Chương : 30
3.
Trước khi bước vào kỳ học cao học đầu tiên, Lâm Hướng Tự vất vả lắm mới được nghỉ hai ngày, đang nằm ở nhà trùm chăm kín đầu ngủ li bì thì nhận được cuộc điện thoại của bạn cùng phòng Phương Tử Vọng: “Người anh em! Giang hồ cần cứu viện!
Lâm Hướng Tự đang thả lỏng tay chân nằm thành hình chữ “Đại”(大) trên giường lớn, nghe thấy vậy thì trở mình: “Nói tiếng người xem nào.”
“Cậu giúp tôi tới sân bay đón một người với, là con gái nuôi của bà hàng xóm của em gái của em dâu của cha dượng của tôi, hôm nay vừa tới Washington nên nhờ tôi quan tâm giúp đỡ một chút. Mà trọng trách cứu vớt, bảo vệ đóa hoa của tổ quốc thì đương nhiên là tôi không thể từ chối rồi… Cậu ra sân bay đón người ta hộ tôi nhé?”
“Gì mà loạn cào cào lên thế,” Lâm Hướng Tự vùi mình trên đệm, vất vả lắm mới ngẩng đầu lên, thở hắt ra: “Sao cậu không tự mình đi đón người ta đi?”
“Tối qua tôi lái xe đến nhà bạn, bị đâm phải lan can, tôi xem lịch vạn niên thì thấy mấy ngày này trong năm vận số của tôi rất xui xẻo, kỵ đi ra đường, tôi sợ đến mức bây giờ vẫn còn đang ngồi xổm trong nhà người khác không dám bước ra khỏi cửa đây.”
Lâm Hướng Tự quả thực không muốn để ý tới anh ấy nữa, khinh thường nói: “Làm ơn đi, người anh em này, ba mẹ cậu khổ cực vất vả lắm mới nuôi được cậu đến 24 tuổi, cho cậu qua cả bên kia đại dương để học thành tài, chứ không phải đưa cậu đến đây để truyền bá tư tưởng phong kiến mê tín đâu.”
“Tôi nói thật mà, cậu cũng biết đấy, năm nay là năm hạn của tôi, tôi vừa mở cửa nhà ra đã ngã chổng vó, may vẫn yên ổn vì được Bồ Tát phù hộ. Đúng là lúc hoạn nạn mới biết ai thật lòng, ai là anh em tốt mà!”
Lâm Hướng Tự ngó lơ mấy lời nịnh bợ, hỏi: “Mấy giờ bắt đầu bay?”
“Bây giờ là 9 giờ sáng theo giờ Trung Quốc, có nghĩa là,” Phương Tử Vọng nuốt nước bọt: “Còn nửa tiếng nữa là hạ cánh.”
“Cậu đùa tôi à?” Lâm Hướng Tự ngồi bật dậy, “Cô gái kia cũng thật đáng thương, tự nhiên lại nhờ phải người không đáng tin cậy như cậu.”
Lâm Hướng Tự vội vàng mặc áo hoodie vào, lúc cầm chìa khóa xe thì cũng tiện tay cầm theo bánh quy và chocolate để trên bàn mà anh vừa mua ở siêu thị hôm qua.
Lâm Hướng Tự rồ ga phóng xe đến sân bay với tốc độ như gió bão. Ban đêm, sân bay rất lạnh, có một cô gái đang ở gần cửa ra vào, bên người là hai chiếc va li ba mươi cân, đứng đọc sách dưới cột đèn đường.
Lâm Hướng Tự thở phào nhẹ nhõm, đi đến hỏi: “Xin chào, em là Cố Sầm phải không?”
Cô gái đang cúi mặt đọc sách nghe vậy thì ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hướng Tự cảm thấy dường như thời gian đang ngừng lại.
Cô gái đó mặc chiếc áo phông màu trắng, quần cao bồi dài màu đen, trên lưng đeo một chiếc ba lô vải buồm, mặt mày như họa, vầng trán trơn bóng, khuôn mặt không trang điểm tựa như tiên nữ không vướng bụi trần.
Cố Sầm mỉm cười nói: “Xin chào, anh là Phương Tử Vọng sao?”
“Không phải, anh là bạn cùng phòng của cậu ta, cậu ta bận chút việc nên anh đến đón em.” Lâm Hướng Tự đưa đồ ăn vặt trong tay cho cô ấy: “Đồ ăn trên máy bay chắc cũng khó nuốt, em ăn cái này lót dạ trước đi. Anh là Lâm Hướng Tự.”
“‘Lâm"(林) là hai chữ ‘Mộc"(木) ghép lại ạ?”
“Phải,” Lâm Hướng Tự thất thần, giúp Cố Sầm kéo hai va li hành lý, “Em muốn ăn gì, cơm Tây hay đồ ăn Trung Quốc?”
“Không cần đâu, em cũng không đói lắm.” Cố Sầm khách sáo nói.
Lâm Hướng Tự bất chợt dừng chân, không nói câu gì.
Cố Sầm không rõ nguyên do nhưng cũng dừng lại chờ Lâm Hướng Tự. Hai giây sau, bụng cô phát ra tiếng ‘òng ọc’.
Lâm Hướng Tự mỉm cười, tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe. Cố Sầm mặt đỏ bừng, nhắm mắt nhắm mũi đi theo Lâm Hướng Tự, nói lí nhí: “…Đồ ăn Trung Quốc.”
Lâm Hướng Tự quyết định lúc về sẽ nói với Phương Tử Vọng rằng hôm nay anh ấy không tới sân bay đón người đúng là quá đáng tiếc, cô gái này quả thực là một bảo bối.
Lâm Hướng Tự lái xe đưa Cố Sầm đi ăn buffet đồ Trung Quốc. Cô ấy đúng là đang rất đói, số đĩa trên bàn thậm chí có thể xếp được thành một hòn núi nhỏ. Cố Sầm trộm nhìn Lâm Hướng Tự, thấy anh đang chăm chú nhìn ô cửa sổ phía sau cô ấy, sắc mặt hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.
Cố Sầm giơ tay huơ huơ trước mặt Lâm Hướng Tự: “Hello?”
Lâm Hướng Tự lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười với cô ấy: “Còn muốn ăn gì nữa không? Bên cạnh nhà hàng này có một quán trà sữa, anh đi mua cho em nhé?”
Chỗ ở của Cố Sầm chỉ cách Lâm Hướng Tự một quảng trường. Sau khi đưa cô ấy về nhà, Lâm Hướng Tự quay lại ngồi một mình trên xe, gục đầu vào tay lái một hồi lâu không động đậy.
Lúc lâu sau, anh mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, cắm chìa khóa khởi động xe, thế nhưng khởi động đến ba lần vẫn không được.
Đôi tay anh không ngừng run rẩy, anh thở dài một hơi rồi dựa người vào ghế lái. Ngập ngừng một lát, anh nhắn cho Hồ Đào một tin: “Cậu rảnh không? Tôi gọi cho cậu nhé?
Sau khi tốt nghiệp, kết thúc kỳ thực tập, Hồ Đào chính thức trở thành giáo viên dạy Tiếng Anh. Tiết dạy của cô không nhiều lắm, nhưng dù sao thì đi làm cũng cần phải tuân thủ quy định, thế nên mỗi lần Lâm Hướng Tự muốn gọi điện cho cô đều nhắn tin trước xem cô có tiện nghe máy hay không.
Hồ Đào trực tiếp gọi điện cho anh: “Tôi rảnh.”
Lâm Hướng Tự nắm chặt điện thoại, không biết nên mở lời ra sao, anh trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Hôm nay tôi gặp một cô gái có dáng vẻ…rất giống cậu ấy.”
Hồ Đào nhất thời không kịp phản ứng: “Ai cơ?”
“……Nhiên Nhiên.”
Lâm Hướng Tự chua xót nhếch miệng cười, anh đang cười nhạo chính bản thân luôn tự lừa mình dối người.
Hồ Đào im lặng một lúc, không biết nên nói gì: “Rất giống sao?”
“Rất giống,” Lâm Hướng Tự nói: “Nhưng lại là hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Vậy cậu tính sao?”
“Tôi không tính toán gì cả,” Lâm Hướng Tự đáp lại với ngữ điệu chậm rãi, anh nhàn nhạt nói, “Vừa nãy tôi ngồi đối diện cô ấy, nhìn cô ấy ăn cơm ngon lành, tôi lại chợt nghĩ rằng, nếu Nhiên Nhiên vẫn còn ở đây, thì nhất định cũng sẽ vui vẻ như thế.”
Vậy cậu có vui vẻ không? Hồ Đào khe khẽ thầm hỏi trong lòng, cậu vẫn sống trên thế giới dịu dàng này như cũ, có thấy vui vẻ hay không?
“Cậu đừng đau lòng.” Cô nói.
“Tôi không đau lòng mà.”
“Cậu có.” Hồ Đào nói
“Tôi…” Lâm Hướng Tự muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài khe khẽ, “Hồ Đào, cậu biết không, tôi hy vọng thời gian có thể quay ngược lại biết bao, tôi chấp nhận từ bỏ mọi thứ, thậm chí có thể dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy sự bình an cho cậu ấy.”
Sau khi Hứa Nhiên Nhiên gặp nạn, Lâm Hướng Tự dường như không hề nhắc đến cô ấy. Không phải đã lãng quên, cũng không phải đang trốn tránh, mà anh đang cố giấu diếm nỗi đau này. Vết thương đau đớn nhất nằm tận nơi đáy lòng sẽ ngày càng khắc sâu vào sinh mệnh theo từng tháng năm, thời gian càng dài lâu, thì vết thương đó sẽ càng chảy máu đầm đìa.
Anh không muốn đem miệng vết thương của mình cho người khác thấy, sợ sẽ kinh động đến linh hồn của người đã khuất ở chốn thiên đàng thiêng liêng.
Anh không cho phép mình được sống tốt, bởi muốn trừng phạt bản thân vì vẫn còn may mắn sống sót trên đời.
Hứa Nhiên Nhiên sẽ luôn trẻ trung xinh đẹp như trong những tấm ảnh vẫn hoài được lưu giữ, cô ấy sẽ chẳng bao giờ già đi.
Sinh mệnh của cô ấy bất chợt kết thúc ở tuổi hai mươi, thời khắc rực rỡ nhất của một đóa hoa đang nở rộ.
Thế nhưng cô ấy sẽ luôn sống mãi trong sinh mệnh của anh, mãi mãi.
******
Trước khi bước vào kỳ học cao học đầu tiên, Lâm Hướng Tự vất vả lắm mới được nghỉ hai ngày, đang nằm ở nhà trùm chăm kín đầu ngủ li bì thì nhận được cuộc điện thoại của bạn cùng phòng Phương Tử Vọng: “Người anh em! Giang hồ cần cứu viện!
Lâm Hướng Tự đang thả lỏng tay chân nằm thành hình chữ “Đại”(大) trên giường lớn, nghe thấy vậy thì trở mình: “Nói tiếng người xem nào.”
“Cậu giúp tôi tới sân bay đón một người với, là con gái nuôi của bà hàng xóm của em gái của em dâu của cha dượng của tôi, hôm nay vừa tới Washington nên nhờ tôi quan tâm giúp đỡ một chút. Mà trọng trách cứu vớt, bảo vệ đóa hoa của tổ quốc thì đương nhiên là tôi không thể từ chối rồi… Cậu ra sân bay đón người ta hộ tôi nhé?”
“Gì mà loạn cào cào lên thế,” Lâm Hướng Tự vùi mình trên đệm, vất vả lắm mới ngẩng đầu lên, thở hắt ra: “Sao cậu không tự mình đi đón người ta đi?”
“Tối qua tôi lái xe đến nhà bạn, bị đâm phải lan can, tôi xem lịch vạn niên thì thấy mấy ngày này trong năm vận số của tôi rất xui xẻo, kỵ đi ra đường, tôi sợ đến mức bây giờ vẫn còn đang ngồi xổm trong nhà người khác không dám bước ra khỏi cửa đây.”
Lâm Hướng Tự quả thực không muốn để ý tới anh ấy nữa, khinh thường nói: “Làm ơn đi, người anh em này, ba mẹ cậu khổ cực vất vả lắm mới nuôi được cậu đến 24 tuổi, cho cậu qua cả bên kia đại dương để học thành tài, chứ không phải đưa cậu đến đây để truyền bá tư tưởng phong kiến mê tín đâu.”
“Tôi nói thật mà, cậu cũng biết đấy, năm nay là năm hạn của tôi, tôi vừa mở cửa nhà ra đã ngã chổng vó, may vẫn yên ổn vì được Bồ Tát phù hộ. Đúng là lúc hoạn nạn mới biết ai thật lòng, ai là anh em tốt mà!”
Lâm Hướng Tự ngó lơ mấy lời nịnh bợ, hỏi: “Mấy giờ bắt đầu bay?”
“Bây giờ là 9 giờ sáng theo giờ Trung Quốc, có nghĩa là,” Phương Tử Vọng nuốt nước bọt: “Còn nửa tiếng nữa là hạ cánh.”
“Cậu đùa tôi à?” Lâm Hướng Tự ngồi bật dậy, “Cô gái kia cũng thật đáng thương, tự nhiên lại nhờ phải người không đáng tin cậy như cậu.”
Lâm Hướng Tự vội vàng mặc áo hoodie vào, lúc cầm chìa khóa xe thì cũng tiện tay cầm theo bánh quy và chocolate để trên bàn mà anh vừa mua ở siêu thị hôm qua.
Lâm Hướng Tự rồ ga phóng xe đến sân bay với tốc độ như gió bão. Ban đêm, sân bay rất lạnh, có một cô gái đang ở gần cửa ra vào, bên người là hai chiếc va li ba mươi cân, đứng đọc sách dưới cột đèn đường.
Lâm Hướng Tự thở phào nhẹ nhõm, đi đến hỏi: “Xin chào, em là Cố Sầm phải không?”
Cô gái đang cúi mặt đọc sách nghe vậy thì ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hướng Tự cảm thấy dường như thời gian đang ngừng lại.
Cô gái đó mặc chiếc áo phông màu trắng, quần cao bồi dài màu đen, trên lưng đeo một chiếc ba lô vải buồm, mặt mày như họa, vầng trán trơn bóng, khuôn mặt không trang điểm tựa như tiên nữ không vướng bụi trần.
Cố Sầm mỉm cười nói: “Xin chào, anh là Phương Tử Vọng sao?”
“Không phải, anh là bạn cùng phòng của cậu ta, cậu ta bận chút việc nên anh đến đón em.” Lâm Hướng Tự đưa đồ ăn vặt trong tay cho cô ấy: “Đồ ăn trên máy bay chắc cũng khó nuốt, em ăn cái này lót dạ trước đi. Anh là Lâm Hướng Tự.”
“‘Lâm"(林) là hai chữ ‘Mộc"(木) ghép lại ạ?”
“Phải,” Lâm Hướng Tự thất thần, giúp Cố Sầm kéo hai va li hành lý, “Em muốn ăn gì, cơm Tây hay đồ ăn Trung Quốc?”
“Không cần đâu, em cũng không đói lắm.” Cố Sầm khách sáo nói.
Lâm Hướng Tự bất chợt dừng chân, không nói câu gì.
Cố Sầm không rõ nguyên do nhưng cũng dừng lại chờ Lâm Hướng Tự. Hai giây sau, bụng cô phát ra tiếng ‘òng ọc’.
Lâm Hướng Tự mỉm cười, tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe. Cố Sầm mặt đỏ bừng, nhắm mắt nhắm mũi đi theo Lâm Hướng Tự, nói lí nhí: “…Đồ ăn Trung Quốc.”
Lâm Hướng Tự quyết định lúc về sẽ nói với Phương Tử Vọng rằng hôm nay anh ấy không tới sân bay đón người đúng là quá đáng tiếc, cô gái này quả thực là một bảo bối.
Lâm Hướng Tự lái xe đưa Cố Sầm đi ăn buffet đồ Trung Quốc. Cô ấy đúng là đang rất đói, số đĩa trên bàn thậm chí có thể xếp được thành một hòn núi nhỏ. Cố Sầm trộm nhìn Lâm Hướng Tự, thấy anh đang chăm chú nhìn ô cửa sổ phía sau cô ấy, sắc mặt hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.
Cố Sầm giơ tay huơ huơ trước mặt Lâm Hướng Tự: “Hello?”
Lâm Hướng Tự lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười với cô ấy: “Còn muốn ăn gì nữa không? Bên cạnh nhà hàng này có một quán trà sữa, anh đi mua cho em nhé?”
Chỗ ở của Cố Sầm chỉ cách Lâm Hướng Tự một quảng trường. Sau khi đưa cô ấy về nhà, Lâm Hướng Tự quay lại ngồi một mình trên xe, gục đầu vào tay lái một hồi lâu không động đậy.
Lúc lâu sau, anh mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, cắm chìa khóa khởi động xe, thế nhưng khởi động đến ba lần vẫn không được.
Đôi tay anh không ngừng run rẩy, anh thở dài một hơi rồi dựa người vào ghế lái. Ngập ngừng một lát, anh nhắn cho Hồ Đào một tin: “Cậu rảnh không? Tôi gọi cho cậu nhé?
Sau khi tốt nghiệp, kết thúc kỳ thực tập, Hồ Đào chính thức trở thành giáo viên dạy Tiếng Anh. Tiết dạy của cô không nhiều lắm, nhưng dù sao thì đi làm cũng cần phải tuân thủ quy định, thế nên mỗi lần Lâm Hướng Tự muốn gọi điện cho cô đều nhắn tin trước xem cô có tiện nghe máy hay không.
Hồ Đào trực tiếp gọi điện cho anh: “Tôi rảnh.”
Lâm Hướng Tự nắm chặt điện thoại, không biết nên mở lời ra sao, anh trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Hôm nay tôi gặp một cô gái có dáng vẻ…rất giống cậu ấy.”
Hồ Đào nhất thời không kịp phản ứng: “Ai cơ?”
“……Nhiên Nhiên.”
Lâm Hướng Tự chua xót nhếch miệng cười, anh đang cười nhạo chính bản thân luôn tự lừa mình dối người.
Hồ Đào im lặng một lúc, không biết nên nói gì: “Rất giống sao?”
“Rất giống,” Lâm Hướng Tự nói: “Nhưng lại là hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Vậy cậu tính sao?”
“Tôi không tính toán gì cả,” Lâm Hướng Tự đáp lại với ngữ điệu chậm rãi, anh nhàn nhạt nói, “Vừa nãy tôi ngồi đối diện cô ấy, nhìn cô ấy ăn cơm ngon lành, tôi lại chợt nghĩ rằng, nếu Nhiên Nhiên vẫn còn ở đây, thì nhất định cũng sẽ vui vẻ như thế.”
Vậy cậu có vui vẻ không? Hồ Đào khe khẽ thầm hỏi trong lòng, cậu vẫn sống trên thế giới dịu dàng này như cũ, có thấy vui vẻ hay không?
“Cậu đừng đau lòng.” Cô nói.
“Tôi không đau lòng mà.”
“Cậu có.” Hồ Đào nói
“Tôi…” Lâm Hướng Tự muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài khe khẽ, “Hồ Đào, cậu biết không, tôi hy vọng thời gian có thể quay ngược lại biết bao, tôi chấp nhận từ bỏ mọi thứ, thậm chí có thể dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy sự bình an cho cậu ấy.”
Sau khi Hứa Nhiên Nhiên gặp nạn, Lâm Hướng Tự dường như không hề nhắc đến cô ấy. Không phải đã lãng quên, cũng không phải đang trốn tránh, mà anh đang cố giấu diếm nỗi đau này. Vết thương đau đớn nhất nằm tận nơi đáy lòng sẽ ngày càng khắc sâu vào sinh mệnh theo từng tháng năm, thời gian càng dài lâu, thì vết thương đó sẽ càng chảy máu đầm đìa.
Anh không muốn đem miệng vết thương của mình cho người khác thấy, sợ sẽ kinh động đến linh hồn của người đã khuất ở chốn thiên đàng thiêng liêng.
Anh không cho phép mình được sống tốt, bởi muốn trừng phạt bản thân vì vẫn còn may mắn sống sót trên đời.
Hứa Nhiên Nhiên sẽ luôn trẻ trung xinh đẹp như trong những tấm ảnh vẫn hoài được lưu giữ, cô ấy sẽ chẳng bao giờ già đi.
Sinh mệnh của cô ấy bất chợt kết thúc ở tuổi hai mươi, thời khắc rực rỡ nhất của một đóa hoa đang nở rộ.
Thế nhưng cô ấy sẽ luôn sống mãi trong sinh mệnh của anh, mãi mãi.
******