Chương 43: Hỗn Chiến
Cái chết của tên cầm đầu là một lời cảnh cáo đối với đám người còn lại.
Thế Huân trừng mắt nhìn đám người bọn họ, anh gằn giọng: “Con chó nào xấc xược nữa? Tụi mày tráo hàng của tao, lấy mạng tao, dễ lắm à?”
Xác của lão già kia nằm lạnh lẽo trên tuyết cùng với lời khích bác của Thế Huân, bọn họ điên cuồng khơi màu trận chiến, không cần nhiều lời nữa, ngày hôm nay phải lấy được mạng cậu cả cho ngài Venn.
Cuộc hỗn chiến nổ ra, đạn đồng bay vun vút trong không trung, tiếng nổ đùng đoàng bên ngoài khiến Chi Lan ôm đầu nằm bẹp xuống sàn xe, nhịp tim đập thình thịch, cô cảm thấy bầu không khí khó thở tựa như khó áp lực dồn nén. Chi Lan cắn chặt môi sợ hãi, Thế Huân vẫn còn ở bên ngoài cuộc chiến, mỗi tiếng súng nổ ra là mỗi lần cô hoảng sợ tột cùng, cô sợ anh xảy ra chuyện. Tay Chi Lan run lên, cô gom hết can đảm ngồi dạy, bắt đầu lục tìm khẩu Berretta của mình.
Thế Huân lùi ra sau xe của Tứ để tránh đạn, cố gắng khiến bọn Venn tập trung về phía mình, cách càng xa xe Chi Lan càng tốt. Người bọn Venn tràn lên càng lúc càng đông, băng súng phe Thế Huân thay đạn liên tục, anh bắn rất chuẩn, nhắm phát nào trúng ngay phát đó. Bọn người của Venn gục xuống liên tục, Tứ và Nhất dẫn thuộc hạ chia ra thành hai cánh công lên tạo thành một thế gọng kìm hai lớp, cánh trong thu hẹp phạm vi bọn Venn đang chiến, cánh ngoài chặn chi viện ập đến. Bọn Venn bị thu hẹp phạm vi rất nhanh, bọn chúng bị gọng kìm kẹp chặt. Người của Thế Huân tiêu hao không ít, Tứ và Nhất dẫn thuộc hạ tạo thế, phía sau xe Thế Huân đứng không có người hỗ trợ.
Chi Lan nghe được tiếng chân áp sát vào xe mình, xe cô xếp sau xe của Tứ, tức là phía sau xe của Thế Huân. Anh lúc này đang thay đạn bắn hỗ trợ Nhất và Tứ liên tục, không đủ thời gian phát giác có người áp sát mình. Người nọ nấp sau cốp xe, rục rịch chuẩn bị bắn lén Thế Huân một cú. Chi Lan nghe được động tĩnh của tên đó rất rõ, kiếp trước cô mù, vì thế những giác quan còn lại vô cùng nhạy bén hỗ trợ cho khiếm khuyết của cô, dần dần nó trở thành bản năng, khi sống lại cô vẫn sở hữu được khả năng này.
Tiếng chân người nọ di chuyển chậm rãi từng bước, tiếng chân lén lút như vậy chứng tỏ tên này không phải người cùng phe, hắn đang có ý đồ áp sát khống chế ai đó. Chi Lan hít một hơi thật sâu, tháng qua cô ngày đêm luyện súng cũng đã đến lúc dùng đến, cô không thể trốn trong đây mãi được. Chi Lan siết chặt khẩu lục trong tay, nhanh như cắt bật dậy tung cửa xe phóng ra ngoài.
Đột nhiên cửa xe bật mở khiến người nọ giật mình. Mẹ kiếp! Trong xe còn có người, ánh mắt hắn tràn đầy căm thù giương súng lên toan kéo cò nã chết Chi Lan.
Đoàng!
Họng súng bắn ra một viên đạn đồng kèm theo mùi thuốc súng nằng mộc ghim thẳng vào tim người nọ. Cô là người chuẩn bị tâm lý và thủ thế bắn trước, dĩ nhiên sẽ nhanh tay hơn người bị tấn công bất ngờ. Cô dứt khoát nổ súng bắn chết tên lâu la trước mặt, nếu cô không ra tay nhanh người chết sẽ là cô.
Trước mắt Chi Lan là khung cảnh loạn lạc như như thời chiến, tiếng súng ẩu đả liên tục. Đây mới đúng là mặt thật của thế giới ngầm, đằng sau lớp ngoài hào hoa lộng lẫy, tiền vung như nước là những cuộc chiến tranh giành khốc liệt.
Cô cúi người tránh đạn, Thế Huân vừa nấp vừa bắn trả, tựa như cảm nhận được sự xuất hiện của cô. Anh trừng mắt lên nhìn Chi Lan, trong mắt ngập tràn lửa giận, Thế Huân không cho phép cô xuống xe, vậy mà cô dám. Chi Lan không dám hé môi, cúi người tránh đạn tiện thể tránh luôn ánh mắt của anh.
Đám Venn dần dần yếu thế, chúng biết cứ tiếp tục thế này thì hôm nay thất bại ê chề, cậu cả không chỉ có bấy nhiêu đó thuộc hạ, chi viện bắt đầu ập đến dần dần. Kéo dài thời gian chắc chắn không giết được cậu cả, một tên trong đám Venn hét lên, điều hướng bọn thuộc hạ ít ỏi còn sót lại.
“Bắn vào bình xăng chiếc xe đầu tiên.”
Bắn vào bình xăng chắc chắn xe sẽ nổ, như vậy không chỉ một mình cậu cả chết, phe cánh của cậu cả cũng sẽ đi theo.
Chi Lan nghe được tiếng Thế Huân mắng: “Chó chết.”
Anh không thể bọn chúng bắn nổ chiếc xe này, thuộc hạ của anh ở đây rất đông, có cả Nhất và Tứ nữa, hai người họ đều là người tài trẻ tuổi, tuyệt đối không thể bỏ mạng tại đây. Đám Venn chơi quá bẩn, thủ đoạn rách rưới nào cũng có thể dùng được. Thế Huân lùi dần về sau, anh bắn vào xe một phát thu hút sự chú ý của chúng, sau đó lùi về sau phóng như bay vào rừng thông sau lưng. Mục đích của bọn chúng là giết Thế Huân, chỉ cần anh xuất hiện súng đạn sẽ tập trung vào anh. Quả nhiên bọn chúng không bắn vào xe nữa, nòng súng chĩa thẳng về phía rừng thông.
Nhất cắn răng dẫn cánh ngoài quay về chắn ngang đường vào rừng thông, tạo nên một lớp phòng thủ bắn trả, che chắn cho Thế Huân chạy đi.
Chi Lan mở to hai mắt nhìn Thế Huân chạy thẳng vào trong rừng thông, cô bỏ mặc tất cả, thân thể nhỏ bé lách qua cơn hỗn loạn, phóng băng băng về phía rừng thông. Cô không thể để anh gặp nguy hiểm được, trong rừng nhỡ còn người của Venn mai phục thì sao? Đời này cô không thể đánh mất Thế Huân, cô cắm đầu cắm cổ chạy một mạch vào rừng, tránh xa tiếng súng nổ ầm đùng. Chân giẫm trên tuyết bình bịch, mắt hướng về tứ phương tám hướng tìm kiếm hình bóng Thế Huân, miệng liên tục gọi tên anh.
“Huân! Anh đâu?”
“Huân!”
“Trả lời em!”
Rừng thông im phăng phắc, chỉ có tiếng gió vù vù nổi lên, anh không thể chạy nhanh đến mức vừa vào rừng đã biến mất. Vậy anh đang ẩn náu ở đâu? Tiếng gọi của Chi Lan ngày càng dày hơn, tuyệt đối không có tiếng trả lời, gió nổi lên từng cơn cuốn theo tuyết lạnh tát vào mặt. Càng lúc càng rời xa trận hỗn loạn bên ngoài, chân cô mò mẫm đi tìm Thế Huân.
Đoàng! Tiếng đạn phát ra phía ở phía trước đôn đốc bước chân Chi Lan lao đi nhanh hơn. Phía trước mắt là hình bóng hai tên thuộc hạ phe Venn, bọn họ đang dồn Thế Huân lùi từng bước.
“Hết đạn rồi chứ gì?” Tên bên trái cong môi cười, hắn ta xoay xoay súng trên tay, nhướn mày khiêu khích Thế Huân.
Thế Huân ngắm nghía khẩu Berretta trên tay, nhướn mày đáp lời tên kia: “Sao mày biết? Có muốn thử vận may không?”
Tên bên phải cười cợt: “Chẳng phải hôm nay tụi tao may mắn lắm sao? Lấy được cái mạng mày cho ngài Venn…”
Hắn ta chưa nói hết câu, súng trên tay Chi Lan đã nổ đạn, viên đạn đồng xuyên qua người khiến hắn chỉ kịp thét lên một tiếng. Tên bên cạnh giật mình quay đầu trừng mắt nhìn cô, hắn rít lên: “Con điếm bắn trộm!”
“Bây giờ tới mày.” Cô nghiến răng, tay cầm súng lập tức chuyển hướng về phía tên còn lại.
Gã ta thấy thái độ ngông cuồng của Chi Lan, trong lòng tức tối tột cùng, gã mặc định cậu cả đã hết đạn, sau lưng là dốc núi, trước sau gì cũng phải chết. Còn con ả đàn bà này, chơi đùa với nó một chút cũng chẳng sao, gã ta toan tiến về phía trước hai bước, Chi Lan chuẩn bị siết cò.
Đột nhiên sau gáy gã ta bị một lực mạnh bóp chặt, khuỷu gối bị đá mạnh một phát khiến gã ta ngã chúi xuống đất. Rất nhanh sau đó tay cầm súng bị bẻ ngược một tiếng rắc, gã ta chỉ có thể thét lên rồi điên cuồng vùng vẫy. Thế Huân lúc này không nghe lọt tai tiếng thét như bị chọc tiết đó nữa, hai mắt anh tối dần, sát ý nổi lên như ác ma địa ngục. Tay anh nhanh như chớp đoạt súng từ gã, nòng súng sắc lạnh chĩa thẳng vào gáy gã.
“Mày phải câm khi xuống địa ngục.”
Không cho gã ta có cơ hội sám hối, một viên đạn xuyên qua gáy cổ xé toạc cổ họng, cái giá gã phải trả khi buông lời bẩn thỉu với người phụ nữ của anh.
Chi Lan vội vàng chạy đến bên cạnh Thế Huân, nhưng điều cô không ngờ tới đó chính là tên bị cô bắn vẫn còn sống. Hắn bất ngờ bò dậy, dùng tất cả sức lực còn lại đẩy cả hai bật ngửa về sau, phía sau lưng là con dốc phủ đầy tuyết trắng xóa. Cô chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người bị giữ thật chặt, cô nghe Thế Huân thét lên bên tai hai chữ: “Chi Lan!”
Đầu óc cùng thân thể Chi Lan bắt đầu những cú trượt không phanh, cả người lăn thành một vòng tròn chạy dọc xuống núi. Hai mắt cô nhắm chặt, không biết lăn đi bao nhiêu vòng, cô chỉ có thể cảm nhận trời đất quay cuồng, thế gian đảo lộn liên hồi. Cả người cô va đập vào thứ gì đó rất mạnh, nhưng cô hoàn toàn không thấy đau, một chút ý thức cuối cùng biến mất, ánh sáng cũng theo đó vụt tắt.
Gió tuyết ngày một lớn hơn, thét gào như quỷ núi đòi mạng.
Thế Huân trừng mắt nhìn đám người bọn họ, anh gằn giọng: “Con chó nào xấc xược nữa? Tụi mày tráo hàng của tao, lấy mạng tao, dễ lắm à?”
Xác của lão già kia nằm lạnh lẽo trên tuyết cùng với lời khích bác của Thế Huân, bọn họ điên cuồng khơi màu trận chiến, không cần nhiều lời nữa, ngày hôm nay phải lấy được mạng cậu cả cho ngài Venn.
Cuộc hỗn chiến nổ ra, đạn đồng bay vun vút trong không trung, tiếng nổ đùng đoàng bên ngoài khiến Chi Lan ôm đầu nằm bẹp xuống sàn xe, nhịp tim đập thình thịch, cô cảm thấy bầu không khí khó thở tựa như khó áp lực dồn nén. Chi Lan cắn chặt môi sợ hãi, Thế Huân vẫn còn ở bên ngoài cuộc chiến, mỗi tiếng súng nổ ra là mỗi lần cô hoảng sợ tột cùng, cô sợ anh xảy ra chuyện. Tay Chi Lan run lên, cô gom hết can đảm ngồi dạy, bắt đầu lục tìm khẩu Berretta của mình.
Thế Huân lùi ra sau xe của Tứ để tránh đạn, cố gắng khiến bọn Venn tập trung về phía mình, cách càng xa xe Chi Lan càng tốt. Người bọn Venn tràn lên càng lúc càng đông, băng súng phe Thế Huân thay đạn liên tục, anh bắn rất chuẩn, nhắm phát nào trúng ngay phát đó. Bọn người của Venn gục xuống liên tục, Tứ và Nhất dẫn thuộc hạ chia ra thành hai cánh công lên tạo thành một thế gọng kìm hai lớp, cánh trong thu hẹp phạm vi bọn Venn đang chiến, cánh ngoài chặn chi viện ập đến. Bọn Venn bị thu hẹp phạm vi rất nhanh, bọn chúng bị gọng kìm kẹp chặt. Người của Thế Huân tiêu hao không ít, Tứ và Nhất dẫn thuộc hạ tạo thế, phía sau xe Thế Huân đứng không có người hỗ trợ.
Chi Lan nghe được tiếng chân áp sát vào xe mình, xe cô xếp sau xe của Tứ, tức là phía sau xe của Thế Huân. Anh lúc này đang thay đạn bắn hỗ trợ Nhất và Tứ liên tục, không đủ thời gian phát giác có người áp sát mình. Người nọ nấp sau cốp xe, rục rịch chuẩn bị bắn lén Thế Huân một cú. Chi Lan nghe được động tĩnh của tên đó rất rõ, kiếp trước cô mù, vì thế những giác quan còn lại vô cùng nhạy bén hỗ trợ cho khiếm khuyết của cô, dần dần nó trở thành bản năng, khi sống lại cô vẫn sở hữu được khả năng này.
Tiếng chân người nọ di chuyển chậm rãi từng bước, tiếng chân lén lút như vậy chứng tỏ tên này không phải người cùng phe, hắn đang có ý đồ áp sát khống chế ai đó. Chi Lan hít một hơi thật sâu, tháng qua cô ngày đêm luyện súng cũng đã đến lúc dùng đến, cô không thể trốn trong đây mãi được. Chi Lan siết chặt khẩu lục trong tay, nhanh như cắt bật dậy tung cửa xe phóng ra ngoài.
Đột nhiên cửa xe bật mở khiến người nọ giật mình. Mẹ kiếp! Trong xe còn có người, ánh mắt hắn tràn đầy căm thù giương súng lên toan kéo cò nã chết Chi Lan.
Đoàng!
Họng súng bắn ra một viên đạn đồng kèm theo mùi thuốc súng nằng mộc ghim thẳng vào tim người nọ. Cô là người chuẩn bị tâm lý và thủ thế bắn trước, dĩ nhiên sẽ nhanh tay hơn người bị tấn công bất ngờ. Cô dứt khoát nổ súng bắn chết tên lâu la trước mặt, nếu cô không ra tay nhanh người chết sẽ là cô.
Trước mắt Chi Lan là khung cảnh loạn lạc như như thời chiến, tiếng súng ẩu đả liên tục. Đây mới đúng là mặt thật của thế giới ngầm, đằng sau lớp ngoài hào hoa lộng lẫy, tiền vung như nước là những cuộc chiến tranh giành khốc liệt.
Cô cúi người tránh đạn, Thế Huân vừa nấp vừa bắn trả, tựa như cảm nhận được sự xuất hiện của cô. Anh trừng mắt lên nhìn Chi Lan, trong mắt ngập tràn lửa giận, Thế Huân không cho phép cô xuống xe, vậy mà cô dám. Chi Lan không dám hé môi, cúi người tránh đạn tiện thể tránh luôn ánh mắt của anh.
Đám Venn dần dần yếu thế, chúng biết cứ tiếp tục thế này thì hôm nay thất bại ê chề, cậu cả không chỉ có bấy nhiêu đó thuộc hạ, chi viện bắt đầu ập đến dần dần. Kéo dài thời gian chắc chắn không giết được cậu cả, một tên trong đám Venn hét lên, điều hướng bọn thuộc hạ ít ỏi còn sót lại.
“Bắn vào bình xăng chiếc xe đầu tiên.”
Bắn vào bình xăng chắc chắn xe sẽ nổ, như vậy không chỉ một mình cậu cả chết, phe cánh của cậu cả cũng sẽ đi theo.
Chi Lan nghe được tiếng Thế Huân mắng: “Chó chết.”
Anh không thể bọn chúng bắn nổ chiếc xe này, thuộc hạ của anh ở đây rất đông, có cả Nhất và Tứ nữa, hai người họ đều là người tài trẻ tuổi, tuyệt đối không thể bỏ mạng tại đây. Đám Venn chơi quá bẩn, thủ đoạn rách rưới nào cũng có thể dùng được. Thế Huân lùi dần về sau, anh bắn vào xe một phát thu hút sự chú ý của chúng, sau đó lùi về sau phóng như bay vào rừng thông sau lưng. Mục đích của bọn chúng là giết Thế Huân, chỉ cần anh xuất hiện súng đạn sẽ tập trung vào anh. Quả nhiên bọn chúng không bắn vào xe nữa, nòng súng chĩa thẳng về phía rừng thông.
Nhất cắn răng dẫn cánh ngoài quay về chắn ngang đường vào rừng thông, tạo nên một lớp phòng thủ bắn trả, che chắn cho Thế Huân chạy đi.
Chi Lan mở to hai mắt nhìn Thế Huân chạy thẳng vào trong rừng thông, cô bỏ mặc tất cả, thân thể nhỏ bé lách qua cơn hỗn loạn, phóng băng băng về phía rừng thông. Cô không thể để anh gặp nguy hiểm được, trong rừng nhỡ còn người của Venn mai phục thì sao? Đời này cô không thể đánh mất Thế Huân, cô cắm đầu cắm cổ chạy một mạch vào rừng, tránh xa tiếng súng nổ ầm đùng. Chân giẫm trên tuyết bình bịch, mắt hướng về tứ phương tám hướng tìm kiếm hình bóng Thế Huân, miệng liên tục gọi tên anh.
“Huân! Anh đâu?”
“Huân!”
“Trả lời em!”
Rừng thông im phăng phắc, chỉ có tiếng gió vù vù nổi lên, anh không thể chạy nhanh đến mức vừa vào rừng đã biến mất. Vậy anh đang ẩn náu ở đâu? Tiếng gọi của Chi Lan ngày càng dày hơn, tuyệt đối không có tiếng trả lời, gió nổi lên từng cơn cuốn theo tuyết lạnh tát vào mặt. Càng lúc càng rời xa trận hỗn loạn bên ngoài, chân cô mò mẫm đi tìm Thế Huân.
Đoàng! Tiếng đạn phát ra phía ở phía trước đôn đốc bước chân Chi Lan lao đi nhanh hơn. Phía trước mắt là hình bóng hai tên thuộc hạ phe Venn, bọn họ đang dồn Thế Huân lùi từng bước.
“Hết đạn rồi chứ gì?” Tên bên trái cong môi cười, hắn ta xoay xoay súng trên tay, nhướn mày khiêu khích Thế Huân.
Thế Huân ngắm nghía khẩu Berretta trên tay, nhướn mày đáp lời tên kia: “Sao mày biết? Có muốn thử vận may không?”
Tên bên phải cười cợt: “Chẳng phải hôm nay tụi tao may mắn lắm sao? Lấy được cái mạng mày cho ngài Venn…”
Hắn ta chưa nói hết câu, súng trên tay Chi Lan đã nổ đạn, viên đạn đồng xuyên qua người khiến hắn chỉ kịp thét lên một tiếng. Tên bên cạnh giật mình quay đầu trừng mắt nhìn cô, hắn rít lên: “Con điếm bắn trộm!”
“Bây giờ tới mày.” Cô nghiến răng, tay cầm súng lập tức chuyển hướng về phía tên còn lại.
Gã ta thấy thái độ ngông cuồng của Chi Lan, trong lòng tức tối tột cùng, gã mặc định cậu cả đã hết đạn, sau lưng là dốc núi, trước sau gì cũng phải chết. Còn con ả đàn bà này, chơi đùa với nó một chút cũng chẳng sao, gã ta toan tiến về phía trước hai bước, Chi Lan chuẩn bị siết cò.
Đột nhiên sau gáy gã ta bị một lực mạnh bóp chặt, khuỷu gối bị đá mạnh một phát khiến gã ta ngã chúi xuống đất. Rất nhanh sau đó tay cầm súng bị bẻ ngược một tiếng rắc, gã ta chỉ có thể thét lên rồi điên cuồng vùng vẫy. Thế Huân lúc này không nghe lọt tai tiếng thét như bị chọc tiết đó nữa, hai mắt anh tối dần, sát ý nổi lên như ác ma địa ngục. Tay anh nhanh như chớp đoạt súng từ gã, nòng súng sắc lạnh chĩa thẳng vào gáy gã.
“Mày phải câm khi xuống địa ngục.”
Không cho gã ta có cơ hội sám hối, một viên đạn xuyên qua gáy cổ xé toạc cổ họng, cái giá gã phải trả khi buông lời bẩn thỉu với người phụ nữ của anh.
Chi Lan vội vàng chạy đến bên cạnh Thế Huân, nhưng điều cô không ngờ tới đó chính là tên bị cô bắn vẫn còn sống. Hắn bất ngờ bò dậy, dùng tất cả sức lực còn lại đẩy cả hai bật ngửa về sau, phía sau lưng là con dốc phủ đầy tuyết trắng xóa. Cô chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người bị giữ thật chặt, cô nghe Thế Huân thét lên bên tai hai chữ: “Chi Lan!”
Đầu óc cùng thân thể Chi Lan bắt đầu những cú trượt không phanh, cả người lăn thành một vòng tròn chạy dọc xuống núi. Hai mắt cô nhắm chặt, không biết lăn đi bao nhiêu vòng, cô chỉ có thể cảm nhận trời đất quay cuồng, thế gian đảo lộn liên hồi. Cả người cô va đập vào thứ gì đó rất mạnh, nhưng cô hoàn toàn không thấy đau, một chút ý thức cuối cùng biến mất, ánh sáng cũng theo đó vụt tắt.
Gió tuyết ngày một lớn hơn, thét gào như quỷ núi đòi mạng.