Chương 27: Đúng là âm hồn bất tán
Cứ nghĩ hôm nay sẽ có một ngày đi chơi thoải mái nào ngờ vừa bước vào trong đã thấy nữ minh tinh cũng ở đó, cô không muốn lớn chuyện định quay người dời đi, nhưng chưa kịp bước đi ả trà xanh đó đã nhìn thấy cô, vội vàng đi qua chỗ cô, giọng cao ngạo mà châm chọc.
"Ồ, nhìn xem ai đây."
Mạc Vy Nhiên nhìn cô ta với một ánh mắt khỉnh bỉ thấy rõ "Thật trùng hợp không ngờ lại gặp được cô ở đây."
"Đúng vậy tôi với Lâm phu nhân thật có duyên nha."
Cô nhìn cô ta như một cái gì đó ghê tởm lắm vậy "Duyên sao? Giống âm hồn bất tán thì đúng hơn." Nói rồi cô không khỏi cười khẩy một cái rồi mới dời đi.
Nghe cô nói vậy ả trà xanh đó chỉ hận không thể chạy đến tóm lấy cô mà đánh, cô ta quyết không tha cho cô mà cứ thế đi theo cô tìm cách để sỉ nhục cô mới hạ dạ.
Mạc Vy Nhiên đi xung quanh một vòng, rồi dừng lại trước một cái váy phiên bản giới hạn cực kỳ tinh xảo đang được bày bán trên đấy, khi cô vừa định đưa tay ra lấy thì có một bàn tay đưa qua giật lấy nó xuống, khi cô quay đầu lại thì cũng không mấy bất ngờ khi thấy cô ta đúng là âm hồn bất tán mà theo cô đến tận đây chắc không có ý tốt gì rồi.
Cô nhìn cô ta kiền chế lên tiếng "Xin lỗi, vị tiểu thư đây, chiếc váy đó là tôi nhìn thấy trước."
Ả ta nhìn cô hóng hách nói "Nhưng tôi là người lấy nó cho cơ mà."
"Cô là đang cố ý tranh giành với tôi?"
"Đúng vậy, thì sao?"
Mạc Vy Nhiên không hề tức giận mà chỉ cười nhẹ một cái rồi dịu dàng lên tiếng "Nếu tiểu thư đã thấy nó như vậy thì tôi nhường nó cho tiểu thư đấy, cô gửi từ từ mà thử tôi đi chỗ khác vậy."
Nói rồi cô quay đi chỗ khác không thèm để ý đến ả nữa nhưng ả vẫn không dễ dàng bỏ qua cho cô vẫn bám theo cô.
Đến một cửa hàng trang sức khi cô nhìn trúng chiếc vòng tay xanh dương tinh xảo đó, thì một giọng nói lại chanh chua vang lên "Đưa tôi xem chiếc vòng tay đó đi." Nhân viên vội vàng đưa ra cho ả ta,ả ta vừa đeo vào, vừa nhìn cô với một ánh mắt khiêu khích thấy rõ, nhưng cô không lên tiếng chỉ mỉm cười rồi rời đi.
Thư ký Hạ thấy vậy thì tò mò hỏi nhỏ bên cạnh cô "Phu nhân tại sao lại cứ nhường cô ta như vậy, chúng ta có thừa tiền để mua nó mà."
Cô cười nhẹ một cái "Tôi nhường nhưng là nhường những thứ tôi không thích,tôi chỉ để ý đến nó vì nó đẹp mà thôi, nhưng những thứ tôi thật sự thích cô ta không có cửa." Nói rồi cô bước đi với một nụ cười trên môi, cô biết ả ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, chắc chắn vẫn sẽ đi theo cô nên lần này mà ả ta còn giám giành của cô thì cô không dễ dàng bỏ qua nữa đâu.
Không nằm ngoài dự đoán, khi cô vừa cầm cái túi phiên bản giới hạn đó trên tay được một lúc thì ả ta từ đâu bước đến chỉ thẳng vào cái túi trên tay cô,lớn tiếng "Tôi thích cái túi đó,đưa lại cho tôi xem." Ả ta quay sang nhân viên ra lệnh.
"Nhưng thưa tiểu thư, vị tiểu thư này đã lấy nó trước, hay cô thử chọn mẫu khác xem sao." Nhân viên khó sự lên tiếng.
"Tôi không thích,tôi muốn cái đó." Cô ta kiên quyết lên tiếng.
Đến lúc này Vy Nhiên không chịu nổi nữa, trực tiếp đưa chiếc túi đó cho thư ký Hạ, mắt cô không rời khỏi ả ta,nhấn mạnh từng chữ, nói "Thư ký Hạ,đưa nó đi THANH.TOÁN cho tôi." Cô là cố ý nhấn mạnh hai chữ đấy để chọc tức ả ta.
ả ta nghe vậy thì mặt liền biến sắc,quay sang nhân viên, tức giận, nói "Tôi trả gấp đôi, đi lấy nó lại cho tôi."
Cô nhìn ả ta giọng đầy khinh bỉ lên tiếng "Vị tiểu thư này có vẻ rất thích những đồ tôi đã nhìn trúng nhỉ?"
Ả ta không cần nghĩ ngợi liền lên tiếng "Đúng vậy chỉ cần là đồ của cô tôi đều thích bao gồm cả anh ấy."
Anh ấy mà cô ta nhắc đến chắc chắn là Lâm An Vũ rồi, nhưng cô cũng không tỏ vẻ giận dữ khi nó vậy mà chỉ cười nhẹ "Đường đường là một đại minh tinh cô không sợ người khác nghe thấy việc mình muốn giật chồng người khác, rồi sẽ mất mặc thế nào sao?"
Cô ta giận dữ định vung tay lên tát cô thì cô đã nhanh hơn một bước mắn lấy tay cô ta hất ra, rồi giáng thẳng cho cô ta một cái bạt tai đau đớn, cô xoa xoa bàn tay vừa tát ả ta của mình, nhìn vào bàn tay có chút đỏ của mình, nói "Quả thật da mặt rất dày."
Ả ta thẹn quá hóa giận định chạy lên đánh cô, nhưng cô đã né sang một bên làm ả ta suýt nữa thì ngã.
Cô nhìn ả ta giọng khiêu khích, nói "Cô nghĩ mình có thể có được anh ấy sao? Đang nằm mơ à?"
"Ồ, nhìn xem ai đây."
Mạc Vy Nhiên nhìn cô ta với một ánh mắt khỉnh bỉ thấy rõ "Thật trùng hợp không ngờ lại gặp được cô ở đây."
"Đúng vậy tôi với Lâm phu nhân thật có duyên nha."
Cô nhìn cô ta như một cái gì đó ghê tởm lắm vậy "Duyên sao? Giống âm hồn bất tán thì đúng hơn." Nói rồi cô không khỏi cười khẩy một cái rồi mới dời đi.
Nghe cô nói vậy ả trà xanh đó chỉ hận không thể chạy đến tóm lấy cô mà đánh, cô ta quyết không tha cho cô mà cứ thế đi theo cô tìm cách để sỉ nhục cô mới hạ dạ.
Mạc Vy Nhiên đi xung quanh một vòng, rồi dừng lại trước một cái váy phiên bản giới hạn cực kỳ tinh xảo đang được bày bán trên đấy, khi cô vừa định đưa tay ra lấy thì có một bàn tay đưa qua giật lấy nó xuống, khi cô quay đầu lại thì cũng không mấy bất ngờ khi thấy cô ta đúng là âm hồn bất tán mà theo cô đến tận đây chắc không có ý tốt gì rồi.
Cô nhìn cô ta kiền chế lên tiếng "Xin lỗi, vị tiểu thư đây, chiếc váy đó là tôi nhìn thấy trước."
Ả ta nhìn cô hóng hách nói "Nhưng tôi là người lấy nó cho cơ mà."
"Cô là đang cố ý tranh giành với tôi?"
"Đúng vậy, thì sao?"
Mạc Vy Nhiên không hề tức giận mà chỉ cười nhẹ một cái rồi dịu dàng lên tiếng "Nếu tiểu thư đã thấy nó như vậy thì tôi nhường nó cho tiểu thư đấy, cô gửi từ từ mà thử tôi đi chỗ khác vậy."
Nói rồi cô quay đi chỗ khác không thèm để ý đến ả nữa nhưng ả vẫn không dễ dàng bỏ qua cho cô vẫn bám theo cô.
Đến một cửa hàng trang sức khi cô nhìn trúng chiếc vòng tay xanh dương tinh xảo đó, thì một giọng nói lại chanh chua vang lên "Đưa tôi xem chiếc vòng tay đó đi." Nhân viên vội vàng đưa ra cho ả ta,ả ta vừa đeo vào, vừa nhìn cô với một ánh mắt khiêu khích thấy rõ, nhưng cô không lên tiếng chỉ mỉm cười rồi rời đi.
Thư ký Hạ thấy vậy thì tò mò hỏi nhỏ bên cạnh cô "Phu nhân tại sao lại cứ nhường cô ta như vậy, chúng ta có thừa tiền để mua nó mà."
Cô cười nhẹ một cái "Tôi nhường nhưng là nhường những thứ tôi không thích,tôi chỉ để ý đến nó vì nó đẹp mà thôi, nhưng những thứ tôi thật sự thích cô ta không có cửa." Nói rồi cô bước đi với một nụ cười trên môi, cô biết ả ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, chắc chắn vẫn sẽ đi theo cô nên lần này mà ả ta còn giám giành của cô thì cô không dễ dàng bỏ qua nữa đâu.
Không nằm ngoài dự đoán, khi cô vừa cầm cái túi phiên bản giới hạn đó trên tay được một lúc thì ả ta từ đâu bước đến chỉ thẳng vào cái túi trên tay cô,lớn tiếng "Tôi thích cái túi đó,đưa lại cho tôi xem." Ả ta quay sang nhân viên ra lệnh.
"Nhưng thưa tiểu thư, vị tiểu thư này đã lấy nó trước, hay cô thử chọn mẫu khác xem sao." Nhân viên khó sự lên tiếng.
"Tôi không thích,tôi muốn cái đó." Cô ta kiên quyết lên tiếng.
Đến lúc này Vy Nhiên không chịu nổi nữa, trực tiếp đưa chiếc túi đó cho thư ký Hạ, mắt cô không rời khỏi ả ta,nhấn mạnh từng chữ, nói "Thư ký Hạ,đưa nó đi THANH.TOÁN cho tôi." Cô là cố ý nhấn mạnh hai chữ đấy để chọc tức ả ta.
ả ta nghe vậy thì mặt liền biến sắc,quay sang nhân viên, tức giận, nói "Tôi trả gấp đôi, đi lấy nó lại cho tôi."
Cô nhìn ả ta giọng đầy khinh bỉ lên tiếng "Vị tiểu thư này có vẻ rất thích những đồ tôi đã nhìn trúng nhỉ?"
Ả ta không cần nghĩ ngợi liền lên tiếng "Đúng vậy chỉ cần là đồ của cô tôi đều thích bao gồm cả anh ấy."
Anh ấy mà cô ta nhắc đến chắc chắn là Lâm An Vũ rồi, nhưng cô cũng không tỏ vẻ giận dữ khi nó vậy mà chỉ cười nhẹ "Đường đường là một đại minh tinh cô không sợ người khác nghe thấy việc mình muốn giật chồng người khác, rồi sẽ mất mặc thế nào sao?"
Cô ta giận dữ định vung tay lên tát cô thì cô đã nhanh hơn một bước mắn lấy tay cô ta hất ra, rồi giáng thẳng cho cô ta một cái bạt tai đau đớn, cô xoa xoa bàn tay vừa tát ả ta của mình, nhìn vào bàn tay có chút đỏ của mình, nói "Quả thật da mặt rất dày."
Ả ta thẹn quá hóa giận định chạy lên đánh cô, nhưng cô đã né sang một bên làm ả ta suýt nữa thì ngã.
Cô nhìn ả ta giọng khiêu khích, nói "Cô nghĩ mình có thể có được anh ấy sao? Đang nằm mơ à?"