Chương 45: Đã từng để vào tim
Về tới nhà, Diêu Mỹ Nhân thay đồ và vấn gọn tóc sau đầu. Phí Thiệu Dương ngồi ở phòng khách vừa lạ vừa quen.
Phòng khách và bếp không có sự thay đổi nào so với hồi anh còn ở đây. Anh khá tò mò phòng cũ của anh sẽ được cô sử dụng như thế nào.
Thấy anh hướng mắt nhìn về phòng trước kia, Diêu Mỹ Nhân hỏi nhỏ.
- Muốn xem chút không?
Anh đi sau cô, cánh cửa quen thuộc mở ra khiến anh ngỡ ngàng.
Diêu Mỹ Nhân tạo nên một phòng vẽ tranh cực chill với không gian sinh động đầy màu sắc. Ban công được trồng nhiều chậu hoa nhỏ, trên tường cũng có vài bức tranh với các kích thước khác nhau. Một bức tranh bầu trời đêm có vẻ dở dang đặt trên giá ở giữa phòng.
Giờ anh mới biết vợ cũ có sở thích này, đánh giá qua thì anh nhận định cô có năng khiếu và được học vẽ bài bản. Hầu hết tranh đều là cảnh thiên nhiên hoa cỏ.
Từ phòng ngủ tới phòng tranh, anh nhìn thấy sự chỉn chu và tâm huyết mà cô tạo nên. Cứ nghĩ cảnh Diêu Mỹ Nhân rảnh rỗi lại xem hoạt hình hoặc vẽ tranh ở nhà, không ra ngoài rượu chè trai gái khiến Phí Thiệu Dương dấy lên một sự ấm áp và yên tâm.
- Tôi chuẩn bị đồ ăn. Anh cứ xem thêm đi.
Anh không ở lại phòng tranh mà ra ngoài phòng bếp cùng cô. Cô lúi húi rửa rau, anh đứng sau nhìn đầy thân thương mà không kìm được lòng.
- Thật lạ!
Cô quay lại rồi gặng hỏi.
- Lạ gì cơ?
- Đi một vòng rất xa, cảm giác giờ lại giống như được về nhà.
Diêu Mỹ Nhân nhìn anh chớp chớp mắt, lại thẹn thùng tiếp tục rửa rau. Nhưng khóe môi lại mỉm cười kín đáo.
***
Trên bàn ăn, một nồi lẩu nhỏ đang sôi nhè nhẹ. Phí Thiệu Dương năng nổ nhúng đồ, Diêu Mỹ Nhân là người mời khách lại ngồi trật tự đợi đồ được vớt ra. Tự nhiên cô thích cảm giác được chăm sóc chiều chuộng này quá.
- Anh có tình mới chưa?
Tay Phí Thiệu Dương hơi dừng lại, anh gắp thịt bỏ vào bát cô rồi nheo mắt thăm dò.
- Sao thế? Em quan tâm à?
- Tò mò chút thôi. Tôi nghĩ tới thay đổi tích cực của anh gần đây, hẳn sẽ có những cô gái thực sự thích anh.
Anh đặt đũa xuống, cả người hơi hướng về trước tỏ vẻ hứng thú.
- Thực sự thích?
- Ừm, không phải vì anh nhiều tiền, không phải vì anh đẹp trai. Mà vì anh ôn nhu dịu dàng.
Phí Thiệu Dương cười tủm, nhìn người đối diện đầy hi vọng.
- Em có thích không? Thật sự ấy.
Diêu Mỹ Nhân hơi chần chừ một chút.
- Có!
- Hay là…
Phí Thiệu Dương cực kỳ vui vẻ muốn được vợ cho cơ hội yêu thêm lần nữa, chưa kịp nói thì cô đã hiểu ý anh và chặn luôn.
- Tôi không muốn bước chân vào cuộc sống của ai đó mà ở đấy họ có rất nhiều mối quan hệ, rất nhiều niềm vui khác. Tôi không muốn bị bỏ lại bất cứ lúc nào. Cuộc sống hiện tại rất ổn, không phải buồn phiền suy nghĩ về một ai, không tha thiết cũng chẳng mặn mà. Buồn ngủ liền đi ngủ, thèm ăn liền đi ăn, vậy là được rồi.
Một lời từ chối khéo léo dưới những tâm sự thật lòng, Phí Thiệu Dương thấy cô như vậy thì rất buồn.
- Xin lỗi. Em rất trưởng thành, trưởng thành tới đau lòng luôn ấy. Khóc rất nhiều, hửm?
Diêu Mỹ Nhân nhớ về lần chia tay Vương Gia Kiệt đã khóc tê tâm liệt phế, hồi ấy còn trẻ với nhiều hi vọng và hoài bão, ấp ủ ước mơ bên nhau với tình yêu đẹp như mộng. Đó là lần cô khóc nhiều nhất.
- Không, tôi trưởng thành vào cái ngày tôi cố gắng kiềm cho nước mắt không rơi.
Đó là đêm đầu tiên sau ly hôn, ăn mừng cùng Chu Á Hân ở quán rượu nhưng cô lại nhớ Phí Thiệu Dương và trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Nhìn vẻ mặt có vẻ tự trách của anh, cô cười.
- Anh không cần xin lỗi tôi. Thực ra không ai có thể bước vào trái tim tôi nếu tôi không cho phép. Vậy nên anh làm tôi buồn, là do tôi cho phép anh làm. Tôi không đổ lỗi cho ai cả, ngay từ đầu tôi đã đồng ý để anh có nhân tình, chỉ là một phút giây nào đó tôi tin tưởng anh rồi tự chuốc lấy thất vọng. Lỗi là do sự lựa chọn của tôi. Nhưng anh biết không, tôi nhận ra khoảnh khắc huy hoàng của đời mình không phải có sự nghiệp thành công, mà khi trải qua đau khổ và tuyệt vọng, tôi lại trào lên cảm giác sẵn sàng đương đầu với cuộc đời.
Phòng khách và bếp không có sự thay đổi nào so với hồi anh còn ở đây. Anh khá tò mò phòng cũ của anh sẽ được cô sử dụng như thế nào.
Thấy anh hướng mắt nhìn về phòng trước kia, Diêu Mỹ Nhân hỏi nhỏ.
- Muốn xem chút không?
Anh đi sau cô, cánh cửa quen thuộc mở ra khiến anh ngỡ ngàng.
Diêu Mỹ Nhân tạo nên một phòng vẽ tranh cực chill với không gian sinh động đầy màu sắc. Ban công được trồng nhiều chậu hoa nhỏ, trên tường cũng có vài bức tranh với các kích thước khác nhau. Một bức tranh bầu trời đêm có vẻ dở dang đặt trên giá ở giữa phòng.
Giờ anh mới biết vợ cũ có sở thích này, đánh giá qua thì anh nhận định cô có năng khiếu và được học vẽ bài bản. Hầu hết tranh đều là cảnh thiên nhiên hoa cỏ.
Từ phòng ngủ tới phòng tranh, anh nhìn thấy sự chỉn chu và tâm huyết mà cô tạo nên. Cứ nghĩ cảnh Diêu Mỹ Nhân rảnh rỗi lại xem hoạt hình hoặc vẽ tranh ở nhà, không ra ngoài rượu chè trai gái khiến Phí Thiệu Dương dấy lên một sự ấm áp và yên tâm.
- Tôi chuẩn bị đồ ăn. Anh cứ xem thêm đi.
Anh không ở lại phòng tranh mà ra ngoài phòng bếp cùng cô. Cô lúi húi rửa rau, anh đứng sau nhìn đầy thân thương mà không kìm được lòng.
- Thật lạ!
Cô quay lại rồi gặng hỏi.
- Lạ gì cơ?
- Đi một vòng rất xa, cảm giác giờ lại giống như được về nhà.
Diêu Mỹ Nhân nhìn anh chớp chớp mắt, lại thẹn thùng tiếp tục rửa rau. Nhưng khóe môi lại mỉm cười kín đáo.
***
Trên bàn ăn, một nồi lẩu nhỏ đang sôi nhè nhẹ. Phí Thiệu Dương năng nổ nhúng đồ, Diêu Mỹ Nhân là người mời khách lại ngồi trật tự đợi đồ được vớt ra. Tự nhiên cô thích cảm giác được chăm sóc chiều chuộng này quá.
- Anh có tình mới chưa?
Tay Phí Thiệu Dương hơi dừng lại, anh gắp thịt bỏ vào bát cô rồi nheo mắt thăm dò.
- Sao thế? Em quan tâm à?
- Tò mò chút thôi. Tôi nghĩ tới thay đổi tích cực của anh gần đây, hẳn sẽ có những cô gái thực sự thích anh.
Anh đặt đũa xuống, cả người hơi hướng về trước tỏ vẻ hứng thú.
- Thực sự thích?
- Ừm, không phải vì anh nhiều tiền, không phải vì anh đẹp trai. Mà vì anh ôn nhu dịu dàng.
Phí Thiệu Dương cười tủm, nhìn người đối diện đầy hi vọng.
- Em có thích không? Thật sự ấy.
Diêu Mỹ Nhân hơi chần chừ một chút.
- Có!
- Hay là…
Phí Thiệu Dương cực kỳ vui vẻ muốn được vợ cho cơ hội yêu thêm lần nữa, chưa kịp nói thì cô đã hiểu ý anh và chặn luôn.
- Tôi không muốn bước chân vào cuộc sống của ai đó mà ở đấy họ có rất nhiều mối quan hệ, rất nhiều niềm vui khác. Tôi không muốn bị bỏ lại bất cứ lúc nào. Cuộc sống hiện tại rất ổn, không phải buồn phiền suy nghĩ về một ai, không tha thiết cũng chẳng mặn mà. Buồn ngủ liền đi ngủ, thèm ăn liền đi ăn, vậy là được rồi.
Một lời từ chối khéo léo dưới những tâm sự thật lòng, Phí Thiệu Dương thấy cô như vậy thì rất buồn.
- Xin lỗi. Em rất trưởng thành, trưởng thành tới đau lòng luôn ấy. Khóc rất nhiều, hửm?
Diêu Mỹ Nhân nhớ về lần chia tay Vương Gia Kiệt đã khóc tê tâm liệt phế, hồi ấy còn trẻ với nhiều hi vọng và hoài bão, ấp ủ ước mơ bên nhau với tình yêu đẹp như mộng. Đó là lần cô khóc nhiều nhất.
- Không, tôi trưởng thành vào cái ngày tôi cố gắng kiềm cho nước mắt không rơi.
Đó là đêm đầu tiên sau ly hôn, ăn mừng cùng Chu Á Hân ở quán rượu nhưng cô lại nhớ Phí Thiệu Dương và trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Nhìn vẻ mặt có vẻ tự trách của anh, cô cười.
- Anh không cần xin lỗi tôi. Thực ra không ai có thể bước vào trái tim tôi nếu tôi không cho phép. Vậy nên anh làm tôi buồn, là do tôi cho phép anh làm. Tôi không đổ lỗi cho ai cả, ngay từ đầu tôi đã đồng ý để anh có nhân tình, chỉ là một phút giây nào đó tôi tin tưởng anh rồi tự chuốc lấy thất vọng. Lỗi là do sự lựa chọn của tôi. Nhưng anh biết không, tôi nhận ra khoảnh khắc huy hoàng của đời mình không phải có sự nghiệp thành công, mà khi trải qua đau khổ và tuyệt vọng, tôi lại trào lên cảm giác sẵn sàng đương đầu với cuộc đời.