Chương 56: Ngoại truyện: Khi chúng ta già đi
Diêu Mỹ Nhân và Phí Thiệu Dương khi già cả thường cùng nhau chăm cây chăm hoa. Bà thích hoa sen, ông muốn làm cả một hồ lớn.
- Em cần một bể nhỏ thôi, trồng ở góc sân là được.
Thế rồi không lâu sau, một bể bùn nước xuất hiện theo nguyện vọng của người vợ. Hai người cùng nhau thả những hạt giống hoa sen xuống dưới, ngày ngày háo hức đợi nảy nầm.
Sau nhiều trận mưa hè, những búp hoa đầu tiên vươn lên khỏi mặt nước, lấp ló dưới tán lá xanh rì.
- Mình à!
Diêu Mỹ Nhân vừa cẩn thận rẽ vài chiếc lá lớn ra để ngắm nhìn những búp hoa nhỏ, vừa gọi chồng thân thương.
- Ừm!
- Mình biết phải không?
- Về chuyện gì?
- Về cam kết và thỏa thuận tiền hôn nhân của chúng ta. Đã bao năm rồi nhưng nay em chợt nghĩ tới. Thực ra tài sản hình thành trong thời kỳ hôn nhân hầu như đều là tài sản chung của vợ chồng, nên việc khi ly hôn người ngoại tình phải ra đi tay trắng là không thể. Thông thường vẫn sẽ được chia 50% tài sản cho dù ai có lỗi đi nữa. Nhưng có một loại thỏa thuận là thỏa thuận chia tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân, nghĩa là hai người sẽ thỏa thuận tài sản chung được chia như thế nào. Anh hoàn toàn có thể không đồng ý và có được nửa tài sản dù anh phạm lỗi.
Phí Thiệu Dương mỉm cười rồi khom người giữ chiếc lá sen cho vợ, giọng ôn nhu cưng chiều
- Trong thỏa thuận đó anh hoàn toàn đồng ý việc người ngoại tình sẽ ra đi tay trắng khi ly hôn. Anh dĩ nhiên biết, anh cũng quyết tâm chung thủy với em và làm được, nên không cần rạch rồi cam thiệp luật pháp để sòng phẳng hay tranh chấp. Em đồng ý kết hôn lại, anh nguyện cho em tất cả những gì anh có, tình cảm của anh, tài sản của anh.
Diêu Mỹ Nhân nhìn chồng, ánh nắng dọi vào mặt nước và hắt sáng lên khuôn mặt. Họ có đông con đông cháu, cuộc đời bình yên hạnh phúc.
Trong ba cô cháu gái, hai cháu nội được đặt tên là Phí Ngọc Mỹ và Phí Thiện Nhân, lấy tên của bà nội ghép thành.
Phí Tam Lạc giống mẹ, con gái sinh ra cũng có nét xinh đẹp y chang bà ngoại, liền được ưu ái đặt tên Mỹ Nhân, tức là lấy thẳng tên bậc trưởng bối đặt thành mà không sợ bị phạm húy.
Phí Thiệu Dương trong 5 người con yêu thương con gái út nhất, về già yêu thương cháu gái ngoại nhất. Bởi con gái đi lấy chồng, cháu ngoại không thường xuyên kề bên. Có lẽ phụ nữ ở nhà họ Phí hạnh phúc là vì thế, được coi trọng, được nâng niu.
Mùa sen năm ấy nở rộ, Diêu Mỹ Nhân mỗi ngày đều mỉm cười bên chồng, yêu chồng, yêu đời, yêu hoa. Con cái có sự nghiệp riêng, có cạnh tranh nhưng vẫn hòa thuận, các cháu lớn lên mạnh khỏe, học tốt, yêu thương ông bà bố mẹ.
Cuộc đời Diêu Mỹ Nhân đổ vỡ một lần, may mắn có hậu về sau. Vợ vợ chồng chồng, dịu dàng với nhau, tặng nhau những điều tốt đẹp. Đôi khi nó không đến ngay, nhưng nhất định sẽ đến.
***
Năm đầu tiên sau khi Diêu Mỹ Nhân mất, hồ sen không nở bông nào dù lá tốt um tùm. Phí Thiệu Dương buồn bã ngồi trên hiên nhà nhìn xuống góc sân, ánh hoàng hôn chiếu xuống bóng người cô đơn vô cùng.
Cháu ngoại lon ton cầm kẹo đến bên cạnh.
- Ông ngoại buồn gì sao?
- Ừm. Tiểu Mỹ Nhân có nhớ bà ngoại không?
- Có ạ. Ông ăn kẹo này đi, bà ngoại hồi trước bảo là nếu thấy ông buồn thì hãy mang kẹo cho ông. Kẹo ngọt sẽ khiến người ta vui lên.
Bàn tay bé xíu mở dúm kẹo nhỏ, cẩn thận lấy một viên kẹo màu hồng ngọt ngào đút vào miệng người ông đáng kính lại giàu tình cảm.
Phí Thiệu Dương mỉm cười bế cô bé vào lòng, hai ông cháu trầm ngâm ngồi đó đến khi viên kẹo trong miệng tan hết mới vào nhà.
- Em cần một bể nhỏ thôi, trồng ở góc sân là được.
Thế rồi không lâu sau, một bể bùn nước xuất hiện theo nguyện vọng của người vợ. Hai người cùng nhau thả những hạt giống hoa sen xuống dưới, ngày ngày háo hức đợi nảy nầm.
Sau nhiều trận mưa hè, những búp hoa đầu tiên vươn lên khỏi mặt nước, lấp ló dưới tán lá xanh rì.
- Mình à!
Diêu Mỹ Nhân vừa cẩn thận rẽ vài chiếc lá lớn ra để ngắm nhìn những búp hoa nhỏ, vừa gọi chồng thân thương.
- Ừm!
- Mình biết phải không?
- Về chuyện gì?
- Về cam kết và thỏa thuận tiền hôn nhân của chúng ta. Đã bao năm rồi nhưng nay em chợt nghĩ tới. Thực ra tài sản hình thành trong thời kỳ hôn nhân hầu như đều là tài sản chung của vợ chồng, nên việc khi ly hôn người ngoại tình phải ra đi tay trắng là không thể. Thông thường vẫn sẽ được chia 50% tài sản cho dù ai có lỗi đi nữa. Nhưng có một loại thỏa thuận là thỏa thuận chia tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân, nghĩa là hai người sẽ thỏa thuận tài sản chung được chia như thế nào. Anh hoàn toàn có thể không đồng ý và có được nửa tài sản dù anh phạm lỗi.
Phí Thiệu Dương mỉm cười rồi khom người giữ chiếc lá sen cho vợ, giọng ôn nhu cưng chiều
- Trong thỏa thuận đó anh hoàn toàn đồng ý việc người ngoại tình sẽ ra đi tay trắng khi ly hôn. Anh dĩ nhiên biết, anh cũng quyết tâm chung thủy với em và làm được, nên không cần rạch rồi cam thiệp luật pháp để sòng phẳng hay tranh chấp. Em đồng ý kết hôn lại, anh nguyện cho em tất cả những gì anh có, tình cảm của anh, tài sản của anh.
Diêu Mỹ Nhân nhìn chồng, ánh nắng dọi vào mặt nước và hắt sáng lên khuôn mặt. Họ có đông con đông cháu, cuộc đời bình yên hạnh phúc.
Trong ba cô cháu gái, hai cháu nội được đặt tên là Phí Ngọc Mỹ và Phí Thiện Nhân, lấy tên của bà nội ghép thành.
Phí Tam Lạc giống mẹ, con gái sinh ra cũng có nét xinh đẹp y chang bà ngoại, liền được ưu ái đặt tên Mỹ Nhân, tức là lấy thẳng tên bậc trưởng bối đặt thành mà không sợ bị phạm húy.
Phí Thiệu Dương trong 5 người con yêu thương con gái út nhất, về già yêu thương cháu gái ngoại nhất. Bởi con gái đi lấy chồng, cháu ngoại không thường xuyên kề bên. Có lẽ phụ nữ ở nhà họ Phí hạnh phúc là vì thế, được coi trọng, được nâng niu.
Mùa sen năm ấy nở rộ, Diêu Mỹ Nhân mỗi ngày đều mỉm cười bên chồng, yêu chồng, yêu đời, yêu hoa. Con cái có sự nghiệp riêng, có cạnh tranh nhưng vẫn hòa thuận, các cháu lớn lên mạnh khỏe, học tốt, yêu thương ông bà bố mẹ.
Cuộc đời Diêu Mỹ Nhân đổ vỡ một lần, may mắn có hậu về sau. Vợ vợ chồng chồng, dịu dàng với nhau, tặng nhau những điều tốt đẹp. Đôi khi nó không đến ngay, nhưng nhất định sẽ đến.
***
Năm đầu tiên sau khi Diêu Mỹ Nhân mất, hồ sen không nở bông nào dù lá tốt um tùm. Phí Thiệu Dương buồn bã ngồi trên hiên nhà nhìn xuống góc sân, ánh hoàng hôn chiếu xuống bóng người cô đơn vô cùng.
Cháu ngoại lon ton cầm kẹo đến bên cạnh.
- Ông ngoại buồn gì sao?
- Ừm. Tiểu Mỹ Nhân có nhớ bà ngoại không?
- Có ạ. Ông ăn kẹo này đi, bà ngoại hồi trước bảo là nếu thấy ông buồn thì hãy mang kẹo cho ông. Kẹo ngọt sẽ khiến người ta vui lên.
Bàn tay bé xíu mở dúm kẹo nhỏ, cẩn thận lấy một viên kẹo màu hồng ngọt ngào đút vào miệng người ông đáng kính lại giàu tình cảm.
Phí Thiệu Dương mỉm cười bế cô bé vào lòng, hai ông cháu trầm ngâm ngồi đó đến khi viên kẹo trong miệng tan hết mới vào nhà.