Chương 9: Bị đuổi khỏi phòng
Hôn lễ kết thúc cô được đưa về biệt thự riêng của hai người nghỉ ngơi trước, còn anh thì ở lại tiếp khách.
Cô ngồi chờ anh đến tận khuya mà anh vẫn chưa về,cô đành phải chật vật xách chiếc váy cưới nặng nề đi vào phòng tắm,tắm rửa trước vậy.
Trong khi cô ở nhà trông ngóng trờ đợi anh thì anh lại đang ở quán bar cùng Thừa Chí bạn thân của anh.
"Nè cậu lại để cô vợ xinh đẹp của cậu một mình trong đêm tân hôn à?"
"Đừng nhắc cô ta trước mặt mình."
"Có vẻ cậu không thích Mạc tiểu thư kia nhỉ,vậy tại sao cậu còn đồng ý cưới?"
Hàn Vũ uống cạn ly rượu,tựa lưng vào ghế, thở dài.
"Tôi bị ép."
Thừa Chí nhìn anh với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
"Có người ép được cậu sao,cậu là người không sợ trời không sợ đất, là ai ép được cậu vậy?"
"Mẹ mình." Anh điềm nhiên trả lời.
- À phải rồi ha Hàn Vũ sợ nhất là mẹ và người mà cậu yêu thương và vâng lời nhất cũng là bà Lâm,cậu chưa bao giờ làm trái ý bà,hay là làm bà đau lòng cả.
Thừa Chí rót một ly đầy rồi uống cạn,quay sang nhìn cậu đầy suy tư nói.
"Vũ à tôi khuyên cậu không nên quá cứng nhắc như vậy,cậu nên thử mở lòng mình đi,đừng như tôi đến lúc cô ấy rời đi mới nhận ra thì đã hối hận không kịp nữa."
"Cậu yên tâm tôi sẽ không bao giờ yêu cô ta đâu,loại đàn bà mưu mô như vậy không xứng có được tình cảm của tôi."
"Nhưng Vũ à,tôi thấy Mạc tiểu thư đó không có như cậu nói."
"Cậu thì biết gì chứ."
Hàn Vũ uống hết một ly rượu đầy,đập mạnh ly rượu xuống bàn rồi đứng dậy rời đi.
"Tôi còn có việc, về trước đây."
Thừa Chí nhìn theo bóng lưng của Hàn Vũ xa dần rồi lắc đầu thở dài,mong là sau này cậu sẽ không hối hận,đừng như tôi bây giờ hối hận cũng không được gì nữa.
...
Sau khi từ bar trở về anh đi lên phòng thì đã thấy cô ngủ một cách ngon lành trên giường rồi,anh tiến lại gần,dùng sức kéo mạnh chăn cô theo đó mà lăn xuống khỏi giường,giật mình tỉnh dậy cô thấy anh đang đứng nhìn mình với ánh mắt chán ghét.
"Tôi cho phép cô ngủ trên giường của tôi sao."
Cô cố gắng đứng dậy, cảm giác đau nhói ở khuỷu tay chuyền đến hình như tay cô bị trầy xước rồi. Cô nhìn anh khó hiểu lên tiếng.
"Anh đang nói gì vậy, chúng ta là vợ chồng em không ngủ đây thì ngủ đâu nữa chứ?"
Anh nghe thấy cô nói ra hai từ "vợ chồng" thì mặt mày liền biến sắc,lao đến chỗ cô bóp chặt lấy cổ cô.
"Tôi nói cho cô nghe một lần duy nhất,tôi và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa ngoài ra không còn bất cứ quan hệ nào khác,tôi sẽ không bao giờ yêu cô,cô hiểu không hả."
Anh hét lên rồi hất mạnh cô xuống giường, rồi nói tiếp.
"Tôi và cô chỉ đóng giả vợ chồng trước mặt mọi người, còn bình thường cô cứ an phận làm Lâm phu nhân của mình đi,đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.
Còn nữa không có sự cho phép của tôi thì cô không được bước vào căn phòng này nửa bước hiểu chưa hả."
Nói rồi anh nắm lấy tay cô lôi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại để cô chơ vơ đứng đấy.Cô đứng đấy tự cười nhạo chính bạn thân của mình, có ai mà vào đêm tân hôn lại bị đuổi ra khỏi phòng như cô không chứ.
Mạc Vy Nhiên đứng đấy cười ngây ngốc một mình nước mắt cứ thế lăn dài trên má cô,một cảm giác tủi thân và chua xót lấn át cô.
Cô đau lòng chứ nhưng bây giờ biết làm sao được,cô đành phải đi tìm một căn phòng trống để ngủ tạm đã vậy.Mọi chuyện để mai tính sau.
Cô ngồi chờ anh đến tận khuya mà anh vẫn chưa về,cô đành phải chật vật xách chiếc váy cưới nặng nề đi vào phòng tắm,tắm rửa trước vậy.
Trong khi cô ở nhà trông ngóng trờ đợi anh thì anh lại đang ở quán bar cùng Thừa Chí bạn thân của anh.
"Nè cậu lại để cô vợ xinh đẹp của cậu một mình trong đêm tân hôn à?"
"Đừng nhắc cô ta trước mặt mình."
"Có vẻ cậu không thích Mạc tiểu thư kia nhỉ,vậy tại sao cậu còn đồng ý cưới?"
Hàn Vũ uống cạn ly rượu,tựa lưng vào ghế, thở dài.
"Tôi bị ép."
Thừa Chí nhìn anh với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
"Có người ép được cậu sao,cậu là người không sợ trời không sợ đất, là ai ép được cậu vậy?"
"Mẹ mình." Anh điềm nhiên trả lời.
- À phải rồi ha Hàn Vũ sợ nhất là mẹ và người mà cậu yêu thương và vâng lời nhất cũng là bà Lâm,cậu chưa bao giờ làm trái ý bà,hay là làm bà đau lòng cả.
Thừa Chí rót một ly đầy rồi uống cạn,quay sang nhìn cậu đầy suy tư nói.
"Vũ à tôi khuyên cậu không nên quá cứng nhắc như vậy,cậu nên thử mở lòng mình đi,đừng như tôi đến lúc cô ấy rời đi mới nhận ra thì đã hối hận không kịp nữa."
"Cậu yên tâm tôi sẽ không bao giờ yêu cô ta đâu,loại đàn bà mưu mô như vậy không xứng có được tình cảm của tôi."
"Nhưng Vũ à,tôi thấy Mạc tiểu thư đó không có như cậu nói."
"Cậu thì biết gì chứ."
Hàn Vũ uống hết một ly rượu đầy,đập mạnh ly rượu xuống bàn rồi đứng dậy rời đi.
"Tôi còn có việc, về trước đây."
Thừa Chí nhìn theo bóng lưng của Hàn Vũ xa dần rồi lắc đầu thở dài,mong là sau này cậu sẽ không hối hận,đừng như tôi bây giờ hối hận cũng không được gì nữa.
...
Sau khi từ bar trở về anh đi lên phòng thì đã thấy cô ngủ một cách ngon lành trên giường rồi,anh tiến lại gần,dùng sức kéo mạnh chăn cô theo đó mà lăn xuống khỏi giường,giật mình tỉnh dậy cô thấy anh đang đứng nhìn mình với ánh mắt chán ghét.
"Tôi cho phép cô ngủ trên giường của tôi sao."
Cô cố gắng đứng dậy, cảm giác đau nhói ở khuỷu tay chuyền đến hình như tay cô bị trầy xước rồi. Cô nhìn anh khó hiểu lên tiếng.
"Anh đang nói gì vậy, chúng ta là vợ chồng em không ngủ đây thì ngủ đâu nữa chứ?"
Anh nghe thấy cô nói ra hai từ "vợ chồng" thì mặt mày liền biến sắc,lao đến chỗ cô bóp chặt lấy cổ cô.
"Tôi nói cho cô nghe một lần duy nhất,tôi và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa ngoài ra không còn bất cứ quan hệ nào khác,tôi sẽ không bao giờ yêu cô,cô hiểu không hả."
Anh hét lên rồi hất mạnh cô xuống giường, rồi nói tiếp.
"Tôi và cô chỉ đóng giả vợ chồng trước mặt mọi người, còn bình thường cô cứ an phận làm Lâm phu nhân của mình đi,đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.
Còn nữa không có sự cho phép của tôi thì cô không được bước vào căn phòng này nửa bước hiểu chưa hả."
Nói rồi anh nắm lấy tay cô lôi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại để cô chơ vơ đứng đấy.Cô đứng đấy tự cười nhạo chính bạn thân của mình, có ai mà vào đêm tân hôn lại bị đuổi ra khỏi phòng như cô không chứ.
Mạc Vy Nhiên đứng đấy cười ngây ngốc một mình nước mắt cứ thế lăn dài trên má cô,một cảm giác tủi thân và chua xót lấn át cô.
Cô đau lòng chứ nhưng bây giờ biết làm sao được,cô đành phải đi tìm một căn phòng trống để ngủ tạm đã vậy.Mọi chuyện để mai tính sau.