Chương 7: Em chưa 18
Câu nói của Trần Tĩnh Di làm Thời Dĩ An đỏ bừng hai má, không hiểu sao khung cảnh trong phòng tắm hôm trước lại hiện lên trong đầu cô.
"Đừng đùa nữa, đó là bạn thân của em trai tớ."
"Cậu có vấn đề không vậy? Là bạn thân của em trai chứ có phải em trai đâu." Trần Tĩnh Di có ý tốt 'nhắc nhở' cô.
Thời Dĩ An cắn môi, đúng là như thế thật.
"Nhưng cậu ấy nhỏ hơn tớ 5 tuổi, vẫn là một cậu bé con thôi." Nghĩ đến độ tuổi chênh lệch giữa cả hai không chỉ 1, 2 tuổi mà tận 5 tuổi, Thời Dĩ An lại thấy da đầu tê rân rân: "Đối với cậu ấy, tớ là gái già, chưa kể nhan sắc của con gái bọn mình nhanh tàn, đến khi tớ xuất hiện nếp chân chim thì cậu ấy mới bước vào độ tuổi nở hoa..."
Trần Tĩnh Di ôm đầu kêu lên: "Già? Trời ơi, người đẹp, cậu là người đẹp không tuổi đó! Tại sao tớ lại nói thế? Là bởi vì tớ có một bà mẹ như vậy, đến giờ vẫn trông như mới chỉ 28-29 tuổi!"
"Sao tớ thấy cậu còn gấp hơn cả tớ thế?" Thời Dĩ An cố tình chuyển chủ đề.
"Cậu đẹp như vậy, cùng lúc yêu 4, 5 anh mới không uổng phí nhan sắc. Cái tên Tống Tri Hành kia đúng là có mắt như mù, lại dán đá cậu để làm chạn vương!"
Tống Tri Hành là người yêu cũ hữu danh vô thực kia của Thời Dĩ An.
Thời Dĩ An: "Đã chia tay được 2 năm rồi, vả lại đối phương sắp lấy vợ, nhắc đến làm gì."
Trần Tĩnh Di xua tay: "Phải đó, phải đó. Người cũ không đi, sao người mới tới được."
Câu chuyện lại đá về chủ đề cũ, Thời Dĩ An biết mình không né tránh được, đành trực tiếp đối mặt:
"Kém tận 5 tuổi, có quá nhỏ không?"
Trần Tĩnh Di nửa câu đầu nói to, nửa câu sau ghé sát tai Thời Dĩ An: "Tuổi nhỏ không sao cả, chỗ khác không nhỏ là được!"
Thời Dĩ An: (๑・▱・๑)
"Mà chẳng phải lúc năm 3 cậu cứ đòi yêu trai kém tuổi sao? Chỉ cần đủ 18 tuổi là được, phi công trẻ đang hot lắm đấy."
Lúc đó đòi yêu trai kém tuổi là vì Thời Dĩ An xem một bộ phim Thái Lan về tình chị em, bạn bè xung quanh ai ai cũng có người yêu hoặc đối tượng tán tỉnh, vì thế mới tạo ra hội chứng muồn hùa theo kiếm người yêu của cô.
"Không nói nữa. Người ta chưa chắc đã có ý với tớ, tự mình đa tình chỉ chuốc lấy nhục thôi."
Kể từ sau hôm đó, Thời Dĩ An không về nhà nữa. Cô bận rộn bám sát tiến độ chỉnh sửa kịch bản và tham dự buổi thử vai tuyển chọn diễn viên. Thời Dĩ Châu cũng bước vào giai đoạn chạy nước rút trước kì thi đại học. Hai chị em hơn nửa tháng trời không nói chuyện với nhau, mà Tô Gia Ngôn lại càng không, cứ như hoà tan vào không khí. Như vậy Thời Dĩ An lại càng thêm chắc nịch Tô Gia Ngôn chỉ là cậu nhóc thích đùa quá trớn thôi.
Cũng tốt, đỡ khiến cô khó xử.
Lại một tuần trôi qua, kịch bản sau chỉnh sửa đã được bên cục phê duyệt, có thể bắt đầu bấm máy quay. Vì thế, trước ngày xác định tạo hình và bấm máy, cả đoàn phim đã tổ chức đi ăn sau đó đến quán karaoke hát hò.
Thời Dĩ An là biên kịch, đương nhiên phải có mặt.
Trong phòng bao riêng, mọi người kẻ hát hò, kẻ xã giao chén qua chén lại. Thời Dĩ An ngồi một góc, tay vỗ đùi theo nhịp nhạc để cổ vũ cho mọi người. Sau đó cô cũng lên hát một bài để làm quen với cả đoàn, lại uống hết một cốc bia, xung quanh reo hò hoan hô.
"Biên kịch Thời đỉnh ghê!"
"Hào sảng!"
"Cảm ơn mọi người, thời gian quay phim sắp tới chúng ta cùng cố gắng!"
Nói xong, cô ôm theo cái bụng chứa đầy nước ngọt và bia ra ngoài đi vệ sinh. Vừa mới mở cửa bước ra, Thời Dĩ An đã gặp ngay một người không thể nào quen thuộc hơn.
"Ôi vãi, bà chị già, chị theo dõi em đấy à?"
Thời Dĩ Châu gần một tháng không gặp, lúc này vừa bước ra cửa.
"Sao em lại ở đây? Thi xong rồi à?" Thời Dĩ An khép cửa sau lưng lại.
"Thi xong từ tuần trước rồi." Thời Dĩ Châu lấy tay bẻ cổ sang hai bên kêu răng rắc: "Chị ở đây làm gì?"
"Công ty liên hoan, em thì sao?"
"Sinh nhật Tô Gia Ngôn."
Hoá ra hôm nay là sinh nhật Tô Gia Ngôn. Thế hoá ra cậu nhóc còn sinh muộn hơn Thời Dĩ Châu một tháng.
"Thế chị ra ngoài làm gì? Đi tè à? Cùng đi đi." Thời Dĩ Châu đi sát lại, tay khoác vai Thời Dĩ An nhưng bị cô dùng khuỷu tay thụi cho một phát:
"Biến!"
Thời Dĩ Châu xoa cái eo vừa bị thụi, nhăn nhó: "Không đi thì thôi, làm gì mà hung dữ vậy? Bảo sao xinh thế này mà vẫn là gái già không ai tán!"
Nói xong, cậu nhóc nhanh trí chạy đi trước luôn, để lại Thời Dĩ An hậm hực phía sau.
Nhà vệ sinh ở quán karaoke không chia nam nữ, chỉ có 4 gian trong cùng một khu. Sau khi đi vệ sinh xong, Thời Dĩ An ra bồn rửa tay dặm lại lớp trang điểm. Tay chà rửa nhưng đầu lại nghĩ chuyện khác.
Hoá ra hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Tô Gia Ngôn, thế là một tháng trước đó mới chỉ 17 tuổi, kém cô tận 6 chứ không phải 5 tuổi.
Rửa xong tay, Thời Dĩ An lau khô tay, lục lọi tìm phấn phủ và son trong túi, lúc ngẩng đầu lên đã thấy trong gương có thêm một khuôn mặt.
Thời Dĩ An tự chê trách mình, cô mới chỉ uống 3 lon bia mà đã say đến nỗi xuất hiện ảo giác. Sao trong gương lại có khuôn mặt của Tô Gia Ngôn được chứ.
Vài giây sau, một âm thanh như dòng điện âm, tấn công thẳng vào lỗ tai Thời Dĩ An:
"Chị..."
"Đừng đùa nữa, đó là bạn thân của em trai tớ."
"Cậu có vấn đề không vậy? Là bạn thân của em trai chứ có phải em trai đâu." Trần Tĩnh Di có ý tốt 'nhắc nhở' cô.
Thời Dĩ An cắn môi, đúng là như thế thật.
"Nhưng cậu ấy nhỏ hơn tớ 5 tuổi, vẫn là một cậu bé con thôi." Nghĩ đến độ tuổi chênh lệch giữa cả hai không chỉ 1, 2 tuổi mà tận 5 tuổi, Thời Dĩ An lại thấy da đầu tê rân rân: "Đối với cậu ấy, tớ là gái già, chưa kể nhan sắc của con gái bọn mình nhanh tàn, đến khi tớ xuất hiện nếp chân chim thì cậu ấy mới bước vào độ tuổi nở hoa..."
Trần Tĩnh Di ôm đầu kêu lên: "Già? Trời ơi, người đẹp, cậu là người đẹp không tuổi đó! Tại sao tớ lại nói thế? Là bởi vì tớ có một bà mẹ như vậy, đến giờ vẫn trông như mới chỉ 28-29 tuổi!"
"Sao tớ thấy cậu còn gấp hơn cả tớ thế?" Thời Dĩ An cố tình chuyển chủ đề.
"Cậu đẹp như vậy, cùng lúc yêu 4, 5 anh mới không uổng phí nhan sắc. Cái tên Tống Tri Hành kia đúng là có mắt như mù, lại dán đá cậu để làm chạn vương!"
Tống Tri Hành là người yêu cũ hữu danh vô thực kia của Thời Dĩ An.
Thời Dĩ An: "Đã chia tay được 2 năm rồi, vả lại đối phương sắp lấy vợ, nhắc đến làm gì."
Trần Tĩnh Di xua tay: "Phải đó, phải đó. Người cũ không đi, sao người mới tới được."
Câu chuyện lại đá về chủ đề cũ, Thời Dĩ An biết mình không né tránh được, đành trực tiếp đối mặt:
"Kém tận 5 tuổi, có quá nhỏ không?"
Trần Tĩnh Di nửa câu đầu nói to, nửa câu sau ghé sát tai Thời Dĩ An: "Tuổi nhỏ không sao cả, chỗ khác không nhỏ là được!"
Thời Dĩ An: (๑・▱・๑)
"Mà chẳng phải lúc năm 3 cậu cứ đòi yêu trai kém tuổi sao? Chỉ cần đủ 18 tuổi là được, phi công trẻ đang hot lắm đấy."
Lúc đó đòi yêu trai kém tuổi là vì Thời Dĩ An xem một bộ phim Thái Lan về tình chị em, bạn bè xung quanh ai ai cũng có người yêu hoặc đối tượng tán tỉnh, vì thế mới tạo ra hội chứng muồn hùa theo kiếm người yêu của cô.
"Không nói nữa. Người ta chưa chắc đã có ý với tớ, tự mình đa tình chỉ chuốc lấy nhục thôi."
Kể từ sau hôm đó, Thời Dĩ An không về nhà nữa. Cô bận rộn bám sát tiến độ chỉnh sửa kịch bản và tham dự buổi thử vai tuyển chọn diễn viên. Thời Dĩ Châu cũng bước vào giai đoạn chạy nước rút trước kì thi đại học. Hai chị em hơn nửa tháng trời không nói chuyện với nhau, mà Tô Gia Ngôn lại càng không, cứ như hoà tan vào không khí. Như vậy Thời Dĩ An lại càng thêm chắc nịch Tô Gia Ngôn chỉ là cậu nhóc thích đùa quá trớn thôi.
Cũng tốt, đỡ khiến cô khó xử.
Lại một tuần trôi qua, kịch bản sau chỉnh sửa đã được bên cục phê duyệt, có thể bắt đầu bấm máy quay. Vì thế, trước ngày xác định tạo hình và bấm máy, cả đoàn phim đã tổ chức đi ăn sau đó đến quán karaoke hát hò.
Thời Dĩ An là biên kịch, đương nhiên phải có mặt.
Trong phòng bao riêng, mọi người kẻ hát hò, kẻ xã giao chén qua chén lại. Thời Dĩ An ngồi một góc, tay vỗ đùi theo nhịp nhạc để cổ vũ cho mọi người. Sau đó cô cũng lên hát một bài để làm quen với cả đoàn, lại uống hết một cốc bia, xung quanh reo hò hoan hô.
"Biên kịch Thời đỉnh ghê!"
"Hào sảng!"
"Cảm ơn mọi người, thời gian quay phim sắp tới chúng ta cùng cố gắng!"
Nói xong, cô ôm theo cái bụng chứa đầy nước ngọt và bia ra ngoài đi vệ sinh. Vừa mới mở cửa bước ra, Thời Dĩ An đã gặp ngay một người không thể nào quen thuộc hơn.
"Ôi vãi, bà chị già, chị theo dõi em đấy à?"
Thời Dĩ Châu gần một tháng không gặp, lúc này vừa bước ra cửa.
"Sao em lại ở đây? Thi xong rồi à?" Thời Dĩ An khép cửa sau lưng lại.
"Thi xong từ tuần trước rồi." Thời Dĩ Châu lấy tay bẻ cổ sang hai bên kêu răng rắc: "Chị ở đây làm gì?"
"Công ty liên hoan, em thì sao?"
"Sinh nhật Tô Gia Ngôn."
Hoá ra hôm nay là sinh nhật Tô Gia Ngôn. Thế hoá ra cậu nhóc còn sinh muộn hơn Thời Dĩ Châu một tháng.
"Thế chị ra ngoài làm gì? Đi tè à? Cùng đi đi." Thời Dĩ Châu đi sát lại, tay khoác vai Thời Dĩ An nhưng bị cô dùng khuỷu tay thụi cho một phát:
"Biến!"
Thời Dĩ Châu xoa cái eo vừa bị thụi, nhăn nhó: "Không đi thì thôi, làm gì mà hung dữ vậy? Bảo sao xinh thế này mà vẫn là gái già không ai tán!"
Nói xong, cậu nhóc nhanh trí chạy đi trước luôn, để lại Thời Dĩ An hậm hực phía sau.
Nhà vệ sinh ở quán karaoke không chia nam nữ, chỉ có 4 gian trong cùng một khu. Sau khi đi vệ sinh xong, Thời Dĩ An ra bồn rửa tay dặm lại lớp trang điểm. Tay chà rửa nhưng đầu lại nghĩ chuyện khác.
Hoá ra hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Tô Gia Ngôn, thế là một tháng trước đó mới chỉ 17 tuổi, kém cô tận 6 chứ không phải 5 tuổi.
Rửa xong tay, Thời Dĩ An lau khô tay, lục lọi tìm phấn phủ và son trong túi, lúc ngẩng đầu lên đã thấy trong gương có thêm một khuôn mặt.
Thời Dĩ An tự chê trách mình, cô mới chỉ uống 3 lon bia mà đã say đến nỗi xuất hiện ảo giác. Sao trong gương lại có khuôn mặt của Tô Gia Ngôn được chứ.
Vài giây sau, một âm thanh như dòng điện âm, tấn công thẳng vào lỗ tai Thời Dĩ An:
"Chị..."