Chương 3: Theo dõi
Nhìn thấy anh ta lén lén lút lút mua thứ gì đó, ngoài xe là một cô gái đang ngồi ghế phụ. Trong đầu cô có chút nghi hoặc, có lẽ là bạn gái mới của anh ta.
Tất cả chỉ là suy đoán và không có bằng chứng nên Viên Tịch không dám hành động vội.
- Thanh toán cho tôi.
Cô mở ra xem, là băng vệ sinh sao? Thật sự anh ta mua thứ này sao? Điều này làm chiều hướng suy nghĩ của cô bị lệch đi, có vẻ cô đã quá nhạy cảm rồi. Dù sao thì anh ta cũng từng là bạn trai cũ của chị gái, không có nghĩa là anh ta từng làm hàng động xấu.
- Anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?
- Thẻ.
Thanh toán xong vừa bước ra, một người khách khác đẩy cửa vào, vô tình làm rơi món đồ Yến Huân đang cầm trên tay. Anh ta cúi người xuống nhặt, Viên Tịch đưa mắt nhìn qua phần sau gáy của anh ta, đúng là quyến rũ thật.
- Xin lỗi.
- Không sao?
Vừa mới khen thầm, Viên Tịch đột nhiên di chuyển ánh mắt về phía cô gái đang ngồi trong xe kia, nảy ra mộ ý nghĩ điên rồ, đó là theo dõi. Chỉ cần tìm một chút manh mối về anh ta thì chắc sẽ giúp ích cho cô khá nhiều.
Nhìn vào đồng hồ treo tường, Viên Tịch nhìn xung quanh chỉ thấy có một mình ông chú đang mua hàng, cô lanh miệng đuổi khéo.
- Chú à, cháu xin lỗi nhưng bây giờ cửa hàng tiện lợi của cháu phải đóng cửa rồi ạ. Chú ghé quán khác cho cháu nhé.
- Ừ, không vấn đề.
Nếu con mồi mà mình nghi ngờ đã tới trước mặt thì tại sao lại bỏ qua cơ hội này chứ. Viên Tịch nhìn thấy chiếc xe kia đi xa, cô thong thả ngồi vào chiếc xe máy chở hàng, đội mũ bảo hiểm và phóng ga.
Ngoài việc làm nhân viên ở đây, sau khi tan học Viên Tịch liền làm thêm bằng cách trở thành shipper giao hàng.
Thoáng chốc đã đuổi sát chiếc xe nổi nhất đường cao tốc, cảnh sát có đứng ở đó cũng không dám đắc tội.
Gia đình anh ta đều là người quan chức, làm việc cho nhà nước và được người dân ủng hộ cao. Nhưng không ngờ Yến gia lại có một đứa con hư hỏng như anh. Bản tính thích gì làm nấy được coi là cách sống của anh ta.
Chiếc xe sang dừng trước một khách sạn cao cấp, Viên Tịch dừng xe ở gần đó, đứng sau góc khuất, từ xa cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của một cô gái và Yến Huân bước vào trong.
Cô cũng theo họ đi vào, đóng giả là người giao hàng nhanh chóng vào được khách sạn.
- Cho hỏi số phòng của Yến Huân là bao nhiêu ạ.
- Xin lỗi chúng tôi không thể để lộ thông tin khách hàng. Nhưng mà hình như cô là nhân viên giao hàng, cô biết địa chỉ khách mà phải không?
- Tôi có để trong túi áo nhưng mà lười lấy ra thôi, cảm ơn.
Cầm theo túi hàng, Viên Tịch leo thang bộ từng tầng một, tuy là cao cấp nhưng chỉ vỏn vẹn 5 tầng.
5 tầng khách sạn, cứ nghĩ xác suất tìm thấy bọn họ sẽ thấp nhưng vừa lên đến hành lang tầng hai đã thấy bóng dáng Yến Huân đang mở khóa phòng.
Bộ dạng anh ta rất khác so với lúc nói chuyện với cô ở cửa hàng tiện lợi. Khi ấy anh ta giọng lạnh vô cùng, ánh mắt sắc như lưỡi dao găm, Viên Tịch là một cô gái mạnh mẽ mà còn không giám nhìn.
- Đã bảo để anh tìm phòng khách sạn khác rộng hơn thì không thích, tiết kiệm làm gì.
- Anh biết tính em rồi mà, em không thích tiêu tiền hoang phí đâu. Mẹ sẽ giận em đó.
- Không hiểu sao em lại có thể mềm lòng như vậy, bà ta đối xử dịu dàng một chút là đã gọi "mẹ".
Âm thanh của hai người họ thoáng chốc biến mất đi, giọng nói nhẹ nhàng của cô ta khiến Viên Tịch càng nghi ngờ, chị gái cô trước đây cũng nhẹ nhàng yêu kiều như vậy.
Có điều cô không hiểu hai người họ nói nội dung là gì, đầu đuôi chưa rõ khiến cô có chút tò mò.
Chạy lên trước cửa phòng, áp tai vào cánh cửa, đột nhiên Yến Huân từ phía trong mở cửa phòng. May mắn là trước khi đi cô đã đeo khẩu trang, đội mũ che kín mặt nên anh ta không nhìn thấy khuôn mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, đứng hình một giây, ngay lập tức Viên Tịch ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Yến Huân không chần chừ đuổi theo sau.
Từ nhỏ anh đã được dạy cách quan sát tỉ mỉ, nhất là khi bị người khác theo dõi, ba của anh là thẩm phán nổi tiếng, ông nội là Cục trưởng Cục An Ninh vậy nên cách này vô cùng hiệu quả. Từ khi chở Yến Hoa ngồi trong xe trên đường cao tốc, anh đã phát hiện ra có người theo dõi mình.
- Đứng lại...
Anh ta đuổi theo sát phía sau, nếu bị bắt chắc chắn cuộc đời cô sẽ rơi vào địa ngục mất. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì thang máy chẳng có tác dụng gì cả, chỉ còn cách là chạy thang bộ ngay lập tức mà thôi.
- A...
Viên Tịch bị Yến Huân xô ngã xuống đất, nhìn vóc dáng thôi đã đủ biết người theo dõi mình là nữ.
- Sao? Chạy nữa đi.
Anh ta thở dài một hơi, đi đến gần cô, giọng điệu đầy khiêu khích, dáng vẻ mảnh mai và bàn tay nhỏ nhắn trắng sứ khiến anh ta có chút không nỡ làm hành động mạnh.
Một cô gái như vậy lại giám theo dõi người có quyền có thế như Yến Huân, quả thật to gan, phụ nữ có rất nhiều điều thú vị, và cũng rất nhiều cạm bẫy đặt ra, anh càng không thể sa lưới.
Đưa tay mạnh bạo kéo khẩu trang xuống, chưa kịp chạm vào đã bị Viên Tịch đá một cú vào bụng, phía sau là bức tường, tấm lưng Yến Huân đập mạnh vào đó, lực không hề nhẹ. Cô bỏ chạy như chó đuổi, đến sảnh khách sạn đã không nhìn thấy anh ta theo sau, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Yến Huân ôm bụng một lúc, cơn khó chịu cũng không còn, tuy mất dấu nhưng Viên Tịch lại để một đồ vật khiến anh có thể truy tìm tung tích cô. Nhặt vòng tay chỉ đỏ mà cô làm rơi, anh ta cười nhẹ.
?⬅⬅⬅
Tất cả chỉ là suy đoán và không có bằng chứng nên Viên Tịch không dám hành động vội.
- Thanh toán cho tôi.
Cô mở ra xem, là băng vệ sinh sao? Thật sự anh ta mua thứ này sao? Điều này làm chiều hướng suy nghĩ của cô bị lệch đi, có vẻ cô đã quá nhạy cảm rồi. Dù sao thì anh ta cũng từng là bạn trai cũ của chị gái, không có nghĩa là anh ta từng làm hàng động xấu.
- Anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?
- Thẻ.
Thanh toán xong vừa bước ra, một người khách khác đẩy cửa vào, vô tình làm rơi món đồ Yến Huân đang cầm trên tay. Anh ta cúi người xuống nhặt, Viên Tịch đưa mắt nhìn qua phần sau gáy của anh ta, đúng là quyến rũ thật.
- Xin lỗi.
- Không sao?
Vừa mới khen thầm, Viên Tịch đột nhiên di chuyển ánh mắt về phía cô gái đang ngồi trong xe kia, nảy ra mộ ý nghĩ điên rồ, đó là theo dõi. Chỉ cần tìm một chút manh mối về anh ta thì chắc sẽ giúp ích cho cô khá nhiều.
Nhìn vào đồng hồ treo tường, Viên Tịch nhìn xung quanh chỉ thấy có một mình ông chú đang mua hàng, cô lanh miệng đuổi khéo.
- Chú à, cháu xin lỗi nhưng bây giờ cửa hàng tiện lợi của cháu phải đóng cửa rồi ạ. Chú ghé quán khác cho cháu nhé.
- Ừ, không vấn đề.
Nếu con mồi mà mình nghi ngờ đã tới trước mặt thì tại sao lại bỏ qua cơ hội này chứ. Viên Tịch nhìn thấy chiếc xe kia đi xa, cô thong thả ngồi vào chiếc xe máy chở hàng, đội mũ bảo hiểm và phóng ga.
Ngoài việc làm nhân viên ở đây, sau khi tan học Viên Tịch liền làm thêm bằng cách trở thành shipper giao hàng.
Thoáng chốc đã đuổi sát chiếc xe nổi nhất đường cao tốc, cảnh sát có đứng ở đó cũng không dám đắc tội.
Gia đình anh ta đều là người quan chức, làm việc cho nhà nước và được người dân ủng hộ cao. Nhưng không ngờ Yến gia lại có một đứa con hư hỏng như anh. Bản tính thích gì làm nấy được coi là cách sống của anh ta.
Chiếc xe sang dừng trước một khách sạn cao cấp, Viên Tịch dừng xe ở gần đó, đứng sau góc khuất, từ xa cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của một cô gái và Yến Huân bước vào trong.
Cô cũng theo họ đi vào, đóng giả là người giao hàng nhanh chóng vào được khách sạn.
- Cho hỏi số phòng của Yến Huân là bao nhiêu ạ.
- Xin lỗi chúng tôi không thể để lộ thông tin khách hàng. Nhưng mà hình như cô là nhân viên giao hàng, cô biết địa chỉ khách mà phải không?
- Tôi có để trong túi áo nhưng mà lười lấy ra thôi, cảm ơn.
Cầm theo túi hàng, Viên Tịch leo thang bộ từng tầng một, tuy là cao cấp nhưng chỉ vỏn vẹn 5 tầng.
5 tầng khách sạn, cứ nghĩ xác suất tìm thấy bọn họ sẽ thấp nhưng vừa lên đến hành lang tầng hai đã thấy bóng dáng Yến Huân đang mở khóa phòng.
Bộ dạng anh ta rất khác so với lúc nói chuyện với cô ở cửa hàng tiện lợi. Khi ấy anh ta giọng lạnh vô cùng, ánh mắt sắc như lưỡi dao găm, Viên Tịch là một cô gái mạnh mẽ mà còn không giám nhìn.
- Đã bảo để anh tìm phòng khách sạn khác rộng hơn thì không thích, tiết kiệm làm gì.
- Anh biết tính em rồi mà, em không thích tiêu tiền hoang phí đâu. Mẹ sẽ giận em đó.
- Không hiểu sao em lại có thể mềm lòng như vậy, bà ta đối xử dịu dàng một chút là đã gọi "mẹ".
Âm thanh của hai người họ thoáng chốc biến mất đi, giọng nói nhẹ nhàng của cô ta khiến Viên Tịch càng nghi ngờ, chị gái cô trước đây cũng nhẹ nhàng yêu kiều như vậy.
Có điều cô không hiểu hai người họ nói nội dung là gì, đầu đuôi chưa rõ khiến cô có chút tò mò.
Chạy lên trước cửa phòng, áp tai vào cánh cửa, đột nhiên Yến Huân từ phía trong mở cửa phòng. May mắn là trước khi đi cô đã đeo khẩu trang, đội mũ che kín mặt nên anh ta không nhìn thấy khuôn mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, đứng hình một giây, ngay lập tức Viên Tịch ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Yến Huân không chần chừ đuổi theo sau.
Từ nhỏ anh đã được dạy cách quan sát tỉ mỉ, nhất là khi bị người khác theo dõi, ba của anh là thẩm phán nổi tiếng, ông nội là Cục trưởng Cục An Ninh vậy nên cách này vô cùng hiệu quả. Từ khi chở Yến Hoa ngồi trong xe trên đường cao tốc, anh đã phát hiện ra có người theo dõi mình.
- Đứng lại...
Anh ta đuổi theo sát phía sau, nếu bị bắt chắc chắn cuộc đời cô sẽ rơi vào địa ngục mất. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì thang máy chẳng có tác dụng gì cả, chỉ còn cách là chạy thang bộ ngay lập tức mà thôi.
- A...
Viên Tịch bị Yến Huân xô ngã xuống đất, nhìn vóc dáng thôi đã đủ biết người theo dõi mình là nữ.
- Sao? Chạy nữa đi.
Anh ta thở dài một hơi, đi đến gần cô, giọng điệu đầy khiêu khích, dáng vẻ mảnh mai và bàn tay nhỏ nhắn trắng sứ khiến anh ta có chút không nỡ làm hành động mạnh.
Một cô gái như vậy lại giám theo dõi người có quyền có thế như Yến Huân, quả thật to gan, phụ nữ có rất nhiều điều thú vị, và cũng rất nhiều cạm bẫy đặt ra, anh càng không thể sa lưới.
Đưa tay mạnh bạo kéo khẩu trang xuống, chưa kịp chạm vào đã bị Viên Tịch đá một cú vào bụng, phía sau là bức tường, tấm lưng Yến Huân đập mạnh vào đó, lực không hề nhẹ. Cô bỏ chạy như chó đuổi, đến sảnh khách sạn đã không nhìn thấy anh ta theo sau, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Yến Huân ôm bụng một lúc, cơn khó chịu cũng không còn, tuy mất dấu nhưng Viên Tịch lại để một đồ vật khiến anh có thể truy tìm tung tích cô. Nhặt vòng tay chỉ đỏ mà cô làm rơi, anh ta cười nhẹ.
?⬅⬅⬅