanh.
"... Thực ra không cần phải phiền phức: như vậy, tôi và mọi người đều cùng lứa tuổi, không cần phải khách khí, tôi chỉ tùy ý nói chuyện một lát. Ồ, bác Hoàng, bác có việc thì cứ đi trước đi... Cháu gọi bác là bác Hoàng, bác gọi cháu là Vũ Tư được rồi, mọi người cứ gọi Vũ Tư là được, gọi Phương tiểu thư quá khách khí..."
Một nhóm người vui vẻ đi vào phòng tiếp khách, hữu ý vô ý, hướng đi của Phương Vũ Tư đúng là hướng mà Gia Minh đang đứng, một lát sau thì đã đến gần...
"Chú năm, có chuyện gì vậy?"
Hoàng Bỉnh Văn không trả lời mà chỉ thở dài nhìn Gia Minh:
"Cháu xung đột với nhị công tử của tập đoàn Lôi Minh trong yến hội phải không?"
"Xung đột? Cháu không hiểu..."
Gia Minh mỉm cười. Cùng lúc này, Hoàng Kiến Bằng cũng tiến lại:
"Đừng giả vờ không biết, mày giả làm bạn trai Đông Phương Uyển đã không phải lần một lần hai. Lôi Khánh theo đuổi Đông Phương Uyển, nàng dùng mày làm bia đỡ đạn mà mày không biết sao? Mày quá hồ đồ, Lôi Khánh có thể nhịn đến bây giờ đã là rất tốt rồi..."
Vẻ mặt Gia Minh vẫn không thay đổi:
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện hợp tác giữa Thương mại Tần Hoàng và tập đoàn Lôi Minh đã bàn từ hơn bốn tháng trước, tưởng rằng có hi vọng, nhưng ngay vừa rồi ở công ty gọi điện tới, tập đoàn Lôi Minh không đồng ý hợp tác nữa..."
Vẻ mặt Hoàng Bỉnh Văn không vui, nhưng cũng không nổi giận.
"Theo như tin tức, bởi vì Lôi Khánh nói chỉ cần có liên quan đến Gia Minh cháu, thì Lôi Minh sẽ làm khó dễ. Chú lúc đó còn đang thắc mắc, tại sao cháu lại liên quan đến Lôi gia..."
Sản nghiệp chủ yếu của Hoàng gia đều ở lĩnh vực thực phẩm, vốn không có điểm chung gì với chuyện kinh doanh của Lôi gia, chẳng qua có không ít công ty có nền móng không vững vàng thuộc chi thứ của Hoàng thị tiến quân vào những lĩnh vực khác, những công ty như vậy có quá nửa đều đã phá sản. Thương mại Tần Hoàng vốn cùng một lĩnh vực với Lôi gia, có chút khả năng hợp tác, sau khi Hoàng Bỉnh Tường gặp chuyện không may vào hai tháng trước. Lôi gia cũng không lập tức dừng lại việc thương lượng hợp tác khiến Hoàng gia cho rằng chuyện này vẫn còn chút khả năng nhỏ, hơn nữa muốn cố gắng cứu vớt công ty thuộc chi thứ này. Mặc dù đã sớm chuẩn bị cho thất bại, nhưng nguyên nhân lần này lại liên quan đến Gia Minh, trong lời nói của Hoàng Bỉnh Văn cũng ẩn chứa chút trách cứ.
Hoàng Nhược Hinh ở bên cạnh nói giúp:
"Chú năm, Thương mại Tần Hoàng không có bao nhiêu trụ cột, thuộc về một trong số những công ty phải buông bỏ. Chuyện này..."
"Chú biết, nhưng chỉ cần còn một phần trăm khả năng thì chúng ta vẫn phải tranh thủ. Nếu chuyện hợp tác lần này thật sự thành công thì Thương mại Tần Hoàng vẫn có thể bảo tồn lại, dù sao cùng là tài sản cố định mấy trăm vạn, hiện giờ giữ được một thì còn một. Chỉ là.. ài..."
Hoàng Bỉnh Văn phất tay, Hoàng Nhược Hinh là một trong những thành viên có năng lực của gia tộc, có nàng nói giúp Gia Minh, hắn cũng không trách cứ thêm nữa.
"Nhưng sau này Gia Minh cháu cũng nên chú ý hơn, chú ý đừng xung đột với Lôi Khánh nữa..."
"Có vẻ phiền toái của cậu cũng rất nhiều..."
Thiên Vũ Chính Tắc nhíu mày, nói nhỏ.
"Không thể khác được, đều do bề ngoài và mị lực, có người sẽ ghen ghét, tôi cũng không muốn..."
"Lôi Khánh không hề được coi trọng ở Lôi gia, lần này gập Lôi Khiếu Viễn tôi sẽ dạy dỗ hắn giúp cậu..."
Lôi gia là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh nhưng loại ăn hại như Lôi Khánh cũng không được tán thành. Lần này Phương Chi Thiên tới Giang Hải, chắc hẳn Lôi Khiếu Viễn cũng sẽ tới, đương nhiên cũng sẽ chạm mặt với Thiên Vũ Chính Tắc. Nếu khi đó mượn cơ hội nói vài lời không tốt về Lôi Khánh, có thể tưởng tượng, ít nhiều Lôi Khánh cũng bị cha mình mắng một trận. Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, mặc dù không ai nghe rõ nhưng cũng khiến Hoàng Bỉnh Văn chú ý đến Thiên Vũ Chính Tắc, thấy hắn là người lạ liền Vươn tay ra:
"Chào cậu, tôi là Hoàng Bỉnh Văn, cậu là..."
"Thiên Vũ Chính Tắc, tôi là thuộc hội Những người yêu thích phim hoạt hình Chiến binh Jeep..."
Một tràng tự giới thiệu như thường lệ. Vốn không thích hoạt hình, Hoàng Bỉnh Văn gật đầu rồi cũng không để ý đến ngựòi Nhật Bản có vẻ không có chút bối cảnh nào này, nói thêm vài lời khách sáo, sau đó ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.
Nhìn về phía linh đường, mười mấy người đang ùn ùn đi sang bên này. Người dẫn đầu là con cả của Hoàng gia, Hoàng Bỉnh An, bên cạnh hắn rõ ràng là ngôi sao nữ cực kỳ nổi tiếng ở trong nước, Phương Vũ Tư. Còn lại là nam nữ của Hoàng gia, hoặc giả hoặc trẻ, đang đi theo ở phía sau. Mọi người vây quanh Phương Vũ Tư như sao quanh trăng sáng, vòng qua bể bơi rồi đi về phía bên này.
"Là Phương Vũ Tư..."
Hoàng Bỉnh Văn nở nụ cười vui mừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Không thấy nói hôm nay cô ta sẽ tới mà."
Thời điểm Phương Vũ Tư đến Giang Hải lần trước là thời kì đang trượt dốc trong sự nghiệp biểu diễn của nàng, chỉ là sau một album thành công, nàng lại giành lại được trái tim của những người đam mê ca nhạc, điện ảnh. Vừa rồi khi Hoàng Nhược Hinh và đám người Hoàng Kiến Bằng cãi nhau, không biết tại sao đám người kia lại ùn ùn chạy ra ngoài, lúc này lại thấy nàng đến, mọi người đều tỏ ra vui mừng. Ngay cả Thiên Vũ Chính Tắc cũng hai mắt tỏa sáng nhìn Gia Minh, hỏi:
"Thực sự là Phương Vũ Tư?"
"Không phải anh cũng là fan hâm mộ của cô ta chứ?"
Gia Minh hơi ngạc nhiên, Hoàng Nhược Hinh cười hỏi:
"Thiên Vũ tiên sinh cũng thích Phương Vũ Tư ư?"
"Tôi đã nghe album trước của cô ấy, rất hay, đặc biệt là ca khúc chính."
Thiên Vũ Chính Tắc quay sang Gia Minh, bổ sung bằng tiếng Nhật:
"Duy rất mê muội bài hát này."
Hoàng Nhược Hinh không hiểu câu tiếng Nhật cuối cùng, chỉ cười giới thiệu:
"Thực ra mấy hôm trước Phương tiểu thư đã liên lạc cùng chúng tôi, hai năm tới cô ấy sẽ làm đại điện cho sản phẩm của chúng tôi. Chỉ là hôm qua cô ấy vẫn còn ở Hongkong mà hôm nay đã đến Giang Hải, thật sự khiến người ta bất ngờ."
Chuyện Phương Vũ Tư làm đại diện cho sản phẩm của Hoàng gia đa số người trong phòng đều chưa biết rõ lắm. Hoàng Kiến Bằng lập tức quên mất chuyện cãi vã vừa rồi:
"Thật sao chị Nhược Hinh? Phương Vũ Tư làm đại điện sản phẩm cho chúng ta? Tại sao có thể mời được cô ấy?"
"Chuyện này... Chị cũng không biết, dù sao thì hôm qua chị cũng mới nghe được tin này. Thực ra là Phương tiểu thư chủ động liên lạc với chúng ta, ngay cả bộ phận quảng cáo cũng không dám tin điều này là thật. Không biết tại sao..."
"Hôm nay Phương Vũ Tư nổi tiếng như vậy, tại sao lại chủ động làm đại diện sản phẩm cho chúng ta nhỉ? Có phải cô ta tiếp xúc với nhân vật cao tầng nào, chuyện của bác hai còn có thể xoay chuyển được?"
Người xung quanh lập tức rối rít bàn luận. Bởi vì quá nửa người trong phòng khách đã ra ngoài lúc trước, lúc này phòng khách cũng khá trống trải. Hoàng Bỉnh An dẫn Phương Vũ Tư đến bên này. Hiện giờ hắn là gia trưởng của Hoàng gia, lúc này lại có tang lễ, đương nhiên không thể cứ đi theo nói chuyện với một ngôi sao nổi tiếng mãi như vậy, thấy người luôn theo đuổi ngôi sao nữ là Hoàng Bỉnh Văn đã ở đó liền ra hiệu cho hắn đến tiếp đón khách quý, về phần Phương Vũ Tư, ánh mắt đảo qua mọi nơi, thấy Gia Minh đang đứng bên cửa sổ liền vui vẻ, nở nụ cười mê người với mọi người xung quanh.
"... Thực ra không cần phải phiền phức: như vậy, tôi và mọi người đều cùng lứa tuổi, không cần phải khách khí, tôi chỉ tùy ý nói chuyện một lát. Ồ, bác Hoàng, bác có việc thì cứ đi trước đi... Cháu gọi bác là bác Hoàng, bác gọi cháu là Vũ Tư được rồi, mọi người cứ gọi Vũ Tư là được, gọi Phương tiểu thư quá khách khí..."
Một nhóm người vui vẻ đi vào phòng tiếp khách, hữu ý vô ý, hướng đi của Phương Vũ Tư đúng là hướng mà Gia Minh đang đứng, một lát sau thì đã đến gần...