Chương 24
Tang Ương nghi ngờ vụ tai nạn giao thông có vấn đề, là vì cái chết của cô ở thời không thứ nhất và của Bách Chu ở thời không thứ hai đều liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến vụ tai nạn này.Cô đã tìm mọi thông tin liên quan mà một người dân bình thường có thể tìm được, kết quả là ngay từ ngọn nguồn cũng đã có khả năng sai."Rất dễ để biết ông ấy có nói thật hay không, chỉ cần hỏi bóng gió với đồng nghiệp của ông ấy một chút là biết." Tang Ương chầm chậm nói.Muốn xác định xem Phương Thịnh có nói dối hay không không khó, khó là nếu như Phương Thịnh không nói dối, thì tất cả dấu vết về vụ tai nạn kia đều biến mất theo dòng chảy ngược của thời gian, hai cô muốn tìm cũng không có gì để tìm.Tang Ương và Bách Chu nhìn nhau, đều phát hiện điểm khó giải quyết nhất này.Hai người không thảo luận tiếp, vì thảo luận tiếp cũng chẳng có ích gì.Về đến nhà, Đậu Hà Lan đã sắp cào hỏng cửa, đói đến kêu gào.Bách Chu vỗ vỗ đầu nó, cho nó ăn, sau đó nhìn sang Tang Ương: "Chị đi tắm trước đi, em dắt Đậu Hà Lan ra ngoài một lát."Shiba là giống chó vô cùng bướng bỉnh cũng vô cùng nổi loạn, lúc thân thiết thì làm người ta cảm động, lúc phá nhà thì không bao giờ kiềm chế, phải cho nó vận động đủ mới được.Tang Ương lên tầng trên, lấy điện thoại, đọc tin tức thành phố, không có tin về tai nạn giao thông.Từ tám giờ, cứ vài phút cô sẽ lại chú ý đến tin tức, sợ rằng dù các cô đã làm được đến đây, tai nạn vẫn sẽ xảy ra.Nếu vậy, e là chỉ có thể giải thích bằng cách nói không thể thay đổi số phận.May mắn là không có, may mắn là các cô đã thành công.Tang Ương tắm rửa xong ngồi trên giường một lúc lâu, Bách Chu mới trở về. Cô vừa lên tầng liền nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó chui vào chăn nằm, chớp mắt, nhìn Tang Ương vẫn chưa nằm xuống.Nhìn nửa phút, cô kéo tay áo Tang Ương: "Đừng nhìn điện thoại nữa, nhìn em đi."Tang Ương vốn đang trả lời mấy tin nhắn vừa rồi không có thời gian trả lời, nghe em nói vậy liền đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn em.Mới đầu Bách Chu còn có thể bình tĩnh đối diện với chị, nhưng vài giây sau liền không nhịn được cười, hai tay nắm mép chăn kéo lên, chỉ để lộ đôi mắt đầy ý cười.Tang Ương cũng nằm xuống, nghiêng người đối mặt với em.Bách Chu đưa tay vuốt mi tâm của chị: "Chị vẫn còn lo lắng sao?"Đương nhiên là lo lắng. Tang Ương không nói gì, chỉ nắm tay em, đưa đến bên môi hôn.Ánh mắt Bách Chu ngoan hiền giống một con cừu con, cô suy nghĩ một lát, mới nói: "Đừng lo, em thấy chúng ta đã rất ổn, ít nhất chúng ta đã ngăn cản một vụ tai nạn giao thông, cứu được rất nhiều sinh mạng."Em nói rất đúng, nỗi lòng căng thẳng của Tang Ương thoáng chốc dịu xuống.Nhưng cùng lúc đó, cô lại nhận ra, Bách Chu của hiện tại khác với Bách Chu ở không gian trước.Bách Chu kia trải qua ba năm tử biệt căn bản không có thời gian lo lắng tai nạn có xảy ra hay không, em chỉ muốn nhìn thấy Tang Ương vẫn ổn, chỉ hy vọng Tang Ương bình an, còn về những người khác, có lẽ em cũng lo lắng, nhưng không có thì giờ để quan tâm.Vì thế Tang Ương càng trân trọng Bách Chu tốt bụng và lương thiện của hiện tại.Bách Chu chợt giữ hai vai cô, trở mình, đè lên người cô.Bách Chu che khuất nửa ánh đèn, phủ bóng tối lên khuôn mặt của Tang Ương. Hai cơ thể mềm mại kề sát nhau, Bách Chu hôn cằm chị, những sợi tóc mượt lướt qua đầu mũi Tang Ương. Tang Ương dời hai tay xuống, ôm vai Bách Chu.Dòng suy nghĩ của Bách Chu lan rộng hơn, khi cô chuyển xuống hôn lên cổ Tang Ương, hơi thở của Tang Ương nặng dần, cô chợt hỏi: "Chị có nhớ trận tuyết đầu tiên của năm nay là khi nào không?"Tang Ương nhìn vào đôi mắt em, hồi tưởng một lúc lâu, mới tìm được đáp án từ những điểm liên tưởng trong trí nhớ: "Ngày 13 tháng 12, còn gần nửa tháng nữa.""Sớm hơn năm ngoái thì phải." Bách Chu suy tư nói, rồi lại hỏi, "Tuyết có lớn không?""Đổ xuống rất dày, hai ba ngày sau mới tan." Tang Ương nhớ lại theo lời em nói, nhưng cố gắng nhớ thế nào, ký ức về trận tuyết đó cũng giống như chỉ thoáng qua."Tốt quá, em muốn đắp người tuyết, đến lúc đó chúng ta đưa Đậu Hà Lan đến nơi nào vắng vẻ chơi đi." Bách Chu chớp mắt đầy hào hứng.Bách Chu luôn thích tuyết, mỗi lần có tuyết rơi đều chạy ra ngoài chơi rất lâu, năm nay còn có Đậu Hà Lan, có khi càng không muốn về nhà. Tang Ương tưởng tượng đến cảnh Bách Chu mặc quần áo dày cộp, đội mũ đeo găng tay, chạy nhảy trên tuyết cùng Đậu Hà Lan, cô cũng chờ mong trận tuyết kia đến."Còn một tuần nữa, chúng ta sẽ đi du lịch." Bách Chu lại nói.Tang Ương bỗng chốc ngẩn người, Bách Chu cau mày: "Chị không quên đấy chứ?"Đúng là đã quên chuyện này, Tang Ương bất đắc dĩ cười."Vậy bây giờ chị không được quên nữa! Chúng ta đã mong chờ rất lâu rồi." Bách Chu hôn cổ chị, liếm nhẹ.Tang Ương hít một hơi lạnh, cơ thể thoáng cứng đờ."Không quên." Giọng nói trở nên khàn khàn.Bách Chu hôn không ngớt, ngậm lấy vành tai chị, giọng nói đã hơi mơ màng: "Chúng ta vẫn còn rất nhiều việc để làm cùng nhau, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đi đến tương lai..."Tang Ương đáp ứng, bàn tay men theo vạt áo của Bách Chu đi vào.Vốn cứ ngỡ là một đêm mất ngủ, giờ lại bất ngờ trở nên êm đềm và ấm áp nhờ hai cơ thể an ủi lẫn nhau bằng hơi ấm của mình. Hơi lạnh lúc rạng sáng bị ngăn trở ngoài căn phòng.Không có tai nạn giao thông, không có cứu chữa, càng không có mũi dao sắc nhọn lạnh lẽo kia.Không ai thương vong, tất cả những người phải bỏ mình trong vụ tai nạn kia đều có thể về nhà đoàn tụ với gia đình.Tang Ương ngủ rất say, đến khi cô mở mắt, trời đã hửng sáng, là một buổi sáng mùa thu nắng ráo.Hai cô vượt qua ngày đầu tiên một cách an toàn, không có gì nguy hiểm xảy ra.Đây là chuyện phấn khởi, ít nhất hai cô đã có bước đi đầu tiên vững vàng.Hôm nay, Bách Chu đến hỏi thăm các đồng nghiệp của Phương Thịnh. Cô hỏi chuyện vài người, tất cả đều nói không khác mấy so với Phương Thịnh. Các đồng nghiệp về cơ bản đều thấy Phương Thịnh là người tốt, nghiêm túc, có trách nhiệm, mặc dù gia đình khá túng thiếu, nhưng khi làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, không qua loa.Tang Ương đến bệnh viện.Buổi tối về nhà, hai người cùng nhau dắt chó đi dạo, vừa đi vừa thảo luận.Tang Ương hồi tưởng, cô nhớ rằng chuyện Phương Thịnh lái xe trong lúc mệt mỏi không được biết đến từ thông cáo chính thức, mà là vợ ông ấy nói khi được phóng viên phỏng vấn, hơn nữa vợ ông ấy cũng không sửa lời, mà ngầm đồng ý với cách nói của phóng viên, cũng xây dựng hình tượng Phương Thịnh làm việc lao lực, bôn ba khắp nơi, vất vả vì gia đình con cái giống như một con trâu không ngừng nghỉ.Rồi sau đó là người bạn làm pháp y kia.Cô kể chuyện đó với Bách Chu."Có thể là phóng viên chuẩn bị bản thảo phỏng vấn không cẩn thận, mà vợ của Phương Thịnh muốn được công chúng đồng tình, vì thế dứt khoát nói theo lời phóng viên, coi như là cuộc sống bức bách, nếu không sẽ có rất nhiều người mắng chửi nhà họ, những người thiệt mạng và bị thương có thể đòi họ bồi thường theo đạo đức. Bà ấy nói vậy, vừa làm Phương Thịnh có vẻ đáng thương và vất vả, vừa nói rõ là nhà họ nghèo, không bồi thường tiền nổi, nhanh chóng đẩy lùi những người có ý nghĩ đó." Bách Chu phân tích.Cô nói có lý, cũng rành mạch, nhưng rốt cuộc có đúng hay không thì không thể nào kiểm chứng.Về phần người bạn học kia, hai người thảo luận một lát, cảm thấy những gì cô ấy nói đa phần chỉ là tin đồn không rõ, nếu là thông tin xác thực, tức là thông tin lấy được từ khám nghiệm tử thi, cảnh sát không có lý nào lại không nói trong thông cáo.Giống trước đó, đây cũng chỉ là một suy đoán không thể xác minh.Nhưng dù thế nào, ngày thứ hai cũng trôi qua một cách an toàn.Ngày thứ ba, triển lãm tranh của Bách Chu bước sang ngày cuối cùng, cô cũng ở triển lãm một ngày, Tang Ương đi làm như bình thường, chỉ là buổi tối tăng ca một chút, lúc về đến nhà đã sắp mười một giờ.Bách Chu đợi cô đến mệt lả, nằm ngủ ở sô pha ngoài phòng khách, không biết đã bao lâu, đèn không bật, ti vi lại mở, ánh sáng màn hình lập lòe trong bóng tối.Nhiệt độ hôm nay hạ xuống một chút, em đắp một tấm chăn, một nửa chăn ở trên người, một nửa rơi xuống đất, Đậu Hà Lan chui vào dưới đó, cũng ngủ say như Bách Chu.Khi Tang Ương về, Đậu Hà Lan tỉnh dậy trước, nó mở to mắt, lăn dậy, chạy đến chỗ Tang Ương. Tang Ương cúi xuống vuốt ve nó, Đậu Hà Lan vui vẻ nở nụ cười hiệu Shiba.Sau đó Bách Chu cũng tỉnh lại, cô ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ mơ màng. Tang Ương ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô từ phía sau.Ngày thứ ba, hai cô cũng vượt qua một cách an toàn.Rồi ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, đều không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.Cuộc sống từng bước trở lại êm đềm, thậm chí êm đềm đến nỗi khiến người ta nghi ngờ, liệu rằng những gì xảy ra ở không gian trước có phải thật chăng.Nhưng bức tranh vẫn ở đây, nó được đưa đến từ không gian trước, sự tồn tại của nó chứng minh tất cả đều là thật, không phải tưởng tượng hư ảo.Bách Chu cầm bức tranh nghiên cứu mấy ngày, cũng không phát hiện bất kì điều kỳ bí nào trong nó.Cô hỏi Tang Ương sử dụng bức tranh này như thế nào, Tang Ương trả lời, sau đó Bách Chu chuyển hướng suy nghĩ."Nó đưa người ta quay lại cố định ngày 29 tháng 11 đúng không?""Hiện tại xem ra là vậy." Tang Ương đáp."Vậy sau khi chị quay lại, thời không trước có còn tồn tại không?" Bách Chu lại hỏi.Tang Ương ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới nói ra suy đoán của mình: "Không còn thì phải, mỗi lần thời gian quay ngược đều trở lại tuyến thời gian ban đầu, thời không vốn có sẽ tự nhiên biến mất."Bách Chu lắng nghe, gật đầu, cầm khung kính trong tay, nhìn chăm chú thêm một lát, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.Cô nhìn sang Tang Ương: "Sao chị xác định được Bách Chu chị gặp đi ngược dòng thời gian đầu tiên? Không chừng chị ở thời không thứ nhất cũng đến từ tương lai, nhưng che giấu chuyện đó giống như em khi đi ngược thời gian lần đầu tiên. Chúng ta hiện tại không phải thời không thứ ba, mà là thứ n."Những gì em vừa nói khiến Tang Ương sởn tóc gáy, cô lấy bức tranh từ tay Bách Chu, khóa vào trong tủ, sau đó nhìn em, nói: "Em không được nhìn bức tranh này nữa."Em càng xem, sẽ càng nghĩ nhiều.Về suy đoán của em vừa rồi, cũng không thể nào kiểm chứng.Rồi cả cuối tuần này, hai cô đều bình yên vô sự, ngay cả chuyến du lịch cũng diễn ra suôn sẻ, hai cô rốt cuộc cũng đến cửa hàng bánh ngọt kia cùng nhau, cũng cùng nhau chụp rất nhiều rất nhiều ảnh.