Chương : 385
Đến khi vào lớp, Gia Minh vẫn nghĩ đến những chuyện về đến Kelly, nhưng bề ngoài thì đương nhiên không ai nhận ra được.
Buổi chiểu thi giữa kỳ hai môn, hơn nửa số học sinh đã vào lớp. Một số người nước đến chân mới nhảy, mà đa số thì tụm năm tụm ba lại nói chuyện với nhau, bàn bạc sẽ đi chơi ở đâu trong kỳ nghỉ dài mùng 1 tháng 5, về phần loại quái thai trước giờ thi vẫn ngồi ngay ngắn học tập chương trình vật lý của đại học như Huân, có thể nói là hiếm có.
Bởi vì là kì thi, vốn là hai người ngồi chung một bàn đã trở thành một người một bàn, nhưng bất kể thế nào thì chỗ ngồi của Huân vẫn luôn ở bên cạnh Gia Minh. Lúc này nàng mặc bộ quần áo màu trắng tao nhã, tóc dài che kín một bên mặt, trên đầu có đeo nơ hình cây anh đào trang nhã, ngồi lẳng lặng đọc sách khiến bất kể nam sinh hay nữ sinh đi qua đều ghé mắt nhìn sang.
Cũng vì khí chất bình thản, xinh đẹp như vậy, hai năm qua nàng đã nhận được vô số thư tình, cũng làm tan vỡ không ít trái tim pha lê của các thiếu nam ngây thơ. Mặc dù bây giờ vẫn là năm 1999, vẫn chưa đến thời đại giới tính cởi mở, hủ nữ(1) thành trào lưu nhưng nàng thậm chí cũng nhận được mấy bức thư tình của mấy cô gái, khiến người ta phải khâm phục sức hấp dẫn của một cô gái người Nhật Bản. Khi nàng vừa đến Trung Quốc, người ta chỉ thấy nàng xinh đẹp, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng tuyệt đối và sự gai góc khiến người khác không dám đến gần. Qua hai năm sau, sự gai góc khiến người khác chịu tổn thương kia đã ẩn giấu đi rất nhiều, vẻ lạnh lùng chuyển thành bình thản, quả thực đã đến trình độ nam nữ đều mê mệt.
"Linh Tĩnh nói đưa đồ dùng qua lại trong phòng thi không tốt lắm, sợ cô lại quên mang theo, nên chuẩn bị trước một hộp cho cô."
Ném hộp đồ dùng học tập lên bàn của Huân, Gia Minh ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
"Cảm ơn."
Gật đầu, một lát sau, nàng mới nói nhỏ:
"Hôm qua Thiên Vũ quân có nói, đã xác định trong vài ngày sắp tới Bùi La Gia sẽ có hành động. Người của bọn họ sợ rằng đã ẩn nấp vào Giang Hải, chỉ là trước mắt còn chưa phát hiện ra."
"Ừ, tôi biết. Kelly Denime tới Trung Quốc, hợp tác giữa Viêm Hoàng Giác Tỉnh và U Ám Thiên Cầm lại tiến thêm một bước, bọn họ chắc chắn sẽ động thủ. Có điều hành động lần này khá bí mật, tôi cũng không nắm chắc được trọng điểm, nhưng thử suy nghĩ một chút, quá nửa là lại chạy đến giết người mà thôi..."
"Trên người Cố quân có mùi máu tươi nha."
"Tối qua giết một tên sát thủ vừa đến Giang Hải, nhưng cũng chỉ là kẻ tay chân."
Gia Minh thuận miệng đáp, sau một giây liền hơi sững sờ, quay sang nhìn thiếu nữ Nhật Bản bên cạnh.
"Cô có thể nhận thấy tôi đã giết người? Mùi máu tươi?"
Rất khó nói rõ, trong một giây đó, trên khuôn mặt thanh lệ của thiếu nữ có xuất hiện nụ cười hay không. Nàng nhìn Gia Minh:
"Bởi vì đoán rằng Cố quân sẽ ra ngoài giết người nên tôi cố tình nói như vậy, là nói đùa."
"...Cô không ngoan."
Một lát sau, Gia Minh liếc qua nói.
"Cố quân muốn vỗ đầu tôi sao? Tôi đã nhận ra."
"Khuya hôm nay tôi sẽ nặng tay."
Hắn cười lạnh, cuộc nói chuyện dừng ở đây. Sau khi Thiên Vũ Chính Tắc tới đây, tâm tình của Huân hai ngày qua có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều. Cũng không biết hắn nói những gì với Huân, nhưng nói tóm lại, có thể tưởng tượng ra Thiên Vũ Chính Tắc không có bao nhiêu tình cảm với Huân, những gì hắn muốn Huân làm đơn giản chỉ là quyến rũ mình, lặng lẽ kéo mình vào cuộc chiến với Bùi La Gia.
Chuyện này cũng không coi là cấm kị. Gia Minh muốn lợi dụng người khác thì đương nhiên cũng phải lường trước sẽ bị người lợi dụng ngược lại. Hắn không để ý đến những tính toán như vậy, mà là mỗi khi thấy Huân từ từ biến chuyển đều khiến hắn nhớ tới thế giới hắn đã từng trải qua kia, thi thể giống như con bướm thể mỹ sau khi tự sát trong phòng kia. Cô gái từng bị làm tổn thương, bị cưỡng bức, sau đó vẫn giữ gìn trái tim thống khổ của mình, sống cô đơn trong một không gian hiu quạnh suốt tám năm trời, cuối cùng lựa chọn kết thúc tính mạng của mình, chỉ vẻn vẹn để lại một thi thể lạnh lẽo mà xinh đẹp. Mà ở một thế giới khác, thiếu nữ đó thoát khỏi con đường trước đây, từ từ lớn lên. Cái từ hoạt bát này, sợ rằng trong cuộc sống vốn có của nàng, có lẽ chưa từng tồn tại.
Cũng không phải nói hắn đa sầu đa cảm thế nào, tương quan so sánh, chuyện này có lợi cho việc hắn nắm bắt suy nghĩ của mấy người Ngự Thủ Thương, Phương Chi Thiên, Natalie Anne một cách khách quan hơn. Nhưng bất kể thế nào, chuyện như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy kỳ diệu, thổn thức.
Khoảng 3h30, kết thúc môn thi đầu tiên, tiếng chuông vang lên, tiếp theo là thời gian nghỉ ngơi khoảng 20 phút.
Ngồi tại chỗ nhìn ra ngoài sân vận động một cách nhàm chán, chiếc đồng hồ điện tử trên tay trái bỗng hơi rung động, nghe được tin tức từ ống nghe điện thoại không khỏi khiến hắn hơi há hốc mồm. Chừng vài phút sau, Đông Phương Uyển cũng cầm điện thoại di động chạy tới, vỗ vỗ lên bàn hắn, vẻ mặt rất thần bí:
"Mau đi! Mau đi!"
"Chuyện gì vậy?"
Thoạt nhìn, hắn và Đông Phương Uyển vẫn thường bất đồng quan điểm, nhưng trên thực tế vẫn xem như bạn bè khá đặc biệt. Lúc này thấy bộ dạng khẩn trương mà thần bí của nàng, Gia Minh cũng đi theo ra ngoài. Chạy xuống khỏi khu dạy học, Đông Phương Uyển nói:
"Dẫn cậu đi thấy một người."
"Ừ?"
"Chính là người mà cậu khoe với đám người Ứng Tử Phong là có quen biết đó, người dẫn đầu đoàn đại biểu của tập đoàn Tịch Đức lần này. Mình cho cậu biết, lần này những người của tập đoàn Tịch Đức đến đây, bề ngoài thì Giwet là người quyết định, nhưng thực ra người có quyền quyết định không phải Giwet mà lại là một cô gái. Đây là chuyện bí mật, cậu không nên nói với những người khác, mình vất vả lắm mới moi được tin tức từ anh trai và cha mình đó."
"Bí mật..."
Đi qua bồn hoa, Gia Minh lặp lại một cách bất đắc dĩ. Thực ra nói Giwet không phải người quyết định cũng hơi chút oan uổng, trước mắt Kelly Denime là người có địa vị cao nhất trong đoàn đại biểu đầu tư lần này, nhưng không đồng nghĩa với nàng sẽ tự mình quyết định mọi chuyện. Nói đúng ra, nàng đại biểu cho Natalie Anne, nữ hoàng của U Ám Thiên Cầm, người đứng đâu có thể đại biểu cho một nửa gia tộc Rothschild. Lần này tập đoàn Tịch Đức đầu tư ở Giang Hải, đối với các thương nhân thì có vẻ rất quan trọng, nhưng đối với những người như Natalie Anne, chuyện này thực sự nhỏ đến không cần nhắc tới.
"Lần trước cậu nói bừa rằng đó là một cô gái, không ngờ lại thực sự đoán trúng. Cô gái kia là Kelly Denime, mình nghe nói lúc này cô ta đang đến tham quan nơi này, chúng ra đi nhìn xem, cậu cũng có thể biết cô ta là người thế nào."
Buổi chiểu thi giữa kỳ hai môn, hơn nửa số học sinh đã vào lớp. Một số người nước đến chân mới nhảy, mà đa số thì tụm năm tụm ba lại nói chuyện với nhau, bàn bạc sẽ đi chơi ở đâu trong kỳ nghỉ dài mùng 1 tháng 5, về phần loại quái thai trước giờ thi vẫn ngồi ngay ngắn học tập chương trình vật lý của đại học như Huân, có thể nói là hiếm có.
Bởi vì là kì thi, vốn là hai người ngồi chung một bàn đã trở thành một người một bàn, nhưng bất kể thế nào thì chỗ ngồi của Huân vẫn luôn ở bên cạnh Gia Minh. Lúc này nàng mặc bộ quần áo màu trắng tao nhã, tóc dài che kín một bên mặt, trên đầu có đeo nơ hình cây anh đào trang nhã, ngồi lẳng lặng đọc sách khiến bất kể nam sinh hay nữ sinh đi qua đều ghé mắt nhìn sang.
Cũng vì khí chất bình thản, xinh đẹp như vậy, hai năm qua nàng đã nhận được vô số thư tình, cũng làm tan vỡ không ít trái tim pha lê của các thiếu nam ngây thơ. Mặc dù bây giờ vẫn là năm 1999, vẫn chưa đến thời đại giới tính cởi mở, hủ nữ(1) thành trào lưu nhưng nàng thậm chí cũng nhận được mấy bức thư tình của mấy cô gái, khiến người ta phải khâm phục sức hấp dẫn của một cô gái người Nhật Bản. Khi nàng vừa đến Trung Quốc, người ta chỉ thấy nàng xinh đẹp, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng tuyệt đối và sự gai góc khiến người khác không dám đến gần. Qua hai năm sau, sự gai góc khiến người khác chịu tổn thương kia đã ẩn giấu đi rất nhiều, vẻ lạnh lùng chuyển thành bình thản, quả thực đã đến trình độ nam nữ đều mê mệt.
"Linh Tĩnh nói đưa đồ dùng qua lại trong phòng thi không tốt lắm, sợ cô lại quên mang theo, nên chuẩn bị trước một hộp cho cô."
Ném hộp đồ dùng học tập lên bàn của Huân, Gia Minh ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
"Cảm ơn."
Gật đầu, một lát sau, nàng mới nói nhỏ:
"Hôm qua Thiên Vũ quân có nói, đã xác định trong vài ngày sắp tới Bùi La Gia sẽ có hành động. Người của bọn họ sợ rằng đã ẩn nấp vào Giang Hải, chỉ là trước mắt còn chưa phát hiện ra."
"Ừ, tôi biết. Kelly Denime tới Trung Quốc, hợp tác giữa Viêm Hoàng Giác Tỉnh và U Ám Thiên Cầm lại tiến thêm một bước, bọn họ chắc chắn sẽ động thủ. Có điều hành động lần này khá bí mật, tôi cũng không nắm chắc được trọng điểm, nhưng thử suy nghĩ một chút, quá nửa là lại chạy đến giết người mà thôi..."
"Trên người Cố quân có mùi máu tươi nha."
"Tối qua giết một tên sát thủ vừa đến Giang Hải, nhưng cũng chỉ là kẻ tay chân."
Gia Minh thuận miệng đáp, sau một giây liền hơi sững sờ, quay sang nhìn thiếu nữ Nhật Bản bên cạnh.
"Cô có thể nhận thấy tôi đã giết người? Mùi máu tươi?"
Rất khó nói rõ, trong một giây đó, trên khuôn mặt thanh lệ của thiếu nữ có xuất hiện nụ cười hay không. Nàng nhìn Gia Minh:
"Bởi vì đoán rằng Cố quân sẽ ra ngoài giết người nên tôi cố tình nói như vậy, là nói đùa."
"...Cô không ngoan."
Một lát sau, Gia Minh liếc qua nói.
"Cố quân muốn vỗ đầu tôi sao? Tôi đã nhận ra."
"Khuya hôm nay tôi sẽ nặng tay."
Hắn cười lạnh, cuộc nói chuyện dừng ở đây. Sau khi Thiên Vũ Chính Tắc tới đây, tâm tình của Huân hai ngày qua có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều. Cũng không biết hắn nói những gì với Huân, nhưng nói tóm lại, có thể tưởng tượng ra Thiên Vũ Chính Tắc không có bao nhiêu tình cảm với Huân, những gì hắn muốn Huân làm đơn giản chỉ là quyến rũ mình, lặng lẽ kéo mình vào cuộc chiến với Bùi La Gia.
Chuyện này cũng không coi là cấm kị. Gia Minh muốn lợi dụng người khác thì đương nhiên cũng phải lường trước sẽ bị người lợi dụng ngược lại. Hắn không để ý đến những tính toán như vậy, mà là mỗi khi thấy Huân từ từ biến chuyển đều khiến hắn nhớ tới thế giới hắn đã từng trải qua kia, thi thể giống như con bướm thể mỹ sau khi tự sát trong phòng kia. Cô gái từng bị làm tổn thương, bị cưỡng bức, sau đó vẫn giữ gìn trái tim thống khổ của mình, sống cô đơn trong một không gian hiu quạnh suốt tám năm trời, cuối cùng lựa chọn kết thúc tính mạng của mình, chỉ vẻn vẹn để lại một thi thể lạnh lẽo mà xinh đẹp. Mà ở một thế giới khác, thiếu nữ đó thoát khỏi con đường trước đây, từ từ lớn lên. Cái từ hoạt bát này, sợ rằng trong cuộc sống vốn có của nàng, có lẽ chưa từng tồn tại.
Cũng không phải nói hắn đa sầu đa cảm thế nào, tương quan so sánh, chuyện này có lợi cho việc hắn nắm bắt suy nghĩ của mấy người Ngự Thủ Thương, Phương Chi Thiên, Natalie Anne một cách khách quan hơn. Nhưng bất kể thế nào, chuyện như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy kỳ diệu, thổn thức.
Khoảng 3h30, kết thúc môn thi đầu tiên, tiếng chuông vang lên, tiếp theo là thời gian nghỉ ngơi khoảng 20 phút.
Ngồi tại chỗ nhìn ra ngoài sân vận động một cách nhàm chán, chiếc đồng hồ điện tử trên tay trái bỗng hơi rung động, nghe được tin tức từ ống nghe điện thoại không khỏi khiến hắn hơi há hốc mồm. Chừng vài phút sau, Đông Phương Uyển cũng cầm điện thoại di động chạy tới, vỗ vỗ lên bàn hắn, vẻ mặt rất thần bí:
"Mau đi! Mau đi!"
"Chuyện gì vậy?"
Thoạt nhìn, hắn và Đông Phương Uyển vẫn thường bất đồng quan điểm, nhưng trên thực tế vẫn xem như bạn bè khá đặc biệt. Lúc này thấy bộ dạng khẩn trương mà thần bí của nàng, Gia Minh cũng đi theo ra ngoài. Chạy xuống khỏi khu dạy học, Đông Phương Uyển nói:
"Dẫn cậu đi thấy một người."
"Ừ?"
"Chính là người mà cậu khoe với đám người Ứng Tử Phong là có quen biết đó, người dẫn đầu đoàn đại biểu của tập đoàn Tịch Đức lần này. Mình cho cậu biết, lần này những người của tập đoàn Tịch Đức đến đây, bề ngoài thì Giwet là người quyết định, nhưng thực ra người có quyền quyết định không phải Giwet mà lại là một cô gái. Đây là chuyện bí mật, cậu không nên nói với những người khác, mình vất vả lắm mới moi được tin tức từ anh trai và cha mình đó."
"Bí mật..."
Đi qua bồn hoa, Gia Minh lặp lại một cách bất đắc dĩ. Thực ra nói Giwet không phải người quyết định cũng hơi chút oan uổng, trước mắt Kelly Denime là người có địa vị cao nhất trong đoàn đại biểu đầu tư lần này, nhưng không đồng nghĩa với nàng sẽ tự mình quyết định mọi chuyện. Nói đúng ra, nàng đại biểu cho Natalie Anne, nữ hoàng của U Ám Thiên Cầm, người đứng đâu có thể đại biểu cho một nửa gia tộc Rothschild. Lần này tập đoàn Tịch Đức đầu tư ở Giang Hải, đối với các thương nhân thì có vẻ rất quan trọng, nhưng đối với những người như Natalie Anne, chuyện này thực sự nhỏ đến không cần nhắc tới.
"Lần trước cậu nói bừa rằng đó là một cô gái, không ngờ lại thực sự đoán trúng. Cô gái kia là Kelly Denime, mình nghe nói lúc này cô ta đang đến tham quan nơi này, chúng ra đi nhìn xem, cậu cũng có thể biết cô ta là người thế nào."