Chương 48: Vỡ kế hoạch
Sau đêm mặn nồng thì Diêu Mỹ Nhân hối hận chết đi được. Cô né tránh anh không nổi bởi giờ Phí Thiệu Dương rất tích cực tới chỗ cô. Cô không cho anh vào nhà thì anh sẽ mò tới Diêu thị. Cực kỳ kiên trì và chầy cối.
Biết người ta là tay chơi mà cô lại lỡ tương tư mất rồi. Phu nhân Tamiko nói không sai, Phí Thiệu Dương là người khiến cô nhớ nhiều nhất.
Hôm nay cô tới khoa sản để khám bệnh, bởi cô bị trễ kinh. Cô nghĩ do làm việc cường độ cao và uống nhiều cafe khiến rối loạn nội tiết và cơ thể mệt mỏi. Diêu Mỹ Nhân có hoang mang sợ mình mang thai, nhưng lần đó Phí Thiệu Dương có dùng bao, nên cô không chắc chắn lắm.
Nhưng mà, cô có thai thật.
Cô đương nhiên không muốn có con lúc này, nhất là con của Phí Thiệu Dương, nhưng cô không dám bỏ. Diêu Mỹ Nhân ngồi thờ thẫn ở sảnh bệnh viện, tí lại nhìn kết quả khám lẫn cái chấm nhỏ xíu ở ảnh siêu âm, hết thở ngắn rồi thở dài.
Bỏ thì thương mà vương thì tội. Ai đời lại có con với chồng cũ bao giờ, xấu hổ quá đi mất.
Cô lái xe về nhà mà không về công ty nữa. Cô cần về cái ổ ấm áp để bình tâm suy nghĩ. Vừa rời bệnh viện chưa lâu thì trời mưa giông ầm ầm, nhiều đoạn đường ngập trong nước.
Diêu Mỹ Nhân nóng lòng về nhà mà bất chấp lái xe băng qua đoạn ngập. Nhưng cô quá chủ quan, ngập sâu hơn cô nghĩ. Kết quả xe cô chết máy.
Nhấn điện thoại gọi cứu hộ, nhưng tình hình ngập diện rộng nên công ty cứu hộ cũng bận rộn và hẹn cô nửa tiếng sẽ tới. Vậy mà cô đợi hơn một tiếng vẫn chưa thấy bóng dáng xe cứu hộ đâu.
Cô định mở cửa lội xuống, nhưng nghĩ tới cái thai lại ngập ngừng. Huống hồ nếu nước tràn vào sàn xe sẽ rất phiền phức và dễ hỏng xe. Thế là cô lại ngồi yên tĩnh chờ đợi.
***
Phí Thiệu Dương thấy mưa nên muốn tới đón vợ cũ, nhưng khi tới lại nghe thư kí nói Diêu tổng rời đi chưa thấy quay trở lại.
Anh nhìn mưa lớn hắt dồn dập vào tường kính, lòng dấy lên bất an.
- Alo? Em đang ở đâu?
Giọng anh gấp gáp đầy lo lắng. Diêu Mỹ Nhân nhìn bầu trời đen kịt, sấm chớp lóe ngang, lại biết tin bản thân đang mang thai mà không kìm được òa khóc.
- Xe tôi bị ngập.
Phí Thiệu Dương thấy giọng cô bất thường liền trấn an.
- Nói địa chỉ, tôi tới đón em.
Cô lắc lắc đầu, mắt đỏ hoe rấm rứt.
- Đoạn ngập ngã ba gần viện phụ sản, không qua được đâu, ngập sâu lắm. Tôi gọi cứu hộ rồi nhưng họ mãi chưa tới.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Ngoan, ở yên trong xe, tôi tới liền.
Diêu Mỹ Nhân nhìn cuộc gọi bị ngắt nhưng bỗng thấy yên tâm. Phí Thiệu Dương nói tới, nhất định là anh sẽ tới đón cô.
Và anh đã không làm cô thất vọng.
Chỉ lát sau cô thấy một chiếc Lexus570 rẽ nước hướng về chỗ xe cô. Phí Thiệu Dương dừng xe sát bên cạnh, cô vội vã hạ kính nhìn qua.
Giây phút thấy anh, cô cảm kích không thôi.
- Em trèo qua cửa xe được không?
Cô gật đầu, ngay khi nhoài người qua cửa kính, thì lại lùi trở về. Anh tưởng cô sợ ướt bèn động viên.
- Cứ trèo qua, tôi đỡ không ngã đâu.
Cô lắc đầu, rồi cẩn thận đưa túi xách cho anh cất đi trước. Trong đó có kết quả khám thai nên cô muốn giữ thật cẩn thận.
Anh nhận lấy túi của cô rồi nhắc lại.
- Trèo qua được không?
- Tôi sợ!
Phí Thiệu Dương dứt khoát mở xe của anh bước xuống, mặc cho mưa ướt hết người. Do xe anh gầm cao nên nước chỉ sóng sánh một chút vào sàn xe.
- Không mở được cửa thân xe đâu, em mở cửa sổ trời xe của em ra.
- Nhưng nước vào sẽ hỏng xe mất.
- Quan trọng bằng em không? Hỏng thì mua cái khác, tôi không để em cứ ngồi đợi mà chưa biết cứu hộ đang phương nào.
Ngay khi cô nhấn mở cửa sổ trên nóc xe, nước mưa xối xả hắt xuống. Phí Thiệu Dương rất cao, anh đỡ cô rất chắc, không ngừng nhắc nhở.
- Ướt cũng ướt rồi, chậm thôi.
Cô lôm côm leo ra, khi anh nhấc người cô ôm vào lòng anh thì cô buột miệng nói.
- Cẩn thận em bé trong bụng.
Phí Thiệu Dương hơi nhíu mày nhưng không vội hỏi, mà nhanh chóng bế cô vào xe. Anh bật chế độ sưởi rồi lấy khăn cho cô lau tạm. Cô biết mình lỡ lời nhưng không thấy anh hỏi liền nghĩ có lẽ mưa lớn nên anh chưa nghe thấy.
Biết người ta là tay chơi mà cô lại lỡ tương tư mất rồi. Phu nhân Tamiko nói không sai, Phí Thiệu Dương là người khiến cô nhớ nhiều nhất.
Hôm nay cô tới khoa sản để khám bệnh, bởi cô bị trễ kinh. Cô nghĩ do làm việc cường độ cao và uống nhiều cafe khiến rối loạn nội tiết và cơ thể mệt mỏi. Diêu Mỹ Nhân có hoang mang sợ mình mang thai, nhưng lần đó Phí Thiệu Dương có dùng bao, nên cô không chắc chắn lắm.
Nhưng mà, cô có thai thật.
Cô đương nhiên không muốn có con lúc này, nhất là con của Phí Thiệu Dương, nhưng cô không dám bỏ. Diêu Mỹ Nhân ngồi thờ thẫn ở sảnh bệnh viện, tí lại nhìn kết quả khám lẫn cái chấm nhỏ xíu ở ảnh siêu âm, hết thở ngắn rồi thở dài.
Bỏ thì thương mà vương thì tội. Ai đời lại có con với chồng cũ bao giờ, xấu hổ quá đi mất.
Cô lái xe về nhà mà không về công ty nữa. Cô cần về cái ổ ấm áp để bình tâm suy nghĩ. Vừa rời bệnh viện chưa lâu thì trời mưa giông ầm ầm, nhiều đoạn đường ngập trong nước.
Diêu Mỹ Nhân nóng lòng về nhà mà bất chấp lái xe băng qua đoạn ngập. Nhưng cô quá chủ quan, ngập sâu hơn cô nghĩ. Kết quả xe cô chết máy.
Nhấn điện thoại gọi cứu hộ, nhưng tình hình ngập diện rộng nên công ty cứu hộ cũng bận rộn và hẹn cô nửa tiếng sẽ tới. Vậy mà cô đợi hơn một tiếng vẫn chưa thấy bóng dáng xe cứu hộ đâu.
Cô định mở cửa lội xuống, nhưng nghĩ tới cái thai lại ngập ngừng. Huống hồ nếu nước tràn vào sàn xe sẽ rất phiền phức và dễ hỏng xe. Thế là cô lại ngồi yên tĩnh chờ đợi.
***
Phí Thiệu Dương thấy mưa nên muốn tới đón vợ cũ, nhưng khi tới lại nghe thư kí nói Diêu tổng rời đi chưa thấy quay trở lại.
Anh nhìn mưa lớn hắt dồn dập vào tường kính, lòng dấy lên bất an.
- Alo? Em đang ở đâu?
Giọng anh gấp gáp đầy lo lắng. Diêu Mỹ Nhân nhìn bầu trời đen kịt, sấm chớp lóe ngang, lại biết tin bản thân đang mang thai mà không kìm được òa khóc.
- Xe tôi bị ngập.
Phí Thiệu Dương thấy giọng cô bất thường liền trấn an.
- Nói địa chỉ, tôi tới đón em.
Cô lắc lắc đầu, mắt đỏ hoe rấm rứt.
- Đoạn ngập ngã ba gần viện phụ sản, không qua được đâu, ngập sâu lắm. Tôi gọi cứu hộ rồi nhưng họ mãi chưa tới.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Ngoan, ở yên trong xe, tôi tới liền.
Diêu Mỹ Nhân nhìn cuộc gọi bị ngắt nhưng bỗng thấy yên tâm. Phí Thiệu Dương nói tới, nhất định là anh sẽ tới đón cô.
Và anh đã không làm cô thất vọng.
Chỉ lát sau cô thấy một chiếc Lexus570 rẽ nước hướng về chỗ xe cô. Phí Thiệu Dương dừng xe sát bên cạnh, cô vội vã hạ kính nhìn qua.
Giây phút thấy anh, cô cảm kích không thôi.
- Em trèo qua cửa xe được không?
Cô gật đầu, ngay khi nhoài người qua cửa kính, thì lại lùi trở về. Anh tưởng cô sợ ướt bèn động viên.
- Cứ trèo qua, tôi đỡ không ngã đâu.
Cô lắc đầu, rồi cẩn thận đưa túi xách cho anh cất đi trước. Trong đó có kết quả khám thai nên cô muốn giữ thật cẩn thận.
Anh nhận lấy túi của cô rồi nhắc lại.
- Trèo qua được không?
- Tôi sợ!
Phí Thiệu Dương dứt khoát mở xe của anh bước xuống, mặc cho mưa ướt hết người. Do xe anh gầm cao nên nước chỉ sóng sánh một chút vào sàn xe.
- Không mở được cửa thân xe đâu, em mở cửa sổ trời xe của em ra.
- Nhưng nước vào sẽ hỏng xe mất.
- Quan trọng bằng em không? Hỏng thì mua cái khác, tôi không để em cứ ngồi đợi mà chưa biết cứu hộ đang phương nào.
Ngay khi cô nhấn mở cửa sổ trên nóc xe, nước mưa xối xả hắt xuống. Phí Thiệu Dương rất cao, anh đỡ cô rất chắc, không ngừng nhắc nhở.
- Ướt cũng ướt rồi, chậm thôi.
Cô lôm côm leo ra, khi anh nhấc người cô ôm vào lòng anh thì cô buột miệng nói.
- Cẩn thận em bé trong bụng.
Phí Thiệu Dương hơi nhíu mày nhưng không vội hỏi, mà nhanh chóng bế cô vào xe. Anh bật chế độ sưởi rồi lấy khăn cho cô lau tạm. Cô biết mình lỡ lời nhưng không thấy anh hỏi liền nghĩ có lẽ mưa lớn nên anh chưa nghe thấy.