Chương 44: Cười Cười - Nói Nói
Cố Khải Liêm ôm lấy eo cô không chịu thả người, một chút một chút tiến về phía trước. Tư thế ngược làm nước dãi tràn ra khóe miệng chạy đầy xuống,Bội Sam cô đánh mất bản thân trầm luân trong dục vọng.......................Trong đôi mắt của Cố Khải Liêm chỉ toàn hình ảnh yêu kiều *** **** của thiếu nữ mềm mại nõn nà,lại câu người nằm bên cạnh mình. Mái tóc phủ dài trên gối, khuôn mặt nhỏ ửng hồng tràn ngập mùi hương ám muội.Bấy giờ Lâm Bội Sam mới tỉnh dậy vì cảm thấy có người đang nhìn mình, đầu óc cô quay cuồng, trí óc rã rời.Cô vô cùng bàng hoàng lẫn xấu hổ." Cậu... cậu chủ..."Trôi qua một thời gian như vậy, không có chuyện gì xảy ra,Cố Khải Liêm vẫn là bữa đi bữa về, không quan tâm đến cô.Bội Sắm cũng vì chuyện này mà gầy đi hẳn.Ăn không vô cũng không muốn ăn.Dạo gần đây cô rất hay mệt mỏi, ngủ li bì và thường xuyên đi học muộn.Lâm Bội Sam cô cũng từ cảm thấy mình làm việc gì cũng chậm đi hẳn.Cô chị nghĩ là ốm bình thường thôi nhưng tình trạng cứ kéo dài.Hôm nay, cô xuống căn tin mua đồ, chậm rãi mà mua bánh.Đang đi cô nhìn thấy anh phía xa, Bội Sam cố ý tránh mặt mà đi đường vòng.Ở trường hai người như xa lạ, Khải Liêm anh lại đổi bạn gái mới.Cố Khải Liêm vô tình bắt gặp ảnh ánh mắt của Bội Sam cô,anh nhíu mày sau đó trước sự chứng kiến của cô mà hôn má bạn nữ bên cạnh, hành động khiến bạn nữ đồ mặc xấu hổ.Lâm Bội Sam cũng vì vậy mà bất giác nghĩ đến những ngày tháng trước kia của anh và cô, cô cũng đã từng đỏ mặt xấu hổ rúc vào lòng anh như thế...Vậy mà bây giờ người ấy không phải là cô nữa.Lâm Bội Sam chuẩn bị về lớp, mải suy nghĩ mà không để có người va phải mình.Cảnh Bình thuận đà đỡ cô khỏi ngã.Bất giác tay của hai người chạm vào nhau.Lâm Bội Sam hốt hoảng, bối rối rút tay ra khỏi tay Cảnh Bình,cậu cũng vì vậy mà cúi xuống rồi xin lỗi." Xin lỗi cậu,xin lỗi,xin lỗi.Tôi...tôi...tôi không có cố ý.Cậu có sao không?" Cảnh Bình cười hiền hòa, tay gãy đầu mà nói." A... không có gì."" A...ngại quá , cảm ơn cậu nhé."Câu chuyện rất đang đơn giản, nhưng khi Cố Khải Liêm chứng kiến toàn bộ mắt anh đỏ lên, lòng nổi lên những gai nhọn phóng ra như muốn giết người.Mẹ kiếp!Ở nhà thì không thèm nói chuyện với hắn câu nào.Ở đây diễn cảnh đôi nam nữ cười cười, nói nói không biết xấu hổ. Coi hắn thành mắt mù rồi sao?Cố Khải Liêm sai rồi,Lâm Bội Sam nào có vui bao giờ? Mặt của cô trắng bệch, tay chân gầy yếu như cành liễu trước gió.Chỉ có ảnh,Cố Khải Liêm chưa bao giờ thực sự quan tâm Bội Sam cô, những điều nhỏ ấy anh chưa từng để vào mắt.Đứng trước đám bạn của anh, cô chỉ một cố gắng thu hẹp sự tồn tại của chính bản thân cô."Sao?Nhìn chằm chằm người ta như vậy?Ghen à..." Mặc Hàn Viễn lên tiếng." Mẹ! Tao ghen...tao ghen làm gì?Thấy người yêu tao kế bên đây không hả?"" Đúng đấy,Cố thiếu sao phải lại ghen ạ? Con nhỏ kia quê mùa muốn chết.Đúng không anh?" Cô gái kia cũng vội cười nói theo."Câm mồm vào và cứt." Giọng nói lạnh làm những người bên cạnh dè chừng đôi chút.Cô ta sợ hãi, đứng dậy và bước đi.Diệp Bác Văn chỉ nhếch mép cười nhẹ." Lại cãi. Sau đừng có mà hối hận.""Nhưng mà nhìn Sam Sam, con bé hình như gầy đi nhiều rồi đấy.Nè! Cậu không cho con bé ăn hả?" Tuyết Nhi nhìn Khải Liêm mà nói." Tuyết Nhi ngoan, nhìn đừng để ý đến chuyện gia đình của bọn đó.Tối về để ý anh xíu được không?" Bác Văn hai mắt long lanh nhìn vào cô.