Chương : 45
tô thiển càng giãy giụa,hai cánh tay bên hông càng thêm giữ chặt: " an thần..."
khồn khiếp, nói xong không thèm cho cô động tay động chân chút nào, mà cô cũng biết không có mèo nào không trộm thịt....
cạy hàm răng ra, đầu lưỡi an thần bắt đầu thăm dò, lục lọi, lại hung hăng cắn cái đang không ngừng tránh né kia một cái.
" ừm,đau..."
giãy giụa không nổi, tô thiển như con con cá ; đang đợi người mổ xẻ, mặc cho người ta đòi hỏi.
" bảo bối hư, cho anh nhé!"
cơ bản là Tô Thiển không có cơ hội để nói chuyện, An Thần đã dò mò trong áo lót của cô mà tìm kiếm." buông ra, An Thần, anh đã nói là sẽ không làm chuyện đó..."
người đàn ông này, nói chuyện đều không giữ lời!
trong mắt An Thần thoáng hiện lên nét cười xấu xa:" tôi có đáp ứng gì với em sao? tôi chỉ nói trước khi ngủ không đụng vào em, khong nói sau khi ngủ cũng không động!"
ầm một tiếng!
trong giây lát, quần áo đã bị xé rách.
Tô Thiển muốn gầm thét, lấy hết sức mà gầm, người đàn ông này, anh là chó sao? y phục của tôi.......
" bảo bối, tôi muốn em yêu tôi." An Thần nói nhỏ.
" thần kinh!!!"
An Thần nhất quyết không tha: " hôm nay tôi sẽ nói cho em biết, tất cả lời tôi nói với em đều là sự thật, tôi yêu em, từ năm mười hai tuổi đã bắt đầu yêu, tôi yêu em, tôi đã bỏ ra 10 năm, tôi muốn em yêu tôi."
nghe xong những lời này, Tô Thiển như rơi vào trong đám sương mù, đôi tay không ngừng cố gắng ngăn cản sự lộn xộn của An Thần.
" anh đừng náo loạn nữa có được không?"
người đàn ông này điên rồi, thật sự là điên thật rồi.
An Thần cười khẽ, nụ cười khiến trăm hoa đua nở:" cô gái hư, em có nhớ lần em đi nhầm vào toilet nam không?"
Tô Thiển sửng sốt, mặt đỏ ửng lên, 10 năm trước, cô từng liều mạng xông thẳng vào nhà vệ sinh nam.
" không nhớ....không nhớ..."
những chuyện thế nào, làm sao có thể thừa nhận được đây!
" cô gái hư, còn không chịu thừa nhận, em có còn nhớ rõ, 10 năm trước, em từng chỉ vào tiểu đệ đệ của một bé trai gọi đó là Sâu Bướm không? em có nhớ em đã hung hăng xông tới, xách quần của đứa nhỏ ném ra bên ngoài phòng, tôi còn nhớ rất rõ người nào đó vô nhầm phòng vệ sinh..."
Tô Thiển bối rối, những chuyện này đều là bí mật cực kì riêng tư của cô, ngay cả nhiễm mạn cô cũng không nói, tại sao người đàn ông này lại biết rõ thế?
" anh... anh...."
" tôi chính là đứa bé trai bị em ném ra ngoài, cô gái hư, lần trước em đã thử qua rồi, nó có còn là Sâu Bướm nữa không?"
An Thần tràn đầy từ tính cộng thêm âm thanh trêu đùa khiến Tô Thiển không tìm đâu ra cái lỗ để chui xuống.
trời ơi!!!!
quỷ thần ơi, Tô Thiển con còn bình tĩnh nổi sao? bình tĩnh rồi làm sao?
người đàn ông ngay trước mặt này chính là người vô duyên vô cớ bị ném ra khỏi nhà vệ sinh nam đó sao? đây là bé trai mà cô vẫn nhớ tới tận bây giwof sao? là cậu bé với vẻ mặt vô tội đầy kinh ngạc đó sao?
khồn khiếp, nói xong không thèm cho cô động tay động chân chút nào, mà cô cũng biết không có mèo nào không trộm thịt....
cạy hàm răng ra, đầu lưỡi an thần bắt đầu thăm dò, lục lọi, lại hung hăng cắn cái đang không ngừng tránh né kia một cái.
" ừm,đau..."
giãy giụa không nổi, tô thiển như con con cá ; đang đợi người mổ xẻ, mặc cho người ta đòi hỏi.
" bảo bối hư, cho anh nhé!"
cơ bản là Tô Thiển không có cơ hội để nói chuyện, An Thần đã dò mò trong áo lót của cô mà tìm kiếm." buông ra, An Thần, anh đã nói là sẽ không làm chuyện đó..."
người đàn ông này, nói chuyện đều không giữ lời!
trong mắt An Thần thoáng hiện lên nét cười xấu xa:" tôi có đáp ứng gì với em sao? tôi chỉ nói trước khi ngủ không đụng vào em, khong nói sau khi ngủ cũng không động!"
ầm một tiếng!
trong giây lát, quần áo đã bị xé rách.
Tô Thiển muốn gầm thét, lấy hết sức mà gầm, người đàn ông này, anh là chó sao? y phục của tôi.......
" bảo bối, tôi muốn em yêu tôi." An Thần nói nhỏ.
" thần kinh!!!"
An Thần nhất quyết không tha: " hôm nay tôi sẽ nói cho em biết, tất cả lời tôi nói với em đều là sự thật, tôi yêu em, từ năm mười hai tuổi đã bắt đầu yêu, tôi yêu em, tôi đã bỏ ra 10 năm, tôi muốn em yêu tôi."
nghe xong những lời này, Tô Thiển như rơi vào trong đám sương mù, đôi tay không ngừng cố gắng ngăn cản sự lộn xộn của An Thần.
" anh đừng náo loạn nữa có được không?"
người đàn ông này điên rồi, thật sự là điên thật rồi.
An Thần cười khẽ, nụ cười khiến trăm hoa đua nở:" cô gái hư, em có nhớ lần em đi nhầm vào toilet nam không?"
Tô Thiển sửng sốt, mặt đỏ ửng lên, 10 năm trước, cô từng liều mạng xông thẳng vào nhà vệ sinh nam.
" không nhớ....không nhớ..."
những chuyện thế nào, làm sao có thể thừa nhận được đây!
" cô gái hư, còn không chịu thừa nhận, em có còn nhớ rõ, 10 năm trước, em từng chỉ vào tiểu đệ đệ của một bé trai gọi đó là Sâu Bướm không? em có nhớ em đã hung hăng xông tới, xách quần của đứa nhỏ ném ra bên ngoài phòng, tôi còn nhớ rất rõ người nào đó vô nhầm phòng vệ sinh..."
Tô Thiển bối rối, những chuyện này đều là bí mật cực kì riêng tư của cô, ngay cả nhiễm mạn cô cũng không nói, tại sao người đàn ông này lại biết rõ thế?
" anh... anh...."
" tôi chính là đứa bé trai bị em ném ra ngoài, cô gái hư, lần trước em đã thử qua rồi, nó có còn là Sâu Bướm nữa không?"
An Thần tràn đầy từ tính cộng thêm âm thanh trêu đùa khiến Tô Thiển không tìm đâu ra cái lỗ để chui xuống.
trời ơi!!!!
quỷ thần ơi, Tô Thiển con còn bình tĩnh nổi sao? bình tĩnh rồi làm sao?
người đàn ông ngay trước mặt này chính là người vô duyên vô cớ bị ném ra khỏi nhà vệ sinh nam đó sao? đây là bé trai mà cô vẫn nhớ tới tận bây giwof sao? là cậu bé với vẻ mặt vô tội đầy kinh ngạc đó sao?