Chương : 3
Editor: Du Bình.
Đàm Lâm Kha không biết bị đuổi giết bao lâu thì có người thò mặt ra chịu trận thay, về sau trên TV với Internet cũng không còn nhiều tin tức của cậu nữa. Ngược lại Đàm Lâm Kha vẫn là người mới, cho nên có giận có điên tới cỡ nào thì cũng chẳng ai mặn mà, cái căn bản mỗi ngày đều có một trường hợp tầm phào như thế, cho nên công chúng không đủ hơi sức hóng hớt được. Ngay cả vai chính do Trâu Duệ Văn đạo diễn cũng lặng lẽ đổi nhân vật chính tự lúc nào…
Còn đối với Triệu Tiềm mà nói, Đàm Lâm Kha đối với hắn chỉ là một khúc dạo nhạc ngắn ngủi, ngắn đến nỗi chưa kịp chú ý thì đã rời khỏi cuộc sống của hắn mất tiêu rồi!
Thế mà mới qua hơn ba tháng, hắn lại nghe được tin tức của cậu từ bên Chu Hạo.
Chu Hạo là nhiếp ảnh gia, là anh em tốt từ nhỏ mặc chung một cái quần con với hắn. Anh ta nổi danh thích chuyện bát quái, sáng sớm ngày ra hoan hoan hỉ hỉ chạy tới chỗ Triệu Tiềm rủ rỉ tin tức nóng hổi.
Nghệ sĩ bị người người nhà nhà ghét thực bi thảm nha~ mà cái công ty kia cứ níu kéo không chịu buông người, mỗi tháng chỉ cung cấp cho cậu một ít sinh hoạt phí ít ỏi, hận không bức người đến quỳ xuống xin cơm đó! Đàm Lâm Kha chuyển mệnh vô cùng thê thảm, Chu Hạo không biết hóng hớt từ nguồn nào, sốt sắng đến kêu gọi hắn mau mau báo ân!
Mà có lúc Triệt Tiềm thật sự công nhận cái miệng của Chu Hạo quá ư xui xẻo!
Anh vừa mới ghé lỗ tai hắn không bao lâu, vào một hôm nọ Triệu Tiềm ra khỏi nhà mua ít đồ dùng, vừa đến cửa hàng, chớp mắt một cái liền thấy Đàm Lâm Kha lướt qua mình.
Thần sắc cậu coi như ôn hòa, không còn chỉn chu, hào nhoáng của sân khấu nữa, trên người mặc chiếc áo phông chữ T cùng quần bò rất phổ thông. Triệu Tiềm luôn cảm thấy cậu có chút chán nản, nhưng được cái ăn mặc sạch sẽ, có thể nói rằng khốn cùng nhưng không mất đi tư chẩt!
Đàm Lâm Kha nhìn thấy hắn, ngẩn người, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu: “Đã lâu không gặp Triệu tiên sinh!”
Tiệu Tiềm nháy nháy mắt, đột nhiên bắt gặp Đàm Lâm Kha ở chỗ này khiến hắn hết sức kinh ngạc: “Ây… Sao cậu lại có mặt ở đây?”
Cậu vô cùng bình thản trả lời: “Tôi sống gần đây…”
Hắn ngẩn ngơ. Hả?! Chẳng lẽ bọn họ là hàng xóm sao? Nhưng nói thế nào nơi hắn sống cũng là tiểu khu xa hoa, giá cả không rẻ, Đàm Lâm Kha bị tẩy chay mà vẫn có thể trụ tốt được sao? Hay là cậu ấy ở khu trong? Khà khà… ở đó có mỹ nhân Như Vân nha~ hay nói trắng ra là do các đại gia mua tặng cho người tình của mình đó! Ô… chẳng lẽ?!
Đàm Lâm Kha không chú ý đến biểu cảm quái dị của Triệu Tiềm, chỉ thuận miệng, lễ phép hỏi: “Triệu tiên sinh cũng sống tại khu này sao?”
Triệu Tiềm cười cười: “Phải… thật khéo nha!”
Vốn sự việc thuần túy này có thể coi là sự ngẫu nhiên rồi chấm dứt luôn! Hai người từ trước đến giờ vốn dĩ không có quan hệ gì mà! Nhưng tên ngốc Triệu Tiềm đúng là đồ không có mắt!
Triệu Tiềm bị suy nghĩ của mình làm phiền cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mà phun trào lòng tốt hiếm thấy của mình: “Một tháng tiền nhà có nặng nề quá không?”
“…” Cậu hơi sững sờ, sau đó cười nhẹ: “Cũng có chút đắt… thời điểm tôi mua nhà cao đến đau lòng!”
Triệu Tiềm cũng cười theo, trong lòng thở phào. Hóa ra là cậu ấy tự mình mua chứ không phải bị bao dưỡng!
Không thể không nói Đàm Lâm Kha cũng có tí thu hút, lúc cậu cười rộ lên tựa như ánh nắng mặt trời soi sáng màn đêm u tối. Triệu Tiềm không ngừng tấm tắc đây là một “hạt giống” cực kỳ tốt, nhưng tiếc là bị hủy dưới tay của tên khốn nạn Trâu Duệ Văn!
“Không ngờ chúng ta có thể xem nhau là hàng xóm!” Triệu Tiềm tiếp tục nói nhảm.
Cậu trái lại giật giật khóe miệng, cười khổ: “Mấy ngày nữa tôi sẽ rời đi…”
Hắn sững sờ không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu. Nhưng sau đó nghĩ lại… hiện tại cậu bị mất cơm rồi! Vừa mới đi trên con đường này không lâu, phỏng chừng không có khoảng để dành. Nghe cậu nói là mình tự mua phòng, hiện giờ chắc vô cùng túng quẫn. Nói là rời đi, thật ra… là bán nhà?
Hắn nghĩ nghĩ, bộc trực hỏi luôn: “Cậu bán nhà?!”
Cậu khẽ cau mày, phát giác Triệu Tiềm muốn vấn đáp nhiều hơn, nhưng vẫn đáp lại: “Đúng vậy…”
Hắn lại tiếp tục đào sâu xuống: “Giá cả thế nào?”
Vấn đề này Đàm Lâm Kha có thể không đáp, nhưng lần gặp mặt đầu tiên đã khiến cậu sinh ra hảo cảm khó giải thích liền tùy tiện nói ra. Triệu Tiềm sau khi nghe thông tin, không nhịn được liền nhíu mày. Thấp! Quá thấp! Mỗi một phòng của khu này đều có giá cao hơn gấp n lần! Rõ ràng là lòe người!
Nhưng phỏng chừng cậu thiếu tiền lắm rồi! Huống chi chuyện nghệ sĩ vì sinh nhai đến nỗi phải bán nhà tuyệt đối ảnh hưởng đến danh dự và hình ảnh của công ty. Huống hồ Đàm Lâm Kha khi đó được coi là gương mặt sáng nên ký hợp đồng rất lớn. Hành động sắp tới của cậu thế nào cũng bị Minh Kỷ quấy rối. Lật lại sự việc thì thế nào cậu cũng là người chịu thiệt mà!
Hắn lại hiếu kỳ: “Thế cậu bán cho ai?”
Đàm Lâm Kha: “Một người bạn…”
Triệu Tiềm thở phào: “Bạn bè…”
Bạn nào được chứ? Ném đá xuống giếng đều là kẻ thù tuốt!
Đàm Lâm Kha hơi do dự, rồi mới khai tên: “Lương Tuấn.”
À… một nghệ sĩ hạng hai cũng tới từ Mình Kỳ.
Triều Tiềm lười hỏi tiếp, vung vung tay: “Cậu xác định chắc chắn?”
“Tôi cũng không chắc lắm…” Đàm Lâm Kha cau mày, tựa hồ không hiểu tại sao hắn lại tò mò đến vậy: “Còn phải cùng Lương Tuấn bàn bạc nghiêm túc đã!”
Hắn nháy mắt mấy cái, nở nụ cười.
Có lúc a~ ở đời có rất nhiều sự việc đi trái lại với mong ước của con người, mọi việc có nhân tất có quả! Triệu Tiềm ngược lại biết rất rõ, sau khi Đàm Lâm Kha dính scandal, nhân vật được lựa chọn lại cho bộ phim của Trâu Duệ Văn không ai khác chính là Lương Tuấn.
Đàm Lâm Kha xem thường việc vẫy đuôi lấy lòng đạo diện, nhưng cũng không có nghĩa là những kẻ khác không làm hành động này.
Triệu Tiềm khi còn bé luôn mơ giấc mộng về đại hiệp. Đương nhiên là trong cái xã hội gà bay chó sủa này chẳng bao giờ có rồi. Vì vậy lớn hơn một chút, hắn lại ước mình trở thành diễn viên nổi tiếng, được đóng phim cổ trang vai đại hiệp!
Chỉ tiếc tương lai phát triển nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không trở thành diễn viên, mà lại trở thành ông chủ của một dàn diễn viên!
Bây giờ thấy giống như ảo tưởng hồi bé của hắn khi xem phim truyền hình! Anh hùng cứu mỹ nhân oai hùng ngợp trời! Ấy thế mà đến lúc ông chủ Triệu rảnh rỗi muốn quản chuyện bao đồng thì mỹ nhân chẳng thấy đâu, ngược lại có một mỹ nam!
Về đến nhà, hắn bảo trợ lý tìm địa chỉ của Đàm Lâm Kha, hóa ra là một tòa khác trong khu này. Ngẩn người nghĩ nghĩ một chút, hắn lại gọi điện cho Chu Hạo.
Ngữ khí của anh trước sau như một đều như muốn ăn đấm: “Sao thế lão Triệu?!”
Là bạn tốt nên Triệu Tiềm chẳng cần khách sáo, trực tiếp phun ra: “Muốn mua nhà!”
“Hở?! Mua nhà? Cho ai ở?!” Chu Hạo hèn hạ cười hà hà hai tiếng: “Mùa xuân đến rồi?”
Triệu Tiềm lườm điện thoại, nhưng ngớ ra là Chu Hạo không thấy được, liền vạn phần khinh bỉ mở miệng: “Ông không phải bảo tôi báo ân sao?”
Anh cảm thán không rõ ràng ý tứ cảm xúc: “À, là mua cho Đàm Lâm Kha nha~”
Triệu Tiềm không phản bác, trực tiếp không để ý đến lời mỉa mai của tên bạn thối: “Giúp tôi mua căn phòng kia đi!”
Chu Hạo không hiểu lắm, hắn giản lược qua loa sự tình, anh nhất thời sáng tỏ, cũng vui vẻ lĩnh lệnh thực thi ngay.
Tối hôm đó, bộ phim “Tuyết Phong” mới đóng máy của đạo diễn Trâu được tuyên bố. Nội dung nghe nói là một đôi trốn tránh sự truy sát của con cháu quan lại mà xông vào núi tuyết Tây Tạng, trong lúc lẩn trốn tình tay ba cẩu huyết xuất hiện.
Trước dó Đàm Lâm Kha được giao cho vai nam chính thứ, là vị huynh trưởng bệnh tật yếu ớt nhưng rất chính trực. Vị huynh trưởng này dấu tình cảm sâu đậm đối với nữ chính rất kỹ, cho đến lúc chàng tử vong thì người ấy cũng không hề phát giác. Thương tâm nhưng thực sâu sắc.
Đã có vị thi nhân từng nói: Nam chính dành cho nữ chính yêu, còn nam phụ được khán giả thương.
Đợt tung trailer trước đây đã khiến Triệu Tiềm khắc sâu ấn tượng. Đàm Lâm Kha bận y phục thanh sam nghiêng người ngắm tuyết rơi, dáng vẻ gầy yếu thực yên tĩnh.
Mà cánh hoa nhỏ nhoi lại biến thành Lương Tuấn thủ vai, vị huynh trưởng tựa như một mỹ nhân sinh bệnh đột nhiên biến thành tên đàn ông ngũ đại tam thô, mét tám ***g ngồng…
Đại chúng đều biểu thị… thật sự không thể tiếp thu nổi…
Cũng không phải do kỹ năng diễn xuất với ngoại hình của Lương Tuấn không đủ, mà so với khí chất văn nhược của Đàm Lâm Kha thì cái loại mét tám, dương quan kiện khí ngận suất ca của Lương Tuấn rất khập khiễng!
Thậm chí, có mấy bạn trẻ rảnh rỗi còn so sánh cảnh đứng dưới mưa tuyết giữa Đàm Lâm Kha với Lương Tuấn đều bất bình hô to: Đàm mỹ nhân bị đổi thành trang hán xà nhà đúng là phá hỏng cp huynh đệ của người ta!!
Triệu Tiềm tương đối vui mừng a~ Triệu gia đương nhiên cùng đám trẻ con đứng về phía Đàm Lâm Kha rồi! Một đống người liều mạng phun lửa bản chất Lương Tuấn quá thô kệch!! Lại chả biết có vị nào đột nhiên đổi đề tài kêu nam chính kỳ thật cũng chẳng hợp hình tượng cơ! Liền kéo theo sau vô số bài tranh luận tìm “gương mặt thân quen”!
Tình cảnh hỗn loạn lại càng điên đảo hơn!
Ngày thứ hai, Chu Hạo chạy đi tìm Đàm Lâm Kha, lấy lý do nghe nói cậu đang rao bán nhà, vừa vặn muốn kiếm một căn tốt tốt trong khu này nên muốn thương lượng. Đàm Lâm Kha khá kinh ngạc, chuyện cậu bán nhà chỉ có vài người thân quen mới hay tin, không hiểu sao Chu Hạo xa lắc xa lơ, mới gặp nhau một hai lần lại hóng hớt được nữa! Lương Tuấn tuy nói muốn mua, nhưng hai người còn chưa ngã ngũ, dời qua ngày khác gặp mặt. Chu Hạo trả giá cao hơn giá Lương Tuấn ra không ít, cậu gọi cho người kia, nhưng y chỉ nghe đến tên người muốn cạnh tranh thì lập tức nâng thêm một mớ tiền.
Lương Tuấn đập tiền, Chu Hạo đương nhiên cũng đắp thêm! Nếu ai chịu khó theo dõi tin tức lá cải thì đều biết Lương Tuấn theo Trâu đạo diễn lăn lộn, còn Chu Hạo lại là bạn bè tốt của Triệu Tiềm. Từ một cái nhà bình thường đột nhiên lại biến thành tranh chấp Sở Hán [1], anh thêm mười vạn tôi đập mười vạn. Đều không phải tiền của mình, hai người ganh nhau đến thực vui sướng!
Nhưng Lương Tuấn rất thận trọng báo cáo sự tình cho Trâu Duệ Văn. Trâu đạo diễn nho nhã tức đến nỗi thở mạnh trừng mắt. Y cùng với Triệu Tiềm đã thù nhau từ rất lâu rồi! Đánh chết y cũng không nhận thua đâu! Cắn răng bảo Lương Tuấn tiếp tục độn giá, tuyệt dối không được thua Triệu Tiềm!!
Vì vậy Lương Tuấn phun ra số tiền so với giá gốc không khác biệt lắm… Còn Chu Hạo vuốt cằm… Ai nha~ đắt thế gia không thèm nữa~~
Lương Tuấn trợn mắt ngoác mồm.
Vị chỉ đạo kỹ thuật từ xa Triệu Tiềm hài lòng hỉ mũi. Tiểu tử Trâu Duệ Văn tuổi gì mà đấu với tui chứ~~
Trong đám này chỉ có mỗi Đàm Lâm Kha là mờ mờ mịt mịt… Cậu cảm thấy giá rẻ trước đó quá tốt rồi! Cậu không định bán ra với cái giá trên trời này. Nghiêm túc vận động não, cậu nhận ra có người cố ý giúp cậu một tay, tầm mắt chuyển qua Chu Hạo đắc ý kia, thấp giọng nói: “Chu tiên sinh, cảm phiền anh nói lời cảm ơn Triệu tiên sinh giùm tôi!”
Chu Hạo nhấp nháy mắt: “Ô… tôi hông có nghe rõ~~”
Đàm Lâm Kha: “…”
Chu Hạo móc túi cả nửa ngày, khai quật được một mẩu giấy cùng cái bút, tiện tay viết một dãy số, híp mắt cười gian giảo: “Tự mình nói cảm ơn mới có thành ý nha~~”
Là số điện thoại của hắn!
Đàm Lâm Kha có chút sững sờ.
Cả một đám người cầu còn không được! Cậu còn nhận được ân huệ ông chủ Triệu giang tay ra giúp bán nhà, còn lấy được số điện thoại riêng của nhân vật kim cương. Có phải… quá may mắn không?!
Đàm Lâm Kha ngẩng đầu nhìn Chu Hạo, hắn vẫn híp mắt như cá trê, vỗ vỗ vai cậu, cái gì cũng không nói…
[1]: Chiến tranh Hán-Sở (Hán Sở tranh hùng, 楚汉战争 Sở Hán chiến tranh, 楚漢相爭/争 Sở Hán tương tranh hay 楚漢春秋 Sở Hán Xuân Thu, 206–202 TCN) là thời kỳ sau thời đại nhà Tần ở Trung Hoa. Trong thời kỳ này, các vị vương từ các đất khác nhau ở Trung Hoa đã xuất hiện sau sự sụp đổ của nhà Tần và tạo nên hai phái kình địch nhau rõ rệt. Một bên do Lưu Bang(劉邦), vua nhà Hán lãnh đạo, còn bên kia do Hạng Vũ (項羽), tự xưng Tây Sở bá vương. Một vài vị vương khác có uy lực thấp hơn cũng có nghĩa quân đánh nhau độc lập trong thời gian này. Cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lưu Bang, người sau này đã lên ngôi hoàng đế và thiết lập nên nhà Hán. (Theo Wikipedia)
Đàm Lâm Kha không biết bị đuổi giết bao lâu thì có người thò mặt ra chịu trận thay, về sau trên TV với Internet cũng không còn nhiều tin tức của cậu nữa. Ngược lại Đàm Lâm Kha vẫn là người mới, cho nên có giận có điên tới cỡ nào thì cũng chẳng ai mặn mà, cái căn bản mỗi ngày đều có một trường hợp tầm phào như thế, cho nên công chúng không đủ hơi sức hóng hớt được. Ngay cả vai chính do Trâu Duệ Văn đạo diễn cũng lặng lẽ đổi nhân vật chính tự lúc nào…
Còn đối với Triệu Tiềm mà nói, Đàm Lâm Kha đối với hắn chỉ là một khúc dạo nhạc ngắn ngủi, ngắn đến nỗi chưa kịp chú ý thì đã rời khỏi cuộc sống của hắn mất tiêu rồi!
Thế mà mới qua hơn ba tháng, hắn lại nghe được tin tức của cậu từ bên Chu Hạo.
Chu Hạo là nhiếp ảnh gia, là anh em tốt từ nhỏ mặc chung một cái quần con với hắn. Anh ta nổi danh thích chuyện bát quái, sáng sớm ngày ra hoan hoan hỉ hỉ chạy tới chỗ Triệu Tiềm rủ rỉ tin tức nóng hổi.
Nghệ sĩ bị người người nhà nhà ghét thực bi thảm nha~ mà cái công ty kia cứ níu kéo không chịu buông người, mỗi tháng chỉ cung cấp cho cậu một ít sinh hoạt phí ít ỏi, hận không bức người đến quỳ xuống xin cơm đó! Đàm Lâm Kha chuyển mệnh vô cùng thê thảm, Chu Hạo không biết hóng hớt từ nguồn nào, sốt sắng đến kêu gọi hắn mau mau báo ân!
Mà có lúc Triệt Tiềm thật sự công nhận cái miệng của Chu Hạo quá ư xui xẻo!
Anh vừa mới ghé lỗ tai hắn không bao lâu, vào một hôm nọ Triệu Tiềm ra khỏi nhà mua ít đồ dùng, vừa đến cửa hàng, chớp mắt một cái liền thấy Đàm Lâm Kha lướt qua mình.
Thần sắc cậu coi như ôn hòa, không còn chỉn chu, hào nhoáng của sân khấu nữa, trên người mặc chiếc áo phông chữ T cùng quần bò rất phổ thông. Triệu Tiềm luôn cảm thấy cậu có chút chán nản, nhưng được cái ăn mặc sạch sẽ, có thể nói rằng khốn cùng nhưng không mất đi tư chẩt!
Đàm Lâm Kha nhìn thấy hắn, ngẩn người, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu: “Đã lâu không gặp Triệu tiên sinh!”
Tiệu Tiềm nháy nháy mắt, đột nhiên bắt gặp Đàm Lâm Kha ở chỗ này khiến hắn hết sức kinh ngạc: “Ây… Sao cậu lại có mặt ở đây?”
Cậu vô cùng bình thản trả lời: “Tôi sống gần đây…”
Hắn ngẩn ngơ. Hả?! Chẳng lẽ bọn họ là hàng xóm sao? Nhưng nói thế nào nơi hắn sống cũng là tiểu khu xa hoa, giá cả không rẻ, Đàm Lâm Kha bị tẩy chay mà vẫn có thể trụ tốt được sao? Hay là cậu ấy ở khu trong? Khà khà… ở đó có mỹ nhân Như Vân nha~ hay nói trắng ra là do các đại gia mua tặng cho người tình của mình đó! Ô… chẳng lẽ?!
Đàm Lâm Kha không chú ý đến biểu cảm quái dị của Triệu Tiềm, chỉ thuận miệng, lễ phép hỏi: “Triệu tiên sinh cũng sống tại khu này sao?”
Triệu Tiềm cười cười: “Phải… thật khéo nha!”
Vốn sự việc thuần túy này có thể coi là sự ngẫu nhiên rồi chấm dứt luôn! Hai người từ trước đến giờ vốn dĩ không có quan hệ gì mà! Nhưng tên ngốc Triệu Tiềm đúng là đồ không có mắt!
Triệu Tiềm bị suy nghĩ của mình làm phiền cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mà phun trào lòng tốt hiếm thấy của mình: “Một tháng tiền nhà có nặng nề quá không?”
“…” Cậu hơi sững sờ, sau đó cười nhẹ: “Cũng có chút đắt… thời điểm tôi mua nhà cao đến đau lòng!”
Triệu Tiềm cũng cười theo, trong lòng thở phào. Hóa ra là cậu ấy tự mình mua chứ không phải bị bao dưỡng!
Không thể không nói Đàm Lâm Kha cũng có tí thu hút, lúc cậu cười rộ lên tựa như ánh nắng mặt trời soi sáng màn đêm u tối. Triệu Tiềm không ngừng tấm tắc đây là một “hạt giống” cực kỳ tốt, nhưng tiếc là bị hủy dưới tay của tên khốn nạn Trâu Duệ Văn!
“Không ngờ chúng ta có thể xem nhau là hàng xóm!” Triệu Tiềm tiếp tục nói nhảm.
Cậu trái lại giật giật khóe miệng, cười khổ: “Mấy ngày nữa tôi sẽ rời đi…”
Hắn sững sờ không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu. Nhưng sau đó nghĩ lại… hiện tại cậu bị mất cơm rồi! Vừa mới đi trên con đường này không lâu, phỏng chừng không có khoảng để dành. Nghe cậu nói là mình tự mua phòng, hiện giờ chắc vô cùng túng quẫn. Nói là rời đi, thật ra… là bán nhà?
Hắn nghĩ nghĩ, bộc trực hỏi luôn: “Cậu bán nhà?!”
Cậu khẽ cau mày, phát giác Triệu Tiềm muốn vấn đáp nhiều hơn, nhưng vẫn đáp lại: “Đúng vậy…”
Hắn lại tiếp tục đào sâu xuống: “Giá cả thế nào?”
Vấn đề này Đàm Lâm Kha có thể không đáp, nhưng lần gặp mặt đầu tiên đã khiến cậu sinh ra hảo cảm khó giải thích liền tùy tiện nói ra. Triệu Tiềm sau khi nghe thông tin, không nhịn được liền nhíu mày. Thấp! Quá thấp! Mỗi một phòng của khu này đều có giá cao hơn gấp n lần! Rõ ràng là lòe người!
Nhưng phỏng chừng cậu thiếu tiền lắm rồi! Huống chi chuyện nghệ sĩ vì sinh nhai đến nỗi phải bán nhà tuyệt đối ảnh hưởng đến danh dự và hình ảnh của công ty. Huống hồ Đàm Lâm Kha khi đó được coi là gương mặt sáng nên ký hợp đồng rất lớn. Hành động sắp tới của cậu thế nào cũng bị Minh Kỷ quấy rối. Lật lại sự việc thì thế nào cậu cũng là người chịu thiệt mà!
Hắn lại hiếu kỳ: “Thế cậu bán cho ai?”
Đàm Lâm Kha: “Một người bạn…”
Triệu Tiềm thở phào: “Bạn bè…”
Bạn nào được chứ? Ném đá xuống giếng đều là kẻ thù tuốt!
Đàm Lâm Kha hơi do dự, rồi mới khai tên: “Lương Tuấn.”
À… một nghệ sĩ hạng hai cũng tới từ Mình Kỳ.
Triều Tiềm lười hỏi tiếp, vung vung tay: “Cậu xác định chắc chắn?”
“Tôi cũng không chắc lắm…” Đàm Lâm Kha cau mày, tựa hồ không hiểu tại sao hắn lại tò mò đến vậy: “Còn phải cùng Lương Tuấn bàn bạc nghiêm túc đã!”
Hắn nháy mắt mấy cái, nở nụ cười.
Có lúc a~ ở đời có rất nhiều sự việc đi trái lại với mong ước của con người, mọi việc có nhân tất có quả! Triệu Tiềm ngược lại biết rất rõ, sau khi Đàm Lâm Kha dính scandal, nhân vật được lựa chọn lại cho bộ phim của Trâu Duệ Văn không ai khác chính là Lương Tuấn.
Đàm Lâm Kha xem thường việc vẫy đuôi lấy lòng đạo diện, nhưng cũng không có nghĩa là những kẻ khác không làm hành động này.
Triệu Tiềm khi còn bé luôn mơ giấc mộng về đại hiệp. Đương nhiên là trong cái xã hội gà bay chó sủa này chẳng bao giờ có rồi. Vì vậy lớn hơn một chút, hắn lại ước mình trở thành diễn viên nổi tiếng, được đóng phim cổ trang vai đại hiệp!
Chỉ tiếc tương lai phát triển nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không trở thành diễn viên, mà lại trở thành ông chủ của một dàn diễn viên!
Bây giờ thấy giống như ảo tưởng hồi bé của hắn khi xem phim truyền hình! Anh hùng cứu mỹ nhân oai hùng ngợp trời! Ấy thế mà đến lúc ông chủ Triệu rảnh rỗi muốn quản chuyện bao đồng thì mỹ nhân chẳng thấy đâu, ngược lại có một mỹ nam!
Về đến nhà, hắn bảo trợ lý tìm địa chỉ của Đàm Lâm Kha, hóa ra là một tòa khác trong khu này. Ngẩn người nghĩ nghĩ một chút, hắn lại gọi điện cho Chu Hạo.
Ngữ khí của anh trước sau như một đều như muốn ăn đấm: “Sao thế lão Triệu?!”
Là bạn tốt nên Triệu Tiềm chẳng cần khách sáo, trực tiếp phun ra: “Muốn mua nhà!”
“Hở?! Mua nhà? Cho ai ở?!” Chu Hạo hèn hạ cười hà hà hai tiếng: “Mùa xuân đến rồi?”
Triệu Tiềm lườm điện thoại, nhưng ngớ ra là Chu Hạo không thấy được, liền vạn phần khinh bỉ mở miệng: “Ông không phải bảo tôi báo ân sao?”
Anh cảm thán không rõ ràng ý tứ cảm xúc: “À, là mua cho Đàm Lâm Kha nha~”
Triệu Tiềm không phản bác, trực tiếp không để ý đến lời mỉa mai của tên bạn thối: “Giúp tôi mua căn phòng kia đi!”
Chu Hạo không hiểu lắm, hắn giản lược qua loa sự tình, anh nhất thời sáng tỏ, cũng vui vẻ lĩnh lệnh thực thi ngay.
Tối hôm đó, bộ phim “Tuyết Phong” mới đóng máy của đạo diễn Trâu được tuyên bố. Nội dung nghe nói là một đôi trốn tránh sự truy sát của con cháu quan lại mà xông vào núi tuyết Tây Tạng, trong lúc lẩn trốn tình tay ba cẩu huyết xuất hiện.
Trước dó Đàm Lâm Kha được giao cho vai nam chính thứ, là vị huynh trưởng bệnh tật yếu ớt nhưng rất chính trực. Vị huynh trưởng này dấu tình cảm sâu đậm đối với nữ chính rất kỹ, cho đến lúc chàng tử vong thì người ấy cũng không hề phát giác. Thương tâm nhưng thực sâu sắc.
Đã có vị thi nhân từng nói: Nam chính dành cho nữ chính yêu, còn nam phụ được khán giả thương.
Đợt tung trailer trước đây đã khiến Triệu Tiềm khắc sâu ấn tượng. Đàm Lâm Kha bận y phục thanh sam nghiêng người ngắm tuyết rơi, dáng vẻ gầy yếu thực yên tĩnh.
Mà cánh hoa nhỏ nhoi lại biến thành Lương Tuấn thủ vai, vị huynh trưởng tựa như một mỹ nhân sinh bệnh đột nhiên biến thành tên đàn ông ngũ đại tam thô, mét tám ***g ngồng…
Đại chúng đều biểu thị… thật sự không thể tiếp thu nổi…
Cũng không phải do kỹ năng diễn xuất với ngoại hình của Lương Tuấn không đủ, mà so với khí chất văn nhược của Đàm Lâm Kha thì cái loại mét tám, dương quan kiện khí ngận suất ca của Lương Tuấn rất khập khiễng!
Thậm chí, có mấy bạn trẻ rảnh rỗi còn so sánh cảnh đứng dưới mưa tuyết giữa Đàm Lâm Kha với Lương Tuấn đều bất bình hô to: Đàm mỹ nhân bị đổi thành trang hán xà nhà đúng là phá hỏng cp huynh đệ của người ta!!
Triệu Tiềm tương đối vui mừng a~ Triệu gia đương nhiên cùng đám trẻ con đứng về phía Đàm Lâm Kha rồi! Một đống người liều mạng phun lửa bản chất Lương Tuấn quá thô kệch!! Lại chả biết có vị nào đột nhiên đổi đề tài kêu nam chính kỳ thật cũng chẳng hợp hình tượng cơ! Liền kéo theo sau vô số bài tranh luận tìm “gương mặt thân quen”!
Tình cảnh hỗn loạn lại càng điên đảo hơn!
Ngày thứ hai, Chu Hạo chạy đi tìm Đàm Lâm Kha, lấy lý do nghe nói cậu đang rao bán nhà, vừa vặn muốn kiếm một căn tốt tốt trong khu này nên muốn thương lượng. Đàm Lâm Kha khá kinh ngạc, chuyện cậu bán nhà chỉ có vài người thân quen mới hay tin, không hiểu sao Chu Hạo xa lắc xa lơ, mới gặp nhau một hai lần lại hóng hớt được nữa! Lương Tuấn tuy nói muốn mua, nhưng hai người còn chưa ngã ngũ, dời qua ngày khác gặp mặt. Chu Hạo trả giá cao hơn giá Lương Tuấn ra không ít, cậu gọi cho người kia, nhưng y chỉ nghe đến tên người muốn cạnh tranh thì lập tức nâng thêm một mớ tiền.
Lương Tuấn đập tiền, Chu Hạo đương nhiên cũng đắp thêm! Nếu ai chịu khó theo dõi tin tức lá cải thì đều biết Lương Tuấn theo Trâu đạo diễn lăn lộn, còn Chu Hạo lại là bạn bè tốt của Triệu Tiềm. Từ một cái nhà bình thường đột nhiên lại biến thành tranh chấp Sở Hán [1], anh thêm mười vạn tôi đập mười vạn. Đều không phải tiền của mình, hai người ganh nhau đến thực vui sướng!
Nhưng Lương Tuấn rất thận trọng báo cáo sự tình cho Trâu Duệ Văn. Trâu đạo diễn nho nhã tức đến nỗi thở mạnh trừng mắt. Y cùng với Triệu Tiềm đã thù nhau từ rất lâu rồi! Đánh chết y cũng không nhận thua đâu! Cắn răng bảo Lương Tuấn tiếp tục độn giá, tuyệt dối không được thua Triệu Tiềm!!
Vì vậy Lương Tuấn phun ra số tiền so với giá gốc không khác biệt lắm… Còn Chu Hạo vuốt cằm… Ai nha~ đắt thế gia không thèm nữa~~
Lương Tuấn trợn mắt ngoác mồm.
Vị chỉ đạo kỹ thuật từ xa Triệu Tiềm hài lòng hỉ mũi. Tiểu tử Trâu Duệ Văn tuổi gì mà đấu với tui chứ~~
Trong đám này chỉ có mỗi Đàm Lâm Kha là mờ mờ mịt mịt… Cậu cảm thấy giá rẻ trước đó quá tốt rồi! Cậu không định bán ra với cái giá trên trời này. Nghiêm túc vận động não, cậu nhận ra có người cố ý giúp cậu một tay, tầm mắt chuyển qua Chu Hạo đắc ý kia, thấp giọng nói: “Chu tiên sinh, cảm phiền anh nói lời cảm ơn Triệu tiên sinh giùm tôi!”
Chu Hạo nhấp nháy mắt: “Ô… tôi hông có nghe rõ~~”
Đàm Lâm Kha: “…”
Chu Hạo móc túi cả nửa ngày, khai quật được một mẩu giấy cùng cái bút, tiện tay viết một dãy số, híp mắt cười gian giảo: “Tự mình nói cảm ơn mới có thành ý nha~~”
Là số điện thoại của hắn!
Đàm Lâm Kha có chút sững sờ.
Cả một đám người cầu còn không được! Cậu còn nhận được ân huệ ông chủ Triệu giang tay ra giúp bán nhà, còn lấy được số điện thoại riêng của nhân vật kim cương. Có phải… quá may mắn không?!
Đàm Lâm Kha ngẩng đầu nhìn Chu Hạo, hắn vẫn híp mắt như cá trê, vỗ vỗ vai cậu, cái gì cũng không nói…
[1]: Chiến tranh Hán-Sở (Hán Sở tranh hùng, 楚汉战争 Sở Hán chiến tranh, 楚漢相爭/争 Sở Hán tương tranh hay 楚漢春秋 Sở Hán Xuân Thu, 206–202 TCN) là thời kỳ sau thời đại nhà Tần ở Trung Hoa. Trong thời kỳ này, các vị vương từ các đất khác nhau ở Trung Hoa đã xuất hiện sau sự sụp đổ của nhà Tần và tạo nên hai phái kình địch nhau rõ rệt. Một bên do Lưu Bang(劉邦), vua nhà Hán lãnh đạo, còn bên kia do Hạng Vũ (項羽), tự xưng Tây Sở bá vương. Một vài vị vương khác có uy lực thấp hơn cũng có nghĩa quân đánh nhau độc lập trong thời gian này. Cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lưu Bang, người sau này đã lên ngôi hoàng đế và thiết lập nên nhà Hán. (Theo Wikipedia)