Chương : 29
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chủ tử, chủ tử......"
Mạn Yêu mới vừa dùng chút cơm sáng, liền thấy Linh Nhi hô to gọi nhỏ chạy tiến vào, vừa chạy vừa kêu lên: "Chủ tử, xảy ra chuyện rồi!"
Mạn Yêu nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
Linh Nhi nói: "Nô tỳ mới vừa nghe người ta nói, Tiêu Sát ngày hôm qua cùng với người ta đánh nhau! Vì cô nương ở Nhuyễn Hương lâu."
Cô nương ở Nhuyễn Hương lâu? Tiêu Sát không phải luôn luôn đều thực chán ghét thanh lâu sao?
"Ngươi nghe ai nói? Tiêu Sát người đâu?"
Linh Nhi nói: "Dường như lại đi ra ngoài. Nô tỳ cảm thấy gần đây hắn thực kỳ lạ, luôn là xuất quỷ nhập thần, tìm không thấy người, thì ra cả ngày ngâm mình ở thanh lâu! Chuyện này a, người bên ngoài tất cả đều đã biết, là tướng quân phân phó không cho nói cho chủ tử biết, sợ chủ tử lo lắng."
Kinh động đến cả Phó Trù, xem ra chuyện này náo đến không nhỏ. Mạn Yêu nhíu mày, Tiêu Sát luôn luôn ổn trọng, như thế nào lại vì một nữ tử thanh lâu gặp phải loại phong ba này? Việc này truyền ra ngoài, người khác chắc chắn nói nàng dung túng thuộc hạ ỷ thế hiếp người, nếu bị người có tâm lợi dụng, nói không chừng còn sẽ mang đến càng nhiều phiền toái cho Phó Trù.
Linh Nhi lại nói: "Nghe nói vì việc này, tướng quân còn bị triệu tiến cung nữa!"
Tiến cung? Mạn Yêu kinh ngạc, vội hỏi: "Đối phương là người nào? Bị thương nặng như thế nào?" Lấy võ công của Tiêu Sát, sợ là chỉ có hắn đả thương người khác mà thôi.
Linh Nhi đáp: "Là đệ đệ của Liên phi, nghe nói một chân thiếu chút nữa bị đánh gãy, hiện tại còn nằm ở nhà."
Nghiêm trọng đến như vậy? Sắc mặt Mạn yêu khẽ biến, về Liên phi kia nàng có biết một chút, nghe nói bởi vì dung mạo có vài phần giống Vân Quý phi năm đó, nên được hoàng đế lập làm phi tử từ nửa năm trước, là một người có lý không tha. Cũng là người được sủng ái nhất hiện nay kể từ mười ba năm trước hoàng đế lần lượt mất đi Vân Quý phi và Phó Hoàng hậu.
Khó trách Lâm Thiên hoàng không duyên cớ mà ban thưởng cho Phó Trù nhiều đồ vật như vậy, nói vậy hôm qua Phó Trù tiến cung bị làm không ít khó dễ!
Mạn Yêu nhíu mày, ở trong phòng dạo bước, Tiêu Sát hành sự, như thế nào lại trở nên không biết nặng nhẹ như vậy?
"Linh Nhi, ngươi đi hỏi thăm một chút, lai lịch nữ tử thanh lâu kia."
Linh Nhi đi không bao lâu liền vội vàng đã quay trở lại, nói không thấy được Tiêu Sát, cũng không thấy được nữ tử kia, chỉ nghe nói nàng kia tên là "Khả Nhi", vừa tới kinh thành không lâu, dung mạo thực đẹp, tuy rằng người ở thanh lầu nhưng không tiếp khách.
Này thực kỳ lạ, không tiếp khách, vậy Tiêu Sát như thế nào cùng Liên gia công tử đánh nhau? Mạn Yêu bụng đầy nghi hoặc, Nhuyễn Hương lâu, Nhuyễn Hương lâu, sao có chút quen tai?
"Ngươi đi tra tra xem Nhuyễn Hương lâu là địa bàn của người nào?" Nàng nói xong thấy Linh Nhi sửng sốt, ánh mắt có chút biến hóa, Mạn Yêu lập tức nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên sắc bén hỏi: "Ngươi biết?"
Linh Nhi vội không ngừng lắc đầu, sắc mặt Mạn Yêu trầm xuống, trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đã hơn một năm...... Ngươi truyền tin tức cho hoàng huynh đều là đưa đi nơi nào?"
Nàng thử thăm dò hỏi, tiếng nói chưa dứt sắc mặt Linh Nhi liền thay đổi, bùm một tiếng ở trước mặt nàng quỳ xuống.
Mạn Yêu nhíu mi nhìn nàng (Linh Nhi), đáy lòng hơi lạnh. Chủ tớ bốn năm, nàng trước nay thật lòng không xem Linh Nhi cùng Tiêu Sát là hạ nhân, thậm chí cũng không xem là người ngoài.
Linh Nhi dưới sự chăm chú nhìn của nàng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Thì ra chủ tử đều biết." Nói xong lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vội vàng, giải thích nói: "Thỉnh chủ tử tin tưởng, nô tỳ tuyệt đối không có làm ra chuyện có lỗi với chủ tử!"
Mạn Yêu trầm mặt, không nói chuyện.
Linh Nhi vội lại nói: "Nô tỳ biết chủ tử không tin, nhưng nô tỳ theo chủ tử bốn năm, tuy rằng ngoài miệng chủ tử trước nay chưa nói qua, nhưng nô tỳ biết, chủ tử đối với nô tỳ giống như tỷ muội ruột thịt! Nô tỳ từ nhỏ không nơi nương tựa, cả phụ mẫu trông như thế nào cũng không biết, là Hoàng Thượng cho nô tỳ hy vọng sống tiếp, nô tỳ đã từng thề cả đời nguyện trung thành với Hoàng Thượng, nhưng nếu Hoàng Thượng kêu nô tỳ thương tổn đến chủ tử, nô tỳ sẽ không làm. Tuy rằng Hoàng Thượng cho nô tỳ dũng khí, nhưng người chân chính làm cho nô tỳ cảm nhận được trên đời này còn có tình nghĩa, chỉ có một mình chủ tử mà thôi."
Nàng (Linh nhi) nói thực chân thành, ngữ khí có chút kích động. Mạn Yêu như cũ nhìn nàng (Linh nhi) không nói lời nào.
Linh Nhi vừa quỳ vừa dịch chuyển đến trước mặt Mạn Yêu, bắt lấy tay nàng (Mạn Yêu), gấp đến độ khóc ra.
"Chủ tử thật sự không tin nô tỳ sao? Linh Nhi tuy rằng chỉ là một nô tỳ, nhưng nô tỳ cũng là người có cảm tình! Các chủ tử khác đem bọn nô tỳ vẫn coi như là nô tỳ, chỉ có chủ tử đối với Linh Nhi cùng Tiêu Sát giống như đối với người thân của mình. Nô tỳ đi Nhuyễn Hương lâu là vì lấy thuốc, có đôi khi sẽ truyền chút tin tức cỏn con, Hoàng Thượng muốn biết cuộc sống chủ tử trôi qua như thế nào mà thôi? Muốn biết giữa chủ tử và Ly Vương đã xảy ra chuyện gì? Muốn biết tướng quân đối với chủ tử có tốt không? Còn có thân thể của chủ tử...... mỗi tháng đêm trăng tròn, uống xong dược đầu còn có đau hay không? Hoàng Thượng là thực quan tâm chủ tử, ta tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không làm chuyện thương tổn đến chủ tử......"
Mạn Yêu nhìn nàng(Linh nhi) khóc đến thương tâm, cuối cùng là không đành lòng, liền đỡ nàng(Linh nhi) lên, thở dài: "Nếu như vậy, ngươi cần gì mà phải khẩn trương, ta lại không trách ngươi, ở thế giới này ngươi cùng Tiêu Sát là hai người duy nhất mà ta tin tưởng, ta không nghĩ sẽ hoài nghi các ngươi. Về sau có chuyện gì, không cần lại gạt ta là được."
Linh Nhi nín khóc mỉm cười, lấy ống tay áo lau nước mắt, lúc này mới vui vẻ lên.
Tâm tình Mạn yêu lại trầm trọng (trầm tĩnh trang trọng), bốn năm trước sau khi nàng tỉnh lại trên chiếc giường lớn hoa lệ, biết rằng thân thể này vốn đã có bệnh, nghe nói là khi còn nhỏ ở lãnh cung bị phong hàn sau đó để lại bệnh căn chứng đau đầu, mười lăm mỗi tháng sẽ phát tác một lần, nếu không uống thuốc trước, hàn độc xâm nhập vào phế phủ, hậu quả khó lường. Đến nỗi dược liệu kia, nàng từng lén đi tìm đại phu xem qua, trong đó có mấy vị dược thật là dùng để trị hàn, còn hai vị thuốc viên khác, nàng tìm vài đại phu đều không nhận biết, nghe nói là có người căn cứ bệnh tình đặc thù của nàng dùng rất nhiều loại dược liệu hiếm có độc lập phối chế ra.
"Phu nhân, xe đã chuẩn bị xong." Lương quản sự sai người tới báo.
Mạn Yêu ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời hôm nay, còn chưa tới chính ngọ, đã nóng khiến cho lòng người bực bội, làm cho người hận không thể chui vào trong hầm đợi.
Linh Nhi thấy sắc mặt nàng tốt chút, vội tiến lên kéo cánh tay nàng, cười nói: "Chủ tử, chuyện Tiêu Sát, ngài trước hết đừng nóng giận, chờ trở về lại giáo huấn hắn. Nô tỳ trước bồi ngài đi ra ngoài giải sầu."
Mạn Yêu nghĩ nghĩ, Tiêu Sát không phải là một người hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ, hắn làm như vậy, tuy rằng không đúng, nhưng nhất định có nguyên nhân.
"Được, đi thôi." Nàng gật đầu, không mang theo người nào, chỉ cùng Linh Nhi ngồi xe hướng đến Đông giao.
.......................................
Kinh thành Đông giao, hồ Thanh Lương.
Hồ Thanh Lương là từ hai hồ nước thiên nhiên ở trong kẽ hở vách đá hiểm trở liên tiếp tạo thành, có chút quanh co uốn khúc, liếc mắt một cái không thấy đầu. Ven hồ vách đá không tính là rất cao, nhưng cao vừa đủ che lại mặt trời nóng bỏng trên không trung.
Mạn Yêu xuống xe ngựa, một làn gió mát lạnh mang theo hơi thở của Thanh Lương hồ hướng mặt nàng mà thổi tới, cảm giác thanh nhã mát mẻ giống như ngày mùa hè đã qua. Nàng nhìn chung quanh, non xanh nước biếc, trong lòng thông suốt, phiền muộn tiêu tan. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không khí tươi mát thoải mái. Phó Trù nói đúng, nơi này nàng rất thích.
Hai người bước tới ven hồ, bờ biển yên lặng trống trải, lại không thấy một con thuyền nào đỗ lại. Linh Nhi không khỏi lẩm bẩm: "Kỳ lạ, nơi này như thế nào mà cả một chiếc thuyền cũng không có?"
Mạn Yêu cũng thực nghi hoặc, nếu là mùa hè du hồ chính là nơi tốt nhất để đi, như thế nào lại không có chiếc thuyền nào? Đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên lại nghe Linh Nhi hưng phấn kêu lên: "Nơi đó có một chiếc thuyền lớn! A, thật là xinh đẹp!"
Mạn Yêu nghe tiếng ngẩng đầu, một chiếc thuyền hoa tinh xảo tỉ mỉ từ trong một dòng chảy thông qua giữa hai hồ chậm rãi trôi lại. Nóc thuyền nạm vàng, xa hoa y mỹ, từ bảy bảy bốn mươi chín cột chạm khắc gỗ hoa chống đỡ, giữa mỗi một cây cột có màn lụa sa trắng bay múa, giữa trời xanh nước biếc, như dáng múa thướt tha của nữ tử hình thành một phong cảnh kiều diễm độc đáo. Một trận tiếng đàn ca múa từ bên trong thuyền hoa tung bay mà ra, đánh tan bầu trời yên tĩnh, du dương dễ nghe.
Thuyền hoa chung quanh có không dưới hai mươi tên hộ vệ, biểu tình trên mặt mỗi người rất nghiêm túc, ánh mắt đề phòng, vừa nhìn đã biết chủ nhân của chiếc thuyền hoa này có thân phận không bình thường.
Trong thuyền, một nam tử ngồi ở vị trí chủ vị, trên người mặc một bộ hoa phục màu tím, khí chất không giống người bình thường. Làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, mày rậm, mắt như sao trời, sống mũi cao thẳng cùng với các đường nét cương nghị trên gương mặt thật anh tuấn, nơi nơi đều tỏa ra một loại cảm giác cao cả khiến người xung quanh mến phục.
Bên cạnh còn có một trung niên nam tử râu quai nón khoảng bốn mươi tuổi, giờ phút này hắn nhìn về phía trước, một nhóm mỹ nữ phong tư quyến rũ đang khiêu vũ, vỗ tay tán thưởng nói: "Lâm Thiên quốc quả nhiên là nơi mỹ nữ như mây! Thái Tử Lâm Thiên quốc đưa tới nữ tử mỗi người đều là tuyệt sắc, ngài xem......eo của các nàng vừa mỏng lại vừa mềm, làn da non mịn bóng loáng, nhìn đến mà tâm tình khoan khoái thoải mái."
Nam tử áo tím cười thoải mái thanh tân, không tỏ ý kiến, giơ tay một ngụm uống cạn rượu trong chén, động tác dứt khoát lưu loát. Hắn buông chén, hứng thú rã rời mà nhìn những mỹ nhân đang ở khiêu vũ, đứng lên nhìn phong cảnh bên ngoài, nói: "Nơi này cảnh sắc quả là không tồi! Còn mấy nữ nhân này thì, theo ta thấy, nữ tử Lâm Thiên quốc cũng bất quá chỉ như thế. Dáng người bề ngoài cũng không tồi, nhưng thiếu linh khí, bất quá là chút dung chi tục phấn thôi, sao xứng với hai chữ "tuyệt sắc"?"
Nam tử trung niên cũng tùy theo đứng lên, ha ha cười nói: "Ánh mắt ngài xem nữ nhân chính là càng ngày càng cao, nếu những nữ nhân đó đều là dung chi tục phấn, vậy thì lần này sợ là chọn không được nữ nhân mà ngài thích rồi. Ai? Đúng rồi, ngày hôm qua nhìn thấy một nữ nhân bên người Thái tử Lâm Thiên quốc là nhất đẳng mỹ nhân, ngài nếu là chọn không được người như ý, không bằng hướng Thái Tử muốn nàng ta mang về, cũng coi như là không phải đi một chuyến tay không."
Nam tử áo tím xua tay nói: "Ngươi nói là Hương phu nhân, đích xác có vài phần tư sắc, có thể nói một chữ "mỹ" nhưng... cách yêu cầu của ta còn có một khoảng cách. Nữ nhân mà ta muốn cưới, ta không chỉ muốn có tư dung tuyệt thế, còn muốn có thông tuệ hơn người." Hắn tươi cười thanh thoát sang sảng, trong mắt lóng lánh ánh sáng tự tin.
Nam tử trung niên cười khổ lắc đầu, thở dài: "Những người này ngài đều chướng mắt, ngài lúc này nha, tám phần vẫn là chọn không được người thích hợp." Cũng không biết rốt cuộc là cái dạng nữ nhân gì, mới có thể lọt vào mắt vị chủ tử này? Ai, vì hôn sự của vị chủ tử này, đây đã là quốc gia thứ tư mà bọn họ đi đến!
Nam tử áo tím để tay sau lưng tiêu sái cười nói: "Vậy cũng chưa chắc. Cập bờ, đem các nàng đều đưa trở về đi."
Nam tử trung niên kinh động nói: "A? Ngài cứ như vậy đưa các nàng trở về không tốt nha? Các nàng là người mà Thái Tử đưa tới, ngài không thích cũng đừng bác bỏ ý hắn, khiến mặt hắn khó coi. Chúng ta lần này tới, cũng không chỉ là tới tìm nữ nhân!"
Nam tử áo tím quay người lại, chụp vai hắn, tự tin nhướng mày, đứng đắn nói: "Ngươi yên tâm, Thái Tử Lâm Thiên quốc đối với chúng ta không tạo thành uy hiếp." Tuy rằng hắn là lần đầu tiên đến Lâm Thiên quốc, nhưng tình thế của Lâm Thiên quốc hắn sớm đã hiểu rõ trong lòng.
Thuyền hoa lái ra khỏi dòng nước giữa hai vách núi, theo lời hướng bờ biển cập vào. Nam tử áo tím xoay người muốn ngồi xuống, chỗ ánh mắt xẹt qua, lơ đãng không nghĩ đến trông thấy cách bờ hồ không xa có một thân ảnh màu trắng, cách một lớp màn sa mỏng, mông lung trong tầm mắt, hắn chỉ có thể nhìn thấy người nọ chậm rãi đi lại dáng người phiêu nhiên như tiên, giống như hình ảnh trong ảo cảnh, không thể chạm đến.
Nam tử trung niên đã là ngồi xuống, thấy hắn còn đứng, liền nói: "Ngài......" Lời nói mới ra khỏi miệng, chỉ thấy nam tử áo tím bỗng nhiên giơ tay chặn lại nói: "Đừng nói chuyện. An tĩnh!" Âm thanh hắn không tính là lớn, nhưng lại làm cho mọi người bên trong thuyền hoa nháy mắt toàn bộ an tĩnh lại, đều đứng ở tại chỗ một cử động cũng không dám. Có người, trời sinh chính là vương giả, khiến cho người ta không tự giác mà thần phục.
Nam tử áo tím gắt gao nhìn chăm chú thân ảnh màu trắng, ánh mắt động cũng không động. Thuyền hoa cách bờ hồ càng ngày càng gần, hắn lúc này mới giơ tay nhẹ nhàng vén lên tấm màn sa che ở trước mắt, muốn nhìn tỉ mỉ một chút.
Bên bờ hồ, nữ tử một thân bạch y trắng hơn tuyết, vạt áo theo bước chân nhợt nhạt của nàng mà phất phới tung bay, mỗi một đạo hình cung đều là tự nhiên mà nhu mĩ thi họa, có siêu thoát trần thế thản nhiên thanh nhã. Nàng khẽ nâng cằm, chỉ là hình dáng duyên dáng một bên mặt, cũng đủ làm cho người đời thần hồn điên đảo, dời không ra hai mắt.
Nam tử áo tím ánh mắt cực sáng, giống như có một bó ánh sáng lóa mắt đột nhiên tiến vào chiếm giữ đáy mắt của hắn. Hắn lẩm bẩm nói: "Dung nhan thoát tục, mạo so thiên tiên, khí chất nhàn nhã cao quý, đây... mới gọi là tư dung tuyệt thế!"
Nam tử trung niên sau khi nghe được sau, lập tức đi tới, vừa giương mắt thấy, không khỏi trừng lớn đôi mắt, hít hà một hơi, "Trên đời này thực sự có người như ngài nói tuyệt sắc nữ tử, còn trùng hợp bị ngài gặp phải?! Bất quá, đây là một bên sườn mặt, nói không chừng nửa bên mặt còn lại sẽ làm cho người ta hoàn toàn thất vọng."
Nam tử áo tím xua tay cười nói: "Ngươi sai rồi, nhìn nữ tử, đầu tiên là khí chất, rồi mới tới dung mạo. Còn có quan trọng nhất một chút, đó chính là nội hàm. Lấy khí chất của nữ tử này, dù cho là nửa bên mặt kia của nàng có sẹo, chỉ bằng nửa bên mặt này cùng với khí chất xuất trần thoát tục này, cũng xứng đôi với hai chữ "tuyệt sắc". Nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu."
Nam tử trung niên lắc lắc đầu, vị chủ tử này của hắn, cái gì cũng tốt, chính là có một chút, đối với nữ nhân quá chọn lựa, cứ thế đã hai mươi bốn tuổi, còn chưa cưới đến một thê một thiếp, thật rầu chết người.
"Cập bờ, cập bờ, các ngươi động tác nhanh lên!" Hắn thật giống như sợ động tác hơi chậm một tí, thì nàng kia liền sẽ biến mất không thấy, liên tục lên tiếng thúc giục người lái thuyền, nhanh chóng cập bờ.
Tại bờ hồ, Linh Nhi thấy thuyền hoa, vội vàng giữ chặt ống tay áo Mạn Yêu, hưng phấn mà kêu lên: "A! Chủ tử, ngài xem...... chiếc thuyền kia không biết là của nhà ai? Thật xinh đẹp a!...... Còn có a, công tử áo tím trên thuyền kia thật là anh tuấn, hắn giống như...... đang nhìn ngài!"
Mạn Yêu nghe vậy, chậm rãi ngoái đầu nhìn vọng lại, chỉ thấy giữa trời xanh nước biếc, vốn là tục vật nạm vàng khảm ngọc xa hoa lãng phí đẹp đẽ quý giá, lại bởi vì màn sa mỏng chiếu vào trong nước xanh biếc bay múa mà trở nên thanh u lịch sự tao nhã rất nhiều. Xem ra chủ nhân của thuyền hoa này, cũng rất có một phen tâm tư. Lại nhìn thấy bên trong lụa trắng kết vòng, một nam tử áo tím trường thân ngọc lập, không cần thiết bất luận động tác cùng ngôn ngữ gì, đã dễ như trở bàn tay che dấu đi khí chất sa hoa cao quý của thuyền hoa tinh xảo mà hắn đang đứng tại đó, khiến cho người liếc mắt nhìn một cái, rất có cảm thán một quân tử thản nhiên đứng giữa trời đất, tư thế lẫm liệt nghiêm nghị.
"Trách không được hôm nay thuê không được thuyền, thì ra là có quý nhân ở đây!" Mạn Yêu câu môi cười nhạt.
Đúng lúc này nụ cười hiện lên trong đôi mắt khuynh thành, làm phai nhạt đi muôn vàn màu sắc của thế gian. Nam tử áo tím chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng, đôi ngươi đen nhánh trong sáng tràn ngập tuệ quang dấu diếm một loại cảm giác tang thương không tương xứng với tuổi tác, theo nụ cười kia trong khoảnh khắc liền đâm thẳng vào đáy lòng hắn.
Đối với một người chu du các nước như hắn chỉ vì muốn tìm kiếm một người vừa lòng đẹp ý làm thê tử, thì đây thật sự là một chuyện làm cho lòng người phấn chấn. Mười tháng trước, hắn bị phụ mẫu thúc giục, liền cùng phụ mẫu định ra kỳ hạn một năm, thề muốn chu du các nước, ôm được mỹ nhân trở về, thỏa mãn nguyện vọng muốn ôm tôn tử của bọn họ. Mắt thấy kỳ hạn sắp phải tới rồi, hắn nhìn qua mỹ nhân vô số, nhưng trước sau vẫn không tìm được người mà hắn mong muốn. Chỉ vì thê tử mà hắn muốn, không yêu cầu đối phương thân thế hiển hách huyết thống cao quý, chỉ mong muốn có thể khiến hắn nhất kiến khuynh tâm (vừa gặp đã điên đảo tâm hồn).
Nam tử trung niên nhìn đến đứng cả tròng mắt, vẻ mặt có chút kích động nói: "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Lần này trở về, cuối cùng có thể giải thích rồi!"
Đáng tiếc bọn họ không nghĩ tới, nữ tử trên thế gian này, không phải người nào cũng đều có thể cho bọn họ tùy ý chọn lựa.
Mạn Yêu chuyển mắt tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mới vừa đi được vài bước, liền thấy thuyền hoa kia thẳng tắp hướng về phía các nàng chạy tới, một nam tử trung niên để râu dài vén bức màn lụa trắng, hướng các nàng vẫy tay hô: "Chủ nhân nhà ta thỉnh cô nương bên bờ hồ dừng bước."
Ấn đường Mạn Yêu hơi hơi nhíu lại, Linh Nhi bất mãn mà kêu lên: "Chủ nhân nhà ngươi là ai nha? Kêu chúng ta dừng bước chúng ta liền phải dừng bước sao?"
Nam tử trung niên quay đầu vào bên trong nói một câu gì đó, một người từ bên trong đi ra.
Hơi hơi kinh ngạc, nhưng xuất phát từ lễ phép, Mạn Yêu gật đầu, chậm đợi thuyền hoa cập bờ.
Nam tử áo tím dẫn đầu lên bờ, ôm quyền (hành động nắm tay mình lại chào hỏi) ánh mắt kinh diễm ở trên mặt nàng lưu luyến, không chút nào che dấu, cũng cười vang nói: "Xin hỏi cô nương chính là tới du hồ?"
"Đương nhiên rồi! Không phải vì du hồ, chúng ta tới chỗ này làm gì nha?" Linh Nhi giành trước đáp, biểu tình cùng tiếng nói làm như hắn hỏi câu vô nghĩa.
Mạn Yêu nhẹ trách mắng: "Linh Nhi, không được vô lễ!"
Nàng đối với nam tử áo tím cười, đang muốn nói xin lỗi, hắn lại xua tay căn bản không để ở trong lòng, cười nói: "Không có sao, vị cô nương này tính tình thành thật, tại hạ thực thích."
Thanh âm thô kệch, tươi cười sảng khoái, ngữ khí chân thành, không làm ra vẻ, là một người đại khí ( hình dung một người có phong độ, không chấp dứt so đo chuyện nhỏ)
Mạn Yêu cũng ngại thất lễ, hơi hơi mỉm cười nói: "Hai người bọn ta thật là vì muốn du hồ mà đến, chỉ tiếc...tới không đúng lúc."
Âm thanh của nàng linh hoạt kỳ ảo, tựa như tiếng trời, dung nhan thanh lệ thoát tục, khí chất ưu nhã cao quý, tươi cười thanh đạm mà xa cách, lại không thất lễ. Ánh mắt nam tử áo tím vừa động, xán lạn rực rỡ như ban ngày, nhất thời vong tình nói: "Đã sớm nghe nói kinh thành mỹ nữ như mây, quả nhiên là thật. Không biết cô nương phương danh, có hay không tiện báo cho tại hạ biết?"
Hắn không phải là người của Lâm Thiên quốc, người này trực tiếp như thế, khiến cho Mạn Yêu khó cự tuyệt, rồi lại không muốn nói ra tên họ, không khỏi nhíu mày, nhìn Linh Nhi liếc mắt một cái, Linh Nhi lập tức kêu lên: "Ngươi cái người này như thế nào lại như vậy? Lần đầu tiên gặp mặt liền hỏi tên họ người ta, chúng ta lại không quen biết ngươi, tại sao phải nói cho ngươi biết a? Còn nữa, ngươi cũng chưa nói ngươi tên là gì, là người nơi nào?"
Nam tử áo tím bị trách móc một vố, sửng sốt sửng sốt, thực mau lại có phản ứng, ngoài dự đoán không có xấu hổ. Không biết nam tử trung niên kia nói câu gì đó bên tai hắn, nam tử áo tím bừng tỉnh đại ngộ, ngượng ngùng mà hướng Mạn Yêu cười nói: "Tại hạ đường đột, xin cô nương chớ trách."
Mạn Yêu cười cười lắc đầu, hỏi: "Không biết công tử mới vừa rồi gọi lại hai người bọn ta là vì chuyện gì?"
Nam tử áo tím làm như lúc này mới nhớ tới ý nguyện ban đầu gọi các nàng lại, vội nói: "Là như vầy, bởi vì hôm nay ta đến đây du hồ, gia nô của ta chuyện bé xé ra to, làm cho nhà đò nơi này đều thu thuyền về nhà nghỉ ngơi, ta nhìn thấy cô nương ở bờ biển đi lại xem xét như là đang tìm thuyền, cho nên mạo muội gọi lại cô nương, nếu cô nương không chê, chúng ta cùng đồng du, như thế nào?"
Nam tử đưa tay ra mời, Mạn Yêu đang muốn cự tuyệt, Linh Nhi lôi kéo ống tay áo nàng, ở bên tai nàng nói: "Chủ tử, chúng ta thật vất vả ra tới đây một chuyến...... Bọn họ thoạt nhìn không giống người xấu......"
Mạn Yêu thấp giọng dỗi nói: "Ngươi sao mà biết!"
Linh Nhi nghịch ngợm mà thè lưỡi, ánh mắt không quên lưu luyến nhìn chiếc thuyền hoa tinh trí đang ngừng ở bờ hồ.
Mạn Yêu bất đắc dĩ thở dài, quay đầu thấy nam tử áo tím cùng nam tử trung niên kia nhìn các nàng cười ha hả không ngừng, hiển nhiên là nghe được câu nói của Linh Nhi, hiện tại nếu nàng lại cự tuyệt, ngược lại là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Mà nam tử áo tím tươi cười chân thành tha thiết, chắc hẳn là quân tử.
Nàng nghĩ nghĩ, lễ phép cười nói: "Nếu công tử đã thịnh tình (có lòng tốt) mời mọc, vậy......ta liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Công tử áo tím ánh mắt sáng ngời, sắc mặt vui sướng không hề có che dấu, vội làm một cái động tác thỉnh mời lên thuyền, thập phần vui mừng nói: "Cô nương, mời."
Bên trong thuyền rộng lớn, có ca vũ dàn nhạc cùng vô số hạ nhân.
Mạn Yêu dưới cái mời của nam tử áo tím vào ngồi, hắn sai người bỏ rượu, đổi điểm tâm mới cùng nước trà, cũng tự mình vì nàng rót một ly, lúc này mới cười nói: "Tại hạ Ninh Thiên Dịch, mới tới kinh thành, may mắn tại đây cùng cô nương tương ngộ, chuyến đi này thật là không tệ."
Lúc này vòng một vòng, vẫn là muốn biết tên họ nàng. Mạn Yêu cảm thấy có chút kỳ lạ, người này nhìn rất cởi mở, không giống như người sẽ so đo những việc này.
Ninh Thiên Dịch? Tên này giống như ở nơi nào đã nghe qua.
Ninh Thiên Dịch......
Mạn Yêu dừng mắt nghĩ nghĩ, nhưng không nhớ ra, liền nhàn nhạt cười nói: "Tục ngữ nói, quân tử chi giao nhạt như nước. Ngươi và ta bèo nước gặp nhau, cũng không cần báo tên họ đi."
Nam tử áo tím sửng sốt một chút, tiện đà cười sảng khoái nói: "Cô nương nói rất có lý, cô nương là người cao nhã, tại hạ lại tục tằn! Cô nương, mời dùng trà."
Mạn Yêu cười nhạt không nói, hơi hơi rũ mắt, nâng chung trà lên xuyết nhẹ một ngụm, trực giác cảm thấy nam tử áo tím vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, không khỏi nhíu mày, vừa nhấc mắt, hai người ánh mắt vừa vặn đụng phải. Nàng vốn tưởng rằng hắn ít nhất sẽ có một tia xấu hổ bị đánh vỡ, hoặc là ánh mắt sẽ có một chút né tránh, lại không ngờ, hắn vẫn như cũ mà cười, ánh mắt sáng quắc, lại là thoải mái hào phóng mà nhìn chăm chú vào nàng. Nàng ngẩn ra, nếu không phải lòng dạ bằng phẳng (bao dung,rộng lượng), người bình thường chỉ sợ khó có thể làm được.
Trên mặt nam tử áo tím tuy không gợn sóng, trong lòng lại là âm thầm lấy làm lạ, nếu như là nữ tử khác bị nam tử to gan nhìn thẳng như vậy, chỉ sợ đã sớm hai má ửng hồng, ánh mắt e lệ, nhưng nàng ở lúc hắn nhìn chăm chú, lại có thể bảo trì thản nhiên bình tĩnh, không chút nào bị ảnh hưởng đến, tự nhiên ưu nhã mà uống trà, bực nhàn định khí độ này, ở trong các nữ tử đúng là người khó gặp. Nhìn nàng trước sau thần sắc nhàn nhạt, tất là người thích thanh tĩnh, hắn thực thức thời không ra tiếng. Lẳng lặng nghe tiếng đàn du dương, phẩm trà tốt thượng đẳng, ngắm cảnh đẹp sơn hồ, nhìn tuyệt thế mỹ nhân, nghĩ thầm trên đời này còn có chuyện gì thỏa lòng thích ý hơn so với chuyện này?
Thuyền hoa lại chạy qua thông đạo giữa hai vách núi, hướng đến nửa hồ phía bắc, nơi này có một thiên động khác, thế nhưng so với nửa hồ phía nam còn muốn lớn hơn gấp đôi. Gió mát lạnh nhè nhẹ thổi tới, Mạn Yêu mày giãn ra, tâm tình yên ổn. Bỗng nhiên, thân thuyền nhẹ nhàng cử động một chút, đáy thuyền có rất nhỏ tiếng vang truyền ra. Mạn Yêu ngẩn ra, nhạy bén ngửi ra một tia sát khí xẹt qua xen lẫn trong gió mát lạnh, nàng nhanh chóng giương mắt, đồng thời thấy nam tử áo tím mày rậm nhíu lại, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm vào u tĩnh hồ nước, sắc mặt lại phi thường trấn định.
Núi có sơn động, trời có thiên động, đây là hình ảnh thiên động.
......................................................
Linh Nhi ghé vào bên cạnh thuyền hoa, dùng ngón tay ở trong hồ vọc nước, đột nhiên kêu một tiếng: "A? Ở trong nước...... có người!"
Nam tử trung niên biến sắc, lập tức đi xem xét, lại trở về, nói khẽ với nam tử áo tím bẩm báo nói: "Không tốt rồi, có người tiềm ẩn trong nước, chúng ta mau chóng lên bờ."
"Không còn kịp rồi." Nam tử áo tím cùng Mạn Yêu cơ hồ đồng thời ra tiếng. Hắn kinh ngạc hướng nàng mà nhìn.
Phía trước liên tục truyền đến một tiếng "Bùm", có thị vệ nhảy vào trong hồ, nửa ngày lại không thấy đi lên, Mạn Yêu nhìn thấy một tia máu đỏ tanh nồng nổi lênh đênh trên làn nước xanh biếc.
Ánh mắt nam tử áo tím khẽ biến, đứng lên đối với nam tử trung niên nói: "Gọi bọn hắn đừng đi xuống, mau chạy cập sát bờ hồ, có thể cập sát qua bao nhiêu thì cập bấy nhiêu."
Nếu có thể vô thanh vô tức (không tiếng động, không hít thở) mà lặn xuống ở nơi này lại không bị thị vệ chung quanh phát giác, cũng đủ nói rõ công phu giữa những người trong nước cùng thị vệ của bọn họ có sự chênh lệch.
Linh Nhi thấy bộ dáng bọn họ như gặp đại địch, có chút luống cuống, "Chủ tử, chúng ta làm sao bây giờ?" Nàng bắt đầu hối hận không nên khuyên chủ tử lên thuyền, nếu chủ tử bởi vì vậy có bất trắc gì, nàng cho dù chết, cũng khó chuộc này tội a!
Mạn Yêu nhìn nhìn bốn phía rộng lớn, lại nhìn mặt nước hồ xanh như bích, đánh giá tính toán khoảng cách có thể từ nơi này lặn xuống nước đến bên bờ hồ, sau đó vỗ nhè nhẹ tay Linh Nhi, an ủi vỗ nói: "Không cần kinh hoảng. Đã tới thì an tâm ở lại. Bình tĩnh xem biến (biến cố) đi." Việc đã đến nước này, chỉ có thể cùng người trên thuyền đồng tâm hiệp lực.
Nam tử áo tím thấy nàng lâm nguy không sợ, trấn định như thường, cảm tình tốt đối với nàng tăng gấp bội, rất vui vẻ thưởng thức lại hổ thẹn nói: "Hôm nay vốn là có ý tốt mời cô nương đồng du thưởng hồ (cùng du ngoạn ngắm hồ), không nghĩ tới thế nhưng đã liên lụy cô nương!"
Mạn Yêu nhàn nhạt cười cười, chưa nói cái gì, chỉ đảo mắt qua lại, nhìn về phía bốn phía.
Trong thuyền hoa, những nữ tử đó còn không biết nguy hiểm buông xuống, tiếng đàn như cũ, ca múa chưa ngừng nghỉ. Mà ở ngoài thuyền hoa, mặt nước gợn sóng bắt đầu nổi lên, dưới nước sóng ngầm mãnh liệt.
Đột nhiên, không biết là ai hô một tiếng: "A? Nước vào khoang thuyền!"
Một tiếng kêu sợ hãi này, mỹ nhân đánh đàn khiêu vũ nháy mắt ngừng lại, loạn thành một đoàn.
Boong thuyền nức ra một cái khe, nước hồ xuyên thẳng vào. Tiếng kêu sợ hãi nhất thời nổi lên bốn phía, trời đất bỗng nhiên biến sắc, mây đen hợp lại trên không, một làn sát khí nồng liệt, che trời lấp đất cuốn động gió mây.
.................................
Nhất kiến khuynh tâm: lần đầu gặp gỡ đã điên đảo tâm hồn. Gần nghĩa với câu "Nhất kiến chung tình"
"Chủ tử, chủ tử......"
Mạn Yêu mới vừa dùng chút cơm sáng, liền thấy Linh Nhi hô to gọi nhỏ chạy tiến vào, vừa chạy vừa kêu lên: "Chủ tử, xảy ra chuyện rồi!"
Mạn Yêu nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
Linh Nhi nói: "Nô tỳ mới vừa nghe người ta nói, Tiêu Sát ngày hôm qua cùng với người ta đánh nhau! Vì cô nương ở Nhuyễn Hương lâu."
Cô nương ở Nhuyễn Hương lâu? Tiêu Sát không phải luôn luôn đều thực chán ghét thanh lâu sao?
"Ngươi nghe ai nói? Tiêu Sát người đâu?"
Linh Nhi nói: "Dường như lại đi ra ngoài. Nô tỳ cảm thấy gần đây hắn thực kỳ lạ, luôn là xuất quỷ nhập thần, tìm không thấy người, thì ra cả ngày ngâm mình ở thanh lâu! Chuyện này a, người bên ngoài tất cả đều đã biết, là tướng quân phân phó không cho nói cho chủ tử biết, sợ chủ tử lo lắng."
Kinh động đến cả Phó Trù, xem ra chuyện này náo đến không nhỏ. Mạn Yêu nhíu mày, Tiêu Sát luôn luôn ổn trọng, như thế nào lại vì một nữ tử thanh lâu gặp phải loại phong ba này? Việc này truyền ra ngoài, người khác chắc chắn nói nàng dung túng thuộc hạ ỷ thế hiếp người, nếu bị người có tâm lợi dụng, nói không chừng còn sẽ mang đến càng nhiều phiền toái cho Phó Trù.
Linh Nhi lại nói: "Nghe nói vì việc này, tướng quân còn bị triệu tiến cung nữa!"
Tiến cung? Mạn Yêu kinh ngạc, vội hỏi: "Đối phương là người nào? Bị thương nặng như thế nào?" Lấy võ công của Tiêu Sát, sợ là chỉ có hắn đả thương người khác mà thôi.
Linh Nhi đáp: "Là đệ đệ của Liên phi, nghe nói một chân thiếu chút nữa bị đánh gãy, hiện tại còn nằm ở nhà."
Nghiêm trọng đến như vậy? Sắc mặt Mạn yêu khẽ biến, về Liên phi kia nàng có biết một chút, nghe nói bởi vì dung mạo có vài phần giống Vân Quý phi năm đó, nên được hoàng đế lập làm phi tử từ nửa năm trước, là một người có lý không tha. Cũng là người được sủng ái nhất hiện nay kể từ mười ba năm trước hoàng đế lần lượt mất đi Vân Quý phi và Phó Hoàng hậu.
Khó trách Lâm Thiên hoàng không duyên cớ mà ban thưởng cho Phó Trù nhiều đồ vật như vậy, nói vậy hôm qua Phó Trù tiến cung bị làm không ít khó dễ!
Mạn Yêu nhíu mày, ở trong phòng dạo bước, Tiêu Sát hành sự, như thế nào lại trở nên không biết nặng nhẹ như vậy?
"Linh Nhi, ngươi đi hỏi thăm một chút, lai lịch nữ tử thanh lâu kia."
Linh Nhi đi không bao lâu liền vội vàng đã quay trở lại, nói không thấy được Tiêu Sát, cũng không thấy được nữ tử kia, chỉ nghe nói nàng kia tên là "Khả Nhi", vừa tới kinh thành không lâu, dung mạo thực đẹp, tuy rằng người ở thanh lầu nhưng không tiếp khách.
Này thực kỳ lạ, không tiếp khách, vậy Tiêu Sát như thế nào cùng Liên gia công tử đánh nhau? Mạn Yêu bụng đầy nghi hoặc, Nhuyễn Hương lâu, Nhuyễn Hương lâu, sao có chút quen tai?
"Ngươi đi tra tra xem Nhuyễn Hương lâu là địa bàn của người nào?" Nàng nói xong thấy Linh Nhi sửng sốt, ánh mắt có chút biến hóa, Mạn Yêu lập tức nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên sắc bén hỏi: "Ngươi biết?"
Linh Nhi vội không ngừng lắc đầu, sắc mặt Mạn Yêu trầm xuống, trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đã hơn một năm...... Ngươi truyền tin tức cho hoàng huynh đều là đưa đi nơi nào?"
Nàng thử thăm dò hỏi, tiếng nói chưa dứt sắc mặt Linh Nhi liền thay đổi, bùm một tiếng ở trước mặt nàng quỳ xuống.
Mạn Yêu nhíu mi nhìn nàng (Linh Nhi), đáy lòng hơi lạnh. Chủ tớ bốn năm, nàng trước nay thật lòng không xem Linh Nhi cùng Tiêu Sát là hạ nhân, thậm chí cũng không xem là người ngoài.
Linh Nhi dưới sự chăm chú nhìn của nàng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Thì ra chủ tử đều biết." Nói xong lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vội vàng, giải thích nói: "Thỉnh chủ tử tin tưởng, nô tỳ tuyệt đối không có làm ra chuyện có lỗi với chủ tử!"
Mạn Yêu trầm mặt, không nói chuyện.
Linh Nhi vội lại nói: "Nô tỳ biết chủ tử không tin, nhưng nô tỳ theo chủ tử bốn năm, tuy rằng ngoài miệng chủ tử trước nay chưa nói qua, nhưng nô tỳ biết, chủ tử đối với nô tỳ giống như tỷ muội ruột thịt! Nô tỳ từ nhỏ không nơi nương tựa, cả phụ mẫu trông như thế nào cũng không biết, là Hoàng Thượng cho nô tỳ hy vọng sống tiếp, nô tỳ đã từng thề cả đời nguyện trung thành với Hoàng Thượng, nhưng nếu Hoàng Thượng kêu nô tỳ thương tổn đến chủ tử, nô tỳ sẽ không làm. Tuy rằng Hoàng Thượng cho nô tỳ dũng khí, nhưng người chân chính làm cho nô tỳ cảm nhận được trên đời này còn có tình nghĩa, chỉ có một mình chủ tử mà thôi."
Nàng (Linh nhi) nói thực chân thành, ngữ khí có chút kích động. Mạn Yêu như cũ nhìn nàng (Linh nhi) không nói lời nào.
Linh Nhi vừa quỳ vừa dịch chuyển đến trước mặt Mạn Yêu, bắt lấy tay nàng (Mạn Yêu), gấp đến độ khóc ra.
"Chủ tử thật sự không tin nô tỳ sao? Linh Nhi tuy rằng chỉ là một nô tỳ, nhưng nô tỳ cũng là người có cảm tình! Các chủ tử khác đem bọn nô tỳ vẫn coi như là nô tỳ, chỉ có chủ tử đối với Linh Nhi cùng Tiêu Sát giống như đối với người thân của mình. Nô tỳ đi Nhuyễn Hương lâu là vì lấy thuốc, có đôi khi sẽ truyền chút tin tức cỏn con, Hoàng Thượng muốn biết cuộc sống chủ tử trôi qua như thế nào mà thôi? Muốn biết giữa chủ tử và Ly Vương đã xảy ra chuyện gì? Muốn biết tướng quân đối với chủ tử có tốt không? Còn có thân thể của chủ tử...... mỗi tháng đêm trăng tròn, uống xong dược đầu còn có đau hay không? Hoàng Thượng là thực quan tâm chủ tử, ta tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không làm chuyện thương tổn đến chủ tử......"
Mạn Yêu nhìn nàng(Linh nhi) khóc đến thương tâm, cuối cùng là không đành lòng, liền đỡ nàng(Linh nhi) lên, thở dài: "Nếu như vậy, ngươi cần gì mà phải khẩn trương, ta lại không trách ngươi, ở thế giới này ngươi cùng Tiêu Sát là hai người duy nhất mà ta tin tưởng, ta không nghĩ sẽ hoài nghi các ngươi. Về sau có chuyện gì, không cần lại gạt ta là được."
Linh Nhi nín khóc mỉm cười, lấy ống tay áo lau nước mắt, lúc này mới vui vẻ lên.
Tâm tình Mạn yêu lại trầm trọng (trầm tĩnh trang trọng), bốn năm trước sau khi nàng tỉnh lại trên chiếc giường lớn hoa lệ, biết rằng thân thể này vốn đã có bệnh, nghe nói là khi còn nhỏ ở lãnh cung bị phong hàn sau đó để lại bệnh căn chứng đau đầu, mười lăm mỗi tháng sẽ phát tác một lần, nếu không uống thuốc trước, hàn độc xâm nhập vào phế phủ, hậu quả khó lường. Đến nỗi dược liệu kia, nàng từng lén đi tìm đại phu xem qua, trong đó có mấy vị dược thật là dùng để trị hàn, còn hai vị thuốc viên khác, nàng tìm vài đại phu đều không nhận biết, nghe nói là có người căn cứ bệnh tình đặc thù của nàng dùng rất nhiều loại dược liệu hiếm có độc lập phối chế ra.
"Phu nhân, xe đã chuẩn bị xong." Lương quản sự sai người tới báo.
Mạn Yêu ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời hôm nay, còn chưa tới chính ngọ, đã nóng khiến cho lòng người bực bội, làm cho người hận không thể chui vào trong hầm đợi.
Linh Nhi thấy sắc mặt nàng tốt chút, vội tiến lên kéo cánh tay nàng, cười nói: "Chủ tử, chuyện Tiêu Sát, ngài trước hết đừng nóng giận, chờ trở về lại giáo huấn hắn. Nô tỳ trước bồi ngài đi ra ngoài giải sầu."
Mạn Yêu nghĩ nghĩ, Tiêu Sát không phải là một người hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ, hắn làm như vậy, tuy rằng không đúng, nhưng nhất định có nguyên nhân.
"Được, đi thôi." Nàng gật đầu, không mang theo người nào, chỉ cùng Linh Nhi ngồi xe hướng đến Đông giao.
.......................................
Kinh thành Đông giao, hồ Thanh Lương.
Hồ Thanh Lương là từ hai hồ nước thiên nhiên ở trong kẽ hở vách đá hiểm trở liên tiếp tạo thành, có chút quanh co uốn khúc, liếc mắt một cái không thấy đầu. Ven hồ vách đá không tính là rất cao, nhưng cao vừa đủ che lại mặt trời nóng bỏng trên không trung.
Mạn Yêu xuống xe ngựa, một làn gió mát lạnh mang theo hơi thở của Thanh Lương hồ hướng mặt nàng mà thổi tới, cảm giác thanh nhã mát mẻ giống như ngày mùa hè đã qua. Nàng nhìn chung quanh, non xanh nước biếc, trong lòng thông suốt, phiền muộn tiêu tan. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không khí tươi mát thoải mái. Phó Trù nói đúng, nơi này nàng rất thích.
Hai người bước tới ven hồ, bờ biển yên lặng trống trải, lại không thấy một con thuyền nào đỗ lại. Linh Nhi không khỏi lẩm bẩm: "Kỳ lạ, nơi này như thế nào mà cả một chiếc thuyền cũng không có?"
Mạn Yêu cũng thực nghi hoặc, nếu là mùa hè du hồ chính là nơi tốt nhất để đi, như thế nào lại không có chiếc thuyền nào? Đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên lại nghe Linh Nhi hưng phấn kêu lên: "Nơi đó có một chiếc thuyền lớn! A, thật là xinh đẹp!"
Mạn Yêu nghe tiếng ngẩng đầu, một chiếc thuyền hoa tinh xảo tỉ mỉ từ trong một dòng chảy thông qua giữa hai hồ chậm rãi trôi lại. Nóc thuyền nạm vàng, xa hoa y mỹ, từ bảy bảy bốn mươi chín cột chạm khắc gỗ hoa chống đỡ, giữa mỗi một cây cột có màn lụa sa trắng bay múa, giữa trời xanh nước biếc, như dáng múa thướt tha của nữ tử hình thành một phong cảnh kiều diễm độc đáo. Một trận tiếng đàn ca múa từ bên trong thuyền hoa tung bay mà ra, đánh tan bầu trời yên tĩnh, du dương dễ nghe.
Thuyền hoa chung quanh có không dưới hai mươi tên hộ vệ, biểu tình trên mặt mỗi người rất nghiêm túc, ánh mắt đề phòng, vừa nhìn đã biết chủ nhân của chiếc thuyền hoa này có thân phận không bình thường.
Trong thuyền, một nam tử ngồi ở vị trí chủ vị, trên người mặc một bộ hoa phục màu tím, khí chất không giống người bình thường. Làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, mày rậm, mắt như sao trời, sống mũi cao thẳng cùng với các đường nét cương nghị trên gương mặt thật anh tuấn, nơi nơi đều tỏa ra một loại cảm giác cao cả khiến người xung quanh mến phục.
Bên cạnh còn có một trung niên nam tử râu quai nón khoảng bốn mươi tuổi, giờ phút này hắn nhìn về phía trước, một nhóm mỹ nữ phong tư quyến rũ đang khiêu vũ, vỗ tay tán thưởng nói: "Lâm Thiên quốc quả nhiên là nơi mỹ nữ như mây! Thái Tử Lâm Thiên quốc đưa tới nữ tử mỗi người đều là tuyệt sắc, ngài xem......eo của các nàng vừa mỏng lại vừa mềm, làn da non mịn bóng loáng, nhìn đến mà tâm tình khoan khoái thoải mái."
Nam tử áo tím cười thoải mái thanh tân, không tỏ ý kiến, giơ tay một ngụm uống cạn rượu trong chén, động tác dứt khoát lưu loát. Hắn buông chén, hứng thú rã rời mà nhìn những mỹ nhân đang ở khiêu vũ, đứng lên nhìn phong cảnh bên ngoài, nói: "Nơi này cảnh sắc quả là không tồi! Còn mấy nữ nhân này thì, theo ta thấy, nữ tử Lâm Thiên quốc cũng bất quá chỉ như thế. Dáng người bề ngoài cũng không tồi, nhưng thiếu linh khí, bất quá là chút dung chi tục phấn thôi, sao xứng với hai chữ "tuyệt sắc"?"
Nam tử trung niên cũng tùy theo đứng lên, ha ha cười nói: "Ánh mắt ngài xem nữ nhân chính là càng ngày càng cao, nếu những nữ nhân đó đều là dung chi tục phấn, vậy thì lần này sợ là chọn không được nữ nhân mà ngài thích rồi. Ai? Đúng rồi, ngày hôm qua nhìn thấy một nữ nhân bên người Thái tử Lâm Thiên quốc là nhất đẳng mỹ nhân, ngài nếu là chọn không được người như ý, không bằng hướng Thái Tử muốn nàng ta mang về, cũng coi như là không phải đi một chuyến tay không."
Nam tử áo tím xua tay nói: "Ngươi nói là Hương phu nhân, đích xác có vài phần tư sắc, có thể nói một chữ "mỹ" nhưng... cách yêu cầu của ta còn có một khoảng cách. Nữ nhân mà ta muốn cưới, ta không chỉ muốn có tư dung tuyệt thế, còn muốn có thông tuệ hơn người." Hắn tươi cười thanh thoát sang sảng, trong mắt lóng lánh ánh sáng tự tin.
Nam tử trung niên cười khổ lắc đầu, thở dài: "Những người này ngài đều chướng mắt, ngài lúc này nha, tám phần vẫn là chọn không được người thích hợp." Cũng không biết rốt cuộc là cái dạng nữ nhân gì, mới có thể lọt vào mắt vị chủ tử này? Ai, vì hôn sự của vị chủ tử này, đây đã là quốc gia thứ tư mà bọn họ đi đến!
Nam tử áo tím để tay sau lưng tiêu sái cười nói: "Vậy cũng chưa chắc. Cập bờ, đem các nàng đều đưa trở về đi."
Nam tử trung niên kinh động nói: "A? Ngài cứ như vậy đưa các nàng trở về không tốt nha? Các nàng là người mà Thái Tử đưa tới, ngài không thích cũng đừng bác bỏ ý hắn, khiến mặt hắn khó coi. Chúng ta lần này tới, cũng không chỉ là tới tìm nữ nhân!"
Nam tử áo tím quay người lại, chụp vai hắn, tự tin nhướng mày, đứng đắn nói: "Ngươi yên tâm, Thái Tử Lâm Thiên quốc đối với chúng ta không tạo thành uy hiếp." Tuy rằng hắn là lần đầu tiên đến Lâm Thiên quốc, nhưng tình thế của Lâm Thiên quốc hắn sớm đã hiểu rõ trong lòng.
Thuyền hoa lái ra khỏi dòng nước giữa hai vách núi, theo lời hướng bờ biển cập vào. Nam tử áo tím xoay người muốn ngồi xuống, chỗ ánh mắt xẹt qua, lơ đãng không nghĩ đến trông thấy cách bờ hồ không xa có một thân ảnh màu trắng, cách một lớp màn sa mỏng, mông lung trong tầm mắt, hắn chỉ có thể nhìn thấy người nọ chậm rãi đi lại dáng người phiêu nhiên như tiên, giống như hình ảnh trong ảo cảnh, không thể chạm đến.
Nam tử trung niên đã là ngồi xuống, thấy hắn còn đứng, liền nói: "Ngài......" Lời nói mới ra khỏi miệng, chỉ thấy nam tử áo tím bỗng nhiên giơ tay chặn lại nói: "Đừng nói chuyện. An tĩnh!" Âm thanh hắn không tính là lớn, nhưng lại làm cho mọi người bên trong thuyền hoa nháy mắt toàn bộ an tĩnh lại, đều đứng ở tại chỗ một cử động cũng không dám. Có người, trời sinh chính là vương giả, khiến cho người ta không tự giác mà thần phục.
Nam tử áo tím gắt gao nhìn chăm chú thân ảnh màu trắng, ánh mắt động cũng không động. Thuyền hoa cách bờ hồ càng ngày càng gần, hắn lúc này mới giơ tay nhẹ nhàng vén lên tấm màn sa che ở trước mắt, muốn nhìn tỉ mỉ một chút.
Bên bờ hồ, nữ tử một thân bạch y trắng hơn tuyết, vạt áo theo bước chân nhợt nhạt của nàng mà phất phới tung bay, mỗi một đạo hình cung đều là tự nhiên mà nhu mĩ thi họa, có siêu thoát trần thế thản nhiên thanh nhã. Nàng khẽ nâng cằm, chỉ là hình dáng duyên dáng một bên mặt, cũng đủ làm cho người đời thần hồn điên đảo, dời không ra hai mắt.
Nam tử áo tím ánh mắt cực sáng, giống như có một bó ánh sáng lóa mắt đột nhiên tiến vào chiếm giữ đáy mắt của hắn. Hắn lẩm bẩm nói: "Dung nhan thoát tục, mạo so thiên tiên, khí chất nhàn nhã cao quý, đây... mới gọi là tư dung tuyệt thế!"
Nam tử trung niên sau khi nghe được sau, lập tức đi tới, vừa giương mắt thấy, không khỏi trừng lớn đôi mắt, hít hà một hơi, "Trên đời này thực sự có người như ngài nói tuyệt sắc nữ tử, còn trùng hợp bị ngài gặp phải?! Bất quá, đây là một bên sườn mặt, nói không chừng nửa bên mặt còn lại sẽ làm cho người ta hoàn toàn thất vọng."
Nam tử áo tím xua tay cười nói: "Ngươi sai rồi, nhìn nữ tử, đầu tiên là khí chất, rồi mới tới dung mạo. Còn có quan trọng nhất một chút, đó chính là nội hàm. Lấy khí chất của nữ tử này, dù cho là nửa bên mặt kia của nàng có sẹo, chỉ bằng nửa bên mặt này cùng với khí chất xuất trần thoát tục này, cũng xứng đôi với hai chữ "tuyệt sắc". Nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu."
Nam tử trung niên lắc lắc đầu, vị chủ tử này của hắn, cái gì cũng tốt, chính là có một chút, đối với nữ nhân quá chọn lựa, cứ thế đã hai mươi bốn tuổi, còn chưa cưới đến một thê một thiếp, thật rầu chết người.
"Cập bờ, cập bờ, các ngươi động tác nhanh lên!" Hắn thật giống như sợ động tác hơi chậm một tí, thì nàng kia liền sẽ biến mất không thấy, liên tục lên tiếng thúc giục người lái thuyền, nhanh chóng cập bờ.
Tại bờ hồ, Linh Nhi thấy thuyền hoa, vội vàng giữ chặt ống tay áo Mạn Yêu, hưng phấn mà kêu lên: "A! Chủ tử, ngài xem...... chiếc thuyền kia không biết là của nhà ai? Thật xinh đẹp a!...... Còn có a, công tử áo tím trên thuyền kia thật là anh tuấn, hắn giống như...... đang nhìn ngài!"
Mạn Yêu nghe vậy, chậm rãi ngoái đầu nhìn vọng lại, chỉ thấy giữa trời xanh nước biếc, vốn là tục vật nạm vàng khảm ngọc xa hoa lãng phí đẹp đẽ quý giá, lại bởi vì màn sa mỏng chiếu vào trong nước xanh biếc bay múa mà trở nên thanh u lịch sự tao nhã rất nhiều. Xem ra chủ nhân của thuyền hoa này, cũng rất có một phen tâm tư. Lại nhìn thấy bên trong lụa trắng kết vòng, một nam tử áo tím trường thân ngọc lập, không cần thiết bất luận động tác cùng ngôn ngữ gì, đã dễ như trở bàn tay che dấu đi khí chất sa hoa cao quý của thuyền hoa tinh xảo mà hắn đang đứng tại đó, khiến cho người liếc mắt nhìn một cái, rất có cảm thán một quân tử thản nhiên đứng giữa trời đất, tư thế lẫm liệt nghiêm nghị.
"Trách không được hôm nay thuê không được thuyền, thì ra là có quý nhân ở đây!" Mạn Yêu câu môi cười nhạt.
Đúng lúc này nụ cười hiện lên trong đôi mắt khuynh thành, làm phai nhạt đi muôn vàn màu sắc của thế gian. Nam tử áo tím chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng, đôi ngươi đen nhánh trong sáng tràn ngập tuệ quang dấu diếm một loại cảm giác tang thương không tương xứng với tuổi tác, theo nụ cười kia trong khoảnh khắc liền đâm thẳng vào đáy lòng hắn.
Đối với một người chu du các nước như hắn chỉ vì muốn tìm kiếm một người vừa lòng đẹp ý làm thê tử, thì đây thật sự là một chuyện làm cho lòng người phấn chấn. Mười tháng trước, hắn bị phụ mẫu thúc giục, liền cùng phụ mẫu định ra kỳ hạn một năm, thề muốn chu du các nước, ôm được mỹ nhân trở về, thỏa mãn nguyện vọng muốn ôm tôn tử của bọn họ. Mắt thấy kỳ hạn sắp phải tới rồi, hắn nhìn qua mỹ nhân vô số, nhưng trước sau vẫn không tìm được người mà hắn mong muốn. Chỉ vì thê tử mà hắn muốn, không yêu cầu đối phương thân thế hiển hách huyết thống cao quý, chỉ mong muốn có thể khiến hắn nhất kiến khuynh tâm (vừa gặp đã điên đảo tâm hồn).
Nam tử trung niên nhìn đến đứng cả tròng mắt, vẻ mặt có chút kích động nói: "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Lần này trở về, cuối cùng có thể giải thích rồi!"
Đáng tiếc bọn họ không nghĩ tới, nữ tử trên thế gian này, không phải người nào cũng đều có thể cho bọn họ tùy ý chọn lựa.
Mạn Yêu chuyển mắt tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mới vừa đi được vài bước, liền thấy thuyền hoa kia thẳng tắp hướng về phía các nàng chạy tới, một nam tử trung niên để râu dài vén bức màn lụa trắng, hướng các nàng vẫy tay hô: "Chủ nhân nhà ta thỉnh cô nương bên bờ hồ dừng bước."
Ấn đường Mạn Yêu hơi hơi nhíu lại, Linh Nhi bất mãn mà kêu lên: "Chủ nhân nhà ngươi là ai nha? Kêu chúng ta dừng bước chúng ta liền phải dừng bước sao?"
Nam tử trung niên quay đầu vào bên trong nói một câu gì đó, một người từ bên trong đi ra.
Hơi hơi kinh ngạc, nhưng xuất phát từ lễ phép, Mạn Yêu gật đầu, chậm đợi thuyền hoa cập bờ.
Nam tử áo tím dẫn đầu lên bờ, ôm quyền (hành động nắm tay mình lại chào hỏi) ánh mắt kinh diễm ở trên mặt nàng lưu luyến, không chút nào che dấu, cũng cười vang nói: "Xin hỏi cô nương chính là tới du hồ?"
"Đương nhiên rồi! Không phải vì du hồ, chúng ta tới chỗ này làm gì nha?" Linh Nhi giành trước đáp, biểu tình cùng tiếng nói làm như hắn hỏi câu vô nghĩa.
Mạn Yêu nhẹ trách mắng: "Linh Nhi, không được vô lễ!"
Nàng đối với nam tử áo tím cười, đang muốn nói xin lỗi, hắn lại xua tay căn bản không để ở trong lòng, cười nói: "Không có sao, vị cô nương này tính tình thành thật, tại hạ thực thích."
Thanh âm thô kệch, tươi cười sảng khoái, ngữ khí chân thành, không làm ra vẻ, là một người đại khí ( hình dung một người có phong độ, không chấp dứt so đo chuyện nhỏ)
Mạn Yêu cũng ngại thất lễ, hơi hơi mỉm cười nói: "Hai người bọn ta thật là vì muốn du hồ mà đến, chỉ tiếc...tới không đúng lúc."
Âm thanh của nàng linh hoạt kỳ ảo, tựa như tiếng trời, dung nhan thanh lệ thoát tục, khí chất ưu nhã cao quý, tươi cười thanh đạm mà xa cách, lại không thất lễ. Ánh mắt nam tử áo tím vừa động, xán lạn rực rỡ như ban ngày, nhất thời vong tình nói: "Đã sớm nghe nói kinh thành mỹ nữ như mây, quả nhiên là thật. Không biết cô nương phương danh, có hay không tiện báo cho tại hạ biết?"
Hắn không phải là người của Lâm Thiên quốc, người này trực tiếp như thế, khiến cho Mạn Yêu khó cự tuyệt, rồi lại không muốn nói ra tên họ, không khỏi nhíu mày, nhìn Linh Nhi liếc mắt một cái, Linh Nhi lập tức kêu lên: "Ngươi cái người này như thế nào lại như vậy? Lần đầu tiên gặp mặt liền hỏi tên họ người ta, chúng ta lại không quen biết ngươi, tại sao phải nói cho ngươi biết a? Còn nữa, ngươi cũng chưa nói ngươi tên là gì, là người nơi nào?"
Nam tử áo tím bị trách móc một vố, sửng sốt sửng sốt, thực mau lại có phản ứng, ngoài dự đoán không có xấu hổ. Không biết nam tử trung niên kia nói câu gì đó bên tai hắn, nam tử áo tím bừng tỉnh đại ngộ, ngượng ngùng mà hướng Mạn Yêu cười nói: "Tại hạ đường đột, xin cô nương chớ trách."
Mạn Yêu cười cười lắc đầu, hỏi: "Không biết công tử mới vừa rồi gọi lại hai người bọn ta là vì chuyện gì?"
Nam tử áo tím làm như lúc này mới nhớ tới ý nguyện ban đầu gọi các nàng lại, vội nói: "Là như vầy, bởi vì hôm nay ta đến đây du hồ, gia nô của ta chuyện bé xé ra to, làm cho nhà đò nơi này đều thu thuyền về nhà nghỉ ngơi, ta nhìn thấy cô nương ở bờ biển đi lại xem xét như là đang tìm thuyền, cho nên mạo muội gọi lại cô nương, nếu cô nương không chê, chúng ta cùng đồng du, như thế nào?"
Nam tử đưa tay ra mời, Mạn Yêu đang muốn cự tuyệt, Linh Nhi lôi kéo ống tay áo nàng, ở bên tai nàng nói: "Chủ tử, chúng ta thật vất vả ra tới đây một chuyến...... Bọn họ thoạt nhìn không giống người xấu......"
Mạn Yêu thấp giọng dỗi nói: "Ngươi sao mà biết!"
Linh Nhi nghịch ngợm mà thè lưỡi, ánh mắt không quên lưu luyến nhìn chiếc thuyền hoa tinh trí đang ngừng ở bờ hồ.
Mạn Yêu bất đắc dĩ thở dài, quay đầu thấy nam tử áo tím cùng nam tử trung niên kia nhìn các nàng cười ha hả không ngừng, hiển nhiên là nghe được câu nói của Linh Nhi, hiện tại nếu nàng lại cự tuyệt, ngược lại là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Mà nam tử áo tím tươi cười chân thành tha thiết, chắc hẳn là quân tử.
Nàng nghĩ nghĩ, lễ phép cười nói: "Nếu công tử đã thịnh tình (có lòng tốt) mời mọc, vậy......ta liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Công tử áo tím ánh mắt sáng ngời, sắc mặt vui sướng không hề có che dấu, vội làm một cái động tác thỉnh mời lên thuyền, thập phần vui mừng nói: "Cô nương, mời."
Bên trong thuyền rộng lớn, có ca vũ dàn nhạc cùng vô số hạ nhân.
Mạn Yêu dưới cái mời của nam tử áo tím vào ngồi, hắn sai người bỏ rượu, đổi điểm tâm mới cùng nước trà, cũng tự mình vì nàng rót một ly, lúc này mới cười nói: "Tại hạ Ninh Thiên Dịch, mới tới kinh thành, may mắn tại đây cùng cô nương tương ngộ, chuyến đi này thật là không tệ."
Lúc này vòng một vòng, vẫn là muốn biết tên họ nàng. Mạn Yêu cảm thấy có chút kỳ lạ, người này nhìn rất cởi mở, không giống như người sẽ so đo những việc này.
Ninh Thiên Dịch? Tên này giống như ở nơi nào đã nghe qua.
Ninh Thiên Dịch......
Mạn Yêu dừng mắt nghĩ nghĩ, nhưng không nhớ ra, liền nhàn nhạt cười nói: "Tục ngữ nói, quân tử chi giao nhạt như nước. Ngươi và ta bèo nước gặp nhau, cũng không cần báo tên họ đi."
Nam tử áo tím sửng sốt một chút, tiện đà cười sảng khoái nói: "Cô nương nói rất có lý, cô nương là người cao nhã, tại hạ lại tục tằn! Cô nương, mời dùng trà."
Mạn Yêu cười nhạt không nói, hơi hơi rũ mắt, nâng chung trà lên xuyết nhẹ một ngụm, trực giác cảm thấy nam tử áo tím vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, không khỏi nhíu mày, vừa nhấc mắt, hai người ánh mắt vừa vặn đụng phải. Nàng vốn tưởng rằng hắn ít nhất sẽ có một tia xấu hổ bị đánh vỡ, hoặc là ánh mắt sẽ có một chút né tránh, lại không ngờ, hắn vẫn như cũ mà cười, ánh mắt sáng quắc, lại là thoải mái hào phóng mà nhìn chăm chú vào nàng. Nàng ngẩn ra, nếu không phải lòng dạ bằng phẳng (bao dung,rộng lượng), người bình thường chỉ sợ khó có thể làm được.
Trên mặt nam tử áo tím tuy không gợn sóng, trong lòng lại là âm thầm lấy làm lạ, nếu như là nữ tử khác bị nam tử to gan nhìn thẳng như vậy, chỉ sợ đã sớm hai má ửng hồng, ánh mắt e lệ, nhưng nàng ở lúc hắn nhìn chăm chú, lại có thể bảo trì thản nhiên bình tĩnh, không chút nào bị ảnh hưởng đến, tự nhiên ưu nhã mà uống trà, bực nhàn định khí độ này, ở trong các nữ tử đúng là người khó gặp. Nhìn nàng trước sau thần sắc nhàn nhạt, tất là người thích thanh tĩnh, hắn thực thức thời không ra tiếng. Lẳng lặng nghe tiếng đàn du dương, phẩm trà tốt thượng đẳng, ngắm cảnh đẹp sơn hồ, nhìn tuyệt thế mỹ nhân, nghĩ thầm trên đời này còn có chuyện gì thỏa lòng thích ý hơn so với chuyện này?
Thuyền hoa lại chạy qua thông đạo giữa hai vách núi, hướng đến nửa hồ phía bắc, nơi này có một thiên động khác, thế nhưng so với nửa hồ phía nam còn muốn lớn hơn gấp đôi. Gió mát lạnh nhè nhẹ thổi tới, Mạn Yêu mày giãn ra, tâm tình yên ổn. Bỗng nhiên, thân thuyền nhẹ nhàng cử động một chút, đáy thuyền có rất nhỏ tiếng vang truyền ra. Mạn Yêu ngẩn ra, nhạy bén ngửi ra một tia sát khí xẹt qua xen lẫn trong gió mát lạnh, nàng nhanh chóng giương mắt, đồng thời thấy nam tử áo tím mày rậm nhíu lại, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm vào u tĩnh hồ nước, sắc mặt lại phi thường trấn định.
Núi có sơn động, trời có thiên động, đây là hình ảnh thiên động.
......................................................
Linh Nhi ghé vào bên cạnh thuyền hoa, dùng ngón tay ở trong hồ vọc nước, đột nhiên kêu một tiếng: "A? Ở trong nước...... có người!"
Nam tử trung niên biến sắc, lập tức đi xem xét, lại trở về, nói khẽ với nam tử áo tím bẩm báo nói: "Không tốt rồi, có người tiềm ẩn trong nước, chúng ta mau chóng lên bờ."
"Không còn kịp rồi." Nam tử áo tím cùng Mạn Yêu cơ hồ đồng thời ra tiếng. Hắn kinh ngạc hướng nàng mà nhìn.
Phía trước liên tục truyền đến một tiếng "Bùm", có thị vệ nhảy vào trong hồ, nửa ngày lại không thấy đi lên, Mạn Yêu nhìn thấy một tia máu đỏ tanh nồng nổi lênh đênh trên làn nước xanh biếc.
Ánh mắt nam tử áo tím khẽ biến, đứng lên đối với nam tử trung niên nói: "Gọi bọn hắn đừng đi xuống, mau chạy cập sát bờ hồ, có thể cập sát qua bao nhiêu thì cập bấy nhiêu."
Nếu có thể vô thanh vô tức (không tiếng động, không hít thở) mà lặn xuống ở nơi này lại không bị thị vệ chung quanh phát giác, cũng đủ nói rõ công phu giữa những người trong nước cùng thị vệ của bọn họ có sự chênh lệch.
Linh Nhi thấy bộ dáng bọn họ như gặp đại địch, có chút luống cuống, "Chủ tử, chúng ta làm sao bây giờ?" Nàng bắt đầu hối hận không nên khuyên chủ tử lên thuyền, nếu chủ tử bởi vì vậy có bất trắc gì, nàng cho dù chết, cũng khó chuộc này tội a!
Mạn Yêu nhìn nhìn bốn phía rộng lớn, lại nhìn mặt nước hồ xanh như bích, đánh giá tính toán khoảng cách có thể từ nơi này lặn xuống nước đến bên bờ hồ, sau đó vỗ nhè nhẹ tay Linh Nhi, an ủi vỗ nói: "Không cần kinh hoảng. Đã tới thì an tâm ở lại. Bình tĩnh xem biến (biến cố) đi." Việc đã đến nước này, chỉ có thể cùng người trên thuyền đồng tâm hiệp lực.
Nam tử áo tím thấy nàng lâm nguy không sợ, trấn định như thường, cảm tình tốt đối với nàng tăng gấp bội, rất vui vẻ thưởng thức lại hổ thẹn nói: "Hôm nay vốn là có ý tốt mời cô nương đồng du thưởng hồ (cùng du ngoạn ngắm hồ), không nghĩ tới thế nhưng đã liên lụy cô nương!"
Mạn Yêu nhàn nhạt cười cười, chưa nói cái gì, chỉ đảo mắt qua lại, nhìn về phía bốn phía.
Trong thuyền hoa, những nữ tử đó còn không biết nguy hiểm buông xuống, tiếng đàn như cũ, ca múa chưa ngừng nghỉ. Mà ở ngoài thuyền hoa, mặt nước gợn sóng bắt đầu nổi lên, dưới nước sóng ngầm mãnh liệt.
Đột nhiên, không biết là ai hô một tiếng: "A? Nước vào khoang thuyền!"
Một tiếng kêu sợ hãi này, mỹ nhân đánh đàn khiêu vũ nháy mắt ngừng lại, loạn thành một đoàn.
Boong thuyền nức ra một cái khe, nước hồ xuyên thẳng vào. Tiếng kêu sợ hãi nhất thời nổi lên bốn phía, trời đất bỗng nhiên biến sắc, mây đen hợp lại trên không, một làn sát khí nồng liệt, che trời lấp đất cuốn động gió mây.
.................................
Nhất kiến khuynh tâm: lần đầu gặp gỡ đã điên đảo tâm hồn. Gần nghĩa với câu "Nhất kiến chung tình"