Chương : 3
"Kệ anh." Phó Mặc gõ vào đầu cô.
"3 tỷ." lão già vừa trả giá 500 triệu không chịu thua.
"4 tỷ!" Phó Mặc quay sang nhìn lão già đầy thách thức, muốn cướp đồ của hắn? Đừng hòng.
Trên sân khấu tên nô lệ cắn chặt môi dưới toàn thân đầy mồ hôi, dương v*t trong miệng người phụ nữ co giật. Nếu không phải bị trói chặt thì tên nô lệ kia đã trốn khỏi cục diện xấu hổ này.
"Nhanh lên mọi người... Cậu ta xem ra sắp bắn." tên dẫn chương trình hào hứng.
"5 tỷ." Lão già cắn răng rứt khoát nói, tuy tên nô lệ kia chỉ là một món đồ rẻ tiền nhưng ông ta không thể bị mất mặt được.
"7 tỉ." Phó Mặc nhàn nhạt nói, hắn tuy cái gì cũng ít nhưng tiền thì có đầy.
"Aaaaaa...." Trên sân khấu tên nô lệ hét lớn rồi phóng chất nhầy đầy mặt người phụ nữ đang quỳ dưới hai chân mình.
Phó Mặc vui vẻ nhìn thành phẩm của mình được đưa đi.
"Thưa các vị... Bây giờ chính là món chính của ngày hôm nay. Mời các vị thưởng thức." tên dẫn chương trình vẫy tay một cái, từ phía dưới sân khấu
Có một người phụ nữ bị hai người đàn áp giải lên.
" Cô gái này chắc chắn sẽ khiến quý vị hài lòng. Nào vén khăn lên."
Chiếc khăn đen vừa được kéo lên thì toàn bộ những người trong phòng liền câm nín.
Khuôn mặt của cô gái kia toàn vệt đen đỏ, giống như vết son nhìn trông rất tức cười.
Chu Tước ngỡ ngàng, đứng hình sau 5 giây mới hoàn hồn.
"Chu Tịnh." Môi cô run rẩy phát ra từng chữ, vì sao chị ấy lại ở đây? Vì sao lại dưới thân phận là một nô lệ? Chu gia dù sao đi nữa cũng là một gia đình giàu có, quyền lực nhất nhì châu Á. Cuối cùng là ai muốn hại Chu Tịnh?
Trên sân khấu Chu Tịnh cười chế nhạo, dưới sự ngỡ ngàng của mọi người Chu Tịnh liền lao tới va mạnh vào tên dẫn chương trình.
"Tôi không phải là nô lệ, là bọn chúng bắt tôi tới đây. Cứu tôi... Chỉ cần đưa tôi ra khỏi đây các người muốn gì....aaa" Chu Tịnh chưa kịp nói xong liền bị tên dẫn chương trình tát mạnh vào mặt.
"Hỗn xược!" Chu Tước giật mình, lại có người dám đánh Chu Tịnh? Muốn chết!
Cô gầm lên sau đó nhanh chóng đi về phía sân khấu.
Tên dẫn chương trình liền dừng tay không đánh Chu Tịnh nữa nhưng điều hắn ta không lường trước là hắn mới quay lại một cái liền lĩnh một cái bạt tai của Chu Tước.
Vừa tát một cái xong khiến tâm tình cô dễ chịu hẳn nhưng cơn thịnh nộ vẫn bùng cháy.
"Cô...Cô..." Tên dẫn chương trình kinh ngạc. Sau đó là tức giận, tuy ở nước S hắn không phải là thương nhân giàu có nhưng cũng có quyền lực nhất định. Hôm nay lại bị một người phụ nữ đánh.
"Chát." Chu Tước lạnh lùng tát hắn thêm một cái.
"Bảo vệ đâu còn không mau bắt con điếm này lại." Tên dẫn chương trình bực tức hét lên.
Không biết từ đâu hơn 20 tên mặc đồ đen chạy tới mặt đằng đằng sát khí.
"Lại gây chuyện." Phó mặc đưa tay lên trán chán nản nói.
Chu Tịnh thấy vậy liền sợ hãi toàn thân nổi da gà.
"Chị yên tâm, em sẽ không để chị xảy ra chuyện." Chu Tước tự tin nói với Chu Tịnh ngay cạnh mình.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khiến Chu Tịnh nghi ngờ cho tới khi nghe giọng nói của Chu Tước khiến Chu Tịnh đứng hình.
"Tiểu Tước? Là em... Em vẫn còn sống." Chu Tịnh từ bất ngờ tới vui vẻ tột cùng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Chu Tước.
"Ừm." Dưới lớp mặt nạ khuôn mặt Chu Tước dịu dàng hẳn. Nở một nụ cười sáng lạn.
"Bắt lấy nó." Một tên áo đen hét lên.
Dưới sân khấu hỗn loạn nhưng không ai có ý định cứu hai người.
"3 tỷ." lão già vừa trả giá 500 triệu không chịu thua.
"4 tỷ!" Phó Mặc quay sang nhìn lão già đầy thách thức, muốn cướp đồ của hắn? Đừng hòng.
Trên sân khấu tên nô lệ cắn chặt môi dưới toàn thân đầy mồ hôi, dương v*t trong miệng người phụ nữ co giật. Nếu không phải bị trói chặt thì tên nô lệ kia đã trốn khỏi cục diện xấu hổ này.
"Nhanh lên mọi người... Cậu ta xem ra sắp bắn." tên dẫn chương trình hào hứng.
"5 tỷ." Lão già cắn răng rứt khoát nói, tuy tên nô lệ kia chỉ là một món đồ rẻ tiền nhưng ông ta không thể bị mất mặt được.
"7 tỉ." Phó Mặc nhàn nhạt nói, hắn tuy cái gì cũng ít nhưng tiền thì có đầy.
"Aaaaaa...." Trên sân khấu tên nô lệ hét lớn rồi phóng chất nhầy đầy mặt người phụ nữ đang quỳ dưới hai chân mình.
Phó Mặc vui vẻ nhìn thành phẩm của mình được đưa đi.
"Thưa các vị... Bây giờ chính là món chính của ngày hôm nay. Mời các vị thưởng thức." tên dẫn chương trình vẫy tay một cái, từ phía dưới sân khấu
Có một người phụ nữ bị hai người đàn áp giải lên.
" Cô gái này chắc chắn sẽ khiến quý vị hài lòng. Nào vén khăn lên."
Chiếc khăn đen vừa được kéo lên thì toàn bộ những người trong phòng liền câm nín.
Khuôn mặt của cô gái kia toàn vệt đen đỏ, giống như vết son nhìn trông rất tức cười.
Chu Tước ngỡ ngàng, đứng hình sau 5 giây mới hoàn hồn.
"Chu Tịnh." Môi cô run rẩy phát ra từng chữ, vì sao chị ấy lại ở đây? Vì sao lại dưới thân phận là một nô lệ? Chu gia dù sao đi nữa cũng là một gia đình giàu có, quyền lực nhất nhì châu Á. Cuối cùng là ai muốn hại Chu Tịnh?
Trên sân khấu Chu Tịnh cười chế nhạo, dưới sự ngỡ ngàng của mọi người Chu Tịnh liền lao tới va mạnh vào tên dẫn chương trình.
"Tôi không phải là nô lệ, là bọn chúng bắt tôi tới đây. Cứu tôi... Chỉ cần đưa tôi ra khỏi đây các người muốn gì....aaa" Chu Tịnh chưa kịp nói xong liền bị tên dẫn chương trình tát mạnh vào mặt.
"Hỗn xược!" Chu Tước giật mình, lại có người dám đánh Chu Tịnh? Muốn chết!
Cô gầm lên sau đó nhanh chóng đi về phía sân khấu.
Tên dẫn chương trình liền dừng tay không đánh Chu Tịnh nữa nhưng điều hắn ta không lường trước là hắn mới quay lại một cái liền lĩnh một cái bạt tai của Chu Tước.
Vừa tát một cái xong khiến tâm tình cô dễ chịu hẳn nhưng cơn thịnh nộ vẫn bùng cháy.
"Cô...Cô..." Tên dẫn chương trình kinh ngạc. Sau đó là tức giận, tuy ở nước S hắn không phải là thương nhân giàu có nhưng cũng có quyền lực nhất định. Hôm nay lại bị một người phụ nữ đánh.
"Chát." Chu Tước lạnh lùng tát hắn thêm một cái.
"Bảo vệ đâu còn không mau bắt con điếm này lại." Tên dẫn chương trình bực tức hét lên.
Không biết từ đâu hơn 20 tên mặc đồ đen chạy tới mặt đằng đằng sát khí.
"Lại gây chuyện." Phó mặc đưa tay lên trán chán nản nói.
Chu Tịnh thấy vậy liền sợ hãi toàn thân nổi da gà.
"Chị yên tâm, em sẽ không để chị xảy ra chuyện." Chu Tước tự tin nói với Chu Tịnh ngay cạnh mình.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khiến Chu Tịnh nghi ngờ cho tới khi nghe giọng nói của Chu Tước khiến Chu Tịnh đứng hình.
"Tiểu Tước? Là em... Em vẫn còn sống." Chu Tịnh từ bất ngờ tới vui vẻ tột cùng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Chu Tước.
"Ừm." Dưới lớp mặt nạ khuôn mặt Chu Tước dịu dàng hẳn. Nở một nụ cười sáng lạn.
"Bắt lấy nó." Một tên áo đen hét lên.
Dưới sân khấu hỗn loạn nhưng không ai có ý định cứu hai người.