Chương : 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ Đào ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đó. Trong khoảnh khắc, đầu cô bỗng trở nên trống rỗng, dần dần một lúc lâu sau, lâu như đã qua cả một thể kỷ, cô mới nhớ ra được người đang đứng trước mặt mình là ai.
Cô khẽ mấp máy môi nhưng không nói nổi một từ.
Người đàn ông nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng ố vàng dơ dáy, đôi môi quanh năm không được chăm sóc trở nên khô khốc nhăn nheo, trên mặt có vết sẹo do bị dao chém, ông ta nói chuyện với chất giọng nặng nề, vừa nghe liền biết không phải người bản địa, ông ta nói: “Ba đây con.”
Một câu nói, lại khiến bầu không khí nóng bừng lên như chảo lửa, tất cả mọi người đều phấn khích, tò mò vây quanh xem trò hề đang diễn ra trước mắt.
Bộ não của Hồ Đào cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, cô cố gắng nhớ ra tình cảnh trong lần cuối cùng cô nhìn thấy người cha ruột này. Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, ông ta trở về từ sòng bạc, trong tiết trời tháng hai lạnh lẽo, ông ta chỉ mặc trên người một chiếc áo khoác làm bằng da thật, đôi mắt vì thức đêm mà chằng chịt tơ máu, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp đẽ, anh tuấn như những nam minh tinh thường xuất hiện trong phim truyền hình.
Có lẽ đêm đó ông ta thua rất nhiều tiền, đá mạnh cửa nhà khiến nó như sắp sửa gãy ra. Mẹ Hồ Đào mặc thêm quần áo, bước ra khỏi giường, bưng canh gà lên làm bữa khuya cho ông ta, khói từ nồi canh bay đầy phòng khách.
Thế mà bà lại thấy ông ta uống say đến mức đi không vững, được một người phụ nữ trẻ trung trang điểm kỹ càng đỡ vào nhà. Người phụ nữ đó mặc một chiếc sườn xám màu xanh lá, khoác chiếc áo lông chồn trắng tinh, đi giày cao gót, ưỡn ẹo đi vào.
“Uầy, còn có người đang đợi anh về nhà cơ đấy.” Người phụ nữ đó ngoa ngoắt nói, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn mẹ Hồ Đào.
Ông ta cười với vẻ mặt đầy khinh bỉ, nhìn bát canh trên bàn, thất tha thất thểu kéo người phụ nữ đi tới đó, cầm bát canh lên hơi nhấp môi một ngụm, sau đó hất âu canh làm bằng gốm sứ xuống đất khiến nó vỡ tan, phun ngụm canh lên người mẹ Hồ Đào: “Cái quái gì đấy? Mùi vị tởm lợm thế này, muốn đầu độc chết tao à!”
Hồ Đào khi đó còn nhỏ xíu, đứng trong góc phòng lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Ngày ấy, tên của cô là Dương Đào, theo họ của ông ta.
Cũng chính vào ngày đó, cô và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà.
Hồi đó ông ta rất nghênh ngang và kiêu ngạo, khi ấy không ai không biết cậu ba nhà họ Dương ăn nhậu, cờ bạc, chơi gái thành thạo chẳng ai bằng.
Thế mà người đàn ông đang đứng trước mặt cô bây giờ lại đang xoa xoa hai tay, cười cười nói nói với vẻ mặt lấy lòng: “Thật trùng hợp, ba đã tìm con rất nhiều năm nay nhưng vẫn luôn không tìm được.”
Hồ Đào nhìn người đàn ông trước mặt. Tóc của ông ta lốm đốm bạc, rối tung như ổ gà, bết dính vì vài ngày chưa tắm gội. Ông ta mặc chiếc áo khoác rằn ri màu xanh lá rẻ tiền, không chắn nổi gió lạnh thấu xương.
So với cậu ba ăn chơi trác táng của ngày xưa, lúc này ông ta như biến thành một người khác.
Hồ Đào hơi lạc đề, nhẹ giọng hỏi: “Gia đình tài phiệt giàu có như vậy cũng bị ông làm tán gia bại sản rồi sao?”
Người đàn ông nghe vậy liền như bị điện giật, thu lại bàn tay đang muốn đụng vào người Hồ Đào. Ông ta trầm mặc nhìn cô.
Mấy người bảo vệ khác thấy vậy liền đi đến, đấm mạnh lên bả vai của người đàn ông, cười ha hả nói: “Bị điên rồi à, đây mà là con gái của ông sao? Ông mà có con gái hả? Con gái của mà ông đẹp được như vậy sao? Ông tự soi gương nhìn lại đi, đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ!”
Dù có vài người kéo người đàn ông đi, ông ta vẫn đứng im không nhúc nhích, nhìn Hồ Đào với ánh mắt van nài.
Hồ Đào khẽ mở miệng nói: “Tôi biết, là ông.”
Mấy người bảo vệ kinh ngạc đến há hốc mồm, nhìn Hồ Đào rồi lại nhìn người đồng nghiệp đang đứng trước mặt với ánh mắt khắt khe.
Bọn họ nói rằng ông ta không thể có một đứa con gái đẹp như vậy là bởi chưa nhìn thấy dáng vẻ ngày còn trẻ của ông ta. Ngay cả mẹ Hồ Đào cũng nói rằng vẻ đẹp của cô đều được di truyền từ cha ruột.
Người cha ruột phong lưu phóng khoáng, ôm trong mình một đống nợ đào hoa.
Trái tim Hồ Đào bắt đầu cảm thấy khó chịu, co thắt lại, khó chịu vô cùng.
Cô đã từng rất hận ông ta, từng thầm nguyền rủa ông ta, mong rằng ông ta sẽ ngay lập tức biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng đến ngày hôm nay, khi cô nhìn thấy ông ta trong dáng vẻ túng quẫn và cơ hàn như vậy, thấy số phận đối xử với ông ta tàn nhẫn như vậy, thấy ông ta bị cuộc đời xô tới bước đường cùng, người không ra người, quỷ không ra quỷ, mất đi tự trọng, tôn nghiêm mà khom lưng uốn gối, trên mặt, trên người đều là những vết sẹo xấu xí, cô vẫn phải thừa nhận một điều.
Cuối cùng thì cô vẫn đau lòng khi thấy ông ta có cuộc sống tồi tệ như thế.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, có lẽ trên đời này không có bất cứ loại thù hận nào thắng được mối quan hệ huyết thống.
Sau tiết thể dục, Hồ Đào cảm thấy thái độ của những người xung quanh đối với cô bỗng xoay chuyển 180 độ.
Cô vừa bước vào phòng học, cả lớp ngay lập tức lặng ngắt như tờ. Sự im lặng có chủ ý đó đối lập hoàn toàn với tiếng nói chuyền ồn ào ở ngoài hành lang, khiến người ta xấu hổ đến lạ thường. Trong không khí ngột ngạt như vậy, Hồ Đào cố gắng tỏ ra thờ ơ, bình thản ngồi vào chỗ.
Trong khoảnh khắc Hồ Đào ngồi xuống, bạn cùng bàn của cô liền đưa tay kéo dịch cái bàn của mình ra, chân bàn ma sát mới mặt sàn tạo ra thanh âm “kèn kẹt” khó nghe. Cùng lúc đó, những người xung quanh Hồ Đào đều không chút kiêng nể mà lùi ra xa cô.
Hồ Đào không nói gì, lấy ra sách bài tập và bút máy, bắt đầu làm bài.
Cũng không biết phản ứng của Hồ Đào tại sao lại chọc tức bọn họ, bắt đầu có người lớn giọng nói: “Cố gắng học tập thế cơ à, giả vờ vừa thôi!”
“Tưởng là đại tiểu thư cơ mà, nhà có tiền cũng cần phải nỗ lực học hành sao?”
“Đám bảo vệ ở trường mình đều là một lũ ruồi bọ nhà quê!”
“Chúng vậy, tôi từng thấy bọn họ moi đất sau đó lại lấy tay móc mũi! Tởm gần chết! Nhìn mà thấy buồn nôn!”
Hồ Đào nhanh chóng làm xong đề trắc nghiệm trong sách bài tập, hoàn thành nội dung của buổi hôm tay. Cô bình thản đóng sách lại, mở cặp lấy tai nghe, cắm vào cuộn băng từ Tiếng Anh, đeo tai nghe bắt đầu học từ mới.
“Apple”, quả táo.
Hôm nay vừa hay là thứ sáu, cô không cần quét dọn vệ sinh ở con đường phía sau khu giảng dạy. Hồ Đào đeo cặp sách bước ra khỏi trường, khi đi qua cổng bảo vệ, cô vẫn không hề bước chậm lại nhưng người đàn ông đó vẫn nhanh chóng lên tiếng gọi cô: “Dương Đào!”
Hồ Đào dừng lại.
Cô nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cửa, dù lưng đã còng đi nhiều nhưng ông ta vẫn rất cao, đỉnh đầu gần chạm tới nóc cửa.
Hồ Đào đứng thẳng lưng, nói: “Những lời ông nói năm đó, bây giờ ông không còn nhớ được chữ nào sao?”
Ông ta nổi cơn thịnh nộ chỉ vào mặt Hồ Đào và mẹ cô, điên cuồng hét lên: “Biến! Cút đi!”
Hồ Đào tiếp tục nói, giọng nói mang theo sự mệt mỏi và ảo não không hề phù hợp với lứa tuổi của cô: “Nếu đã chẳng có duyên, vậy cũng không nên cưỡng cầu. Tôi và mẹ đều đang sống rất tốt, mong ông đừng tới quấy rầy nữa.”
Cô nói xong mới phát hiện có rất nhiều bạn học đang vây quanh mình. Ánh mắt của bọn họ từ sự tò mò như lúc sáng biến thành sự độc địa trần trụi.
Hồ Đào không thèm để ý đến bọn họ, bước ra khỏi cổng đi về nhà.
Khi Hồ Đào về đến nhà, cô cũng không nói chuyện này với mẹ.
“Coi như vừa mơ một giấc đi.” Cô tự nhủ với mình như vậy.
Nhưng khi Hồ Đào quay lại trường vào thứ hai, cô mới biết chuyện này không kết thúc dễ dàng như vật. Cô nhạy bén phát hiện ra rằng không chỉ có bạn cùng lớp với cô mà cả trường đều cố ý tẩy chay cô. Những người bình thường không quá thân thiết với cô nhưng khi gặp mặt vẫn nhiệt tình chào hỏi bây giờ đều bốc hơi hết, không còn bất kì ai cả. Cho dù cô đi đến đâu đều sẽ có người chỉ chỉ trỏ trỏ, né xa cô ba bước.
Những người đó chúi đầu vào nhau thầm thì no nhỏ, nhưng bản tính xấu xa của con người lại bị phóng đại đến vô cùng.
“Cậu biết gì chưa, ba nó là bảo vệ của trường mình đấy.”
“Vậy mà nó còn dám hếch lỗ mũi trên trời, bày ra dáng vẻ ngạo mạn như thế hả?”
“……”
“Này này, biết Hồ Đào lớp A3 không? Thật ra nó vốn không phải họ Hồ, mẹ nó là con giáp thứ mười ba, được một đại gia bao nuôi đấy!”
“Thật sao?”
“Chính xác một nghìn phần trăm! Ai cũng biết chuyện đó mà!”
“Đúng vậy, không có lửa làm sao có khói, trông nó cũng không phải loại tốt đẹp gì!”
“Cái con Hồ Đào đấy à? Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy nó xinh cả, mấy cậu không thấy nửa mặt trái của nó không cân với nửa mặt phải sao?
“Không biết nó là cái thể loại gì nữa!”
“Loại mặt dày!”
Nếu trên thế giới này có thứ được truyền đi nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng thì đó chắc chắn là những tin đồn nhảm.
Và cả sự đố kị, ghen ghét đầy dơ bẩn và u ám.
“Trò hề” này kéo dài trong một khoảng thời gian rất lâu, cuộc sống trong trường vốn buồn tẻ và nhàm chán, cũng chỉ có những tin đồn vô tội vạ mới có thể trở thành câu chuyện làm quà trong mỗi bữa ăn, được nhai đi nhai lại không biết mệt.
Hồ Đào mỗi ngày đều cô độc một thân một mình, hờ hững, thờ ơ với những chuyện thị phi xung quanh đã trở thành một thói quen của cô. Cô chưa từng kể với mẹ về những chuyện xảy ra trong trường. Mẹ cô đã tái hôn rồi, mặc dù ông Hồ Cận đối xử với hai mẹ con Hồ Đào rất tốt, nhưng mẹ cô vẫn có quá nhiều chuyện phải bận lòng.
Ví dụ như Hồ Lâm – đứa con của ông Hồ Cận với người vợ trước, kém Hồ Đào ba tuổi, đang học tiểu học. Vì mẹ mất sớm nên từ nhỏ Hồ Lâm được Hồ Cận nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối, vừa kiêu ngạo vừa điêu ngoa, đối xử với mẹ con Hồ Đào với thái độ vô cùng hống hách, tìm mọi cách để đuổi hai người họ ra khỏi nhà.
Hồ Đào nghĩ, bản tính hiền lành, đối xử tốt bụng với những người xung quanh của cô sắp bị Hồ Lâm chèn ép đến mức biến thành độc ác rồi.
5.
Hồ Đào không ngờ được rằng, mọi chuyện thế mà lại kết thúc một cách rất qua loa.
Người đàn ông kia xin thôi việc.
Một ngày nọ, khi bước qua cổng trường, không hiểu vì lí do gì mà cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt xuyên qua cửa kính dơ dáy nhìn vào phòng bảo vệ, thấy ba người bảo vệ đang ngồi đánh bài. Người trẻ tuổi nhất nhìn thấy cô liền nói: “Ba cô nghỉ việc rồi.”
Hồ Đào không nói gì
Cô không nói “Đó không phải ba tôi”, cũng không hỏi “Ông ta đi đâu rồi” hay “Ông ta có nhắn lại lời nào không”, cô vẫn bình thản kéo quai cặp sách, bước qua cổng trường đi vào lớp.
Hôm đó, sau khi tan học, Hồ Đào không đi quét dọn vệ sinh.
Cô đi lên sân thượng của trường, đã tan học được một lúc rồi, cả trường đều trở nên im ắng vắng vẻ.
Người ta thường nói rằng ông trời rất công bằng, nếu lấy đi của bạn thứ gì sẽ đền bù cho bạn thứ khác.
Vậy ông trời đã đền bù thứ gì cho cô?
Hồ Đào đứng một mình trước bức tường trên sân thượng, gió thổi tung mái tóc cô, từng lọn tóc đen bay bay trong gió, cô chậm chạp nghĩ, ông trời đã đền bù thứ gì cho mình chứ?
“Cậu đứng dáng này là đang bắt chước Rose trong phim “Titanic” đúng không?
ROSE
Một giọng cười như có như không vang lên, một viên đá lăn đến bên chân Hồ Đào.
Hồ Đào quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Hướng Tự, cô cũng chẳng mấy bất ngờ.
Anh xỏ tay trong túi quần đồng phục, đeo cặp chéo một bên vai, đi về phía Hồ Đào. Anh đội trên đầu chiếc mũ lưỡi trai màu đen, dây chuyền vàng trên cổ theo cử động của anh mà phát ra tiếng “loảng xoảng.”
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nghe thấy người ta bàn tán về chuyện của cậu
Hồ Đào ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đó. Trong khoảnh khắc, đầu cô bỗng trở nên trống rỗng, dần dần một lúc lâu sau, lâu như đã qua cả một thể kỷ, cô mới nhớ ra được người đang đứng trước mặt mình là ai.
Cô khẽ mấp máy môi nhưng không nói nổi một từ.
Người đàn ông nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng ố vàng dơ dáy, đôi môi quanh năm không được chăm sóc trở nên khô khốc nhăn nheo, trên mặt có vết sẹo do bị dao chém, ông ta nói chuyện với chất giọng nặng nề, vừa nghe liền biết không phải người bản địa, ông ta nói: “Ba đây con.”
Một câu nói, lại khiến bầu không khí nóng bừng lên như chảo lửa, tất cả mọi người đều phấn khích, tò mò vây quanh xem trò hề đang diễn ra trước mắt.
Bộ não của Hồ Đào cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, cô cố gắng nhớ ra tình cảnh trong lần cuối cùng cô nhìn thấy người cha ruột này. Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, ông ta trở về từ sòng bạc, trong tiết trời tháng hai lạnh lẽo, ông ta chỉ mặc trên người một chiếc áo khoác làm bằng da thật, đôi mắt vì thức đêm mà chằng chịt tơ máu, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp đẽ, anh tuấn như những nam minh tinh thường xuất hiện trong phim truyền hình.
Có lẽ đêm đó ông ta thua rất nhiều tiền, đá mạnh cửa nhà khiến nó như sắp sửa gãy ra. Mẹ Hồ Đào mặc thêm quần áo, bước ra khỏi giường, bưng canh gà lên làm bữa khuya cho ông ta, khói từ nồi canh bay đầy phòng khách.
Thế mà bà lại thấy ông ta uống say đến mức đi không vững, được một người phụ nữ trẻ trung trang điểm kỹ càng đỡ vào nhà. Người phụ nữ đó mặc một chiếc sườn xám màu xanh lá, khoác chiếc áo lông chồn trắng tinh, đi giày cao gót, ưỡn ẹo đi vào.
“Uầy, còn có người đang đợi anh về nhà cơ đấy.” Người phụ nữ đó ngoa ngoắt nói, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn mẹ Hồ Đào.
Ông ta cười với vẻ mặt đầy khinh bỉ, nhìn bát canh trên bàn, thất tha thất thểu kéo người phụ nữ đi tới đó, cầm bát canh lên hơi nhấp môi một ngụm, sau đó hất âu canh làm bằng gốm sứ xuống đất khiến nó vỡ tan, phun ngụm canh lên người mẹ Hồ Đào: “Cái quái gì đấy? Mùi vị tởm lợm thế này, muốn đầu độc chết tao à!”
Hồ Đào khi đó còn nhỏ xíu, đứng trong góc phòng lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Ngày ấy, tên của cô là Dương Đào, theo họ của ông ta.
Cũng chính vào ngày đó, cô và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà.
Hồi đó ông ta rất nghênh ngang và kiêu ngạo, khi ấy không ai không biết cậu ba nhà họ Dương ăn nhậu, cờ bạc, chơi gái thành thạo chẳng ai bằng.
Thế mà người đàn ông đang đứng trước mặt cô bây giờ lại đang xoa xoa hai tay, cười cười nói nói với vẻ mặt lấy lòng: “Thật trùng hợp, ba đã tìm con rất nhiều năm nay nhưng vẫn luôn không tìm được.”
Hồ Đào nhìn người đàn ông trước mặt. Tóc của ông ta lốm đốm bạc, rối tung như ổ gà, bết dính vì vài ngày chưa tắm gội. Ông ta mặc chiếc áo khoác rằn ri màu xanh lá rẻ tiền, không chắn nổi gió lạnh thấu xương.
So với cậu ba ăn chơi trác táng của ngày xưa, lúc này ông ta như biến thành một người khác.
Hồ Đào hơi lạc đề, nhẹ giọng hỏi: “Gia đình tài phiệt giàu có như vậy cũng bị ông làm tán gia bại sản rồi sao?”
Người đàn ông nghe vậy liền như bị điện giật, thu lại bàn tay đang muốn đụng vào người Hồ Đào. Ông ta trầm mặc nhìn cô.
Mấy người bảo vệ khác thấy vậy liền đi đến, đấm mạnh lên bả vai của người đàn ông, cười ha hả nói: “Bị điên rồi à, đây mà là con gái của ông sao? Ông mà có con gái hả? Con gái của mà ông đẹp được như vậy sao? Ông tự soi gương nhìn lại đi, đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ!”
Dù có vài người kéo người đàn ông đi, ông ta vẫn đứng im không nhúc nhích, nhìn Hồ Đào với ánh mắt van nài.
Hồ Đào khẽ mở miệng nói: “Tôi biết, là ông.”
Mấy người bảo vệ kinh ngạc đến há hốc mồm, nhìn Hồ Đào rồi lại nhìn người đồng nghiệp đang đứng trước mặt với ánh mắt khắt khe.
Bọn họ nói rằng ông ta không thể có một đứa con gái đẹp như vậy là bởi chưa nhìn thấy dáng vẻ ngày còn trẻ của ông ta. Ngay cả mẹ Hồ Đào cũng nói rằng vẻ đẹp của cô đều được di truyền từ cha ruột.
Người cha ruột phong lưu phóng khoáng, ôm trong mình một đống nợ đào hoa.
Trái tim Hồ Đào bắt đầu cảm thấy khó chịu, co thắt lại, khó chịu vô cùng.
Cô đã từng rất hận ông ta, từng thầm nguyền rủa ông ta, mong rằng ông ta sẽ ngay lập tức biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng đến ngày hôm nay, khi cô nhìn thấy ông ta trong dáng vẻ túng quẫn và cơ hàn như vậy, thấy số phận đối xử với ông ta tàn nhẫn như vậy, thấy ông ta bị cuộc đời xô tới bước đường cùng, người không ra người, quỷ không ra quỷ, mất đi tự trọng, tôn nghiêm mà khom lưng uốn gối, trên mặt, trên người đều là những vết sẹo xấu xí, cô vẫn phải thừa nhận một điều.
Cuối cùng thì cô vẫn đau lòng khi thấy ông ta có cuộc sống tồi tệ như thế.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, có lẽ trên đời này không có bất cứ loại thù hận nào thắng được mối quan hệ huyết thống.
Sau tiết thể dục, Hồ Đào cảm thấy thái độ của những người xung quanh đối với cô bỗng xoay chuyển 180 độ.
Cô vừa bước vào phòng học, cả lớp ngay lập tức lặng ngắt như tờ. Sự im lặng có chủ ý đó đối lập hoàn toàn với tiếng nói chuyền ồn ào ở ngoài hành lang, khiến người ta xấu hổ đến lạ thường. Trong không khí ngột ngạt như vậy, Hồ Đào cố gắng tỏ ra thờ ơ, bình thản ngồi vào chỗ.
Trong khoảnh khắc Hồ Đào ngồi xuống, bạn cùng bàn của cô liền đưa tay kéo dịch cái bàn của mình ra, chân bàn ma sát mới mặt sàn tạo ra thanh âm “kèn kẹt” khó nghe. Cùng lúc đó, những người xung quanh Hồ Đào đều không chút kiêng nể mà lùi ra xa cô.
Hồ Đào không nói gì, lấy ra sách bài tập và bút máy, bắt đầu làm bài.
Cũng không biết phản ứng của Hồ Đào tại sao lại chọc tức bọn họ, bắt đầu có người lớn giọng nói: “Cố gắng học tập thế cơ à, giả vờ vừa thôi!”
“Tưởng là đại tiểu thư cơ mà, nhà có tiền cũng cần phải nỗ lực học hành sao?”
“Đám bảo vệ ở trường mình đều là một lũ ruồi bọ nhà quê!”
“Chúng vậy, tôi từng thấy bọn họ moi đất sau đó lại lấy tay móc mũi! Tởm gần chết! Nhìn mà thấy buồn nôn!”
Hồ Đào nhanh chóng làm xong đề trắc nghiệm trong sách bài tập, hoàn thành nội dung của buổi hôm tay. Cô bình thản đóng sách lại, mở cặp lấy tai nghe, cắm vào cuộn băng từ Tiếng Anh, đeo tai nghe bắt đầu học từ mới.
“Apple”, quả táo.
Hôm nay vừa hay là thứ sáu, cô không cần quét dọn vệ sinh ở con đường phía sau khu giảng dạy. Hồ Đào đeo cặp sách bước ra khỏi trường, khi đi qua cổng bảo vệ, cô vẫn không hề bước chậm lại nhưng người đàn ông đó vẫn nhanh chóng lên tiếng gọi cô: “Dương Đào!”
Hồ Đào dừng lại.
Cô nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cửa, dù lưng đã còng đi nhiều nhưng ông ta vẫn rất cao, đỉnh đầu gần chạm tới nóc cửa.
Hồ Đào đứng thẳng lưng, nói: “Những lời ông nói năm đó, bây giờ ông không còn nhớ được chữ nào sao?”
Ông ta nổi cơn thịnh nộ chỉ vào mặt Hồ Đào và mẹ cô, điên cuồng hét lên: “Biến! Cút đi!”
Hồ Đào tiếp tục nói, giọng nói mang theo sự mệt mỏi và ảo não không hề phù hợp với lứa tuổi của cô: “Nếu đã chẳng có duyên, vậy cũng không nên cưỡng cầu. Tôi và mẹ đều đang sống rất tốt, mong ông đừng tới quấy rầy nữa.”
Cô nói xong mới phát hiện có rất nhiều bạn học đang vây quanh mình. Ánh mắt của bọn họ từ sự tò mò như lúc sáng biến thành sự độc địa trần trụi.
Hồ Đào không thèm để ý đến bọn họ, bước ra khỏi cổng đi về nhà.
Khi Hồ Đào về đến nhà, cô cũng không nói chuyện này với mẹ.
“Coi như vừa mơ một giấc đi.” Cô tự nhủ với mình như vậy.
Nhưng khi Hồ Đào quay lại trường vào thứ hai, cô mới biết chuyện này không kết thúc dễ dàng như vật. Cô nhạy bén phát hiện ra rằng không chỉ có bạn cùng lớp với cô mà cả trường đều cố ý tẩy chay cô. Những người bình thường không quá thân thiết với cô nhưng khi gặp mặt vẫn nhiệt tình chào hỏi bây giờ đều bốc hơi hết, không còn bất kì ai cả. Cho dù cô đi đến đâu đều sẽ có người chỉ chỉ trỏ trỏ, né xa cô ba bước.
Những người đó chúi đầu vào nhau thầm thì no nhỏ, nhưng bản tính xấu xa của con người lại bị phóng đại đến vô cùng.
“Cậu biết gì chưa, ba nó là bảo vệ của trường mình đấy.”
“Vậy mà nó còn dám hếch lỗ mũi trên trời, bày ra dáng vẻ ngạo mạn như thế hả?”
“……”
“Này này, biết Hồ Đào lớp A3 không? Thật ra nó vốn không phải họ Hồ, mẹ nó là con giáp thứ mười ba, được một đại gia bao nuôi đấy!”
“Thật sao?”
“Chính xác một nghìn phần trăm! Ai cũng biết chuyện đó mà!”
“Đúng vậy, không có lửa làm sao có khói, trông nó cũng không phải loại tốt đẹp gì!”
“Cái con Hồ Đào đấy à? Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy nó xinh cả, mấy cậu không thấy nửa mặt trái của nó không cân với nửa mặt phải sao?
“Không biết nó là cái thể loại gì nữa!”
“Loại mặt dày!”
Nếu trên thế giới này có thứ được truyền đi nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng thì đó chắc chắn là những tin đồn nhảm.
Và cả sự đố kị, ghen ghét đầy dơ bẩn và u ám.
“Trò hề” này kéo dài trong một khoảng thời gian rất lâu, cuộc sống trong trường vốn buồn tẻ và nhàm chán, cũng chỉ có những tin đồn vô tội vạ mới có thể trở thành câu chuyện làm quà trong mỗi bữa ăn, được nhai đi nhai lại không biết mệt.
Hồ Đào mỗi ngày đều cô độc một thân một mình, hờ hững, thờ ơ với những chuyện thị phi xung quanh đã trở thành một thói quen của cô. Cô chưa từng kể với mẹ về những chuyện xảy ra trong trường. Mẹ cô đã tái hôn rồi, mặc dù ông Hồ Cận đối xử với hai mẹ con Hồ Đào rất tốt, nhưng mẹ cô vẫn có quá nhiều chuyện phải bận lòng.
Ví dụ như Hồ Lâm – đứa con của ông Hồ Cận với người vợ trước, kém Hồ Đào ba tuổi, đang học tiểu học. Vì mẹ mất sớm nên từ nhỏ Hồ Lâm được Hồ Cận nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối, vừa kiêu ngạo vừa điêu ngoa, đối xử với mẹ con Hồ Đào với thái độ vô cùng hống hách, tìm mọi cách để đuổi hai người họ ra khỏi nhà.
Hồ Đào nghĩ, bản tính hiền lành, đối xử tốt bụng với những người xung quanh của cô sắp bị Hồ Lâm chèn ép đến mức biến thành độc ác rồi.
5.
Hồ Đào không ngờ được rằng, mọi chuyện thế mà lại kết thúc một cách rất qua loa.
Người đàn ông kia xin thôi việc.
Một ngày nọ, khi bước qua cổng trường, không hiểu vì lí do gì mà cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt xuyên qua cửa kính dơ dáy nhìn vào phòng bảo vệ, thấy ba người bảo vệ đang ngồi đánh bài. Người trẻ tuổi nhất nhìn thấy cô liền nói: “Ba cô nghỉ việc rồi.”
Hồ Đào không nói gì
Cô không nói “Đó không phải ba tôi”, cũng không hỏi “Ông ta đi đâu rồi” hay “Ông ta có nhắn lại lời nào không”, cô vẫn bình thản kéo quai cặp sách, bước qua cổng trường đi vào lớp.
Hôm đó, sau khi tan học, Hồ Đào không đi quét dọn vệ sinh.
Cô đi lên sân thượng của trường, đã tan học được một lúc rồi, cả trường đều trở nên im ắng vắng vẻ.
Người ta thường nói rằng ông trời rất công bằng, nếu lấy đi của bạn thứ gì sẽ đền bù cho bạn thứ khác.
Vậy ông trời đã đền bù thứ gì cho cô?
Hồ Đào đứng một mình trước bức tường trên sân thượng, gió thổi tung mái tóc cô, từng lọn tóc đen bay bay trong gió, cô chậm chạp nghĩ, ông trời đã đền bù thứ gì cho mình chứ?
“Cậu đứng dáng này là đang bắt chước Rose trong phim “Titanic” đúng không?
ROSE
Một giọng cười như có như không vang lên, một viên đá lăn đến bên chân Hồ Đào.
Hồ Đào quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Hướng Tự, cô cũng chẳng mấy bất ngờ.
Anh xỏ tay trong túi quần đồng phục, đeo cặp chéo một bên vai, đi về phía Hồ Đào. Anh đội trên đầu chiếc mũ lưỡi trai màu đen, dây chuyền vàng trên cổ theo cử động của anh mà phát ra tiếng “loảng xoảng.”
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nghe thấy người ta bàn tán về chuyện của cậu