Chương : 35
An Thần sờ sờ giá chữ thập trên cổ, chậm rãi mở to mắt
Quả nhiên, không quá 10 phút, Bân Tử, An Dịch, Thánh Kiệt trực tiếp kéo tới.
Nhìn lão đại cả người tản ra vẻ " ta thật khó chịu ". Tính tình có nhu cầu cấp bách phát tiết, ba người nhịn không được rùng mình.
" An Dịch, cậu nói xem, chúng ta lần này như thế nào lại bị thu phục?"
" Bị đánh một trận, bị đánh một trận, lại bị đánh một trận.".
Còn không đợi An Dịch mở miệng, Thánh Kiệt liền đưa qua ánh mắt " Ngu ngốc.".
" Cùng tiến lên!".
An Thần phun ra hơi thở lạnh băng.
Ba người sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán, Bân Tử cười gượng vài tiếng, ý đồ muốn vuốt xuống tức giận của An Thần.
" Lão đại, tôi gần đây rất ngoan nha, không có làm sai sự tình nào hết.".
An Thần giận dữ, ánh mắt quét qua một cái: " Cậu, bước ra khỏi hàng.".
Thật dọa người a!!
Bân Tử mang theo vẻ mặt cầu xin, không tình nguyện di chuyển từng bước nặng nề về phía trước.
Phanh ------
Bân Tử còn chưa kịp phản ứng liền nhận được một quyền của An Thần vào mặt.
" Lão đại...".
Lại một quyền nữa: " Cậu, đánh lại đi!".
Trời ạ, em nào dám a.
" Nhanh chút, xoa xoa cái gì? Không cần đánh vào mặt, chỗ khác tùy cậu chọn."
An Thần khẩu khí lộ ra là mệnh lệnh tuyệt đối, không cho cự tuyệt.
Thánh Kiệt cùng An Dịch đáng thương hề hề nhìn Bân Tử đang khó xử, phỏng chừng lão đại đem anh giết anh cũng không dám hướng lão đại xuống tay.
" Lão đại, em chạy 5 km được không?"
Bân Tử đáng thương hề hề nhìn anh, nghĩ mãi rốt cục không nhứ nổi như thế nào lại trêu trọc tới lão đại rồi.
" Được.".
Bân Tử trước mắt sáng ngời như được giải thoát, cung kính cúi đầu kiểu nhà binh:"Tuân lệnh.".
Bân Tử vừa đi, đôi mắt màu đỏ của An Thần quét về hai người còn lại.
Hai người như là phạm nhân bị phán án tử hình, sợ run.
" Các ngươi...?????"
" Lão đại tha cho bọn em đi, bọn em không dám đánh đâu.".
Thánh Kiệt thực không có tiền đồ đi lên ôm đùi An Thần.
" Vậy thì chạy 5km!!!!!".
" Đa tạ lão đại!!!".
Chỉ trong chớp mắt, hai người vù vèo một cái không thấy đâu, tốc độ cực nhanh làm người khác phải chặc lưỡi.
An Thần giải không hết giận liền quay qua đánh bao cát, ngoài cửa Lưu Hoa đồng tình lắc đầu.
Lão đại là người đàn ông cao quý nhưng lại bị một cô gái cự tuyệt và giễu cợt. Nếu là anh thì anh cũng muốn giết người giải hận
Quả nhiên, không quá 10 phút, Bân Tử, An Dịch, Thánh Kiệt trực tiếp kéo tới.
Nhìn lão đại cả người tản ra vẻ " ta thật khó chịu ". Tính tình có nhu cầu cấp bách phát tiết, ba người nhịn không được rùng mình.
" An Dịch, cậu nói xem, chúng ta lần này như thế nào lại bị thu phục?"
" Bị đánh một trận, bị đánh một trận, lại bị đánh một trận.".
Còn không đợi An Dịch mở miệng, Thánh Kiệt liền đưa qua ánh mắt " Ngu ngốc.".
" Cùng tiến lên!".
An Thần phun ra hơi thở lạnh băng.
Ba người sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán, Bân Tử cười gượng vài tiếng, ý đồ muốn vuốt xuống tức giận của An Thần.
" Lão đại, tôi gần đây rất ngoan nha, không có làm sai sự tình nào hết.".
An Thần giận dữ, ánh mắt quét qua một cái: " Cậu, bước ra khỏi hàng.".
Thật dọa người a!!
Bân Tử mang theo vẻ mặt cầu xin, không tình nguyện di chuyển từng bước nặng nề về phía trước.
Phanh ------
Bân Tử còn chưa kịp phản ứng liền nhận được một quyền của An Thần vào mặt.
" Lão đại...".
Lại một quyền nữa: " Cậu, đánh lại đi!".
Trời ạ, em nào dám a.
" Nhanh chút, xoa xoa cái gì? Không cần đánh vào mặt, chỗ khác tùy cậu chọn."
An Thần khẩu khí lộ ra là mệnh lệnh tuyệt đối, không cho cự tuyệt.
Thánh Kiệt cùng An Dịch đáng thương hề hề nhìn Bân Tử đang khó xử, phỏng chừng lão đại đem anh giết anh cũng không dám hướng lão đại xuống tay.
" Lão đại, em chạy 5 km được không?"
Bân Tử đáng thương hề hề nhìn anh, nghĩ mãi rốt cục không nhứ nổi như thế nào lại trêu trọc tới lão đại rồi.
" Được.".
Bân Tử trước mắt sáng ngời như được giải thoát, cung kính cúi đầu kiểu nhà binh:"Tuân lệnh.".
Bân Tử vừa đi, đôi mắt màu đỏ của An Thần quét về hai người còn lại.
Hai người như là phạm nhân bị phán án tử hình, sợ run.
" Các ngươi...?????"
" Lão đại tha cho bọn em đi, bọn em không dám đánh đâu.".
Thánh Kiệt thực không có tiền đồ đi lên ôm đùi An Thần.
" Vậy thì chạy 5km!!!!!".
" Đa tạ lão đại!!!".
Chỉ trong chớp mắt, hai người vù vèo một cái không thấy đâu, tốc độ cực nhanh làm người khác phải chặc lưỡi.
An Thần giải không hết giận liền quay qua đánh bao cát, ngoài cửa Lưu Hoa đồng tình lắc đầu.
Lão đại là người đàn ông cao quý nhưng lại bị một cô gái cự tuyệt và giễu cợt. Nếu là anh thì anh cũng muốn giết người giải hận