Chương 32: Sắp Rồi
Đứng trước ánh mắt của bao nhiêu con người, chúng tôi bước những bước uyển chuyển theo điệu nhạc du dương đang phát.Từ Ngôn bước từng bước đầy cẩn thận, tay anh ôm lấy eo tôi, không quá mạnh. Điệu nhạc dừng lại chỉ sau ít phút, phần mở màn đến đấy là hết.Chúng tôi lui khỏi sàn khiêu vũ, nhường lại cho những người khác. Chợt, Mộc Phong kéo tôi vào một góc khuất nhỏ giọng hỏi.“Thứ tớ nhờ cậu chuẩn bị, xong hết chưa?”Tôi nghĩ ngợi xem là thứ gì, chợt bừng tỉnh vội gật đầu lia lịa.“Đây, chìa khoá sân thượng.” Tôi đặt vào tay Mộc Phong chiếc chìa khoá bé tí.“Đa tạ ân nhân, việc thành ắt sẽ đền đáp.” Mộc Phong là giọng điệu như trong mấy bộ phim kiếm hiệp rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.Từ Ngôn lúc này đang cầm dĩa bánh ngọt trên tay đợi tôi. Tôi đứng trong góc khuất nhìn anh, hệt như ngày ấy.Hôm ấy tôi cũng đứng trong góc khuất vủa hội trường, nhìn anh bằng đôi mắt nửa phần tĩnh lặng nửa phần dậy sóng. Anh ấy đứng phía xa, khuôn mặt trông rất mơ hồ.Anh nắm tay cô đàn em khoá dưới toát lên sự trong trẻo khiêu vũ mở màn. Đó là sau khi chúng tôi chia tay được hai tuần.Tôi cũng nhìn theo anh, nhìn theo từng động tác nhẹ nhàng mà tim như chết đi một chút. Nhưng tôi làm gì có tư cách để ghen đây, tôi là người đòi dừng mối quan hệ này lại.Tôi đứng trong góc khuất ấy rất lâu, nhớ lại khung cảnh đó, bản thân tự nhiên lại thấy chua xót. Nhưng may thay, hiện bây giờ người nắm tay Từ Ngôn là tôi, khiêu vũ cùng anh cũng là tôi.Từ Ngôn đảo mắt xung quanh hội trường tìm kiếm bóng dáng của cô gái mình yêu. Tia sáng mờ mờ từ ánh đèn hắt nhẹ qua một góc, bóng dáng ấy đang đứng nhìn gì đó.Trông rất xa xăm.Từ Ngôn đặt dĩa bánh ngọt xuống, tiến lại gần. Bán tay anh vươn tới, ôm lấy tôi. Lúc này tôi mới tôi nghĩ.“Em nhìn gì mà có vẻ đăm chiêu thế?” Anh hỏi tôi.Tôi vội trả lời.“Em đang nghĩ không biết là Mộc Phong như nào rồi?”“Cậu ấy sao?” Anh vén lọn tóc của tôi ra sau tay, hỏi bằng giọng thâm tình.“Cậu ấy tỏ tình với Hạ Liên Y.”“Vậy sao?” Anh lại dùng giọng điệu đó.Tôi nhíu mày tự hỏi giọng điệu thâm tình của anh sau lại dùng vào lúc này. Từ Ngôn như đoán được suy nghĩ của tôi, đưa tay lên kéo giãn nó ra.“Đi thôi, đưa em đi ăn.”“Nhưng mà còn sự kiện.”“Anh bảo người thay rồi, giờ thì đi thôi.” Từ Ngôn kéo tôi đi, không quên vớ lấy một cái bánh nhỏ đút vào miệng tôi.Tôi thay chiếc váy kia ra, mặc lên bộ đồ đơn giản như mọi người. Có một điều tôi rất thích ở Từ Ngôn, chính là khi ở bên anh ấy, tôi mặc gì đều được. Từ Ngôn không hề chê bai hay bình phẩm, chỉ nhìn rồi cười.Chúng tôi đi ăn xiên nướng ở quán quen. Bà chủ thấy chúng tôi đến liền cười niềm nở, kê bàn ngay.“Như cũ phải không?” Ông chủ đứng ngay sau chỗ nướng, khói bay che hết nửa mặt hỏi chúng tôi.“Vâng.” Tôi đáp.Từ Ngôn rót cho tôi cốc nước, vòng qua sau lưng tôi buộc lại mái tóc loà xoà vừa bị bung. Tôi đỏ mặt nhẹ, vội uống nước.Trong lúc chờ xiên nướng, tôi liếc nhìn xung quanh. Trước đây chúng tôi không phải khách quen của quán. Từ Ngôn không thích những quán như này.Hôm nay là ngày 30/10. Đã 2 năm kể từ khi tôi trở về quá khứ. Mọi việc thay đổi được rất nhiều, tôi không có hối tiếc gì nữa.Tôi uống nước, ánh mắt ngước lên nhìn người trước mặt đang bấm điện thoại.Điều hối tiếc duy nhất cũng đã thực hiện được rồi.“Trăng hôm nay không sáng lắm anh nhỉ?” Tôi ngửa cổ lên trời nhìn.“Trăng không sáng nhưng em sáng là được.”Tôi huých vào vai anh một cái. Tự nhiên lại tào lao.“Em bảo này.”“Hửm?”Tôi vòng tay qua ôm lấy tay anh hỏi.“Anh có tin vào xuyên không không?”“Nửa có nửa không.”“Sao lại nửa nửa vậy?”“Bởi vì khoa học vẫn chưa chứng minh được là con người có thể xuyên không được hay không.”“Biết đâu có thì sao.”Từ Ngôn nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi vờ cười nhẹ không đáp lại ánh mắt của anh.“Tự nhiên em hỏi vậy.”“Tại em thấy nó thú vị.”“Thú vị?”“Giả sử đi nha. Giả sử trong tương lai, em với anh không hẹn hò không yêu đương mà chỉ là mập mờ không rõ ràng. Rồi đùng một cái mất liên lạc nhiều năm. Mấy năm sau gặp lại, em vội phát hiện ra em vẫn còn yêu anh.”“Vậy có phải em đã bỏ lỡ không?”Từ Ngôn rất chăm chú nghe tôi nói.“Bỏ lỡ rồi tiếc lắm, nên ông trời thương em nên mới cho em xuyên không về quá khứ để gặp lại anh.”“Ngốc quá, chẳng phải chúng ta đang yêu nhau sao?”“Em giả sử thôi.”“Không có giả sử, hiện tại là hiện tại, tương lai là tương lai. Dù cho hiện tại hay sau này, anh vẫn cứ yêu em. Hiểu không?”Từ Ngôn đưa tôi về nhà, sau đó trở về kia túc xá.Suốt quãng đường về, anh cứ nghĩ mãi về vấn đề Diệp Ninh nói.Anh nhớ lại lời lúc cô say khướt đã nói, lòng có chút dậy sóng.“E-em đến từ tương lai đó. Em là người xuyên không.”Từ Ngôn nhìn chăm chăm vào bàn tay trước mặt khi đang đứng ngay ngã tư chờ đèn. Anh dường như cảm thấy được sự trống vắng và mơ hồ.Bàn tay này ban nãy còn nắm lấy tay Diệp Ninh, cùng nhau đi ăn đi dạo. Nhưng giờ đây, cảm giác ấy dần mất đi, tan biến hẳn.Rốt cuộc là vì sao?