Chương : 27
Từ Triết Ấp rất rõ ràng, tình trạng của y bây giờ chính là sống chỗ với một con quỷ đánh tường ( bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Tìm hiểu thêmsố 28).
Cái vòng tròn vô hạn trên cơ bản là như thế này: y hiểu Ruka đối với y thật tốt → sinh ra cảm giác tội lỗi → tìm thời cơ ngã bài → bởi vì nói không nên lời mà quyết định lần sau có cơ hội lại thẳng thắn → càng hiểu Ruka rất tốt với mình →…
Nếu dùng chữ 正 khắc lên tường số vòng tuần hoàn y trãi qua, số lần y làm không được đã muốn khắc đầy chữ 正trên mặt tường bên ngoài đài tưởng niệm.
Nhưng y chính là lần lữa không cách nào kết thúc vòng tuần hoàn này.
Từ Triết Ấp thừa nhận, y chính là bọn hèn nhát không trứng.
Mà ngay thời kì đà điểu giả chết, y nhận được điện thoại của A Lập, đối phương khá trực tiếp khi nói hắn bị quăng, cần ngay mượn rượu giải sầu. Từ Triết Ấp nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cũng rất cần cồn tê liệt một chút, thế là hai người ăn nhịp với nhau, lập tức hẹn nhau ở quán bar.
“A Ấp, nơi này.”
Vào quán bar, Từ Triết Ấp còn chưa tỉ mỉ tìm, thì nhìn thấy A Lập vẫy vẫy y.
Không biết có phải là bởi vì ánh sáng lờ mờ hay không, sắc mặt A Lập hơi hốc hác, nhưng toàn thân xem ra vẫn khỏe, không có yếu ớt như trong điện thoại, nhưng vẫn có chút phờ phạc.
“Phấn chấn chút a.” Từ Triết Ấp cách bàn vỗ vỗ bờ vai hắn.
A Lập chỉ gượng gạo kéo khóe miệng cười cười, không nhiều lời gì.
Nhân viên phục vụ vừa khéo ngay vào lúc này đưa danh sách rượu của Happy hour lên, hai người cũng không thèm nhìn tới, ôm mục đích phải say một cuộc đem rượu trên quầy bar từ đầu tới đuôi điểm một lần, mà bắt đầu thả sức uống.
Đợi cho hai người đều say ngà ngà ba, bốn phần, mới nghe được A Lập hỏi: “Anh nhận được đĩa phim bọn họ gửi tới chưa?”
Từ Triết Ấp suy nghĩ, mới kịp phản ứng đĩa phim chính là tác phẩm GV công ty phim gửi tặng bọn họ làm kỷ niệm. Lúc y nhận được chỉ qua loa liếc một cái, ngay cả mặt bìa cũng chưa nhìn rõ ràng, đã nhét vào trong hộc tủ.
“Ân, xảy ra chuyện gì sao?”
“Bạn gái tôi nhìn thấy đĩa phim kia.” A Lập cười khổ: “Phải nói là bạn gái cũ mới đúng. Cô ta lập tức chia tay, còn đem chuyện tôi quay phim thông báo rộng rãi, làm cho tôi bây giờ không dám liên lạc với đám bạn của mình.”
Từ Triết Ấp không biết an ủi thế nào, đành phải trầm mặc.
Chính y cũng gặp phải tình huống mất đi bạn bè, y hoàn toàn giải quyết không được. Mà y cũng nghi ngờ có lẽ là bởi vì không có bạn bè, y mới lệ thuộc vào Ruka xem cậu như một cây rơm rạ cuối cùng.
Hai người lại lần lượt uống mấy ly rượu, Từ Triết Ấp im lặng nghe A Lập trút hết than phiền, nghe hắn mắng bạn gái cũ lòng lang dạ sói thế nào, bạn bè ích kỷ không thiệt tình ra sao.
“Nhìn thoáng chút đi, không phải của cậu cưỡng cầu thế nào cũng không được.” Từ Triết Ấp an ủi.
A Lập hăng hái rót thêm một ly rượu, lặng lẽ lặng lẽ, mới nói: “Đúng rồi, tôi còn chưa cám ơn anh.”
Từ Triết Ấp không hiểu ra sao, nghe được A Lập nói tiếp: “Sau này tôi mới biết thuốc kia hóa ra là nhóm B, nếu anh khi đó không có diễn màn kia gạt tôi, tôi làm không được căn bản không có cách nào hoàn thành quay phim.”
… nhóm B?
Từ Triết Ấp nhíu mày, không đợi y muốn làm tình huống rõ ràng, lại nghe thấy A Lập hỏi: “Kết giao với nam có phải tốt hơn với nữ hay không?”
Câu hỏi này đáng sợ tới mức Từ Triết Ấp trong nháy mắt cảm thấy tỉnh hẳn. Y cố gắng bày ra bộ dạng bình tĩnh, hỏi: “Tại sao cậu hỏi tôi vấn đề này?”
“Anh không phải kết giao cùng Ruka lâu lắm rồi sao?” A Lập không nghĩ nhiều trả lời, “Ở Lễ Chúc Mừng lần trước tôi nghe có người nói, các người hình như là người yêu, cho nên quay phim mới ăn ý như thế.”
… Đây là lời đồn quái quỷ gì vậy? Từ Triết Ấp nhẫn nại trên trán nổi đầy gân xanh, mở miệng muốn giải thích, nhưng A Lập uống đến quá mê man lại hoàn toàn không rãnh mà để ý, cứ thế còn nói: “A, tôi nghe nói Mạnh Ban đã trở lại.”
Bởi vì đề tài thật sự xoay chuyển quá nhanh, Từ Triết Ấp không khỏi ngẩn người, “Mạnh Ban?”
“Đúng vậy, nghe nói y bị bạn trai đá, lại bị gạt một số tiền lớn, ở Canada lăn lộn không được, đành phải trở về Đài Loan, dù sao cũng rất thê thảm.” A Lập nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm) nói xong, mới chậm nửa nhịp nhớ tới, “Ác được rồi, tôi nghe nói y là bạn trai cũ của anh?”
Từ Triết Ấp rốt cuộc đè nén không được xúc động muốn giết người diệt khẩu, nghiến răng nghiến lợi híp mắt nhìn chằm chằm A Lập:
“Cậu tốt nhất nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai nói cho cậu biết mấy tin tức này.”
※t ※ ※
Kết quả A Lập say đến khủng khiếp cuối cùng chẳng những không nói ra được người cung cấp thông tin, thậm chí còn ói ra toàn thân Từ Triết Ấp, khiến cho Từ Triết Ấp bất đắc dĩ tiêu tán toàn bộ bực tức, chỉ có thể làm người tốt đến cùng moi ra được địa chỉ nhà của con ma men bình an đưa về nhà.
Có lẽ là bởi vì người tốt có hồi báo tốt, vẫn không cần Từ Triết Ấp tự mình đi tìm, Mạnh Ban đã tự mình đến cửa trình diện. Hai người ở trong điện thoại thực bình tĩnh quyết định hẹn gặp ở trong quán cà phê, như bạn bè không quá thân, chẳng qua trong lòng Từ Triết Ấp rất rõ, y có rất muốn một quyền đánh chết đối phương.
Tính ra sắp xỉ gần ba năm y không gặp Mạnh Ban, bộ dáng của đối phương thay đổi rất nhiều.
Trong ký ức của y, Mạnh Ban diện mạo thanh tú, cười rộ lên khá hòa nhã đáng yêu. Mà bây giờ Mạnh Ban ngồi ở trước mặt y, cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, gầy yếu tái nhợt.
Từ Triết Ấp không biết, là y trước kia suy nghĩ Mạnh Ban quá tốt, hay thời gian giày vò Mạnh Ban thành như vậy.
“Anh xem ra không thay đổi gì.”
Thấy Từ Triết Ấp ngồi xuống, Mạnh Ban mỉm cười đưa thực đơn qua, lại bị Từ Triết Ấp không khách khí tránh đi.
“Tôi uống nước sôi là được rồi, ” Từ Triết Ấp vẻ mặt cố kìm, “Dù sao chúng ta cũng không còn gì để nói.”
Y thẳng thắn làm cho động tác của Mạnh Ban dừng một chút, sau đó cô đơn nở nụ cười, “Nói cũng đúng.”
Từ Triết Ấp nhìn thấy hắn lấy ra một cái thật túi giấy dày từ trong bao, đặt ở trước mặt y.
“Chỗ này có hai trăm ngàn, là số tôi hiện tại có khả năng trả, sau đó tôi tiếp tục nghĩ cách trả lại từng kỳ cho anh.”
Từ Triết Ấp ngẩn người, nghi ngờ cầm túi giấy, liếc nhìn bên trong một cái, đích thật là một xấp tiền mặt một ngàn đồng. Y nhịn không được lạnh lùng giễu cợt, “Cậu đã có số tiền đó, tại sao không trực tiếp chuyển cho tôi, còn muốn gặp mặt?”
“… Bởi vì tôi muốn nhìn anh một chút.” Mạnh Ban bình tĩnh trả lời.
Từ Triết Ấp bị hắn làm cho chán ghét cực kỳ, cười lạnh nói, “Cậu là muốn nhìn xem tôi bây giờ rốt cuộc bi thảm cỡ nào sao? Cậu hẳn là cũng nghe nói, nhờ lễ vật cậu ban tặng, tôi mất hết tiền bạc cùng bạn bè, hơn nữa phim gì cũng phải đóng, điểu cũng lộ, mông cũng bán, như vậy cậu hài lòng chưa?”
Y càng nói càng áp chế không được giọng nói của bản thân, y biết người xung quanh đều đang nhìn, nhưng y cũng không cách nào khống chế. Có thể nói, thật muốn ra quyền đánh cho Mạnh Ban một trận.
Mà Mạnh Ban chỉ là trắng mặt ngồi ở chỗ kia, không ngừng nói thật xin lỗi.
Từ Triết Ấp cũng không hiểu, ba năm trước y là mù mắt hay sao, tại sao cứ như vậy tin tưởng người trước mắt này, tại sao một chút nghi ngờ cũng không có.
“Tôi thật xin lỗi, trước đây lợi dụng anh.” Mạnh Ban cuối đầu thấp xuống, thanh âm nghẹn ngào.
Tư thế cúi đầu kia bỗng nhiên làm Từ Triết Ấp nhớ đến lúc trước, khi Mạnh Ban ngượng ngùng hoặc là chột dạ, hắn sẽ cúi đầu xuống như thế.
Từ Triết Ấp khi đó đặc biệt thích động tác này của hắn, bởi vì có thể nhìn thấy lỗ tai hắn đỏ lên, đó quả thực chính là tử huyệt của y, dù sao cũng có thể lập tức khiến cho trái tim y mềm mãi đến nhũn ra, cảm giác giống như chuyện gì cũng không thể tiếp tục tính toán với Mạnh Ban.
Đến bây giờ Từ Triết Ấp mới bất thình lình hiểu được, mặc dù y vẫn tiếp tục mạnh miệng phủ nhận, tình cảm thật sự của y đối với Mạnh Ban trong khoảng thời gian đó, chẳng qua y không có dũng khí thừa nhận mà thôi.
Mà Mạnh Ban có lẽ thấy rõ điểm ấy, thế là cũng thuận nước đẩy thuyền lợi dụng tình cảm của y.
Cũng giống như bây giờ y đối với Ruka.
Cái vòng tròn vô hạn trên cơ bản là như thế này: y hiểu Ruka đối với y thật tốt → sinh ra cảm giác tội lỗi → tìm thời cơ ngã bài → bởi vì nói không nên lời mà quyết định lần sau có cơ hội lại thẳng thắn → càng hiểu Ruka rất tốt với mình →…
Nếu dùng chữ 正 khắc lên tường số vòng tuần hoàn y trãi qua, số lần y làm không được đã muốn khắc đầy chữ 正trên mặt tường bên ngoài đài tưởng niệm.
Nhưng y chính là lần lữa không cách nào kết thúc vòng tuần hoàn này.
Từ Triết Ấp thừa nhận, y chính là bọn hèn nhát không trứng.
Mà ngay thời kì đà điểu giả chết, y nhận được điện thoại của A Lập, đối phương khá trực tiếp khi nói hắn bị quăng, cần ngay mượn rượu giải sầu. Từ Triết Ấp nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cũng rất cần cồn tê liệt một chút, thế là hai người ăn nhịp với nhau, lập tức hẹn nhau ở quán bar.
“A Ấp, nơi này.”
Vào quán bar, Từ Triết Ấp còn chưa tỉ mỉ tìm, thì nhìn thấy A Lập vẫy vẫy y.
Không biết có phải là bởi vì ánh sáng lờ mờ hay không, sắc mặt A Lập hơi hốc hác, nhưng toàn thân xem ra vẫn khỏe, không có yếu ớt như trong điện thoại, nhưng vẫn có chút phờ phạc.
“Phấn chấn chút a.” Từ Triết Ấp cách bàn vỗ vỗ bờ vai hắn.
A Lập chỉ gượng gạo kéo khóe miệng cười cười, không nhiều lời gì.
Nhân viên phục vụ vừa khéo ngay vào lúc này đưa danh sách rượu của Happy hour lên, hai người cũng không thèm nhìn tới, ôm mục đích phải say một cuộc đem rượu trên quầy bar từ đầu tới đuôi điểm một lần, mà bắt đầu thả sức uống.
Đợi cho hai người đều say ngà ngà ba, bốn phần, mới nghe được A Lập hỏi: “Anh nhận được đĩa phim bọn họ gửi tới chưa?”
Từ Triết Ấp suy nghĩ, mới kịp phản ứng đĩa phim chính là tác phẩm GV công ty phim gửi tặng bọn họ làm kỷ niệm. Lúc y nhận được chỉ qua loa liếc một cái, ngay cả mặt bìa cũng chưa nhìn rõ ràng, đã nhét vào trong hộc tủ.
“Ân, xảy ra chuyện gì sao?”
“Bạn gái tôi nhìn thấy đĩa phim kia.” A Lập cười khổ: “Phải nói là bạn gái cũ mới đúng. Cô ta lập tức chia tay, còn đem chuyện tôi quay phim thông báo rộng rãi, làm cho tôi bây giờ không dám liên lạc với đám bạn của mình.”
Từ Triết Ấp không biết an ủi thế nào, đành phải trầm mặc.
Chính y cũng gặp phải tình huống mất đi bạn bè, y hoàn toàn giải quyết không được. Mà y cũng nghi ngờ có lẽ là bởi vì không có bạn bè, y mới lệ thuộc vào Ruka xem cậu như một cây rơm rạ cuối cùng.
Hai người lại lần lượt uống mấy ly rượu, Từ Triết Ấp im lặng nghe A Lập trút hết than phiền, nghe hắn mắng bạn gái cũ lòng lang dạ sói thế nào, bạn bè ích kỷ không thiệt tình ra sao.
“Nhìn thoáng chút đi, không phải của cậu cưỡng cầu thế nào cũng không được.” Từ Triết Ấp an ủi.
A Lập hăng hái rót thêm một ly rượu, lặng lẽ lặng lẽ, mới nói: “Đúng rồi, tôi còn chưa cám ơn anh.”
Từ Triết Ấp không hiểu ra sao, nghe được A Lập nói tiếp: “Sau này tôi mới biết thuốc kia hóa ra là nhóm B, nếu anh khi đó không có diễn màn kia gạt tôi, tôi làm không được căn bản không có cách nào hoàn thành quay phim.”
… nhóm B?
Từ Triết Ấp nhíu mày, không đợi y muốn làm tình huống rõ ràng, lại nghe thấy A Lập hỏi: “Kết giao với nam có phải tốt hơn với nữ hay không?”
Câu hỏi này đáng sợ tới mức Từ Triết Ấp trong nháy mắt cảm thấy tỉnh hẳn. Y cố gắng bày ra bộ dạng bình tĩnh, hỏi: “Tại sao cậu hỏi tôi vấn đề này?”
“Anh không phải kết giao cùng Ruka lâu lắm rồi sao?” A Lập không nghĩ nhiều trả lời, “Ở Lễ Chúc Mừng lần trước tôi nghe có người nói, các người hình như là người yêu, cho nên quay phim mới ăn ý như thế.”
… Đây là lời đồn quái quỷ gì vậy? Từ Triết Ấp nhẫn nại trên trán nổi đầy gân xanh, mở miệng muốn giải thích, nhưng A Lập uống đến quá mê man lại hoàn toàn không rãnh mà để ý, cứ thế còn nói: “A, tôi nghe nói Mạnh Ban đã trở lại.”
Bởi vì đề tài thật sự xoay chuyển quá nhanh, Từ Triết Ấp không khỏi ngẩn người, “Mạnh Ban?”
“Đúng vậy, nghe nói y bị bạn trai đá, lại bị gạt một số tiền lớn, ở Canada lăn lộn không được, đành phải trở về Đài Loan, dù sao cũng rất thê thảm.” A Lập nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm) nói xong, mới chậm nửa nhịp nhớ tới, “Ác được rồi, tôi nghe nói y là bạn trai cũ của anh?”
Từ Triết Ấp rốt cuộc đè nén không được xúc động muốn giết người diệt khẩu, nghiến răng nghiến lợi híp mắt nhìn chằm chằm A Lập:
“Cậu tốt nhất nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai nói cho cậu biết mấy tin tức này.”
※t ※ ※
Kết quả A Lập say đến khủng khiếp cuối cùng chẳng những không nói ra được người cung cấp thông tin, thậm chí còn ói ra toàn thân Từ Triết Ấp, khiến cho Từ Triết Ấp bất đắc dĩ tiêu tán toàn bộ bực tức, chỉ có thể làm người tốt đến cùng moi ra được địa chỉ nhà của con ma men bình an đưa về nhà.
Có lẽ là bởi vì người tốt có hồi báo tốt, vẫn không cần Từ Triết Ấp tự mình đi tìm, Mạnh Ban đã tự mình đến cửa trình diện. Hai người ở trong điện thoại thực bình tĩnh quyết định hẹn gặp ở trong quán cà phê, như bạn bè không quá thân, chẳng qua trong lòng Từ Triết Ấp rất rõ, y có rất muốn một quyền đánh chết đối phương.
Tính ra sắp xỉ gần ba năm y không gặp Mạnh Ban, bộ dáng của đối phương thay đổi rất nhiều.
Trong ký ức của y, Mạnh Ban diện mạo thanh tú, cười rộ lên khá hòa nhã đáng yêu. Mà bây giờ Mạnh Ban ngồi ở trước mặt y, cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, gầy yếu tái nhợt.
Từ Triết Ấp không biết, là y trước kia suy nghĩ Mạnh Ban quá tốt, hay thời gian giày vò Mạnh Ban thành như vậy.
“Anh xem ra không thay đổi gì.”
Thấy Từ Triết Ấp ngồi xuống, Mạnh Ban mỉm cười đưa thực đơn qua, lại bị Từ Triết Ấp không khách khí tránh đi.
“Tôi uống nước sôi là được rồi, ” Từ Triết Ấp vẻ mặt cố kìm, “Dù sao chúng ta cũng không còn gì để nói.”
Y thẳng thắn làm cho động tác của Mạnh Ban dừng một chút, sau đó cô đơn nở nụ cười, “Nói cũng đúng.”
Từ Triết Ấp nhìn thấy hắn lấy ra một cái thật túi giấy dày từ trong bao, đặt ở trước mặt y.
“Chỗ này có hai trăm ngàn, là số tôi hiện tại có khả năng trả, sau đó tôi tiếp tục nghĩ cách trả lại từng kỳ cho anh.”
Từ Triết Ấp ngẩn người, nghi ngờ cầm túi giấy, liếc nhìn bên trong một cái, đích thật là một xấp tiền mặt một ngàn đồng. Y nhịn không được lạnh lùng giễu cợt, “Cậu đã có số tiền đó, tại sao không trực tiếp chuyển cho tôi, còn muốn gặp mặt?”
“… Bởi vì tôi muốn nhìn anh một chút.” Mạnh Ban bình tĩnh trả lời.
Từ Triết Ấp bị hắn làm cho chán ghét cực kỳ, cười lạnh nói, “Cậu là muốn nhìn xem tôi bây giờ rốt cuộc bi thảm cỡ nào sao? Cậu hẳn là cũng nghe nói, nhờ lễ vật cậu ban tặng, tôi mất hết tiền bạc cùng bạn bè, hơn nữa phim gì cũng phải đóng, điểu cũng lộ, mông cũng bán, như vậy cậu hài lòng chưa?”
Y càng nói càng áp chế không được giọng nói của bản thân, y biết người xung quanh đều đang nhìn, nhưng y cũng không cách nào khống chế. Có thể nói, thật muốn ra quyền đánh cho Mạnh Ban một trận.
Mà Mạnh Ban chỉ là trắng mặt ngồi ở chỗ kia, không ngừng nói thật xin lỗi.
Từ Triết Ấp cũng không hiểu, ba năm trước y là mù mắt hay sao, tại sao cứ như vậy tin tưởng người trước mắt này, tại sao một chút nghi ngờ cũng không có.
“Tôi thật xin lỗi, trước đây lợi dụng anh.” Mạnh Ban cuối đầu thấp xuống, thanh âm nghẹn ngào.
Tư thế cúi đầu kia bỗng nhiên làm Từ Triết Ấp nhớ đến lúc trước, khi Mạnh Ban ngượng ngùng hoặc là chột dạ, hắn sẽ cúi đầu xuống như thế.
Từ Triết Ấp khi đó đặc biệt thích động tác này của hắn, bởi vì có thể nhìn thấy lỗ tai hắn đỏ lên, đó quả thực chính là tử huyệt của y, dù sao cũng có thể lập tức khiến cho trái tim y mềm mãi đến nhũn ra, cảm giác giống như chuyện gì cũng không thể tiếp tục tính toán với Mạnh Ban.
Đến bây giờ Từ Triết Ấp mới bất thình lình hiểu được, mặc dù y vẫn tiếp tục mạnh miệng phủ nhận, tình cảm thật sự của y đối với Mạnh Ban trong khoảng thời gian đó, chẳng qua y không có dũng khí thừa nhận mà thôi.
Mà Mạnh Ban có lẽ thấy rõ điểm ấy, thế là cũng thuận nước đẩy thuyền lợi dụng tình cảm của y.
Cũng giống như bây giờ y đối với Ruka.