Chương : 42
2.
Cuối tuần tiếp theo, Lâm Hướng Tự cuối cùng cũng xử lý xong công việc. Công ty của anh đã thương lượng thành công về chuyện hợp tác với Đài truyền hình Trung ương cho một chiến dịch quảng cáo dịch vụ công ích, ai nấy đều tươi cười vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lâm Hướng Tự tranh thủ lúc rảnh rỗi tới đến viện thăm Hồ Đào, sắc mặt của cô bây giờ đã hồng hào hơn một chút
“Hồ Lâm đâu rồi?” Anh hỏi.
“Vừa đến xong, chắc đang đi gặp bác sĩ.”
“Cậu thấy sao rồi?”
“Cũng ổn rồi,” Hồ Đào nói, “Bác sĩ nói không còn gì đáng lo ngại nữa, tôi sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Lâm Hướng Tự gật gật đầu rồi kéo ghế ngồi xuống. Thấy Hồ Đào không có việc gì để làm, anh lấy điện thoại ra mở nhạc cho cô nghe.
Lâm Hướng Tự thực sự rất hiểu Hồ Đào, cho dù cô đói bụng hay khát nước, không cần phải nói câu nào Lâm Hướng Tự cũng đưa đồ đến trước mặt cô.
Hồ Đào không biết nên nói gì: “Cậu…..”
Lâm Hướng Tự mỉm cười nhàn nhạt.
Hồ Đào hỏi anh: “Có phải tôi đang làm phiền cậu lắm không?”
“Không mà,” Lâm Hướng Tự nói, “Đã từng có một khoảng thời gian tôi vô cùng rối ren và khổ sở, khi đó là cậu đã ở bên tôi.”
Lâm Hướng Tự ngồi bóc bưởi cho Hồ Đào. Ngón tay của anh thon dài nhưng lại rất khỏe, chẳng mất bao lâu anh đã có thể tách quả bưởi thành từng múi, sau đó từ từ bóc vỏ đặt lên đĩa trái cây.
Hồ Đào phồng má ăn bưởi, cô gầy đi rất nhiều, trên người còn quấn đầy băng gạc, nhìn qua trông có vẻ rất giống một xác ướp. Không ai nói gì, cả phòng bệnh im lặng như tờ.
Anh bóc miếng nào cô ăn miếng đấy, cuối cùng Hồ Đào giơ tay đầu hàng: “Không ăn nổi nữa đâu.”
Lâm Hướng Tự vừa định mở lời thì cửa phòng bệnh bị mở ra, Bạch Đông Viễn cầm bài tú lơ khơ đi vào, đóng cửa lại rồi hỏi: “Chơi bài không?”
Lâm Hướng Tự: “…..”
Hồ Đào: “…..”
Hồ Đào hỏi: “Chơi thế nào?”
Lâm Hướng Tự hỏi: “Trong bệnh viện được đánh bài sao?”
“Không sao đâu,” Bạch Đông Viễn nói, “Đây là phòng VIP, làm gì có ai kiểm tra.”
Hồ Đào có vẻ rất hứng thú với bài tú lơ khơ: “Chơi thế nào vậy?”
“Có nhiều cách chơi lắm,” Bạch Đông Viễn nói, “Cậu bảo Lâm Hướng Tự dạy cho, từ trước đến nay cậu ta chưa từng thua ván nào.”
Hồ Đào quay sang nhìn Lâm Hướng Tự: “Cậu lợi hại vậy sao?”
Lâm Hướng Tự cười: “Mỗi lần thắng đều bị các cậu ăn hết sạch tiền.”
Bạch Đông Viễn giải thích cho Hồ Đào: “Cậu ta giỏi toán lắm, ra con nào nhớ luôn con nấy rồi tính bài của mọi người, chơi bài với cậu ta chán chết đi được.”
“Vậy hai chúng ta chơi thôi.” Hồ Đào nói.
Lâm Hướng Tự trừng mắt lườm Bạch Đông Viễn một cái, Bạch Đông Viễn cười haha, tiếp tục giải thích cho Hồ Đào: “Chúng ta có thể chơi trò ‘Tên khốn’, ai thua thì dán lên trán một tờ ghi ‘Tên khốn’. Trò này không cần kỹ thuật mà hoàn toàn dựa vào vận may.”
Một lát sau, Hồ Đào thua thảm hại, trên mặt dán đầy những tờ giấy màu sắc sặc sỡ. Cô thổi một hơi, mấy tờ giấy trên mặt bay phất phơ.
Lâm Hướng Tự lấy điện thoại ra chụp lại cho cô một bức ảnh.
“Cho tôi xem nào.” Hồ Đào tò mò ngó sang.
Lâm Hướng Tự đưa điện thoại cho cô. Điện thoại của anh rất tối giản, không có nhiều ứng dụng lung tung, ảnh chụp cũng rất ít, Hồ Đào lướt xem, dựa vào mốc thời gian, thấy được những bức ảnh anh chụp khi còn ở Mỹ.
Hồ Đào bấm mở một bức ảnh, hỏi Lâm Hướng Tự: “Ảnh này chụp lúc nào vậy?”
Lâm Hướng Tự vừa tráo bài vừa ngó sang nhìn, trả lời cô: “Chụp khi còn ở Mỹ, lúc đó chúng ta gặp phải bão tuyết, bị mắc kẹt trong tuyết, cậu nói rằng muốn chết trong sự xinh đẹp nên tôi đã chụp lại bức ảnh này.”
Hồ Đào nhìn gương, cực kỳ chán nản nói: “Tôi thấy khi đó tôi cũng xinh phết đấy chứ.”
“Bây giờ cậu đang là bệnh nhân mà,” Lâm Hướng Tự an ủi cô, sau đó lại suy nghĩ vài giây rồi sửa lời, “Nhưng cậu lúc nào cũng đẹp.”
Hồ Đào nghe thế thì vui vẻ ra mặt.
Bạch Đông Viễn ngồi cạnh bày ra vẻ mặt kỳ thị, đẩy mắt kính lên, ngồi xổm xuống, cực kỳ chăm chú nhìn gai ốc đang nổi lên của mình.
Qua một vài ngày sau, vì cơ thể không còn vấn đề gì nghiêm trọng nên Hồ Đào chủ động xin xuất viện.
“Ở đây buồn lắm.” Cô bực bội nói, “Tôi chỉ mất trí nhớ thôi chứ có phải bị điên đâu!”
Bác sĩ tỏ vẻ rất cảm thông, hơn nữa còn mong người nhà mau chóng xử lý xong thủ tục xuất viện, còn dặn dò thêm: “Để cô ấy ra ngoài nhiều sẽ rất có lợi có tâm lý của cô ấy, nếu không cứ để cảm xúc ứ đọng trong lòng sẽ càng dễ xảy ra chuyện.”
Sau khi ra viện, vấn đề tiếp theo cần lo là chỗ ở của cô.
“Trước kia tôi ở đâu?” Hồ Đào hỏi.
“Cậu ở……”
Lâm Hướng Tự còn chưa nói xong đã bị Hồ Lâm ngắt lời: “Chị là chị của em, đương nhiên là ở nhà em rồi.”
Hồ Đào nghi hoặc đưa mắt nhìn Lâm Hướng Tự, Lâm Hướng Tự thầm nghĩ cô mới khỏi bệnh cũng cần người chăm sóc nên không nói thêm gì.
Lâm Hướng Tự lái xe đưa Hồ Đào và Hồ Lâm về đến cửa nhà, khi xuống xe, Lâm Hướng Tự đưa cho hai người chiếc bánh kem đặt trên ghế phụ. Thái độ của Hồ Lâm với anh khi tốt khi xấu, biết đó là bánh Tiramisu Hồ Đào thích nhất, cô ta nhận lấy, miễn cưỡng nói: “Cảm ơn.”
Ngày hôm sau, Lâm Hướng Tự nhận được một cuộc điện thoại của Hồ Đào.
“Tôi nhờ cậu một việc được không, xin cậu đấy?” Cô nói.
Lâm Hướng Tự thở dài: “Như bây giờ không tốt sao?”
“Tôi muốn lấy lại ký ức, cậu giúp tôi được không?” Cô nói, “Hồ Lâm không chịu giúp tôi, tôi cũng chẳng biết tại sao nữa. Không phải bọn tôi là chị em sao? Quan hệ của tôi với con bé tệ lắm à?”
“Không phải đâu,” Lâm Hướng Tự cười tự giễu, “Cậu thật sự muốn nhớ lại sao? Có lẽ cũng chẳng tốt đẹp gì.”
“Sao có thể không tốt đẹp chứ?” Hồ Đào cười, “Tôi sống một thân một mình trên đời này, trong lòng chắc chắn sẽ có một người làm điểm tựa cho cuộc sống của tôi.”
Lâm Hướng Tự trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật gậy đầu: “Được, tôi đồng ý với cậu.”
Buổi chiều, Lâm Hướng Tự đi đón Hồ Đào. Hôm nay trời đổ mưa, anh không lái xe, cầm chiếc ô lớn màu đen đứng đợi cô trước cửa nhà. Hồ Đào đứng trên cửa sổ nhìn xuống, cảm thấy cảnh tượng này sao quá đỗi thân quen.
Tựa như từ rất lâu rất lâu trước kia, anh vẫn luôn đứng yên ở đó, đợi cô mở cửa sổ ra, như con bướm vui vẻ bay múa, rồi cứ như vậy bay xuống sà vào lòng anh.
Hồ Đào mặc áo khoác đi ra, hỏi Lâm Hướng Tự: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Trường cấp hai.” Anh nghiêng ô che cho Hồ Đào.
Đó là nơi họ gặp nhau lần đầu.
3.
“Là nơi đó sao?” Hồ Đào chỉ vào tường vây bao quanh trường học.
“Phải.” Lâm Hướng Tự gật đầu, “Khi đó tôi nói dối thầy giám thị tên tôi là Châu Tinh Trì, còn cậu nói tên cậu là Chu Nhân, chúng ta trèo tường vào trường, bị phát hiện ra rồi bị phạt quét dọn vệ sinh hơn nửa học kỳ.”
“Ha ha, thảm quá vậy trời.” Hồ Đào vừa cắn ống hút trà sữa vừa cười khanh khách, “Ấn tượng đầu tiên của cậu về tôi là gì?”
Lâm Hướng Tự suy nghĩ một lát, ánh mặt trời dịu dàng ôm lấy anh, anh nheo mắt: “Tôi nghĩ, cô bạn này xinh thật đấy, trông giống như….”
“Giống cái gì?”
“Giống tuyết mùa đông.” Anh nói, “Thuần khiết mà lạnh thấu xương, trắng xóa ngợp trời.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đưa cậu đến thủy cung, cậu thích sứa lắm, còn hỏi tôi sau này cậu có tiền thì nuôi một con được không……”
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó chúng ta lên cấp ba, tôi và cậu học chung một lớp, cậu luôn lấy mất đĩa nhạc của tôi.” Lâm Hướng Tự nói, “Có một năm chúng ta cùng nhau đi đón giao thừa, cậu sợ bị Hồ Lâm phát hiện nên tôi phải đứng dưới đỡ cậu còn cậu nhảy từ cửa sổ xuống.”
Lâm Hướng Tự vẫn còn nhớ rõ, khi đó Hồ Đào mặc chiếc áo khoác bông màu đỏ rực rỡ, tóc dài buông xõa trên vai, trông rất giống búp bê khiến người ta yêu thích, xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời.
Lâm Hướng Tự đạp xe băng qua ngõ lớn ngõ nhỏ, không quên trêu chọc cô: “Nhảy cửa sổ mà còn dám mặc váy à?”
Hồ Đào hét lên giữ váy của mình lại.
“Đây đây,” Lâm Hướng Tự dừng xe, đưa áo khoác của mình cho cô để cô che trên đùi, “Tôi sẽ đi chậm một chút, cậu ngồi cho vững nha.”
Trên phố, các cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, người đi đường ồn ào huyên náo, có tiếng nhạc vui tai văng vẳng, mấy đứa trẻ cầm bóng bay chạy lung tung, cha mẹ chúng đi phía sau vừa âu yếm vừa bất lực mà cười: “Chậm thôi, chậm thôi con, cẩn thận ngã đấy.”
Tới quảng trường, hai người tìm mãi nhưng không thấy bóng dáng của bọn Hứa Thành đã hẹn từ trước đâu, Lâm Hướng Tự dắt Hồ Đào đi tìm bọn họ rất lâu, cuối cùng quyết định bỏ cuộc.
“Thôi kệ,” Lâm Hướng Tự nói, “Chia nhau ra mà chơi cũng được, cậu đói không, chúng ta vào Mcdonald ăn gì đấy đi.”
Hai người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ ăn kem và cánh gà, qua cửa sổ có thể thấy được màn hình lớn chiếu các tiết mục văn nghệ ở quảng trường, ai cũng treo trên môi nụ cười rạng rỡ.
Hồ Đào bỗng nảy ra một suy nghĩ, hỏi anh: “Cậu nói xem, mười năm sau hôm nay, chúng ta sẽ ở đâu nhỉ?”
“Không biết nữa, nhưng đến khi đó chắc chắn sẽ không chỉ mời cậu ăn Mcdonald.”
Lâm Hướng Tự đưa miếng khoai tây chiên đã chấm sốt cà chua trong tay cho Hồ Đào.
Hồ Đào nhìn dòng người tấp nập bên ngoài cửa sổ, Lâm Hướng Tự hỏi: “Cậu muốn thi vào đâu?”
“Ai mà biết,” Hồ Đào chống cằm, “Không phải cậu nói cậu sẽ đến Thượng Hải sao, tôi sợ tôi thi không đỗ, Thượng Hải lấy điểm cao lắm.”
“Đừng nản lòng, đừng cau mày ăn Tết vậy chứ.” Lâm Hướng Tự đưa tay lên xoa ấn đường đang cau lại của cô.
Hồ Đào ăn hết miếng kem ốc quế cuối cùng, khi đứng dậy cố tình lau tay vào quần áo Lâm Hướng Tự. Lâm Hướng Tự giơ tay lên ra vẻ muốn gõ vào đầu cô, Hồ Đào cười ha ha né đòn của anh.
Khi hai người quay lại quảng trường, pháo hoa bắt đầu xuất hiện trên bầu trời đêm. Bên dưới là đài phun nước, trên trời là pháo hoa, cả ngàn người ngẩng đầu nhìn lên, vài tiếng ‘Bùm Bùm’ như đánh thức tất cả đẹp đẽ trên đời. Giữa không gian rực rỡ sắc màu như thế, Lâm Hướng Tự hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn cô thiếu nữ đang đứng cạnh anh, ngũ quan trẻ trung xinh đẹp của cô trở nên lấp lánh dưới ánh pháo hoa muôn màu.
Lúc này, trong đám người bỗng phát ra một tiếng hô nhỏ. Hồ Đào ngẩng đầu lên, chợt thấy những bông tuyết trắng tinh lơ lửng trên bầu trời. Thành phố này không phải nơi năm nào cũng có tuyết, tuyết cũng chưa từng rơi đúng lúc thế này.
Tuyết lành báo hiệu một năm mới bội thu, xem ra năm sau mỗi ngày đều an khang viên mãn.
Lâm Hướng Tự hơi khom người hỏi Hồ Đào: “Lạnh không?”
Rõ ràng cô đã lạnh đến run rẩy nhưng vẫn cắn răng lắc đầu. Lâm Hướng Tự không buồn chấp cô, đem chiếc áo khoác vừa đưa Hồ Đào che váy trùm lên đầu cô, bọc kín cả người cô lại. Hồ Đào cứ kéo áo xuống thì Lâm Hướng Tự lại trùm lên, sau năm lần bảy lượt, rốt cuộc Hồ Đào cũng ngoan ngoãn mặc thêm áo khoác vào.
Mười giây cuối cùng, cả quảng trường cùng nhau đếm ngược, ai cũng lớn giọng hô to: “Mười —— chín—— tám.”
“Ba —— hai —— một.”
Tiếng chuông vọng đến từ đằng xa, ánh đèn xung quanh quảng trường đồng loạt sáng lên.
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào nhìn nhau cười, tiếng pháo hoa rộn rã bao phủ khắp nơi, hai người bịt tai lại, trăm miệng một lời mà chúc phúc đối phương: “Chúc mừng năm mới!”
Qua mười hai giờ đêm, đám đông dần dần giải tán, Lâm Hướng Đảo tinh mắt, cuối cùng cũng thấy đám Hứa Thành, vẫy tay gọi bọn họ.
Hứa Thành nhanh nhảu: “Thảo nào tìm mãi không thấy, hóa ra là bỏ bạn đến đây tận hưởng thế giới riêng của hai người!”
Lâm Hướng Tự kéo cổ áo Hứa Thành, ra vẻ định đấm anh ấy, cậu đấm một cái tôi đá một cái, chỉ chốc lát sau hai người bắt đầu cà lơ phất phơ đùa nhau vui vẻ.
Không biết ai bắt đầu lớn tiếng hát sai cả nhịp: “Lời thề năm ấy tựa như những tấm thẻ đánh dấu trang đầy màu sắc trong sách giáo khoa, khắc họa những điều đẹp đẽ vô vàn nhưng cuối cùng cũng tan thành mây khói. Dòng chảy cuốn trôi câu chuyện thời gian đã thay đổi hai người, trong khoảnh khắc đa sầu đa cảm giọt lệ thanh xuân lần đầu rơi xuống…..”*
*Lời bài hát “Câu chuyện thời gian” của ca sĩ, nhạc sĩ người Đài Loan La Đại Hựu.
Cũng chỉ có những cô cậu thiếu niên, mới có thể ngân lên những lời ca bi thương như thế một cách vui vẻ không chút buồn rầu.
Lúc rời khỏi quảng trường, Hồ Đào quay đầu nhìn lại một cái, mới vừa rồi biển người còn tấp nập, lúc này quảng trường đã trống không, chỉ để lại cây đèn đường cô độc soi rọi bông tuyết bay ngợp trời, tuyết bay không động tĩnh, rơi xuống đất rồi lặng lẽ biến tan.
“Hồ Đào, lên nhanh nào!” Lâm Hướng Tự quay đầu lại gọi cô.
Hồi tưởng lại dĩ vãng nhạt nhòa, Lâm Hướng Tự nở nụ cười chua chát.
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó chúng ta thi đại học, cậu đến Thượng Hải, tôi ở lại thành phố C.”
“Ồ,” Hồ Đào để lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, “Không phải cậu nói rằng chúng ta từng hứa sẽ cùng nhau tới Thượng Hải sao?”
“Phải,” Lâm Hướng Tự thấp giọng nói, “Nhưng không thực hiện được.”
Để giữ trọn lời ước hẹn ngày ấy, có người từ bỏ tiền đồ xán lạn, có người từ bỏ con đường êm ái trải lụa thênh thang, nhưng không ngờ, cuối cùng lại vì vậy mà lỡ làng bao năm tháng.
Hồ Đào tò mò hỏi: “Sao cậu luôn nhíu mày vậy, cậu không vui sao?”
“Ừm,” anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, ánh mắt của Hồ Đào rất sâu, đen như mực, anh thẫn thờ nói, “Tôi làm sai một chuyện.”
“Nghiêm trọng lắm sao?”
Lâm Hướng Tự nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi. Anh không trả lời Hồ Đào, chỉ nói: “Đi thôi.”
Đêm hôm đó, Hồ Đào mơ một giấc mộng.
Giấc mộng đó như hư như thực, khiến cô không sao phân biệt nổi.
Cô mơ thấy mình ngồi ở một trạm xe buýt, bên ngoài tuyết trắng bay bay, gió thổi rất to, tựa như lời của Lâm Hướng Tự, trắng xóa ngợp trời. Cô rất lạnh nhưng vẫn ngồi yên không động đậy, có một chiếc xe buýt đi qua trước mặt cô, đằng xa hai ngọn đèn đường lớn màu vàng tỏa ánh sáng cực kỳ chói mắt, thật giống một đôi mắt khổng lồ.
Xe dừng lại trước mặt cô, không có người xuống xe, xe đợi một lát rồi tiếp tục xuất phát. Hồ Đào không lên xe.
Cứ lặp đi lặp lại thật nhiều lần như thế, cô không lên chiếc xe nào cả.
Cô ngồi giữa màn tuyết phủ trắng đất trời, chờ rồi đợi.
Thế nhưng người cô đợi chờ, không hề tới bên cô.
******
Cuối tuần tiếp theo, Lâm Hướng Tự cuối cùng cũng xử lý xong công việc. Công ty của anh đã thương lượng thành công về chuyện hợp tác với Đài truyền hình Trung ương cho một chiến dịch quảng cáo dịch vụ công ích, ai nấy đều tươi cười vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lâm Hướng Tự tranh thủ lúc rảnh rỗi tới đến viện thăm Hồ Đào, sắc mặt của cô bây giờ đã hồng hào hơn một chút
“Hồ Lâm đâu rồi?” Anh hỏi.
“Vừa đến xong, chắc đang đi gặp bác sĩ.”
“Cậu thấy sao rồi?”
“Cũng ổn rồi,” Hồ Đào nói, “Bác sĩ nói không còn gì đáng lo ngại nữa, tôi sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Lâm Hướng Tự gật gật đầu rồi kéo ghế ngồi xuống. Thấy Hồ Đào không có việc gì để làm, anh lấy điện thoại ra mở nhạc cho cô nghe.
Lâm Hướng Tự thực sự rất hiểu Hồ Đào, cho dù cô đói bụng hay khát nước, không cần phải nói câu nào Lâm Hướng Tự cũng đưa đồ đến trước mặt cô.
Hồ Đào không biết nên nói gì: “Cậu…..”
Lâm Hướng Tự mỉm cười nhàn nhạt.
Hồ Đào hỏi anh: “Có phải tôi đang làm phiền cậu lắm không?”
“Không mà,” Lâm Hướng Tự nói, “Đã từng có một khoảng thời gian tôi vô cùng rối ren và khổ sở, khi đó là cậu đã ở bên tôi.”
Lâm Hướng Tự ngồi bóc bưởi cho Hồ Đào. Ngón tay của anh thon dài nhưng lại rất khỏe, chẳng mất bao lâu anh đã có thể tách quả bưởi thành từng múi, sau đó từ từ bóc vỏ đặt lên đĩa trái cây.
Hồ Đào phồng má ăn bưởi, cô gầy đi rất nhiều, trên người còn quấn đầy băng gạc, nhìn qua trông có vẻ rất giống một xác ướp. Không ai nói gì, cả phòng bệnh im lặng như tờ.
Anh bóc miếng nào cô ăn miếng đấy, cuối cùng Hồ Đào giơ tay đầu hàng: “Không ăn nổi nữa đâu.”
Lâm Hướng Tự vừa định mở lời thì cửa phòng bệnh bị mở ra, Bạch Đông Viễn cầm bài tú lơ khơ đi vào, đóng cửa lại rồi hỏi: “Chơi bài không?”
Lâm Hướng Tự: “…..”
Hồ Đào: “…..”
Hồ Đào hỏi: “Chơi thế nào?”
Lâm Hướng Tự hỏi: “Trong bệnh viện được đánh bài sao?”
“Không sao đâu,” Bạch Đông Viễn nói, “Đây là phòng VIP, làm gì có ai kiểm tra.”
Hồ Đào có vẻ rất hứng thú với bài tú lơ khơ: “Chơi thế nào vậy?”
“Có nhiều cách chơi lắm,” Bạch Đông Viễn nói, “Cậu bảo Lâm Hướng Tự dạy cho, từ trước đến nay cậu ta chưa từng thua ván nào.”
Hồ Đào quay sang nhìn Lâm Hướng Tự: “Cậu lợi hại vậy sao?”
Lâm Hướng Tự cười: “Mỗi lần thắng đều bị các cậu ăn hết sạch tiền.”
Bạch Đông Viễn giải thích cho Hồ Đào: “Cậu ta giỏi toán lắm, ra con nào nhớ luôn con nấy rồi tính bài của mọi người, chơi bài với cậu ta chán chết đi được.”
“Vậy hai chúng ta chơi thôi.” Hồ Đào nói.
Lâm Hướng Tự trừng mắt lườm Bạch Đông Viễn một cái, Bạch Đông Viễn cười haha, tiếp tục giải thích cho Hồ Đào: “Chúng ta có thể chơi trò ‘Tên khốn’, ai thua thì dán lên trán một tờ ghi ‘Tên khốn’. Trò này không cần kỹ thuật mà hoàn toàn dựa vào vận may.”
Một lát sau, Hồ Đào thua thảm hại, trên mặt dán đầy những tờ giấy màu sắc sặc sỡ. Cô thổi một hơi, mấy tờ giấy trên mặt bay phất phơ.
Lâm Hướng Tự lấy điện thoại ra chụp lại cho cô một bức ảnh.
“Cho tôi xem nào.” Hồ Đào tò mò ngó sang.
Lâm Hướng Tự đưa điện thoại cho cô. Điện thoại của anh rất tối giản, không có nhiều ứng dụng lung tung, ảnh chụp cũng rất ít, Hồ Đào lướt xem, dựa vào mốc thời gian, thấy được những bức ảnh anh chụp khi còn ở Mỹ.
Hồ Đào bấm mở một bức ảnh, hỏi Lâm Hướng Tự: “Ảnh này chụp lúc nào vậy?”
Lâm Hướng Tự vừa tráo bài vừa ngó sang nhìn, trả lời cô: “Chụp khi còn ở Mỹ, lúc đó chúng ta gặp phải bão tuyết, bị mắc kẹt trong tuyết, cậu nói rằng muốn chết trong sự xinh đẹp nên tôi đã chụp lại bức ảnh này.”
Hồ Đào nhìn gương, cực kỳ chán nản nói: “Tôi thấy khi đó tôi cũng xinh phết đấy chứ.”
“Bây giờ cậu đang là bệnh nhân mà,” Lâm Hướng Tự an ủi cô, sau đó lại suy nghĩ vài giây rồi sửa lời, “Nhưng cậu lúc nào cũng đẹp.”
Hồ Đào nghe thế thì vui vẻ ra mặt.
Bạch Đông Viễn ngồi cạnh bày ra vẻ mặt kỳ thị, đẩy mắt kính lên, ngồi xổm xuống, cực kỳ chăm chú nhìn gai ốc đang nổi lên của mình.
Qua một vài ngày sau, vì cơ thể không còn vấn đề gì nghiêm trọng nên Hồ Đào chủ động xin xuất viện.
“Ở đây buồn lắm.” Cô bực bội nói, “Tôi chỉ mất trí nhớ thôi chứ có phải bị điên đâu!”
Bác sĩ tỏ vẻ rất cảm thông, hơn nữa còn mong người nhà mau chóng xử lý xong thủ tục xuất viện, còn dặn dò thêm: “Để cô ấy ra ngoài nhiều sẽ rất có lợi có tâm lý của cô ấy, nếu không cứ để cảm xúc ứ đọng trong lòng sẽ càng dễ xảy ra chuyện.”
Sau khi ra viện, vấn đề tiếp theo cần lo là chỗ ở của cô.
“Trước kia tôi ở đâu?” Hồ Đào hỏi.
“Cậu ở……”
Lâm Hướng Tự còn chưa nói xong đã bị Hồ Lâm ngắt lời: “Chị là chị của em, đương nhiên là ở nhà em rồi.”
Hồ Đào nghi hoặc đưa mắt nhìn Lâm Hướng Tự, Lâm Hướng Tự thầm nghĩ cô mới khỏi bệnh cũng cần người chăm sóc nên không nói thêm gì.
Lâm Hướng Tự lái xe đưa Hồ Đào và Hồ Lâm về đến cửa nhà, khi xuống xe, Lâm Hướng Tự đưa cho hai người chiếc bánh kem đặt trên ghế phụ. Thái độ của Hồ Lâm với anh khi tốt khi xấu, biết đó là bánh Tiramisu Hồ Đào thích nhất, cô ta nhận lấy, miễn cưỡng nói: “Cảm ơn.”
Ngày hôm sau, Lâm Hướng Tự nhận được một cuộc điện thoại của Hồ Đào.
“Tôi nhờ cậu một việc được không, xin cậu đấy?” Cô nói.
Lâm Hướng Tự thở dài: “Như bây giờ không tốt sao?”
“Tôi muốn lấy lại ký ức, cậu giúp tôi được không?” Cô nói, “Hồ Lâm không chịu giúp tôi, tôi cũng chẳng biết tại sao nữa. Không phải bọn tôi là chị em sao? Quan hệ của tôi với con bé tệ lắm à?”
“Không phải đâu,” Lâm Hướng Tự cười tự giễu, “Cậu thật sự muốn nhớ lại sao? Có lẽ cũng chẳng tốt đẹp gì.”
“Sao có thể không tốt đẹp chứ?” Hồ Đào cười, “Tôi sống một thân một mình trên đời này, trong lòng chắc chắn sẽ có một người làm điểm tựa cho cuộc sống của tôi.”
Lâm Hướng Tự trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật gậy đầu: “Được, tôi đồng ý với cậu.”
Buổi chiều, Lâm Hướng Tự đi đón Hồ Đào. Hôm nay trời đổ mưa, anh không lái xe, cầm chiếc ô lớn màu đen đứng đợi cô trước cửa nhà. Hồ Đào đứng trên cửa sổ nhìn xuống, cảm thấy cảnh tượng này sao quá đỗi thân quen.
Tựa như từ rất lâu rất lâu trước kia, anh vẫn luôn đứng yên ở đó, đợi cô mở cửa sổ ra, như con bướm vui vẻ bay múa, rồi cứ như vậy bay xuống sà vào lòng anh.
Hồ Đào mặc áo khoác đi ra, hỏi Lâm Hướng Tự: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Trường cấp hai.” Anh nghiêng ô che cho Hồ Đào.
Đó là nơi họ gặp nhau lần đầu.
3.
“Là nơi đó sao?” Hồ Đào chỉ vào tường vây bao quanh trường học.
“Phải.” Lâm Hướng Tự gật đầu, “Khi đó tôi nói dối thầy giám thị tên tôi là Châu Tinh Trì, còn cậu nói tên cậu là Chu Nhân, chúng ta trèo tường vào trường, bị phát hiện ra rồi bị phạt quét dọn vệ sinh hơn nửa học kỳ.”
“Ha ha, thảm quá vậy trời.” Hồ Đào vừa cắn ống hút trà sữa vừa cười khanh khách, “Ấn tượng đầu tiên của cậu về tôi là gì?”
Lâm Hướng Tự suy nghĩ một lát, ánh mặt trời dịu dàng ôm lấy anh, anh nheo mắt: “Tôi nghĩ, cô bạn này xinh thật đấy, trông giống như….”
“Giống cái gì?”
“Giống tuyết mùa đông.” Anh nói, “Thuần khiết mà lạnh thấu xương, trắng xóa ngợp trời.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đưa cậu đến thủy cung, cậu thích sứa lắm, còn hỏi tôi sau này cậu có tiền thì nuôi một con được không……”
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó chúng ta lên cấp ba, tôi và cậu học chung một lớp, cậu luôn lấy mất đĩa nhạc của tôi.” Lâm Hướng Tự nói, “Có một năm chúng ta cùng nhau đi đón giao thừa, cậu sợ bị Hồ Lâm phát hiện nên tôi phải đứng dưới đỡ cậu còn cậu nhảy từ cửa sổ xuống.”
Lâm Hướng Tự vẫn còn nhớ rõ, khi đó Hồ Đào mặc chiếc áo khoác bông màu đỏ rực rỡ, tóc dài buông xõa trên vai, trông rất giống búp bê khiến người ta yêu thích, xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời.
Lâm Hướng Tự đạp xe băng qua ngõ lớn ngõ nhỏ, không quên trêu chọc cô: “Nhảy cửa sổ mà còn dám mặc váy à?”
Hồ Đào hét lên giữ váy của mình lại.
“Đây đây,” Lâm Hướng Tự dừng xe, đưa áo khoác của mình cho cô để cô che trên đùi, “Tôi sẽ đi chậm một chút, cậu ngồi cho vững nha.”
Trên phố, các cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, người đi đường ồn ào huyên náo, có tiếng nhạc vui tai văng vẳng, mấy đứa trẻ cầm bóng bay chạy lung tung, cha mẹ chúng đi phía sau vừa âu yếm vừa bất lực mà cười: “Chậm thôi, chậm thôi con, cẩn thận ngã đấy.”
Tới quảng trường, hai người tìm mãi nhưng không thấy bóng dáng của bọn Hứa Thành đã hẹn từ trước đâu, Lâm Hướng Tự dắt Hồ Đào đi tìm bọn họ rất lâu, cuối cùng quyết định bỏ cuộc.
“Thôi kệ,” Lâm Hướng Tự nói, “Chia nhau ra mà chơi cũng được, cậu đói không, chúng ta vào Mcdonald ăn gì đấy đi.”
Hai người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ ăn kem và cánh gà, qua cửa sổ có thể thấy được màn hình lớn chiếu các tiết mục văn nghệ ở quảng trường, ai cũng treo trên môi nụ cười rạng rỡ.
Hồ Đào bỗng nảy ra một suy nghĩ, hỏi anh: “Cậu nói xem, mười năm sau hôm nay, chúng ta sẽ ở đâu nhỉ?”
“Không biết nữa, nhưng đến khi đó chắc chắn sẽ không chỉ mời cậu ăn Mcdonald.”
Lâm Hướng Tự đưa miếng khoai tây chiên đã chấm sốt cà chua trong tay cho Hồ Đào.
Hồ Đào nhìn dòng người tấp nập bên ngoài cửa sổ, Lâm Hướng Tự hỏi: “Cậu muốn thi vào đâu?”
“Ai mà biết,” Hồ Đào chống cằm, “Không phải cậu nói cậu sẽ đến Thượng Hải sao, tôi sợ tôi thi không đỗ, Thượng Hải lấy điểm cao lắm.”
“Đừng nản lòng, đừng cau mày ăn Tết vậy chứ.” Lâm Hướng Tự đưa tay lên xoa ấn đường đang cau lại của cô.
Hồ Đào ăn hết miếng kem ốc quế cuối cùng, khi đứng dậy cố tình lau tay vào quần áo Lâm Hướng Tự. Lâm Hướng Tự giơ tay lên ra vẻ muốn gõ vào đầu cô, Hồ Đào cười ha ha né đòn của anh.
Khi hai người quay lại quảng trường, pháo hoa bắt đầu xuất hiện trên bầu trời đêm. Bên dưới là đài phun nước, trên trời là pháo hoa, cả ngàn người ngẩng đầu nhìn lên, vài tiếng ‘Bùm Bùm’ như đánh thức tất cả đẹp đẽ trên đời. Giữa không gian rực rỡ sắc màu như thế, Lâm Hướng Tự hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn cô thiếu nữ đang đứng cạnh anh, ngũ quan trẻ trung xinh đẹp của cô trở nên lấp lánh dưới ánh pháo hoa muôn màu.
Lúc này, trong đám người bỗng phát ra một tiếng hô nhỏ. Hồ Đào ngẩng đầu lên, chợt thấy những bông tuyết trắng tinh lơ lửng trên bầu trời. Thành phố này không phải nơi năm nào cũng có tuyết, tuyết cũng chưa từng rơi đúng lúc thế này.
Tuyết lành báo hiệu một năm mới bội thu, xem ra năm sau mỗi ngày đều an khang viên mãn.
Lâm Hướng Tự hơi khom người hỏi Hồ Đào: “Lạnh không?”
Rõ ràng cô đã lạnh đến run rẩy nhưng vẫn cắn răng lắc đầu. Lâm Hướng Tự không buồn chấp cô, đem chiếc áo khoác vừa đưa Hồ Đào che váy trùm lên đầu cô, bọc kín cả người cô lại. Hồ Đào cứ kéo áo xuống thì Lâm Hướng Tự lại trùm lên, sau năm lần bảy lượt, rốt cuộc Hồ Đào cũng ngoan ngoãn mặc thêm áo khoác vào.
Mười giây cuối cùng, cả quảng trường cùng nhau đếm ngược, ai cũng lớn giọng hô to: “Mười —— chín—— tám.”
“Ba —— hai —— một.”
Tiếng chuông vọng đến từ đằng xa, ánh đèn xung quanh quảng trường đồng loạt sáng lên.
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào nhìn nhau cười, tiếng pháo hoa rộn rã bao phủ khắp nơi, hai người bịt tai lại, trăm miệng một lời mà chúc phúc đối phương: “Chúc mừng năm mới!”
Qua mười hai giờ đêm, đám đông dần dần giải tán, Lâm Hướng Đảo tinh mắt, cuối cùng cũng thấy đám Hứa Thành, vẫy tay gọi bọn họ.
Hứa Thành nhanh nhảu: “Thảo nào tìm mãi không thấy, hóa ra là bỏ bạn đến đây tận hưởng thế giới riêng của hai người!”
Lâm Hướng Tự kéo cổ áo Hứa Thành, ra vẻ định đấm anh ấy, cậu đấm một cái tôi đá một cái, chỉ chốc lát sau hai người bắt đầu cà lơ phất phơ đùa nhau vui vẻ.
Không biết ai bắt đầu lớn tiếng hát sai cả nhịp: “Lời thề năm ấy tựa như những tấm thẻ đánh dấu trang đầy màu sắc trong sách giáo khoa, khắc họa những điều đẹp đẽ vô vàn nhưng cuối cùng cũng tan thành mây khói. Dòng chảy cuốn trôi câu chuyện thời gian đã thay đổi hai người, trong khoảnh khắc đa sầu đa cảm giọt lệ thanh xuân lần đầu rơi xuống…..”*
*Lời bài hát “Câu chuyện thời gian” của ca sĩ, nhạc sĩ người Đài Loan La Đại Hựu.
Cũng chỉ có những cô cậu thiếu niên, mới có thể ngân lên những lời ca bi thương như thế một cách vui vẻ không chút buồn rầu.
Lúc rời khỏi quảng trường, Hồ Đào quay đầu nhìn lại một cái, mới vừa rồi biển người còn tấp nập, lúc này quảng trường đã trống không, chỉ để lại cây đèn đường cô độc soi rọi bông tuyết bay ngợp trời, tuyết bay không động tĩnh, rơi xuống đất rồi lặng lẽ biến tan.
“Hồ Đào, lên nhanh nào!” Lâm Hướng Tự quay đầu lại gọi cô.
Hồi tưởng lại dĩ vãng nhạt nhòa, Lâm Hướng Tự nở nụ cười chua chát.
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó chúng ta thi đại học, cậu đến Thượng Hải, tôi ở lại thành phố C.”
“Ồ,” Hồ Đào để lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, “Không phải cậu nói rằng chúng ta từng hứa sẽ cùng nhau tới Thượng Hải sao?”
“Phải,” Lâm Hướng Tự thấp giọng nói, “Nhưng không thực hiện được.”
Để giữ trọn lời ước hẹn ngày ấy, có người từ bỏ tiền đồ xán lạn, có người từ bỏ con đường êm ái trải lụa thênh thang, nhưng không ngờ, cuối cùng lại vì vậy mà lỡ làng bao năm tháng.
Hồ Đào tò mò hỏi: “Sao cậu luôn nhíu mày vậy, cậu không vui sao?”
“Ừm,” anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, ánh mắt của Hồ Đào rất sâu, đen như mực, anh thẫn thờ nói, “Tôi làm sai một chuyện.”
“Nghiêm trọng lắm sao?”
Lâm Hướng Tự nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi. Anh không trả lời Hồ Đào, chỉ nói: “Đi thôi.”
Đêm hôm đó, Hồ Đào mơ một giấc mộng.
Giấc mộng đó như hư như thực, khiến cô không sao phân biệt nổi.
Cô mơ thấy mình ngồi ở một trạm xe buýt, bên ngoài tuyết trắng bay bay, gió thổi rất to, tựa như lời của Lâm Hướng Tự, trắng xóa ngợp trời. Cô rất lạnh nhưng vẫn ngồi yên không động đậy, có một chiếc xe buýt đi qua trước mặt cô, đằng xa hai ngọn đèn đường lớn màu vàng tỏa ánh sáng cực kỳ chói mắt, thật giống một đôi mắt khổng lồ.
Xe dừng lại trước mặt cô, không có người xuống xe, xe đợi một lát rồi tiếp tục xuất phát. Hồ Đào không lên xe.
Cứ lặp đi lặp lại thật nhiều lần như thế, cô không lên chiếc xe nào cả.
Cô ngồi giữa màn tuyết phủ trắng đất trời, chờ rồi đợi.
Thế nhưng người cô đợi chờ, không hề tới bên cô.
******