Chương 11: Chị, chị đang ghen sao?
Tô Gia Ngôn thấy Thời Dĩ An ngập ngừng khó xử thì vội giải thích:
"Không sao, người nhà có thể vào cùng."
Thời Dĩ An lắc đầu ái ngại, chỉ vào đống quần tam giác bay phấp phới phía trên. Tô Gia Ngôn nhìn theo ánh mắt cô, phát hiện ta vấn đề.
"Vậy chị chờ em dưới này một chút nhé, em lên cất đồ rồi xuống ngay, chúng ta đi ăn trưa."
"Ừ, đi đi." Thời Dĩ An gật đầu, nhìn bóng Tô Gia Ngôn xa dần, trong đầu vẩn vơ suy nghĩ.
Người nhà?
Tô Gia Ngôn coi cô là chị gái sao?
Tô Gia Ngôn vừa vào đến phòng ký túc xá đã bắt gặp Vương Tinh Húc đi từ ban công vào. Hai người nhìn thấy nhau, Vương Tinh Húc là người đầu tiên lên tiếng: "Ồ, người anh em, có duyên ghê, chúng ta lại là bạn cùng phòng. Xin giới thiệu lại, tôi tên Vương Tinh Húc, người Diệp Thành, sinh viên năm nhất khoa Xây dựng."
Tô Gia Ngôn ném cái chăn được phát lên một cái giường trống, đầu không quay lại, giọng hững hờ: "Tô Gia Ngôn, Công nghệ Thông tin."
Vương Tinh Húc trong tên có một chữ Tinh nhưng đầu óc chẳng tinh chút nào. Cậu không phát hiện ra thái độ lạnh lùng của bạn cùng phòng, còn sáp lại gần:
"Đàn chị ban nãy là chị gái của cậu sao? Xinh thật đó, tên là gì vậy?" Vương Tinh Húc nói xong lại cảm thấy chưa thân quen với đối phương mà nói vậy có chút đường đột, bèn chữa cháy: "Chúng ta là bạn cùng phòng, sau này ắt sẽ thường gặp chị ấy, tôi hỏi tên để tiện xưng hô ấy mà."
Tô Gia Ngôn đá chiếc vali vào gầm bàn, ánh mắt u ám: "Tôi phải đi ăn cơm, phiền cậu tránh đường."
"Ấy, đúng lúc tôi đang đói, hay cùng đi đi, tôi mời."
Mục đích của đối phương quá lộ liễu khiến Tô Gia Ngôn đã không vui giờ lại càng không vui.
"Không tiện."
Đến lúc này Vương Tinh Húc cũng hiểu ra, cảm thấy chinh phục cậu em vợ tương lai này rất khó, không thể vội vàng, bèn hắng giọng: "Thế hai người đi đi, vừa hay tôi còn phải thu dọn xong đồ đạc đã, tôi đi sau vậy."
Tô Gia Ngôn lạnh lùng bước ra khỏi phòng, đến khi xuống tầng 1, thấy Thời Dĩ An đang đứng dưới tán cây che nắng mới giãn đôi lông mày, chạy bước nhỏ đến: "Chị, chúng ta đi ăn cơm thôi! Chị muốn ăn gì?"
Thời Dĩ An có hơi sợ cái nắng giữa trưa, đứng dưới bóng râm một lát mà cô đã cảm thấy hầm hập cả người. Vừa lấy tay phẩy phẩy gió mát, cô vừa suy nghĩ: "Hay là ăn ở căng-tin của trường đi, có món lẩu khô cay tê rất ngon."
"Vậy cũng được, chúng ta đi."
Vào đến căng-tin, Thời Dĩ An bắt đầu giới thiệu foodtour: "Căng-tin có 2 tầng, tầng trên đồ ăn ngon hơn, đắt hơn nên cũng ít người hơn. Hôm nay chị mời, lên tầng 2 nhé!"
"Thế nào cũng được ạ." Tô Gia Ngôn ngoan ngoãn như một chú cún con.
Lên đến tầng 2, Tô Gia Ngôn ngồi một chỗ, Thời Dĩ An đi gọi món rồi quay lại. Lúc gần đến nơi, cô thấy có một nữ sinh xinh xắn ngọt ngào vừa ủ rũ rời khỏi bàn Tô Gia Ngôn ngồi.
Cô bưng khay đồ ăn đặt xuống, rồi buột miệng: "Cô gái vừa rồi nói gì với em thế?"
Tô Gia Ngôn chẳng hề che giấu: "Xin Zalo của em."
Thời Dĩ An 'ồ' một tiếng, trong lòng thầm nghĩ cậu nhóc này chắc sau này sẽ rất được chào đón, vì dẫu sao ngày đầu nhập học đã có nữ sinh chủ động xin số.
Ai cũng nói thời sinh viên nhất định phải trải qua một mối tình, huống hồ người đẹp trai như Tô Gia Ngôn, chắc chắn sẽ nhanh tìm thấy người yêu thôi.
Nghĩ đến đây không biết sao trong lòng Thời Dĩ An lại thấy hơi ủ dột.
Trong khoảnh khắc cô đang thất thần lại nghe thấy Tô Gia Ngôn nói: "Nhưng em không cho."
Thời Dĩ An nhìn cậu: "Là con gái mà chủ động xin số em chứng tỏ bạn ấy rất thích em nên mới bỏ qua thể diện bản thân. Hơn nữa lên đại học rồi mà không nếm trải tình yêu thanh xuân vườn trường thì tiếc lắm!"
"..." Tô Gia Ngôn không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn Thời Dĩ An.
"Mà em chắc chẳng lo vấn đề này, ngày đầu nhập học đã có bạn nữ xin số. Sau này chắc chắn sẽ có gái xinh vây quanh, không sợ thiếu trải nghiệm." Nói đến đây, trong lòng Thời Dĩ An thấy chua chát, cô nghĩ chắc vì bản thân cô chưa thực sự được trải qua cảm giác tình yêu thanh xuân.
Tô Gia Ngôn quan sát vẻ mặt và ngữ điệu lúc Thời Dĩ An nói, sau đó cậu khẽ cười, đư tay ra xoa đầu cô một cách rất tự nhiên: "Chị, chị đang ghen sao? Đáng yêu thật!"
"Chị ghen gì chứ?"
Ghen là cảm xúc chỉ xảy ra ở những đôi yêu nhau thôi nhỉ? Cô có là gì của Tô Gia Ngôn đâu.
"Yên tâm, em không cho. Zalo của em chỉ có mỗi chị là con gái thôi."
Cậu chỉ kết bạn với một cô gái duy nhất, là Thời Dĩ An, còn lại tất cả đều để chế độ nhận tin nhắn từ người lạ, không cho người lạ xem tường nhà.
Thời Dĩ An không muốn tiếp tục đề tài khiến cô khó xử này nữa, thúc giục Tô Gia Ngôn:
"Không nói nữa, em ăn đi, ăn nhiều vào, đang tuổi dậy thì* mà."
Rõ ràng là một câu nói quan tâm của người lớn đến con em trong nhà, nhưng lời ra khỏi miệng lại thấy có chút kỳ quặc.
(*Từ 'dậy thì' còn được hiểu là ‘phát dục’ á mọi người ơi 0v0)
Tô Gia Ngôn nghe xong cười híp mắt: "Vâng!"
"Không sao, người nhà có thể vào cùng."
Thời Dĩ An lắc đầu ái ngại, chỉ vào đống quần tam giác bay phấp phới phía trên. Tô Gia Ngôn nhìn theo ánh mắt cô, phát hiện ta vấn đề.
"Vậy chị chờ em dưới này một chút nhé, em lên cất đồ rồi xuống ngay, chúng ta đi ăn trưa."
"Ừ, đi đi." Thời Dĩ An gật đầu, nhìn bóng Tô Gia Ngôn xa dần, trong đầu vẩn vơ suy nghĩ.
Người nhà?
Tô Gia Ngôn coi cô là chị gái sao?
Tô Gia Ngôn vừa vào đến phòng ký túc xá đã bắt gặp Vương Tinh Húc đi từ ban công vào. Hai người nhìn thấy nhau, Vương Tinh Húc là người đầu tiên lên tiếng: "Ồ, người anh em, có duyên ghê, chúng ta lại là bạn cùng phòng. Xin giới thiệu lại, tôi tên Vương Tinh Húc, người Diệp Thành, sinh viên năm nhất khoa Xây dựng."
Tô Gia Ngôn ném cái chăn được phát lên một cái giường trống, đầu không quay lại, giọng hững hờ: "Tô Gia Ngôn, Công nghệ Thông tin."
Vương Tinh Húc trong tên có một chữ Tinh nhưng đầu óc chẳng tinh chút nào. Cậu không phát hiện ra thái độ lạnh lùng của bạn cùng phòng, còn sáp lại gần:
"Đàn chị ban nãy là chị gái của cậu sao? Xinh thật đó, tên là gì vậy?" Vương Tinh Húc nói xong lại cảm thấy chưa thân quen với đối phương mà nói vậy có chút đường đột, bèn chữa cháy: "Chúng ta là bạn cùng phòng, sau này ắt sẽ thường gặp chị ấy, tôi hỏi tên để tiện xưng hô ấy mà."
Tô Gia Ngôn đá chiếc vali vào gầm bàn, ánh mắt u ám: "Tôi phải đi ăn cơm, phiền cậu tránh đường."
"Ấy, đúng lúc tôi đang đói, hay cùng đi đi, tôi mời."
Mục đích của đối phương quá lộ liễu khiến Tô Gia Ngôn đã không vui giờ lại càng không vui.
"Không tiện."
Đến lúc này Vương Tinh Húc cũng hiểu ra, cảm thấy chinh phục cậu em vợ tương lai này rất khó, không thể vội vàng, bèn hắng giọng: "Thế hai người đi đi, vừa hay tôi còn phải thu dọn xong đồ đạc đã, tôi đi sau vậy."
Tô Gia Ngôn lạnh lùng bước ra khỏi phòng, đến khi xuống tầng 1, thấy Thời Dĩ An đang đứng dưới tán cây che nắng mới giãn đôi lông mày, chạy bước nhỏ đến: "Chị, chúng ta đi ăn cơm thôi! Chị muốn ăn gì?"
Thời Dĩ An có hơi sợ cái nắng giữa trưa, đứng dưới bóng râm một lát mà cô đã cảm thấy hầm hập cả người. Vừa lấy tay phẩy phẩy gió mát, cô vừa suy nghĩ: "Hay là ăn ở căng-tin của trường đi, có món lẩu khô cay tê rất ngon."
"Vậy cũng được, chúng ta đi."
Vào đến căng-tin, Thời Dĩ An bắt đầu giới thiệu foodtour: "Căng-tin có 2 tầng, tầng trên đồ ăn ngon hơn, đắt hơn nên cũng ít người hơn. Hôm nay chị mời, lên tầng 2 nhé!"
"Thế nào cũng được ạ." Tô Gia Ngôn ngoan ngoãn như một chú cún con.
Lên đến tầng 2, Tô Gia Ngôn ngồi một chỗ, Thời Dĩ An đi gọi món rồi quay lại. Lúc gần đến nơi, cô thấy có một nữ sinh xinh xắn ngọt ngào vừa ủ rũ rời khỏi bàn Tô Gia Ngôn ngồi.
Cô bưng khay đồ ăn đặt xuống, rồi buột miệng: "Cô gái vừa rồi nói gì với em thế?"
Tô Gia Ngôn chẳng hề che giấu: "Xin Zalo của em."
Thời Dĩ An 'ồ' một tiếng, trong lòng thầm nghĩ cậu nhóc này chắc sau này sẽ rất được chào đón, vì dẫu sao ngày đầu nhập học đã có nữ sinh chủ động xin số.
Ai cũng nói thời sinh viên nhất định phải trải qua một mối tình, huống hồ người đẹp trai như Tô Gia Ngôn, chắc chắn sẽ nhanh tìm thấy người yêu thôi.
Nghĩ đến đây không biết sao trong lòng Thời Dĩ An lại thấy hơi ủ dột.
Trong khoảnh khắc cô đang thất thần lại nghe thấy Tô Gia Ngôn nói: "Nhưng em không cho."
Thời Dĩ An nhìn cậu: "Là con gái mà chủ động xin số em chứng tỏ bạn ấy rất thích em nên mới bỏ qua thể diện bản thân. Hơn nữa lên đại học rồi mà không nếm trải tình yêu thanh xuân vườn trường thì tiếc lắm!"
"..." Tô Gia Ngôn không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn Thời Dĩ An.
"Mà em chắc chẳng lo vấn đề này, ngày đầu nhập học đã có bạn nữ xin số. Sau này chắc chắn sẽ có gái xinh vây quanh, không sợ thiếu trải nghiệm." Nói đến đây, trong lòng Thời Dĩ An thấy chua chát, cô nghĩ chắc vì bản thân cô chưa thực sự được trải qua cảm giác tình yêu thanh xuân.
Tô Gia Ngôn quan sát vẻ mặt và ngữ điệu lúc Thời Dĩ An nói, sau đó cậu khẽ cười, đư tay ra xoa đầu cô một cách rất tự nhiên: "Chị, chị đang ghen sao? Đáng yêu thật!"
"Chị ghen gì chứ?"
Ghen là cảm xúc chỉ xảy ra ở những đôi yêu nhau thôi nhỉ? Cô có là gì của Tô Gia Ngôn đâu.
"Yên tâm, em không cho. Zalo của em chỉ có mỗi chị là con gái thôi."
Cậu chỉ kết bạn với một cô gái duy nhất, là Thời Dĩ An, còn lại tất cả đều để chế độ nhận tin nhắn từ người lạ, không cho người lạ xem tường nhà.
Thời Dĩ An không muốn tiếp tục đề tài khiến cô khó xử này nữa, thúc giục Tô Gia Ngôn:
"Không nói nữa, em ăn đi, ăn nhiều vào, đang tuổi dậy thì* mà."
Rõ ràng là một câu nói quan tâm của người lớn đến con em trong nhà, nhưng lời ra khỏi miệng lại thấy có chút kỳ quặc.
(*Từ 'dậy thì' còn được hiểu là ‘phát dục’ á mọi người ơi 0v0)
Tô Gia Ngôn nghe xong cười híp mắt: "Vâng!"