Chương : 4
News: "Giám đốc công ti lớn thứ hai Trung Quốc - Lâm Nguỵ Tà thông báo sẽ kết hôn vào tháng sau."
Đáng lẽ tôi sẽ cho Nguỵ Tà một trận nếu không lướt xuống xem tấm ảnh bên dưới...là anh và một con bé nào đó hiên ngang ôm nhau giữa đường giữa chợ.
Tôi khẽ thở dài, cảm giác thất vọng và hụt hẫng chạy dọc khắp cơ thể làm tôi bật khóc, Nguỵ Tà nói dối, anh nói sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của tôi cơ mà.
- Mai!! Ra đây anh bảo.
Tôi chẳng buồn thưa nữa, ngồi ngẩn ngơ trên giường, mắt vẫn dán chặt vào tấm ảnh trên laptop.
- Ra đây ngay nếu không muốn tao cho mày một trận.
Mỗi lần Nguỵ Tà thay đổi cách xưng hô là tôi rất sợ, sợ rằng không biết anh sẽ làm gì để khiến tôi bước chân ra khỏi phòng, hẳn là sẽ ghê rợn lắm.
- Có việc gì à?
- Em đọc báo chưa??
Tôi biết ngay mà.
- Đọc rồi.
- Vậy em thấy sao?
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm.
- Anh biết em nghĩ gì mà, không cần phải cố tỏ ra là mình đang ổn đâu.
Tôi ghét sự nhạy bén của Nguỵ Tà, lúc nào anh cũng biết rất rõ đối phương nghĩ gì trong đầu.
- Vậy anh giải thích chuyện sáng nay là như thế nào đi, mới sáng giới thiệu em là bạn gái vậy mà chiều đã công khai kết hôn với một con điên nào đó rồi.
Nguỵ Tà cười khinh.
- Đường đường là Lâm Nguỵ Tà đây, đẹp trai lắm tiền như vậy sáng một em, chiều một em là chuyện quá bình thường.
Nói thật là tôi hết kiên nhẫn để nhịn cái kiểu sở khanh của Nguỵ Tà rồi.
- Còn nếu em dám thừa nhận là mình đang ghen...thì cái tin đó sẽ biến mất không còn một dấu vết nào.
Nực cười!!
Vài ngày sau đó Nguỵ Tà dẫn bạn gái về như đã nhắc trước với tôi, tên chị ấy là Thiên Ngân.
- Em là Nguỵ Mai, em gái của bạn trai chị đó hả?
Tôi gật đầu, chẳng hiểu sao Nguỵ Tà có thể kiếm được người vô duyên như thế này.
- Nguỵ Tà kể về em nhiều lắm đấy, ngày xưa em bị bố mẹ bỏ rơi rồi anh ấy nhận em về nuôi hả? Tốt bụng thật đó!!
Đáng lẽ tôi sẽ cười phá lên vì sự ngây thơ của bà chị dâu này, nhưng vì phép lịch sự nên thôi, đành nhịn vậy.
- Thiên Ngân, em đừng nói linh tinh nữa!!
- À không sao, anh ấy còn nói xấu gì em nữa không ạ?
Đến đây thì tự nhiên mắt con chị dâu tôi rưng rưng, xin lỗi vì nói hỗn như thế, nhưng tôi thực sự ghét mấy đứa con gái như vậy.
- Có, em bị hãm hiếp lúc lên 15 đúng không? Chị mà biết thằng đó là ai thì sẽ bảo Nguỵ Tà bóp cổ nó ngay.
Vậy thì tí nữa tôi sẽ bảo anh ấy tự bóp cổ chính mình vậy.
- Vậy lí do gì mà chị lại đi chọn Nguỵ Tà trong khi ngoài kia có bao nhiêu người tốt hơn thế?
Chưa kịp để Thiên Ngân trả lời thì Nguỵ Tà đã lao ra chặn họng.
- Hai chị em nói chuyện thế đủ rồi.
Rồi anh kéo chị lên phòng.
Tôi có cảm giác thái độ của Nguỵ Tà khác biệt hoàn toàn so với những cô gái trước, anh không còn cái kiểu "ném tiền qua cửa sổ" rồi đuổi họ về nữa, chắc Nguỵ Tà đã tìm được tình yêu của mình rồi.
Nhưng tại sao tôi lại buồn đến như vậy?
Đáng lẽ tôi sẽ cho Nguỵ Tà một trận nếu không lướt xuống xem tấm ảnh bên dưới...là anh và một con bé nào đó hiên ngang ôm nhau giữa đường giữa chợ.
Tôi khẽ thở dài, cảm giác thất vọng và hụt hẫng chạy dọc khắp cơ thể làm tôi bật khóc, Nguỵ Tà nói dối, anh nói sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của tôi cơ mà.
- Mai!! Ra đây anh bảo.
Tôi chẳng buồn thưa nữa, ngồi ngẩn ngơ trên giường, mắt vẫn dán chặt vào tấm ảnh trên laptop.
- Ra đây ngay nếu không muốn tao cho mày một trận.
Mỗi lần Nguỵ Tà thay đổi cách xưng hô là tôi rất sợ, sợ rằng không biết anh sẽ làm gì để khiến tôi bước chân ra khỏi phòng, hẳn là sẽ ghê rợn lắm.
- Có việc gì à?
- Em đọc báo chưa??
Tôi biết ngay mà.
- Đọc rồi.
- Vậy em thấy sao?
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm.
- Anh biết em nghĩ gì mà, không cần phải cố tỏ ra là mình đang ổn đâu.
Tôi ghét sự nhạy bén của Nguỵ Tà, lúc nào anh cũng biết rất rõ đối phương nghĩ gì trong đầu.
- Vậy anh giải thích chuyện sáng nay là như thế nào đi, mới sáng giới thiệu em là bạn gái vậy mà chiều đã công khai kết hôn với một con điên nào đó rồi.
Nguỵ Tà cười khinh.
- Đường đường là Lâm Nguỵ Tà đây, đẹp trai lắm tiền như vậy sáng một em, chiều một em là chuyện quá bình thường.
Nói thật là tôi hết kiên nhẫn để nhịn cái kiểu sở khanh của Nguỵ Tà rồi.
- Còn nếu em dám thừa nhận là mình đang ghen...thì cái tin đó sẽ biến mất không còn một dấu vết nào.
Nực cười!!
Vài ngày sau đó Nguỵ Tà dẫn bạn gái về như đã nhắc trước với tôi, tên chị ấy là Thiên Ngân.
- Em là Nguỵ Mai, em gái của bạn trai chị đó hả?
Tôi gật đầu, chẳng hiểu sao Nguỵ Tà có thể kiếm được người vô duyên như thế này.
- Nguỵ Tà kể về em nhiều lắm đấy, ngày xưa em bị bố mẹ bỏ rơi rồi anh ấy nhận em về nuôi hả? Tốt bụng thật đó!!
Đáng lẽ tôi sẽ cười phá lên vì sự ngây thơ của bà chị dâu này, nhưng vì phép lịch sự nên thôi, đành nhịn vậy.
- Thiên Ngân, em đừng nói linh tinh nữa!!
- À không sao, anh ấy còn nói xấu gì em nữa không ạ?
Đến đây thì tự nhiên mắt con chị dâu tôi rưng rưng, xin lỗi vì nói hỗn như thế, nhưng tôi thực sự ghét mấy đứa con gái như vậy.
- Có, em bị hãm hiếp lúc lên 15 đúng không? Chị mà biết thằng đó là ai thì sẽ bảo Nguỵ Tà bóp cổ nó ngay.
Vậy thì tí nữa tôi sẽ bảo anh ấy tự bóp cổ chính mình vậy.
- Vậy lí do gì mà chị lại đi chọn Nguỵ Tà trong khi ngoài kia có bao nhiêu người tốt hơn thế?
Chưa kịp để Thiên Ngân trả lời thì Nguỵ Tà đã lao ra chặn họng.
- Hai chị em nói chuyện thế đủ rồi.
Rồi anh kéo chị lên phòng.
Tôi có cảm giác thái độ của Nguỵ Tà khác biệt hoàn toàn so với những cô gái trước, anh không còn cái kiểu "ném tiền qua cửa sổ" rồi đuổi họ về nữa, chắc Nguỵ Tà đã tìm được tình yêu của mình rồi.
Nhưng tại sao tôi lại buồn đến như vậy?