Chương 9: 9. Anh ghen tới điên rồi
Phí Thiệu Dương về sớm nhưng không thấy vợ, cũng không hỏi mẹ, chỉ nghe qua là cô đi tiệc. Nếu hỏi thì bà ấy sẽ biết vợ chồng anh không tương tác với nhau. Mấy ngày qua anh cũng không dễ chịu là bao.
Anh mặc bộ ngủ màu đen ngồi trên lan can ban công, lại thấy chiếc xe lạ đậu cách cổng nhà một khoảng. Phí Thiệu Dương đứng lên, khi nhìn thấy một người đàn ông xuống xe thì không bận tâm lắm.
Tiếp theo, người đó mở cửa xe kế bên, anh nheo mắt và cong môi cười khi thấy Diêu Mỹ Nhân bước xuống. Hai người nói gì đó, rồi vợ anh đi chầm chậm về nhà.
Chiếc xe rời đi, Diêu Mỹ Nhân dừng bước, rồi nhẹ nhàng quay lại nhìn theo. Cô đứng nhìn rất lâu mới lặng lẽ rảo bước tiếp về cổng Phí gia.
Phí Thiệu Dương chắc chắn là có gì đó. Anh đứng xỏ tay vào túi quần, ung dung xem vợ đi không bỏ sót nhịp nào.
Đã muộn, điện thoại của anh báo có mấy tin nhắn liên tục. Giờ này chỉ có thể là Trương Như Ý nhắn mấy tin nhớ nhung mùi mẫn.
Là một bức ảnh selfie xinh đẹp, nhưng đập vào mắt anh là hình bóng hai người phía sau lọt vào khung hình. Là Diêu Mỹ Nhân đang đặt tay trong tay một người đàn ông. Mà Phí Thiệu Dương biết là người đàn ông đưa vợ anh về, vì ở ảnh không thấy mặt nhưng trang phục không lệch đi đâu được.
Trương Như Ý chỉ nhắn một câu.
"Anh yêu, nay em được giới thiệu một chỗ đồ uống rất ngon, hôm nào chúng ta cùng đi nhé ạ, người ta nhớ anh lắm ấy ❤"
Phí Thiệu Dương nhếch môi rồi tắt điện thoại mà không rep. Anh thừa biết ý tứ của Trương Như Ý.
Anh đứng dựa ngay cửa phòng ngủ. Khi Diêu Mỹ Nhân vừa mở cửa ra đã nhìn thấy chồng. Cô không nói gì, lướt qua anh hờ hững.
Người chồng đã ngửi được mùi rượu thoang thoảng xen kẽ mùi nước hoa của nam giới.
- Nghe mẹ nói cô có tiệc.
- Ừ.
- Tiệc gì vậy?
Diêu Mỹ Nhân cởi áo khoác ngoài ra, không nhìn chồng mà nhàn nhạt đáp.
- Từ khi nào anh quan tâm tiệc của tôi vậy? Anh đi đâu tôi không bao giờ hỏi. Tôi đi đâu cũng không cần báo cho anh. Chúng ta sòng phẳng.
- Sòng phẳng?
Anh cười khẩy một cái rồi nhìn Diêu Mỹ Nhân lấy quần áo đi vào nhà tắm.
***
Cô đứng nhìn mình trong gương. Khuôn mặt này không còn ngây thơ, tấm thân này không còn trong trắng, Vương Gia Kiệt chưa vợ, còn cô đã có chồng. Tuy phũ nhưng cô chẳng còn xứng với người ta.
Diêu Mỹ Nhân thờ thẫn lúc lâu, cô lại đưa tay mình lên sờ. Cô nhớ bàn tay ấm khi nãy quá.
Chiếc nhẫn được tháo ra đặt ở trên kệ. Nhẫn cưới của cô rất đắt đỏ, nghe mẹ chồng nói là bản giới hạn gì đó, nhưng cô không thấy nó đẹp, giờ lại càng thấy nhức mắt.
Có lẽ mải nghĩ suy nên cô không chốt cửa nhà tắm. Khi Diêu Mỹ Nhân đang ở dưới vòi sen, nước xối xả từ đỉnh đầu xuống để giúp tâm tình tỉnh táo thì cô thấy Phí Thiệu Dương đi vào.
- Anh lại điên điên gì nữa?
Phí Thiệu Dương nhìn người vợ toàn thân ướt át, nước vẫn chảy ròng ròng, còn Diêu Mỹ Nhân lấy tay chắn trước ngực.
- Cũng muốn điên điên một chút.
Anh từ từ cởi từng cúc áo, Diêu Mỹ Nhân hốt hoảng ngắt vòi nước rồi vội vã muốn đi ra. Cô quấn khăn tắm trên người, dù chưa tắm xong nhưng cô biết Phí Thiệu Dương định làm gì.
Khăn tắm bị giật lấy, cô lại giữ khư khư và trợn mắt gắt gỏng.
- Bỏ ra!
Phí Thiệu Dương giữ cổ tay cô giơ lên, ánh mắt giận dữ hỏi vợ.
- Nhẫn đâu?
Diêu Mỹ Nhân hất hàm về phía kệ.
- Kia.
- Sao lại tháo?
- Vướng.
- Vướng? Tôi còn không vướng thì cô vướng cái nỗi gì?
- Anh dĩ nhiên không vướng, đeo nhẫn cưới vẫn trắng trợn đi ngoại tình đó thôi.
- DIÊU MỸ NHÂN!
Anh gầm gào lên, cổ tay cô bị giữ chặt đến nỗi cô nhăn nhó.
- ĐAU!
Người đàn ông cục súc cầm nhẫn muốn xỏ lại vào tay vợ, khi nhẫn đưa tới ngón áp út, tay Diêu Mỹ Nhân lại gập xuống chối từ.
Phí Thiệu Dương gần như bẻ thẳng ngón tay lại rồi dứt khoát đeo nhẫn về đúng vị trí vốn có.
Mắt Diêu Mỹ Nhân đỏ hoe lên, vừa bực vừa tủi, vừa lấn cấn trong tâm lại vừa đau đớn.
- Khóc cái gì mà khóc!
- Kệ tôi, nước mắt tôi mà anh cũng quản?
- Quản tất. Cô là vợ tôi, là người của tôi, tôi không quản thì ai quản.
- Đi mà quản đám bồ nhí của anh ấy. Tránh đường!
Cô hằn học lách qua người Phí Thiệu Dương để ra ngoài. Tay chưa chạm cửa đã bị anh kéo ngược lại, áp đảo cả người cô lên tường.
- Tôi muốn cô!
- Không muốn!
- Tôi chỉ thông báo thôi, cô lại hiểu lầm là tôi xin phép, hửm? Ông đây chưa bao giờ muốn mà không có được, nhất là phụ nữ.
Khăn tắm trên người Diêu Mỹ Nhân bị ném xuống đất, áo ngủ của Phí Thiệu Dương cũng bị giật tung ra. Anh cường bạo chiếm lấy môi cô, cô tủi hờn chịu đựng.
- Nín ngay!
Phí Thiệu Dương thấy cô rấm rứt thì bực bội quát lên, cô không những không nghe lời còn òa lên nức nở.
Ánh mắt cô phẫn nộ nhìn chồng.
- Tôi ghét anh!
Anh giữ cằm cô, nhìn vào đôi mắt có hàng mi dài nhưng buồn, tơ máu còn hiện rõ. Ngay cả khi cô khóc thì anh vẫn thấy cô rất đẹp. Nhưng cái đẹp này thà để anh nắm trong tay giày vò chứ cũng không để thằng khác nâng niu.
- Cô yêu ai rồi?
Diêu Mỹ Nhân không ngờ Phí Thiệu Dương lại hỏi cô như vậy. Cô không đáp, gỡ tay anh ra rồi bật vòi nước.
- Khuya rồi, tôi muốn tắm cho xong. Anh ra ngoài đi.
- Sao không trả lời?
- ...Nếu tôi nói không phải thì anh có tin không? Còn nếu tôi nói đúng đó, tôi yêu một người thì anh tính làm gì? Anh cấm tôi hả? Quên đi, anh có phụ nữ khác, không có tư cách để cấm tôi có đàn ông khác. Huống hồ anh qua lại nhiều vô số kể, tôi có qua lại cũng chỉ một người.
- Diêu Mỹ Nhân, tôi nói cho cô biết, việc cô làm ở ngoài đều nằm trong tầm mắt tôi. Hôm nay cô bên tên khốn đó chứ gì? Cầm tay nhau, ôm ấp nhau rồi còn đưa nhau về. Lên giường chưa? Tên đó có hơn chồng cô không?
Diêu Mỹ Nhân ăn gan hùm rồi, dù không ưa Phí Thiệu Dương nhưng cô không thể tin có ngày mình giơ chính tay đeo nhẫn cưới để tát chồng. Tiếng tát rõ ràng, cả hai sau đó bất động.
Phí Thiệu Dương là đàn ông, đến bố mẹ anh còn chưa đánh anh, mà anh lại bị Diêu Mỹ Nhân thẳng tay ra đòn. Anh có thể tồi, nhưng không đánh phụ nữ.
Tấm kính ngăn ở phòng tằm bị lực tay của người đàn ông cường tráng tác động mạnh, ngay lập tức nứt ra. Diêu Mỹ Nhân sợ hãi che miệng mình, kính là loại cường lực không vỡ, chỉ nứt rất nhiều đường loằng ngoằng.
- Tay anh....
Cô kinh hãi nhìn tay Phí Thiệu Dương đang chảy máu. Mắt anh cũng đỏ lên, không giống kiểu yếu đuối của vợ mà là kiểu kìm nén cơn lửa giận trong lòng.
Anh bất cần giữ lấy cô, anh sẽ phạt cô theo cách khác.
- Đừng mà,... tay...tay anh...
Diêu Mỹ Nhân bị giữ chặt hai tay trên cao, cả người trần trụi. Anh mặc kệ vết thương, cả quá trình không hé nửa lời. Cô biết mình mắc tội tày trời, chỉ đành nhẫn nhục và cầu mong chuyện này kết thúc thật nhanh.
Hôm nay cô đã mệt rồi, đêm nay lại vất vả đằng đẵng. Phí Thiệu Dương như hổ đói, ăn mãi ăn mãi vẫn không chịu ngừng.
Anh mặc bộ ngủ màu đen ngồi trên lan can ban công, lại thấy chiếc xe lạ đậu cách cổng nhà một khoảng. Phí Thiệu Dương đứng lên, khi nhìn thấy một người đàn ông xuống xe thì không bận tâm lắm.
Tiếp theo, người đó mở cửa xe kế bên, anh nheo mắt và cong môi cười khi thấy Diêu Mỹ Nhân bước xuống. Hai người nói gì đó, rồi vợ anh đi chầm chậm về nhà.
Chiếc xe rời đi, Diêu Mỹ Nhân dừng bước, rồi nhẹ nhàng quay lại nhìn theo. Cô đứng nhìn rất lâu mới lặng lẽ rảo bước tiếp về cổng Phí gia.
Phí Thiệu Dương chắc chắn là có gì đó. Anh đứng xỏ tay vào túi quần, ung dung xem vợ đi không bỏ sót nhịp nào.
Đã muộn, điện thoại của anh báo có mấy tin nhắn liên tục. Giờ này chỉ có thể là Trương Như Ý nhắn mấy tin nhớ nhung mùi mẫn.
Là một bức ảnh selfie xinh đẹp, nhưng đập vào mắt anh là hình bóng hai người phía sau lọt vào khung hình. Là Diêu Mỹ Nhân đang đặt tay trong tay một người đàn ông. Mà Phí Thiệu Dương biết là người đàn ông đưa vợ anh về, vì ở ảnh không thấy mặt nhưng trang phục không lệch đi đâu được.
Trương Như Ý chỉ nhắn một câu.
"Anh yêu, nay em được giới thiệu một chỗ đồ uống rất ngon, hôm nào chúng ta cùng đi nhé ạ, người ta nhớ anh lắm ấy ❤"
Phí Thiệu Dương nhếch môi rồi tắt điện thoại mà không rep. Anh thừa biết ý tứ của Trương Như Ý.
Anh đứng dựa ngay cửa phòng ngủ. Khi Diêu Mỹ Nhân vừa mở cửa ra đã nhìn thấy chồng. Cô không nói gì, lướt qua anh hờ hững.
Người chồng đã ngửi được mùi rượu thoang thoảng xen kẽ mùi nước hoa của nam giới.
- Nghe mẹ nói cô có tiệc.
- Ừ.
- Tiệc gì vậy?
Diêu Mỹ Nhân cởi áo khoác ngoài ra, không nhìn chồng mà nhàn nhạt đáp.
- Từ khi nào anh quan tâm tiệc của tôi vậy? Anh đi đâu tôi không bao giờ hỏi. Tôi đi đâu cũng không cần báo cho anh. Chúng ta sòng phẳng.
- Sòng phẳng?
Anh cười khẩy một cái rồi nhìn Diêu Mỹ Nhân lấy quần áo đi vào nhà tắm.
***
Cô đứng nhìn mình trong gương. Khuôn mặt này không còn ngây thơ, tấm thân này không còn trong trắng, Vương Gia Kiệt chưa vợ, còn cô đã có chồng. Tuy phũ nhưng cô chẳng còn xứng với người ta.
Diêu Mỹ Nhân thờ thẫn lúc lâu, cô lại đưa tay mình lên sờ. Cô nhớ bàn tay ấm khi nãy quá.
Chiếc nhẫn được tháo ra đặt ở trên kệ. Nhẫn cưới của cô rất đắt đỏ, nghe mẹ chồng nói là bản giới hạn gì đó, nhưng cô không thấy nó đẹp, giờ lại càng thấy nhức mắt.
Có lẽ mải nghĩ suy nên cô không chốt cửa nhà tắm. Khi Diêu Mỹ Nhân đang ở dưới vòi sen, nước xối xả từ đỉnh đầu xuống để giúp tâm tình tỉnh táo thì cô thấy Phí Thiệu Dương đi vào.
- Anh lại điên điên gì nữa?
Phí Thiệu Dương nhìn người vợ toàn thân ướt át, nước vẫn chảy ròng ròng, còn Diêu Mỹ Nhân lấy tay chắn trước ngực.
- Cũng muốn điên điên một chút.
Anh từ từ cởi từng cúc áo, Diêu Mỹ Nhân hốt hoảng ngắt vòi nước rồi vội vã muốn đi ra. Cô quấn khăn tắm trên người, dù chưa tắm xong nhưng cô biết Phí Thiệu Dương định làm gì.
Khăn tắm bị giật lấy, cô lại giữ khư khư và trợn mắt gắt gỏng.
- Bỏ ra!
Phí Thiệu Dương giữ cổ tay cô giơ lên, ánh mắt giận dữ hỏi vợ.
- Nhẫn đâu?
Diêu Mỹ Nhân hất hàm về phía kệ.
- Kia.
- Sao lại tháo?
- Vướng.
- Vướng? Tôi còn không vướng thì cô vướng cái nỗi gì?
- Anh dĩ nhiên không vướng, đeo nhẫn cưới vẫn trắng trợn đi ngoại tình đó thôi.
- DIÊU MỸ NHÂN!
Anh gầm gào lên, cổ tay cô bị giữ chặt đến nỗi cô nhăn nhó.
- ĐAU!
Người đàn ông cục súc cầm nhẫn muốn xỏ lại vào tay vợ, khi nhẫn đưa tới ngón áp út, tay Diêu Mỹ Nhân lại gập xuống chối từ.
Phí Thiệu Dương gần như bẻ thẳng ngón tay lại rồi dứt khoát đeo nhẫn về đúng vị trí vốn có.
Mắt Diêu Mỹ Nhân đỏ hoe lên, vừa bực vừa tủi, vừa lấn cấn trong tâm lại vừa đau đớn.
- Khóc cái gì mà khóc!
- Kệ tôi, nước mắt tôi mà anh cũng quản?
- Quản tất. Cô là vợ tôi, là người của tôi, tôi không quản thì ai quản.
- Đi mà quản đám bồ nhí của anh ấy. Tránh đường!
Cô hằn học lách qua người Phí Thiệu Dương để ra ngoài. Tay chưa chạm cửa đã bị anh kéo ngược lại, áp đảo cả người cô lên tường.
- Tôi muốn cô!
- Không muốn!
- Tôi chỉ thông báo thôi, cô lại hiểu lầm là tôi xin phép, hửm? Ông đây chưa bao giờ muốn mà không có được, nhất là phụ nữ.
Khăn tắm trên người Diêu Mỹ Nhân bị ném xuống đất, áo ngủ của Phí Thiệu Dương cũng bị giật tung ra. Anh cường bạo chiếm lấy môi cô, cô tủi hờn chịu đựng.
- Nín ngay!
Phí Thiệu Dương thấy cô rấm rứt thì bực bội quát lên, cô không những không nghe lời còn òa lên nức nở.
Ánh mắt cô phẫn nộ nhìn chồng.
- Tôi ghét anh!
Anh giữ cằm cô, nhìn vào đôi mắt có hàng mi dài nhưng buồn, tơ máu còn hiện rõ. Ngay cả khi cô khóc thì anh vẫn thấy cô rất đẹp. Nhưng cái đẹp này thà để anh nắm trong tay giày vò chứ cũng không để thằng khác nâng niu.
- Cô yêu ai rồi?
Diêu Mỹ Nhân không ngờ Phí Thiệu Dương lại hỏi cô như vậy. Cô không đáp, gỡ tay anh ra rồi bật vòi nước.
- Khuya rồi, tôi muốn tắm cho xong. Anh ra ngoài đi.
- Sao không trả lời?
- ...Nếu tôi nói không phải thì anh có tin không? Còn nếu tôi nói đúng đó, tôi yêu một người thì anh tính làm gì? Anh cấm tôi hả? Quên đi, anh có phụ nữ khác, không có tư cách để cấm tôi có đàn ông khác. Huống hồ anh qua lại nhiều vô số kể, tôi có qua lại cũng chỉ một người.
- Diêu Mỹ Nhân, tôi nói cho cô biết, việc cô làm ở ngoài đều nằm trong tầm mắt tôi. Hôm nay cô bên tên khốn đó chứ gì? Cầm tay nhau, ôm ấp nhau rồi còn đưa nhau về. Lên giường chưa? Tên đó có hơn chồng cô không?
Diêu Mỹ Nhân ăn gan hùm rồi, dù không ưa Phí Thiệu Dương nhưng cô không thể tin có ngày mình giơ chính tay đeo nhẫn cưới để tát chồng. Tiếng tát rõ ràng, cả hai sau đó bất động.
Phí Thiệu Dương là đàn ông, đến bố mẹ anh còn chưa đánh anh, mà anh lại bị Diêu Mỹ Nhân thẳng tay ra đòn. Anh có thể tồi, nhưng không đánh phụ nữ.
Tấm kính ngăn ở phòng tằm bị lực tay của người đàn ông cường tráng tác động mạnh, ngay lập tức nứt ra. Diêu Mỹ Nhân sợ hãi che miệng mình, kính là loại cường lực không vỡ, chỉ nứt rất nhiều đường loằng ngoằng.
- Tay anh....
Cô kinh hãi nhìn tay Phí Thiệu Dương đang chảy máu. Mắt anh cũng đỏ lên, không giống kiểu yếu đuối của vợ mà là kiểu kìm nén cơn lửa giận trong lòng.
Anh bất cần giữ lấy cô, anh sẽ phạt cô theo cách khác.
- Đừng mà,... tay...tay anh...
Diêu Mỹ Nhân bị giữ chặt hai tay trên cao, cả người trần trụi. Anh mặc kệ vết thương, cả quá trình không hé nửa lời. Cô biết mình mắc tội tày trời, chỉ đành nhẫn nhục và cầu mong chuyện này kết thúc thật nhanh.
Hôm nay cô đã mệt rồi, đêm nay lại vất vả đằng đẵng. Phí Thiệu Dương như hổ đói, ăn mãi ăn mãi vẫn không chịu ngừng.