Chương : 37
"Chúng ta nghĩ biện pháp cứu chính mình đi, cứ như vậy không chết cũng tàn." Bân Tử ôm chân, nhe răng trơn mắt.
"Đúng vậy, cứ như thế này ta cũng mún tự sát." Thánh Kiệt ghé vào sofa, vẫn không nhúc nhích.
An Dịch đứng bên: "Hay là chúng ta đem chị dâu trở về."
"Có đạo lí, hi vọng lão đại ở bên chị dâu thì cảm xúc có thể bình thường 1 tí."
Mấy người thống nhất xong đột nhiên cảm thấy ánh rạng đông hạnh phúc đang hướng về phía họ ngoắc ngoắc.
"Vạn tồng, uống cà phê để nâng cao tinh thần..."
Tô Thiển đẩy cửa vào, đối với Vạn Dạ mỉm cười.
Vạn Dạ ngước mắt nhìn: "Không phải nói không cần gọi anh là Vạn tổng rồi sao, nghe không được tự nhiên."
"Tôi nên công tư rõ ràng, đi làm anh là sếp, tan tầm là bạn bè." Tô Thiển đem văn kiện đặt lên bàn: "Nơi này có văn kiện cần anh kí tên."
Vạn Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm qua văn kiện kí lên: "Hôm nay tan tầm không có tiết mục gì, chúng ta đi xem phim đi."
Ở ngăn kéo rút ra 2 vé xem phim, là bộ phim mới công chiếu gần đây, Tô Thiển cũng mún xem liền gật đầu đồng ý.
Vạn Dạ nhìn chắm chằm bóng hình xinh đẹp đã đi xa, khóe miệng gợi lên tươi cười.
Nhóm người Thánh Kiệt tra ra chỗ Tô Thiển làm việc là công ty quảng cáo lập tức phi xe đi.
Tô Thiển đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên có 1 chiếc xe Land Rover gào thét chạy tới, đợi tô Thiển phản ứng thì đã là lúc ngồi lên xe.
Vạn Dạ kinh hãi, khởi động xe, lấy tốc độ lớn nhất đuổi theo.
"Các người làm gì?!!!!"
Thấy rõ người tới, Tô Thiển biết đây là người của Ám Dạ.
An Dịch lái xe, Bân Tử cùng Thánh Kiệt 2 mắt tỏa sáng nhìn cô, níu cô không lầm thì họ càng mang theo vẻ xúc động cùng sùng bái.
"Chị dâu, người cứu chúng ta, mấy người đáng thương này đi."
Bỗng nhiên, Bân Tử cầm tay Tô thiển, 1 phen nước mắt nước mũi kể lể.
Tô Thiển cau mày, lúc ấy là cô bị tức điên lên nên hành động cũng có chút xúc động, bất quá hiện tại nhớ tới cô nhất định sẽ làm như vậy, thậm chí còn muốn hung hăng đá vào 2 chân anh.
"Chuyện tình của các người tôi không quản được, chỉ có thể trách các người có 1 bạo quân, dừng xe cho tôi."
"Đúng vậy, cứ như thế này ta cũng mún tự sát." Thánh Kiệt ghé vào sofa, vẫn không nhúc nhích.
An Dịch đứng bên: "Hay là chúng ta đem chị dâu trở về."
"Có đạo lí, hi vọng lão đại ở bên chị dâu thì cảm xúc có thể bình thường 1 tí."
Mấy người thống nhất xong đột nhiên cảm thấy ánh rạng đông hạnh phúc đang hướng về phía họ ngoắc ngoắc.
"Vạn tồng, uống cà phê để nâng cao tinh thần..."
Tô Thiển đẩy cửa vào, đối với Vạn Dạ mỉm cười.
Vạn Dạ ngước mắt nhìn: "Không phải nói không cần gọi anh là Vạn tổng rồi sao, nghe không được tự nhiên."
"Tôi nên công tư rõ ràng, đi làm anh là sếp, tan tầm là bạn bè." Tô Thiển đem văn kiện đặt lên bàn: "Nơi này có văn kiện cần anh kí tên."
Vạn Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm qua văn kiện kí lên: "Hôm nay tan tầm không có tiết mục gì, chúng ta đi xem phim đi."
Ở ngăn kéo rút ra 2 vé xem phim, là bộ phim mới công chiếu gần đây, Tô Thiển cũng mún xem liền gật đầu đồng ý.
Vạn Dạ nhìn chắm chằm bóng hình xinh đẹp đã đi xa, khóe miệng gợi lên tươi cười.
Nhóm người Thánh Kiệt tra ra chỗ Tô Thiển làm việc là công ty quảng cáo lập tức phi xe đi.
Tô Thiển đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên có 1 chiếc xe Land Rover gào thét chạy tới, đợi tô Thiển phản ứng thì đã là lúc ngồi lên xe.
Vạn Dạ kinh hãi, khởi động xe, lấy tốc độ lớn nhất đuổi theo.
"Các người làm gì?!!!!"
Thấy rõ người tới, Tô Thiển biết đây là người của Ám Dạ.
An Dịch lái xe, Bân Tử cùng Thánh Kiệt 2 mắt tỏa sáng nhìn cô, níu cô không lầm thì họ càng mang theo vẻ xúc động cùng sùng bái.
"Chị dâu, người cứu chúng ta, mấy người đáng thương này đi."
Bỗng nhiên, Bân Tử cầm tay Tô thiển, 1 phen nước mắt nước mũi kể lể.
Tô Thiển cau mày, lúc ấy là cô bị tức điên lên nên hành động cũng có chút xúc động, bất quá hiện tại nhớ tới cô nhất định sẽ làm như vậy, thậm chí còn muốn hung hăng đá vào 2 chân anh.
"Chuyện tình của các người tôi không quản được, chỉ có thể trách các người có 1 bạo quân, dừng xe cho tôi."