Chương 10: Tam
Cổng lớn nhà họ Lê đóng lại, Lê Thế Huân rời đi ngay trong đêm, thời hạn chỉ có nửa tháng, anh không thể chần chừ thêm lâu. Chiếc Bentley quen thuộc phóng như bay trên đường, Thế Huân không dùng phi cơ riêng bởi vì khu vực cảng nhập hàng bất ổn, đi phi cơ rất nhiều rủi ro. Vì thế anh cần đến sân bay ngay lập tức.
"Gọi Nhị đến cảng Parma ngay đi, lo liệu ở đó trước khi hàng cập cảng."
Nhất ngồi ở vị trí cầm lái, anh ta đáp ngay: "Đã gọi cho Nhị rồi cậu cả, chuyến bay sẽ cất cánh trong vòng hai tiếng nữa."
"Gọi Tam về chưa?"
"Cậu cả không cần Tam tham gia vụ này ư?" Nhất thắc mắc.
"Không cần, bảo Tam ngày mai đến dinh thự gặp Chi Lan đi."
Dứt lời Thế Huân hạ kính xe, châm lửa đốt thuốc rồi rít một hơi, ánh mắt anh lơ đãng nhìn bên ngoài ô cửa, trong đầu dần dần tính toán từng bước.
Nhất liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, anh ta trông thấy cậu cả thản nhiên như thường, trên mặt không có một chút lo âu.
Thế Huân rít xong điếu thuốc, anh hạ kính xe xuống, đôi mắt sắc lạnh lướt ngang qua kính xe, anh trông thấy Nhất đang nhìn mình.
"Có ý kiến?"
Nhất vội vàng cụp mắt xuống, anh ta nói: "Tây Đô không dám động tiểu thư Chi Lan, tôi thấy để Tam quay về ngài sẽ mất một cánh tay đắc lực, vụ này vừa khó vừa gấp rút, chúng ta không thể thiếu người. Huống hồ cậu đã sắp xếp cho tiểu thư ở lại dinh thự, khả năng người Tây Đô hạ thủ càng thấp."
Thế Huân tựa lựng vào ghế, dáng ngồi thẳng tắp uy quyền.
"Thứ nhất, từ giờ về sau gọi Chi Lan là mợ cả. Thứ hai, Tam vừa bị thương nặng trong cuộc ẩu đả giành địa bàn lần trước, phi vụ này không cần Tam góp mặt. Thứ ba, tôi đã có tính toán riêng không có hai từ 'không thể'."
"Đã rõ."
___________
Sáng hôm sau.
Chi Lan thức dậy từ rất sớm, tự thân tìm phòng bếp pha trà. Sau một đêm suy nghĩ rõ ràng, cô đã quyết định xong xuôi, cuộc hôn nhân này của hai người, cô không thể để một mình anh gánh vác. Thế Huân ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, vậy thì cô sẽ ở nhà chăm sóc ông nội.
Đêm qua cô đã đi một vòng thăm hỏi hết người giúp việc trong nhà, thói quen của ông nội cô đã nắm được kha khá. Đúng 7 giờ sáng, ông nội sẽ vừa dùng trà nóng vừa ngắm trầm hương.
Ông Lê Tuấn chống gậy vàng bước vào phòng khách, đồng hồ điểm đúng 7 giờ sáng. Bàn trà trên phòng khách đã có sẵn trà thơm nóng hổi, thú vị hơn hết là người pha trà là cháu dâu chưa qua cửa của ông.
"Con chào ông nội."
Lê Tuấn chậm rãi chống gậy bước từng bước tới, đôi mắt già nua nhìn qua Chi Lan một lượt. Khóe môi ông khẽ cong lên, cháu dâu tương lai rất hiểu chuyện. Ông khẽ gật đầu, xem như là nhận lời chào từ cô.
Chi Lan cúi người rót một tách trà xanh thượng hạng, dâng lên cho ông bằng hai tay. Ông Lê Tuấn nhận lấy, nâng tách trà lên môi nhấp một ngụm, mùi vị giống hệt thường ngày ông hay uống. Ông nội đưa mắt nhìn Chi Lan một lần nữa, cô gái này chỉ mới đến đây một đêm vậy mà đã biết được loại trà và mùi vị ông thích uống. Xem ra tâm tư cũng rất khéo.
"Những chuyện này con để người hầu trong nhà làm là được rồi, ngồi xuống đi."
Cô đặt ấm trà bằng men sứ trắng tinh xuống bàn, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông.
"Thời gian trôi qua nhanh thật, ta còn nhớ chỉ gặp con mới đây thôi, bây giờ con đã lớn nhường này rồi."
"Dạ." Cô đáp lời.
Ông nội đặt tách trà xuống bàn, đầu khẽ gật gù, chốc lát ông nhìn ra cửa, trông thấy bóng người chờ đợi bên ngoài.
"Được rồi, con được phép lui xuống." Ông nội nói.
Cô cúi người chào ông, sau đó cẩn thận bưng khay trà ra ngoài. Chi Lan vừa bước ra khỏi cửa, người giúp việc bên ngoài vội vàng chạy đến đỡ lấy khay trà, bọn họ không dám để cô động tay thêm chút nữa. Cô biết trong nhà này mọi thứ đều phải tuân theo luật riêng, dù cậu cả không có ở đây, bọn họ cũng không dám làm phật ý.
Chi Lan rẽ trái rời khỏi phòng khách, cô biết khoảng thời gian này ông nội cần yên tĩnh, không nên quấy rầy ông. Phía cuối dãy hành lang, từ xa mắt cô tiếp nhận hình ảnh một cô gái toàn thân khoác áo đen, tóc được búi cao, dáng người đứng thẳng tắp. Cô càng đến gần càng thấy rõ gương mặt người này. Cô gái trước mắt còn rất trẻ, cô ấy sở hữu gương mặt sáng sủa, mắt sáng và sắc như dao, nhìn mặt không đoán được ý. Trông thấy thấy Chi Lan tiến đến, cô ấy lập tức cong lưng cúi đầu trước cô.
"Mợ cả."
Hành động của cô gái này khiến Chi Lan ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn cô gái nọ một lượt. Chi Lan nhận ra cô gái này, cô ấy tên là Tam - một trong bảy người làm có năng lực làm việc cho Thế Huân. Tuy trong lòng nhớ rõ nhưng ngoài mặt cô phải giả vờ không biết, cô trùng sinh nhưng vẫn giữ được ký ức, nếu tỏ ra quá thân quen chắn chắn người kia sẽ nghi ngờ.
"Cô là?"
"Tôi là Tam, cậu cả sai tôi đến đây đi theo bảo vệ mợ cả."
Hóa ra là anh sai người đến, nhưng mà kèm sát như thế này có phải là chu đáo quá mức không?
"Cô về nghỉ ngơi đi, tôi không sao cả, cô không cần phải đi theo tôi đâu."
Tam lắc đầu, kiên định nói: "Đây là lệnh của cậu cả."
Chi Lan thở dài trong lòng, cô theo anh mấy năm đương nhiên biết rõ người của Thế Huân được đào tạo bài bản vô cùng. Anh nói mặt trời mọc đằng Tây thì chắc chắn nó sẽ ở đằng Tây, không ai dám cãi một lời. Hôm nay cô có nói thế nào thì Tam vẫn theo cô thôi, nếu cô nằng nặc không cho cô ấy theo, như vậy là làm khó Tam rồi. Đúng lúc cô cần tìm người giúp làm một vài việc, để Tam theo cũng được.
"Vậy cô theo tôi về phòng được không?"
Tam gật đầu ngay lập tức. Hai người cứ thể rời khỏi dãy hành lang, Chi Lan đi trước còn Tam theo sau, hai người không ai nói với nhau câu nào. Đi được một lúc, cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng mặt nói với Tam: "Gọi mợ cả nghe nặng nề quá, gọi là Chi Lan được rồi."
Tam gật đầu, hai người về đến phòng cô. Kể lúc Chi Lan còn là một hồn ma, chấp niệm của cô là báo thù đôi nam nữ đốn mạt khốn kiếp kia. Nỗi thống hận từ kiếp trước sang kiếp này chưa bao giờ lung lay, cô nhớ rất rõ cái chết của mình xảy ra như thế nào, nụ cười như ác quỷ khát máu của Thế Khang, sự tàn độc của Cao Lệ Chi. Cô chưa từng quên và cũng không tài nào quên được. Huỳnh Khang tạm thời chưa thể động vào được, nhưng Cao Lệ Chi thì khác.
"Cô giúp tôi tìm tất cả thông tin về diễn viên Cao Lệ Chi đi."
"Vâng." Tam nhận lệnh ngay lập tức, cô ấy không hề hỏi lý do và ngồi ngay vào bàn mở laptop. Tam thao tác trên máy rất nhanh, màn hình hiển thị nhiều thứ đủ sắc màu, đôi khi là một vài tấm ảnh của Lệ Chi. Song, cô không hiểu trên đó ghi những gì, chỉ đành lặng im đợi Tam tìm.
Không lâu sau đó, Tam đã thu thập đầy đủ tất cả thông tin về Cao Lệ Chi, cô ấy bắt đầu nói về các thông tin cơ bản trước.
"Cao Lệ Chi, 23 tuổi sinh ra và lớn lên ở Đông Đô, tốt nghiệp trường Đại học Sân khấu Điện ảnh Lâm Thượng. Hiện tại đang là diễn viên thuộc công ty quản lý tài năng Cát Tiên, Lệ Chi đang là một cái tên hot trong làng giải trí. Năm nay cô ta có hai bộ phim điện ảnh chiếu rạp, một bộ phim truyền hình và hợp tác với nhiều chương trình lẫn hợp đồng quảng cáo."
"Bộ phim điện ảnh cô ta đang quay thuộc dự án phát triển phim hành động toàn quốc, do đạo diễn Trần Trung đảm nhận."
Chi Lan ngồi trên sofa lắng nghe các thông tin mà Tam nói, trong lòng không khỏi chán ghét. Nghe sơ qua thông tin về Cao Lệ Chi, cô ta là diễn viên đang trên đà nổi tiếng bằng nhiều vai diễn lớn, nhưng cô biết chắc mấy cái vai diễn đó không phải tự nhiên mà cô ta có được, Huỳnh Khang nhúng tay vào đó không nhiều thì ít. Huỳnh Khang nhúng tay vào được thì cô cũng có thể.
"Tôi muốn biết thêm thông tin về dự án phim đó."
"Bộ phim hành động đó dự kiến kết thúc quay vào cuối tháng sau, sang năm sẽ ra phim mới. Nhưng theo thông tin tôi nhận được, hiện tại đoàn phim đang gặp trục trặc với nhà đầu tư, kinh phí thiếu hụt trầm trọng phải hoãn quay trong thời gian tới. Vì phần lớn lượng cảnh trong phim là cảnh hành động mạo hiểm, cần sử dụng đạo cụ đắt tiền và thuê cascadeur liên tục. Lệ Chi không có khả năng đóng cảnh hành động, phải có người đóng thế."
Thiếu hụt kinh phí ư?
Khóe môi Chi Lan nhếch lên, nhà họ Đặng không thiếu tiền, đầu tư vào giúp đỡ Lệ Chi theo nghiệp diễn càng vui.
"Giúp tôi liên hệ với đạo diễn Trần Trung, dự án của ông ấy khiến tôi ấn tượng, nếu có thể tôi sẽ đầu tư dự án phim này."
"Dạ."
"Gọi Nhị đến cảng Parma ngay đi, lo liệu ở đó trước khi hàng cập cảng."
Nhất ngồi ở vị trí cầm lái, anh ta đáp ngay: "Đã gọi cho Nhị rồi cậu cả, chuyến bay sẽ cất cánh trong vòng hai tiếng nữa."
"Gọi Tam về chưa?"
"Cậu cả không cần Tam tham gia vụ này ư?" Nhất thắc mắc.
"Không cần, bảo Tam ngày mai đến dinh thự gặp Chi Lan đi."
Dứt lời Thế Huân hạ kính xe, châm lửa đốt thuốc rồi rít một hơi, ánh mắt anh lơ đãng nhìn bên ngoài ô cửa, trong đầu dần dần tính toán từng bước.
Nhất liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, anh ta trông thấy cậu cả thản nhiên như thường, trên mặt không có một chút lo âu.
Thế Huân rít xong điếu thuốc, anh hạ kính xe xuống, đôi mắt sắc lạnh lướt ngang qua kính xe, anh trông thấy Nhất đang nhìn mình.
"Có ý kiến?"
Nhất vội vàng cụp mắt xuống, anh ta nói: "Tây Đô không dám động tiểu thư Chi Lan, tôi thấy để Tam quay về ngài sẽ mất một cánh tay đắc lực, vụ này vừa khó vừa gấp rút, chúng ta không thể thiếu người. Huống hồ cậu đã sắp xếp cho tiểu thư ở lại dinh thự, khả năng người Tây Đô hạ thủ càng thấp."
Thế Huân tựa lựng vào ghế, dáng ngồi thẳng tắp uy quyền.
"Thứ nhất, từ giờ về sau gọi Chi Lan là mợ cả. Thứ hai, Tam vừa bị thương nặng trong cuộc ẩu đả giành địa bàn lần trước, phi vụ này không cần Tam góp mặt. Thứ ba, tôi đã có tính toán riêng không có hai từ 'không thể'."
"Đã rõ."
___________
Sáng hôm sau.
Chi Lan thức dậy từ rất sớm, tự thân tìm phòng bếp pha trà. Sau một đêm suy nghĩ rõ ràng, cô đã quyết định xong xuôi, cuộc hôn nhân này của hai người, cô không thể để một mình anh gánh vác. Thế Huân ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, vậy thì cô sẽ ở nhà chăm sóc ông nội.
Đêm qua cô đã đi một vòng thăm hỏi hết người giúp việc trong nhà, thói quen của ông nội cô đã nắm được kha khá. Đúng 7 giờ sáng, ông nội sẽ vừa dùng trà nóng vừa ngắm trầm hương.
Ông Lê Tuấn chống gậy vàng bước vào phòng khách, đồng hồ điểm đúng 7 giờ sáng. Bàn trà trên phòng khách đã có sẵn trà thơm nóng hổi, thú vị hơn hết là người pha trà là cháu dâu chưa qua cửa của ông.
"Con chào ông nội."
Lê Tuấn chậm rãi chống gậy bước từng bước tới, đôi mắt già nua nhìn qua Chi Lan một lượt. Khóe môi ông khẽ cong lên, cháu dâu tương lai rất hiểu chuyện. Ông khẽ gật đầu, xem như là nhận lời chào từ cô.
Chi Lan cúi người rót một tách trà xanh thượng hạng, dâng lên cho ông bằng hai tay. Ông Lê Tuấn nhận lấy, nâng tách trà lên môi nhấp một ngụm, mùi vị giống hệt thường ngày ông hay uống. Ông nội đưa mắt nhìn Chi Lan một lần nữa, cô gái này chỉ mới đến đây một đêm vậy mà đã biết được loại trà và mùi vị ông thích uống. Xem ra tâm tư cũng rất khéo.
"Những chuyện này con để người hầu trong nhà làm là được rồi, ngồi xuống đi."
Cô đặt ấm trà bằng men sứ trắng tinh xuống bàn, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông.
"Thời gian trôi qua nhanh thật, ta còn nhớ chỉ gặp con mới đây thôi, bây giờ con đã lớn nhường này rồi."
"Dạ." Cô đáp lời.
Ông nội đặt tách trà xuống bàn, đầu khẽ gật gù, chốc lát ông nhìn ra cửa, trông thấy bóng người chờ đợi bên ngoài.
"Được rồi, con được phép lui xuống." Ông nội nói.
Cô cúi người chào ông, sau đó cẩn thận bưng khay trà ra ngoài. Chi Lan vừa bước ra khỏi cửa, người giúp việc bên ngoài vội vàng chạy đến đỡ lấy khay trà, bọn họ không dám để cô động tay thêm chút nữa. Cô biết trong nhà này mọi thứ đều phải tuân theo luật riêng, dù cậu cả không có ở đây, bọn họ cũng không dám làm phật ý.
Chi Lan rẽ trái rời khỏi phòng khách, cô biết khoảng thời gian này ông nội cần yên tĩnh, không nên quấy rầy ông. Phía cuối dãy hành lang, từ xa mắt cô tiếp nhận hình ảnh một cô gái toàn thân khoác áo đen, tóc được búi cao, dáng người đứng thẳng tắp. Cô càng đến gần càng thấy rõ gương mặt người này. Cô gái trước mắt còn rất trẻ, cô ấy sở hữu gương mặt sáng sủa, mắt sáng và sắc như dao, nhìn mặt không đoán được ý. Trông thấy thấy Chi Lan tiến đến, cô ấy lập tức cong lưng cúi đầu trước cô.
"Mợ cả."
Hành động của cô gái này khiến Chi Lan ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn cô gái nọ một lượt. Chi Lan nhận ra cô gái này, cô ấy tên là Tam - một trong bảy người làm có năng lực làm việc cho Thế Huân. Tuy trong lòng nhớ rõ nhưng ngoài mặt cô phải giả vờ không biết, cô trùng sinh nhưng vẫn giữ được ký ức, nếu tỏ ra quá thân quen chắn chắn người kia sẽ nghi ngờ.
"Cô là?"
"Tôi là Tam, cậu cả sai tôi đến đây đi theo bảo vệ mợ cả."
Hóa ra là anh sai người đến, nhưng mà kèm sát như thế này có phải là chu đáo quá mức không?
"Cô về nghỉ ngơi đi, tôi không sao cả, cô không cần phải đi theo tôi đâu."
Tam lắc đầu, kiên định nói: "Đây là lệnh của cậu cả."
Chi Lan thở dài trong lòng, cô theo anh mấy năm đương nhiên biết rõ người của Thế Huân được đào tạo bài bản vô cùng. Anh nói mặt trời mọc đằng Tây thì chắc chắn nó sẽ ở đằng Tây, không ai dám cãi một lời. Hôm nay cô có nói thế nào thì Tam vẫn theo cô thôi, nếu cô nằng nặc không cho cô ấy theo, như vậy là làm khó Tam rồi. Đúng lúc cô cần tìm người giúp làm một vài việc, để Tam theo cũng được.
"Vậy cô theo tôi về phòng được không?"
Tam gật đầu ngay lập tức. Hai người cứ thể rời khỏi dãy hành lang, Chi Lan đi trước còn Tam theo sau, hai người không ai nói với nhau câu nào. Đi được một lúc, cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng mặt nói với Tam: "Gọi mợ cả nghe nặng nề quá, gọi là Chi Lan được rồi."
Tam gật đầu, hai người về đến phòng cô. Kể lúc Chi Lan còn là một hồn ma, chấp niệm của cô là báo thù đôi nam nữ đốn mạt khốn kiếp kia. Nỗi thống hận từ kiếp trước sang kiếp này chưa bao giờ lung lay, cô nhớ rất rõ cái chết của mình xảy ra như thế nào, nụ cười như ác quỷ khát máu của Thế Khang, sự tàn độc của Cao Lệ Chi. Cô chưa từng quên và cũng không tài nào quên được. Huỳnh Khang tạm thời chưa thể động vào được, nhưng Cao Lệ Chi thì khác.
"Cô giúp tôi tìm tất cả thông tin về diễn viên Cao Lệ Chi đi."
"Vâng." Tam nhận lệnh ngay lập tức, cô ấy không hề hỏi lý do và ngồi ngay vào bàn mở laptop. Tam thao tác trên máy rất nhanh, màn hình hiển thị nhiều thứ đủ sắc màu, đôi khi là một vài tấm ảnh của Lệ Chi. Song, cô không hiểu trên đó ghi những gì, chỉ đành lặng im đợi Tam tìm.
Không lâu sau đó, Tam đã thu thập đầy đủ tất cả thông tin về Cao Lệ Chi, cô ấy bắt đầu nói về các thông tin cơ bản trước.
"Cao Lệ Chi, 23 tuổi sinh ra và lớn lên ở Đông Đô, tốt nghiệp trường Đại học Sân khấu Điện ảnh Lâm Thượng. Hiện tại đang là diễn viên thuộc công ty quản lý tài năng Cát Tiên, Lệ Chi đang là một cái tên hot trong làng giải trí. Năm nay cô ta có hai bộ phim điện ảnh chiếu rạp, một bộ phim truyền hình và hợp tác với nhiều chương trình lẫn hợp đồng quảng cáo."
"Bộ phim điện ảnh cô ta đang quay thuộc dự án phát triển phim hành động toàn quốc, do đạo diễn Trần Trung đảm nhận."
Chi Lan ngồi trên sofa lắng nghe các thông tin mà Tam nói, trong lòng không khỏi chán ghét. Nghe sơ qua thông tin về Cao Lệ Chi, cô ta là diễn viên đang trên đà nổi tiếng bằng nhiều vai diễn lớn, nhưng cô biết chắc mấy cái vai diễn đó không phải tự nhiên mà cô ta có được, Huỳnh Khang nhúng tay vào đó không nhiều thì ít. Huỳnh Khang nhúng tay vào được thì cô cũng có thể.
"Tôi muốn biết thêm thông tin về dự án phim đó."
"Bộ phim hành động đó dự kiến kết thúc quay vào cuối tháng sau, sang năm sẽ ra phim mới. Nhưng theo thông tin tôi nhận được, hiện tại đoàn phim đang gặp trục trặc với nhà đầu tư, kinh phí thiếu hụt trầm trọng phải hoãn quay trong thời gian tới. Vì phần lớn lượng cảnh trong phim là cảnh hành động mạo hiểm, cần sử dụng đạo cụ đắt tiền và thuê cascadeur liên tục. Lệ Chi không có khả năng đóng cảnh hành động, phải có người đóng thế."
Thiếu hụt kinh phí ư?
Khóe môi Chi Lan nhếch lên, nhà họ Đặng không thiếu tiền, đầu tư vào giúp đỡ Lệ Chi theo nghiệp diễn càng vui.
"Giúp tôi liên hệ với đạo diễn Trần Trung, dự án của ông ấy khiến tôi ấn tượng, nếu có thể tôi sẽ đầu tư dự án phim này."
"Dạ."