Chương 2
7.
Đúng là chưa ra trận đã suýt thăng.
Cũng may lúc kiểm tra tổng thể, tôi với con trai không bị thương tích gì lớn, chỉ bị trầy xước tí thôi. Chỉ là khiến chồng đang ở Indonesia sốt ruột, hận không thể bay về ngay.
Xúc động xong thì tôi mất hẳn hai tiếng để dỗ chồng đấy. Cũng vì thế mà sáng hôm sau tôi không mở nổi mắt ra để đưa bá tổng đi học.
Bá tổng nhỏ còn chu đáo nhờ hàng xóm rót hộ hai cốc sữa, một cốc để trên đầu giường của tôi, một cốc tự uống.
Thằng bé chơi tự chơi với mèo nhà nuôi, mệt thì tự lên sa lông đắp chăn ngủ trưa.
Tôi không quấy rầy con, gọi điện đến trường mẫu giáo xin nghỉ hẳn một tháng để bá tổng nhỏ toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho cuộc thi.
Vừa đặt điện thoại xuống, tôi liền thấy bá tổng nhỏ đang mơ màng kéo góc áo của tôi.
Tôi bóp cặp má bầu bĩnh của con.
- Lúc trước chính con luôn miệng nói không muốn dùng tình cảm làm tiền cược mà nhỉ?
Bá tổng cau mày, hơi ngơ ngác.
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết cứ đứng trước mặt người phụ nữ kia, sự tự chủ tôi luôn tự hào sẽ biến mất. Cuộc thi này, tôi nhất định phải thắng.
Tôi ngồi xổm xuống vỗ vai nó, ra vẻ nghiêm túc nói:
- Mẹ biết đây là bệnh chung của các bá tổng, không có được mới tốt nhất. Bây giờ con bé đang là mặt trăng trên trời, là nốt ruồi son trong lòng mà con cầu không được, làm con tương tư ngày đêm. Nhưng nếu có được, nốt ruồi son sẽ thành máu muỗi, trăng sáng trở thành hạt cơm trắng.
Bá tổng nhỏ ôm bình sữa chìm vào suy nghĩ, tự nhiên thấy sữa cũng không ngon nữa.
Có lẽ thằng bé thực sự không hiểu nổi mấy lời văn hoa này, dưới ánh mắt của tôi, nó bắt đầu ngậm sữa. Cái bình sữa chỉ hơn non nửa kia, uống hoài không hết như vốn đang đầy.
Nó lau khóe môi:
- Thực sự đã lâu không có cảm giác này.
Tôi vùi mặt vào giữa hai chân, nhịn hết sức không bật cười thành tiếng.
Bá tống nhỏ đã sớm quen mấy hành vi kỳ cục này của tôi, thậm chí còn bắt đầu viện cớ thay tôi, nó hờn dỗi thở dài một tiếng.
- Cô lại đang nghĩ đến chuyện vui gì à?
Tôi cúi đầu cười khùng khục:
- À phải phải phải…
8.
Cuộc thi nửa tháng sau mới chính thức bắt đầu, trong thời gian này sẽ bắt đầu vòng loại trên mạng.
Tôi chuẩn bị các loại âu phụ nhỏ cho bá tổng, cũng biên tập các video quay hằng ngày để đăng lên.
Tôi sung sướng nhìn bá tổng nhỏ trong ảnh, thật không hổ là kết tinh tình yêu của tôi và chồng yêu, nhận được hết tất cả ưu điểm của tôi và chồng.
Mặc dù mới bốn tuổi, nhưng cũng không khó nhìn ra về sau con tôi có thể xếp vào hàng mài dung nhan ra tiền.
Dù nhấc mắt hay cau mày, đến độ cong khóe môi cũng hoàn hảo.
Chỉ nhờ bộ ảnh “bá tổng” này, bá tổng nhỏ đã qua vòng gửi xe, trở thành hắc mã trong cuộc thi. Không chỉ vậy, còn trở thành gương mặt tuyên truyền trong đêm thi chính thức. Ngoài thằng bé còn có mấy đứa như Lý Quỳ năm tuổi, Lâm Đại Ngọc sáu tuổi, Voldemort bảy tuổi.
Bốn từ “bá tổng bình sữa” vọt thẳng lên top hot search.
“Bá tổng bình sữa cute quá!!!!”
“Những câu nói này đặt trên người khác chỉ thấy biển đầu lớp nhớp, nhưng đặt trên người thằng bé tôi chỉ thấy tình mẹ dạt dào! Mau đến cho mẹ hôn cái nào!!!”
“Mọi người ới, trong nhà có bình sữa rồi, nhận bá tổng mini ở đâu?”
“Không biết bé cưng thích bao tải màu gì, dì đã chuẩn bị đủ cả bảng màu luôn rồi, chỉ thiếu mỗi con thôi ó ~~~~.”
“Tập trung mười ngàn người đi cướp bá tổng mini, hiện đã có 1 người.”
“Chỉ hận không gặp lúc chưa cưới!!! Tại sao! Tại sao! Con mới bốn tuổi!”
Những cái hot search này kiếm về không ít danh tiếng cho chương trình.
Sau cuộc tranh tài, là một trong những tuyển thủ hot nhất, đương nhiên bá tổng nhỏ trót lọt qua được vòng thứ nhất, còn qua với thứ hạng cao.
Nhưng vòng thứ hai thì…
Chúng tôi gặp phải khó khăn mới, tuy nhóc con nhà tôi là bá tổng bẩm sinh nhưng dù sao đây cũng là thi diễn xuất. Diễn các loại hình nhân vật khác nhau với bá tổng là thách thức không nhỏ.
Dù diễn nhân vật nào cũng không xóa được cái khí chất bá đạo kia.
Chẳng hạn như vòng thứ hai này, bá tổng nhỏ cầm kịch bản lái xe. Thằng bé diễn ra hình tượng quá chênh lệch.
Nhưng bá tổng nhỏ của tôi rất chăm chỉ, cực kỳ quyết tâm. Một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì một trăm lần.
Liên tục bảy ngày liền, mỗi ngày tôi đều diễn cùng con đến tối khuya.
Nhưng trẻ nhỏ thì không nên ngủ muộn.
Thấy không còn sớm nữa, tôi dỗ thằng bé rất lâu, nó mới chịu lên giường ngủ.
Nỗ lực khắc có báo đáp, vòng thứ hai này, bá tổng nhỏ dựa vào nỗ lực hết mình, thuận lợi dành được slot qua ải số một từ dưới đếm lên.
Thằng bé cầm huy chương qua vòng, đôi mắt sáng rỡ.
Tôi giơ máy ảnh chụp lại hình ảnh lấp lánh của con trên sân khấu.
Sau đó bán cho bố của nó mỗi tấm 5 đồng.
9.
Vòng thứ ba, độ khó nhảy vọt so với vòng hai.
Từ độc diễn trở thành quần diễn.
Nhưng trên đời không có việc gì khó, chỉ cần người có lòng kiên trì.
Trước hôm biểu diễn một ngày, bá tổng nhỏ ngồi trên ghế trẻ em, ngẩn ra nhìn cảnh ngoài cửa sổ rất lâu, sau đó buông xuống sự kiêu ngạo thường thấy. Điệu bộ này của thằng bé rất yếu đuối ó, buổi tối còn ăn ít đi nửa bát cháo.
- Tuy không muốn thừa nhận đâu, nhưng vòng thứ ba tôi không thắng được.
- Vậy thì sao?
Tôi hỏi, tay liên tục đổi tám cái điện thoại để thanh minh cho con trai.
Để xem tôi có mắng chết mấy thằng anh hùng bàn phím này không! Cái loại cả ngày chỉ biết ôm phím với chuột này!
- Dù không thắng được con cũng là cục cưng của mẹ, thi đấu mà, chủ yếu lấy kinh nghiệm thôi. Đến slide thuyết trình giải nghệ mẹ cũng viết xong rồi. Nước của thế giới giải trí quá đục, không hợp người thường như chúng ta đâu, coi như đây là trải nghiệm đi. À phải rồi, trăng sáng của con bảo mai sẽ đến xem con thi đấy.
- Nếu thi xong sớm, mẹ có thể dùng tiền thưởng từ hai vòng thi trước đãi các con một bữa ngon. Mẹ thấy nhà hàng chuyên tổ chức tiệc buffet cho trẻ em tài trợ cho chương trình đối điện chỗ thi đấu cũng được đó.
Tôi cúi đầu, hai tay bận chiến với quần hùng, bá tổng nhỏ không biết đã đến bên cạnh từ lúc, duỗi hai tay áp lên gò má tôi.
Điện thoại di động của tôi rơi xuống, tim tôi cũng suýt nát theo. Không ổn rồi, trong số này có hai cái đi mượn, hỏng phải bồi thường.
Thằng bé ôm cổ tôi, ngoan ngoãn dựa sát vào.
- Mẹ.
Tôi nghe thấy nó nói.
Tôi sờ trán nó.
- Không bị sốt, thay đổi này của con nhanh quá mẹ già không kịp quen, hay con gọi lại tiếng nữa để mẹ xem có phải nghe nhầm không.
Bá tổng nhỏ đỏ bừng mặt, dúi vào ngực tôi.
- Người phụ nữ này, chỉ giỏi được voi đòi tiên.
- Mẹ còn có thể đòi hỏi nữa đấy, con có nói không, không thì đảm bảo hôm nay chúng ta cá chết lưới rách, không ai sung sướng.
Tôi vỗ lưng thằng bé, trong đầu bắt đầu sắp xếp kế hoạch du lịch năm nay, chờ thi xong sẽ dẫn bá tổng nhỏ ra ngoài giải buồn.
Hay là năm nay dẫn bá tổng nhỏ ra biển nhỉ.
Nhóc con này lần trước đi du lịch biển về muốn đi lần nữa, người làm mẹ như tôi đương nhiên phải chiều con rồi.
10.
Lúc vòng thứ ba bắt đầu, cô bé và chị của nó ngồi ngay cạnh tôi.
Là người thân, chúng tôi có vị trí ngồi tốt nhất.
Chị gái của con bé là khán giả trung thành của chương trình này, cực kỳ cảm động tôi đã tặng vé cho hai chị em.
Cô ấy xem cực kỳ chăm chú.
Cô bé nghe nói tôi thích cắn hạt dưa, còn bỏ trong túi một túi hạt dưa mang đến cho tôi.
- Lúc trước cháu chỉ tiện mồm nói thế thôi, không ngờ con trai của cô lại đến thật, cháu quyết định rút lại lời nói cậu ấy trẻ con.
- Không đâu, thật ra nó vẫn ngây thơ lắm, nếu không đã không làm chuyện bảo đi là đi rồi.
- Cô ơi, cô nói chuẩn lắm, mỗi lần nói chuyện với cô xong cháu đều có cảm giác được khai sáng. Về sau cháu với con trai cô là bạn cùng lớp, cô với cháu là chị em, chúng ta cùng bàn luận.
Tôi nhận hạt dưa, không nghĩ gì liền gật đầu, dù sao cô bé này cũng rất hợp với tôi.
- Cô thấy được, về sau con trai cô là con trai cháu, cháu có thể thoải mái sai khiến.
- Cháu thấy cũng được, về sau chị cháu là chị cô, có việc gì cô cứ tìm chị ấy,.
Chúng tôi lệ nóng doanh tròng, nắm tay.
- Anh cả.
- Em hai.
Chị gái của cô bé ngoái lại, nghi hoặc hỏi:
- Gọi cháu ấy ạ?
- Không, bọn cô đang kết bái.
- Hạt dưa ở trên, về sau chúng ta là chị em khác cha khác mẹ.
Cô bé giơ hạt dưa, vô cùng thành kính.
- À hóa ra là thế, chỉ là kết bái. Chị còn tưởng có chuyện gì cần chị giúp. - Chị gái của cô bé đột nhiên phản ứng lại, giật mình nhìn chúng ta, - Ủa khoan, kết bái hả?
- Không sai, đúng như cháu nghĩ đấy.
- Chị, xin giới thiệu, đây là anh cả mới của em, em cả mới của chị.
Lúc ba người chúng tôi đang giao lưu thân mật, thì tới lượt bá tổng nhỏ lên diễn.
Nhóm diễn của thằng bé là nhóm diễn cuối cùng.
Không biết có phải vì muốn giữ lại tuyển thủ có nhiệt cao như bá tổng nhỏ không mà kịch bản lần này rất sát với nó, là nhân vật vương gia bá đạo. Chỉ cần không diễn sai, không chừng có thể vào chung kết với vị trí vớt.
Màn sâu khấu kéo lên, tôi giơ máy ảnh bắt đầu tập trung vào bá tổng nhỏ.
Thằng bé mặc đồ diễn vừa người, cẩn thận xuất trận.
Mười phút đầu coi như thuận lợi.
Nên diễn thế nào, đi đứng thế nào, không chút sai lầm.
Ở trình độ của thằng bé đã coi như tốt nhất rồi.
Thậm chí có một diễn viên nhí diễn sau làm sai, cũng được nó dễ dàng chuyển thành thiết kế của sân khấu.
Đây là màn biểu diễn cực kỳ hoa mỹ, nhất là ánh mắt sâu thẳm kết màn của bá tổng nhỏ, quả thật tuyệt phẩm.
Tôi chụp hết lại, để sau này làm thành album.
Chậc, không hổ là con của mẹ mà.
Chỉ là đến cuối, bá tổng nhỏ thua một phiếu nên trượt chung kết.
Nhưng như thế đã tốt lắm rồi.
Tôi dẫn cô bé và chị gái của nó vào hậu trường đón bá tổng nhỏ, ai ngờ chờ nửa tiếng không thấy tăm hơi.
Bá tổng nhỏ biến mất rồi!!!
11.
Trong nháy mắt đó, đầu tôi trống rỗng.
Tôi cấu bắp đùi, rửa mặt bằng nước lạnh rồi bình tĩnh lại.
Thời gian ngắn như vậy, người chắc chắn chưa chạy được xa.
Dưới sự giúp đỡ của tổ chương trình, đầu tiên tôi báo cảnh sát, sau đó trích xuất toàn bộ camera của phòng thu và khu vực xung quanh.
Khoảng một tiếng sau, chúng tôi xác định được một người phụ nữ mặc áo gió giống tôi. Nửa tiếng trước, cô ta ôm bá tổng nhỏ đang bất tỉnh, trốn đi theo lối thoát hiểm của tầng ba, bên cạnh có một đứa bé mặc kín mít, trên đầu đội mũ len.
Cái mũ kia hình như tôi thấy ở đâu rồi.
Tôi cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhớ ra đứa bé đó là ai.
Là đứa bé chỉ thua bá tổng nhỏ nhà tôi một hạng ở vòng thứ hai.
Tôi nhớ hình như thằng bé tên là Dương Dương, cũng là một bé trai tài năng, bề ngoài đẹp trai đáng yêu, chỉ là tính cách hơi hướng nội, dưới áp lực căng thẳng phát huy không tốt nên bị loại.
Tôi với bá tổng nhỏ còn từng qua an ủi.
Nhưng đứa bé kia không thích nói chuyện, chỉ ngồi im trong góc. Nếu nhớ không nhầm, người bế bá tổng nhỏ chính là người mẹ đi theo nó.
Cuối cùng, chúng tôi tìm được họ trên sân thượng một tòa nhà ở ngoại ô.
Người mẹ kia ôm bá tổng nhỏ, biểu hiện điên cuồng.
- Tại sao? Tại sao con trai tao sai thì bị loại, còn trai mày bị loại lại có thể lấy thân phận khách mời đặc biệt diễn trên sân khấu chung kết? Không công bằng!
Cô ta kéo đứa con lại gần, kéo ống tay áo để lộ cánh tay của thằng bé.
- Nhìn đi, bọn mày nhìn đi!
Cánh tay nhỏ nhắn kia thương tích chằng chịt, làm người xem lo lắng. Bé trai nằm trên đất, mặt mũi đầy nước mắt hoảng sợ, nhưng chỉ dám khóc thút thít chứ không dám to tiếng.
- Bọn tao tốn hai năm chuẩn bị cho cuộc thi này, mày không biết bọn tao phải khổ sở thế nào để thắng! Những ngày đêm cố gắng kia, đều lãng phí cả rồi!
- Con của tao, tại sao lại thua người khác?
- Bây giờ thua rồi, chúng tao không có gì cả!
Giọng của cô ta the thé bén ngót, không ngừng xả lửa giận lên chúng tôi.
Cô ta lùi lại, càng ngày càng gần rìa tầng thượng.
- Bất công! Quá mức bất công!
Cô ta đi thêm một bước, tim tôi thắt lại một chút.
Thần kinh căng chặt.
Đây là tầng mười sáu, nếu cô ta kéo theo con trai tôi nhảy xuống, cả hai chết chắc.
Bình tĩnh, tôi nhất định phải bình tĩnh.
- Vị phu nhân này, xin yên tĩnh.
Tôi ngẩn ra, đó là giọng của bá tổng nhỏ.
12.
Đứa con trai ngang tàng của tôi, dù bị ép trong ngực người ta, vẫn tỏa ra khí chất bề trên.
- Dù hôm nay ngài kéo tôi nhảy cùng, ngài cũng không có được gì. Thay vì chết không rõ ràng như vậy, ngài giao dịch với tôi thì sao?
- Bây giờ, thả tôi xuống.
- Tôi không quen bàn điều kiện trong ngực phụ nữ.
Có lẽ do giọng nói của bá tổng nhỏ trong bóng đêm này rất đáng tin, hoặc có thể do hệ thống trong cơ thể bá tổng phát huy sức mạnh, mẹ của Dương Dương thật sự thả nó xuống.
Tình hình gia đình của Dương Dương rất phức tạp.
Ngoài bà nội bệnh nặng liệt giường, còn có bố bị bại liệt.
Một nhà bốn người chen chúc trong phòng thuê chật hẹp.
Gánh nặng sinh hoạt ép cong eo người mẹ này nhưng cô ấy vẫn lạc quan, thông qua việc ghi lại cuộc sống của con trai mà kiếm được ít fan.
Có công ty mờ ám nào đó lợi dụng thương hiệu của Dương Dương, lừa mẹ Dương Dương ký hợp đồng với mức phí vi phạm cao ngất ngưởng, khiến gia đình vốn không giàu có càng túng quẫn.
Người mẹ gánh nợ trên lưng thấy tiềm năng bùng nổ của chương trình này, vốn định dùng tiền thưởng giảm bớt áp lực nhưng không may bị loại ở vòng hai. Đúng lúc lại nghe được đạo diễn muốn giữ lại bá tổng nhỏ cũng bị loại, chính tin này đã trở thành giọt nước tràn ly.
Tôi vừa thấy cô ta thả bá tổng nhỏ xuống, đúng lúc rìa tầng thượng cũng xuất hiện những cảnh sát trèo từ tầng mười lăm lên.
Tôi gật đầu với họ.
Mẹ Dương Dương chưa tỉnh táo lại đột ngột đứng bật dậy, ôm lấy bá tổng nhỏ vừa tỉnh lại vọt tới góc khác của sân thượng.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất vọt theo, đỡ được bá tổng nhỏ ngay trước khi cô ta quăng thằng bé xuống. Mẹ Dương Dương cũng bị các cảnh sát phía sau khống chế.
Tôi ôm bá tổng nhỏ, đầu gối, cánh tay, trên đùi đầy vết xước.
- May mà con khong sao.
Tôi nhìn bá tổng nhỏ, thở phào nhẹ nhõm.
Thằng bé nằm trong lòng tôi an ủi:
- Đừng khóc, tôi đau lòng đấy.
Sau đó chương trình bị hủy, chúng tôi nhận được số tiền bồi thường rất lớn.
Đúng như tôi nghĩ, mẹ Dương Dương bình tĩnh lại không phải chuyện bất ngờ, mà là do hệ thống trong người bá tổng nhỏ sử dụng thuốc bình tĩnh tác dụng năm phút.
Đổi lại thì, bá tổng nhỏ phải liên kết với hệ thống này đến tận năm sáu mươi tổi.
Chếc tiệc, đúng là cái hệ thống đen tối!
12.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Sau khi trải qua sự kiện hôm đó, tôi và bá tổng nhỏ trở thành hai con rùa rút đầu.
Hôm sau, chuông cửa nhà tôi vang lên.
Tôi cầm chổi, bá tổng nhỏ cầm gậy nhựa đứng ở hai bên cửa.
Người kia vừa bước vào, tôi đập chổi lên vai, bá tổng nhỏ thẳng tay đập vào đầu gối người ta.
Tôi ngớ ra một lát, thấy gương mặt quen thuộc kia thì hai mắt trợn trừng. Hơi nghi ngờ mở miệng:
- Ồ? Chồng yêu?!
Chồng tôi quỳ một chân trên đất, ôm vai, nhăn nhó mặt mày:
- Vợ yêu, thần cứu giá chậm trễ.
Mười phút sau, tôi và con trai cất công cụ gây án đi. Chồng tôi ngượng nghịu ngồi trên ghế sa lông. Tôi và con trai ngồi diện, trên bàn bày đạo cụ kinh đường mộc tôi mua hồi trước.
- Thành khẩn được khoan hồng, chống cự thì chịu phạt.
- Tại sao anh dám giấu bọn em trở về, còn không thông báo?
- Tên kia, điệu bộ tự ý của anh trông phát ói.
Chồng tôi cau mày, chỉ lên mặt bàn lên án:
- Rõ ràng anh đã nhắn tin cho hai mẹ con rồi, là hai người không trả lời đấy chứ. Hai người có biết vì muốn về sớm anh đã bỏ bao nhiêu công sức không hả?
Tôi chột dạ nhìn màn hình cái điện thoại iPhone 13 Pro max 1TB màu lam đã hết pin được mười tiếng, cả đồng hồ trẻ em cũng hết pin của con tôi.
- Khụ.
Sau đó chồng tôi bỏ ra tầm hai mươi phút giải thích với chúng tôi, lúc biết hai mẹ con bị bắt cóc đã sốc thế nào, hận không thể mọc cánh bay về ngay.
Anh ấy thật sự đặt vé máy bay về ngay trong đêm.
Còn công việc, hôm tôi bị trẹo eo, anh ấy đã bắt đầu bàn giao rồi. Để tránh chuyện này xảy ra lần nữa, anh ấy quyết tâm dành nhiều thời gian hơn cho chúng tôi.
Sau khi công ty biết tình hình nhà chúng tôi đã chấp thuận yêu cầu về sớm của anh ấy, còn phát thêm tiền thưởng để biểu dương những cống hiến của anh cho công ty trong mấy năm nay.
Nói cách khác, từ hôm nay trở đi.
- Anh sẽ không xa mẹ con em lâu như vậy.
Chồng tôi mở miệng, mở rộng hai tay, dịu dàng nhìn chúng tôi.
Uầy, có gì sai sai thì phải.
Tôi cứng nhắc rút điện thoại dự phòng, gọi video cho chồng.
Anh ấy nghi hoặc nghe máy.
Tôi qua video tặng anh ấy một nụ hôn gió, phải rồi, thế này mới đúng.
- Yêu anh nhiều chồng ơi ~.
Haa, dễ chịu rồi.
Còn chồng tôi ấy à, tôi không tin chữ nào cả.
Nếu công ty của anh ấy mà thấu tình đạt lý như vậy đã không cứng rắn điều anh ấy đến tận Indonesia. Chẳng qua ỷ vào việc nhà chúng tôi có gánh nặng nợ tiền nhà với con nhỏ, chồng tôi không từ chối được thôi.
Sau khi dỗ bá tổng nhỏ đi ngủ, tôi với chồng lại họp gia đình.
- Tin vào việc công ty anh đột nhiên có lương tâm thì thà tin chú hai mất tích nhiều năm của anh vừa qua đời, cho anh kế thừa tài sản kếch xù còn hơn.
- Vợ yêu, anh nhận ra em có tài trinh thám lắm đấy, chú hai mất tích nhiều năm quả thật đã cho anh thừa kế tài sản.
Chồng tôi đặt vali trước mặt tôi.
- Trong này công chứng tài sản, còn có mấy loại giấy chứng nhận.
Ta ngạc nhiên:
- Không, em không phải, em không có, anh đừng nói mò… Chồng yêu, anh biết không, bốc phét sẽ bị sét đánh, kiếp sau sẽ biến thành bánh AFC.
- Anh không lừa em thật mà, nếu anh lừa em, thì kiếp sau sẽ thành bánh AFC không có lỗ.
- Lời thề thật độc, em tin anh, anh còn nhớ trước lúc kết hôn còn bốc phét sẽ mua biệt thự cho em không?
- Tuy là có nhưng liên quan gì?
- Em biết ngay mà, anh không yêu em. Hóa ra tình yêu đã nhạt rồi, em đi chết ngay cho anh xem!
- Mua, mua cái thật to nhé.
13.
Nói ra có lẽ mọi người không tin, năm 28 tuổi, tôi thực sự trở thành điệu bộ tôi ghét nhất.
Là cái loại người siêu giàu, mỗi ngày thức giấc trên cái giường hai mét vuông ấy.
Con trai của tôi cũng không còn là đứa bé có bệnh bá tổng không có mệnh bá tổng nữa, mà đã trở thành bá tổng dự bị xứng danh rồi.
Mà tất cả đều nhờ công sức của chú hai của chồng.
Ngày đầu tiên phát tài, tôi mua xe mới, còn mua cho bá tổng mười bình sữa khác nhau, thể hiện thân phận cao quý của nó.
Ngày thứ hai phát tài, tôi đần người nhìn hàng loạt chữ số 0 trên thẻ ngân hàng.
Ngày thứ ba phát tài, cả nhà tôi chuẩn bị đi du lịch, còn mời cả nhà cô bé kia nữa.
Ban đầu gia đình cô bé kia thấy ngại, nhưng nhờ sự nhiệt tình của tôi cuối cùng họ vẫn đồng ý.
Ở sân bay, cô bé buộc tóc hai bên, trong túi đựng rất nhiều hạt dưa và đồ ăn vặt, thấy cả nhà chúng tôi thì vẫy tay vui vẻ.
- Anh cả, bọn em đến rồi ~~~
Tôi cũng vẫy tay với con bé:
- Em hai, đã lâu không gặp ~~~.
Chúng tôi đến bãi biển như kế hoạch.
Bãi cát trắng phau, tôi nằm trên ghế tựa chợp mắt, tưởng như đã mơ một giấc thật dài.
Trong mơ, tôi và chồng mỗi người một ngả sau cuộc cãi vã nảy lửa năm đại học.
Anh ấy đi du học, còn tôi ở lại trong nước.
Hai người xa cách, về sau không gặp lại.
Tôi có đứa con khác, chúng sẽ ngoan ngoãn gọi tôi là mẹ, nhưng lại không phải bá tổng nhỏ.
Tôi mở mắt, khóe mắt ướt đẫm.
Bá tổng nhỏ nằm nhoài bên cạnh nhìn tôi, một bên khác là chồng yêu tắm nắng đến sắp chín đều.
Bá tổng nhỏ hừ một tiếng:
- Người phụ nữ kia, cô khóc xấu quá, về sau không được khóc nữa.
Tôi bóp mặt nó, cảm giác ấm áp trên đầu ngón tay nói cho biết, giấc mơ kia là giả thôi.
- Thằng nhóc thúi, tùy tiện chê một người phụ nữ xấu là hành vi không lễ phép.
Chồng tôi phụ họa, cười lộ cả răng, còn muốn thuận tay ôm eo tôi:
- Không sai, sao còn lại chê người mẹ đẹp như thiên tiên của con là xấu chứ? Mẹ con ở trong lòng bố mãi mãi là người đẹp nhất.
Tôi phẩy tay anh ấy xuống.
- Thật không may, anh trai này, lúc nãy tôi với anh cãi nhau trong mơ, ngừng yêu mười phút.
- Đáng chết, sao anh trong mơ dám cãi nhau với em, vợ yêu, bây giờ anh hối lỗi, có thể giảm bớt hai phút hình phạt không?
Tôi chau mày.
- Đương nhiên, trước giờ tôi là người ân oán rõ ràng, xét thấy phạm nhân biết hối cải, cho giảm án ba phút.
Bá tổng nhỏ ngồi bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác.
Chồng tôi nổi tính tinh nghịch, bỗng nhiên chú mục, nắm tay tôi, vô cùng thâm tình nói.
- Phu nhân, đã lâu rồi thiếu gia không cười như vậy.
Biển xanh, cát trắng.
Dưới bầu trời mênh mông, là hình ảnh hạnh phúc của gia đình tôi.
Cách đó không xa, gia đình cô bé kia đang bắt cua, chỉ thấy con bé bỗng chân trái va chân phải, ngã sấp xuống.
Đến lúc đứng dậy, nó ôm trán.
- Đám thứ dân kia, sao dám nhìn thẳng vào Cô?
[Hết]
Đúng là chưa ra trận đã suýt thăng.
Cũng may lúc kiểm tra tổng thể, tôi với con trai không bị thương tích gì lớn, chỉ bị trầy xước tí thôi. Chỉ là khiến chồng đang ở Indonesia sốt ruột, hận không thể bay về ngay.
Xúc động xong thì tôi mất hẳn hai tiếng để dỗ chồng đấy. Cũng vì thế mà sáng hôm sau tôi không mở nổi mắt ra để đưa bá tổng đi học.
Bá tổng nhỏ còn chu đáo nhờ hàng xóm rót hộ hai cốc sữa, một cốc để trên đầu giường của tôi, một cốc tự uống.
Thằng bé chơi tự chơi với mèo nhà nuôi, mệt thì tự lên sa lông đắp chăn ngủ trưa.
Tôi không quấy rầy con, gọi điện đến trường mẫu giáo xin nghỉ hẳn một tháng để bá tổng nhỏ toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho cuộc thi.
Vừa đặt điện thoại xuống, tôi liền thấy bá tổng nhỏ đang mơ màng kéo góc áo của tôi.
Tôi bóp cặp má bầu bĩnh của con.
- Lúc trước chính con luôn miệng nói không muốn dùng tình cảm làm tiền cược mà nhỉ?
Bá tổng cau mày, hơi ngơ ngác.
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết cứ đứng trước mặt người phụ nữ kia, sự tự chủ tôi luôn tự hào sẽ biến mất. Cuộc thi này, tôi nhất định phải thắng.
Tôi ngồi xổm xuống vỗ vai nó, ra vẻ nghiêm túc nói:
- Mẹ biết đây là bệnh chung của các bá tổng, không có được mới tốt nhất. Bây giờ con bé đang là mặt trăng trên trời, là nốt ruồi son trong lòng mà con cầu không được, làm con tương tư ngày đêm. Nhưng nếu có được, nốt ruồi son sẽ thành máu muỗi, trăng sáng trở thành hạt cơm trắng.
Bá tổng nhỏ ôm bình sữa chìm vào suy nghĩ, tự nhiên thấy sữa cũng không ngon nữa.
Có lẽ thằng bé thực sự không hiểu nổi mấy lời văn hoa này, dưới ánh mắt của tôi, nó bắt đầu ngậm sữa. Cái bình sữa chỉ hơn non nửa kia, uống hoài không hết như vốn đang đầy.
Nó lau khóe môi:
- Thực sự đã lâu không có cảm giác này.
Tôi vùi mặt vào giữa hai chân, nhịn hết sức không bật cười thành tiếng.
Bá tống nhỏ đã sớm quen mấy hành vi kỳ cục này của tôi, thậm chí còn bắt đầu viện cớ thay tôi, nó hờn dỗi thở dài một tiếng.
- Cô lại đang nghĩ đến chuyện vui gì à?
Tôi cúi đầu cười khùng khục:
- À phải phải phải…
8.
Cuộc thi nửa tháng sau mới chính thức bắt đầu, trong thời gian này sẽ bắt đầu vòng loại trên mạng.
Tôi chuẩn bị các loại âu phụ nhỏ cho bá tổng, cũng biên tập các video quay hằng ngày để đăng lên.
Tôi sung sướng nhìn bá tổng nhỏ trong ảnh, thật không hổ là kết tinh tình yêu của tôi và chồng yêu, nhận được hết tất cả ưu điểm của tôi và chồng.
Mặc dù mới bốn tuổi, nhưng cũng không khó nhìn ra về sau con tôi có thể xếp vào hàng mài dung nhan ra tiền.
Dù nhấc mắt hay cau mày, đến độ cong khóe môi cũng hoàn hảo.
Chỉ nhờ bộ ảnh “bá tổng” này, bá tổng nhỏ đã qua vòng gửi xe, trở thành hắc mã trong cuộc thi. Không chỉ vậy, còn trở thành gương mặt tuyên truyền trong đêm thi chính thức. Ngoài thằng bé còn có mấy đứa như Lý Quỳ năm tuổi, Lâm Đại Ngọc sáu tuổi, Voldemort bảy tuổi.
Bốn từ “bá tổng bình sữa” vọt thẳng lên top hot search.
“Bá tổng bình sữa cute quá!!!!”
“Những câu nói này đặt trên người khác chỉ thấy biển đầu lớp nhớp, nhưng đặt trên người thằng bé tôi chỉ thấy tình mẹ dạt dào! Mau đến cho mẹ hôn cái nào!!!”
“Mọi người ới, trong nhà có bình sữa rồi, nhận bá tổng mini ở đâu?”
“Không biết bé cưng thích bao tải màu gì, dì đã chuẩn bị đủ cả bảng màu luôn rồi, chỉ thiếu mỗi con thôi ó ~~~~.”
“Tập trung mười ngàn người đi cướp bá tổng mini, hiện đã có 1 người.”
“Chỉ hận không gặp lúc chưa cưới!!! Tại sao! Tại sao! Con mới bốn tuổi!”
Những cái hot search này kiếm về không ít danh tiếng cho chương trình.
Sau cuộc tranh tài, là một trong những tuyển thủ hot nhất, đương nhiên bá tổng nhỏ trót lọt qua được vòng thứ nhất, còn qua với thứ hạng cao.
Nhưng vòng thứ hai thì…
Chúng tôi gặp phải khó khăn mới, tuy nhóc con nhà tôi là bá tổng bẩm sinh nhưng dù sao đây cũng là thi diễn xuất. Diễn các loại hình nhân vật khác nhau với bá tổng là thách thức không nhỏ.
Dù diễn nhân vật nào cũng không xóa được cái khí chất bá đạo kia.
Chẳng hạn như vòng thứ hai này, bá tổng nhỏ cầm kịch bản lái xe. Thằng bé diễn ra hình tượng quá chênh lệch.
Nhưng bá tổng nhỏ của tôi rất chăm chỉ, cực kỳ quyết tâm. Một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì một trăm lần.
Liên tục bảy ngày liền, mỗi ngày tôi đều diễn cùng con đến tối khuya.
Nhưng trẻ nhỏ thì không nên ngủ muộn.
Thấy không còn sớm nữa, tôi dỗ thằng bé rất lâu, nó mới chịu lên giường ngủ.
Nỗ lực khắc có báo đáp, vòng thứ hai này, bá tổng nhỏ dựa vào nỗ lực hết mình, thuận lợi dành được slot qua ải số một từ dưới đếm lên.
Thằng bé cầm huy chương qua vòng, đôi mắt sáng rỡ.
Tôi giơ máy ảnh chụp lại hình ảnh lấp lánh của con trên sân khấu.
Sau đó bán cho bố của nó mỗi tấm 5 đồng.
9.
Vòng thứ ba, độ khó nhảy vọt so với vòng hai.
Từ độc diễn trở thành quần diễn.
Nhưng trên đời không có việc gì khó, chỉ cần người có lòng kiên trì.
Trước hôm biểu diễn một ngày, bá tổng nhỏ ngồi trên ghế trẻ em, ngẩn ra nhìn cảnh ngoài cửa sổ rất lâu, sau đó buông xuống sự kiêu ngạo thường thấy. Điệu bộ này của thằng bé rất yếu đuối ó, buổi tối còn ăn ít đi nửa bát cháo.
- Tuy không muốn thừa nhận đâu, nhưng vòng thứ ba tôi không thắng được.
- Vậy thì sao?
Tôi hỏi, tay liên tục đổi tám cái điện thoại để thanh minh cho con trai.
Để xem tôi có mắng chết mấy thằng anh hùng bàn phím này không! Cái loại cả ngày chỉ biết ôm phím với chuột này!
- Dù không thắng được con cũng là cục cưng của mẹ, thi đấu mà, chủ yếu lấy kinh nghiệm thôi. Đến slide thuyết trình giải nghệ mẹ cũng viết xong rồi. Nước của thế giới giải trí quá đục, không hợp người thường như chúng ta đâu, coi như đây là trải nghiệm đi. À phải rồi, trăng sáng của con bảo mai sẽ đến xem con thi đấy.
- Nếu thi xong sớm, mẹ có thể dùng tiền thưởng từ hai vòng thi trước đãi các con một bữa ngon. Mẹ thấy nhà hàng chuyên tổ chức tiệc buffet cho trẻ em tài trợ cho chương trình đối điện chỗ thi đấu cũng được đó.
Tôi cúi đầu, hai tay bận chiến với quần hùng, bá tổng nhỏ không biết đã đến bên cạnh từ lúc, duỗi hai tay áp lên gò má tôi.
Điện thoại di động của tôi rơi xuống, tim tôi cũng suýt nát theo. Không ổn rồi, trong số này có hai cái đi mượn, hỏng phải bồi thường.
Thằng bé ôm cổ tôi, ngoan ngoãn dựa sát vào.
- Mẹ.
Tôi nghe thấy nó nói.
Tôi sờ trán nó.
- Không bị sốt, thay đổi này của con nhanh quá mẹ già không kịp quen, hay con gọi lại tiếng nữa để mẹ xem có phải nghe nhầm không.
Bá tổng nhỏ đỏ bừng mặt, dúi vào ngực tôi.
- Người phụ nữ này, chỉ giỏi được voi đòi tiên.
- Mẹ còn có thể đòi hỏi nữa đấy, con có nói không, không thì đảm bảo hôm nay chúng ta cá chết lưới rách, không ai sung sướng.
Tôi vỗ lưng thằng bé, trong đầu bắt đầu sắp xếp kế hoạch du lịch năm nay, chờ thi xong sẽ dẫn bá tổng nhỏ ra ngoài giải buồn.
Hay là năm nay dẫn bá tổng nhỏ ra biển nhỉ.
Nhóc con này lần trước đi du lịch biển về muốn đi lần nữa, người làm mẹ như tôi đương nhiên phải chiều con rồi.
10.
Lúc vòng thứ ba bắt đầu, cô bé và chị của nó ngồi ngay cạnh tôi.
Là người thân, chúng tôi có vị trí ngồi tốt nhất.
Chị gái của con bé là khán giả trung thành của chương trình này, cực kỳ cảm động tôi đã tặng vé cho hai chị em.
Cô ấy xem cực kỳ chăm chú.
Cô bé nghe nói tôi thích cắn hạt dưa, còn bỏ trong túi một túi hạt dưa mang đến cho tôi.
- Lúc trước cháu chỉ tiện mồm nói thế thôi, không ngờ con trai của cô lại đến thật, cháu quyết định rút lại lời nói cậu ấy trẻ con.
- Không đâu, thật ra nó vẫn ngây thơ lắm, nếu không đã không làm chuyện bảo đi là đi rồi.
- Cô ơi, cô nói chuẩn lắm, mỗi lần nói chuyện với cô xong cháu đều có cảm giác được khai sáng. Về sau cháu với con trai cô là bạn cùng lớp, cô với cháu là chị em, chúng ta cùng bàn luận.
Tôi nhận hạt dưa, không nghĩ gì liền gật đầu, dù sao cô bé này cũng rất hợp với tôi.
- Cô thấy được, về sau con trai cô là con trai cháu, cháu có thể thoải mái sai khiến.
- Cháu thấy cũng được, về sau chị cháu là chị cô, có việc gì cô cứ tìm chị ấy,.
Chúng tôi lệ nóng doanh tròng, nắm tay.
- Anh cả.
- Em hai.
Chị gái của cô bé ngoái lại, nghi hoặc hỏi:
- Gọi cháu ấy ạ?
- Không, bọn cô đang kết bái.
- Hạt dưa ở trên, về sau chúng ta là chị em khác cha khác mẹ.
Cô bé giơ hạt dưa, vô cùng thành kính.
- À hóa ra là thế, chỉ là kết bái. Chị còn tưởng có chuyện gì cần chị giúp. - Chị gái của cô bé đột nhiên phản ứng lại, giật mình nhìn chúng ta, - Ủa khoan, kết bái hả?
- Không sai, đúng như cháu nghĩ đấy.
- Chị, xin giới thiệu, đây là anh cả mới của em, em cả mới của chị.
Lúc ba người chúng tôi đang giao lưu thân mật, thì tới lượt bá tổng nhỏ lên diễn.
Nhóm diễn của thằng bé là nhóm diễn cuối cùng.
Không biết có phải vì muốn giữ lại tuyển thủ có nhiệt cao như bá tổng nhỏ không mà kịch bản lần này rất sát với nó, là nhân vật vương gia bá đạo. Chỉ cần không diễn sai, không chừng có thể vào chung kết với vị trí vớt.
Màn sâu khấu kéo lên, tôi giơ máy ảnh bắt đầu tập trung vào bá tổng nhỏ.
Thằng bé mặc đồ diễn vừa người, cẩn thận xuất trận.
Mười phút đầu coi như thuận lợi.
Nên diễn thế nào, đi đứng thế nào, không chút sai lầm.
Ở trình độ của thằng bé đã coi như tốt nhất rồi.
Thậm chí có một diễn viên nhí diễn sau làm sai, cũng được nó dễ dàng chuyển thành thiết kế của sân khấu.
Đây là màn biểu diễn cực kỳ hoa mỹ, nhất là ánh mắt sâu thẳm kết màn của bá tổng nhỏ, quả thật tuyệt phẩm.
Tôi chụp hết lại, để sau này làm thành album.
Chậc, không hổ là con của mẹ mà.
Chỉ là đến cuối, bá tổng nhỏ thua một phiếu nên trượt chung kết.
Nhưng như thế đã tốt lắm rồi.
Tôi dẫn cô bé và chị gái của nó vào hậu trường đón bá tổng nhỏ, ai ngờ chờ nửa tiếng không thấy tăm hơi.
Bá tổng nhỏ biến mất rồi!!!
11.
Trong nháy mắt đó, đầu tôi trống rỗng.
Tôi cấu bắp đùi, rửa mặt bằng nước lạnh rồi bình tĩnh lại.
Thời gian ngắn như vậy, người chắc chắn chưa chạy được xa.
Dưới sự giúp đỡ của tổ chương trình, đầu tiên tôi báo cảnh sát, sau đó trích xuất toàn bộ camera của phòng thu và khu vực xung quanh.
Khoảng một tiếng sau, chúng tôi xác định được một người phụ nữ mặc áo gió giống tôi. Nửa tiếng trước, cô ta ôm bá tổng nhỏ đang bất tỉnh, trốn đi theo lối thoát hiểm của tầng ba, bên cạnh có một đứa bé mặc kín mít, trên đầu đội mũ len.
Cái mũ kia hình như tôi thấy ở đâu rồi.
Tôi cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhớ ra đứa bé đó là ai.
Là đứa bé chỉ thua bá tổng nhỏ nhà tôi một hạng ở vòng thứ hai.
Tôi nhớ hình như thằng bé tên là Dương Dương, cũng là một bé trai tài năng, bề ngoài đẹp trai đáng yêu, chỉ là tính cách hơi hướng nội, dưới áp lực căng thẳng phát huy không tốt nên bị loại.
Tôi với bá tổng nhỏ còn từng qua an ủi.
Nhưng đứa bé kia không thích nói chuyện, chỉ ngồi im trong góc. Nếu nhớ không nhầm, người bế bá tổng nhỏ chính là người mẹ đi theo nó.
Cuối cùng, chúng tôi tìm được họ trên sân thượng một tòa nhà ở ngoại ô.
Người mẹ kia ôm bá tổng nhỏ, biểu hiện điên cuồng.
- Tại sao? Tại sao con trai tao sai thì bị loại, còn trai mày bị loại lại có thể lấy thân phận khách mời đặc biệt diễn trên sân khấu chung kết? Không công bằng!
Cô ta kéo đứa con lại gần, kéo ống tay áo để lộ cánh tay của thằng bé.
- Nhìn đi, bọn mày nhìn đi!
Cánh tay nhỏ nhắn kia thương tích chằng chịt, làm người xem lo lắng. Bé trai nằm trên đất, mặt mũi đầy nước mắt hoảng sợ, nhưng chỉ dám khóc thút thít chứ không dám to tiếng.
- Bọn tao tốn hai năm chuẩn bị cho cuộc thi này, mày không biết bọn tao phải khổ sở thế nào để thắng! Những ngày đêm cố gắng kia, đều lãng phí cả rồi!
- Con của tao, tại sao lại thua người khác?
- Bây giờ thua rồi, chúng tao không có gì cả!
Giọng của cô ta the thé bén ngót, không ngừng xả lửa giận lên chúng tôi.
Cô ta lùi lại, càng ngày càng gần rìa tầng thượng.
- Bất công! Quá mức bất công!
Cô ta đi thêm một bước, tim tôi thắt lại một chút.
Thần kinh căng chặt.
Đây là tầng mười sáu, nếu cô ta kéo theo con trai tôi nhảy xuống, cả hai chết chắc.
Bình tĩnh, tôi nhất định phải bình tĩnh.
- Vị phu nhân này, xin yên tĩnh.
Tôi ngẩn ra, đó là giọng của bá tổng nhỏ.
12.
Đứa con trai ngang tàng của tôi, dù bị ép trong ngực người ta, vẫn tỏa ra khí chất bề trên.
- Dù hôm nay ngài kéo tôi nhảy cùng, ngài cũng không có được gì. Thay vì chết không rõ ràng như vậy, ngài giao dịch với tôi thì sao?
- Bây giờ, thả tôi xuống.
- Tôi không quen bàn điều kiện trong ngực phụ nữ.
Có lẽ do giọng nói của bá tổng nhỏ trong bóng đêm này rất đáng tin, hoặc có thể do hệ thống trong cơ thể bá tổng phát huy sức mạnh, mẹ của Dương Dương thật sự thả nó xuống.
Tình hình gia đình của Dương Dương rất phức tạp.
Ngoài bà nội bệnh nặng liệt giường, còn có bố bị bại liệt.
Một nhà bốn người chen chúc trong phòng thuê chật hẹp.
Gánh nặng sinh hoạt ép cong eo người mẹ này nhưng cô ấy vẫn lạc quan, thông qua việc ghi lại cuộc sống của con trai mà kiếm được ít fan.
Có công ty mờ ám nào đó lợi dụng thương hiệu của Dương Dương, lừa mẹ Dương Dương ký hợp đồng với mức phí vi phạm cao ngất ngưởng, khiến gia đình vốn không giàu có càng túng quẫn.
Người mẹ gánh nợ trên lưng thấy tiềm năng bùng nổ của chương trình này, vốn định dùng tiền thưởng giảm bớt áp lực nhưng không may bị loại ở vòng hai. Đúng lúc lại nghe được đạo diễn muốn giữ lại bá tổng nhỏ cũng bị loại, chính tin này đã trở thành giọt nước tràn ly.
Tôi vừa thấy cô ta thả bá tổng nhỏ xuống, đúng lúc rìa tầng thượng cũng xuất hiện những cảnh sát trèo từ tầng mười lăm lên.
Tôi gật đầu với họ.
Mẹ Dương Dương chưa tỉnh táo lại đột ngột đứng bật dậy, ôm lấy bá tổng nhỏ vừa tỉnh lại vọt tới góc khác của sân thượng.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất vọt theo, đỡ được bá tổng nhỏ ngay trước khi cô ta quăng thằng bé xuống. Mẹ Dương Dương cũng bị các cảnh sát phía sau khống chế.
Tôi ôm bá tổng nhỏ, đầu gối, cánh tay, trên đùi đầy vết xước.
- May mà con khong sao.
Tôi nhìn bá tổng nhỏ, thở phào nhẹ nhõm.
Thằng bé nằm trong lòng tôi an ủi:
- Đừng khóc, tôi đau lòng đấy.
Sau đó chương trình bị hủy, chúng tôi nhận được số tiền bồi thường rất lớn.
Đúng như tôi nghĩ, mẹ Dương Dương bình tĩnh lại không phải chuyện bất ngờ, mà là do hệ thống trong người bá tổng nhỏ sử dụng thuốc bình tĩnh tác dụng năm phút.
Đổi lại thì, bá tổng nhỏ phải liên kết với hệ thống này đến tận năm sáu mươi tổi.
Chếc tiệc, đúng là cái hệ thống đen tối!
12.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Sau khi trải qua sự kiện hôm đó, tôi và bá tổng nhỏ trở thành hai con rùa rút đầu.
Hôm sau, chuông cửa nhà tôi vang lên.
Tôi cầm chổi, bá tổng nhỏ cầm gậy nhựa đứng ở hai bên cửa.
Người kia vừa bước vào, tôi đập chổi lên vai, bá tổng nhỏ thẳng tay đập vào đầu gối người ta.
Tôi ngớ ra một lát, thấy gương mặt quen thuộc kia thì hai mắt trợn trừng. Hơi nghi ngờ mở miệng:
- Ồ? Chồng yêu?!
Chồng tôi quỳ một chân trên đất, ôm vai, nhăn nhó mặt mày:
- Vợ yêu, thần cứu giá chậm trễ.
Mười phút sau, tôi và con trai cất công cụ gây án đi. Chồng tôi ngượng nghịu ngồi trên ghế sa lông. Tôi và con trai ngồi diện, trên bàn bày đạo cụ kinh đường mộc tôi mua hồi trước.
- Thành khẩn được khoan hồng, chống cự thì chịu phạt.
- Tại sao anh dám giấu bọn em trở về, còn không thông báo?
- Tên kia, điệu bộ tự ý của anh trông phát ói.
Chồng tôi cau mày, chỉ lên mặt bàn lên án:
- Rõ ràng anh đã nhắn tin cho hai mẹ con rồi, là hai người không trả lời đấy chứ. Hai người có biết vì muốn về sớm anh đã bỏ bao nhiêu công sức không hả?
Tôi chột dạ nhìn màn hình cái điện thoại iPhone 13 Pro max 1TB màu lam đã hết pin được mười tiếng, cả đồng hồ trẻ em cũng hết pin của con tôi.
- Khụ.
Sau đó chồng tôi bỏ ra tầm hai mươi phút giải thích với chúng tôi, lúc biết hai mẹ con bị bắt cóc đã sốc thế nào, hận không thể mọc cánh bay về ngay.
Anh ấy thật sự đặt vé máy bay về ngay trong đêm.
Còn công việc, hôm tôi bị trẹo eo, anh ấy đã bắt đầu bàn giao rồi. Để tránh chuyện này xảy ra lần nữa, anh ấy quyết tâm dành nhiều thời gian hơn cho chúng tôi.
Sau khi công ty biết tình hình nhà chúng tôi đã chấp thuận yêu cầu về sớm của anh ấy, còn phát thêm tiền thưởng để biểu dương những cống hiến của anh cho công ty trong mấy năm nay.
Nói cách khác, từ hôm nay trở đi.
- Anh sẽ không xa mẹ con em lâu như vậy.
Chồng tôi mở miệng, mở rộng hai tay, dịu dàng nhìn chúng tôi.
Uầy, có gì sai sai thì phải.
Tôi cứng nhắc rút điện thoại dự phòng, gọi video cho chồng.
Anh ấy nghi hoặc nghe máy.
Tôi qua video tặng anh ấy một nụ hôn gió, phải rồi, thế này mới đúng.
- Yêu anh nhiều chồng ơi ~.
Haa, dễ chịu rồi.
Còn chồng tôi ấy à, tôi không tin chữ nào cả.
Nếu công ty của anh ấy mà thấu tình đạt lý như vậy đã không cứng rắn điều anh ấy đến tận Indonesia. Chẳng qua ỷ vào việc nhà chúng tôi có gánh nặng nợ tiền nhà với con nhỏ, chồng tôi không từ chối được thôi.
Sau khi dỗ bá tổng nhỏ đi ngủ, tôi với chồng lại họp gia đình.
- Tin vào việc công ty anh đột nhiên có lương tâm thì thà tin chú hai mất tích nhiều năm của anh vừa qua đời, cho anh kế thừa tài sản kếch xù còn hơn.
- Vợ yêu, anh nhận ra em có tài trinh thám lắm đấy, chú hai mất tích nhiều năm quả thật đã cho anh thừa kế tài sản.
Chồng tôi đặt vali trước mặt tôi.
- Trong này công chứng tài sản, còn có mấy loại giấy chứng nhận.
Ta ngạc nhiên:
- Không, em không phải, em không có, anh đừng nói mò… Chồng yêu, anh biết không, bốc phét sẽ bị sét đánh, kiếp sau sẽ biến thành bánh AFC.
- Anh không lừa em thật mà, nếu anh lừa em, thì kiếp sau sẽ thành bánh AFC không có lỗ.
- Lời thề thật độc, em tin anh, anh còn nhớ trước lúc kết hôn còn bốc phét sẽ mua biệt thự cho em không?
- Tuy là có nhưng liên quan gì?
- Em biết ngay mà, anh không yêu em. Hóa ra tình yêu đã nhạt rồi, em đi chết ngay cho anh xem!
- Mua, mua cái thật to nhé.
13.
Nói ra có lẽ mọi người không tin, năm 28 tuổi, tôi thực sự trở thành điệu bộ tôi ghét nhất.
Là cái loại người siêu giàu, mỗi ngày thức giấc trên cái giường hai mét vuông ấy.
Con trai của tôi cũng không còn là đứa bé có bệnh bá tổng không có mệnh bá tổng nữa, mà đã trở thành bá tổng dự bị xứng danh rồi.
Mà tất cả đều nhờ công sức của chú hai của chồng.
Ngày đầu tiên phát tài, tôi mua xe mới, còn mua cho bá tổng mười bình sữa khác nhau, thể hiện thân phận cao quý của nó.
Ngày thứ hai phát tài, tôi đần người nhìn hàng loạt chữ số 0 trên thẻ ngân hàng.
Ngày thứ ba phát tài, cả nhà tôi chuẩn bị đi du lịch, còn mời cả nhà cô bé kia nữa.
Ban đầu gia đình cô bé kia thấy ngại, nhưng nhờ sự nhiệt tình của tôi cuối cùng họ vẫn đồng ý.
Ở sân bay, cô bé buộc tóc hai bên, trong túi đựng rất nhiều hạt dưa và đồ ăn vặt, thấy cả nhà chúng tôi thì vẫy tay vui vẻ.
- Anh cả, bọn em đến rồi ~~~
Tôi cũng vẫy tay với con bé:
- Em hai, đã lâu không gặp ~~~.
Chúng tôi đến bãi biển như kế hoạch.
Bãi cát trắng phau, tôi nằm trên ghế tựa chợp mắt, tưởng như đã mơ một giấc thật dài.
Trong mơ, tôi và chồng mỗi người một ngả sau cuộc cãi vã nảy lửa năm đại học.
Anh ấy đi du học, còn tôi ở lại trong nước.
Hai người xa cách, về sau không gặp lại.
Tôi có đứa con khác, chúng sẽ ngoan ngoãn gọi tôi là mẹ, nhưng lại không phải bá tổng nhỏ.
Tôi mở mắt, khóe mắt ướt đẫm.
Bá tổng nhỏ nằm nhoài bên cạnh nhìn tôi, một bên khác là chồng yêu tắm nắng đến sắp chín đều.
Bá tổng nhỏ hừ một tiếng:
- Người phụ nữ kia, cô khóc xấu quá, về sau không được khóc nữa.
Tôi bóp mặt nó, cảm giác ấm áp trên đầu ngón tay nói cho biết, giấc mơ kia là giả thôi.
- Thằng nhóc thúi, tùy tiện chê một người phụ nữ xấu là hành vi không lễ phép.
Chồng tôi phụ họa, cười lộ cả răng, còn muốn thuận tay ôm eo tôi:
- Không sai, sao còn lại chê người mẹ đẹp như thiên tiên của con là xấu chứ? Mẹ con ở trong lòng bố mãi mãi là người đẹp nhất.
Tôi phẩy tay anh ấy xuống.
- Thật không may, anh trai này, lúc nãy tôi với anh cãi nhau trong mơ, ngừng yêu mười phút.
- Đáng chết, sao anh trong mơ dám cãi nhau với em, vợ yêu, bây giờ anh hối lỗi, có thể giảm bớt hai phút hình phạt không?
Tôi chau mày.
- Đương nhiên, trước giờ tôi là người ân oán rõ ràng, xét thấy phạm nhân biết hối cải, cho giảm án ba phút.
Bá tổng nhỏ ngồi bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác.
Chồng tôi nổi tính tinh nghịch, bỗng nhiên chú mục, nắm tay tôi, vô cùng thâm tình nói.
- Phu nhân, đã lâu rồi thiếu gia không cười như vậy.
Biển xanh, cát trắng.
Dưới bầu trời mênh mông, là hình ảnh hạnh phúc của gia đình tôi.
Cách đó không xa, gia đình cô bé kia đang bắt cua, chỉ thấy con bé bỗng chân trái va chân phải, ngã sấp xuống.
Đến lúc đứng dậy, nó ôm trán.
- Đám thứ dân kia, sao dám nhìn thẳng vào Cô?
[Hết]