Chương 5: Tường tận mọi việc
KayKi nói tiếp:
- Tôi đã điều tra về những tấm ảnh cô gửi, quả thật ảnh đó là ảnh gốc không qua chỉnh sửa. Lễ tân khách sạn cũng xác nhận người đó là Ngọc Giao phu nhân. Lẽ nào có người giống Ngọc Giao phu nhân đến vậy à?
Ả Nhược Đan tiếp lời:
- Về việc này tôi không rõ, tôi chỉ được lệnh chụp ảnh gửi đến Trần Thiếu và cung cấp địa chỉ khách sạn để Trần Thiếu đến.
Nghe ả nói xong thì mọi người bàng hoàng, nữa tin nữa ngờ. Tại sao lại có người giống Ngọc Giao đến mức đó. Rõ ràng là cô đang dùng bữa tại nhà hàng nhưng tại sao cô cũng lại có mặt ở khách sạn? Điều này làm cho mọi người đặt dấu chấm hỏi lớn. Tì? đọc thê? tại ( T?U?T??yệ ?﹒?? )
KayKi hỏi tiếp:
- Vậy còn chuyện cái Ngọc Giao phu nhân có ý định lấy tài liệu mật của công ty đem bán ra bên ngoài. Cụ thể người giao dịch là đối thủ của tập đoàn Why Ci - tập đoàn UniL.
Ả tiếp lời:
- Người phụ nữ đó giao cho tôi 1 cái usb, trong đó là lời nói của Ngọc Giao tiểu thư. Nhưng quả thật Tôi vẫn không biết bà ấy lấy đâu ra bộ chỉnh giọng đó, quả thật rất giống.
- Không phải chỉnh giọng, đó là giọng thật.
KayKi nói
Ả Nhược Đan cũng há hốc mồm, ả vẫn không tin vào tai mình được. Không chỉnh sao? Vậy đào đâu ra một người có giọng nói như Ngọc Giao đây?
Ả lấp bấp nói tiếp:
- Hôm đó Ngọc Giao tiểu thư đến công ti để đưa tài liệu cho Trần Thiếu nhưng khi vào than máy khá chật hẹp nên mọi người đã đứng san sát vào nhau. Tôi nhanh lấy cơ hội bỏ chiếc usb vào xấp tài liệu đó. Chắc chắn khi Ngọc Giao đưa cho Trần Thiếu anh ấy sẽ mở nó ra nghe vì nghĩ đây là tài liệu mà Ngọc Giao đem đến.
Lúc này cơn lữa giận trong người Trần Gia Kỳ đã trỗi dậy mãnh liệt, hắn hận không thể giết ả ta ngay lập tức để trả mối thù này nên hắn đã kiềm chế lại bản thân, cong tay thành nấm đấm đập mạnh xuống bàn.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hắn, hắn thì dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn ả Nhược Đan vẫn còn đang run rẩy.
KayKi nói tiếp:
- Còn chuyện hạ độc trong thức ăn thì sao?
- Tôi cũng được người phụ nữ kia đưa cho 1 tuýp thuốc, bà ta nói chỉ cần bỏ vào thức ăn lúc Ngọc Giao đem cơm đến cho Trần Thiếu. Một tuýp nhỏ như vậy không ảnh hưởng đến Trần Thiếu nhưng nó gây hiểu lầm cho Trần Thiếu về Ngọc Giao.
Ả nói.
Lúc này Trình Hạch Hiên mới mở lời
- Tôi đã kiểm tra thức ăn ngày hôm đó, quả thật không có gì đáng ngại nhưng nếu dùng nhiều lần chắc chắn Trần Gia Kỳ cậu chết thì thần không hay quỷ không biết.
Ả trừng mắt phản bác lại:
- Không thể nào, bà ta không thể nào lừa tôi được.
Trương Tử Hàn cười nhếch mép mà tiếp lời ả:
- Cô nghĩ mình là ai mà bà ấy không lừa được cô.
Vừa nói Trương Tử Hàn vừa tiến lại gần ả vỗ nhẹ vài cái vào gương mặt đang lấm lem, sợ hãi của ả Nhược Đan.
- Ai là người đẩy ba tôi ngã cầu thang?
Trần Gia Kỳ nghiến răng nói to.
Ả Nhược Đan lấp bấp trả lời, vẻ mặt đầy sự chân thành:
- Là bà ta, chính bà ấy đẩy chủ tịch xuống cầu thang
- Vậy tại sao chiếc hoa tai của Ngọc Giao lại nằm trong túi áo của ba tôi?
- Về chuyện này tôi quả thật không biết, là bà ấy dặn tôi phải lôi kéo Trần Thiếu đến đó cho bằng được để Trần Thiếu tận mắt nhìn thấy Ngọc Giao đẩy chủ tịch xuống, nhưng người đó vẫn không phải là Ngọc Giao.
Mọi người nghe đến đây vẫn không tin là sự thật. Một người quá nham hiểm chuyện gì cũng có thể làm ra, không phát hiện ra sớm không biết ả còn làm ra được những chuyện gì. Quả thật không dám nghĩ tới. Mà cũng lạ, tại sao người đàn bà kia lại ghét Ngọc Giao đến như vậy, rốt cuộc Ngọc Giao và bà ta có ân oán gì chăng. Nhưng tại sao lại có một người giống Ngọc Giao đến không ai có thể phân biệt được. Không lẽ cô còn chị em song sinh?
- Tôi đã điều tra về những tấm ảnh cô gửi, quả thật ảnh đó là ảnh gốc không qua chỉnh sửa. Lễ tân khách sạn cũng xác nhận người đó là Ngọc Giao phu nhân. Lẽ nào có người giống Ngọc Giao phu nhân đến vậy à?
Ả Nhược Đan tiếp lời:
- Về việc này tôi không rõ, tôi chỉ được lệnh chụp ảnh gửi đến Trần Thiếu và cung cấp địa chỉ khách sạn để Trần Thiếu đến.
Nghe ả nói xong thì mọi người bàng hoàng, nữa tin nữa ngờ. Tại sao lại có người giống Ngọc Giao đến mức đó. Rõ ràng là cô đang dùng bữa tại nhà hàng nhưng tại sao cô cũng lại có mặt ở khách sạn? Điều này làm cho mọi người đặt dấu chấm hỏi lớn. Tì? đọc thê? tại ( T?U?T??yệ ?﹒?? )
KayKi hỏi tiếp:
- Vậy còn chuyện cái Ngọc Giao phu nhân có ý định lấy tài liệu mật của công ty đem bán ra bên ngoài. Cụ thể người giao dịch là đối thủ của tập đoàn Why Ci - tập đoàn UniL.
Ả tiếp lời:
- Người phụ nữ đó giao cho tôi 1 cái usb, trong đó là lời nói của Ngọc Giao tiểu thư. Nhưng quả thật Tôi vẫn không biết bà ấy lấy đâu ra bộ chỉnh giọng đó, quả thật rất giống.
- Không phải chỉnh giọng, đó là giọng thật.
KayKi nói
Ả Nhược Đan cũng há hốc mồm, ả vẫn không tin vào tai mình được. Không chỉnh sao? Vậy đào đâu ra một người có giọng nói như Ngọc Giao đây?
Ả lấp bấp nói tiếp:
- Hôm đó Ngọc Giao tiểu thư đến công ti để đưa tài liệu cho Trần Thiếu nhưng khi vào than máy khá chật hẹp nên mọi người đã đứng san sát vào nhau. Tôi nhanh lấy cơ hội bỏ chiếc usb vào xấp tài liệu đó. Chắc chắn khi Ngọc Giao đưa cho Trần Thiếu anh ấy sẽ mở nó ra nghe vì nghĩ đây là tài liệu mà Ngọc Giao đem đến.
Lúc này cơn lữa giận trong người Trần Gia Kỳ đã trỗi dậy mãnh liệt, hắn hận không thể giết ả ta ngay lập tức để trả mối thù này nên hắn đã kiềm chế lại bản thân, cong tay thành nấm đấm đập mạnh xuống bàn.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hắn, hắn thì dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn ả Nhược Đan vẫn còn đang run rẩy.
KayKi nói tiếp:
- Còn chuyện hạ độc trong thức ăn thì sao?
- Tôi cũng được người phụ nữ kia đưa cho 1 tuýp thuốc, bà ta nói chỉ cần bỏ vào thức ăn lúc Ngọc Giao đem cơm đến cho Trần Thiếu. Một tuýp nhỏ như vậy không ảnh hưởng đến Trần Thiếu nhưng nó gây hiểu lầm cho Trần Thiếu về Ngọc Giao.
Ả nói.
Lúc này Trình Hạch Hiên mới mở lời
- Tôi đã kiểm tra thức ăn ngày hôm đó, quả thật không có gì đáng ngại nhưng nếu dùng nhiều lần chắc chắn Trần Gia Kỳ cậu chết thì thần không hay quỷ không biết.
Ả trừng mắt phản bác lại:
- Không thể nào, bà ta không thể nào lừa tôi được.
Trương Tử Hàn cười nhếch mép mà tiếp lời ả:
- Cô nghĩ mình là ai mà bà ấy không lừa được cô.
Vừa nói Trương Tử Hàn vừa tiến lại gần ả vỗ nhẹ vài cái vào gương mặt đang lấm lem, sợ hãi của ả Nhược Đan.
- Ai là người đẩy ba tôi ngã cầu thang?
Trần Gia Kỳ nghiến răng nói to.
Ả Nhược Đan lấp bấp trả lời, vẻ mặt đầy sự chân thành:
- Là bà ta, chính bà ấy đẩy chủ tịch xuống cầu thang
- Vậy tại sao chiếc hoa tai của Ngọc Giao lại nằm trong túi áo của ba tôi?
- Về chuyện này tôi quả thật không biết, là bà ấy dặn tôi phải lôi kéo Trần Thiếu đến đó cho bằng được để Trần Thiếu tận mắt nhìn thấy Ngọc Giao đẩy chủ tịch xuống, nhưng người đó vẫn không phải là Ngọc Giao.
Mọi người nghe đến đây vẫn không tin là sự thật. Một người quá nham hiểm chuyện gì cũng có thể làm ra, không phát hiện ra sớm không biết ả còn làm ra được những chuyện gì. Quả thật không dám nghĩ tới. Mà cũng lạ, tại sao người đàn bà kia lại ghét Ngọc Giao đến như vậy, rốt cuộc Ngọc Giao và bà ta có ân oán gì chăng. Nhưng tại sao lại có một người giống Ngọc Giao đến không ai có thể phân biệt được. Không lẽ cô còn chị em song sinh?