Chương 2: Cửa sắt
Edit: Bơ
Trần Gia Bạch đứng lại, còn chưa phân rõ phương hướng, ánh sáng mạnh từ bốn phương tám hướng đã chiếu đến, tinh thần cậu bắt đầu có chút hoảng hốt, khu vực nhỏ quanh cậu đã được đèn chiếu sáng, ở vùng hoang vu này đặc biệt bắt mắt.
Lúc này Trần Gia Bạch càng nhìn rõ mảnh đất vàng dưới chân cậu, vết khô nứt ẩn hiện, trên đất không có một ngọn cỏ, một mảng trơ trọi, đem đến cho người ta cảm giác đã rời xa khỏi nơi có dấu tích con người.
Cậu bây giờ đang rất hối hận.
Chủ phòng đến trước ———— lão Lư ca, đã bắt đầu điều chỉnh thiết bị camera.
Thiết bị sử dụng đã được sạc điện đầy đủ, lượng điện đủ để liên tục sử dụng hơn 12 giờ.
Một cái cameras to được cố định ở trên nóc xe, có thể quay được toàn bộ khu vực này.
Bàn Đầu Ngư đưa cho Trần Gia Bạch mũ chuyên dụng để gắn camera, trên đỉnh mũ có một cái khung đỡ dài dùng cho cameras loại nhỏ, máy quay để đối diện với cậu, máy có thể lấy hình từ ngực trở lên cùng với một chút cảnh xung quanh cậu, hơn nữa còn có thể chỉnh góc máy giúp người xem nhìn được nhiều cảnh hơn.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu phát sóng được rồi chứ?"
Lão Lư ca vẫn luôn điều chỉnh thử thiết bị liền cười chào hỏi với Bàn Đầu Ngư và hai vị đang ngồi ở trên ghế gập là Li miêu cùng Cá mực.
Li miêu nhìn qua dáng vẻ vẫn còn khá trẻ, trên mặt đeo kính, nhìn qua rất nhã nhặn, là người ký hợp đồng từ năm trước.
Cá mực là chủ bá đã phát sóng trực tiếp được 3-4 năm, là một người đã có kinh nghiệm.
Hai người mang laptop chuyên dụng đã được kết nối với tài khoản phát sóng trực tiếp của họ, mà cameras ở trên đầu Trần Gia Bạch là đăng nhập bằng tài khoản của cậu.
Ở trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu, hình ảnh người xem nhìn thấy là quang cảnh được thu vào từ cameras được gắn vào mũ trên đầu cậu, mọi người bắt đầu tách ra, nhưng trang chủ của phòng phát sóng trực tiếp tập hợp phòng phát sóng của mấy người họ rồi phát tất cả cạnh nhau.
"Được rồi, camera của tôi bên này đã chỉnh xong."
[ tích ———]
Đèn đỏ trên cameras sáng lên, cameras bắt đầu bắt đầu ghi hình.
Bắt đầu phát sóng trực tiếp, trên máy tính xuất hiện hình ảnh phát sóng trực tiếp, đúng là chỗ bọn họ đứng, bởi vì ánh đèn quá sáng, hình ảnh thu được đều có chút trắng bệch, ở nơi ánh sáng không chiếu đến lại đen như mực, hình ảnh đối lập nhìn có chút giống với màu sắc phim điện ảnh xưa cũ.
Vừa bắt đầu phát sóng, Bàn Đầu Ngư khuôn mặt vốn dĩ không kiên nhẫn nháy mắt biến thành gương mặt tươi cười, đến nọng cằm cũng hiện ra.
"Xin chào, chúc mọi người buổi tối tốt lành, đã lâu không gặp, tôi là Bàn Đầu Ngư."
Trần Gia Bạch chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể dùng gương mặt tái nhợt hướng đến cameras vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về cameras của mình nhẹ nhàng cười.
[ Bé Bạch nhà ta nhìn từ góc độ này thật là đáng yêu quá đi mất! Nốt ruồi chỗ khoé mắt cũng rất rất đáng yêu.]
[ Đây là ở chỗ nào? Tối đen như mực.]
Trần Gia Bạch chào hỏi mọi người, không giống với chủ bá khác mạnh mẽ mười phần, hoặc là hài hước dí dỏm chào hỏi fan, cậu chỉ nhẹ nhàng chào hỏi như bình thường.
Nhưng như thế là đủ rồi, phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu điên cuồng tặng quà.
Trần Gia Bạch: "Chỗ này là tây giao."
Bàn Đầu Ngư vội cướp lời cậu: "Chúng tôi hiện tại đang ở tây giao S23 quốc lộ, các bạn nhỏ có thể tra mạng một chút là biết."
Mới chỉ qua vài giây, đã có người biết nơi này, làn đạn trong nháy mắt nhảy lên liên tục.
[ Mẹ nó, nghĩa địa công cộng, các người sẽ không phải là muốn...]
[ Kích thích quá đi mất!]
[ Nghĩa địa công cộng bị bỏ hoang...]
[ Trời ạ, không phải chỗ này thường xuyên nháo quỷ sao, chúng ta hôm nay được xem bản chạy trốn ma quỷ sao?]
Trần Gia Bạch: Không, mọi người có khả năng sẽ nhìn đến phiên bản người bị doạ tiểu.
Bàn Đầu Ngư: "Hôm nay hành trình như thế này, đợi lát sẽ chia làm ba đợt tiến vào, Li miêu, Tiểu Bạch, Cá mực, ba người từ phía tây xuất phát, phía trước nơi có thể đi vào là cửa chính của nghĩa địa này, ban ngày tôi đã đến xem qua, cửa sắt bị hỏng không bị khoá vào."
"Mọi người ở trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thông qua mũ camera của họ để quan sát."
Quy tắc mới vừa nói được một nửa, phòng phát sóng trực tiếp của Trần Gia Bạch đã bùng nổ rồi.
[ Mẹ nhà nó, bé tiểu Bạch nhà ta muốn một mình đi vào nghĩa địa công cộng? Thế không phải sẽ sợ chết sao... Hơn nữa nghe nói có thể gặp quỷ, không phải chuyện đùa!]
[Hôm nay sợ là ngày cuối được thấy mặt tiểu chủ bá rồi...]
[ Phi phi phi, nói lời không may mắn!]
[ Nhìn qua thì thấy nhan sắc tiểu chú bá nhà này rất cao đấy, đây quả là mỹ thiếu niên bị trò chơi thử thách!]
[ Đúng đúng đúng, nhà ta Tiểu Bạch là người có giá trị nhan sắc cao trong giới trò chơi đó.]
[ Một người tự đi? Kích thích thật đấy! Này có tính là xem chân nhân phát sóng trực tiếp game kinh dị?]
[ Tôi chỉ nhìn thấy một mảnh đen sì đã sợ hãi...]
[ Chờ mong bé Bạch hét to kêu loạn!]
Đương nhiên, ở cùng lúc với làn đạn nhảy loạn, quà tặng cũng bay nhanh qua màn hình.
Nhìn rừng cây tối om xung quanh, dạ dày cậu mới bị xóc nảy đến buồn nôn trên xe đã lập tức bị khẩn trương đè ép đi xuống.
Theo thói quen liếm liếm môi, trong lòng cậu đã bắt đầu bồn chồn.
Bàn Đầu Ngư: "Chúng tôi đã đến trước mọi người, ở ven đường hoặc là một vài gò đất, trên cỏ thả sáu cái tín vật, chỉ cần trước tiên thu hồi một cái, sẽ tính là thắng. Giải thưởng chính là tất cả quà tặng trong trang chủ của phòng phát sóng trực tiếp hôm nay."
Trang chủ phòng phát sóng trực tiếp người xem đã đạt 50 vạn, đang sắp chạm ngưỡng 60 vạn, mà phòng phát sóng trực tiếp Trần Gia Bạch cũng từ bình thường một hai vạn thẳng tắp bay lên, thế mà đã có tám vạn người xem.
Tuy rằng có không ít người xem mới vào đều đang nói bọn họ tìm đường chết, nhưng là phần lớn người xem đều là thái độ xem kịch vui.
Trước lúc bắt đầu, Trần Gia Bạch vẫn là mở miệng hỏi: "Khụ, Ngư ca, tín vật là cái đồ vật như thế nào?"
Bàn Đầu Ngư cười: "Điều này không thể nói cho cậu được, như vậy không công bằng."
"Nhân tiện nói thêm một câu, tín vật này là lão Lư sắp xếp, đều ở bụi cỏ ven đường, vị trí chỉ có anh ta một người biết, chủng loại cũng không giống nhau,có thể là kẹp tóc, bao tay, mắt kính linh tinh."
Lão Lư cười ha hả chen qua tới: "Đều là đồ mới, rất dễ thấy, không cần lo lắng tìm không thấy."
Đừng nhìn làn đạn náo nhiệt, trên sân thật ra tổng cộng cũng chỉ có năm người, vì hợp với tình hình bay giờ, còn thả thêm BGM.
Quỷ dị không khí cùng với âm nhạc, Trần Gia Bạch tim đập thịch thịch thịch, thật nhanh thở ra một hơi, nhưng cũng không thể làm tim đập chậm lại.
Chỉ là ở trên mặt, cậu vẫn duy trì bình tĩnh, ít nhất biểu tình không bị phá vỡ.
Rõ ràng đang là cuối mùa thu, trên trán Trần Gia Bạch lại có một lớp mồ hôi lạnh.
"Hiện tại đã đến giờ bắt đầu."
Bàn Đầu Ngư nhìn nhìn đồng hồ, 10 giờ 4 phút.
Từ trên bàn cầm lấy một hộp nhỏ, bên trong là ba tờ giấy bốc thăm.
"Hiện tại, mọi người rút thứ tự đi vào đi."
Trần Gia Bạch là người có tuổi nhỏ nhất, mọi người nhường cậu rút trước.
Cũng không biết vì cái gì.
Trần Gia Bạch mới vừa với tay vào miệng hộp thì cảm thấy có điểm không đúng, có cảm giác hoảng loạn, tim đập thật nhanh.
Tiếp tục với tay vào, cảm giác mãi không đến đáy, nhưng mà ngay lúc đó đầu ngón tay cậu lại chạm được vào tờ giấy.
Đột nhiên có cảm giác khác thường, cũng không biết như thế nào, ma xui quỷ khiến cậu liền cầm lấy tờ giấy này.
"Ái chà, tiểu Bạch, vận may cậu khá tốt, rút được vị trí cuối cùng."
Bàn Đầu Ngư đây là đang nói móc, là người cuối cùng đi vào, nói cách khác, khoảng cách gần dễ dàng tìm thấy tín vật, rất dễ bị hai người vào trước lấy đi, mà cậu cần đi vào sâu hơn để tìm.
"Vận may của tôi vẫn luôn không tốt." Trần Gia Bạch cười khổ một chút, nói rồi cậu le lưỡi nhìn về phía cameras.
Nháy mắt, làn đạn spam.
[ A a a đầu lưỡi phấn hồng! Bộ dạng đáng yêu chết mất, muốn hôn!]
[ Tiểu Bạch là của tôi.]
[ Nhận thầu hình ảnh tiểu Bạch le lưỡi!]
[ Tiểu chủ bá phấn nộn!]
Người đi vào đầu tiên là Li miêu, anh ta bắt đầu đi vào khu đất hoang bên trong, mới đi vào chưa đến 1 phút mà ánh đèn pin đã trở nên mơ hồ không rõ, lúc này, Cá mực mới tiếp bước đi vào.
"Tiểu Bạch, đi được rồi."
Nhận đèn pin, Trần Gia Bạch khô khốc mà liếm khóe miệng, bàn chân đã bắt đầu run run, ức chế xúc động muốn bỏ chạy, bước ra bước đầu tiên.
Lòng bàn tay nắm chặt đèn pin, bên trong đã toát ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh.
Bọn họ bắt đầu tiến vào từ phía tây, để có thể hoà hoãn sợ hãi, cậu nhìn chằm chằm làn đạn trên màn hình của mình để phân tán chú ý.
[ Tiểu Bạch bé ngoan nói bậy một lần, đưa một hỏa tiễn!]
[ Ha ha, Tiểu Bạch cố gắng lên, đừng kêu.]
[ Chủ bá, các cậu đây là không tôn trọng người chết...]
[ Mọi người đều đi được, đâu ra người chết]
[ Đợi lát nữa gặp được thứ không sạch sẽ, sợ là không đi nổi...]
Cúi đầu chăm chú xem màn hình di động, không ngờ rằng cậu đã đi được hơn mười mét.
Vừa ngẩng đầu lên, một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh đèn pin trên tay cậu chiếu sáng một khu vực nhỏ.
Trên mặt đất gập ghềnh, cậu chỉ đi một đôi giày thể thao đế mỏng, nên khi đi lại lâu có chút đau chân.
Đi trên mặt đất sẽ ngẫu nhiên sẽ đạp vào lá rụng, thanh âm vang lên tại không gian quá mức yên lặng đặc biệt chói tai.
Người xem tại phòng phát sóng trực tiếp của Trần Gia Bạch đã lên đến mười vạn, cậu nhìn thoáng qua, trong lòng lại không vui vẻ nổi.
Cậu không dám dừng lại, cảm thấy bản thân dừng lại sẽ chạy trở về.
Trần Gia Bạch đánh bạo nói với cameras: "Thật đúng là có chút khủng bố đấy."
Chỉ là âm cuối run run đã bại lộ nội tâm cậu.
[ Ha ha, tôi cảm thấy Tiểu Bạch muốn chạy trở về rồi!]
[ Tiểu chủ bá, chú ý!]
[ Chờ đợi bé tiểu Bạch gọi bậy.]
Fans [ cả ngày ngắm soái ca] tặng chủ bá máy bay giấy 999 đồng.
Trần Gia Bạch nở một nụ cười mỉm, nhẹ giọng cảm ơn, thanh âm mềm mại, chỉ là ở tại nơi yên tĩnh như này có chút rợn người.
Đương nhiên, người bị doạ sợ là chính bản thân Trần Gia Bạch.
Cuối mùa thu gió luôn là lạnh đến thấu xương, con đường này không có lối rẽ, chỉ luôn đi thẳng một đường, một mảnh tối đen, phía trước có chút ánh sáng lờ mờ từ đèn pin của chủ stream Cá mực, nhưng là anh ta đi nhanh hơn so với cậu nhiều lắm, ánh đèn mỏng manh kia cũng biến mất sau nửa phút.
Hoạt động cổ họng, nuốt một ngụm, liếm liếm môi, ở nơi ánh sáng chiếu đến, cậu tiếp tục cất bước.
Mười vạn người, tuyệt đối không thể mất mặt!
Tiếp tục đi về phía trước, lúc này đã không nhìn thấy nơi dừng chân của bọn họ nữa, bị các cành cây khô ngăn trở, chỉ có thể nhìn thấy có một chút ánh sáng mơ hồ phía xa.
Người đi phía trước vẫn chưa quay lại, có nghĩa là vẫn chưa tìm được tín vật, cậu cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi.
[ Vẫn chưa đi đến nghĩa địa công cộng?]
[ Nói thật tôi cảm giác khung cảnh xung quanh chủ bá có điểm không hài hòa.]
[ Tôi cũng thấy thế... Có phải mới có cái gì bay qua không?]
[ Là cái lá cây thôi!]
May mắn lúc này Trần Gia Bạch đã không rảnh rỗi để xem làn đạn, cậu đã có chút chết lặng, bị dọa đến mức chỉ biết theo phản xạ đi về phía trước.
Ánh sáng từ cameras hơi hơi chiếu sáng lên mặt cậu, nhưng không đến mức làm cậu thấy không rõ đường.
Lấy chút khí thế, cậu bắt đầu tìm tòi trên mặt đất, dùng đèn pin chiếu dọc theo bên đường để tìm kiếm, cậu phát hiện con đường này ngoại trừ cây cổ thụ cùng cây khô thì chỉ có một ít túi đất vàng.
Không biết có phải ảo giác hay không, phạm vi đèn pin có thể chiếu sáng càng ngày càng nhỏ.
Mà phía trước, đã đến địa phương cần đến.
Ánh đèn chiếu vào trên cửa sắt, hiện lên bóng dáng loang lổ, bóng cửa hiện lên trên nền xi măng, đường xi măng ở nghĩa địa công cộng đã bị đất vàng ăn mòn.
Cậu cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, mở miệng nói: "Nơi này hẳn là nghĩa địa công cộng, hai vị tiền bối vẫn chưa thấy qua lại, xem ra đồ vật vẫn còn ở bên trong."
Trần Gia Bạch đứng lại, còn chưa phân rõ phương hướng, ánh sáng mạnh từ bốn phương tám hướng đã chiếu đến, tinh thần cậu bắt đầu có chút hoảng hốt, khu vực nhỏ quanh cậu đã được đèn chiếu sáng, ở vùng hoang vu này đặc biệt bắt mắt.
Lúc này Trần Gia Bạch càng nhìn rõ mảnh đất vàng dưới chân cậu, vết khô nứt ẩn hiện, trên đất không có một ngọn cỏ, một mảng trơ trọi, đem đến cho người ta cảm giác đã rời xa khỏi nơi có dấu tích con người.
Cậu bây giờ đang rất hối hận.
Chủ phòng đến trước ———— lão Lư ca, đã bắt đầu điều chỉnh thiết bị camera.
Thiết bị sử dụng đã được sạc điện đầy đủ, lượng điện đủ để liên tục sử dụng hơn 12 giờ.
Một cái cameras to được cố định ở trên nóc xe, có thể quay được toàn bộ khu vực này.
Bàn Đầu Ngư đưa cho Trần Gia Bạch mũ chuyên dụng để gắn camera, trên đỉnh mũ có một cái khung đỡ dài dùng cho cameras loại nhỏ, máy quay để đối diện với cậu, máy có thể lấy hình từ ngực trở lên cùng với một chút cảnh xung quanh cậu, hơn nữa còn có thể chỉnh góc máy giúp người xem nhìn được nhiều cảnh hơn.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu phát sóng được rồi chứ?"
Lão Lư ca vẫn luôn điều chỉnh thử thiết bị liền cười chào hỏi với Bàn Đầu Ngư và hai vị đang ngồi ở trên ghế gập là Li miêu cùng Cá mực.
Li miêu nhìn qua dáng vẻ vẫn còn khá trẻ, trên mặt đeo kính, nhìn qua rất nhã nhặn, là người ký hợp đồng từ năm trước.
Cá mực là chủ bá đã phát sóng trực tiếp được 3-4 năm, là một người đã có kinh nghiệm.
Hai người mang laptop chuyên dụng đã được kết nối với tài khoản phát sóng trực tiếp của họ, mà cameras ở trên đầu Trần Gia Bạch là đăng nhập bằng tài khoản của cậu.
Ở trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu, hình ảnh người xem nhìn thấy là quang cảnh được thu vào từ cameras được gắn vào mũ trên đầu cậu, mọi người bắt đầu tách ra, nhưng trang chủ của phòng phát sóng trực tiếp tập hợp phòng phát sóng của mấy người họ rồi phát tất cả cạnh nhau.
"Được rồi, camera của tôi bên này đã chỉnh xong."
[ tích ———]
Đèn đỏ trên cameras sáng lên, cameras bắt đầu bắt đầu ghi hình.
Bắt đầu phát sóng trực tiếp, trên máy tính xuất hiện hình ảnh phát sóng trực tiếp, đúng là chỗ bọn họ đứng, bởi vì ánh đèn quá sáng, hình ảnh thu được đều có chút trắng bệch, ở nơi ánh sáng không chiếu đến lại đen như mực, hình ảnh đối lập nhìn có chút giống với màu sắc phim điện ảnh xưa cũ.
Vừa bắt đầu phát sóng, Bàn Đầu Ngư khuôn mặt vốn dĩ không kiên nhẫn nháy mắt biến thành gương mặt tươi cười, đến nọng cằm cũng hiện ra.
"Xin chào, chúc mọi người buổi tối tốt lành, đã lâu không gặp, tôi là Bàn Đầu Ngư."
Trần Gia Bạch chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể dùng gương mặt tái nhợt hướng đến cameras vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về cameras của mình nhẹ nhàng cười.
[ Bé Bạch nhà ta nhìn từ góc độ này thật là đáng yêu quá đi mất! Nốt ruồi chỗ khoé mắt cũng rất rất đáng yêu.]
[ Đây là ở chỗ nào? Tối đen như mực.]
Trần Gia Bạch chào hỏi mọi người, không giống với chủ bá khác mạnh mẽ mười phần, hoặc là hài hước dí dỏm chào hỏi fan, cậu chỉ nhẹ nhàng chào hỏi như bình thường.
Nhưng như thế là đủ rồi, phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu điên cuồng tặng quà.
Trần Gia Bạch: "Chỗ này là tây giao."
Bàn Đầu Ngư vội cướp lời cậu: "Chúng tôi hiện tại đang ở tây giao S23 quốc lộ, các bạn nhỏ có thể tra mạng một chút là biết."
Mới chỉ qua vài giây, đã có người biết nơi này, làn đạn trong nháy mắt nhảy lên liên tục.
[ Mẹ nó, nghĩa địa công cộng, các người sẽ không phải là muốn...]
[ Kích thích quá đi mất!]
[ Nghĩa địa công cộng bị bỏ hoang...]
[ Trời ạ, không phải chỗ này thường xuyên nháo quỷ sao, chúng ta hôm nay được xem bản chạy trốn ma quỷ sao?]
Trần Gia Bạch: Không, mọi người có khả năng sẽ nhìn đến phiên bản người bị doạ tiểu.
Bàn Đầu Ngư: "Hôm nay hành trình như thế này, đợi lát sẽ chia làm ba đợt tiến vào, Li miêu, Tiểu Bạch, Cá mực, ba người từ phía tây xuất phát, phía trước nơi có thể đi vào là cửa chính của nghĩa địa này, ban ngày tôi đã đến xem qua, cửa sắt bị hỏng không bị khoá vào."
"Mọi người ở trong phòng phát sóng trực tiếp có thể thông qua mũ camera của họ để quan sát."
Quy tắc mới vừa nói được một nửa, phòng phát sóng trực tiếp của Trần Gia Bạch đã bùng nổ rồi.
[ Mẹ nhà nó, bé tiểu Bạch nhà ta muốn một mình đi vào nghĩa địa công cộng? Thế không phải sẽ sợ chết sao... Hơn nữa nghe nói có thể gặp quỷ, không phải chuyện đùa!]
[Hôm nay sợ là ngày cuối được thấy mặt tiểu chủ bá rồi...]
[ Phi phi phi, nói lời không may mắn!]
[ Nhìn qua thì thấy nhan sắc tiểu chú bá nhà này rất cao đấy, đây quả là mỹ thiếu niên bị trò chơi thử thách!]
[ Đúng đúng đúng, nhà ta Tiểu Bạch là người có giá trị nhan sắc cao trong giới trò chơi đó.]
[ Một người tự đi? Kích thích thật đấy! Này có tính là xem chân nhân phát sóng trực tiếp game kinh dị?]
[ Tôi chỉ nhìn thấy một mảnh đen sì đã sợ hãi...]
[ Chờ mong bé Bạch hét to kêu loạn!]
Đương nhiên, ở cùng lúc với làn đạn nhảy loạn, quà tặng cũng bay nhanh qua màn hình.
Nhìn rừng cây tối om xung quanh, dạ dày cậu mới bị xóc nảy đến buồn nôn trên xe đã lập tức bị khẩn trương đè ép đi xuống.
Theo thói quen liếm liếm môi, trong lòng cậu đã bắt đầu bồn chồn.
Bàn Đầu Ngư: "Chúng tôi đã đến trước mọi người, ở ven đường hoặc là một vài gò đất, trên cỏ thả sáu cái tín vật, chỉ cần trước tiên thu hồi một cái, sẽ tính là thắng. Giải thưởng chính là tất cả quà tặng trong trang chủ của phòng phát sóng trực tiếp hôm nay."
Trang chủ phòng phát sóng trực tiếp người xem đã đạt 50 vạn, đang sắp chạm ngưỡng 60 vạn, mà phòng phát sóng trực tiếp Trần Gia Bạch cũng từ bình thường một hai vạn thẳng tắp bay lên, thế mà đã có tám vạn người xem.
Tuy rằng có không ít người xem mới vào đều đang nói bọn họ tìm đường chết, nhưng là phần lớn người xem đều là thái độ xem kịch vui.
Trước lúc bắt đầu, Trần Gia Bạch vẫn là mở miệng hỏi: "Khụ, Ngư ca, tín vật là cái đồ vật như thế nào?"
Bàn Đầu Ngư cười: "Điều này không thể nói cho cậu được, như vậy không công bằng."
"Nhân tiện nói thêm một câu, tín vật này là lão Lư sắp xếp, đều ở bụi cỏ ven đường, vị trí chỉ có anh ta một người biết, chủng loại cũng không giống nhau,có thể là kẹp tóc, bao tay, mắt kính linh tinh."
Lão Lư cười ha hả chen qua tới: "Đều là đồ mới, rất dễ thấy, không cần lo lắng tìm không thấy."
Đừng nhìn làn đạn náo nhiệt, trên sân thật ra tổng cộng cũng chỉ có năm người, vì hợp với tình hình bay giờ, còn thả thêm BGM.
Quỷ dị không khí cùng với âm nhạc, Trần Gia Bạch tim đập thịch thịch thịch, thật nhanh thở ra một hơi, nhưng cũng không thể làm tim đập chậm lại.
Chỉ là ở trên mặt, cậu vẫn duy trì bình tĩnh, ít nhất biểu tình không bị phá vỡ.
Rõ ràng đang là cuối mùa thu, trên trán Trần Gia Bạch lại có một lớp mồ hôi lạnh.
"Hiện tại đã đến giờ bắt đầu."
Bàn Đầu Ngư nhìn nhìn đồng hồ, 10 giờ 4 phút.
Từ trên bàn cầm lấy một hộp nhỏ, bên trong là ba tờ giấy bốc thăm.
"Hiện tại, mọi người rút thứ tự đi vào đi."
Trần Gia Bạch là người có tuổi nhỏ nhất, mọi người nhường cậu rút trước.
Cũng không biết vì cái gì.
Trần Gia Bạch mới vừa với tay vào miệng hộp thì cảm thấy có điểm không đúng, có cảm giác hoảng loạn, tim đập thật nhanh.
Tiếp tục với tay vào, cảm giác mãi không đến đáy, nhưng mà ngay lúc đó đầu ngón tay cậu lại chạm được vào tờ giấy.
Đột nhiên có cảm giác khác thường, cũng không biết như thế nào, ma xui quỷ khiến cậu liền cầm lấy tờ giấy này.
"Ái chà, tiểu Bạch, vận may cậu khá tốt, rút được vị trí cuối cùng."
Bàn Đầu Ngư đây là đang nói móc, là người cuối cùng đi vào, nói cách khác, khoảng cách gần dễ dàng tìm thấy tín vật, rất dễ bị hai người vào trước lấy đi, mà cậu cần đi vào sâu hơn để tìm.
"Vận may của tôi vẫn luôn không tốt." Trần Gia Bạch cười khổ một chút, nói rồi cậu le lưỡi nhìn về phía cameras.
Nháy mắt, làn đạn spam.
[ A a a đầu lưỡi phấn hồng! Bộ dạng đáng yêu chết mất, muốn hôn!]
[ Tiểu Bạch là của tôi.]
[ Nhận thầu hình ảnh tiểu Bạch le lưỡi!]
[ Tiểu chủ bá phấn nộn!]
Người đi vào đầu tiên là Li miêu, anh ta bắt đầu đi vào khu đất hoang bên trong, mới đi vào chưa đến 1 phút mà ánh đèn pin đã trở nên mơ hồ không rõ, lúc này, Cá mực mới tiếp bước đi vào.
"Tiểu Bạch, đi được rồi."
Nhận đèn pin, Trần Gia Bạch khô khốc mà liếm khóe miệng, bàn chân đã bắt đầu run run, ức chế xúc động muốn bỏ chạy, bước ra bước đầu tiên.
Lòng bàn tay nắm chặt đèn pin, bên trong đã toát ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh.
Bọn họ bắt đầu tiến vào từ phía tây, để có thể hoà hoãn sợ hãi, cậu nhìn chằm chằm làn đạn trên màn hình của mình để phân tán chú ý.
[ Tiểu Bạch bé ngoan nói bậy một lần, đưa một hỏa tiễn!]
[ Ha ha, Tiểu Bạch cố gắng lên, đừng kêu.]
[ Chủ bá, các cậu đây là không tôn trọng người chết...]
[ Mọi người đều đi được, đâu ra người chết]
[ Đợi lát nữa gặp được thứ không sạch sẽ, sợ là không đi nổi...]
Cúi đầu chăm chú xem màn hình di động, không ngờ rằng cậu đã đi được hơn mười mét.
Vừa ngẩng đầu lên, một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh đèn pin trên tay cậu chiếu sáng một khu vực nhỏ.
Trên mặt đất gập ghềnh, cậu chỉ đi một đôi giày thể thao đế mỏng, nên khi đi lại lâu có chút đau chân.
Đi trên mặt đất sẽ ngẫu nhiên sẽ đạp vào lá rụng, thanh âm vang lên tại không gian quá mức yên lặng đặc biệt chói tai.
Người xem tại phòng phát sóng trực tiếp của Trần Gia Bạch đã lên đến mười vạn, cậu nhìn thoáng qua, trong lòng lại không vui vẻ nổi.
Cậu không dám dừng lại, cảm thấy bản thân dừng lại sẽ chạy trở về.
Trần Gia Bạch đánh bạo nói với cameras: "Thật đúng là có chút khủng bố đấy."
Chỉ là âm cuối run run đã bại lộ nội tâm cậu.
[ Ha ha, tôi cảm thấy Tiểu Bạch muốn chạy trở về rồi!]
[ Tiểu chủ bá, chú ý!]
[ Chờ đợi bé tiểu Bạch gọi bậy.]
Fans [ cả ngày ngắm soái ca] tặng chủ bá máy bay giấy 999 đồng.
Trần Gia Bạch nở một nụ cười mỉm, nhẹ giọng cảm ơn, thanh âm mềm mại, chỉ là ở tại nơi yên tĩnh như này có chút rợn người.
Đương nhiên, người bị doạ sợ là chính bản thân Trần Gia Bạch.
Cuối mùa thu gió luôn là lạnh đến thấu xương, con đường này không có lối rẽ, chỉ luôn đi thẳng một đường, một mảnh tối đen, phía trước có chút ánh sáng lờ mờ từ đèn pin của chủ stream Cá mực, nhưng là anh ta đi nhanh hơn so với cậu nhiều lắm, ánh đèn mỏng manh kia cũng biến mất sau nửa phút.
Hoạt động cổ họng, nuốt một ngụm, liếm liếm môi, ở nơi ánh sáng chiếu đến, cậu tiếp tục cất bước.
Mười vạn người, tuyệt đối không thể mất mặt!
Tiếp tục đi về phía trước, lúc này đã không nhìn thấy nơi dừng chân của bọn họ nữa, bị các cành cây khô ngăn trở, chỉ có thể nhìn thấy có một chút ánh sáng mơ hồ phía xa.
Người đi phía trước vẫn chưa quay lại, có nghĩa là vẫn chưa tìm được tín vật, cậu cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi.
[ Vẫn chưa đi đến nghĩa địa công cộng?]
[ Nói thật tôi cảm giác khung cảnh xung quanh chủ bá có điểm không hài hòa.]
[ Tôi cũng thấy thế... Có phải mới có cái gì bay qua không?]
[ Là cái lá cây thôi!]
May mắn lúc này Trần Gia Bạch đã không rảnh rỗi để xem làn đạn, cậu đã có chút chết lặng, bị dọa đến mức chỉ biết theo phản xạ đi về phía trước.
Ánh sáng từ cameras hơi hơi chiếu sáng lên mặt cậu, nhưng không đến mức làm cậu thấy không rõ đường.
Lấy chút khí thế, cậu bắt đầu tìm tòi trên mặt đất, dùng đèn pin chiếu dọc theo bên đường để tìm kiếm, cậu phát hiện con đường này ngoại trừ cây cổ thụ cùng cây khô thì chỉ có một ít túi đất vàng.
Không biết có phải ảo giác hay không, phạm vi đèn pin có thể chiếu sáng càng ngày càng nhỏ.
Mà phía trước, đã đến địa phương cần đến.
Ánh đèn chiếu vào trên cửa sắt, hiện lên bóng dáng loang lổ, bóng cửa hiện lên trên nền xi măng, đường xi măng ở nghĩa địa công cộng đã bị đất vàng ăn mòn.
Cậu cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, mở miệng nói: "Nơi này hẳn là nghĩa địa công cộng, hai vị tiền bối vẫn chưa thấy qua lại, xem ra đồ vật vẫn còn ở bên trong."