Chương 4
Người trực cửa bên ngoài bị sự xuất hiện đột ngột của cô dọa cho phát ngốc, sau khi phát ngốc thì sợ đến chết lặng. Lập tức báo lại cho Bạch Phong.
Nghe cấp dưới báo cáo, cả Hắc Phong và Bạch Phong đều chạy đến. Hai người nín thở bước vào phòng của Nam Cung Hàn, nhưng kỳ lạ là không nhận thấy sự phẫn nộ của lão đại.
Trong phòng dường như không có biến hóa gì khác, Nam Cung Hàn ngồi trên sofa như đang suy nghĩ việc gì đó. Hai người họ bước vào cũng không làm hắn chú ý.
Bạch Phong bất đắc dĩ phải lên tiếng trước: "Cậu chủ, có cần tôi cho người bắt cô ta lại xử lý không?"
Không khí tiếp tục trầm mặc, Nam Cung Hàn vẫn giữ nguyên tư thế kia, lát sau hắn mới nói: "Không cần, cứ để cô ấy đi. Ngày mai tôi muốn toàn bộ thông tin về cô ấy."
"Đã cho người điều tra rồi thưa cậu chủ, sáng mai bọn họ sẽ trình lên." Bạch Phong trả lời.
Nam Cung Hàn vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn trên tay, nói: "Tôi muốn là toàn bộ.. cả những mối quan hệ thân thiết xung quanh cô ấy."
Mặc dù rất tò mò cô gái kia đã làm gì mà gợi được hứng thú của cậu chủ nhưng không dám hỏi thêm liền đáp: "Vâng, tôi lập tức cho bọn họ thu thập thêm." Không nghe thấy mệnh lệnh nào khác, hai người liền ra khỏi phòng.
Hôm sau, Bạch Phong cầm tập tư liệu về Uyển Thượng Lưu Ly bước nhanh vào phòng của Nam Cung Hàn.
Nam Cung Hàn vừa ăn sáng xong, một tay hắn cầm ipad xem tin tức tài chính mới nhất, tay kia cầm tách cà phê đưa lên hớp một ngụm. Đây là thói quen buổi sáng của hắn, không ăn sáng cũng được nhưng hắn phải uống một tách cà phê để giúp tỉnh táo, đồng thời cập nhật tin tức mới nhất.
"Cậu chủ, đây là toàn bộ tư liệu." Anh ngừng một chút rồi bổ sung: "Sáng sớm đã có xe đến đón cô ấy rời đi rồi ạ."
Nam Cung Hàn đã dự đoán được thỏ con kia nhất định sẽ chạy trốn về hang, chỉ ừ một tiếng.
Bàn tay hắn thon dài mà hữu lực, khớp xương rõ ràng kết hợp với những đường dây điện chằng chịt do thường xuyên tập luyện, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ lầm tưởng hắn là một nghệ thuật gia, chỉ cầm giấy bút và nhạc cụ. Nhưng mấy ai biết được, dưới bàn tay kia là những vết chai dày đặc do cầm súng và vũ khí, bàn tay này mạnh mẽ đến không biết bóp chết bao nhiêu người chỉ trong vài giây.
Nam Cung Hàn nhìn tập tài liệu trong tay, đôi mắt hắn lướt nhanh qua những dòng chữ trên giấy, chỉ vài phút đã nhớ hết được những thông tin trong tập giấy dài mấy chục trang kia.
Bạch Phong nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng chờ lệnh thì nghe hắn nói: "Dọn dẹp đi, nửa tiếng nữa trở về.. sắp xếp người đi theo cô ấy, đừng để bị phát hiện."
Hắc Phong vừa bước vào nghe thấy thì ngạc nhiên đến xém chút hỏi ra miệng, Bạch Phong liền liếc anh ta một cái.
"Chuyện gì?" Nam Cung Hàn cũng không để ý hỏi.
"Cậu chủ, phía công trình bên kia đã thành công bước vào xây dựng rồi, nhưng chúng ta vẫn cần xác nhận lại với Thủy Mặc về vật liệu." Hắc Phong báo cáo trọng tâm.
Hắc Phong nói tiếp: "Dự án lớn này cần thông qua sự đồng ý của chủ tịch Thủy Mặc, để tôi đi nói chuyện với ông ấy."
"Tôi sẽ đích thân đi gặp ông ấy. Cứ tiếp tục cho tiến hành dự án đi." Nam Cung Hàn nói xong cũng đứng lên ra ngoài để bọn họ dọn dẹp.
Từ ngày bỏ trốn khỏi trang trại kia đã hơn 1 tháng rồi, cô cũng không gặp lại người đàn ông đó lần nào nữa. Cô cảm thấy đầu óc mình nhất định có vấn đề, vẽ được một lúc thì ngẩn người, ngồi học thì không tập trung, thậm chí, giữa lúc đang nói chuyện cô cũng không chú ý lắng nghe.
Hoàng Phủ Uyển Như tức giận chụp lấy vai cô lắc lư liên tục: "Cậu còn không nói, rốt cuộc có phải còn chuyện gì cậu chưa kể với tớ không?"
Uyển Thượng Lưu Ly chối bay chối biến: "Không có mà, đều kể với cậu hết rồi."
"Nếu không có chuyện gì khác thì cậu như này là sao, xác ở đây mà hồn không biết bay đi đâu rồi." Hoàng Phủ Uyển Như chống cằm, đôi mắt híp lại nhìn người bạn thân lại đang thất hồn lạc phách.
Cô vỗ tay một cái thật mạnh: "Tớ biết rồi, nhất định là cậu thích cái người đàn ông kia rồi. Đây gọi là tương tư. Đúng, chính là vậy đó."
Uyển Thượng Lưu Ly trợn tròn đôi mắt hạnh, nhìn cái người đối diện nói hươu nói vượn: "Tớ làm sao mà thích anh ta được chứ, cậu còn không biết kiểu người mà tớ thích à."
Hoàng Phủ Uyển Như ngồi thẳng dậy, không đùa cô nữa: "Cậu không nghe người ta thường nói sao, tình yêu chính là thứ kỳ lạ vậy đó, trái tim cậu đã muốn cậu yêu một người thì dù cho cậu có không muốn cũng không cản được đâu."
Sau đó, Hoàng Phủ Uyển Như giơ lên một tờ giấy, bên trên đó vẽ một người đàn ông có đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, đôi mắt kia hẹp dài mà lạnh lùng.
Tờ giấy này Uyển Như vừa lật thấy trong vở vẽ của Lưu Ly. Cô nhìn thấy liền muốn giật lại, nhưng Uyển Như đâu có dễ dàng trả lại cho cô như thế: "Khai ra mau, có phải đây là người đàn ông làm Tiểu Lưu Ly của chúng ta xao xuyến, tương tư không?"
Thế là, diễn ra màn một người đuổi một người chạy, hai người đùa giỡn chạy trong khuôn viên trường, không để ý liền đụng trúng một nhóm con gái đang đi về phía bên này.
Trên người họ đều là những trang phục cùng trang sức hàng hiệu đắt tiền, lớp trang điểm dày đến nổi có thể lập tức lên sàn catwalk luôn vậy.
Cô gái bị đụng trúng gắt lên: "Bộ không có mắt nhìn đường à?"
Những người đi chung cũng có chút bực bội vì bị cản đường, chỉ có hai người trong đó từ khi nhìn thấy Uyển Như và Lưu Ly thì không tỏ thái độ gì hết.
Bạch Ngọc Như bước lên nói: "Hai người là đàn em mà Trạch Lương và Tuệ Dương hướng dẫn đúng không?"
Hai cô nhìn nhau, chắc chắn là không quen biết đám người này.
Bạch Ngọc Như mỉm cười tỏ vẻ thân thiện: "Chị là bạn của Trạch Lương và Tuệ Dương, thường nghe họ nói về hai em, hôm nay tình cờ gặp vậy thì tốt quá rồi. Tối nay ở Break The Line club, tụi chị tổ chức buổi tụ họp, hai em cũng đến nha."
Trần Nguyệt đứng bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng đó, hai em có thể làm quen được thêm nhiều anh chị, có gì không biết cũng có thể hỏi nè."
Uyển Thượng Lưu Ly định từ chối, chưa kịp mở miệng thì đã nghe Uyển Như nói: "Có được không ạ, mấy anh chị tụ họp nếu tụi em đến thì có gây phiền phức gì không?"
Bạch Ngọc Như lập tức nói: "Phiền phức gì đâu chứ, càng đông càng vui mà, mọi người nhất định cũng rất hoan nghênh các em." Cô ta vừa nói, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào mặt Uyển Thượng Lưu Ly, sự tính kế rõ ràng giấu không được sau đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ kia.
Uyển Như cười ngọt ngào: "Được ạ, vậy tụi em đi trước đây, hẹn tối gặp." Nói rồi liền lôi kéo Uyển Thượng Lưu Ly trở về chỗ cũ.
"Hai người bị gì vậy, tự nhiên gọi tụi nó tới làm gì?" một trong những cô gái đi cùng hỏi.
Bạch Ngọc Như và Trần Nguyệt nhìn nhau nở nụ cười đầy tính toán, chỉ nghe họ nói: "Các cậu không thấy tụi Hoàng Nam sẽ rất thích bọn nó sao?"
Bọn họ nhìn nhau một rồi cười một cách đầy khinh miệt.
Nghe cấp dưới báo cáo, cả Hắc Phong và Bạch Phong đều chạy đến. Hai người nín thở bước vào phòng của Nam Cung Hàn, nhưng kỳ lạ là không nhận thấy sự phẫn nộ của lão đại.
Trong phòng dường như không có biến hóa gì khác, Nam Cung Hàn ngồi trên sofa như đang suy nghĩ việc gì đó. Hai người họ bước vào cũng không làm hắn chú ý.
Bạch Phong bất đắc dĩ phải lên tiếng trước: "Cậu chủ, có cần tôi cho người bắt cô ta lại xử lý không?"
Không khí tiếp tục trầm mặc, Nam Cung Hàn vẫn giữ nguyên tư thế kia, lát sau hắn mới nói: "Không cần, cứ để cô ấy đi. Ngày mai tôi muốn toàn bộ thông tin về cô ấy."
"Đã cho người điều tra rồi thưa cậu chủ, sáng mai bọn họ sẽ trình lên." Bạch Phong trả lời.
Nam Cung Hàn vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn trên tay, nói: "Tôi muốn là toàn bộ.. cả những mối quan hệ thân thiết xung quanh cô ấy."
Mặc dù rất tò mò cô gái kia đã làm gì mà gợi được hứng thú của cậu chủ nhưng không dám hỏi thêm liền đáp: "Vâng, tôi lập tức cho bọn họ thu thập thêm." Không nghe thấy mệnh lệnh nào khác, hai người liền ra khỏi phòng.
Hôm sau, Bạch Phong cầm tập tư liệu về Uyển Thượng Lưu Ly bước nhanh vào phòng của Nam Cung Hàn.
Nam Cung Hàn vừa ăn sáng xong, một tay hắn cầm ipad xem tin tức tài chính mới nhất, tay kia cầm tách cà phê đưa lên hớp một ngụm. Đây là thói quen buổi sáng của hắn, không ăn sáng cũng được nhưng hắn phải uống một tách cà phê để giúp tỉnh táo, đồng thời cập nhật tin tức mới nhất.
"Cậu chủ, đây là toàn bộ tư liệu." Anh ngừng một chút rồi bổ sung: "Sáng sớm đã có xe đến đón cô ấy rời đi rồi ạ."
Nam Cung Hàn đã dự đoán được thỏ con kia nhất định sẽ chạy trốn về hang, chỉ ừ một tiếng.
Bàn tay hắn thon dài mà hữu lực, khớp xương rõ ràng kết hợp với những đường dây điện chằng chịt do thường xuyên tập luyện, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ lầm tưởng hắn là một nghệ thuật gia, chỉ cầm giấy bút và nhạc cụ. Nhưng mấy ai biết được, dưới bàn tay kia là những vết chai dày đặc do cầm súng và vũ khí, bàn tay này mạnh mẽ đến không biết bóp chết bao nhiêu người chỉ trong vài giây.
Nam Cung Hàn nhìn tập tài liệu trong tay, đôi mắt hắn lướt nhanh qua những dòng chữ trên giấy, chỉ vài phút đã nhớ hết được những thông tin trong tập giấy dài mấy chục trang kia.
Bạch Phong nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng chờ lệnh thì nghe hắn nói: "Dọn dẹp đi, nửa tiếng nữa trở về.. sắp xếp người đi theo cô ấy, đừng để bị phát hiện."
Hắc Phong vừa bước vào nghe thấy thì ngạc nhiên đến xém chút hỏi ra miệng, Bạch Phong liền liếc anh ta một cái.
"Chuyện gì?" Nam Cung Hàn cũng không để ý hỏi.
"Cậu chủ, phía công trình bên kia đã thành công bước vào xây dựng rồi, nhưng chúng ta vẫn cần xác nhận lại với Thủy Mặc về vật liệu." Hắc Phong báo cáo trọng tâm.
Hắc Phong nói tiếp: "Dự án lớn này cần thông qua sự đồng ý của chủ tịch Thủy Mặc, để tôi đi nói chuyện với ông ấy."
"Tôi sẽ đích thân đi gặp ông ấy. Cứ tiếp tục cho tiến hành dự án đi." Nam Cung Hàn nói xong cũng đứng lên ra ngoài để bọn họ dọn dẹp.
Từ ngày bỏ trốn khỏi trang trại kia đã hơn 1 tháng rồi, cô cũng không gặp lại người đàn ông đó lần nào nữa. Cô cảm thấy đầu óc mình nhất định có vấn đề, vẽ được một lúc thì ngẩn người, ngồi học thì không tập trung, thậm chí, giữa lúc đang nói chuyện cô cũng không chú ý lắng nghe.
Hoàng Phủ Uyển Như tức giận chụp lấy vai cô lắc lư liên tục: "Cậu còn không nói, rốt cuộc có phải còn chuyện gì cậu chưa kể với tớ không?"
Uyển Thượng Lưu Ly chối bay chối biến: "Không có mà, đều kể với cậu hết rồi."
"Nếu không có chuyện gì khác thì cậu như này là sao, xác ở đây mà hồn không biết bay đi đâu rồi." Hoàng Phủ Uyển Như chống cằm, đôi mắt híp lại nhìn người bạn thân lại đang thất hồn lạc phách.
Cô vỗ tay một cái thật mạnh: "Tớ biết rồi, nhất định là cậu thích cái người đàn ông kia rồi. Đây gọi là tương tư. Đúng, chính là vậy đó."
Uyển Thượng Lưu Ly trợn tròn đôi mắt hạnh, nhìn cái người đối diện nói hươu nói vượn: "Tớ làm sao mà thích anh ta được chứ, cậu còn không biết kiểu người mà tớ thích à."
Hoàng Phủ Uyển Như ngồi thẳng dậy, không đùa cô nữa: "Cậu không nghe người ta thường nói sao, tình yêu chính là thứ kỳ lạ vậy đó, trái tim cậu đã muốn cậu yêu một người thì dù cho cậu có không muốn cũng không cản được đâu."
Sau đó, Hoàng Phủ Uyển Như giơ lên một tờ giấy, bên trên đó vẽ một người đàn ông có đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, đôi mắt kia hẹp dài mà lạnh lùng.
Tờ giấy này Uyển Như vừa lật thấy trong vở vẽ của Lưu Ly. Cô nhìn thấy liền muốn giật lại, nhưng Uyển Như đâu có dễ dàng trả lại cho cô như thế: "Khai ra mau, có phải đây là người đàn ông làm Tiểu Lưu Ly của chúng ta xao xuyến, tương tư không?"
Thế là, diễn ra màn một người đuổi một người chạy, hai người đùa giỡn chạy trong khuôn viên trường, không để ý liền đụng trúng một nhóm con gái đang đi về phía bên này.
Trên người họ đều là những trang phục cùng trang sức hàng hiệu đắt tiền, lớp trang điểm dày đến nổi có thể lập tức lên sàn catwalk luôn vậy.
Cô gái bị đụng trúng gắt lên: "Bộ không có mắt nhìn đường à?"
Những người đi chung cũng có chút bực bội vì bị cản đường, chỉ có hai người trong đó từ khi nhìn thấy Uyển Như và Lưu Ly thì không tỏ thái độ gì hết.
Bạch Ngọc Như bước lên nói: "Hai người là đàn em mà Trạch Lương và Tuệ Dương hướng dẫn đúng không?"
Hai cô nhìn nhau, chắc chắn là không quen biết đám người này.
Bạch Ngọc Như mỉm cười tỏ vẻ thân thiện: "Chị là bạn của Trạch Lương và Tuệ Dương, thường nghe họ nói về hai em, hôm nay tình cờ gặp vậy thì tốt quá rồi. Tối nay ở Break The Line club, tụi chị tổ chức buổi tụ họp, hai em cũng đến nha."
Trần Nguyệt đứng bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng đó, hai em có thể làm quen được thêm nhiều anh chị, có gì không biết cũng có thể hỏi nè."
Uyển Thượng Lưu Ly định từ chối, chưa kịp mở miệng thì đã nghe Uyển Như nói: "Có được không ạ, mấy anh chị tụ họp nếu tụi em đến thì có gây phiền phức gì không?"
Bạch Ngọc Như lập tức nói: "Phiền phức gì đâu chứ, càng đông càng vui mà, mọi người nhất định cũng rất hoan nghênh các em." Cô ta vừa nói, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào mặt Uyển Thượng Lưu Ly, sự tính kế rõ ràng giấu không được sau đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ kia.
Uyển Như cười ngọt ngào: "Được ạ, vậy tụi em đi trước đây, hẹn tối gặp." Nói rồi liền lôi kéo Uyển Thượng Lưu Ly trở về chỗ cũ.
"Hai người bị gì vậy, tự nhiên gọi tụi nó tới làm gì?" một trong những cô gái đi cùng hỏi.
Bạch Ngọc Như và Trần Nguyệt nhìn nhau nở nụ cười đầy tính toán, chỉ nghe họ nói: "Các cậu không thấy tụi Hoàng Nam sẽ rất thích bọn nó sao?"
Bọn họ nhìn nhau một rồi cười một cách đầy khinh miệt.