Chương 36
Hai nguời sau khoang thời gian vật lộn vất vả cũng về được nhà, Lập Thành ném được Gia Minh lên giường cũng mệt mỏi mà ngồi xụp xuống bên cạnh nghỉ ngơi, Gia Minh đã tỉnh rượu từ lâu nhưng lại trầm mặc không nói gì, đầu óc nghĩ lung tung, chỉ lặng lẽ nhìn Lập Thành từ phía sau.
Lập Thành cũng không nói, cậu lướt mắt nhìn xung quanh, căn phòng của anh, mọi thứ, đều có cảm giác thân thuộc gần gũi, từ màu sắc, đến mùi hương, ánh mắt cậu dừng lại khi thấy một khung ảnh được đặt trên kệ tủ đầu giường, trong ảnh là 2 người vừa thân thuộc vừa xa lạ, bên cạnh nó là một quyển sổ dày đầy nhưng nét vẽ, có vẻ là hình ảnh một người con gái, những nét vẽ dày đặc, không đầu cũng không cuối, tô đi tô lại đến mức rách một vệt, nó có thể nói lên suy nghĩ của Gia Minh, lặp đi lặp lại, không thể thoát ra khỏi quá khứ…
Gia Minh nhìn cậu, lẳng lặng đứng dậy đi tới cửa sổ đóng rèm lại căn phòng vốn tĩnh mịch giờ lại càng thêm phần u tối. Dưới đuôi giường là một màn chiếu lớn, anh bật màn chiếu lên chiếu thước phim ngắn lên đó rồi im lặng ngồi sang bên cạnh Lập Thành. Cậu không biết anh làm gì thì cũng gặng hỏi nhưng không nghe được lời hồi đáp của anh.
Từng hình ảnh dần dần được mở ra, đồi non xanh tốt, nắng hè diụ nhẹ, một cô gái nhỏ tóc dài ngang lưng đang ngồi thưởng thức bánh ngọt xế chiều cùng nhìn ngắm không gian rộng lớn, nụ cười ôn hòa nhẹ nhàng, sau đó là những khoảng khắc hai người nắm tay, cô yên lặng dõi theo nhìn tranh anh vẽ, không gian dường như đó chỉ có hai người…
Thước phim cuối cũng kết thúc, Lập Thành im lặng một lúc ngẩn người, sau mới mở lời.
- ’’ Anh cho tôi coi cái này để làm gì?’’
Giờ Gia Minh mới quay sang kéo chiếc vòng bạc trong người mình ra đưa tới trước mặt y, giọng nói có chút nghẹn.
- ’’ Em định giả ngu tới bao giờ nữa. Trốn tránh anh đến khi nào?’’
- ’’…’’.
* Quay lại vào mùa hè 7 năm trước *
Dưới cái nắng oi ả bắt đầu vào hè, chàng thiếu niên tóc vàng ngồi trong tán cây rộng nhìn về người con gái bên cạnh, nhìn đắm đuối mãi chẳng chán, còn ghé sát tựa đầu vào vai cô gái, họ cùng nhau nghe thanh âm dương cầm phát ra từ radio, cô gái với đôi mi dài rủ xuống, nhìn xa xăm không rõ suy nghĩ, hỏi anh.
- ’’ Anh Gia Minh, hôm nay à ngày anh tốt nghiệp đúng chứ?’’
- ’’ Um, anh tốt nghiệp rồi.’’
Cô gái hạ giọng, mân mê chiếc lá xanh đang cầm trên tay.
- ’’ Anh tốt nghiệp rồi, sẽ còn gặp em chứ?’’
Anh ngẩng đầu hôn má an ủi cô gái.
- ’’ Em nói gì vậy, anh tốt nghiệp rồi, vẫn sẽ ngày ngày đưa em đi học, cùng em về nhà.’’
- ’’ Anh có yêu em không?’’
- ’’ Có. Anh yêu em.’’
- ’’…’’
- ’’ Hôm nay em sao vậy? Anh làm sai gì hm?’’
- ’’ Không có, em chỉ hỏi thôi.’’
Gia Minh nghe câu trả lời cũng an lòng, nắm lấy tay cô đưa lên hôn lấy.
- ’’ Anh sẽ đi cùng em đến năm em 18 tuổi, rồi sẽ cưới em về.’’
Với lời nói đó, có lẽ mọi cô gái sẽ đều cảm thấy vui vẻ, mơ mộng tơ tưởng về tương lai, nhưng chẳng hiểu sao, Tuyết Liên lại gượng cười, lấy ra trong túi một hộp nhỏ màu đỏ, mở ra đưa cho anh xem.
- ’’ Anh lấy một sợi đi.’’
Gia Minh nghe theo, cầm lấy một sợi dây bên phải ngắm nghía, khen ngợi.
- ’’ Trăng tròn…đẹp quá.’’
- ’’ Đây là vòng cổ đôi em tự thiết kế đó, anh thích chứ.’’
- ’’ Tất nhiên rồi, là đồ của em thì anh đều thích.’’
Hai người cùng nhau đeo vòng, Tuyết Liên ngồi lắng nghe anh mải mê kể về ước mơ tương lai, ước mơ làm nhà thiết kế, mở một công ty, chăm chú mãi rồi lại mông lung nghĩ sang một chuyện gì đó, lơ đãng đến nỗi không để ý đến lời anh.
- ’’ Tuyết Liên, sau em muốn làm nghề gì.’’
- ’’ Em?’’
Tuyết Liên nhìn vào mắt anh, nghĩ ngợi một chút rồi cũng trả lời.
- ’’ Em muốn làm đầu bếp, muốn nấu cho anh ăn mỗi ngày…’’
Anh nhìn Tuyết Liên, cười cười ghé sát hôn khắp gương mặt, vui vẻ sen lẫn hạnh phúc.
- ’’ Anh thực mong chờ, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn em nấu.’’
Về chiều, gió bắt đầu nổi lên, cuốn từng đợt về phía hai người, Tuyết Liên nhìn bầu trời xanh trong đang dần chuyển xám, gợn lên cảm giác đau lòng, nói với anh.
- ’’ Trời có vẻ sắp mưa rồi, chúng ta nên về thôi.’’
Anh gật đầu, giúp cô thu dọn đồ đưa cô về, ngày hôm ấy, suốt quãng đường cô chẳng nói một lời, chỉ im lặng nắm chặt lấy tay anh. Về tới nhà, trời cũng đã chợp tối, đứng trước cửa nhà, anh không nỡ buông tay cô nhưng nào có thể giữ mãi, đành hạ giọng.
- ’’ Anh về nhé.’’
Vừa định bỏ tay cô ra thì Tuyết Liên lại nắm chặt không buông, trước đó anh cũng có hỏi hôm nay cô có sự kì lạ nhưng cô lại chẳng nói gì, chỉ im lặng, giờ lại mong cầu.
- ’’ Anh có thể ôm em không?’’
Tuyệt nhiên Gia minh chẳng chân chừ quay người ôm lấy cô gái bé nhỏ vào trong lòng, giọng điệu vẫn an ủi mặc dù không biết cô đang lo lắng điều gì.
- ’’ Tuyết Liên, có chuyện gì uẩn khúc em hãy nói với anh, nếu điều đó vượt quá sức của anh thì ít nhất, em có thể bớt nặng lòng.’’
Tuyết Liên vẫn lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh, không khóc mà cũng không nói, sau khoảng lặng dài thì cuối vẫn buông tay anh, giọng nghẹn ngào.
- ’’ Trời tối rồi, anh về cẩn thận…hẹn gặp lại.’’
Đợi đến khi không còn nhìn thấy hình bóng anh Tuyết Liên mới vào nhà, chân vừa chạm đến thềm nhà thì y cũng nhận ra sát khí phát ra từ phòng khách, ba mẹ ngồi trên sofa với khuôn mặt không mấy dễ chịu, mẹ cau có cầm cây gậy dài thì y cũng biết số phận y phải chịu sắp tới, ba thấy Tuyết Liên về thì chỉ nhìn qua rồi im lặng vào phòng đóng cửa vào, mặc Tuyết Liên đứng chết trân ở đó.
Tuyết Liên cam chịu, chậm rãi bước tới quỳ dưới chân mẹ, lặng người không phát ra âm thành nào, bà ta dơ tay dáng một bạt tai chẳng thương tiếc xuống mặt cô gái làm cô bò dưới chân ôm lấy mặt không dám nói gì, từng tiếc roi vụt nghe tới đau đớn, bà ta vừa đánh, vừa mắng, không coi cô như con người.
- ’’ Tuyết Liên, con gái mẹ, sao con không nghe lời mẹ, mẹ bảo phải có mặt ở nhà đúng 6h, tại sao 6h15 mới về, ngoài kia biết bao nhiêu người nguy hiểm con biết không?’’
Đánh xong thì bà ta cũng ngồi xuống, ôm lấy cô gái vào lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài, giọng nói nhẹ nhàng.
- ’’ Con gái ngoan của mẹ, phải nghe lời mẹ nhé.’’
Lời nói như sự quan tâm, bà lo lắng có kẻ xấu ãm hại con gái bà, nhưng bà đâu thấy bản thân bà đã làm gì, thân thể Tuyết Liên luôn phải được che chắn bằng lớp áo dày dù trời nắng nóng như thế nào bởi vì sau lớp áo đó là những vết thương túa máu, chẳng thể lành lại. Sau trận đòn roi, bà mẹ bỏ vào bếp, Tuyết Liên lê thần xác tàn tạ lên phòng, khóa trái cửa. Tuyết Liên đứng trước gương chầm chậm cởi lớp áo dày, làn da tuổi 16 non nớt lại hằn đỏ, gương mặt đẹp không tỳ vết lại chêm thêm phần bầm tím, y muốn bật khóc mà có lẽ không thể, tâm hồn đã gần như héo mòn, chỉ có Gia Minh cứu rỗi mới sống tới bây giờ. Tuyết Liên cầm lấy chiếc kéo trên bàn, đứng ra trước gương, có sự chần chừ trong hành động của y, nhưng cuối vẫn dứt khoát cắt phăng đi mái tóc nâu dài, cẩn thận tỉa gọn lại đẹp đẽ, lúc này nhìn hình dáng của mình, mới vui vẻ cười.
- ’’ Hình dáng thực của mình…tên của mình…Lập thành.’’
Lập Thành cũng không nói, cậu lướt mắt nhìn xung quanh, căn phòng của anh, mọi thứ, đều có cảm giác thân thuộc gần gũi, từ màu sắc, đến mùi hương, ánh mắt cậu dừng lại khi thấy một khung ảnh được đặt trên kệ tủ đầu giường, trong ảnh là 2 người vừa thân thuộc vừa xa lạ, bên cạnh nó là một quyển sổ dày đầy nhưng nét vẽ, có vẻ là hình ảnh một người con gái, những nét vẽ dày đặc, không đầu cũng không cuối, tô đi tô lại đến mức rách một vệt, nó có thể nói lên suy nghĩ của Gia Minh, lặp đi lặp lại, không thể thoát ra khỏi quá khứ…
Gia Minh nhìn cậu, lẳng lặng đứng dậy đi tới cửa sổ đóng rèm lại căn phòng vốn tĩnh mịch giờ lại càng thêm phần u tối. Dưới đuôi giường là một màn chiếu lớn, anh bật màn chiếu lên chiếu thước phim ngắn lên đó rồi im lặng ngồi sang bên cạnh Lập Thành. Cậu không biết anh làm gì thì cũng gặng hỏi nhưng không nghe được lời hồi đáp của anh.
Từng hình ảnh dần dần được mở ra, đồi non xanh tốt, nắng hè diụ nhẹ, một cô gái nhỏ tóc dài ngang lưng đang ngồi thưởng thức bánh ngọt xế chiều cùng nhìn ngắm không gian rộng lớn, nụ cười ôn hòa nhẹ nhàng, sau đó là những khoảng khắc hai người nắm tay, cô yên lặng dõi theo nhìn tranh anh vẽ, không gian dường như đó chỉ có hai người…
Thước phim cuối cũng kết thúc, Lập Thành im lặng một lúc ngẩn người, sau mới mở lời.
- ’’ Anh cho tôi coi cái này để làm gì?’’
Giờ Gia Minh mới quay sang kéo chiếc vòng bạc trong người mình ra đưa tới trước mặt y, giọng nói có chút nghẹn.
- ’’ Em định giả ngu tới bao giờ nữa. Trốn tránh anh đến khi nào?’’
- ’’…’’.
* Quay lại vào mùa hè 7 năm trước *
Dưới cái nắng oi ả bắt đầu vào hè, chàng thiếu niên tóc vàng ngồi trong tán cây rộng nhìn về người con gái bên cạnh, nhìn đắm đuối mãi chẳng chán, còn ghé sát tựa đầu vào vai cô gái, họ cùng nhau nghe thanh âm dương cầm phát ra từ radio, cô gái với đôi mi dài rủ xuống, nhìn xa xăm không rõ suy nghĩ, hỏi anh.
- ’’ Anh Gia Minh, hôm nay à ngày anh tốt nghiệp đúng chứ?’’
- ’’ Um, anh tốt nghiệp rồi.’’
Cô gái hạ giọng, mân mê chiếc lá xanh đang cầm trên tay.
- ’’ Anh tốt nghiệp rồi, sẽ còn gặp em chứ?’’
Anh ngẩng đầu hôn má an ủi cô gái.
- ’’ Em nói gì vậy, anh tốt nghiệp rồi, vẫn sẽ ngày ngày đưa em đi học, cùng em về nhà.’’
- ’’ Anh có yêu em không?’’
- ’’ Có. Anh yêu em.’’
- ’’…’’
- ’’ Hôm nay em sao vậy? Anh làm sai gì hm?’’
- ’’ Không có, em chỉ hỏi thôi.’’
Gia Minh nghe câu trả lời cũng an lòng, nắm lấy tay cô đưa lên hôn lấy.
- ’’ Anh sẽ đi cùng em đến năm em 18 tuổi, rồi sẽ cưới em về.’’
Với lời nói đó, có lẽ mọi cô gái sẽ đều cảm thấy vui vẻ, mơ mộng tơ tưởng về tương lai, nhưng chẳng hiểu sao, Tuyết Liên lại gượng cười, lấy ra trong túi một hộp nhỏ màu đỏ, mở ra đưa cho anh xem.
- ’’ Anh lấy một sợi đi.’’
Gia Minh nghe theo, cầm lấy một sợi dây bên phải ngắm nghía, khen ngợi.
- ’’ Trăng tròn…đẹp quá.’’
- ’’ Đây là vòng cổ đôi em tự thiết kế đó, anh thích chứ.’’
- ’’ Tất nhiên rồi, là đồ của em thì anh đều thích.’’
Hai người cùng nhau đeo vòng, Tuyết Liên ngồi lắng nghe anh mải mê kể về ước mơ tương lai, ước mơ làm nhà thiết kế, mở một công ty, chăm chú mãi rồi lại mông lung nghĩ sang một chuyện gì đó, lơ đãng đến nỗi không để ý đến lời anh.
- ’’ Tuyết Liên, sau em muốn làm nghề gì.’’
- ’’ Em?’’
Tuyết Liên nhìn vào mắt anh, nghĩ ngợi một chút rồi cũng trả lời.
- ’’ Em muốn làm đầu bếp, muốn nấu cho anh ăn mỗi ngày…’’
Anh nhìn Tuyết Liên, cười cười ghé sát hôn khắp gương mặt, vui vẻ sen lẫn hạnh phúc.
- ’’ Anh thực mong chờ, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn em nấu.’’
Về chiều, gió bắt đầu nổi lên, cuốn từng đợt về phía hai người, Tuyết Liên nhìn bầu trời xanh trong đang dần chuyển xám, gợn lên cảm giác đau lòng, nói với anh.
- ’’ Trời có vẻ sắp mưa rồi, chúng ta nên về thôi.’’
Anh gật đầu, giúp cô thu dọn đồ đưa cô về, ngày hôm ấy, suốt quãng đường cô chẳng nói một lời, chỉ im lặng nắm chặt lấy tay anh. Về tới nhà, trời cũng đã chợp tối, đứng trước cửa nhà, anh không nỡ buông tay cô nhưng nào có thể giữ mãi, đành hạ giọng.
- ’’ Anh về nhé.’’
Vừa định bỏ tay cô ra thì Tuyết Liên lại nắm chặt không buông, trước đó anh cũng có hỏi hôm nay cô có sự kì lạ nhưng cô lại chẳng nói gì, chỉ im lặng, giờ lại mong cầu.
- ’’ Anh có thể ôm em không?’’
Tuyệt nhiên Gia minh chẳng chân chừ quay người ôm lấy cô gái bé nhỏ vào trong lòng, giọng điệu vẫn an ủi mặc dù không biết cô đang lo lắng điều gì.
- ’’ Tuyết Liên, có chuyện gì uẩn khúc em hãy nói với anh, nếu điều đó vượt quá sức của anh thì ít nhất, em có thể bớt nặng lòng.’’
Tuyết Liên vẫn lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh, không khóc mà cũng không nói, sau khoảng lặng dài thì cuối vẫn buông tay anh, giọng nghẹn ngào.
- ’’ Trời tối rồi, anh về cẩn thận…hẹn gặp lại.’’
Đợi đến khi không còn nhìn thấy hình bóng anh Tuyết Liên mới vào nhà, chân vừa chạm đến thềm nhà thì y cũng nhận ra sát khí phát ra từ phòng khách, ba mẹ ngồi trên sofa với khuôn mặt không mấy dễ chịu, mẹ cau có cầm cây gậy dài thì y cũng biết số phận y phải chịu sắp tới, ba thấy Tuyết Liên về thì chỉ nhìn qua rồi im lặng vào phòng đóng cửa vào, mặc Tuyết Liên đứng chết trân ở đó.
Tuyết Liên cam chịu, chậm rãi bước tới quỳ dưới chân mẹ, lặng người không phát ra âm thành nào, bà ta dơ tay dáng một bạt tai chẳng thương tiếc xuống mặt cô gái làm cô bò dưới chân ôm lấy mặt không dám nói gì, từng tiếc roi vụt nghe tới đau đớn, bà ta vừa đánh, vừa mắng, không coi cô như con người.
- ’’ Tuyết Liên, con gái mẹ, sao con không nghe lời mẹ, mẹ bảo phải có mặt ở nhà đúng 6h, tại sao 6h15 mới về, ngoài kia biết bao nhiêu người nguy hiểm con biết không?’’
Đánh xong thì bà ta cũng ngồi xuống, ôm lấy cô gái vào lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài, giọng nói nhẹ nhàng.
- ’’ Con gái ngoan của mẹ, phải nghe lời mẹ nhé.’’
Lời nói như sự quan tâm, bà lo lắng có kẻ xấu ãm hại con gái bà, nhưng bà đâu thấy bản thân bà đã làm gì, thân thể Tuyết Liên luôn phải được che chắn bằng lớp áo dày dù trời nắng nóng như thế nào bởi vì sau lớp áo đó là những vết thương túa máu, chẳng thể lành lại. Sau trận đòn roi, bà mẹ bỏ vào bếp, Tuyết Liên lê thần xác tàn tạ lên phòng, khóa trái cửa. Tuyết Liên đứng trước gương chầm chậm cởi lớp áo dày, làn da tuổi 16 non nớt lại hằn đỏ, gương mặt đẹp không tỳ vết lại chêm thêm phần bầm tím, y muốn bật khóc mà có lẽ không thể, tâm hồn đã gần như héo mòn, chỉ có Gia Minh cứu rỗi mới sống tới bây giờ. Tuyết Liên cầm lấy chiếc kéo trên bàn, đứng ra trước gương, có sự chần chừ trong hành động của y, nhưng cuối vẫn dứt khoát cắt phăng đi mái tóc nâu dài, cẩn thận tỉa gọn lại đẹp đẽ, lúc này nhìn hình dáng của mình, mới vui vẻ cười.
- ’’ Hình dáng thực của mình…tên của mình…Lập thành.’’