Chương 38
Bầu trời dần bừng sáng, Gia Minh nheo mắt nhìn sang, trước mắt cậu là lồng ngực to lớn của Lập Thành, anh giật nảy lùi người lại, có đôi chút hốt hoảng đạp vào chân cậu làm Lập Thành tỉnh giấc, đau đớn ôm chân mình nhìn anh đang ngồi thần người ở cạnh giường.
- ’’ Anh à…chuyện gì vậy? Em đau đó!’’
gia Minh ngó nghiêng nhìn lại trên cơ thể bản thân, quần áo vẫn đang mặc, cơ thể bình thường không đau đớn nhưng anh vẫn không yên lòng, ấp úng:
- ’’ Xin lỗi em…nhưng mà…tối qua chúng ta có…"
Anh gượng miệng không dám nói, Lập Thành nhìn biểu hiện ngập ngừng của anh thì cũng ngầm hiểu, bò lại gần bế anh lên đùi ôm chặt cứng lấy anh trong sự ngỡ ngàng, nói nhỏ vào tai làm anh rùng mình.
- ’’ Anh này.’’
- ’’’ Hả…"
- ’’ Anh phải chịu trách nhiệm với em đó.’’
‘’ Trách nhiệm??’’
Anh không nhớ những chuyện ngày hôm qua xảy ra nên vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ anh thật sự đã ‘‘gạo nấu thành cơm’’ với Lập Thành. Lập Thành ôm anh đang bần thần trong lòng thì cười thầm, anh sẽ không bao giờ có thể rời xa cậu.
*chụt*
Cậu hôn cái chụt vào má anh, Gia Minh ngại ngùng đẩy cậu ra, đứng dậy:
- ’’ Anh thay đồ, em…em ra ngoài đi.’’
Lập Thành ngang ngược nằm dài trên giường, chống tay khiêu khích.
- ’’ Anh cứ thay đi a, ngại làm gì ạ.’’
Chẳng biết khi nào Lập Thành trở nên vô sỉ như thế, anh chỉ bất lực đuổi cậu ra ngoài.
Chuẩn bị xong, Lập Thành lấy xe chở anh lên công ty dù anh từ chối cỡ nào, lên tới công ty anh, Lập Thành lại mặt dày không mở cửa cho anh xuống.
- " Em làm gì vậy?"
- " Tối, sang chỗ em ăn một bữa nha"
- " Thôi anh ngại lắm…"
- " Anh với em có gì phải ngại nữa đâu anh"
Gia Minh nhìn cậu, nhất thời không biết nói gì, Lập Thành cứ thế làm càn.
- " Anh không chịu là em không cho anh xuống xe đâu."
- "…"
- " Em sẽ gọi thêm Nghiên Dương, với Luân Phong nữa, được chưa.?"
- " Được rồi, cho anh xuống."
- " Thế mới đúng chứ."
_______________
Nghiên Dương được anh Luân Phong chở lên công ty, ngồi bên ghế phụ, cậu chán nản hát ngân nga bài gì đó, cũng chẳng có ý định muốn xuống xe, hát xong lại lầm bầm nói:
- " Anh à, đi xe chậm thôi, tuyết trơn lắm."
Con đường quốc lộ luôn được nhân viên quét mỗi tiếng một lần nhưng tuyết phủ vẫn rất trơn trượt, thực sự nếu đi nhanh sẽ rất nguy hiểm.
- " Em xem này, anh đi có 20km/h thôi, chậm bằng xe máy luôn rồi đó."
- " Em chỉ muốn an toàn thôi mà."
- " Rồi, Bảo Bảo, anh sẽ đi từ từ."
Đến công ty, anh dừng xe lại, cầm ô ra sang cửa phụ đón y.
- " Anh đưa em lên công ty nhé?"
Nghiên Dương lắc đầu, đứng dưới ô chỉnh lại khăn quàng cổ cho anh, dựa vào việc khuất tầm nhìn của ô, y nhón chân lên hôn má anh, cặp đôi nãy vẫn luôn khiến người khác phải ghen tị.
- " Anh đi cẩn thận, trời lạnh lắm, em tự lên được."
Luân Phong cũng cúi xuống hôn lên trán y, nhẹ gật đầu.
Nghiên Dương cầm lấy ô, để anh vào xe rồi mới đi vào sảnh, anh ngồi trong xe đợi đến khi y an toàn đi vào thì cũng mới lái xe rời đi, sự quan tâm thầm lặng của hai người đối với nhau không cần thể hiện qua lời nói, đơn giản chỉ có hành động và ánh mắt.
Luân Phong lên đến trụ sở, hôm nay có một cuộc họp quan trọng, nên anh phải chuẩn bị rất kĩ càng, giờ đang vào mua đông, các ngành dịch vụ đều như bị đóng băng, khách hàng đều muốn ở nhà tránh rét, cũng không có nhu cầu mua hàng.
Ngồi ở phòng họp, các cổ đông bàn luận căng như dây đàn, nếu tình trạng tuyết cứ rơi dày như vậy thì các lĩnh vực cũng sẽ gặp nhiều khó khăn. Anh ngồi nghe bàn luận cũng cau mày suy nghĩ, là CEO - giám đôc điều hành, việc trì trệ như vậy trực tiếp ảnh hưởng đến công việc của anh, Luân Phong cũng bị chĩa mũi dùi vào, gần như đổ hết trách nhiệm cho anh.
A: " Giám Đốc Vũ, anh phải nghĩ cách đi chứ, đâu thể để mãi như thế được?"
B: " Nói qua cũng phải nói lại, Tuyết rơi dày như vậy cũng đâu phải do giám đốc Vũ, đổ hoàn toàn trọng trách lên người anh ấy cũng đâu được."
C: " Nói cho ra người lớn, việc gì phải đùn đẩy cho ai, quan trọng là nên làm gì để tránh việc hao hụt ngân sách, không thì sẽ rơi vào tình trạng thua lỗ, lúc đó sẽ khó mà vực dậy."
A: " Mấy người đang nói tôi trẻ con đấy à, giỏi thì vào mà làm."
C:" Kiểu nói chuyện đấy không phải trẻ con à? "
* Cạch
Luân Phong gõ bút xuống mặt bàn làm căn phòng họp trở về tình trạng yên ắng, thở dài.
- " Trước hết, để tránh việc hao tổn ngân sách vào những việc không đáng, đầu tiên tôi đưa ra ý kiến.
+ Đối với các trung tâm thương mại lớn, phụ thuộc vào doanh thu tháng vừa rồi…"
30phút nêu ý kiến, cũng có nhưng ý kiến bị bác bỏ nhưng chung quy vẫn có thể giải quyết được phân nửa.
A: " Ngân sách của công ty giờ không thể gánh được 10 chi nhánh bị đóng băng được, chuyện này anh giải quyết như thế nào.?"
- " Tôi sẽ kêu gọi thêm cổ đông,… được rồi, đến đây thôi, tan họp."
Anh gập laptop lại, nguyên buổi sáng ồn ào, Luân Phong trở lại phòng làm việc của bản thân, ngả lưng lên ghế, anh bất lực dở từng trang hồ sơ, cân đo đong đếm sao cho phù hợp.
Giờ không chỉ có mình tập đoàn của anh, các tập đoàn nhỏ lẻ về kinh doanh đều đang gặp tình trạng chơi vơi, chỉ có những ngành hàng phi vật thể hoặc mang tính chất tinh thần, truyền thông thì mới có thể đứng vững.
Anh cứ ngồi soạn hồ sơ sổ sách như thế từ trưa tới chiều, cũng chẳng biết đó là mấy giờ, chỉ khi sực nhớ lại, thì trời cũng đã tối, anh chẳng để ý mà vội vã nhấc máy gọi cho Bảo Bảo của anh.
Nghiên Dương giờ đó vẫn chưa tan làm, thấy anh gọi thì cũng ngạc nhiên lắm, xin phép bếp trưởng ra ngoài rồi nghe điện thoại của anh.
- " Dạ, em nghe."
- " …Em tan làm chưa? Hôm nay anh bận công việc, còn nhiều hồ sơ sổ sách cần được duyệt, với lại mấy cái công việc không tên nữa…khi nào em về, để anh đặt xe cho em.?"
- " Hôm nay anh không về nhà ạ? Hay để em mang chút đồ ăn sang chỗ làm của anh nhé?"
Luân Phong vừa nghe điện thoại vừa vò đầu bứt tai với đống công việc, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng nuông chiều cậu.
- " Không cần đâu, đêm đông nguy hiểm, ở đây anh vẫn có cái ăn mà, em không cần lo, nha."
Nghiên Dương không chịu nhưng cũng không thể làm gì khác, đó là đặc thù công việc của anh, không thể nghĩ cho mình bản thân.
- " Dạ, anh giữ sức là được ạ, anh cứ làm việc đi, anh Gia Minh với Lập Thành vừa hẹn ăn tại quán rồi ạ, nên chút em đi cùng 2 anh ấy về."
- " Gia Minh cũng có ở đó à, vậy nói với 2 anh ấy là anh nhờ nhé, anh bận rồi."
- " Dạ."
Anh tắt điện thoại, Nghiên Dương trở lại phòng bếp, mặt buồn hiu thấy rõ.
(Nơi Nghiên Dương làm là bếp 4 mùa, thực đơn lẫn không khí trong quán làm theo mùa nên mới có lượng khách đều đều, lúc này trong vừa hàng luôn ấm áp nên là nơi lý tưởng để đến khi trời lạnh.)
- ’’ Anh à…chuyện gì vậy? Em đau đó!’’
gia Minh ngó nghiêng nhìn lại trên cơ thể bản thân, quần áo vẫn đang mặc, cơ thể bình thường không đau đớn nhưng anh vẫn không yên lòng, ấp úng:
- ’’ Xin lỗi em…nhưng mà…tối qua chúng ta có…"
Anh gượng miệng không dám nói, Lập Thành nhìn biểu hiện ngập ngừng của anh thì cũng ngầm hiểu, bò lại gần bế anh lên đùi ôm chặt cứng lấy anh trong sự ngỡ ngàng, nói nhỏ vào tai làm anh rùng mình.
- ’’ Anh này.’’
- ’’’ Hả…"
- ’’ Anh phải chịu trách nhiệm với em đó.’’
‘’ Trách nhiệm??’’
Anh không nhớ những chuyện ngày hôm qua xảy ra nên vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ anh thật sự đã ‘‘gạo nấu thành cơm’’ với Lập Thành. Lập Thành ôm anh đang bần thần trong lòng thì cười thầm, anh sẽ không bao giờ có thể rời xa cậu.
*chụt*
Cậu hôn cái chụt vào má anh, Gia Minh ngại ngùng đẩy cậu ra, đứng dậy:
- ’’ Anh thay đồ, em…em ra ngoài đi.’’
Lập Thành ngang ngược nằm dài trên giường, chống tay khiêu khích.
- ’’ Anh cứ thay đi a, ngại làm gì ạ.’’
Chẳng biết khi nào Lập Thành trở nên vô sỉ như thế, anh chỉ bất lực đuổi cậu ra ngoài.
Chuẩn bị xong, Lập Thành lấy xe chở anh lên công ty dù anh từ chối cỡ nào, lên tới công ty anh, Lập Thành lại mặt dày không mở cửa cho anh xuống.
- " Em làm gì vậy?"
- " Tối, sang chỗ em ăn một bữa nha"
- " Thôi anh ngại lắm…"
- " Anh với em có gì phải ngại nữa đâu anh"
Gia Minh nhìn cậu, nhất thời không biết nói gì, Lập Thành cứ thế làm càn.
- " Anh không chịu là em không cho anh xuống xe đâu."
- "…"
- " Em sẽ gọi thêm Nghiên Dương, với Luân Phong nữa, được chưa.?"
- " Được rồi, cho anh xuống."
- " Thế mới đúng chứ."
_______________
Nghiên Dương được anh Luân Phong chở lên công ty, ngồi bên ghế phụ, cậu chán nản hát ngân nga bài gì đó, cũng chẳng có ý định muốn xuống xe, hát xong lại lầm bầm nói:
- " Anh à, đi xe chậm thôi, tuyết trơn lắm."
Con đường quốc lộ luôn được nhân viên quét mỗi tiếng một lần nhưng tuyết phủ vẫn rất trơn trượt, thực sự nếu đi nhanh sẽ rất nguy hiểm.
- " Em xem này, anh đi có 20km/h thôi, chậm bằng xe máy luôn rồi đó."
- " Em chỉ muốn an toàn thôi mà."
- " Rồi, Bảo Bảo, anh sẽ đi từ từ."
Đến công ty, anh dừng xe lại, cầm ô ra sang cửa phụ đón y.
- " Anh đưa em lên công ty nhé?"
Nghiên Dương lắc đầu, đứng dưới ô chỉnh lại khăn quàng cổ cho anh, dựa vào việc khuất tầm nhìn của ô, y nhón chân lên hôn má anh, cặp đôi nãy vẫn luôn khiến người khác phải ghen tị.
- " Anh đi cẩn thận, trời lạnh lắm, em tự lên được."
Luân Phong cũng cúi xuống hôn lên trán y, nhẹ gật đầu.
Nghiên Dương cầm lấy ô, để anh vào xe rồi mới đi vào sảnh, anh ngồi trong xe đợi đến khi y an toàn đi vào thì cũng mới lái xe rời đi, sự quan tâm thầm lặng của hai người đối với nhau không cần thể hiện qua lời nói, đơn giản chỉ có hành động và ánh mắt.
Luân Phong lên đến trụ sở, hôm nay có một cuộc họp quan trọng, nên anh phải chuẩn bị rất kĩ càng, giờ đang vào mua đông, các ngành dịch vụ đều như bị đóng băng, khách hàng đều muốn ở nhà tránh rét, cũng không có nhu cầu mua hàng.
Ngồi ở phòng họp, các cổ đông bàn luận căng như dây đàn, nếu tình trạng tuyết cứ rơi dày như vậy thì các lĩnh vực cũng sẽ gặp nhiều khó khăn. Anh ngồi nghe bàn luận cũng cau mày suy nghĩ, là CEO - giám đôc điều hành, việc trì trệ như vậy trực tiếp ảnh hưởng đến công việc của anh, Luân Phong cũng bị chĩa mũi dùi vào, gần như đổ hết trách nhiệm cho anh.
A: " Giám Đốc Vũ, anh phải nghĩ cách đi chứ, đâu thể để mãi như thế được?"
B: " Nói qua cũng phải nói lại, Tuyết rơi dày như vậy cũng đâu phải do giám đốc Vũ, đổ hoàn toàn trọng trách lên người anh ấy cũng đâu được."
C: " Nói cho ra người lớn, việc gì phải đùn đẩy cho ai, quan trọng là nên làm gì để tránh việc hao hụt ngân sách, không thì sẽ rơi vào tình trạng thua lỗ, lúc đó sẽ khó mà vực dậy."
A: " Mấy người đang nói tôi trẻ con đấy à, giỏi thì vào mà làm."
C:" Kiểu nói chuyện đấy không phải trẻ con à? "
* Cạch
Luân Phong gõ bút xuống mặt bàn làm căn phòng họp trở về tình trạng yên ắng, thở dài.
- " Trước hết, để tránh việc hao tổn ngân sách vào những việc không đáng, đầu tiên tôi đưa ra ý kiến.
+ Đối với các trung tâm thương mại lớn, phụ thuộc vào doanh thu tháng vừa rồi…"
30phút nêu ý kiến, cũng có nhưng ý kiến bị bác bỏ nhưng chung quy vẫn có thể giải quyết được phân nửa.
A: " Ngân sách của công ty giờ không thể gánh được 10 chi nhánh bị đóng băng được, chuyện này anh giải quyết như thế nào.?"
- " Tôi sẽ kêu gọi thêm cổ đông,… được rồi, đến đây thôi, tan họp."
Anh gập laptop lại, nguyên buổi sáng ồn ào, Luân Phong trở lại phòng làm việc của bản thân, ngả lưng lên ghế, anh bất lực dở từng trang hồ sơ, cân đo đong đếm sao cho phù hợp.
Giờ không chỉ có mình tập đoàn của anh, các tập đoàn nhỏ lẻ về kinh doanh đều đang gặp tình trạng chơi vơi, chỉ có những ngành hàng phi vật thể hoặc mang tính chất tinh thần, truyền thông thì mới có thể đứng vững.
Anh cứ ngồi soạn hồ sơ sổ sách như thế từ trưa tới chiều, cũng chẳng biết đó là mấy giờ, chỉ khi sực nhớ lại, thì trời cũng đã tối, anh chẳng để ý mà vội vã nhấc máy gọi cho Bảo Bảo của anh.
Nghiên Dương giờ đó vẫn chưa tan làm, thấy anh gọi thì cũng ngạc nhiên lắm, xin phép bếp trưởng ra ngoài rồi nghe điện thoại của anh.
- " Dạ, em nghe."
- " …Em tan làm chưa? Hôm nay anh bận công việc, còn nhiều hồ sơ sổ sách cần được duyệt, với lại mấy cái công việc không tên nữa…khi nào em về, để anh đặt xe cho em.?"
- " Hôm nay anh không về nhà ạ? Hay để em mang chút đồ ăn sang chỗ làm của anh nhé?"
Luân Phong vừa nghe điện thoại vừa vò đầu bứt tai với đống công việc, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng nuông chiều cậu.
- " Không cần đâu, đêm đông nguy hiểm, ở đây anh vẫn có cái ăn mà, em không cần lo, nha."
Nghiên Dương không chịu nhưng cũng không thể làm gì khác, đó là đặc thù công việc của anh, không thể nghĩ cho mình bản thân.
- " Dạ, anh giữ sức là được ạ, anh cứ làm việc đi, anh Gia Minh với Lập Thành vừa hẹn ăn tại quán rồi ạ, nên chút em đi cùng 2 anh ấy về."
- " Gia Minh cũng có ở đó à, vậy nói với 2 anh ấy là anh nhờ nhé, anh bận rồi."
- " Dạ."
Anh tắt điện thoại, Nghiên Dương trở lại phòng bếp, mặt buồn hiu thấy rõ.
(Nơi Nghiên Dương làm là bếp 4 mùa, thực đơn lẫn không khí trong quán làm theo mùa nên mới có lượng khách đều đều, lúc này trong vừa hàng luôn ấm áp nên là nơi lý tưởng để đến khi trời lạnh.)