Chương 3
Mạc Hân Vy thấy cô ta tắt điện thoại thì cũng không gọi lại, cô tiếp tục làm việc. Câu nói “Dù cô có chuyển ra khỏi nhà thì nhà họ Mạc gặp chuyện cô phải có trách nhiệm” của Mạc Y Sương cứ vang lên trong đầu cô khiến cô không thể nào tập trung được.
Buổi chiều tan làm, Mạc Hân Vy bắt xe trở về nhà họ Mạc. Nhìn thấy cô trở về, bà Tuyết nở một nụ cười đắc ý nhưng cũng nhanh chóng bị bà ta giấu đi một cách khéo léo. Bà ta bước về phía Mạc Hân Vy, kéo cô vào trong nhà, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi han cô.
- Hân Vy, con về rồi sao? Nào vào nhà ngồi đi con.
Mạc Hân Vy cũng bước vào bên trong phòng khách, ngôi nhà cô ở từng ấy năm nhưng giờ đây chỉ còn cảm giác xa lạ, cô không muốn nhớ đến chuỗi ngày bị bắt nạt khi còn ở đây.
Thấy cô chỉ bước vào mà không lên tiếng trả lời, bà ta cũng nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Dì có làm mấy món con thích, con mới đi làm về chắc chưa ăn gì, con ở lại đây ăn cơm với cả nhà.
Mạc Hân Vy thấy bà ta bày ra dáng vẻ quan tâm nhưng cô chẳng mảy may để ý đến, nhàn nhạt lên tiếng hỏi lại.
- Bà biết tôi thích ăn gì sao?
Bị Mạc Hân Vy hỏi lại, bà Tuyết sượng mặt, bên ngoài làm ra vẻ ngượng ngùng khi bị cô hỏi nhưng trong lòng đã thầm chửi mắng cô. Bà ta lấp liếm cho lời nói của mình.
- Dì hy vọng con sẽ thích những món dì nấu.
- Không cần đâu. Có chuyện gì bà cứ nói thẳng.
Thấy thái độ của Mạc Hân Vy, bà ta cũng nhàn nhạt lên tiếng.
- Được. Nếu con đã nói như vậy thì ta cũng nói thẳng. Mọi người gọi con về đây là để bàn chuyện hôn sự của con và con trai nhà họ Hoắc.
- Hôn sự? Hôn sự nào? Chuyện này là thế nào?
- Con không nghe nhầm đâu, nhà họ Mạc sẽ liên hôn với nhà họ Hoắc, có như thế nhà họ Mạc mới có thể đứng vững ở cái thành phố A này.
- Liên hôn thương mại sao? Từ lúc nào mà nhà họ Mạc cũng cần liên hôn mới có chỗ đứng vậy?
- Tập đoàn sắp phá sản đến nơi rồi cô biết không hả?
Mạc Y Sương hùng hổ xông đến trước mặt Hân Vy. Mạc Phong nghe bọn họ ồn ào nói qua nói lại một hồi, ông lên tiếng quát.
- Đủ rồi đấy. Cái nhà này còn chưa đủ loạn hay sao?
Mạc Hân Vy nhìn về phía ông, cô cần có câu trả lời cho những thắc mắc trong lòng mình.
- Ba, chuyện này là sao. Những lời bọn họ nói là sự thật?
- Đúng. Tập đoàn cần có vốn đầu tư vào, nếu không...
Mạc Hân Vy nghe ông nói thì ngồi thụp xuống ghế, đầu óc cô như trống rỗng. Bà Tuyết thấy vậy cũng ngồi xuống bên cạnh, ôn hòa khuyên nhủ.
- Hân Vy à, gia đình nhà họ Hoắc rất giàu có, con trai họ cũng rất tài giỏi chứ không phải hạng phá gia chi tử. Con về bên đó làm dâu, nửa đời còn lại con không cần phải lo nghĩ gì nữa.
- Tốt như vậy sao bà không gả con gái bà đi? Chẳng phải từ trước tới nay những gì tốt đẹp nhất bà đều dành cho cô ta hay sao, làm gì đến lượt Mạc Hân Vy này.
- Y Sương em nó còn nhỏ. Con là chị con phải có trách nhiệm, đâu thể nào để ba con tầm tuổi này còn phải chạy chỗ này chỗ kia tìm cách cứu tập đoàn được chứ.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi hốc hác của ông, Mạc Hân Vy chua xót trong lòng. Người đang ông ngồi trước mặt cô đây chính là người đã khiến mẹ cô ra đi trong tức tưởi, nhiều năm như vậy, giữa cô và ông đã tồn tại một khoảng cách nhất định. Dù cô rất giận ông, ngoài mặt cô luôn tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng lại xót xa khi nhìn thấy ông như vậy.
Mạc Hân Vy nhìn ông một hồi, cô quay người nhìn mẹ con bà Tuyết, đắn đo một lúc, cô lên tiếng.
- Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện bà vừa nói.
Bà Tuyết thấy cô mềm lòng, đồng ý suy nghĩ về mối liên hôn với nhà họ Hoắc thì mừng trong lòng. Dù trong lòng bà ta muốn cô nhanh chóng đồng ý nhưng cũng làm ra vẻ khuyên nhủ cô suy nghĩ kỹ.
- Được. Con cứ suy nghĩ cho kỹ, dù sao hôn nhân là chuyện cả đời người.
Mạc Y Sương thấy cô không đồng ý thì lập tức đen mặt, giọng điệu đanh đá, cô ta chất vấn Mạc Hân Vy.
- Suy nghĩ? Chị còn suy nghĩ cái gì nữa? Chị không thấy ba sắp không chống đỡ nỗi nữa rồi hay sao?
- Mạc Y Sương con im lặng cho mẹ, con nói chuyện với chị con như thế hả?
Mạc Hân Vy nhìn thấy một màn vừa rồi của hai mẹ con bọn họ cũng chẳng thèm để tâm đến, cô đứng dậy cầm lấy túi, đi ra khỏi cửa.
- Mạc Hân Vy. Cô đứng lại đó.
Nghe giọng điệu của Mạc Y Sương, cô dừng chân, quay người nhìn về phía cô ta.
- Nếu cô gấp gáp như vậy thì cô gả đi. Ở cái nhà này không phải mỗi mình tôi mang họ Mạc, cô cũng mang họ Mạc đấy. Chi bằng cô gả đi, về làm dâu nhà họ Hoắc cô cũng không thiệt thòi gì. Đúng không?
- Cô...
Mạc Hân Vy không để ý đến Mạc Y Sương đang gọi hay quát tháo ở phía sau, cô rời khỏi nhà họ Mạc.
Buổi chiều tan làm, Mạc Hân Vy bắt xe trở về nhà họ Mạc. Nhìn thấy cô trở về, bà Tuyết nở một nụ cười đắc ý nhưng cũng nhanh chóng bị bà ta giấu đi một cách khéo léo. Bà ta bước về phía Mạc Hân Vy, kéo cô vào trong nhà, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi han cô.
- Hân Vy, con về rồi sao? Nào vào nhà ngồi đi con.
Mạc Hân Vy cũng bước vào bên trong phòng khách, ngôi nhà cô ở từng ấy năm nhưng giờ đây chỉ còn cảm giác xa lạ, cô không muốn nhớ đến chuỗi ngày bị bắt nạt khi còn ở đây.
Thấy cô chỉ bước vào mà không lên tiếng trả lời, bà ta cũng nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Dì có làm mấy món con thích, con mới đi làm về chắc chưa ăn gì, con ở lại đây ăn cơm với cả nhà.
Mạc Hân Vy thấy bà ta bày ra dáng vẻ quan tâm nhưng cô chẳng mảy may để ý đến, nhàn nhạt lên tiếng hỏi lại.
- Bà biết tôi thích ăn gì sao?
Bị Mạc Hân Vy hỏi lại, bà Tuyết sượng mặt, bên ngoài làm ra vẻ ngượng ngùng khi bị cô hỏi nhưng trong lòng đã thầm chửi mắng cô. Bà ta lấp liếm cho lời nói của mình.
- Dì hy vọng con sẽ thích những món dì nấu.
- Không cần đâu. Có chuyện gì bà cứ nói thẳng.
Thấy thái độ của Mạc Hân Vy, bà ta cũng nhàn nhạt lên tiếng.
- Được. Nếu con đã nói như vậy thì ta cũng nói thẳng. Mọi người gọi con về đây là để bàn chuyện hôn sự của con và con trai nhà họ Hoắc.
- Hôn sự? Hôn sự nào? Chuyện này là thế nào?
- Con không nghe nhầm đâu, nhà họ Mạc sẽ liên hôn với nhà họ Hoắc, có như thế nhà họ Mạc mới có thể đứng vững ở cái thành phố A này.
- Liên hôn thương mại sao? Từ lúc nào mà nhà họ Mạc cũng cần liên hôn mới có chỗ đứng vậy?
- Tập đoàn sắp phá sản đến nơi rồi cô biết không hả?
Mạc Y Sương hùng hổ xông đến trước mặt Hân Vy. Mạc Phong nghe bọn họ ồn ào nói qua nói lại một hồi, ông lên tiếng quát.
- Đủ rồi đấy. Cái nhà này còn chưa đủ loạn hay sao?
Mạc Hân Vy nhìn về phía ông, cô cần có câu trả lời cho những thắc mắc trong lòng mình.
- Ba, chuyện này là sao. Những lời bọn họ nói là sự thật?
- Đúng. Tập đoàn cần có vốn đầu tư vào, nếu không...
Mạc Hân Vy nghe ông nói thì ngồi thụp xuống ghế, đầu óc cô như trống rỗng. Bà Tuyết thấy vậy cũng ngồi xuống bên cạnh, ôn hòa khuyên nhủ.
- Hân Vy à, gia đình nhà họ Hoắc rất giàu có, con trai họ cũng rất tài giỏi chứ không phải hạng phá gia chi tử. Con về bên đó làm dâu, nửa đời còn lại con không cần phải lo nghĩ gì nữa.
- Tốt như vậy sao bà không gả con gái bà đi? Chẳng phải từ trước tới nay những gì tốt đẹp nhất bà đều dành cho cô ta hay sao, làm gì đến lượt Mạc Hân Vy này.
- Y Sương em nó còn nhỏ. Con là chị con phải có trách nhiệm, đâu thể nào để ba con tầm tuổi này còn phải chạy chỗ này chỗ kia tìm cách cứu tập đoàn được chứ.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi hốc hác của ông, Mạc Hân Vy chua xót trong lòng. Người đang ông ngồi trước mặt cô đây chính là người đã khiến mẹ cô ra đi trong tức tưởi, nhiều năm như vậy, giữa cô và ông đã tồn tại một khoảng cách nhất định. Dù cô rất giận ông, ngoài mặt cô luôn tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng lại xót xa khi nhìn thấy ông như vậy.
Mạc Hân Vy nhìn ông một hồi, cô quay người nhìn mẹ con bà Tuyết, đắn đo một lúc, cô lên tiếng.
- Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện bà vừa nói.
Bà Tuyết thấy cô mềm lòng, đồng ý suy nghĩ về mối liên hôn với nhà họ Hoắc thì mừng trong lòng. Dù trong lòng bà ta muốn cô nhanh chóng đồng ý nhưng cũng làm ra vẻ khuyên nhủ cô suy nghĩ kỹ.
- Được. Con cứ suy nghĩ cho kỹ, dù sao hôn nhân là chuyện cả đời người.
Mạc Y Sương thấy cô không đồng ý thì lập tức đen mặt, giọng điệu đanh đá, cô ta chất vấn Mạc Hân Vy.
- Suy nghĩ? Chị còn suy nghĩ cái gì nữa? Chị không thấy ba sắp không chống đỡ nỗi nữa rồi hay sao?
- Mạc Y Sương con im lặng cho mẹ, con nói chuyện với chị con như thế hả?
Mạc Hân Vy nhìn thấy một màn vừa rồi của hai mẹ con bọn họ cũng chẳng thèm để tâm đến, cô đứng dậy cầm lấy túi, đi ra khỏi cửa.
- Mạc Hân Vy. Cô đứng lại đó.
Nghe giọng điệu của Mạc Y Sương, cô dừng chân, quay người nhìn về phía cô ta.
- Nếu cô gấp gáp như vậy thì cô gả đi. Ở cái nhà này không phải mỗi mình tôi mang họ Mạc, cô cũng mang họ Mạc đấy. Chi bằng cô gả đi, về làm dâu nhà họ Hoắc cô cũng không thiệt thòi gì. Đúng không?
- Cô...
Mạc Hân Vy không để ý đến Mạc Y Sương đang gọi hay quát tháo ở phía sau, cô rời khỏi nhà họ Mạc.