Chương : 12
1 – Các người là lũ hèn hạ, các người sẽ không được chết yên ổn đâu!
Tối hôm ấy tôi không sao ngủ được. Dường như thời gian quay trở về rất nhiều năm trước, tôi nằm trên chiếc giường chật chội của nhà bà ngoại ở thành phố H, xoay hết bên nọ sang bên kia, nhìn bầu trời đên huyền ảo và mặt trăng như nước bên ngoài cửa sổ.
Đêm không ngủ được rất dễ nghĩ lung tung. Những ý nghĩ rối bời ấy lại không thể khống chế được.
Nhớ lại mấy năm đã qua, những gì tôi và Cố Từ Viễn đã trải qua. Nhớ lại thời gian qua, tôi đã tận mắt chứng kiến những biến cố đến với Quân Lương. Nhớ lại người mẹ sống một mình ở thành phố Z. Thật lạ là khi nhớ tới mẹ, tôi lại nhớ tới Viên Tổ Vực.
Có lẽ bởi vì câu chuyện mà anh kể cho tôi nghe tối hôm nay quá buồn. Mặc dù chưa trải qua nhưng đặt mình trong hoàn cảnh ấy thì thấy đó đúng là một quãng thời gian tàn khốc.
Lúc mới quen Viên Tổ Vực, tôi ngây thơ nghĩ rằng anh giống với rất nhiều người khác, vì không thích học, chán ghét cuộc sống trường học khô khan, ngày nào cũng giống ngày nào nên sớm rời bỏ môi trường ấy, dùng cách ngu ngốc nhất để chống lại phương thức giáo dục họ ghét bỏ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đó là sự dũng cảm. Với tôi, Câu Tiễn nằm gai nếm mật đáng kính trọng hơn Hạng Vũ rút dao tự vẫn.
Nhưng những gì mà Viên Tổ Vực nói với tôi buổi tối hôm nay không phải như thế. Anh thôi học là vì bất đắc dĩ.
Vận mệnh luôn vẽ một đường trên tuổi thanh xuân của mỗi người theo những cách khác nhau.
Mùa đông năm ấy đến rất sớm. Sau khi mất bố, dường như chỉ trong một đêm Viên Tổ Vực từ một cậu bé chưa hiểu biết lột xác thành một thiếu niên kiên cường. Đôi mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cuộc sống đang ép anh, bản thân anh cũng đang tự ép mình.
Trong hoàn cảnh kinh tế ngày một khó khăn, tiền lương hưu ít ỏi của mẹ anh đã không thể đủ để chi tiêu.
Cũng chính vì không còn cách nào, bà đã bàn bạc với Viên Tổ Vực đi tìm việc gì đó để làm. Cho dù là làm theo giờ thì cũng có thể kiếm được chút tiền.
Vừa nghe mẹ nhắc đến chuyện này, Viên Tổ Vực như muốn phát điên. Nhìn những nếp nhăn ngày một sâu trên khuôn mặt mẹ, anh hận bản thân vì không ra đời sớm hơn mười năm.
Mẹ mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấy khiến người ta xót xa:
- Con sợ mẹ làm con mất mặt đúng không?
Một thiếu niên sức lực dồi dào làm sao có thể chịu được câu nói ấy. Anh đập bàn đứng dậy:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy. Con biết bây giờ cho dù mẹ làm gì cũng đều là vì con. Con chỉ sợ sức khỏe của mẹ không chịu được!
Di ảnh của bố treo trên tường, bình thản nhìn hai mẹ con nương tựa vào nhau. Mẹ cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nhượng bộ:
- Thế thì mẹ học người ta bày sạp hàng ngoài đường, bán chút đồ ăn sáng hay gì đó, cũng không cần phải chạy khắp nơi, con thấy thế nào?
Anh vốn định nói thêm điều gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mẹ, cuối cùng anh cố gằng kìm nén:
- Mẹ, tóm lại là… sức khỏe của mẹ rất quan trọng.
Bắt đầu từ hôm ấy, ngày nào cũng vậy, khi trời vẫn chưa sáng, cô Viên lại đẩy chiếc xe nhỏ ra ngoài. Khi Viên Tổ Vực tỉnh dậy, chỉ có thể nhìn thấy bữa sáng bày sẵn trên bàn, không nhìn thấy bóng dáng của mẹ.
Không ai biết rằng trong những ngày tháng ăn cháo mẹ nấu, không biết bao nhiêu lần nước mắt của anh đã lặng lẽ rơi xuống bát cháo nóng hổi.
Ngoài việc phải chăm chỉ học tập hơn nữa, còn có cách nào khác sao?
Những đêm không ngủ được chỉ có thể đếm cừu. Số lượng cừu ngày một tăng lên. Ánh đèn trong phòng bếp phải đợi đến khi đêm rất khuya mới tắt. Anh không dám ngồi dậy nhìn hình bóng của mẹ khi cố hết sức nhào bột, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua.
Khi nói với tôi những chuyện này, Viên Tổ Vực khẽ cười. Có lẽ sự hờ hững này có thể lừa được những cô gái không hiểu sự đời. Nhưng tôi không như vậy.
Chúng tôi không phải là học sinh của khoa diễn viên. Đối với chúng tôi chuyện diễn kịch thật sự rất mệt.
Vào ngày lễ của bố, tôi và Quân Lương đang đi dạo, bỗng nhiên bị phóng viên của đài truyền hình chặn lại. Cô dẫn chương trình ngực to óc ngắn trang điểm rất đậm, nói ba la ba la một hồi trước ống kính, sau đó quay lại đưa micro cho chúng tôi và nói:
- Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của bố, hai cô con gái xinh đẹp, trong ngày lễ của bố, hai cô có điều gì muốn nói với bố của mình không?
Hồi ấy Quân Lương vẫn còn là thiên kim tiểu thư. Đứng trước ống kính, cô ấy tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp:
- Con rất biết ơn bố vì những gì bố đã dành cho con… Bố ơi, con đang nỗ lực phấn đấu, hy vọng con có thể trở thành cô con gái khiến bố hãnh diện.
Người dẫn chương trình thu micro lại, hét lên một câu “Thật cảm động” một cách thái quá, sau đó lại giơ micro ra trước mặt tôi:
- Còn cô thì sao?
Tôi nhìn cô ta, khuôn mặt không chút biểu cảm:
- Nếu nói con gái là người tình kiếp trước của bố, có thể kiếp trước tôi đã giết người tình của mình, vì thế kiếp này mới bị báo ứng…
Tôi vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Quân Lương kéo đi. Tối hôm ấy chúng tôi xem ti vi rất lâu. Trong đoạn phỏng vấn ấy có rất nhiều cô gái không xinh đẹp bằng chúng tôi nhưng không có chúng tôi.
Quân Lương tức đến nỗi bóp tay tôi:
- Chỉ tại cậu nói lung tung, đáng ghét!
Trên đời này ai cũng là diễn viên. Người khác đều thích tỏ ra nghiêm túc còn tôi thì không.
Quả thật có những người lúc nào cũng dùng cách cười nói để bày tỏ sự thật đầy máu và nước mắt. Chưa hẳn họ đã kiên cường nhưng từ khi sinh ra họ đã thích phô trương.
Tôi là người như vậy. Viên Tổ Vực cũng như vậy.
Buổi chiều tuyết rơi ấy, nhà trường cho về sớm. Một đám bạn học cùng về nhà, Viên Tổ Vực cũng ở trong số đó.
Lúc sắp đi đến con đường gần nhà, hình bóng màu xám bênh cạnh sạp bánh bao cùng với chiếc xe nhỏ ngồi trong gió tuyết khiến anh vô cùng sững sờ.
Đôi chân như bị cắm rễ trong tuyết, không thể bước thêm một bước nào.
Linh hồn như bị đóng băng, không thể nói, không thể động đậy, không thể suy nghĩ.
Đến lúc này anh mới biết quả thực mình đã đánh giá cao bản thân mình. Không sai, ai cũng nói là “không được coi thường những người nghèo khó”, “không có nhân dân lao động thì không có chúng ta ngày nay” hay “chỉ cần là những người kiếm tiền bằng đôi tay của mình thì đều đáng được tôn trọng”… Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó, khi nó thật sự xảy ra với mình và người thân của mình thì mọi chuyện lại khác.
Viên Tổ Vực bị đánh gục bởi cảm giác nhục nhã ẩn chứa trong lòng.
- Này, Viên Tổ Vực, cậu sao thế?
Tiếng gọi ấy đánh thức anh. Anh nhanh trí, vờ ra vẻ như để quên thứ gì đó ở trường, vội đập tay lên đầu và nói:
- Trời ơi, các cậu đi trước đi, mình quay lại lấy cái này.
Không đợi bất kỳ người nào kịp phản ứng, anh vội vã quay người, ra sức chạy về phía trường học.
Có lẽ giống với tâm trạng của tôi khi chạy như một kẻ điên loạn trong mưa, chỉ muốn chạy mãi, chạy mãi, chạy đến tận cùng trái đất, đến ngày tận cùng của thế giới…
Tối hôm ấy anh về nhà rất khuya. Lúc mở cửa nhìn thấy thức ăn và canh nóng trên bàn, anh chột dạ gọi một tiếng:
- Mẹ!
Khuôn mặt mẹ không hề có một chút không vui nào, chỉ là như vừa mới thoát khỏi trạng thái suy tư:
- A… con về rồi, cứ cách mười phút mẹ lại hâm nóng thức ăn một lần. Cơm vẫn ở trong nồi, mau bỏ cặp sách xuống, rửa tay rồi ăn cơm đi…
Tiếng nước chảy róc rách giống như những giọt nước mắt đang trào dâng trong lòng. Viên Tổ Vực tự hỏi mình đầy giễu cợt, mày trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ khi nào, cứ như con gái ấy.
Hai mẹ con ngồi trên bàn ăn, không ai nói một lời nào. Viên Tổ Vực và thật nhanh hai bát cơm rồi ném đũa xuống.
- Mẹ, con đi học bài đây.
Đúng lúc anh đứng dậy, một câu nói của mẹ khiến anh có cảm giác như bị lột sạch quần áo rồi đi thị chúng, bỗng chốc bị cảm giác xấu hổ ê chề đánh bại.
- Chiều nay mẹ nhìn thấy con.
Bao lâu nay không được chứng kiến một trận tuyết lớn như thế. Thế giới được bao phủ bởi một màu trắng muốt. Hồi còn nhỏ cũng đã từng tin rằng có ông già Noel.
Đêm Giáng sinh cũng ngốc nghếch treo một chiếc tất ở đầu giường rồi đi ngủ với niềm mong đợi ngọt ngào. Trong giấc mơ, ông già Noel cưỡi tuần lộc mang đến những bức xếp hình, mô hình hoặc súng mới nhất.
Trong căn phòng tĩnh lặng, Viên Tổ Vực nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng suy nghĩ trở về nhiều năm trước đây, đến tận khi mẹ nói câu tiếp theo:
- Mẹ… Có phải mẹ khiến con cảm thấy mất mặt không?
Dưới anh đèn, đôi mắt mẹ ẩn chứa sự cảm thông.
Từ ngày bố mất, tất cả mọi nỗi ấm ức, đau khổ, bi thương kìm nén trong lòng, thêm vào đó là nỗi hổ thẹn, day dứt, mọi cảm xúc đều vỡ òa trong khoảnh khắc ấy.
Một người tưởng rằng mình đã trưởng thành, thành nam tử hán như anh cuối cùng vẫn khóc nức nở như một đứa trẻ trước mặt mẹ.
Ngày hôm sau, khi anh đi làm thủ tục thôi học, tất cả giáo viên biết anh đều chạy đến ngăn anh. Vẻ nuối tiếc và thương xót trên khuôn mặt của mọi người đều rất thật lòng nhưng chính sự đồng cảm ấy càng thôi thúc anh hạ quyết tâm thôi học.
Trước khi rời khỏi trường, cô giáo chủ nhiệm từ trước tới nay vốn rất yêu quý anh gọi anh lên văn phòng, rồi đóng cửa lại, pha cho anh một tách trà nóng.
Ngồi đối diện với cô giáo, anh khẽ nói:
- Thưa cô, còn nhớ hồi chúng em mới vào cấp ba, cô yêu cầu mỗi người nói một câu mà mình thích nhất, lúc ấy em đã đứng trên bục giảng và nói: không được toại nguyện thì tu dưỡng phẩm chất của mình. Nếu đã được toại nguyện thì giúp đỡ người khác. Hoàn cảnh của em bây giờ không có đủ tư cách để nói vế sau. Tâm nguyện duy nhất của em là không trở thành gánh nặng cho mẹ em. Một mình mẹ… sức khỏe lại không tốt… cơ hội đi học sau này vẫn có nhưng mẹ thì chỉ có một.
Sau khi nghe xong những lời nói ấy, một người cũng làm mẹ như cô giáo không kìm được nước mắt. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô mỉm cười vỗ vai học trò cưng:
- Trò ngoan, trải qua khó khăn mới thành nghiệp lớn, cô luôn tin rằng qua cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai, cố lên nhé!
Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai? Sau khi bước ra khỏi cổng trường, Viên Tổ Vực ngửa đầu nhìn bầu trời u ám.
Đã qua cơn bĩ cực rồi, bao giờ mới tới hồi thái lai?
Sau khi nghe xong câu chuyện của Viên Tổ Vực, cảm giác trong lòng tôi khó có thể diễn tả được. Nhưng cho dù thế nào tôi cũng không nói với anh niềm xót thương từ tận đáy lòng mình.
Với tính cách nóng nảy của anh, nếu nghe thấy tôi xót thương cho hoàn cảnh của anh thì không biết chừng sẽ giội cốc Coca lạnh từ đầu đến chân tôi.
Giống như một sự trao đổi trong im lặng, tôi ngửa đầu mỉm cười với anh:
- Thực ra… em cũng là đứa trẻ lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ!
Cuối cùng, tôi đã mơ hồ ngủ thiếp đi. Không biết tại sao tôi gần như không bận tâm đến chuyện Cố Từ Viễn tắt máy như lần trước nữa.
Là bởi vì niềm tin dành cho anh sâu sắc hơn? Hay là câu chuyện của Viên Tổ Vực đã chuyển hướng chú ý của tôi? Tôi không nghĩ nhiều như thế.
Bởi vì trong cuộc sống luôn ẩn chứa những thay đổi khó có thể dự đoán được. Vì thế tôi hi vọng mình có thể độ lượng một chút, thậm chí là ngu ngơ một chút.
Hồi nhỏ, hạnh phúc là một chuyện đơn giản. Đến một độ tuổi nhất định mới hiểu, thực ra đơn giản mới chính là hạnh phúc.
Một người ôm gối chảy nước miếng như tôi dĩ nhiên không biết lúc ấy có tiết mục nào đang diễn ra trong cuộc đời của Quân Lương và Cố Từ Viễn.
Trái tim đang nhảy múa vì sung sướng của Trần Chỉ Tình bỗng chốc nguội lạnh khi nhìn thấy Quân Lương bước ra từ sau lưng Đỗ Tầm.
Một người trước đó đã cố gắng kiềm chế bản thân như cô ta bỗng bật cười. Nụ cười ấy khiến người ta phải rùng mình. Cô ta cười rồi cầm túi của mình, đẩy Đỗ Tầm và Quân Lương sang một bên, lảo đảo đi ra ngoài.
Đêm đã rất khuya, trên đường không còn người đi bộ. Dưới bóng cây, dáng người lảo đảo của Trần Chỉ Tình trông giống như oan hồn.
Đỗ Tầm chạy theo kéo Trần Chỉ Tình lại nhưng không ngờ cô ta lại cắn vào tay của cậu. Đỗ Tầm đau điếng người, vội vàng rụt tay lại. Nhìn cổ tay mới thấy chỗ bị cắn nhanh chóng sưng tấy lên.
Ánh mắt của Trần Chỉ Tình đờ đẫn nhưng giọng nói thì lạnh lùng:
- Đỗ Tầm đau không? Tôi nói cho anh biết, có đau đến đâu cũng không bằng một phần vạn nỗi đau trong tim tôi!
Quân Lương chạy lại, định kiểm tra cổ tay của Đỗ Tầm nhưng bị Trần Chỉ Tình ném túi vào đầu. Chiếc túi không nhẹ chút nào, khiến Quân Lương cũng đau đến nghiến răng nghiến lợi.
- Ha ha, thật nực cười, thật nực cười… - Trần Chỉ Tình cười rồi nước mắt cũng chảy xuống. - Đỗ Tầm, chỉ có tôi mới ở đây chờ anh, chỉ có tôi ngu ngốc tưởng rằng vẫn còn có thể cứu vãn được. Các người là lũ hèn hạ, các người sẽ không được chết yên ổn đâu!
Câu nói như lời nguyền này khiến Quân Lương không kìm được cơn rùng mình. Cô bước lên trước, nhìn Trần Chỉ Tình như xem thường cái chết rồi nói:
- Tôi biết, bây giờ có nói gì cũng không thể bù đắp được. Cô muốn đối xử với tôi thế nào tôi đều nhận nhưng nhất định tôi sẽ ở bên Đỗ Tầm!
Nhất định sẽ ở bên anh ấy!
Thành cổ trong đêm tối không ồn ào và huyên náo như thành phố. Nhưng trong không gian này, càng yên tĩnh thì càng dễ xuất hiện một thứ gọi là mờ ám.
Sau khi tắm xong, Lâm Mộ Sắc không mặc quần áo lót mà chỉ quấn chiếc áo khoác dày rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Từ Viễn. Bàn tay với những chiếc móng tay sơn màu champagne khẽ đặt lên bàn tay phải đang cầm chuột của Cố Từ Viễn.
Cố Từ Viễn sững người, vội vàng rụt tay lại:
- Cô đi ngủ đi, tôi nhường giường cho cô, lát nữa tôi đi lấy thêm đệm trải dưới đất.
Lâm Mộ Sắc nhíu mày, ghé sát vào tai anh, nói rất ngọt ngào:
- Anh sợ em à?
Giống như bị ong chích, Cố Từ Viễn đứng phắt dậy, luống cuống nói:
- Hay là tôi nhường phòng cho cô, tôi sang phòng bạn ngủ… Anh vừa nói vừa đi ra cửa nhưng không ngờ Lâm Mộ Sắc lao như tên bắn ra chắn trước mặt anh.
Động tác quá mạnh, áo khoác xộc xệch, bên trong chiếc váy ngủ ren màu trắng, bầu ngực với đường cong hoàn hảo lúc ẩn lúc hiện. Một giây sau, mặt Cố Từ Viễn nóng bừng.
Lâm Mộ Sắc không cười nữa, nhìn thẳng vào mặt anh nói:
- Anh hiểu rất rõ mục đích em đến đây, hai chúng ta đừng làm ra vẻ nữa. Lâm Mộ Sắc em thích gì thì nói thẳng. Không sai, em thích anh, em muốn ở bên anh.
Đã đến mức này, Cố Từ Viễn cũng không muốn tỏ ra ngây ngô nữa. Anh nhìn thẳng vào mặt Lâm Mộ Sắc:
- Cô đừng thần kinh nữa, để tôi đi, chuyện này tôi sẽ không để cho Sơ Vi biết.
- Tống Sơ Vi? Ha ha… - Lâm Mộ Sắc cười khẩy. - Anh tưởng em sợ cô ta biết sao?
Cố Từ Viễn đứng im không nhúc nhích, nhìn cô gái trước mắt mình. Dáng vẻ của cô ta khi không trang điểm cũng rất đẹp nhưng lúc này, “vẻ đẹp” này rất nguy hiểm.
Giằng co một hồi, giọng điệu của anh có chút nhượng bộ:
- Đủ rồi, Lâm Mộ Sắc, lần trước Sơ Vi đã rất đau lòng rồi. Tôi không muốn vì chúng ta mà cô ấy bị tổn thương. Cô tha cho tôi có được không?
- Chúng ta? - Lâm Mộ Sắc không nhịn được bật cười. - Cố Từ Viễn, anh nói “chúng ta”… Anh hãy tự hỏi lòng mình, anh thật sự không có một chút, một chút cảm giác nào với em sao?
Vạn vật đều chìm trong tĩnh lặng, cả thế giới đều đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Dường như một thế kỷ qua đi, cuối cùng anh nói:
- Không.
- Nếu cô ở bên anh ấy? Thế tôi là cái gì? - Khi Trần Chỉ Tình lớn tiếng hét lên, cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Nếu có thể, Quân Lương rất muốn quỳ xuống trước mặt cô ta. Nếu quỳ có thể bù đắp lỗi lầm của mình, cô nguyện quỳ mãi không đứng dậy.
Nhưng sai là sai, cái sai này vĩnh viễn khắc sâu trong thời gian và vũ trụ, không thể được thông cảm, không thể được tha thứ. Quân Lương hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Đỗ Tầm bước lại, nhìn hai cô gái đang run lên cầm cập. Một người đã từng có quãng thời gian tươi đẹp bên anh. Một người khiến anh muốn cùng nắm tay đi tới tương lai. Nhưng lúc này đây, vì anh mà họ đều phải chịu nỗi đau quá lớn.
Nếu anh thật sự có thể hoàn toàn bất chấp lễ tiết đạo đức, nếu anh không hề có một chút lương tâm, vậy thì anh cũng không phải chịu đựng nỗi giày vò và day dứt như thế.
Không phải anh do sự không quyết đoán. Thực ra từ rất lâu rồi anh đã muốn nói rõ ràng với Trần Chỉ Tình hoặc Quân Lương. Nhưng thời cơ thích hợp ấy không xuất hiện, cứ kéo dài mãi, cuối cùng biến thành tàn cục không thể giải quyết được.
Cảm giác cổ họng có một cục than nóng bỏng, không thể nói được lời nào.
Một lúc lâu sau, Trần Chỉ Tình run rẩy hỏi:
- Hai người, ai chủ động trước?
Quân Lương đang định mở miệng nhưng lại bị Đỗ Tầm kéo ra phía sau:
- Là anh.
Tất cả những cử chỉ nhỏ đều lọt vào mắt Trần Chỉ Tình. Cô ta cười khẩy rồi bất ngờ vung tay lên, tát vào mặt Đỗ Tầm…
Trong đêm tối yên tĩnh, cái tát ấy bỗng trở nên thật vang dội.
Quân Lương ôm má trái, không ngoảnh đầu lại.
Lúc nói “không”, Cố Từ Viễn không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Mộ Sắc. Là phản cảm, bối rối hay chột dạ, trong thoáng chốc bản thân anh cũng không rõ. Nhưng đối với một người từng trải như Lâm Mộ Sắc, tâm trạng mâu thuẫn này chẳng khác nào trò trẻ con.
Khuôn mặt của cô ta ẩn chứa nụ cười trêu chọc. Đến lúc này, cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trong cái thời tuổi trẻ hư hỏng của mình, không biết cô ta đã có bao nhiêu bạn trai, đã từng có bao nhiêu cuộc tình một đêm. Cô ta đã chán ngấy cái chuyện quan hệ nam nữ nhưng dường như Cố Từ Viễn không giống với những chàng trai ấy.
Cô ta nhớ buổi tối mà cô giả vờ say, con bé ngu ngốc Tống Sơ Vi lại để Cố Từ Viễn đưa cô về nhà. Ngồi trên taxi, gió bên ngoài cửa sổ thổi vào rất mát. Thực ra trước khi ghé sát lại hôn anh, cô ta cũng đã đấu tranh tư tưởng.
Mặc dù quan hệ với Tống Sơ Vi không thể coi là sống chết có nhau nhưng dù sao cũng coi là bạn… Mặc dù cô ta không phải là người tốt đẹp gì nhưng chuyện chơi xấu bạn bè thì chưa làm bao giờ.
Nhưng khuôn mặt của Cố Từ Viễn lúc nhìn nghiêng quả thật rất đẹp trai. Dáng vẻ anh bặm môi trông có chút ngây ngô nhưng cũng rất đáng yêu…
Chẳng muốn nghĩ nhiều như thế, cứ coi là cồn làm rối loạn tâm trí đi. Khuôn mặt ngà ngà say của cô ta nở nụ cười xảo quyệt, sau đó ghé sát lại hôn anh.
Sau đó dáng vẻ luống cuống của Cố Từ Viễn khiến cô ta cười gần chết.
- Cố Từ Viễn, em thích anh, ngay cả trước mặt Tống Sơ Vi em cũng dám nói như vậy!
Câu nói ấy giống như ném một quả bom xuống mặt hồ đang yên ả. Cố Từ Viễn bất chấp tất cả, tức giận gầm lên với cô ta:
- Mẹ kiếp, có phải cô bị điên không hả? Hôm ấy khi đưa cô về chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi chỉ thích Tống Sơ Vi, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy.
Anh vừa nói dứt lời, Lâm Mộ Sắc liền ôm chầm lấy anh. Trong lúc đầu óc anh trống rỗng, bờ môi mềm của cô ta chạm vào môi anh…
Cảm giác tội lỗi giống như ký sinh trùng bò trên sống lưng của Cố Từ Viễn, anh đứng im không nhúc nhích.
Một lúc rất lâu sau, Lâm Mộ Sắc buông anh ra, hai mắt ngấn lệ:
- Thế em thì sao? Anh sợ Tống Sơ Vi bị tổn thương, thế em thì sao? Em cũng là người, em cũng có lòng tự trọng. Anh có nghĩ đến cảm giác của em không?
Nước mắt của cô ta giống như dòng suối nhỏ chảy xuống làn da trắng muốt. Cuối cùng Cố Từ Viễn giơ tay lên, đưa về phía mặt cô ta.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi ngạc nhiên phát hiện hình như suốt đêm không có ai ngủ trên giường của Quân Lương. Tôi không đánh răng rửa mặt mà túm lấy Đường Nguyên Nguyên đang trang điểm rồi hỏi:
- Cậu nhìn thấy Quân Lương không? Nhìn thấy không?
Khuôn mặt của Nguyên Nguyên khi mới kẻ nửa đường lông mày trông rất buồn cười. Cô ta khó chịu gạt tay tôi ra:
- Không! Tối qua cô ta không về… Tiếng ngáy của cậu khiến cả đêm tôi không ngủ được. Xin cậu hãy đi mua ngay một cái khẩu trang đi!
Tôi ngáy ư? Quả thực điều này khiến tôi khó mà tin được… có điều đây không phải trọng tâm. Trọng tâm là Quân Lương chết ở đâu rồi?!
Điện thoại của tôi mở máy cả ngày, nhưng khi tôi lôi điện thoại dưới gối lên thì đến một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ cũng không có.
Không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của Quân Lương, hay Cố Từ Viễn.
Tôi phải thừa nhận là bắt đầu từ giây phút ấy, tâm trạng của tôi trở nên rất tồi tệ.
Buổi trưa tan học, các bạn chạy ùa vào nhà ăn như ong vỡ tổ. Cảnh tượng này có thể dùng cụm từ “khí phách vang dội non sông” để miêu tả, nhưng tôi không có chút hứng thú nào.
Suốt buổi sáng, điện thoại của tôi như bị chết vậy. Ngay cả số điện thoại 10086 bị tôi lưu là “không biết xấu hổ” cũng không giục tôi nộp tiền điện thoại. Cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ thật tệ.
Trên đường về ký túc xá, tôi như người mất hồn. Thật ra tôi rất muốn gọi điện thoại để chửi mười tám đời tổ tông nhà Cố Từ Viễn nhưng cái sự thật anh ta tắt máy tối hôm trước khiến tôi mất hết dũng khí.
Tôi tự an ủi mình là sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn là quá bận. Bây giờ tôi phải là một cô gái hiểu chuyện, sau này làm một người vợ hiền thục!
Sau lưng vang lên giọng nói của Lương Tranh. Tôi mơ màng ngoảnh đầu lại, cậu ta định nói gì đó nhưng lại thôi. Quen nhau lâu như vậy, tôi chưa thấy cậu ta như thế bao giờ.
Do dự một lúc, cuối cùng cậu ta cũng hỏi tôi:
- Cậu ở cùng ký túc xá với Nguyên Nguyên, có nhận ra gần đây cô ấy có gì bất thường không?
- Hả? - Tôi càng mơ hồ hơn, lẽ nào phong thủy của phòng chúng tôi có vấn đề thật sao? Tôi còn tưởng chỉ có tôi và Quân Lương không được như ý. Trong tình huống này, quả thực tôi không còn tâm trạng nào để bận tâm đến Đường Nguyên Nguyên…
Lương Tranh thấy tôi không nói gì nên cũng sốt ruột:
- Hình như cô ấy muốn chia tay với mình.
- Á! - Mặc dù thốt lên nhưng giọng điệu hoàn toàn khác với trước đó.
Vẻ mặt của Lương Tranh ẩn chứa vẻ đau khổ và mơ hồ. Cậu ngừng một lát rồi nói với tôi như muốn nhờ vả:
- Tống Sơ Vi, nếu tiện thì cậu hãy giúp mình hỏi cô ấy nhé. Mình không muốn làm phiền cô ấy. Cậu hãy nói với cô ấy là khi nào nghĩ rõ ràng rồi thì hãy đến tìm mình.
Thú thực, tôi không thích chuyện tình cảm giữa Lương Tranh và Đường Nguyên Nguyên, càng không thích Lương Tranh. Có lẽ là ấn tượng đầu tiên không được tốt lắm chứ không phải vì tướng mạo cậu ta. Cậu ta luôn khiến tôi có cảm giác lắm điều, tính toán. Nhưng sau khi cậu ta nói xong câu ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy thật ra Đường Nguyên Nguyên được một chàng trai như thế này trao tình yêu, chưa chắc đã không phải là một điều hạnh phúc.
Yêu một người thì mới đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy để nghĩ cho cô ấy, không gây rắc rối cho cô ấy, không ép buộc cô ấy, không làm tổn thương cô ấy.
Khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi rất muốn hỏi: Cố Từ Viễn, anh có thật lòng yêu em.
Buổi chiều Quân Lương mới về. Lúc cô ấy đẩy cửa bước vào cũng là lúc tôi đang làm bài tập, vừa viết vừa oán trách thế giới này không có công lý, vì sao sinh viên đại học vẫn phải làm bài tập. Đúng là khiến người ta suy sụp!
Vì quay lưng về phía cô ấy nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, chỉ buột miệng hỏi một câu:
- Tối qua cậu đi đâu đấy? Cũng không gọi điện thoại.
Một lúc rất lâu sau cô ấy mới khẽ nói:
- Tối qua mình đi nhà nghỉ.
Tôi vẫn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy cô ấy nói thêm:
- Cùng với Đỗ Tầm.
Chiếc bút trên ray tôi rơi xuống tờ giấy nháp. Tôi ngoảnh đầu nhìn cô ấy, không dám tin vào mắt mình.Cô ấy tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên như đã đoán trước được tất cả những gì đang diễn ra.
Có phải tôi nghe nhầm không? Vẫn hy vọng vào may rủi, tôi mỉm cười hỏi cô ấy:
- Cậu nói gì cơ, sao có thể như thế được…
- Sơ Vi, đó là sự thật, mình không chia tay với Đỗ Tầm.
Cuộc đời con người lúc nào cũng đầy ắp sự hụt hẫng.
Hụt hẫng là một cảm giác khó có thể gọi tên, là cảm giác bỗng chốc cảm thấy xa cách.
Giống như khi tôi gọi điện cho Cố Từ Viễn, nghe thấy thuê bao không liên lạc được.
Giống như lúc này người bạn thân nhất của tôi đứng trước mặt tôi, bình tĩnh nói với tôi rằng cô ấy không những không chia tay với kẻ bắt cá hai tay mà tối qua cô ấy đã cùng hắn đi nhà nghỉ.
Cảm giác ấy ai có thể hiểu được đây? Giống như giương mắt nhìn một hòn ngọc không tì vết rơi xuống bùn.
Đôi mắt của Quân Lương ẩn chứa ánh sáng hừng hực. Cô ấy nhìn tôi nhưng không giống như đang nói với tôi:
- Đôi khi yêu có nghĩa là phản bội.
Tôi nhìn cô ấy. Bao nhiêu năm nay, chưa từng có một khoảnh khắc nào tôi cảm thấy chúng tôi xa lạ như thế này.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên trong không khí ngột ngạt ấy. Quân Lương lấy điện thoại trong túi, ấn nút nghe, chưa nói một câu nào mà đã sững sờ.
Tôi bước lại, lay người cô ấy:
- Quân Lương, sao thế?
Cô ấy nhắm mắt lại rồi lại trợn tròn mắt. Cô ấy nói:
- Trần Chỉ Tình nhảy lầu rồi.
Giống như sóng dâng biển động, cát bay mù trời…
Một giây sau Quân Lương quay sang ôm tôi rồi lẩm nhẩm như người mất hồn:
- Phải làm sao đây? Làm sao đây?...
Tối hôm ấy tôi không sao ngủ được. Dường như thời gian quay trở về rất nhiều năm trước, tôi nằm trên chiếc giường chật chội của nhà bà ngoại ở thành phố H, xoay hết bên nọ sang bên kia, nhìn bầu trời đên huyền ảo và mặt trăng như nước bên ngoài cửa sổ.
Đêm không ngủ được rất dễ nghĩ lung tung. Những ý nghĩ rối bời ấy lại không thể khống chế được.
Nhớ lại mấy năm đã qua, những gì tôi và Cố Từ Viễn đã trải qua. Nhớ lại thời gian qua, tôi đã tận mắt chứng kiến những biến cố đến với Quân Lương. Nhớ lại người mẹ sống một mình ở thành phố Z. Thật lạ là khi nhớ tới mẹ, tôi lại nhớ tới Viên Tổ Vực.
Có lẽ bởi vì câu chuyện mà anh kể cho tôi nghe tối hôm nay quá buồn. Mặc dù chưa trải qua nhưng đặt mình trong hoàn cảnh ấy thì thấy đó đúng là một quãng thời gian tàn khốc.
Lúc mới quen Viên Tổ Vực, tôi ngây thơ nghĩ rằng anh giống với rất nhiều người khác, vì không thích học, chán ghét cuộc sống trường học khô khan, ngày nào cũng giống ngày nào nên sớm rời bỏ môi trường ấy, dùng cách ngu ngốc nhất để chống lại phương thức giáo dục họ ghét bỏ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đó là sự dũng cảm. Với tôi, Câu Tiễn nằm gai nếm mật đáng kính trọng hơn Hạng Vũ rút dao tự vẫn.
Nhưng những gì mà Viên Tổ Vực nói với tôi buổi tối hôm nay không phải như thế. Anh thôi học là vì bất đắc dĩ.
Vận mệnh luôn vẽ một đường trên tuổi thanh xuân của mỗi người theo những cách khác nhau.
Mùa đông năm ấy đến rất sớm. Sau khi mất bố, dường như chỉ trong một đêm Viên Tổ Vực từ một cậu bé chưa hiểu biết lột xác thành một thiếu niên kiên cường. Đôi mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cuộc sống đang ép anh, bản thân anh cũng đang tự ép mình.
Trong hoàn cảnh kinh tế ngày một khó khăn, tiền lương hưu ít ỏi của mẹ anh đã không thể đủ để chi tiêu.
Cũng chính vì không còn cách nào, bà đã bàn bạc với Viên Tổ Vực đi tìm việc gì đó để làm. Cho dù là làm theo giờ thì cũng có thể kiếm được chút tiền.
Vừa nghe mẹ nhắc đến chuyện này, Viên Tổ Vực như muốn phát điên. Nhìn những nếp nhăn ngày một sâu trên khuôn mặt mẹ, anh hận bản thân vì không ra đời sớm hơn mười năm.
Mẹ mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấy khiến người ta xót xa:
- Con sợ mẹ làm con mất mặt đúng không?
Một thiếu niên sức lực dồi dào làm sao có thể chịu được câu nói ấy. Anh đập bàn đứng dậy:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy. Con biết bây giờ cho dù mẹ làm gì cũng đều là vì con. Con chỉ sợ sức khỏe của mẹ không chịu được!
Di ảnh của bố treo trên tường, bình thản nhìn hai mẹ con nương tựa vào nhau. Mẹ cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nhượng bộ:
- Thế thì mẹ học người ta bày sạp hàng ngoài đường, bán chút đồ ăn sáng hay gì đó, cũng không cần phải chạy khắp nơi, con thấy thế nào?
Anh vốn định nói thêm điều gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mẹ, cuối cùng anh cố gằng kìm nén:
- Mẹ, tóm lại là… sức khỏe của mẹ rất quan trọng.
Bắt đầu từ hôm ấy, ngày nào cũng vậy, khi trời vẫn chưa sáng, cô Viên lại đẩy chiếc xe nhỏ ra ngoài. Khi Viên Tổ Vực tỉnh dậy, chỉ có thể nhìn thấy bữa sáng bày sẵn trên bàn, không nhìn thấy bóng dáng của mẹ.
Không ai biết rằng trong những ngày tháng ăn cháo mẹ nấu, không biết bao nhiêu lần nước mắt của anh đã lặng lẽ rơi xuống bát cháo nóng hổi.
Ngoài việc phải chăm chỉ học tập hơn nữa, còn có cách nào khác sao?
Những đêm không ngủ được chỉ có thể đếm cừu. Số lượng cừu ngày một tăng lên. Ánh đèn trong phòng bếp phải đợi đến khi đêm rất khuya mới tắt. Anh không dám ngồi dậy nhìn hình bóng của mẹ khi cố hết sức nhào bột, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua.
Khi nói với tôi những chuyện này, Viên Tổ Vực khẽ cười. Có lẽ sự hờ hững này có thể lừa được những cô gái không hiểu sự đời. Nhưng tôi không như vậy.
Chúng tôi không phải là học sinh của khoa diễn viên. Đối với chúng tôi chuyện diễn kịch thật sự rất mệt.
Vào ngày lễ của bố, tôi và Quân Lương đang đi dạo, bỗng nhiên bị phóng viên của đài truyền hình chặn lại. Cô dẫn chương trình ngực to óc ngắn trang điểm rất đậm, nói ba la ba la một hồi trước ống kính, sau đó quay lại đưa micro cho chúng tôi và nói:
- Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của bố, hai cô con gái xinh đẹp, trong ngày lễ của bố, hai cô có điều gì muốn nói với bố của mình không?
Hồi ấy Quân Lương vẫn còn là thiên kim tiểu thư. Đứng trước ống kính, cô ấy tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp:
- Con rất biết ơn bố vì những gì bố đã dành cho con… Bố ơi, con đang nỗ lực phấn đấu, hy vọng con có thể trở thành cô con gái khiến bố hãnh diện.
Người dẫn chương trình thu micro lại, hét lên một câu “Thật cảm động” một cách thái quá, sau đó lại giơ micro ra trước mặt tôi:
- Còn cô thì sao?
Tôi nhìn cô ta, khuôn mặt không chút biểu cảm:
- Nếu nói con gái là người tình kiếp trước của bố, có thể kiếp trước tôi đã giết người tình của mình, vì thế kiếp này mới bị báo ứng…
Tôi vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Quân Lương kéo đi. Tối hôm ấy chúng tôi xem ti vi rất lâu. Trong đoạn phỏng vấn ấy có rất nhiều cô gái không xinh đẹp bằng chúng tôi nhưng không có chúng tôi.
Quân Lương tức đến nỗi bóp tay tôi:
- Chỉ tại cậu nói lung tung, đáng ghét!
Trên đời này ai cũng là diễn viên. Người khác đều thích tỏ ra nghiêm túc còn tôi thì không.
Quả thật có những người lúc nào cũng dùng cách cười nói để bày tỏ sự thật đầy máu và nước mắt. Chưa hẳn họ đã kiên cường nhưng từ khi sinh ra họ đã thích phô trương.
Tôi là người như vậy. Viên Tổ Vực cũng như vậy.
Buổi chiều tuyết rơi ấy, nhà trường cho về sớm. Một đám bạn học cùng về nhà, Viên Tổ Vực cũng ở trong số đó.
Lúc sắp đi đến con đường gần nhà, hình bóng màu xám bênh cạnh sạp bánh bao cùng với chiếc xe nhỏ ngồi trong gió tuyết khiến anh vô cùng sững sờ.
Đôi chân như bị cắm rễ trong tuyết, không thể bước thêm một bước nào.
Linh hồn như bị đóng băng, không thể nói, không thể động đậy, không thể suy nghĩ.
Đến lúc này anh mới biết quả thực mình đã đánh giá cao bản thân mình. Không sai, ai cũng nói là “không được coi thường những người nghèo khó”, “không có nhân dân lao động thì không có chúng ta ngày nay” hay “chỉ cần là những người kiếm tiền bằng đôi tay của mình thì đều đáng được tôn trọng”… Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó, khi nó thật sự xảy ra với mình và người thân của mình thì mọi chuyện lại khác.
Viên Tổ Vực bị đánh gục bởi cảm giác nhục nhã ẩn chứa trong lòng.
- Này, Viên Tổ Vực, cậu sao thế?
Tiếng gọi ấy đánh thức anh. Anh nhanh trí, vờ ra vẻ như để quên thứ gì đó ở trường, vội đập tay lên đầu và nói:
- Trời ơi, các cậu đi trước đi, mình quay lại lấy cái này.
Không đợi bất kỳ người nào kịp phản ứng, anh vội vã quay người, ra sức chạy về phía trường học.
Có lẽ giống với tâm trạng của tôi khi chạy như một kẻ điên loạn trong mưa, chỉ muốn chạy mãi, chạy mãi, chạy đến tận cùng trái đất, đến ngày tận cùng của thế giới…
Tối hôm ấy anh về nhà rất khuya. Lúc mở cửa nhìn thấy thức ăn và canh nóng trên bàn, anh chột dạ gọi một tiếng:
- Mẹ!
Khuôn mặt mẹ không hề có một chút không vui nào, chỉ là như vừa mới thoát khỏi trạng thái suy tư:
- A… con về rồi, cứ cách mười phút mẹ lại hâm nóng thức ăn một lần. Cơm vẫn ở trong nồi, mau bỏ cặp sách xuống, rửa tay rồi ăn cơm đi…
Tiếng nước chảy róc rách giống như những giọt nước mắt đang trào dâng trong lòng. Viên Tổ Vực tự hỏi mình đầy giễu cợt, mày trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ khi nào, cứ như con gái ấy.
Hai mẹ con ngồi trên bàn ăn, không ai nói một lời nào. Viên Tổ Vực và thật nhanh hai bát cơm rồi ném đũa xuống.
- Mẹ, con đi học bài đây.
Đúng lúc anh đứng dậy, một câu nói của mẹ khiến anh có cảm giác như bị lột sạch quần áo rồi đi thị chúng, bỗng chốc bị cảm giác xấu hổ ê chề đánh bại.
- Chiều nay mẹ nhìn thấy con.
Bao lâu nay không được chứng kiến một trận tuyết lớn như thế. Thế giới được bao phủ bởi một màu trắng muốt. Hồi còn nhỏ cũng đã từng tin rằng có ông già Noel.
Đêm Giáng sinh cũng ngốc nghếch treo một chiếc tất ở đầu giường rồi đi ngủ với niềm mong đợi ngọt ngào. Trong giấc mơ, ông già Noel cưỡi tuần lộc mang đến những bức xếp hình, mô hình hoặc súng mới nhất.
Trong căn phòng tĩnh lặng, Viên Tổ Vực nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng suy nghĩ trở về nhiều năm trước đây, đến tận khi mẹ nói câu tiếp theo:
- Mẹ… Có phải mẹ khiến con cảm thấy mất mặt không?
Dưới anh đèn, đôi mắt mẹ ẩn chứa sự cảm thông.
Từ ngày bố mất, tất cả mọi nỗi ấm ức, đau khổ, bi thương kìm nén trong lòng, thêm vào đó là nỗi hổ thẹn, day dứt, mọi cảm xúc đều vỡ òa trong khoảnh khắc ấy.
Một người tưởng rằng mình đã trưởng thành, thành nam tử hán như anh cuối cùng vẫn khóc nức nở như một đứa trẻ trước mặt mẹ.
Ngày hôm sau, khi anh đi làm thủ tục thôi học, tất cả giáo viên biết anh đều chạy đến ngăn anh. Vẻ nuối tiếc và thương xót trên khuôn mặt của mọi người đều rất thật lòng nhưng chính sự đồng cảm ấy càng thôi thúc anh hạ quyết tâm thôi học.
Trước khi rời khỏi trường, cô giáo chủ nhiệm từ trước tới nay vốn rất yêu quý anh gọi anh lên văn phòng, rồi đóng cửa lại, pha cho anh một tách trà nóng.
Ngồi đối diện với cô giáo, anh khẽ nói:
- Thưa cô, còn nhớ hồi chúng em mới vào cấp ba, cô yêu cầu mỗi người nói một câu mà mình thích nhất, lúc ấy em đã đứng trên bục giảng và nói: không được toại nguyện thì tu dưỡng phẩm chất của mình. Nếu đã được toại nguyện thì giúp đỡ người khác. Hoàn cảnh của em bây giờ không có đủ tư cách để nói vế sau. Tâm nguyện duy nhất của em là không trở thành gánh nặng cho mẹ em. Một mình mẹ… sức khỏe lại không tốt… cơ hội đi học sau này vẫn có nhưng mẹ thì chỉ có một.
Sau khi nghe xong những lời nói ấy, một người cũng làm mẹ như cô giáo không kìm được nước mắt. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô mỉm cười vỗ vai học trò cưng:
- Trò ngoan, trải qua khó khăn mới thành nghiệp lớn, cô luôn tin rằng qua cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai, cố lên nhé!
Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai? Sau khi bước ra khỏi cổng trường, Viên Tổ Vực ngửa đầu nhìn bầu trời u ám.
Đã qua cơn bĩ cực rồi, bao giờ mới tới hồi thái lai?
Sau khi nghe xong câu chuyện của Viên Tổ Vực, cảm giác trong lòng tôi khó có thể diễn tả được. Nhưng cho dù thế nào tôi cũng không nói với anh niềm xót thương từ tận đáy lòng mình.
Với tính cách nóng nảy của anh, nếu nghe thấy tôi xót thương cho hoàn cảnh của anh thì không biết chừng sẽ giội cốc Coca lạnh từ đầu đến chân tôi.
Giống như một sự trao đổi trong im lặng, tôi ngửa đầu mỉm cười với anh:
- Thực ra… em cũng là đứa trẻ lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ!
Cuối cùng, tôi đã mơ hồ ngủ thiếp đi. Không biết tại sao tôi gần như không bận tâm đến chuyện Cố Từ Viễn tắt máy như lần trước nữa.
Là bởi vì niềm tin dành cho anh sâu sắc hơn? Hay là câu chuyện của Viên Tổ Vực đã chuyển hướng chú ý của tôi? Tôi không nghĩ nhiều như thế.
Bởi vì trong cuộc sống luôn ẩn chứa những thay đổi khó có thể dự đoán được. Vì thế tôi hi vọng mình có thể độ lượng một chút, thậm chí là ngu ngơ một chút.
Hồi nhỏ, hạnh phúc là một chuyện đơn giản. Đến một độ tuổi nhất định mới hiểu, thực ra đơn giản mới chính là hạnh phúc.
Một người ôm gối chảy nước miếng như tôi dĩ nhiên không biết lúc ấy có tiết mục nào đang diễn ra trong cuộc đời của Quân Lương và Cố Từ Viễn.
Trái tim đang nhảy múa vì sung sướng của Trần Chỉ Tình bỗng chốc nguội lạnh khi nhìn thấy Quân Lương bước ra từ sau lưng Đỗ Tầm.
Một người trước đó đã cố gắng kiềm chế bản thân như cô ta bỗng bật cười. Nụ cười ấy khiến người ta phải rùng mình. Cô ta cười rồi cầm túi của mình, đẩy Đỗ Tầm và Quân Lương sang một bên, lảo đảo đi ra ngoài.
Đêm đã rất khuya, trên đường không còn người đi bộ. Dưới bóng cây, dáng người lảo đảo của Trần Chỉ Tình trông giống như oan hồn.
Đỗ Tầm chạy theo kéo Trần Chỉ Tình lại nhưng không ngờ cô ta lại cắn vào tay của cậu. Đỗ Tầm đau điếng người, vội vàng rụt tay lại. Nhìn cổ tay mới thấy chỗ bị cắn nhanh chóng sưng tấy lên.
Ánh mắt của Trần Chỉ Tình đờ đẫn nhưng giọng nói thì lạnh lùng:
- Đỗ Tầm đau không? Tôi nói cho anh biết, có đau đến đâu cũng không bằng một phần vạn nỗi đau trong tim tôi!
Quân Lương chạy lại, định kiểm tra cổ tay của Đỗ Tầm nhưng bị Trần Chỉ Tình ném túi vào đầu. Chiếc túi không nhẹ chút nào, khiến Quân Lương cũng đau đến nghiến răng nghiến lợi.
- Ha ha, thật nực cười, thật nực cười… - Trần Chỉ Tình cười rồi nước mắt cũng chảy xuống. - Đỗ Tầm, chỉ có tôi mới ở đây chờ anh, chỉ có tôi ngu ngốc tưởng rằng vẫn còn có thể cứu vãn được. Các người là lũ hèn hạ, các người sẽ không được chết yên ổn đâu!
Câu nói như lời nguyền này khiến Quân Lương không kìm được cơn rùng mình. Cô bước lên trước, nhìn Trần Chỉ Tình như xem thường cái chết rồi nói:
- Tôi biết, bây giờ có nói gì cũng không thể bù đắp được. Cô muốn đối xử với tôi thế nào tôi đều nhận nhưng nhất định tôi sẽ ở bên Đỗ Tầm!
Nhất định sẽ ở bên anh ấy!
Thành cổ trong đêm tối không ồn ào và huyên náo như thành phố. Nhưng trong không gian này, càng yên tĩnh thì càng dễ xuất hiện một thứ gọi là mờ ám.
Sau khi tắm xong, Lâm Mộ Sắc không mặc quần áo lót mà chỉ quấn chiếc áo khoác dày rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Từ Viễn. Bàn tay với những chiếc móng tay sơn màu champagne khẽ đặt lên bàn tay phải đang cầm chuột của Cố Từ Viễn.
Cố Từ Viễn sững người, vội vàng rụt tay lại:
- Cô đi ngủ đi, tôi nhường giường cho cô, lát nữa tôi đi lấy thêm đệm trải dưới đất.
Lâm Mộ Sắc nhíu mày, ghé sát vào tai anh, nói rất ngọt ngào:
- Anh sợ em à?
Giống như bị ong chích, Cố Từ Viễn đứng phắt dậy, luống cuống nói:
- Hay là tôi nhường phòng cho cô, tôi sang phòng bạn ngủ… Anh vừa nói vừa đi ra cửa nhưng không ngờ Lâm Mộ Sắc lao như tên bắn ra chắn trước mặt anh.
Động tác quá mạnh, áo khoác xộc xệch, bên trong chiếc váy ngủ ren màu trắng, bầu ngực với đường cong hoàn hảo lúc ẩn lúc hiện. Một giây sau, mặt Cố Từ Viễn nóng bừng.
Lâm Mộ Sắc không cười nữa, nhìn thẳng vào mặt anh nói:
- Anh hiểu rất rõ mục đích em đến đây, hai chúng ta đừng làm ra vẻ nữa. Lâm Mộ Sắc em thích gì thì nói thẳng. Không sai, em thích anh, em muốn ở bên anh.
Đã đến mức này, Cố Từ Viễn cũng không muốn tỏ ra ngây ngô nữa. Anh nhìn thẳng vào mặt Lâm Mộ Sắc:
- Cô đừng thần kinh nữa, để tôi đi, chuyện này tôi sẽ không để cho Sơ Vi biết.
- Tống Sơ Vi? Ha ha… - Lâm Mộ Sắc cười khẩy. - Anh tưởng em sợ cô ta biết sao?
Cố Từ Viễn đứng im không nhúc nhích, nhìn cô gái trước mắt mình. Dáng vẻ của cô ta khi không trang điểm cũng rất đẹp nhưng lúc này, “vẻ đẹp” này rất nguy hiểm.
Giằng co một hồi, giọng điệu của anh có chút nhượng bộ:
- Đủ rồi, Lâm Mộ Sắc, lần trước Sơ Vi đã rất đau lòng rồi. Tôi không muốn vì chúng ta mà cô ấy bị tổn thương. Cô tha cho tôi có được không?
- Chúng ta? - Lâm Mộ Sắc không nhịn được bật cười. - Cố Từ Viễn, anh nói “chúng ta”… Anh hãy tự hỏi lòng mình, anh thật sự không có một chút, một chút cảm giác nào với em sao?
Vạn vật đều chìm trong tĩnh lặng, cả thế giới đều đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Dường như một thế kỷ qua đi, cuối cùng anh nói:
- Không.
- Nếu cô ở bên anh ấy? Thế tôi là cái gì? - Khi Trần Chỉ Tình lớn tiếng hét lên, cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Nếu có thể, Quân Lương rất muốn quỳ xuống trước mặt cô ta. Nếu quỳ có thể bù đắp lỗi lầm của mình, cô nguyện quỳ mãi không đứng dậy.
Nhưng sai là sai, cái sai này vĩnh viễn khắc sâu trong thời gian và vũ trụ, không thể được thông cảm, không thể được tha thứ. Quân Lương hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai.
Đỗ Tầm bước lại, nhìn hai cô gái đang run lên cầm cập. Một người đã từng có quãng thời gian tươi đẹp bên anh. Một người khiến anh muốn cùng nắm tay đi tới tương lai. Nhưng lúc này đây, vì anh mà họ đều phải chịu nỗi đau quá lớn.
Nếu anh thật sự có thể hoàn toàn bất chấp lễ tiết đạo đức, nếu anh không hề có một chút lương tâm, vậy thì anh cũng không phải chịu đựng nỗi giày vò và day dứt như thế.
Không phải anh do sự không quyết đoán. Thực ra từ rất lâu rồi anh đã muốn nói rõ ràng với Trần Chỉ Tình hoặc Quân Lương. Nhưng thời cơ thích hợp ấy không xuất hiện, cứ kéo dài mãi, cuối cùng biến thành tàn cục không thể giải quyết được.
Cảm giác cổ họng có một cục than nóng bỏng, không thể nói được lời nào.
Một lúc lâu sau, Trần Chỉ Tình run rẩy hỏi:
- Hai người, ai chủ động trước?
Quân Lương đang định mở miệng nhưng lại bị Đỗ Tầm kéo ra phía sau:
- Là anh.
Tất cả những cử chỉ nhỏ đều lọt vào mắt Trần Chỉ Tình. Cô ta cười khẩy rồi bất ngờ vung tay lên, tát vào mặt Đỗ Tầm…
Trong đêm tối yên tĩnh, cái tát ấy bỗng trở nên thật vang dội.
Quân Lương ôm má trái, không ngoảnh đầu lại.
Lúc nói “không”, Cố Từ Viễn không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Mộ Sắc. Là phản cảm, bối rối hay chột dạ, trong thoáng chốc bản thân anh cũng không rõ. Nhưng đối với một người từng trải như Lâm Mộ Sắc, tâm trạng mâu thuẫn này chẳng khác nào trò trẻ con.
Khuôn mặt của cô ta ẩn chứa nụ cười trêu chọc. Đến lúc này, cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trong cái thời tuổi trẻ hư hỏng của mình, không biết cô ta đã có bao nhiêu bạn trai, đã từng có bao nhiêu cuộc tình một đêm. Cô ta đã chán ngấy cái chuyện quan hệ nam nữ nhưng dường như Cố Từ Viễn không giống với những chàng trai ấy.
Cô ta nhớ buổi tối mà cô giả vờ say, con bé ngu ngốc Tống Sơ Vi lại để Cố Từ Viễn đưa cô về nhà. Ngồi trên taxi, gió bên ngoài cửa sổ thổi vào rất mát. Thực ra trước khi ghé sát lại hôn anh, cô ta cũng đã đấu tranh tư tưởng.
Mặc dù quan hệ với Tống Sơ Vi không thể coi là sống chết có nhau nhưng dù sao cũng coi là bạn… Mặc dù cô ta không phải là người tốt đẹp gì nhưng chuyện chơi xấu bạn bè thì chưa làm bao giờ.
Nhưng khuôn mặt của Cố Từ Viễn lúc nhìn nghiêng quả thật rất đẹp trai. Dáng vẻ anh bặm môi trông có chút ngây ngô nhưng cũng rất đáng yêu…
Chẳng muốn nghĩ nhiều như thế, cứ coi là cồn làm rối loạn tâm trí đi. Khuôn mặt ngà ngà say của cô ta nở nụ cười xảo quyệt, sau đó ghé sát lại hôn anh.
Sau đó dáng vẻ luống cuống của Cố Từ Viễn khiến cô ta cười gần chết.
- Cố Từ Viễn, em thích anh, ngay cả trước mặt Tống Sơ Vi em cũng dám nói như vậy!
Câu nói ấy giống như ném một quả bom xuống mặt hồ đang yên ả. Cố Từ Viễn bất chấp tất cả, tức giận gầm lên với cô ta:
- Mẹ kiếp, có phải cô bị điên không hả? Hôm ấy khi đưa cô về chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi chỉ thích Tống Sơ Vi, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy.
Anh vừa nói dứt lời, Lâm Mộ Sắc liền ôm chầm lấy anh. Trong lúc đầu óc anh trống rỗng, bờ môi mềm của cô ta chạm vào môi anh…
Cảm giác tội lỗi giống như ký sinh trùng bò trên sống lưng của Cố Từ Viễn, anh đứng im không nhúc nhích.
Một lúc rất lâu sau, Lâm Mộ Sắc buông anh ra, hai mắt ngấn lệ:
- Thế em thì sao? Anh sợ Tống Sơ Vi bị tổn thương, thế em thì sao? Em cũng là người, em cũng có lòng tự trọng. Anh có nghĩ đến cảm giác của em không?
Nước mắt của cô ta giống như dòng suối nhỏ chảy xuống làn da trắng muốt. Cuối cùng Cố Từ Viễn giơ tay lên, đưa về phía mặt cô ta.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi ngạc nhiên phát hiện hình như suốt đêm không có ai ngủ trên giường của Quân Lương. Tôi không đánh răng rửa mặt mà túm lấy Đường Nguyên Nguyên đang trang điểm rồi hỏi:
- Cậu nhìn thấy Quân Lương không? Nhìn thấy không?
Khuôn mặt của Nguyên Nguyên khi mới kẻ nửa đường lông mày trông rất buồn cười. Cô ta khó chịu gạt tay tôi ra:
- Không! Tối qua cô ta không về… Tiếng ngáy của cậu khiến cả đêm tôi không ngủ được. Xin cậu hãy đi mua ngay một cái khẩu trang đi!
Tôi ngáy ư? Quả thực điều này khiến tôi khó mà tin được… có điều đây không phải trọng tâm. Trọng tâm là Quân Lương chết ở đâu rồi?!
Điện thoại của tôi mở máy cả ngày, nhưng khi tôi lôi điện thoại dưới gối lên thì đến một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ cũng không có.
Không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của Quân Lương, hay Cố Từ Viễn.
Tôi phải thừa nhận là bắt đầu từ giây phút ấy, tâm trạng của tôi trở nên rất tồi tệ.
Buổi trưa tan học, các bạn chạy ùa vào nhà ăn như ong vỡ tổ. Cảnh tượng này có thể dùng cụm từ “khí phách vang dội non sông” để miêu tả, nhưng tôi không có chút hứng thú nào.
Suốt buổi sáng, điện thoại của tôi như bị chết vậy. Ngay cả số điện thoại 10086 bị tôi lưu là “không biết xấu hổ” cũng không giục tôi nộp tiền điện thoại. Cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ thật tệ.
Trên đường về ký túc xá, tôi như người mất hồn. Thật ra tôi rất muốn gọi điện thoại để chửi mười tám đời tổ tông nhà Cố Từ Viễn nhưng cái sự thật anh ta tắt máy tối hôm trước khiến tôi mất hết dũng khí.
Tôi tự an ủi mình là sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn là quá bận. Bây giờ tôi phải là một cô gái hiểu chuyện, sau này làm một người vợ hiền thục!
Sau lưng vang lên giọng nói của Lương Tranh. Tôi mơ màng ngoảnh đầu lại, cậu ta định nói gì đó nhưng lại thôi. Quen nhau lâu như vậy, tôi chưa thấy cậu ta như thế bao giờ.
Do dự một lúc, cuối cùng cậu ta cũng hỏi tôi:
- Cậu ở cùng ký túc xá với Nguyên Nguyên, có nhận ra gần đây cô ấy có gì bất thường không?
- Hả? - Tôi càng mơ hồ hơn, lẽ nào phong thủy của phòng chúng tôi có vấn đề thật sao? Tôi còn tưởng chỉ có tôi và Quân Lương không được như ý. Trong tình huống này, quả thực tôi không còn tâm trạng nào để bận tâm đến Đường Nguyên Nguyên…
Lương Tranh thấy tôi không nói gì nên cũng sốt ruột:
- Hình như cô ấy muốn chia tay với mình.
- Á! - Mặc dù thốt lên nhưng giọng điệu hoàn toàn khác với trước đó.
Vẻ mặt của Lương Tranh ẩn chứa vẻ đau khổ và mơ hồ. Cậu ngừng một lát rồi nói với tôi như muốn nhờ vả:
- Tống Sơ Vi, nếu tiện thì cậu hãy giúp mình hỏi cô ấy nhé. Mình không muốn làm phiền cô ấy. Cậu hãy nói với cô ấy là khi nào nghĩ rõ ràng rồi thì hãy đến tìm mình.
Thú thực, tôi không thích chuyện tình cảm giữa Lương Tranh và Đường Nguyên Nguyên, càng không thích Lương Tranh. Có lẽ là ấn tượng đầu tiên không được tốt lắm chứ không phải vì tướng mạo cậu ta. Cậu ta luôn khiến tôi có cảm giác lắm điều, tính toán. Nhưng sau khi cậu ta nói xong câu ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy thật ra Đường Nguyên Nguyên được một chàng trai như thế này trao tình yêu, chưa chắc đã không phải là một điều hạnh phúc.
Yêu một người thì mới đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy để nghĩ cho cô ấy, không gây rắc rối cho cô ấy, không ép buộc cô ấy, không làm tổn thương cô ấy.
Khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi rất muốn hỏi: Cố Từ Viễn, anh có thật lòng yêu em.
Buổi chiều Quân Lương mới về. Lúc cô ấy đẩy cửa bước vào cũng là lúc tôi đang làm bài tập, vừa viết vừa oán trách thế giới này không có công lý, vì sao sinh viên đại học vẫn phải làm bài tập. Đúng là khiến người ta suy sụp!
Vì quay lưng về phía cô ấy nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, chỉ buột miệng hỏi một câu:
- Tối qua cậu đi đâu đấy? Cũng không gọi điện thoại.
Một lúc rất lâu sau cô ấy mới khẽ nói:
- Tối qua mình đi nhà nghỉ.
Tôi vẫn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy cô ấy nói thêm:
- Cùng với Đỗ Tầm.
Chiếc bút trên ray tôi rơi xuống tờ giấy nháp. Tôi ngoảnh đầu nhìn cô ấy, không dám tin vào mắt mình.Cô ấy tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên như đã đoán trước được tất cả những gì đang diễn ra.
Có phải tôi nghe nhầm không? Vẫn hy vọng vào may rủi, tôi mỉm cười hỏi cô ấy:
- Cậu nói gì cơ, sao có thể như thế được…
- Sơ Vi, đó là sự thật, mình không chia tay với Đỗ Tầm.
Cuộc đời con người lúc nào cũng đầy ắp sự hụt hẫng.
Hụt hẫng là một cảm giác khó có thể gọi tên, là cảm giác bỗng chốc cảm thấy xa cách.
Giống như khi tôi gọi điện cho Cố Từ Viễn, nghe thấy thuê bao không liên lạc được.
Giống như lúc này người bạn thân nhất của tôi đứng trước mặt tôi, bình tĩnh nói với tôi rằng cô ấy không những không chia tay với kẻ bắt cá hai tay mà tối qua cô ấy đã cùng hắn đi nhà nghỉ.
Cảm giác ấy ai có thể hiểu được đây? Giống như giương mắt nhìn một hòn ngọc không tì vết rơi xuống bùn.
Đôi mắt của Quân Lương ẩn chứa ánh sáng hừng hực. Cô ấy nhìn tôi nhưng không giống như đang nói với tôi:
- Đôi khi yêu có nghĩa là phản bội.
Tôi nhìn cô ấy. Bao nhiêu năm nay, chưa từng có một khoảnh khắc nào tôi cảm thấy chúng tôi xa lạ như thế này.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên trong không khí ngột ngạt ấy. Quân Lương lấy điện thoại trong túi, ấn nút nghe, chưa nói một câu nào mà đã sững sờ.
Tôi bước lại, lay người cô ấy:
- Quân Lương, sao thế?
Cô ấy nhắm mắt lại rồi lại trợn tròn mắt. Cô ấy nói:
- Trần Chỉ Tình nhảy lầu rồi.
Giống như sóng dâng biển động, cát bay mù trời…
Một giây sau Quân Lương quay sang ôm tôi rồi lẩm nhẩm như người mất hồn:
- Phải làm sao đây? Làm sao đây?...