Chương 13
Đứa bé sợ hết hồn, viên kẹo trên tay rơi thẳng xuống đất. Bé ngẩng đầu, ngó Lục Tịnh An.
Lục Tịnh An và đứa nhỏ cứ thế mắt lớn trừng mắt bé, lưỡng lự rất lâu, rồi cô mới nói một cách bất đắc dĩ, "Cho em đấy."
Nói xong, cô bước vài bước, đi qua đứng chờ dưới ánh đèn đường.
Chỉ chốc lát, mẹ đứa bé gọi được xe, người mẹ bế con lên, thằng bé tựa đầu vào vai mẹ, lại còn cười vẫy tay chào cô.
Lục Tịnh An mím môi, ngoái đầu không thèm nhìn nó.
Sao vẫn chưa tới....
Lục Tịnh An liếc nhìn điện thoại, chỉ còn 9% pin thôi.
"An An!"
Đúng lúc này, một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa bệnh viện, một người phụ nữ vội vã bước xuống. Bà đã phát hiện ra Lục Tịnh An, vừa gọi nhũ danh của cô, vừa bước nhanh tới.
Người phụ đang gấp gáp chạy tới chính là Lục Tuyết Cầm.
Lục Tịnh An đứng thẳng người, còn chưa kịp mở miệng thì Lục Tuyết Cầm đã ôm chầm lấy, rồi kéo cô vào trong lòng mình.
"An An, mẹ xin lỗi, là mẹ trách nhầm con! Con vừa đi đâu vậy? Mẹ tìm con mãi, gọi điện con cũng không nghe làm mẹ lo lắng gần chết!"
Bà ôm con gái, gần như vỡ òa, lớn tiếng khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của Lục Cẩm Tuyết, cô dựa vào lòng mẹ, hít hà hương thơm chỉ thuộc riêng về bà, không biết tại sao lúc này cô lại nhớ về một đôi mắt sạch sẽ đượm ý cười.
Đó chính là hình ảnh Phỉ Minh Sâm khẽ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, mỉm cười nhìn cô dưới ánh trăng sáng.
Bàn tay đang để trong túi siết chặt, băng gạc thô ráp ôm trọn lấy. Cảm giác nhói đau ấy khiến cô chợt bừng tỉnh.
Tại sao cô phải nhớ tới cậu ta? Rõ ràng cô ghét cậu ta tới thế...nơi chân mày của cô nhíu chặt lại.
"Mẹ đã không tin con, con tha lỗi cho mẹ được không?"
Những tiếng nức nở nghẹn ngào của Lục Tuyết Cầm vang lên bên tai, Lục Tịnh An khẽ thở dài, quẳng hết mấy suy nghĩ kỳ quái sang một bên, rồi duỗi tay vỗ lên lưng bà.
"Mẹ đừng khóc."
Giọng cô không quá lớn, chỉ vừa đủ để Lục Tuyết Cầm nghe được.
"An An, con không giận mẹ à?" Lục Tuyết Cần có thể cảm nhận được sự dịu dàng của con gái, bà ngẩng đầu đầy ngạc nhiên.
Nhìn vào đôi mắt mong đợi của bà, Lục Tịnh An lúng túng quay mặt qua một bên.
"Con đói bụng, về nhà rồi hẵng nói." Rồi cô bước xuống bậc thang.
Lục Tuyết Cầm nhìn theo bóng dáng con gái, nụ cười đọng trên khóe môi, thay thế cho những giọt nước mắt.
Thật ra lúc con gái quay đầu chạy vọt đi, bà đã phát hiện có gì đó không đúng, về sau hỏi thăm tình hình từ mẹ con Lâm Tố Vân thì bà mới biết mình đã trách nhầm con bé.
"Mẹ còn không đi sao?" Lục Tịnh An mới bước được nửa đường, cô đứng trên bậc đá nghiêng đầu nhìn mẹ.
"Ấy, đi đây."
Lục Tuyết Cầm lấy khăn tay ra, vừa lau nước mắt vừa bước theo chân con gái.
Sau khi hai mẹ con yên vị trên xe, Lục Tuyết Cầm kéo tay con gái, dịu dàng nói, "An An, là mẹ không tốt nên con đã phải chịu oan ức rồi."
Cứ nhắc tới là đôi mắt bà lại rưng rưng, bà vội hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc.
Lục Tuyết Cầm xoa đầu con gái nói tiếp, "Vừa nãy Minh Sâm đã kể cho mẹ, may mà có con đưa nó tới bệnh viện, nếu không có lẽ nó đã thực sự xảy ra chuyện rồi."
"Cậu ta nói vậy thật ạ?" Lục Tịnh An chớp mắt.
"Ừ, có gì sai hả?"
Thấy con gái hỏi, Lục Tuyết Cầm lại cuống lên, nụ cười trầm hẳn xuống.
"Không ạ." Lục Tịnh An lắc đầu, chỉ là trong lòng cô thấy khá bất ngờ.
Là do cô nghĩ xấu Phỉ Minh Sâm quá ư? Hóa ra cậu ta chưa bao giờ tố cáo cô trước mặt mẹ, cũng không nói lý do tại sao lại bị Liên Vũ đánh sao?
"Vậy cậu ta có muốn truy cứu trách nhiệm không mẹ?" Dù sao cũng bị đâm một dao, đây không phải là chuyện nhỏ, chắc cha mẹ Phỉ Minh Sâm phải báo cảnh sát chứ?
Lục Tuyết Cầm lắc đầu, "Mẹ không thấy nó nói gì."
Cô thầm nghĩ, người tài xế kia đã bỏ đi, dù có nhớ được biển số xe thì cũng khó mà truy cứu trách nhiệm nhỉ?
Lục Tịnh An không đào sâu thêm nữa, bác Lâm thấy hai mẹ con đã ngồi vững bèn khởi động xe.
Qua tấm cửa kính, Lục Tịnh An có thể trông thấy nóc tòa nhà bệnh viện màu trắng dần biến mất khỏi tầm nhìn, mãi tới lúc này cô mới thu hồi ánh mắt.
Cô ngáp một cái, điều chỉnh tư thế, dựa vào chiếc ghế da mềm mại, tâm trạng đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Ngày mai tới võ quán luyện tập một chút vậy, hay là đi tìm cái tên Liên Vũ khốn kiếp kia để tâm sự về nhân sinh nhỉ? Vài ý tưởng thoáng lóe lên trong đầu Lục Tịnh An.
Có điều, bất kể là ý tưởng nào, thì việc tới bệnh viện cũng không nằm trong kế hoạch của cô.
Người, không phải do cô đánh, tại sao cô phải tới thăm?
Xe con dừng trước cửa nhà họ Lục, lúc này đã muộn nên rất yên tĩnh, hàng xóm của họ, nhà họ Phỉ bên cạnh cũng tối om.
"An An, mẹ đã nấu cơm xong rồi, con đợi chút, hâm nóng là ăn được ngay."
Về tới nhà, Lục Tuyết Cầm cởi áo khoác, nhanh nhẹn đi vào bếp, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Lục Tịnh An.
Cô đứng tại chỗ, lén nhìn về phía nhà bếp.
Thấy Lục Tuyết cầm mải mê bận rộn, cô thoáng thở phào, rốt cục cũng rút bàn tay từ trong túi ra.
Bàn tay quấn băng cô vẫn luôn nhét vào trong túi quần, chỉ sợ bị bà trông thấy, tới lúc đó bà chắc chắn truy cứu nội tình, rồi lại khóc lóc ầm ĩ.
Nghĩ đã thấy nhức đầu.
Băng gạc trắng như tuyết quấn quanh tay cô, có vẻ rất nổi bật, Lục Tịnh An thoáng do dự.
"Mẹ, con đi tắm trước, mẹ bưng hộ con bữa tối lên phòng nhé!" Nói xong cô bước lên tầng.
"Ừ, mẹ biết rồi." Lục Tuyết Cầm không chút nghi ngờ. "Đã trễ rồi, con tắm trước đi, tắm xong là ăn được luôn!"
Lục Tịnh An đáp lời, nhanh chóng lên tầng hai, rồi về phòng mình.
Cô lấm lét nhìn trái nhìn phải, bước tới trước máy tính, rút một cái kéo để trong ống đựng bút ra, cắt bỏ băng gạc.
Nhưng lưỡi kéo vừa mới đụng tới băng gạc thì cô khựng lại.
Không biết tại sao cô bỗng nhớ lại nụ cười ấm áp của cậu ta, nhớ cả dáng vẻ cẩn thận băng bó giúp cô.
Cô cắn môi, do dự một lúc rồi cũng buông kéo xuống.
"Cộc cộc cộc....An An, mẹ vào nhé"
Đúng lúc này, giọng nói của Lục Tuyết Cầm vang lên bên ngoài cánh cửa.
Lục Tịnh An giật mình, vội giấu bàn tay ra sau lưng. Trong giây phút cảnh cửa mở ra, cô nhanh chóng lấy bộ đồ ngủ khoác trên móc phủ xuống bàn tay.
"An An?" Thấy cô đứng đờ ra ở đó, Lục Tuyết Cầm khó hiểu nhìn con gái.
"Mẹ..." Lục Tịnh An thoáng mất tự nhiên, cô nhìn cái khay trên tay bà, lảng vội sang chuyện khác," Tối nay ăn gì ạ?"
"Haha, đừng đứng nữa, qua đây đi." Quả nhiên Lục Tuyết Cầm không hề nghi ngờ, bà giới thiệu, "Mẹ nấu bát súp, những món khác còn chưa xong, con uống chén súp này lót dạ trước đi."
"Vâng, mẹ để đó đi, con...con đi tắm trước đã."
"Ăn đi cho nóng." Lục Tuyết Cầm kéo cô lại, "Mẹ không nói chuyện với con nữa, bên dưới vẫn còn bật bếp."
Nói xong, bà vội vã xuống dưới.
Lục Tịnh An thò đầu nhìn theo, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bĩu môi nhìn băng gạc trên tay. Nếu không phải...không phải vì sợ vết thương dính nước thì chắc chắn cô đã gỡ băng ra rồi, chẳng liên quan tới Phỉ Minh Sâm gì sất!
Nghĩ vậy giống như rốt cục cô cũng tìm được một cái cớ, cô bưng bát súp, buồn bực húp sạch, sau đó cầm đồ ngủ và khăn bông vào phòng tắm.
Lúc cô tắm xong thì Lục Tuyết Cầm đã lấy bát súp đi, thay vào đó là hai món mặn và một bát canh đặt trên bàn.
Đã có bát súp lót dạ nên cô không còn đói bụng mấy, cô vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa bước qua.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Lục Tịnh An cầm lên nhìn, là thông báo tin nhắn WeChat.
[Mạc Xảo Xảo]: Chị An, chị về nhà chưa?
[Mạc Xảo Xảo]: Không phải chị vẫn còn ở bệnh viện chứ? Phỉ Minh Sâm ổn không?
Mạc Xảo Xảo không ngừng nhắn thêm vài tin nữa.
Cứ nhớ lại sự tình bực mình hôm nay là Lục Tịnh An lại tức giận, cô đang định nhắn lại thì pin báo chỉ còn 1%, màn hình đột nhiên tối om, rồi sập nguồn.
Lục Tịnh An nhún vai. Thôi quên đi, coi như mặc kệ cô nàng, để cho cô nàng tự kiểm điểm lại bản thân chút vậy.
Cô ngoảnh đầu định tìm sạc, nhưng cô tìm trong ngăn kéo một lượt mà không thấy đâu.
"Không phải chứ..."
Cô lẩm bẩm, đột nhiên trong đầu cô chợt lóe lên, sáng nay trước khi ra cửa, cô nhớ đã bỏ dây sạc vào trong ba lô mà.
Vậy cái ba lô của cô đâu mất tiêu rồi?
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Phỉ Minh Sâm đang trằn trọc trở mình.
Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc nước, cậu khẽ trở mình, ván giường cứ thế cót két vang lên.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu....Một Lục Tịnh An, hai Lục Tịnh An, ba Lục Tịnh An,...
Đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, cậu mở bừng mắt.
Chàng trai trẻ xoay người ngồi dậy, đau đầu bóp huyệt Thái dương. Một lát sau, cậu vén chăn lên bước xuống, đi tới bên bàn tự rót cho mình một cốc nước đun sôi để nguội.
Nước lạnh chảy qua yết hầu cuốn theo từng cơn khô nóng trong cơ thể, làm cậu cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Cậu cầm cái bình rót thêm nước, nhìn chiếc cốc thủy tinh đầy dần, tầm mắt cậu vô thức nhìn xuống đáy. Dưới đáy ấm nước bằng sắt lõm xuống hẳn, trông vô cùng chướng mắt.
Nghĩ tới cô nàng nóng nảy kia, Phỉ Minh Sâm chỉ biết lắc đầu.
Cậu bưng cốc thủy tinh uống một ngụm nước, không biết vừa nhớ ra chuyện gì mà khóe miệng cậu vô tình để lộ một đường cong mê người.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm ánh lên màu xanh đậm, vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa không trung, lấp ló sau những áng mây mù, lúc ẩn lúc hiện.
Cậu mới gọi điện về nhà xác nhận với bà Phỉ về việc mẹ con nhà họ Lục đã trở về nhà.
Chắc họ đã giảng hòa rồi nhỉ? Không biết hiện tại cô nàng thế nào, có mất ngủ giống mình không?
Cậu đặt cốc nước xuống, định về giường, nhưng ánh mắt chợt liếc qua một đồ vật.
Đó là một chiếc ba lô màu đen xa lạ, trơ trọi để cạnh chiếc ghế tựa, giống như đã bị chủ nhân của nó vứt bỏ vậy.
Phỉ Minh Sâm đi tới nhấc nó lên, phủi bớt bụi bặm. Khi đã trông thấy rõ hình dáng chiếc ba lô, cậu trừng mắt, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu.
Xem ra, người nào đó ngày mai vẫn phải tới đây một chuyến rồi.
Nghĩ vậy, cậu treo chiếc ba lô lên kệ rồi khoái trá về giường, nằm xuống trong tiếng vang cót két. Cậu khẽ thở dài, sau đó nhắm mắt, hài lòng tiến vào mộng đẹp...
Một đêm ngon giấc.
Lục Tịnh An dậy rất sớm, cô ra ngoài chạy hai vòng rồi mới về.
Lục Tuyết Cầm làm bữa sáng cho con gái xong xuôi mới về phòng ngủ bù, hôm qua ngủ hơi trễ, dạo này cơ thể bà không được tốt cho nên cần phải chú ý nghỉ ngơi hơn.
Lục Tịnh An không quấy rầy bà, cô lặng lẽ ăn bữa sáng, rồi rón rén bước ra khỏi cửa.
Bác Lâm đã đợi sẵn trong sân, thấy cô đi ra, ông nở nụ cười áy náy.
"Cô Lục, tôi xin lỗi, tối qua..."
Hôm qua Lục Tịnh An đã dặn ông qua điện thoại là không được nói chuyện của Phỉ Minh Sâm với Lục Tuyết Cầm, nhưng khi Lục Tuyết Cầm gọi điện tới hỏi, ông vẫn để lộ, cuối cùng đành phải chở Lục Tuyết Cầm tới bệnh viện.
"Dạ." Lục Tịnh An gật đầu," Lần sau bác đừng thế nữa là được."
"Vâng thưa cô."
Bác Lâm nở nụ cười hiền hậu, lúc bác mở xe cho cô mới chú ý tới băng gạc quấn trên tay, "Tay cô bị thương à?"
"Không sao, vết thương nhẹ ấy mà." Lục Tịnh An đút tay vào trong túi, "Đừng nói cho mẹ cháu biết."
Nói xong, cô chui vào trong xe.
Bác Lâm đương nhiên gật đầu đồng ý, sau đó ông lái xe đưa cô tới trường.
Lục Tịnh An ngồi trên xe, quay đầu nhìn sang sân nhà hàng xóm.
Bình thường vào giờ này sẽ có một tên khó ưa cưỡi xe đạp từ trong sân ra, rồi chiếc xe của cô lướt ngang qua, bỏ lại cậu ta ở đằng sau.
Nhưng hôm nay, chắc là tên đó không xuất hiện rồi.
Như thường ngày, Lục Tịnh An tới trường, gục xuống bàn nghe nhạc, thờ ơ với tất cả mọi chuyện xung quanh.
Chỗ ngồi bên cạnh cô trống không, Phỉ Minh Sâm xin nghỉ không đến.
Cô buồn chán quay bút, khi cô sực tỉnh thì ánh mắt cô đã rơi vào vị trí bên cạnh.
Lục Tịnh An khẽ cau mày, cái người mà cô hay thấy phiền, bây giờ đột nhiên không xuất hiện đúng là không quen.
Không sai, chỉ là hơi không quen mà thôi.
Mạc Xảo Xảo ngồi đằng trước, ngoảnh đầu len lén liếc trộm Lục Tịnh An.
Hôm qua cô nàng gửi tin nhắn mà chị An vẫn chưa trả lời, sáng nay cô nàng chào mà chị cũng không đáp lại....
Có phải chị An vẫn giận mình không? Từ trước tới giờ chưa bao giờ cô thấy chị An thế này. Cô nàng cắn môi rồi quay đi, lơ đễnh chép gì đó, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ vấn đề khác.
"Minh Sâm, bác sĩ nói miệng vết thương của con bị rách ra rồi, cần chú ý nghỉ ngơi, không thể chạm vào nước."
Bà Phỉ ngồi bên cạnh giường bệnh nói với cậu con trai đang mải lật sách, "Nhưng con không cần lo lắng quá, không có gì đáng ngại đâu, có lẽ quan sát theo dõi tới mai là được xuất viện rồi."
"Vâng, con sẽ chú ý." Phỉ Minh Sâm vẫn cúi đầu lật một trang sách.
Bà Phỉ nhìn con trai, cười vui vẻ.
Đúng lúc này, điện thoại của bà khẽ rung. Bà lấy ra nhìn rồi bỏ lại vào trong túi xách, trên gương mặt lộ rõ vẻ đứng ngồi không yên.
"Mẹ, nếu mẹ có việc gấp thì cứ đi trước đi ạ." Phỉ Minh Sâm nhìn bà lạnh nhạt nói.
"Nhưng một mình con..."
"Con ở một mình được, mẹ đi làm việc đi." Phỉ Minh Sâm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn bà.
Sắc mặt cậu tuy còn hơn nhợt nhạt, nhưng tinh thần đã khá hơn hẳn đủ để bà Phỉ yên tâm phần nào.
"Vậy tối mẹ lại tới thăm con, mẹ sẽ mang bữa tối qua, con đừng lo."
Bà Phỉ cầm túi xách đứng lên, dặn dò con trai thêm vài câu rồi mới vội vàng rời khỏi.
Nhìn theo bóng bà rời đi, sau đó Phỉ Minh Sâm tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Cửa sổ trong phòng bệnh mở rộng, cơn gió mơn man hòa cùng ánh mắt trời khẽ lay động lùa vào, hắt lên người chàng trai trẻ, cậu nghiêm túc đọc sách, thỉnh thoảng bưng cốc nước uống một ngụm.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ và mỹ mãn.
Chẳng rõ qua bao lâu, Phỉ Minh Sâm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cái cốc đã thấy đáy, cậu nhấc ấm nước quơ quơ.
Chàng trai chỉ biết thở dài, xốc chăn xách bình đi ra ngoài.
"Ùng ục...." Khi bình đã được rót đầy nước, cậu đậy nắp lại, đang định về phòng thì nghe thấy từ xa có giọng nói quen thuộc vọng lại.
"Đừng để tao trông thấy cái thằng Minh gì gì đó nữa! Tao gặp một lần tao đánh một lần!"
"Anh, anh đừng nói nữa...người ta đang nhìn đấy..."
"Nhìn cái gì! Muốn đánh nhau à!"
Phỉ Minh Sâm đi theo tiếng nói, quả nhiên cách đó không xa, cậu đã trông thấy Liên Vũ đang chống gậy, ồn ào mắng chửi người xung quanh, bên cạnh cậu ta còn có một nam sinh đi cùng, hình như tên là Phi Tử.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Dường như Liên Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, cậu ta trợn mắt nhìn qua, khi nhìn thấy người đó là Phỉ Minh Sâm, đầu tiên cậu ta hơi khựng lại, theo phản xạ lùi về sau một bước.
Lúc cậu ta phát hiện trên tay Phỉ Minh Sâm không đeo túi xách mà chỉ xách theo mỗi một ấm nước, cậu ta bèn nhe răng cười.
Tiếp theo đó, kẻ thù gặp lại nhau, ai nấy đều đỏ cả mắt.
"Ê tiểu bạch kiểm (*), đứng lại cho tao!"
(*)Nguyên văn: Tiểu bạch kiểm = trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)
Liên Vũ mặc kệ thằng em của mình, lớn tiếng la hét, vọt thẳng tới cạnh Phỉ Minh Sâm.
Phỉ Minh Sâm không hề nhúc nhích, cậu đứng tại chỗ nhíu mày, "tiểu bạch kiểm"? Là đang nói mình à?
Liên Vũ lao nhanh tới tới trước mặt cậu, một tay nắm lấy vạt áo kéo cậu lại gần.
"Tiểu bạch kiểm, bị tao tóm được rồi này? Ha ha, không ngờ tao lại gặp được mày thật, hôm nay ông đây không đánh mày răng rơi đầy thì ông sẽ viết ngược lại tên mình!"
Phỉ Minh Sâm nhìn cậu ta, bình tĩnh hất hất cánh tay đang bó bột của cậu ta.
Tay trái Liên Vũ túm vạt áo Phỉ Minh Sâm, còn tay phải thì bó bột, khua tay vài cái mà không đánh nổi, cậu ta tức giận nói, "Phi Tử, đần ra đấy làm gì, còn không mau qua giúp một tay!"
"Dạ dạ..."
Liên Phi chạy vội qua nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Phỉ Minh Sâm, cậu ta tựa như trông thấy cơn ác mộng khủng khiếp, nào dám ra tay.
Phỉ Minh Sâm nhếch môi cười, đôi mắt toát ra sự khinh thường, Liên Vũ càng bị chọc giận thêm.
"Thằng kia, mày cười cái gì? Có tin ông đây gọi chừng trăm người qua đây chém mày không?"
Phỉ Minh Sâm nhìn rồi duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu ta.
Đầu ngón tay Phỉ Minh Sâm thoáng dùng sức, sắc mặt Liên Vũ trắng bệch, vì bị đau nên ngón tay theo bản năng nới lỏng cổ áo của Phỉ Minh Sâm ra.
"Nếu tao là mày thì bây giờ tao sẽ lập tức rời khỏi đây" Phỉ Minh Sâm cười nói.
"Thằng chết tiệt, đừng có mà to mồm!"
Phỉ Minh Sâm liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi lại nhìn Liên Vũ, "Lục Tịnh An sắp tới rồi đấy, mày muốn bị cô ấy trông thấy bộ dạng lúc này à?"
Liên Vũ hơi biến sắc, "Cô ấy...sao cô ấy tới đây?"
"Tao bị thương." Phỉ Minh Sâm chỉ chỉ vết bầm tím trên mặt, "Nhờ mày ban tặng đấy."
"Mày!"
Liên Vũ trong cơn tức giận định xông tới đánh Phỉ Minh Sâm, nhưng lại bị Liên Phi giữ lại," Anh, hay là chúng ta đi thôi, nếu đánh anh ta rồi bị chị An bắt gặp, vậy thì tèo đấy...."
Cuối cùng, Liên Vũ bị em trai lôi lôi kéo kéo rời đi.
Phỉ Minh Sâm đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ, nét mặt vẫn thản nhiên, nhưng đột nhiên cậu nhớ ra chuyện gì đó, gương mặt có vẻ khẩn trương hẳn.
Cậu xách ấm nước, rảo bước về phòng.
Lục Tịnh An và đứa nhỏ cứ thế mắt lớn trừng mắt bé, lưỡng lự rất lâu, rồi cô mới nói một cách bất đắc dĩ, "Cho em đấy."
Nói xong, cô bước vài bước, đi qua đứng chờ dưới ánh đèn đường.
Chỉ chốc lát, mẹ đứa bé gọi được xe, người mẹ bế con lên, thằng bé tựa đầu vào vai mẹ, lại còn cười vẫy tay chào cô.
Lục Tịnh An mím môi, ngoái đầu không thèm nhìn nó.
Sao vẫn chưa tới....
Lục Tịnh An liếc nhìn điện thoại, chỉ còn 9% pin thôi.
"An An!"
Đúng lúc này, một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa bệnh viện, một người phụ nữ vội vã bước xuống. Bà đã phát hiện ra Lục Tịnh An, vừa gọi nhũ danh của cô, vừa bước nhanh tới.
Người phụ đang gấp gáp chạy tới chính là Lục Tuyết Cầm.
Lục Tịnh An đứng thẳng người, còn chưa kịp mở miệng thì Lục Tuyết Cầm đã ôm chầm lấy, rồi kéo cô vào trong lòng mình.
"An An, mẹ xin lỗi, là mẹ trách nhầm con! Con vừa đi đâu vậy? Mẹ tìm con mãi, gọi điện con cũng không nghe làm mẹ lo lắng gần chết!"
Bà ôm con gái, gần như vỡ òa, lớn tiếng khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của Lục Cẩm Tuyết, cô dựa vào lòng mẹ, hít hà hương thơm chỉ thuộc riêng về bà, không biết tại sao lúc này cô lại nhớ về một đôi mắt sạch sẽ đượm ý cười.
Đó chính là hình ảnh Phỉ Minh Sâm khẽ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, mỉm cười nhìn cô dưới ánh trăng sáng.
Bàn tay đang để trong túi siết chặt, băng gạc thô ráp ôm trọn lấy. Cảm giác nhói đau ấy khiến cô chợt bừng tỉnh.
Tại sao cô phải nhớ tới cậu ta? Rõ ràng cô ghét cậu ta tới thế...nơi chân mày của cô nhíu chặt lại.
"Mẹ đã không tin con, con tha lỗi cho mẹ được không?"
Những tiếng nức nở nghẹn ngào của Lục Tuyết Cầm vang lên bên tai, Lục Tịnh An khẽ thở dài, quẳng hết mấy suy nghĩ kỳ quái sang một bên, rồi duỗi tay vỗ lên lưng bà.
"Mẹ đừng khóc."
Giọng cô không quá lớn, chỉ vừa đủ để Lục Tuyết Cầm nghe được.
"An An, con không giận mẹ à?" Lục Tuyết Cần có thể cảm nhận được sự dịu dàng của con gái, bà ngẩng đầu đầy ngạc nhiên.
Nhìn vào đôi mắt mong đợi của bà, Lục Tịnh An lúng túng quay mặt qua một bên.
"Con đói bụng, về nhà rồi hẵng nói." Rồi cô bước xuống bậc thang.
Lục Tuyết Cầm nhìn theo bóng dáng con gái, nụ cười đọng trên khóe môi, thay thế cho những giọt nước mắt.
Thật ra lúc con gái quay đầu chạy vọt đi, bà đã phát hiện có gì đó không đúng, về sau hỏi thăm tình hình từ mẹ con Lâm Tố Vân thì bà mới biết mình đã trách nhầm con bé.
"Mẹ còn không đi sao?" Lục Tịnh An mới bước được nửa đường, cô đứng trên bậc đá nghiêng đầu nhìn mẹ.
"Ấy, đi đây."
Lục Tuyết Cầm lấy khăn tay ra, vừa lau nước mắt vừa bước theo chân con gái.
Sau khi hai mẹ con yên vị trên xe, Lục Tuyết Cầm kéo tay con gái, dịu dàng nói, "An An, là mẹ không tốt nên con đã phải chịu oan ức rồi."
Cứ nhắc tới là đôi mắt bà lại rưng rưng, bà vội hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc.
Lục Tuyết Cầm xoa đầu con gái nói tiếp, "Vừa nãy Minh Sâm đã kể cho mẹ, may mà có con đưa nó tới bệnh viện, nếu không có lẽ nó đã thực sự xảy ra chuyện rồi."
"Cậu ta nói vậy thật ạ?" Lục Tịnh An chớp mắt.
"Ừ, có gì sai hả?"
Thấy con gái hỏi, Lục Tuyết Cầm lại cuống lên, nụ cười trầm hẳn xuống.
"Không ạ." Lục Tịnh An lắc đầu, chỉ là trong lòng cô thấy khá bất ngờ.
Là do cô nghĩ xấu Phỉ Minh Sâm quá ư? Hóa ra cậu ta chưa bao giờ tố cáo cô trước mặt mẹ, cũng không nói lý do tại sao lại bị Liên Vũ đánh sao?
"Vậy cậu ta có muốn truy cứu trách nhiệm không mẹ?" Dù sao cũng bị đâm một dao, đây không phải là chuyện nhỏ, chắc cha mẹ Phỉ Minh Sâm phải báo cảnh sát chứ?
Lục Tuyết Cầm lắc đầu, "Mẹ không thấy nó nói gì."
Cô thầm nghĩ, người tài xế kia đã bỏ đi, dù có nhớ được biển số xe thì cũng khó mà truy cứu trách nhiệm nhỉ?
Lục Tịnh An không đào sâu thêm nữa, bác Lâm thấy hai mẹ con đã ngồi vững bèn khởi động xe.
Qua tấm cửa kính, Lục Tịnh An có thể trông thấy nóc tòa nhà bệnh viện màu trắng dần biến mất khỏi tầm nhìn, mãi tới lúc này cô mới thu hồi ánh mắt.
Cô ngáp một cái, điều chỉnh tư thế, dựa vào chiếc ghế da mềm mại, tâm trạng đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Ngày mai tới võ quán luyện tập một chút vậy, hay là đi tìm cái tên Liên Vũ khốn kiếp kia để tâm sự về nhân sinh nhỉ? Vài ý tưởng thoáng lóe lên trong đầu Lục Tịnh An.
Có điều, bất kể là ý tưởng nào, thì việc tới bệnh viện cũng không nằm trong kế hoạch của cô.
Người, không phải do cô đánh, tại sao cô phải tới thăm?
Xe con dừng trước cửa nhà họ Lục, lúc này đã muộn nên rất yên tĩnh, hàng xóm của họ, nhà họ Phỉ bên cạnh cũng tối om.
"An An, mẹ đã nấu cơm xong rồi, con đợi chút, hâm nóng là ăn được ngay."
Về tới nhà, Lục Tuyết Cầm cởi áo khoác, nhanh nhẹn đi vào bếp, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Lục Tịnh An.
Cô đứng tại chỗ, lén nhìn về phía nhà bếp.
Thấy Lục Tuyết cầm mải mê bận rộn, cô thoáng thở phào, rốt cục cũng rút bàn tay từ trong túi ra.
Bàn tay quấn băng cô vẫn luôn nhét vào trong túi quần, chỉ sợ bị bà trông thấy, tới lúc đó bà chắc chắn truy cứu nội tình, rồi lại khóc lóc ầm ĩ.
Nghĩ đã thấy nhức đầu.
Băng gạc trắng như tuyết quấn quanh tay cô, có vẻ rất nổi bật, Lục Tịnh An thoáng do dự.
"Mẹ, con đi tắm trước, mẹ bưng hộ con bữa tối lên phòng nhé!" Nói xong cô bước lên tầng.
"Ừ, mẹ biết rồi." Lục Tuyết Cầm không chút nghi ngờ. "Đã trễ rồi, con tắm trước đi, tắm xong là ăn được luôn!"
Lục Tịnh An đáp lời, nhanh chóng lên tầng hai, rồi về phòng mình.
Cô lấm lét nhìn trái nhìn phải, bước tới trước máy tính, rút một cái kéo để trong ống đựng bút ra, cắt bỏ băng gạc.
Nhưng lưỡi kéo vừa mới đụng tới băng gạc thì cô khựng lại.
Không biết tại sao cô bỗng nhớ lại nụ cười ấm áp của cậu ta, nhớ cả dáng vẻ cẩn thận băng bó giúp cô.
Cô cắn môi, do dự một lúc rồi cũng buông kéo xuống.
"Cộc cộc cộc....An An, mẹ vào nhé"
Đúng lúc này, giọng nói của Lục Tuyết Cầm vang lên bên ngoài cánh cửa.
Lục Tịnh An giật mình, vội giấu bàn tay ra sau lưng. Trong giây phút cảnh cửa mở ra, cô nhanh chóng lấy bộ đồ ngủ khoác trên móc phủ xuống bàn tay.
"An An?" Thấy cô đứng đờ ra ở đó, Lục Tuyết Cầm khó hiểu nhìn con gái.
"Mẹ..." Lục Tịnh An thoáng mất tự nhiên, cô nhìn cái khay trên tay bà, lảng vội sang chuyện khác," Tối nay ăn gì ạ?"
"Haha, đừng đứng nữa, qua đây đi." Quả nhiên Lục Tuyết Cầm không hề nghi ngờ, bà giới thiệu, "Mẹ nấu bát súp, những món khác còn chưa xong, con uống chén súp này lót dạ trước đi."
"Vâng, mẹ để đó đi, con...con đi tắm trước đã."
"Ăn đi cho nóng." Lục Tuyết Cầm kéo cô lại, "Mẹ không nói chuyện với con nữa, bên dưới vẫn còn bật bếp."
Nói xong, bà vội vã xuống dưới.
Lục Tịnh An thò đầu nhìn theo, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bĩu môi nhìn băng gạc trên tay. Nếu không phải...không phải vì sợ vết thương dính nước thì chắc chắn cô đã gỡ băng ra rồi, chẳng liên quan tới Phỉ Minh Sâm gì sất!
Nghĩ vậy giống như rốt cục cô cũng tìm được một cái cớ, cô bưng bát súp, buồn bực húp sạch, sau đó cầm đồ ngủ và khăn bông vào phòng tắm.
Lúc cô tắm xong thì Lục Tuyết Cầm đã lấy bát súp đi, thay vào đó là hai món mặn và một bát canh đặt trên bàn.
Đã có bát súp lót dạ nên cô không còn đói bụng mấy, cô vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa bước qua.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Lục Tịnh An cầm lên nhìn, là thông báo tin nhắn WeChat.
[Mạc Xảo Xảo]: Chị An, chị về nhà chưa?
[Mạc Xảo Xảo]: Không phải chị vẫn còn ở bệnh viện chứ? Phỉ Minh Sâm ổn không?
Mạc Xảo Xảo không ngừng nhắn thêm vài tin nữa.
Cứ nhớ lại sự tình bực mình hôm nay là Lục Tịnh An lại tức giận, cô đang định nhắn lại thì pin báo chỉ còn 1%, màn hình đột nhiên tối om, rồi sập nguồn.
Lục Tịnh An nhún vai. Thôi quên đi, coi như mặc kệ cô nàng, để cho cô nàng tự kiểm điểm lại bản thân chút vậy.
Cô ngoảnh đầu định tìm sạc, nhưng cô tìm trong ngăn kéo một lượt mà không thấy đâu.
"Không phải chứ..."
Cô lẩm bẩm, đột nhiên trong đầu cô chợt lóe lên, sáng nay trước khi ra cửa, cô nhớ đã bỏ dây sạc vào trong ba lô mà.
Vậy cái ba lô của cô đâu mất tiêu rồi?
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Phỉ Minh Sâm đang trằn trọc trở mình.
Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc nước, cậu khẽ trở mình, ván giường cứ thế cót két vang lên.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu....Một Lục Tịnh An, hai Lục Tịnh An, ba Lục Tịnh An,...
Đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, cậu mở bừng mắt.
Chàng trai trẻ xoay người ngồi dậy, đau đầu bóp huyệt Thái dương. Một lát sau, cậu vén chăn lên bước xuống, đi tới bên bàn tự rót cho mình một cốc nước đun sôi để nguội.
Nước lạnh chảy qua yết hầu cuốn theo từng cơn khô nóng trong cơ thể, làm cậu cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Cậu cầm cái bình rót thêm nước, nhìn chiếc cốc thủy tinh đầy dần, tầm mắt cậu vô thức nhìn xuống đáy. Dưới đáy ấm nước bằng sắt lõm xuống hẳn, trông vô cùng chướng mắt.
Nghĩ tới cô nàng nóng nảy kia, Phỉ Minh Sâm chỉ biết lắc đầu.
Cậu bưng cốc thủy tinh uống một ngụm nước, không biết vừa nhớ ra chuyện gì mà khóe miệng cậu vô tình để lộ một đường cong mê người.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm ánh lên màu xanh đậm, vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa không trung, lấp ló sau những áng mây mù, lúc ẩn lúc hiện.
Cậu mới gọi điện về nhà xác nhận với bà Phỉ về việc mẹ con nhà họ Lục đã trở về nhà.
Chắc họ đã giảng hòa rồi nhỉ? Không biết hiện tại cô nàng thế nào, có mất ngủ giống mình không?
Cậu đặt cốc nước xuống, định về giường, nhưng ánh mắt chợt liếc qua một đồ vật.
Đó là một chiếc ba lô màu đen xa lạ, trơ trọi để cạnh chiếc ghế tựa, giống như đã bị chủ nhân của nó vứt bỏ vậy.
Phỉ Minh Sâm đi tới nhấc nó lên, phủi bớt bụi bặm. Khi đã trông thấy rõ hình dáng chiếc ba lô, cậu trừng mắt, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu.
Xem ra, người nào đó ngày mai vẫn phải tới đây một chuyến rồi.
Nghĩ vậy, cậu treo chiếc ba lô lên kệ rồi khoái trá về giường, nằm xuống trong tiếng vang cót két. Cậu khẽ thở dài, sau đó nhắm mắt, hài lòng tiến vào mộng đẹp...
Một đêm ngon giấc.
Lục Tịnh An dậy rất sớm, cô ra ngoài chạy hai vòng rồi mới về.
Lục Tuyết Cầm làm bữa sáng cho con gái xong xuôi mới về phòng ngủ bù, hôm qua ngủ hơi trễ, dạo này cơ thể bà không được tốt cho nên cần phải chú ý nghỉ ngơi hơn.
Lục Tịnh An không quấy rầy bà, cô lặng lẽ ăn bữa sáng, rồi rón rén bước ra khỏi cửa.
Bác Lâm đã đợi sẵn trong sân, thấy cô đi ra, ông nở nụ cười áy náy.
"Cô Lục, tôi xin lỗi, tối qua..."
Hôm qua Lục Tịnh An đã dặn ông qua điện thoại là không được nói chuyện của Phỉ Minh Sâm với Lục Tuyết Cầm, nhưng khi Lục Tuyết Cầm gọi điện tới hỏi, ông vẫn để lộ, cuối cùng đành phải chở Lục Tuyết Cầm tới bệnh viện.
"Dạ." Lục Tịnh An gật đầu," Lần sau bác đừng thế nữa là được."
"Vâng thưa cô."
Bác Lâm nở nụ cười hiền hậu, lúc bác mở xe cho cô mới chú ý tới băng gạc quấn trên tay, "Tay cô bị thương à?"
"Không sao, vết thương nhẹ ấy mà." Lục Tịnh An đút tay vào trong túi, "Đừng nói cho mẹ cháu biết."
Nói xong, cô chui vào trong xe.
Bác Lâm đương nhiên gật đầu đồng ý, sau đó ông lái xe đưa cô tới trường.
Lục Tịnh An ngồi trên xe, quay đầu nhìn sang sân nhà hàng xóm.
Bình thường vào giờ này sẽ có một tên khó ưa cưỡi xe đạp từ trong sân ra, rồi chiếc xe của cô lướt ngang qua, bỏ lại cậu ta ở đằng sau.
Nhưng hôm nay, chắc là tên đó không xuất hiện rồi.
Như thường ngày, Lục Tịnh An tới trường, gục xuống bàn nghe nhạc, thờ ơ với tất cả mọi chuyện xung quanh.
Chỗ ngồi bên cạnh cô trống không, Phỉ Minh Sâm xin nghỉ không đến.
Cô buồn chán quay bút, khi cô sực tỉnh thì ánh mắt cô đã rơi vào vị trí bên cạnh.
Lục Tịnh An khẽ cau mày, cái người mà cô hay thấy phiền, bây giờ đột nhiên không xuất hiện đúng là không quen.
Không sai, chỉ là hơi không quen mà thôi.
Mạc Xảo Xảo ngồi đằng trước, ngoảnh đầu len lén liếc trộm Lục Tịnh An.
Hôm qua cô nàng gửi tin nhắn mà chị An vẫn chưa trả lời, sáng nay cô nàng chào mà chị cũng không đáp lại....
Có phải chị An vẫn giận mình không? Từ trước tới giờ chưa bao giờ cô thấy chị An thế này. Cô nàng cắn môi rồi quay đi, lơ đễnh chép gì đó, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ vấn đề khác.
"Minh Sâm, bác sĩ nói miệng vết thương của con bị rách ra rồi, cần chú ý nghỉ ngơi, không thể chạm vào nước."
Bà Phỉ ngồi bên cạnh giường bệnh nói với cậu con trai đang mải lật sách, "Nhưng con không cần lo lắng quá, không có gì đáng ngại đâu, có lẽ quan sát theo dõi tới mai là được xuất viện rồi."
"Vâng, con sẽ chú ý." Phỉ Minh Sâm vẫn cúi đầu lật một trang sách.
Bà Phỉ nhìn con trai, cười vui vẻ.
Đúng lúc này, điện thoại của bà khẽ rung. Bà lấy ra nhìn rồi bỏ lại vào trong túi xách, trên gương mặt lộ rõ vẻ đứng ngồi không yên.
"Mẹ, nếu mẹ có việc gấp thì cứ đi trước đi ạ." Phỉ Minh Sâm nhìn bà lạnh nhạt nói.
"Nhưng một mình con..."
"Con ở một mình được, mẹ đi làm việc đi." Phỉ Minh Sâm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn bà.
Sắc mặt cậu tuy còn hơn nhợt nhạt, nhưng tinh thần đã khá hơn hẳn đủ để bà Phỉ yên tâm phần nào.
"Vậy tối mẹ lại tới thăm con, mẹ sẽ mang bữa tối qua, con đừng lo."
Bà Phỉ cầm túi xách đứng lên, dặn dò con trai thêm vài câu rồi mới vội vàng rời khỏi.
Nhìn theo bóng bà rời đi, sau đó Phỉ Minh Sâm tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Cửa sổ trong phòng bệnh mở rộng, cơn gió mơn man hòa cùng ánh mắt trời khẽ lay động lùa vào, hắt lên người chàng trai trẻ, cậu nghiêm túc đọc sách, thỉnh thoảng bưng cốc nước uống một ngụm.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ và mỹ mãn.
Chẳng rõ qua bao lâu, Phỉ Minh Sâm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cái cốc đã thấy đáy, cậu nhấc ấm nước quơ quơ.
Chàng trai chỉ biết thở dài, xốc chăn xách bình đi ra ngoài.
"Ùng ục...." Khi bình đã được rót đầy nước, cậu đậy nắp lại, đang định về phòng thì nghe thấy từ xa có giọng nói quen thuộc vọng lại.
"Đừng để tao trông thấy cái thằng Minh gì gì đó nữa! Tao gặp một lần tao đánh một lần!"
"Anh, anh đừng nói nữa...người ta đang nhìn đấy..."
"Nhìn cái gì! Muốn đánh nhau à!"
Phỉ Minh Sâm đi theo tiếng nói, quả nhiên cách đó không xa, cậu đã trông thấy Liên Vũ đang chống gậy, ồn ào mắng chửi người xung quanh, bên cạnh cậu ta còn có một nam sinh đi cùng, hình như tên là Phi Tử.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Dường như Liên Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, cậu ta trợn mắt nhìn qua, khi nhìn thấy người đó là Phỉ Minh Sâm, đầu tiên cậu ta hơi khựng lại, theo phản xạ lùi về sau một bước.
Lúc cậu ta phát hiện trên tay Phỉ Minh Sâm không đeo túi xách mà chỉ xách theo mỗi một ấm nước, cậu ta bèn nhe răng cười.
Tiếp theo đó, kẻ thù gặp lại nhau, ai nấy đều đỏ cả mắt.
"Ê tiểu bạch kiểm (*), đứng lại cho tao!"
(*)Nguyên văn: Tiểu bạch kiểm = trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)
Liên Vũ mặc kệ thằng em của mình, lớn tiếng la hét, vọt thẳng tới cạnh Phỉ Minh Sâm.
Phỉ Minh Sâm không hề nhúc nhích, cậu đứng tại chỗ nhíu mày, "tiểu bạch kiểm"? Là đang nói mình à?
Liên Vũ lao nhanh tới tới trước mặt cậu, một tay nắm lấy vạt áo kéo cậu lại gần.
"Tiểu bạch kiểm, bị tao tóm được rồi này? Ha ha, không ngờ tao lại gặp được mày thật, hôm nay ông đây không đánh mày răng rơi đầy thì ông sẽ viết ngược lại tên mình!"
Phỉ Minh Sâm nhìn cậu ta, bình tĩnh hất hất cánh tay đang bó bột của cậu ta.
Tay trái Liên Vũ túm vạt áo Phỉ Minh Sâm, còn tay phải thì bó bột, khua tay vài cái mà không đánh nổi, cậu ta tức giận nói, "Phi Tử, đần ra đấy làm gì, còn không mau qua giúp một tay!"
"Dạ dạ..."
Liên Phi chạy vội qua nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Phỉ Minh Sâm, cậu ta tựa như trông thấy cơn ác mộng khủng khiếp, nào dám ra tay.
Phỉ Minh Sâm nhếch môi cười, đôi mắt toát ra sự khinh thường, Liên Vũ càng bị chọc giận thêm.
"Thằng kia, mày cười cái gì? Có tin ông đây gọi chừng trăm người qua đây chém mày không?"
Phỉ Minh Sâm nhìn rồi duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu ta.
Đầu ngón tay Phỉ Minh Sâm thoáng dùng sức, sắc mặt Liên Vũ trắng bệch, vì bị đau nên ngón tay theo bản năng nới lỏng cổ áo của Phỉ Minh Sâm ra.
"Nếu tao là mày thì bây giờ tao sẽ lập tức rời khỏi đây" Phỉ Minh Sâm cười nói.
"Thằng chết tiệt, đừng có mà to mồm!"
Phỉ Minh Sâm liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi lại nhìn Liên Vũ, "Lục Tịnh An sắp tới rồi đấy, mày muốn bị cô ấy trông thấy bộ dạng lúc này à?"
Liên Vũ hơi biến sắc, "Cô ấy...sao cô ấy tới đây?"
"Tao bị thương." Phỉ Minh Sâm chỉ chỉ vết bầm tím trên mặt, "Nhờ mày ban tặng đấy."
"Mày!"
Liên Vũ trong cơn tức giận định xông tới đánh Phỉ Minh Sâm, nhưng lại bị Liên Phi giữ lại," Anh, hay là chúng ta đi thôi, nếu đánh anh ta rồi bị chị An bắt gặp, vậy thì tèo đấy...."
Cuối cùng, Liên Vũ bị em trai lôi lôi kéo kéo rời đi.
Phỉ Minh Sâm đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ, nét mặt vẫn thản nhiên, nhưng đột nhiên cậu nhớ ra chuyện gì đó, gương mặt có vẻ khẩn trương hẳn.
Cậu xách ấm nước, rảo bước về phòng.