Chương : 47
Đi vào, làm sao lại phải ra? Anh đã nhịn 1 đêm dục hỏa, nếu không giải quyết sẽ chết cháy.
Sáng sớm tinh mơ, An Thần đứng trước cửa sổ ngắm nhìn người trên giường còn đang ngủ say, tâm tình chưa bao giờ tốt như vậy.
Ngón tay dài tinh tế vuốt nhẹ lên khôn mặt hoàn mĩ của cô, tươi cười càng tăng thêm trên mặt.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
"Đã biết."
Tô Thiển mở mắt đã bị vẻ mặt sáng lạng của An Thần dọa thiếu chút nữa rơi khỏi giường.
"Sợ tôi như thế sao? Tôi không phải sài lang hổ báo."
An Thần ôm được cô, buồn cười nói.
Tô Thiển nhãy xuống giường, cầm chăn quấn quanh mình.
"Làm sao thế?" An Thần nhíu mày.
"Đừng tới đây."
Từ nay về sau, An Thần bị Tô Thiển cho vào danh sách những nhân vật nguy hiểm.
"Vì sao?" Lại bước tới 1 bước dài.
Tô Thiển hoảng sợ cầm chặt chăn bao vây lấy mình chạy về phòng mình, xoạt xoạt 2 cái khóa kĩ cửa phòng.
Vào phòng tắm, Tô Thiển hung hăng chà sát làn da của mình, nhìn toàn dâu tươi. Tô Thiển cắn môi, cô cảm thấy mâu thuẫn giữa cô và An Thần dần dần chuyển biến tốt.
Tô Thiển đem tất cả váy đặt ở đáy tủ vì tối qua An Thần bên tai cô nỉ non: "Em mặc váy bộ dáng rất mê người."
Mặc 1 bộ quần áo, buộc tóc đuôi ngựa, Tô Thiển hài lòng.
"Alo, Vạn Dạ? Yên tâm đi, em lập tức đi làm..."
Nói với Vạn Dạ mình tới trễ trong chốc lát.
"Tô Thiển, lại đây ăn bữa sáng."
An Thần đợi cô hơn nửa ngày, dựa vào tính tình trước kia anh đã rống lên với cô.
Tô Thiển vừa đi giày vừa trả lời: "Tôi bị muộn rồi, không ăn."
Một câu nói,độ ấm trên mặt An Thần giảm xuống vài độ: "Cho em 30s tới bên anh, bằng không cũng đừng nghĩ tới đi làm."
Tô Thiển trong lòng bất bình mắng, nhích mông tới bên ghế ngồi xuống, bưng lên bát cháo, từng ngậm nuốt xuống.
An Thần càng nhăn mặt: "Nhìn mặt em ăn lang thôn hổ yết, chắc rất ngon, cô Lí lấy thêm cho thiếu phu nhân 1 bát nữa."
"Khụ khụ... Khụ khụ...."
Không cẩn thận, Tô Thiển nuốt nhanh thìa cháo còn nóng.
"Tôi đang vội, không ăn." Buông bát đũa, Tô Thiển lấy khăn tay xoa xoa miệng.
Sáng sớm tinh mơ, An Thần đứng trước cửa sổ ngắm nhìn người trên giường còn đang ngủ say, tâm tình chưa bao giờ tốt như vậy.
Ngón tay dài tinh tế vuốt nhẹ lên khôn mặt hoàn mĩ của cô, tươi cười càng tăng thêm trên mặt.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
"Đã biết."
Tô Thiển mở mắt đã bị vẻ mặt sáng lạng của An Thần dọa thiếu chút nữa rơi khỏi giường.
"Sợ tôi như thế sao? Tôi không phải sài lang hổ báo."
An Thần ôm được cô, buồn cười nói.
Tô Thiển nhãy xuống giường, cầm chăn quấn quanh mình.
"Làm sao thế?" An Thần nhíu mày.
"Đừng tới đây."
Từ nay về sau, An Thần bị Tô Thiển cho vào danh sách những nhân vật nguy hiểm.
"Vì sao?" Lại bước tới 1 bước dài.
Tô Thiển hoảng sợ cầm chặt chăn bao vây lấy mình chạy về phòng mình, xoạt xoạt 2 cái khóa kĩ cửa phòng.
Vào phòng tắm, Tô Thiển hung hăng chà sát làn da của mình, nhìn toàn dâu tươi. Tô Thiển cắn môi, cô cảm thấy mâu thuẫn giữa cô và An Thần dần dần chuyển biến tốt.
Tô Thiển đem tất cả váy đặt ở đáy tủ vì tối qua An Thần bên tai cô nỉ non: "Em mặc váy bộ dáng rất mê người."
Mặc 1 bộ quần áo, buộc tóc đuôi ngựa, Tô Thiển hài lòng.
"Alo, Vạn Dạ? Yên tâm đi, em lập tức đi làm..."
Nói với Vạn Dạ mình tới trễ trong chốc lát.
"Tô Thiển, lại đây ăn bữa sáng."
An Thần đợi cô hơn nửa ngày, dựa vào tính tình trước kia anh đã rống lên với cô.
Tô Thiển vừa đi giày vừa trả lời: "Tôi bị muộn rồi, không ăn."
Một câu nói,độ ấm trên mặt An Thần giảm xuống vài độ: "Cho em 30s tới bên anh, bằng không cũng đừng nghĩ tới đi làm."
Tô Thiển trong lòng bất bình mắng, nhích mông tới bên ghế ngồi xuống, bưng lên bát cháo, từng ngậm nuốt xuống.
An Thần càng nhăn mặt: "Nhìn mặt em ăn lang thôn hổ yết, chắc rất ngon, cô Lí lấy thêm cho thiếu phu nhân 1 bát nữa."
"Khụ khụ... Khụ khụ...."
Không cẩn thận, Tô Thiển nuốt nhanh thìa cháo còn nóng.
"Tôi đang vội, không ăn." Buông bát đũa, Tô Thiển lấy khăn tay xoa xoa miệng.