Chương : 9
Dưới ánh nhìn chăm chú thẳng thắn thản nhiên của Hạ Nhiên, Giản Tích nhanh chóng dời mắt đi.
Kỳ quái! Không có giật mình, không có chán ghét, giống như là cô ấy đã đoán được một cách vi diệu, giờ thì ứng nghiệm thôi.
Giản Tích cực kỳ bình tĩnh. Cô sắp xếp lại lời nói một chút: “Anh….”
“Ớ? Không bị dọa?” – Ánh mắt Hạ Nhiên nghiền ngẫm, quả thật cũng không ngờ: “Tôi còn cho là em sẽ nhảy dựng lên mắng tôi là đồ lưu manh nữa đấy.”
Giản Tích nín cười: “Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, chút định lực này cũng phải có chứ.”
Hạ Nhiên liếm môi một vòng, hỏi cô: “Đàn ông theo đuổi em nhiều không?”
Giản Tích nghĩ nghĩ: “Như thế nào thì gọi là nhiều?”
“Năm nay có mấy người?”
“Để tôi tính thử xem.” – Giản Tích đưa tay phải lên, từng ngón thật sự nghiêm túc bắt đầu đếm: “Tết nguyên tiêu vừa rồi có người hẹn tôi đi suối nước nóng, lễ tình nhân có một người tặng hoa hồng, ngày mồng một tháng năm lại có người mời ăn tối, à, còn có ngày quốc tế thiếu nhi….”
Bộ dạng nghiêm túc liệt kê của cô làm Hạ Nhiên buồn cười: “Nghiêm túc nói bừa như vậy, không cần đếm, tôi biết.”
Giản Tích ngẩng đầu: “Anh biết cái gì?”
“Người theo đuổi em không ít.” – Hạ Nhiên nói: “Bời vì người con gái tốt như em ai mù mới không muốn. Dĩ nhiên, ngoại trừ thằng trai bao đầu óc bị lừa đá, não bị úng nước mười năm mới ngu như vậy.”
Giản Tích nở nụ cười.
Mấy năm nay người theo đuổi cô quả thật không ít, đồng nghiệp ở bệnh viện, con cháu người quen của các trưởng bối giới thiệu qua, còn qua vài lần xem mắt. Noí đúng hơn, Hạ Nhiên chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó.
Nhưng người đàn ông này thẳng thắn thản nhiên, có lẽ vì thế đã làm cho bầu không khí giữa hai người không hề có chút lúng túng.
Giản Tích cụp mắt xuống, dù sao, chuyện cần nói thì cũng phải nên nói cho rõ ràng: “Thật xin lỗi, tôi tạm thời không muốn nói đến vấn đề tính cảm”
“Không sao.” – Hạ Nhiên: “Em có đồng ý hay không cũng không ảnh hưởng đến tôi. Em cứ sống cuộc sống của em, tôi theo đuổi em là việc của tôi. Em thích thì làm người yêu của tôi, em không thích ----cũng phải làm người yêu của tôi.”
Hạ Nhiên vén tay áo khoác lên, làm lộ vết thương còn ứ đọng rõ ràng trên cánh tay phải. Anh mở cửa xe ra: “Trở về chỗ đồng nghiệp của em đi, lái xe đừng nên uống rượu.”
Nói xong rời đi cũng không quay đầu lại.
Giản Tích lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào cái hòm thuốc, lại nhìn một chút ngoài cửa sổ, nhớ lại những gì Hạ Nhiên mới nói vừa rồi, tảng đá đè nặng trong lòng nhất thời không thể rời đi.
Chầm chậm trở về phòng bao chỗ đồng nghiệp tụ tập, y tá thực tập vội kéo cô lại hỏi: “Bác sĩ Giản vừa rồi chị đi đâu vậy? Đêm nay vội vã trốn đi đâu, khai mau”
Giản Tích cột lại tóc, cười nói: “ Không có, chỉ là ra nghe mấy cuộc điện thoại thôi, đều bị cô thấy rồi.”
“Tiểu Giản, đến hát một bài đi, giọng ca vàng của phòng ban chúng ta mà.” – Chủ nhiệm khoa ngà ngà say kêu gọi.
Giản Tích vui vẻ: “Được, cho mọi người ba mươi giây chuẩn bị.”
Y tá thực tập không hiểu: “Chuẩn bị cái gì ạ?”
“Chuẩn bị bịt kín lỗ tai đi!” – Giản Tích hoạt bát nói.
Không khí trở nên vui hơn, tiếng cười không ngừng vang lên. Khi tàn cuộc cũng gần mười một giờ, Giản Tích là một trong số ít người có vẻ còn tỉnh táo, giúp đỡ những người khác dìu những người say lên xe, xong hết mới rời đi.
Ầm ĩ cả đêm rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, Giản Tích che miệng ngáp một cái, lúc ngước mắt lên đột nhiên sững sờ.
Như thấy quỷ: “Sao, sao anh còn chưa đi?”
Bên cạnh chiếc Audi màu trắng, là chiếc xe mô tô màu đen cuồng dã mạnh mẽ, Hạ Nhiên đứng dựa vào tường, miệng còn ngậm nửa điếu thuốc, liếc nhìn cô nói: “Đi ngay đây.”
Nói đi thật đúng là đi, anh nhanh chóng sải bước lên xe máy, nổ máy “Oanh” sau đó là thanh âm xé gió hướng cổng ra dần mất hút.
Giản Tích ngồi trên ghế lái, nghĩ xem mới vừa rồi có phải là cô gặp ảo giác không, lẩm bẩm: ” Mình đâu có uống rượu đâu.” – Sau đó chuyển động tay lái đem xe rời đi.
Ngay cửa ra bãi đỗ xe là một con dốc, cô de xe về sau một chút rồi mới đạp chân đề ga chạy lên.
Đêm khuya, tình hình giao thông có vẻ thông thoáng hơn nhiều, Giản Tích hạ kính một bên cửa sổ xe để gió lùa vào, thời điểm vừa nhìn tới kính chiếu hậu thiếu chút nữa cô đã đạp chân thắng gấp!
Theo đuôi phía sau cô là một chiếc xe máy màu đen, chiếc xe như một con cá nhỏ khéo léo luồn lách qua từng khe hở giữa dòng xe hơi, mà từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách nhất định với xe Giản Tích. Nhờ khoảng cách như vậy nên cô mới có thể thấy rõ.
Là Hạ Nhiên.
Giản Tích giảm tốc độ xe chạy chậm lại, xe gắn máy đen thấy cô giảm tốc độ thì cũng giảm theo, cô tăng tốc, anh cũng tăng tốc.
Giờ thì Giản Tích đã hiểu, người đàn ông này là đang muốn đưa cô về nhà.
Di động treo lên kệ đỡ màn hình đột nhiên sáng lên, một tin nhắn ngắn xuất hiện:
[Lo mà nhìn đường đi, đừng nhìn tôi]
Giản Tích nhất thời im lặng, nhưng trong lòng giống như có một chiếc lông vũ mềm mại lướt qua.
Ở trên đường, dù cho trời đã về khuya nhưng xe cộ vẫn nhiều. Hạ Nhiên vẫn duy trì tay lái một cách điêu luyện, lúc gặp đèn đỏ anh chân dài chống đất, cách nón bảo hiểm nhìn về thân xe màu trắng phía trước.
Khóe miệng Hạ Nhiên không giấu nổi nụ cười. Sau khi nhắn tin nhắn kia, tốc độ xe của Giản Tích rõ ràng đã chậm lại.
………..
Đưa cô đến bên ngoài nhà trọ Hương Tạ, Hạ Nhiên lặng lẽ quẹo vào một con đường nhỏ khác.
Về nhà thì đã qua mười hai giờ, bà ngoại còn đang mặc một cái áo khoác bông, ngồi ở trên giường đan áo len, vừa nghe tiếng động ngoài cửa thì vội vàng xuống giường: “Ai ôi hù chết bà lão này rồi, cái thằng này, càng ngày càng về trễ.”
Bên má phải của Hạ Nhiên có thương tích, để tránh cho bà ngoại mình nhìn thấy lại như máy bay dội bom, anh bước nhanh về phía phòng ngủ rồi nhanh chóng đóng cửa lại: “Cháu đi tắm trước.”
Bà ngoại Hạ Nhiên tuy đứng cách vách, nhưng mức độ lải nhải vẫn uy lực vô cùng.
Hạ Nhiên cởi toàn bộ áo quần trên người, cứ thế trần như nhộng đi vào phòng tắm. Chốc lát mới đi ra, vừa đúng lúc thấy điện thoại reo lên không ngừng.
Anh nghe: “Lão Diêu.”
Lão Diêu cũng không phải lớn tuổi gì, so với Hạ Nhiên còn nhỏ hơn hai ba tuổi, nhưng đầu óc thông minh, nhảy lên nhảy xuống tìm kiếm được không ít các đường dây tin tức làm ăn, các mối làm ăn của Hạ Nhiên đều là do lão Diêu giới thiệu.
“Anh Nhiên, có mối tốt đây! Đối tượng là ông chủ một công ty xi măng nhỏ, thiếu Đông gia một trăm năm chục vạn, một mực không trả. Ông ta có nhà, có xe, cũng có chút tiếng tăm. Nhắm chừng chỉ cần hù dọa một chút là được, anh có rảnh nhận mối này không?”
Hạ Nhiên một tay mặc quần lót, bị kẹt ở đùi, một tay bị thương, một tay nghe điện thoại không cách nào kéo lên được: “Nhận, cậu nhắn cho tôi thông tin của đối phương đi.”
“Được, nhưng anh Nhiên này, nợ này ông chủ muốn làm nhanh gọn, trễ nhất chỉ năm ba ngày được thôi.”
Hạ Nhiên đồng ý: “Tôi biết rồi.”
Xong chuyện, Hạ Nhiên mới đưa tay kéo quần lót lên, thuận tay ném cái áo thun lên giường rồi nằm xuống. Anh mở điện thoại gọi một cuộc cho Lâm Gia.
“Anh Nhiên.” – Giọng của Lâm Gia đầy sợ sệt.
“Về nhà rồi? Biết lỗi của mình chưa?” – Lúc giọng của Hạ Nhiên trầm xuống như thế này cũng là lúc nói lên rằng anh đang rất nghiêm túc.
Đầu dây bên kia đáp: “Anh, thật xin lỗi.”
“Đừng phụ lòng mẹ cùng vợ của cậu là được rồi.” – Hạ Nhiên rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng: “Hỏi lại cậu chuyện này”
“Anh Nhiên cứ nói.”
Hạ Nhiên hỏi: “ Lần trước cậu mua quà gì cho vợ cậu thế…. Chính là cái lần đem vợ cậu dọa phát khóc đó.”
Lâm Gia âm thanh ỉu xìu giải thích: “Đó không phải là bị dọa phát khóc, là cảm động, cảm động đến rơi lệ đó đại ca à! Lần đó em tặng một sợi dây chuyền thạch anh.”
Hạ Nhiên bật dậy, nghiêm túc ngồi xếp bằng trên giường: “Con gái thích mấy cái này à?”
“Thích.” – Lâm Gia ra vẻ rất có kinh nghiệm: “ Nhưng anh phải chọn loại ở bên Hồng Kông ấy, giá càng đắt thì người ta càng thích. Uả mà không đúng, anh Nhiên, anh hỏi cái này làm gì vậy?”
Hạ Nhiên hắng giọng: “ Mua tặng bà ngoại.”
………..
Dự báo thời tiết nói tuần này thời tiết đặc biệt tốt, tuy vào cuối thu, nhưng hơn sáu giờ bầu trời vẫn còn rất thoáng đãng.
Một chiếc xe bánh mì đang chuyển bánh rời khỏi Nha Đề Lộ. Trên xe lão Triệu vẫn còn đang khó hiểu hỏi: “Vợ con tôi đi kiểm tra định kỳ, cậu đi theo chi vậy?”
Người đàn ông đang lái xe vỗ vỗ tay lái: “Làm tài xế miễn phí cho anh không muốn sao?”
“Đến trung tâm thành phố cũng không tới nửa giờ đi đường, hơn nữa, bằng lái xe của tôi lấy trước cậu lâu hơn đấy.” – Lão Triệu chế nhạo.
“Sao anh nói nhiều thế! Ồn ào chết đi được!” – Vợ lão Triệu ngồi phía sau ôm em bé, đánh một cái vào ót ông ta: “Nhìn cái gì, thật cho là người ta tình nguyện làm tài xế cho anh à?”
Bị bà xã mắng một trận, Lão Triệ lập tức thay đổi sắc mặt, cười cười hỏi Hạ Nhiên: “Không biết hôm nay bác sĩ Giản có đi làm không?”
“Có.”
“Sao cậu biết?” –Lão Triệu hỏi.
“Đoán.”
Giản Tích quả thật đang ở phòng khám.
Cửa phòng khám mở ra một nửa, lộ ra một khung cảnh vuông vức bên trong. Hạ Nhiên nhìn liền thấy ngay Giản Tích mặc áo blouse trắng đang nói chuyện cùng bệnh nhân.
Trên mặt cô từ đầu đến cuối đều mang ý cười, đại khái chắc là một đặc tính của nghề nghiệp đi. Hạ Nhiên luôn cảm thấy nụ cười này thật có thể làm hồi phục sức lực một cách kỳ diệu.
Ôn hòa, dửng dưng, ung dung.
Y tá gọi: “Số 9.”
Lão Triệu lách qua hai người, đưa quyển hồ sơ bệnh lý cho y tá, y tá kiểm tra một lượt các thông tin, sau đó đứng sang một bên nhường đường: “Mời vào.”
Cửa phòng khám hoàn toàn mở rộng, ngay lúc Giản Tích dừng lại một chút để uống nước, ánh mắt vừa ngước lên thì đột nhiên dừng lại.
Hạ Nhiên hai tay đút vào túi quần đi theo phía sau cũng đang nhìn cô.
“Bác sĩ Giản, lại đến làm phiền cô.” – Vợ lão Triệu ôm đứa nhỏ cười hì hì ngồi đối diện cô.
“Cái này đâu gọi là làm phiền, hai người xếp hàng đăng ký cũng đợi lâu mà. Hậu sản 42 ngày đúng không?”
Giản Tích rất nhanh bắt tay vào việc, lại hỏi han một chút tình trạng hiện tại, mấy phút sau liền đem sổ khám bệnh trả lại: “Đi lại kia xếp hàng trước đi, phía sau còn nhiều người đến kiểm tra”
Hai vợ chồng lão Triệu ôm đứa nhỏ rời đi.
Giản Tích lại đưa mắt nhìn Hạ Nhiên lúc này vẫn đứng dậm chân tại cạnh cửa không nhúc nhích, giọng anh bình thản: “Đừng đuổi tôi, tôi là giúp bọn họ lái xe đến đây.”
Thôi đi, anh ta rõ ràng là không thèm cất giấu chút tâm tư kia mà, ánh mắt trắng trợn hoàn toàn dính lên người cô kìa.
Giản Tích bất đắc dĩ: “Anh ra ngoài chờ đi, đến khám toàn là phụ nữ có thai, đàn ông con trai đứng đây cũng không tiện.”
Hạ Nhiên gật gật đầu: “Vậy em làm việc đi, tôi không quấy rầy.” – Nói xong cũng thật nghiêm túc đi ra ngoài.
Không khí đầy sức ép trong phòng làm việc chẳng mấy chốc giảm xuống, Giản Tích cả người cảm thấy thoải mái không ít, không có thời gian suy nghĩ nhiều thì lại có bệnh nhân mới gõ cửa.
Ở phòng siêu âm xếp hàng lấy số xong cũng hơn bốn giờ, bọn người lão Triệu quyết định ôm đứa nhỏ về nhà trước, đến giờ lại qua. Hạ Nhiên không đi theo bọn họ, đứng ở trên hành lang bệnh viện, đứng một lúc đã qua hai tiếng đồng hồ.
Giản Tích từ phòng làm việc đi ra, hoàn toàn không nghĩ đến Hạ Nhiên còn ở đây: “Sao anh lại…”
“Hai giờ hai mươi phút.” – Hạ Nhiên lại chăm chú nhìn di động, cắt ngang lời cô: “Thời gian dài như vậy mà em không cần đi toilet sao? Nín nhịn kiểu này đối với thân thể không tốt đâu!”
Giản Tích: “…”
Hạ Nhiên cười nhường đường cho cô: “Đến phòng vệ sinh trước đi, ra rồi nói sau.”
Giản Tích hít sâu một hơi, nhìn anh: “Hạ Nhiên, có phải tối qua tôi nói không đủ rõ ràng, tôi hiện tại…”
“Em nói rất rõ.” – Sắc mặt Hạ Nhiên vẫn bình tĩnh: “Nhưng có thích hay không là chuyện của em, theo đuổi hay không là chuyện của tôi.”
Giản Tích cảm thấy lời nói của mình tựa hồ nghe đơn giản dễ hiểu mà, trước kia cô cũng từng áp dụng để từ chối những người khác, nhưng đến gã Hạ Nhiên này giống như đụng phải một tảng sắt lớn thế này!
Cô từ toilet đi ra, Hạ Nhiên đứng ở cửa sổ đằng xa một chút, anh ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa.
Giản Tích nhìn bóng dáng anh từ xa đang đi tới gần, trong lòng trống đánh loạn cả.
Nên nói gì? Nói thế nào? Có phải nên trực tiếp nói rõ lần nữa hay không?
Còn chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ trong đầu xong, trên tay bỗng nhiên có cảm giác lành lạnh, Hạ Nhiên nhét vật gì đó vào tay cô.
“Rút số trúng được. Cho em cầm chơi.” – Anh nói như không có gì quan trọng.
Giản Tích vừa cúi đầu thì thấy được, là một cái hộp vuông nhỏ, cô theo bản năng muốn từ chối. Hạ Nhiên lại lùi xa ra, hai tay nhét vào túi quần sau mông, rõ ràng là không cho trả hàng đây mà.
“Cầm đi.” – Hạ Nhiên nói với giọng âm trầm: “ Lằng nhằng cái gì”
Giản Tích: “…”
Ngay cả đuôi lông mày của Hạ Nhiên cũng tràn đầy đắc ý: “Bác sĩ Giản, đây là hàng nhập khẩu từ HongKong đó.”
Giản Triết: “...”
Kỳ quái! Không có giật mình, không có chán ghét, giống như là cô ấy đã đoán được một cách vi diệu, giờ thì ứng nghiệm thôi.
Giản Tích cực kỳ bình tĩnh. Cô sắp xếp lại lời nói một chút: “Anh….”
“Ớ? Không bị dọa?” – Ánh mắt Hạ Nhiên nghiền ngẫm, quả thật cũng không ngờ: “Tôi còn cho là em sẽ nhảy dựng lên mắng tôi là đồ lưu manh nữa đấy.”
Giản Tích nín cười: “Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, chút định lực này cũng phải có chứ.”
Hạ Nhiên liếm môi một vòng, hỏi cô: “Đàn ông theo đuổi em nhiều không?”
Giản Tích nghĩ nghĩ: “Như thế nào thì gọi là nhiều?”
“Năm nay có mấy người?”
“Để tôi tính thử xem.” – Giản Tích đưa tay phải lên, từng ngón thật sự nghiêm túc bắt đầu đếm: “Tết nguyên tiêu vừa rồi có người hẹn tôi đi suối nước nóng, lễ tình nhân có một người tặng hoa hồng, ngày mồng một tháng năm lại có người mời ăn tối, à, còn có ngày quốc tế thiếu nhi….”
Bộ dạng nghiêm túc liệt kê của cô làm Hạ Nhiên buồn cười: “Nghiêm túc nói bừa như vậy, không cần đếm, tôi biết.”
Giản Tích ngẩng đầu: “Anh biết cái gì?”
“Người theo đuổi em không ít.” – Hạ Nhiên nói: “Bời vì người con gái tốt như em ai mù mới không muốn. Dĩ nhiên, ngoại trừ thằng trai bao đầu óc bị lừa đá, não bị úng nước mười năm mới ngu như vậy.”
Giản Tích nở nụ cười.
Mấy năm nay người theo đuổi cô quả thật không ít, đồng nghiệp ở bệnh viện, con cháu người quen của các trưởng bối giới thiệu qua, còn qua vài lần xem mắt. Noí đúng hơn, Hạ Nhiên chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó.
Nhưng người đàn ông này thẳng thắn thản nhiên, có lẽ vì thế đã làm cho bầu không khí giữa hai người không hề có chút lúng túng.
Giản Tích cụp mắt xuống, dù sao, chuyện cần nói thì cũng phải nên nói cho rõ ràng: “Thật xin lỗi, tôi tạm thời không muốn nói đến vấn đề tính cảm”
“Không sao.” – Hạ Nhiên: “Em có đồng ý hay không cũng không ảnh hưởng đến tôi. Em cứ sống cuộc sống của em, tôi theo đuổi em là việc của tôi. Em thích thì làm người yêu của tôi, em không thích ----cũng phải làm người yêu của tôi.”
Hạ Nhiên vén tay áo khoác lên, làm lộ vết thương còn ứ đọng rõ ràng trên cánh tay phải. Anh mở cửa xe ra: “Trở về chỗ đồng nghiệp của em đi, lái xe đừng nên uống rượu.”
Nói xong rời đi cũng không quay đầu lại.
Giản Tích lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào cái hòm thuốc, lại nhìn một chút ngoài cửa sổ, nhớ lại những gì Hạ Nhiên mới nói vừa rồi, tảng đá đè nặng trong lòng nhất thời không thể rời đi.
Chầm chậm trở về phòng bao chỗ đồng nghiệp tụ tập, y tá thực tập vội kéo cô lại hỏi: “Bác sĩ Giản vừa rồi chị đi đâu vậy? Đêm nay vội vã trốn đi đâu, khai mau”
Giản Tích cột lại tóc, cười nói: “ Không có, chỉ là ra nghe mấy cuộc điện thoại thôi, đều bị cô thấy rồi.”
“Tiểu Giản, đến hát một bài đi, giọng ca vàng của phòng ban chúng ta mà.” – Chủ nhiệm khoa ngà ngà say kêu gọi.
Giản Tích vui vẻ: “Được, cho mọi người ba mươi giây chuẩn bị.”
Y tá thực tập không hiểu: “Chuẩn bị cái gì ạ?”
“Chuẩn bị bịt kín lỗ tai đi!” – Giản Tích hoạt bát nói.
Không khí trở nên vui hơn, tiếng cười không ngừng vang lên. Khi tàn cuộc cũng gần mười một giờ, Giản Tích là một trong số ít người có vẻ còn tỉnh táo, giúp đỡ những người khác dìu những người say lên xe, xong hết mới rời đi.
Ầm ĩ cả đêm rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, Giản Tích che miệng ngáp một cái, lúc ngước mắt lên đột nhiên sững sờ.
Như thấy quỷ: “Sao, sao anh còn chưa đi?”
Bên cạnh chiếc Audi màu trắng, là chiếc xe mô tô màu đen cuồng dã mạnh mẽ, Hạ Nhiên đứng dựa vào tường, miệng còn ngậm nửa điếu thuốc, liếc nhìn cô nói: “Đi ngay đây.”
Nói đi thật đúng là đi, anh nhanh chóng sải bước lên xe máy, nổ máy “Oanh” sau đó là thanh âm xé gió hướng cổng ra dần mất hút.
Giản Tích ngồi trên ghế lái, nghĩ xem mới vừa rồi có phải là cô gặp ảo giác không, lẩm bẩm: ” Mình đâu có uống rượu đâu.” – Sau đó chuyển động tay lái đem xe rời đi.
Ngay cửa ra bãi đỗ xe là một con dốc, cô de xe về sau một chút rồi mới đạp chân đề ga chạy lên.
Đêm khuya, tình hình giao thông có vẻ thông thoáng hơn nhiều, Giản Tích hạ kính một bên cửa sổ xe để gió lùa vào, thời điểm vừa nhìn tới kính chiếu hậu thiếu chút nữa cô đã đạp chân thắng gấp!
Theo đuôi phía sau cô là một chiếc xe máy màu đen, chiếc xe như một con cá nhỏ khéo léo luồn lách qua từng khe hở giữa dòng xe hơi, mà từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách nhất định với xe Giản Tích. Nhờ khoảng cách như vậy nên cô mới có thể thấy rõ.
Là Hạ Nhiên.
Giản Tích giảm tốc độ xe chạy chậm lại, xe gắn máy đen thấy cô giảm tốc độ thì cũng giảm theo, cô tăng tốc, anh cũng tăng tốc.
Giờ thì Giản Tích đã hiểu, người đàn ông này là đang muốn đưa cô về nhà.
Di động treo lên kệ đỡ màn hình đột nhiên sáng lên, một tin nhắn ngắn xuất hiện:
[Lo mà nhìn đường đi, đừng nhìn tôi]
Giản Tích nhất thời im lặng, nhưng trong lòng giống như có một chiếc lông vũ mềm mại lướt qua.
Ở trên đường, dù cho trời đã về khuya nhưng xe cộ vẫn nhiều. Hạ Nhiên vẫn duy trì tay lái một cách điêu luyện, lúc gặp đèn đỏ anh chân dài chống đất, cách nón bảo hiểm nhìn về thân xe màu trắng phía trước.
Khóe miệng Hạ Nhiên không giấu nổi nụ cười. Sau khi nhắn tin nhắn kia, tốc độ xe của Giản Tích rõ ràng đã chậm lại.
………..
Đưa cô đến bên ngoài nhà trọ Hương Tạ, Hạ Nhiên lặng lẽ quẹo vào một con đường nhỏ khác.
Về nhà thì đã qua mười hai giờ, bà ngoại còn đang mặc một cái áo khoác bông, ngồi ở trên giường đan áo len, vừa nghe tiếng động ngoài cửa thì vội vàng xuống giường: “Ai ôi hù chết bà lão này rồi, cái thằng này, càng ngày càng về trễ.”
Bên má phải của Hạ Nhiên có thương tích, để tránh cho bà ngoại mình nhìn thấy lại như máy bay dội bom, anh bước nhanh về phía phòng ngủ rồi nhanh chóng đóng cửa lại: “Cháu đi tắm trước.”
Bà ngoại Hạ Nhiên tuy đứng cách vách, nhưng mức độ lải nhải vẫn uy lực vô cùng.
Hạ Nhiên cởi toàn bộ áo quần trên người, cứ thế trần như nhộng đi vào phòng tắm. Chốc lát mới đi ra, vừa đúng lúc thấy điện thoại reo lên không ngừng.
Anh nghe: “Lão Diêu.”
Lão Diêu cũng không phải lớn tuổi gì, so với Hạ Nhiên còn nhỏ hơn hai ba tuổi, nhưng đầu óc thông minh, nhảy lên nhảy xuống tìm kiếm được không ít các đường dây tin tức làm ăn, các mối làm ăn của Hạ Nhiên đều là do lão Diêu giới thiệu.
“Anh Nhiên, có mối tốt đây! Đối tượng là ông chủ một công ty xi măng nhỏ, thiếu Đông gia một trăm năm chục vạn, một mực không trả. Ông ta có nhà, có xe, cũng có chút tiếng tăm. Nhắm chừng chỉ cần hù dọa một chút là được, anh có rảnh nhận mối này không?”
Hạ Nhiên một tay mặc quần lót, bị kẹt ở đùi, một tay bị thương, một tay nghe điện thoại không cách nào kéo lên được: “Nhận, cậu nhắn cho tôi thông tin của đối phương đi.”
“Được, nhưng anh Nhiên này, nợ này ông chủ muốn làm nhanh gọn, trễ nhất chỉ năm ba ngày được thôi.”
Hạ Nhiên đồng ý: “Tôi biết rồi.”
Xong chuyện, Hạ Nhiên mới đưa tay kéo quần lót lên, thuận tay ném cái áo thun lên giường rồi nằm xuống. Anh mở điện thoại gọi một cuộc cho Lâm Gia.
“Anh Nhiên.” – Giọng của Lâm Gia đầy sợ sệt.
“Về nhà rồi? Biết lỗi của mình chưa?” – Lúc giọng của Hạ Nhiên trầm xuống như thế này cũng là lúc nói lên rằng anh đang rất nghiêm túc.
Đầu dây bên kia đáp: “Anh, thật xin lỗi.”
“Đừng phụ lòng mẹ cùng vợ của cậu là được rồi.” – Hạ Nhiên rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng: “Hỏi lại cậu chuyện này”
“Anh Nhiên cứ nói.”
Hạ Nhiên hỏi: “ Lần trước cậu mua quà gì cho vợ cậu thế…. Chính là cái lần đem vợ cậu dọa phát khóc đó.”
Lâm Gia âm thanh ỉu xìu giải thích: “Đó không phải là bị dọa phát khóc, là cảm động, cảm động đến rơi lệ đó đại ca à! Lần đó em tặng một sợi dây chuyền thạch anh.”
Hạ Nhiên bật dậy, nghiêm túc ngồi xếp bằng trên giường: “Con gái thích mấy cái này à?”
“Thích.” – Lâm Gia ra vẻ rất có kinh nghiệm: “ Nhưng anh phải chọn loại ở bên Hồng Kông ấy, giá càng đắt thì người ta càng thích. Uả mà không đúng, anh Nhiên, anh hỏi cái này làm gì vậy?”
Hạ Nhiên hắng giọng: “ Mua tặng bà ngoại.”
………..
Dự báo thời tiết nói tuần này thời tiết đặc biệt tốt, tuy vào cuối thu, nhưng hơn sáu giờ bầu trời vẫn còn rất thoáng đãng.
Một chiếc xe bánh mì đang chuyển bánh rời khỏi Nha Đề Lộ. Trên xe lão Triệu vẫn còn đang khó hiểu hỏi: “Vợ con tôi đi kiểm tra định kỳ, cậu đi theo chi vậy?”
Người đàn ông đang lái xe vỗ vỗ tay lái: “Làm tài xế miễn phí cho anh không muốn sao?”
“Đến trung tâm thành phố cũng không tới nửa giờ đi đường, hơn nữa, bằng lái xe của tôi lấy trước cậu lâu hơn đấy.” – Lão Triệu chế nhạo.
“Sao anh nói nhiều thế! Ồn ào chết đi được!” – Vợ lão Triệu ngồi phía sau ôm em bé, đánh một cái vào ót ông ta: “Nhìn cái gì, thật cho là người ta tình nguyện làm tài xế cho anh à?”
Bị bà xã mắng một trận, Lão Triệ lập tức thay đổi sắc mặt, cười cười hỏi Hạ Nhiên: “Không biết hôm nay bác sĩ Giản có đi làm không?”
“Có.”
“Sao cậu biết?” –Lão Triệu hỏi.
“Đoán.”
Giản Tích quả thật đang ở phòng khám.
Cửa phòng khám mở ra một nửa, lộ ra một khung cảnh vuông vức bên trong. Hạ Nhiên nhìn liền thấy ngay Giản Tích mặc áo blouse trắng đang nói chuyện cùng bệnh nhân.
Trên mặt cô từ đầu đến cuối đều mang ý cười, đại khái chắc là một đặc tính của nghề nghiệp đi. Hạ Nhiên luôn cảm thấy nụ cười này thật có thể làm hồi phục sức lực một cách kỳ diệu.
Ôn hòa, dửng dưng, ung dung.
Y tá gọi: “Số 9.”
Lão Triệu lách qua hai người, đưa quyển hồ sơ bệnh lý cho y tá, y tá kiểm tra một lượt các thông tin, sau đó đứng sang một bên nhường đường: “Mời vào.”
Cửa phòng khám hoàn toàn mở rộng, ngay lúc Giản Tích dừng lại một chút để uống nước, ánh mắt vừa ngước lên thì đột nhiên dừng lại.
Hạ Nhiên hai tay đút vào túi quần đi theo phía sau cũng đang nhìn cô.
“Bác sĩ Giản, lại đến làm phiền cô.” – Vợ lão Triệu ôm đứa nhỏ cười hì hì ngồi đối diện cô.
“Cái này đâu gọi là làm phiền, hai người xếp hàng đăng ký cũng đợi lâu mà. Hậu sản 42 ngày đúng không?”
Giản Tích rất nhanh bắt tay vào việc, lại hỏi han một chút tình trạng hiện tại, mấy phút sau liền đem sổ khám bệnh trả lại: “Đi lại kia xếp hàng trước đi, phía sau còn nhiều người đến kiểm tra”
Hai vợ chồng lão Triệu ôm đứa nhỏ rời đi.
Giản Tích lại đưa mắt nhìn Hạ Nhiên lúc này vẫn đứng dậm chân tại cạnh cửa không nhúc nhích, giọng anh bình thản: “Đừng đuổi tôi, tôi là giúp bọn họ lái xe đến đây.”
Thôi đi, anh ta rõ ràng là không thèm cất giấu chút tâm tư kia mà, ánh mắt trắng trợn hoàn toàn dính lên người cô kìa.
Giản Tích bất đắc dĩ: “Anh ra ngoài chờ đi, đến khám toàn là phụ nữ có thai, đàn ông con trai đứng đây cũng không tiện.”
Hạ Nhiên gật gật đầu: “Vậy em làm việc đi, tôi không quấy rầy.” – Nói xong cũng thật nghiêm túc đi ra ngoài.
Không khí đầy sức ép trong phòng làm việc chẳng mấy chốc giảm xuống, Giản Tích cả người cảm thấy thoải mái không ít, không có thời gian suy nghĩ nhiều thì lại có bệnh nhân mới gõ cửa.
Ở phòng siêu âm xếp hàng lấy số xong cũng hơn bốn giờ, bọn người lão Triệu quyết định ôm đứa nhỏ về nhà trước, đến giờ lại qua. Hạ Nhiên không đi theo bọn họ, đứng ở trên hành lang bệnh viện, đứng một lúc đã qua hai tiếng đồng hồ.
Giản Tích từ phòng làm việc đi ra, hoàn toàn không nghĩ đến Hạ Nhiên còn ở đây: “Sao anh lại…”
“Hai giờ hai mươi phút.” – Hạ Nhiên lại chăm chú nhìn di động, cắt ngang lời cô: “Thời gian dài như vậy mà em không cần đi toilet sao? Nín nhịn kiểu này đối với thân thể không tốt đâu!”
Giản Tích: “…”
Hạ Nhiên cười nhường đường cho cô: “Đến phòng vệ sinh trước đi, ra rồi nói sau.”
Giản Tích hít sâu một hơi, nhìn anh: “Hạ Nhiên, có phải tối qua tôi nói không đủ rõ ràng, tôi hiện tại…”
“Em nói rất rõ.” – Sắc mặt Hạ Nhiên vẫn bình tĩnh: “Nhưng có thích hay không là chuyện của em, theo đuổi hay không là chuyện của tôi.”
Giản Tích cảm thấy lời nói của mình tựa hồ nghe đơn giản dễ hiểu mà, trước kia cô cũng từng áp dụng để từ chối những người khác, nhưng đến gã Hạ Nhiên này giống như đụng phải một tảng sắt lớn thế này!
Cô từ toilet đi ra, Hạ Nhiên đứng ở cửa sổ đằng xa một chút, anh ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa.
Giản Tích nhìn bóng dáng anh từ xa đang đi tới gần, trong lòng trống đánh loạn cả.
Nên nói gì? Nói thế nào? Có phải nên trực tiếp nói rõ lần nữa hay không?
Còn chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ trong đầu xong, trên tay bỗng nhiên có cảm giác lành lạnh, Hạ Nhiên nhét vật gì đó vào tay cô.
“Rút số trúng được. Cho em cầm chơi.” – Anh nói như không có gì quan trọng.
Giản Tích vừa cúi đầu thì thấy được, là một cái hộp vuông nhỏ, cô theo bản năng muốn từ chối. Hạ Nhiên lại lùi xa ra, hai tay nhét vào túi quần sau mông, rõ ràng là không cho trả hàng đây mà.
“Cầm đi.” – Hạ Nhiên nói với giọng âm trầm: “ Lằng nhằng cái gì”
Giản Tích: “…”
Ngay cả đuôi lông mày của Hạ Nhiên cũng tràn đầy đắc ý: “Bác sĩ Giản, đây là hàng nhập khẩu từ HongKong đó.”
Giản Triết: “...”