Chương : 19
Thành Thành mang theo Đỗ Công tới một khu nhà cao ốc cao cấp, đứng dưới lầu chỉ vào tầng năm nói: “Nơi này chính là nhà em, anh của em cũng đã về rồi. Anh cũng lên đi!”
Đỗ Công cảm thấy không có hay lắm, giống như là mình cố ý đi đòi phần thưởng nên mới đi vậy. Vì vậy liên tục xua tay.
Mặt Thành Thành lập tức liền hiện lên hờn dỗi, nó lôi kéo tay Đỗ Công liên tục lầu bầu: “Anh đến một chút có được không? Nếu không em về trễ anh em sẽ mắng người đó, em sợ em nói với ảnh ảnh không tin. Anh chứng minh cho em một chút được không a? Đến phòng em em cho anh hai quả táo nữa.”Đỗ Công không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Thành Thành nghiêm túc cũng không giống như trêu chọc y. Luôn cảm thấy cự tuyệt trước mặt đứa bé này giống như là phạm tội, Đỗ Công thực sự chịu không nổi nó cứ khăng khăng nhõng nhẽo, liền theo nó đi lên.
Ra mở cửa vừa vặn là Trình Hàn Lang, hắn đúng là về nhà sớm hơn Thành Thành, ở nhà chờ nó nửa ngày. Chiếu theo bình thường Thành Thành đã sớm nên trở về, Trình Hàn Lang có chút sốt ruột, gọi một cuộc điện thoại đến nhà Tiểu Đồng, kết quả cô bé lại bảo hôm nay không có đi cùng Thành Thành, điều này càng làm cho Trình Hàn Lang lo lắng hơn.
Nếu như Thành Thành còn không trở về, Trình Hàn Lang có thể sẽ đi ra ngoài tìm. Vừa nghe tiếng chuông cửa vang lên, trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng được, đang nghĩ sau khi mở cửa trước tiên phải mắng cho nó một trận.
Kết quả cửa vừa mở ra khẩu hình của Trình Hàn Lang từ chuẩn bị mắng chửi khi phát ra tiếng lại biến thành vô cùng kinh ngạc. Lúc đầu hắn cho rằng Đỗ Công tới nhà báo thù, cuối cùng lại phát hiện y lại vẫn đang nắm tay của Thành Thành, chưa kịp phản ứng, nếu Thành Thành không kêu hắn một tiếng, hắn còn chưa nghĩ tới để cho hai người vào cửa!
Đỗ Công cũng là vạn phần xấu hổ, không nghĩ tới lại đến đúng cửa nhà hắn.
“Anh trai em là Trình Hàn Lang, hắn vậy mà lại là anh trai em?” Đỗ Công không thể tin được hỏi Thành Thành, Thành Thành kiêu ngạo gật đầu. (về trễ chả tét mông h ở đó mà tự hào:v)
Trình Hàn Lang từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước uống, ném cho Đỗ Công. Nếu người đã đến, không cần biết là nguyên nhân gì, vẫn là phải tiếp đãi, hơn nữa nhìn hình dạng Đỗ Công không giống như là tới để gây chuyện.
Trình Hàn Lang cười nói: “Có thể hòa chưa?”
Đỗ Công gật đầu cười ha ha hai tiếng.
“Anh, em cho anh biết một chuyện rất nghiêm trọng.” Thành Thành đi tới trước người Trình Hàn Lang, chuẩn bị đem chuyện bất ngờ gặp phải kể lại cho Trình Hàn Lang nghe.
“Thành Thành, trước khi em chưa nói cho anh việc cũng đã rất nghiêm trọng rồi!” Trình Hàn Lang hung hăng trừng mắt liếc nó, Thành Thành lập tức rụt lại về sau một cái.
Những chuyện này cũng làm cho Đỗ Công để ý tới, thì ra đứa bé này gọi là Thành Thành. Y cảm giác mình hẳn là nên nói một tiếng, liền mở miệng nói: “Tao nói cho!”
Trình Hàn Lang lúc này mới nhớ tới Đỗ Công còn ngồi ở bên cạnh, đúng lúc hắn cũng muốn nghe một chút y và Thành Thành là như thế nào lại đi chung, liền cho Đỗ Công một ánh mắt rằng hắn chuẩn bị lắng nghe.
Đỗ Công đem chuyện mình là như thế nào gặp Thành Thành, lúc đó Thành Thành là như thế nào bị người khi dễ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, từ đầu đến đuôi kể ra hết một lần. Chẳng qua là thường theo thói quen nói chuyện thô tục, thỉnh thoảng chuyện nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà nói tới nói lui lại nói thành lung tung lộn xộn, hầu như không có gì ăn khớp, nhớ tới chi tiết nào thì nói chi tiết đó, nhưng mà lại không có nói chuyện mình cứu Thành Thành thế nào.
Trình Hàn Lang miễn cưỡng cũng nghe hiểu được, chính là lúc đó Thành Thành bị một đám vị thành niên chặn cướp, cho nên mới về trễ như thế.
Thành Thành vội vàng chen vào một câu: “Lúc đó anh này cứu em ngay lúc rất căng thẳng, nếu không có ảnh giúp em, bọn họ liền đem dây chuyền nhỏ của em cướp đi rồi.” Nói xong trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ cổ của mình, xem dây chuyền còn ở đó hay không.
Trình Hàn Lang không nghĩ tới Đỗ Công thoạt nhìn ngang ngược bá đạo, thì ra cũng có lòng tốt như thế. Xem ra bây giờ cũng nên thay đổi góc nhìn về ấn tượng trước đây của mình với y.
“Này cũng may là nhờ có mày. Không nghĩ tới mày còn là người hiệp cốt nhu tràng.” (aka tốt bụng nghĩa hiệp)
Đỗ Công vừa nghe người khác nói mấy lời khen ngợi ngược lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, y cũng không hiểu ý nghĩa của hiệp cốt nhu tràng, nhưng biết Trình Hàn Lang là đang khen y, cuối cùng liền cười ha ha hai tiếng đáp lại.
“Buổi trưa hôm nay mày ở lại đây ăn đi! Cha mẹ tao cũng không ở đây, tao mua một chút thức ăn nhanh về, lại để cho Thành Thành tự đi nấu cháo, chúng ta liền gom đủ hai miệng ăn đi!” Trình Hàn Lang nói với Đỗ Công.
“Nó nhỏ như vậy lại đi nấu cháo?” Đỗ Công không tin hỏi lại, y cho rằng Thành Thành chắc là đứa nhỏ được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu.
“Nấu cháo tính cái gì? Em còn làm được nhiều thứ ăn ngon lắm cơ! Nhưng hôm nay về trễ, hôm nào anh ghé lại em sẽ làm cho anh. Được không?” Thành Thành nói với Đỗ Công.
Đỗ Công vẫn là không tin, y thủy chung cho rằng đứa bé này lớn lên trắng mịn như vậy cùng nồi niêu xoong chảo căn bản là không chạm nhau được. Trình Hàn Lang giục Thành Thành nhanh đi, Đỗ Công mới thấy được đây không phải là đùa giỡn.
Trình Hàn Lang đem thức ăn nhanh mình mua về mở ra, bày ra trước mặt Đỗ Công, muốn y ăn trước, Đỗ Công nói: “Ăn luôn không đợi em mày hả?”
“Nó phải nấu một hồi nữa, chúng ta ăn trước, nó ăn không được bao nhiêu. Chừa cho nó một chút là được.”
Đỗ Công trong lòng nhịn không được, liền nói với Trình Hàn Lang: “Không phải là có nhiều đồ ăn như này sao? Mày còn muốn nó nấu cháo cái gì a? Nó là đứa nhỏ mới lớn được một chút như vậy, bị chuyện lớn như vậy dọa sợ mày lại còn nỡ để cho nó làm việc!”
“Không có việc gì, con nít thì không thể nuông chiều, yên tâm, tâm lý của nó có năng lực chịu đựng mạnh mẽ lắm!” Trình Hàn Lang nói xong tự mình bắt đầu ngồi dậy ăn trước.
Đỗ Công làm thế nào cũng không động đũa được, thì ra Thành Thành ngoài miệng vẫn nhắc tới anh trai thật tốt lại chính là kiểu tốt như này, nghĩ tới đứa nhỏ kia một mình ở trong nhà bếp có thể đang bận bịu mày mò, trong lòng liền lo lắng không yên.
Trình Hàn Lang nhìn y không có ăn, mắt vẫn nhìn về phía nhà bếp, trong lòng cũng tự hiểu đại khái. Liền hô một câu: “Thành Thành, đừng nấu nữa, đi ra ăn cơm đi!”
Thành Thành ôm một cái nồi cơm điện đi ra, bên trong là gạo đã được vo rồi. Vừa nghe Trình Hàn Lang nói không ăn, còn có một chút thất vọng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đem nồi cơm điện để lại nhà bếp đi ra ăn cơm.
Lúc rửa tay, Thành Thành thấy tay mình bị đạp đến tróc da, rửa xong liền đáng thương mà đưa tới trước mặt Trình Hàn Lang, nói là lúc mình và người ta tranh giành cặp sách bị những người đó đạp lên.
Trình Hàn Lang thấy trên bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại của Thành Thành đột nhiên có một chỗ hồng lên, liền nhẹ nhàng mà sờ sờ, còn sưng lên một chút, không khỏi có một chút đau lòng. Thế nhưng bản thân hắn không thích biểu đạt, hơn nữa còn có người ngoài ở đây, liền trả lời một câu: “Sao lại thiếu đầu óc như thế? Đem tay của mình đến cho người ta đạp dưới chân.”
Thành Thành vừa nghe liền muôn phần ủy khuất, Đỗ Công nhìn thấy cũng muốn xoa xoa cho nó. Đỗ Công nghĩ thầm Trình Hàn Lang này trong lòng thật quá cứng rắn, y là người ngoài nhìn thấy còn thương tiếc.
Lúc ăn cơm Thành Thành còn gắp cho y một ít đồ ăn, nhiệt tình bắt chuyện lúc y ăn, Đỗ Công ăn mà trong lòng càng thêm vui sướng.
Đỗ Công cơm nước xong xuôi ở lại nhà Trình Hàn Lang ngốc một hồi rồi cùng Trình Hàn Lang đi đến trường học, dọc đường đi vừa nói vừa cười, tựa như chưa từng có cái gì ngăn cách.
Buổi tối Trình Hàn Lang về đến nhà mang về cho Thành Thành một lọ thuốc mỡ nhỏ. Tắm rửa xong liền thoa lên tay Thành Thành một chút, một chút ủy khuất trưa nay của Thành Thành liền lập tức không thấy tăm hơi. Nó nằm trên giường cao hứng nghĩ: anh trai cũng rất tốt với mình, cái anh hồi trưa đối với mình cũng tốt, còn có Vu Tiểu Đồng, cô giáo Trương, được rồi, còn có mẹ nữa…Suy nghĩ một chút liền vui vẻ ngủ thiếp đi.
Trình Hàn Lang không có tốc độ ngủ nhanh như nó, chuyện lúc sáng như đem chuyện xưa quay về trong đầu hắn, hắn tưởng tượng nếu như buổi trưa nay Thành Thành không có trở về thì làm sao bây giờ, một giả thiết vô tình khiến hắn lại bắt đầu đi vào một loại trạng thái sợ hãi.
Mỗi khi đêm đến, đối mặt với bóng tối loại năng lực chống đỡ trong tâm lý của hắn sẽ hạ xuống. Mặ dù đã qua 2 năm, hắn cho là mình cũng đủ cứng rắn, cũng đủ để hắn đối mặt với mọi chuyện xảy ra. Thế nhưng chỉ cần trong đêm tĩnh lặng, khi trời tối đi, hắn cảm giác mình sẽ lại rơi vào một loại trạng thái tâm hồn mê man, loại trạng thái này sẽ không theo tâm lý trưởng thành mà tự nhiên biến mất, ngược lại sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Đỗ Công cảm thấy không có hay lắm, giống như là mình cố ý đi đòi phần thưởng nên mới đi vậy. Vì vậy liên tục xua tay.
Mặt Thành Thành lập tức liền hiện lên hờn dỗi, nó lôi kéo tay Đỗ Công liên tục lầu bầu: “Anh đến một chút có được không? Nếu không em về trễ anh em sẽ mắng người đó, em sợ em nói với ảnh ảnh không tin. Anh chứng minh cho em một chút được không a? Đến phòng em em cho anh hai quả táo nữa.”Đỗ Công không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Thành Thành nghiêm túc cũng không giống như trêu chọc y. Luôn cảm thấy cự tuyệt trước mặt đứa bé này giống như là phạm tội, Đỗ Công thực sự chịu không nổi nó cứ khăng khăng nhõng nhẽo, liền theo nó đi lên.
Ra mở cửa vừa vặn là Trình Hàn Lang, hắn đúng là về nhà sớm hơn Thành Thành, ở nhà chờ nó nửa ngày. Chiếu theo bình thường Thành Thành đã sớm nên trở về, Trình Hàn Lang có chút sốt ruột, gọi một cuộc điện thoại đến nhà Tiểu Đồng, kết quả cô bé lại bảo hôm nay không có đi cùng Thành Thành, điều này càng làm cho Trình Hàn Lang lo lắng hơn.
Nếu như Thành Thành còn không trở về, Trình Hàn Lang có thể sẽ đi ra ngoài tìm. Vừa nghe tiếng chuông cửa vang lên, trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng được, đang nghĩ sau khi mở cửa trước tiên phải mắng cho nó một trận.
Kết quả cửa vừa mở ra khẩu hình của Trình Hàn Lang từ chuẩn bị mắng chửi khi phát ra tiếng lại biến thành vô cùng kinh ngạc. Lúc đầu hắn cho rằng Đỗ Công tới nhà báo thù, cuối cùng lại phát hiện y lại vẫn đang nắm tay của Thành Thành, chưa kịp phản ứng, nếu Thành Thành không kêu hắn một tiếng, hắn còn chưa nghĩ tới để cho hai người vào cửa!
Đỗ Công cũng là vạn phần xấu hổ, không nghĩ tới lại đến đúng cửa nhà hắn.
“Anh trai em là Trình Hàn Lang, hắn vậy mà lại là anh trai em?” Đỗ Công không thể tin được hỏi Thành Thành, Thành Thành kiêu ngạo gật đầu. (về trễ chả tét mông h ở đó mà tự hào:v)
Trình Hàn Lang từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước uống, ném cho Đỗ Công. Nếu người đã đến, không cần biết là nguyên nhân gì, vẫn là phải tiếp đãi, hơn nữa nhìn hình dạng Đỗ Công không giống như là tới để gây chuyện.
Trình Hàn Lang cười nói: “Có thể hòa chưa?”
Đỗ Công gật đầu cười ha ha hai tiếng.
“Anh, em cho anh biết một chuyện rất nghiêm trọng.” Thành Thành đi tới trước người Trình Hàn Lang, chuẩn bị đem chuyện bất ngờ gặp phải kể lại cho Trình Hàn Lang nghe.
“Thành Thành, trước khi em chưa nói cho anh việc cũng đã rất nghiêm trọng rồi!” Trình Hàn Lang hung hăng trừng mắt liếc nó, Thành Thành lập tức rụt lại về sau một cái.
Những chuyện này cũng làm cho Đỗ Công để ý tới, thì ra đứa bé này gọi là Thành Thành. Y cảm giác mình hẳn là nên nói một tiếng, liền mở miệng nói: “Tao nói cho!”
Trình Hàn Lang lúc này mới nhớ tới Đỗ Công còn ngồi ở bên cạnh, đúng lúc hắn cũng muốn nghe một chút y và Thành Thành là như thế nào lại đi chung, liền cho Đỗ Công một ánh mắt rằng hắn chuẩn bị lắng nghe.
Đỗ Công đem chuyện mình là như thế nào gặp Thành Thành, lúc đó Thành Thành là như thế nào bị người khi dễ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, từ đầu đến đuôi kể ra hết một lần. Chẳng qua là thường theo thói quen nói chuyện thô tục, thỉnh thoảng chuyện nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà nói tới nói lui lại nói thành lung tung lộn xộn, hầu như không có gì ăn khớp, nhớ tới chi tiết nào thì nói chi tiết đó, nhưng mà lại không có nói chuyện mình cứu Thành Thành thế nào.
Trình Hàn Lang miễn cưỡng cũng nghe hiểu được, chính là lúc đó Thành Thành bị một đám vị thành niên chặn cướp, cho nên mới về trễ như thế.
Thành Thành vội vàng chen vào một câu: “Lúc đó anh này cứu em ngay lúc rất căng thẳng, nếu không có ảnh giúp em, bọn họ liền đem dây chuyền nhỏ của em cướp đi rồi.” Nói xong trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ cổ của mình, xem dây chuyền còn ở đó hay không.
Trình Hàn Lang không nghĩ tới Đỗ Công thoạt nhìn ngang ngược bá đạo, thì ra cũng có lòng tốt như thế. Xem ra bây giờ cũng nên thay đổi góc nhìn về ấn tượng trước đây của mình với y.
“Này cũng may là nhờ có mày. Không nghĩ tới mày còn là người hiệp cốt nhu tràng.” (aka tốt bụng nghĩa hiệp)
Đỗ Công vừa nghe người khác nói mấy lời khen ngợi ngược lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, y cũng không hiểu ý nghĩa của hiệp cốt nhu tràng, nhưng biết Trình Hàn Lang là đang khen y, cuối cùng liền cười ha ha hai tiếng đáp lại.
“Buổi trưa hôm nay mày ở lại đây ăn đi! Cha mẹ tao cũng không ở đây, tao mua một chút thức ăn nhanh về, lại để cho Thành Thành tự đi nấu cháo, chúng ta liền gom đủ hai miệng ăn đi!” Trình Hàn Lang nói với Đỗ Công.
“Nó nhỏ như vậy lại đi nấu cháo?” Đỗ Công không tin hỏi lại, y cho rằng Thành Thành chắc là đứa nhỏ được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu.
“Nấu cháo tính cái gì? Em còn làm được nhiều thứ ăn ngon lắm cơ! Nhưng hôm nay về trễ, hôm nào anh ghé lại em sẽ làm cho anh. Được không?” Thành Thành nói với Đỗ Công.
Đỗ Công vẫn là không tin, y thủy chung cho rằng đứa bé này lớn lên trắng mịn như vậy cùng nồi niêu xoong chảo căn bản là không chạm nhau được. Trình Hàn Lang giục Thành Thành nhanh đi, Đỗ Công mới thấy được đây không phải là đùa giỡn.
Trình Hàn Lang đem thức ăn nhanh mình mua về mở ra, bày ra trước mặt Đỗ Công, muốn y ăn trước, Đỗ Công nói: “Ăn luôn không đợi em mày hả?”
“Nó phải nấu một hồi nữa, chúng ta ăn trước, nó ăn không được bao nhiêu. Chừa cho nó một chút là được.”
Đỗ Công trong lòng nhịn không được, liền nói với Trình Hàn Lang: “Không phải là có nhiều đồ ăn như này sao? Mày còn muốn nó nấu cháo cái gì a? Nó là đứa nhỏ mới lớn được một chút như vậy, bị chuyện lớn như vậy dọa sợ mày lại còn nỡ để cho nó làm việc!”
“Không có việc gì, con nít thì không thể nuông chiều, yên tâm, tâm lý của nó có năng lực chịu đựng mạnh mẽ lắm!” Trình Hàn Lang nói xong tự mình bắt đầu ngồi dậy ăn trước.
Đỗ Công làm thế nào cũng không động đũa được, thì ra Thành Thành ngoài miệng vẫn nhắc tới anh trai thật tốt lại chính là kiểu tốt như này, nghĩ tới đứa nhỏ kia một mình ở trong nhà bếp có thể đang bận bịu mày mò, trong lòng liền lo lắng không yên.
Trình Hàn Lang nhìn y không có ăn, mắt vẫn nhìn về phía nhà bếp, trong lòng cũng tự hiểu đại khái. Liền hô một câu: “Thành Thành, đừng nấu nữa, đi ra ăn cơm đi!”
Thành Thành ôm một cái nồi cơm điện đi ra, bên trong là gạo đã được vo rồi. Vừa nghe Trình Hàn Lang nói không ăn, còn có một chút thất vọng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đem nồi cơm điện để lại nhà bếp đi ra ăn cơm.
Lúc rửa tay, Thành Thành thấy tay mình bị đạp đến tróc da, rửa xong liền đáng thương mà đưa tới trước mặt Trình Hàn Lang, nói là lúc mình và người ta tranh giành cặp sách bị những người đó đạp lên.
Trình Hàn Lang thấy trên bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại của Thành Thành đột nhiên có một chỗ hồng lên, liền nhẹ nhàng mà sờ sờ, còn sưng lên một chút, không khỏi có một chút đau lòng. Thế nhưng bản thân hắn không thích biểu đạt, hơn nữa còn có người ngoài ở đây, liền trả lời một câu: “Sao lại thiếu đầu óc như thế? Đem tay của mình đến cho người ta đạp dưới chân.”
Thành Thành vừa nghe liền muôn phần ủy khuất, Đỗ Công nhìn thấy cũng muốn xoa xoa cho nó. Đỗ Công nghĩ thầm Trình Hàn Lang này trong lòng thật quá cứng rắn, y là người ngoài nhìn thấy còn thương tiếc.
Lúc ăn cơm Thành Thành còn gắp cho y một ít đồ ăn, nhiệt tình bắt chuyện lúc y ăn, Đỗ Công ăn mà trong lòng càng thêm vui sướng.
Đỗ Công cơm nước xong xuôi ở lại nhà Trình Hàn Lang ngốc một hồi rồi cùng Trình Hàn Lang đi đến trường học, dọc đường đi vừa nói vừa cười, tựa như chưa từng có cái gì ngăn cách.
Buổi tối Trình Hàn Lang về đến nhà mang về cho Thành Thành một lọ thuốc mỡ nhỏ. Tắm rửa xong liền thoa lên tay Thành Thành một chút, một chút ủy khuất trưa nay của Thành Thành liền lập tức không thấy tăm hơi. Nó nằm trên giường cao hứng nghĩ: anh trai cũng rất tốt với mình, cái anh hồi trưa đối với mình cũng tốt, còn có Vu Tiểu Đồng, cô giáo Trương, được rồi, còn có mẹ nữa…Suy nghĩ một chút liền vui vẻ ngủ thiếp đi.
Trình Hàn Lang không có tốc độ ngủ nhanh như nó, chuyện lúc sáng như đem chuyện xưa quay về trong đầu hắn, hắn tưởng tượng nếu như buổi trưa nay Thành Thành không có trở về thì làm sao bây giờ, một giả thiết vô tình khiến hắn lại bắt đầu đi vào một loại trạng thái sợ hãi.
Mỗi khi đêm đến, đối mặt với bóng tối loại năng lực chống đỡ trong tâm lý của hắn sẽ hạ xuống. Mặ dù đã qua 2 năm, hắn cho là mình cũng đủ cứng rắn, cũng đủ để hắn đối mặt với mọi chuyện xảy ra. Thế nhưng chỉ cần trong đêm tĩnh lặng, khi trời tối đi, hắn cảm giác mình sẽ lại rơi vào một loại trạng thái tâm hồn mê man, loại trạng thái này sẽ không theo tâm lý trưởng thành mà tự nhiên biến mất, ngược lại sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.