Chương : 377
Tiếng người ầm ĩ, nghị luận vang lên, đây có lẽ là lần đầu tiên Gia Minh được nhiều người quan tâm như vậy, nhưng mà, hắn cũng không cỏ vẻ hài lòng, thần sắc hắn lạnh nhạt vô cùng.
Ánh mắt của Phương Vũ Tư chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, một đội xe đang đi vào đại môn Hoàng gia. Lập tức, Thiên Vũ Chính Tắc cũng đưa mắt nhìn qua.
Những người ở xung quanh Phương Vũ Tư tỏ ra thân thiện hơn một chút, tuy rằng hỏi không ra Gia Minh giúp nàng cái gì.
Nhưng nếu có người trong gia tộc đã trợ giúp nàng, vậy thì cái cảm giác "chiếm tiện nghi" của người khác cũng phai nhạt đi rất nhiều, nếu mình không chiếm nhiều tiện nghi của đối phương, thì mọi người cũng có thể kết giao bằng hữu.
Dần dần, trọng tâm câu chuyện được chuyển qua những khốn cảnh gần đây mà Hoàng gia phải đối mặt. Hoàng Bỉnh Tường bị tuyên án tử hình. Phương Vũ Tư nói với mấy người của Hoàng gia:
"Ta nghe nói Phương Chi Thiên, Phương tiên sinh ở trung ương có quan hệ rất nhiều, ông ấy có quyền lực thì rất lớn, các người nên tìm kiếm một chút tài liệu, tìm ông ấy hỗ trợ, chắc sẽ có hiệu quả lớn. Hơn nữa hôm nay ông ấy cũng tới Giang Hải, cách chuyến bay của tôi không bao nhiêu thời gian, phỏng chừng hiện tại đã đến phủ thị chính (mình gọi là UBND)."
"Nhưng mà gia tộc chúng tôi không thân với Phương tiên sinh lắm, hơn nữa... Kỳ thực chúng tôi cũng đã đi bái phỏng ông ấy, nhưng mà khi đó không kịp chuẩn bị tài liệu gì..."
"Vậy khuya hôm nay lại qua xem, tôi với Phương tiên sinh có quen biết, cũng có thể nói là người cùng gia đình..."
Nói thì nói như vậy, nhưng Phương Vũ Tư cũng biết, một minh tinh như mình không nên can thiệp vào chuyện chính trị, năng lực là một chuyện, thái độ của người ta lại là một chuyện khác, giả như người của Hoàng gia đêm nay thực sự tới tìm Phương Chi Thiên, nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh nói bóng nói gió một chút thôi.
Nàng cũng không biết, Hoàng gia không phải là không có quan hệ với Phương Chi Thiên, chẳng qua là người biết không nhiều lắm, Phương Chi Thiên thương yêu nhất là một người cháu gái Đông Phương Nhược, vừa vặn người này lại có quan hệ máu mủ với Hoàng gia.
Lần trước Đông Phương Nhược tới Giang Hải, cũng từng gặp Gia Minh, gọi hắn là "biểu ca", sau đó Phương Chi Thiên cũng từng mang Đông Phương Nhược tới Hoàng gia bái phỏng.
Lúc đó Hoàng gia muốn tăng cường quan hệ với một vị đầu lĩnh chính trị ở kinh, nhưng mà Phương Chi Thiên lại duy trì giới hạn quan hệ với Hoàng gia, lần này Hoàng Bỉnh Tường bị tuyên án, nói không chừng đã được hắn cho phép thực hiện, cho nên những nỗ lực của Hoàng gia với người này không mang lại kết quả gì.
Mục đích tới đây lần này của Phương Vũ Tư, chủ yếu vẫn là muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho Gia Minh, tuy rằng nàng coi trọng đồng tiền, lòng dạ nhỏ mọn, nhưng mà những gì người khác giúp mình, mình vẫn nhớ kỹ, chắc chắn sẽ đền đáp lại.
"Ta không phải người xấu."
Nàng nghĩ rằng, khi gia tộc các ngươi gặp khó khăn, nàng sẽ tận lực giúp đỡ, tuy rằng trợ giúp có thể mang lại ít nhiều kết quả, nhưng mà nàng cũng sẽ tận lực.
Nàng cũng muốn cho người khác hiểu rõ điều này. Nguồn truyện:
Nhưng mà, lúc này, không khí trong phòng khách đã có sự khác thường, dường như trở nên có chút quái dị, bởi vì có không ít người đều đưa mắt nhìn về phương hướng linh đường.
Đi cùng với Hoàng Bỉnh An, chính là một trung niên nam nhân đang đẩy xe lăn, ngồi trên xe lăn là một thiếu nữ tóc ngắn chừng 16, 17 tuổi, toàn thân đồ trắng, trông giống như một cô gái cả đời cô độc sống ở nông thôn, toát lên khí chất thuần khiết.
Hiện giờ chắc là do bị bệnh, nên trông thiếu nữ có vẻ yếu ớt, dường như chỉ một làn gió nhẹ là có thể cuốn nàng lên chín tầng trời.
Bốn gã vệ sĩ đi xung quanh trung niên nam nhân đẩy xe lăn, ở xung quanh đó, những vệ sĩ của Hoàng gia mặc quân phục, tây phục cũng đi tới, hiển nhiên mục tiêu bảo vệ của họ chính là người đang nói chuyện với Hoàng Bỉnh An này, người này chắc chắn có thân phận đặc thù.
"Người này chẳng phải là Phương Chi Thiên ư?"
"Phương tiên sinh cũng vừa mới xuống máy bay mà, làm sao có thể trực tiếp tới chỗ chúng ta..."
"Nói đến là đến sao?"
Trong tiếng nghị luận của mọi người, thiếu nữ trên xe lăn ngồi thẳng mình lại một chút, hai mắt nàng tiều tụy mở ra, người khác nhận ra nàng là một cô gái bị mù, nhưng nàng vẫn nhìn về phương hướng của phòng khách.
Xuyên thấu qua cửa sổ, nàng "nhìn" thấy Gia Minh ở trong phòng chính.
Khi đám người Hoàng Bỉnh An vào biệt thự, đi thẳng tới bên này, thân ảnh của Phương Chi Thiên và thiếu nữ kia xuất hiện, toàn bộ gian phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, Hoàng Bỉnh An thị lực không tốt, nhìn qua gian phòng một lần, sau đó kéo một người hỏi:
"Này, Gia Minh ở đâu? Phương tiên sinh tìm hắn có việc."
Người nọ vẫn chưa trả lời, Phương Chi Thiên hiển nhiên là đã xác định được vị trí của Gia Minh, đẩy xe lăn sang phía bên này, đoàn người tự động giãn ra hai bên. Phương Vũ Tư, Hoàng Bỉnh Văn, Hoàng Kiến Bằng, Hoàng Nhược Hinh... hầu như ai trong phòng cũng kinh ngạc nhìn hai người, cố gắng nghĩ ra hai người này tìm kiếm người có thân phận như thế nào...
"Xin chào, Gia Minh tiểu đệ, ta đã thấy cậu rồi... Ta là Phương Chi Thiên."
Hắn nói xong, hướng Gia Minh đưa tay ra, Gia Minh nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới đưa tay ra bắt, Phương Chi Thiên gật đầu cười:
"Bởi vì có một số việc cần cậu hỗ trợ, cho nên mong rằng chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện. A, Phương tiểu thư cũng ở chỗ này sao. Hoàng tiên sinh, đã lâu không gặp..."
Buông tay Gia Minh, hắn cười cười bắt chuyện với Phương Vũ Tư, sau đó là Hoàng Bỉnh Văn, lúc này Hoàng Bỉnh An cũng đã tới đây, nhìn Gia Minh, trong ánh mắt có sự nghi hoặc thực sâu. Hiển nhiên, Phương Chi Thiên đi tới Giang Hải, đầu tiên là tới Hoàng gia bái tế, sau đó muốn tìm một gã nam hài gần như không tồn tại trong Hoàng gia, điều này khiến hắn không cách nào hiểu được.
Mà khi cùng Hoàng Bỉnh Văn bắt tay, ánh mắt Phương Chi Thiên nhìn về một bên, sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười:
"Thiên Vũ quân, cậu cũng tới? chúng ta đã lâu không gặp rồi."
"Tôi đoán là ông cũng tới chỗ này, cho nên mới ở bên cạnh Gia Minh."
Trong sự kinh ngạc của đám người Hoàng Nhược Hinh, Hoàng Bỉnh Văn, Thiên Vũ Chính Tắc cùng Phương Chi Thiên chào hỏi lẫn nhau. Hoàng Bỉnh An ở một bên thử hỏi thăm:
"Ách... Vị này chính là..."
"Thiên Vũ đấy, hắn là người thừa kế của tập đoàn Xuyên Kỳ, tập đoàn lớn thứ 2 Nhật Bản, thân kiêm học vị bác sĩ sinh vật, ở giới học thuật có thành tựu phi phàm, đồng thời còn là vị hôn phu của trưởng nữ gia tộc Nguyệt Trì thuộc tập đoàn dệt may Trì Anh, Thiên Vũ ChínhTắc..."
Phương Chi Thiên nhìn bốn phía, vuốt tay:
"À, đã nói nhiều rồi, ách... Các người không biết?"
Rất hiển nhiên, bọn họ không biết...
Ánh mắt của Phương Vũ Tư chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, một đội xe đang đi vào đại môn Hoàng gia. Lập tức, Thiên Vũ Chính Tắc cũng đưa mắt nhìn qua.
Những người ở xung quanh Phương Vũ Tư tỏ ra thân thiện hơn một chút, tuy rằng hỏi không ra Gia Minh giúp nàng cái gì.
Nhưng nếu có người trong gia tộc đã trợ giúp nàng, vậy thì cái cảm giác "chiếm tiện nghi" của người khác cũng phai nhạt đi rất nhiều, nếu mình không chiếm nhiều tiện nghi của đối phương, thì mọi người cũng có thể kết giao bằng hữu.
Dần dần, trọng tâm câu chuyện được chuyển qua những khốn cảnh gần đây mà Hoàng gia phải đối mặt. Hoàng Bỉnh Tường bị tuyên án tử hình. Phương Vũ Tư nói với mấy người của Hoàng gia:
"Ta nghe nói Phương Chi Thiên, Phương tiên sinh ở trung ương có quan hệ rất nhiều, ông ấy có quyền lực thì rất lớn, các người nên tìm kiếm một chút tài liệu, tìm ông ấy hỗ trợ, chắc sẽ có hiệu quả lớn. Hơn nữa hôm nay ông ấy cũng tới Giang Hải, cách chuyến bay của tôi không bao nhiêu thời gian, phỏng chừng hiện tại đã đến phủ thị chính (mình gọi là UBND)."
"Nhưng mà gia tộc chúng tôi không thân với Phương tiên sinh lắm, hơn nữa... Kỳ thực chúng tôi cũng đã đi bái phỏng ông ấy, nhưng mà khi đó không kịp chuẩn bị tài liệu gì..."
"Vậy khuya hôm nay lại qua xem, tôi với Phương tiên sinh có quen biết, cũng có thể nói là người cùng gia đình..."
Nói thì nói như vậy, nhưng Phương Vũ Tư cũng biết, một minh tinh như mình không nên can thiệp vào chuyện chính trị, năng lực là một chuyện, thái độ của người ta lại là một chuyện khác, giả như người của Hoàng gia đêm nay thực sự tới tìm Phương Chi Thiên, nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh nói bóng nói gió một chút thôi.
Nàng cũng không biết, Hoàng gia không phải là không có quan hệ với Phương Chi Thiên, chẳng qua là người biết không nhiều lắm, Phương Chi Thiên thương yêu nhất là một người cháu gái Đông Phương Nhược, vừa vặn người này lại có quan hệ máu mủ với Hoàng gia.
Lần trước Đông Phương Nhược tới Giang Hải, cũng từng gặp Gia Minh, gọi hắn là "biểu ca", sau đó Phương Chi Thiên cũng từng mang Đông Phương Nhược tới Hoàng gia bái phỏng.
Lúc đó Hoàng gia muốn tăng cường quan hệ với một vị đầu lĩnh chính trị ở kinh, nhưng mà Phương Chi Thiên lại duy trì giới hạn quan hệ với Hoàng gia, lần này Hoàng Bỉnh Tường bị tuyên án, nói không chừng đã được hắn cho phép thực hiện, cho nên những nỗ lực của Hoàng gia với người này không mang lại kết quả gì.
Mục đích tới đây lần này của Phương Vũ Tư, chủ yếu vẫn là muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho Gia Minh, tuy rằng nàng coi trọng đồng tiền, lòng dạ nhỏ mọn, nhưng mà những gì người khác giúp mình, mình vẫn nhớ kỹ, chắc chắn sẽ đền đáp lại.
"Ta không phải người xấu."
Nàng nghĩ rằng, khi gia tộc các ngươi gặp khó khăn, nàng sẽ tận lực giúp đỡ, tuy rằng trợ giúp có thể mang lại ít nhiều kết quả, nhưng mà nàng cũng sẽ tận lực.
Nàng cũng muốn cho người khác hiểu rõ điều này. Nguồn truyện:
Nhưng mà, lúc này, không khí trong phòng khách đã có sự khác thường, dường như trở nên có chút quái dị, bởi vì có không ít người đều đưa mắt nhìn về phương hướng linh đường.
Đi cùng với Hoàng Bỉnh An, chính là một trung niên nam nhân đang đẩy xe lăn, ngồi trên xe lăn là một thiếu nữ tóc ngắn chừng 16, 17 tuổi, toàn thân đồ trắng, trông giống như một cô gái cả đời cô độc sống ở nông thôn, toát lên khí chất thuần khiết.
Hiện giờ chắc là do bị bệnh, nên trông thiếu nữ có vẻ yếu ớt, dường như chỉ một làn gió nhẹ là có thể cuốn nàng lên chín tầng trời.
Bốn gã vệ sĩ đi xung quanh trung niên nam nhân đẩy xe lăn, ở xung quanh đó, những vệ sĩ của Hoàng gia mặc quân phục, tây phục cũng đi tới, hiển nhiên mục tiêu bảo vệ của họ chính là người đang nói chuyện với Hoàng Bỉnh An này, người này chắc chắn có thân phận đặc thù.
"Người này chẳng phải là Phương Chi Thiên ư?"
"Phương tiên sinh cũng vừa mới xuống máy bay mà, làm sao có thể trực tiếp tới chỗ chúng ta..."
"Nói đến là đến sao?"
Trong tiếng nghị luận của mọi người, thiếu nữ trên xe lăn ngồi thẳng mình lại một chút, hai mắt nàng tiều tụy mở ra, người khác nhận ra nàng là một cô gái bị mù, nhưng nàng vẫn nhìn về phương hướng của phòng khách.
Xuyên thấu qua cửa sổ, nàng "nhìn" thấy Gia Minh ở trong phòng chính.
Khi đám người Hoàng Bỉnh An vào biệt thự, đi thẳng tới bên này, thân ảnh của Phương Chi Thiên và thiếu nữ kia xuất hiện, toàn bộ gian phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, Hoàng Bỉnh An thị lực không tốt, nhìn qua gian phòng một lần, sau đó kéo một người hỏi:
"Này, Gia Minh ở đâu? Phương tiên sinh tìm hắn có việc."
Người nọ vẫn chưa trả lời, Phương Chi Thiên hiển nhiên là đã xác định được vị trí của Gia Minh, đẩy xe lăn sang phía bên này, đoàn người tự động giãn ra hai bên. Phương Vũ Tư, Hoàng Bỉnh Văn, Hoàng Kiến Bằng, Hoàng Nhược Hinh... hầu như ai trong phòng cũng kinh ngạc nhìn hai người, cố gắng nghĩ ra hai người này tìm kiếm người có thân phận như thế nào...
"Xin chào, Gia Minh tiểu đệ, ta đã thấy cậu rồi... Ta là Phương Chi Thiên."
Hắn nói xong, hướng Gia Minh đưa tay ra, Gia Minh nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới đưa tay ra bắt, Phương Chi Thiên gật đầu cười:
"Bởi vì có một số việc cần cậu hỗ trợ, cho nên mong rằng chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện. A, Phương tiểu thư cũng ở chỗ này sao. Hoàng tiên sinh, đã lâu không gặp..."
Buông tay Gia Minh, hắn cười cười bắt chuyện với Phương Vũ Tư, sau đó là Hoàng Bỉnh Văn, lúc này Hoàng Bỉnh An cũng đã tới đây, nhìn Gia Minh, trong ánh mắt có sự nghi hoặc thực sâu. Hiển nhiên, Phương Chi Thiên đi tới Giang Hải, đầu tiên là tới Hoàng gia bái tế, sau đó muốn tìm một gã nam hài gần như không tồn tại trong Hoàng gia, điều này khiến hắn không cách nào hiểu được.
Mà khi cùng Hoàng Bỉnh Văn bắt tay, ánh mắt Phương Chi Thiên nhìn về một bên, sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười:
"Thiên Vũ quân, cậu cũng tới? chúng ta đã lâu không gặp rồi."
"Tôi đoán là ông cũng tới chỗ này, cho nên mới ở bên cạnh Gia Minh."
Trong sự kinh ngạc của đám người Hoàng Nhược Hinh, Hoàng Bỉnh Văn, Thiên Vũ Chính Tắc cùng Phương Chi Thiên chào hỏi lẫn nhau. Hoàng Bỉnh An ở một bên thử hỏi thăm:
"Ách... Vị này chính là..."
"Thiên Vũ đấy, hắn là người thừa kế của tập đoàn Xuyên Kỳ, tập đoàn lớn thứ 2 Nhật Bản, thân kiêm học vị bác sĩ sinh vật, ở giới học thuật có thành tựu phi phàm, đồng thời còn là vị hôn phu của trưởng nữ gia tộc Nguyệt Trì thuộc tập đoàn dệt may Trì Anh, Thiên Vũ ChínhTắc..."
Phương Chi Thiên nhìn bốn phía, vuốt tay:
"À, đã nói nhiều rồi, ách... Các người không biết?"
Rất hiển nhiên, bọn họ không biết...