Chương 24: Khổ nhục kế
“Đúng… đúng thế! Hôm qua cậu sốt cao làm chị phát hoảng, thế nên chị đã cởi đồ giúp cậu, tránh… nhiễm lạnh!”
Đối phương chỉ nhắc một lần còn đỡ, đằng này còn cố tình hỏi lần thứ hai, Thời Dĩ An chỉ còn cách trả lời thành thật. Nhắc đến vụ cởi đồ, cô chột dạ như đi ăn trộm, hai tai đã đỏ lựng từ khi nào, cuối cùng còn bổ thêm một câu giải thích: “Yên tâm, chị chẳng sờ được gì cả.”
Tô Gia Ngôn: “…”
Bầu không khí ngưng đọng, hai người như hóa đá.
Ờ, hình như càng tô càng đen rồi.
Sau cùng, là Tô Gia Ngôn hóa giải cục diện khó xử này. Nhân lúc Thời Dĩ An đến bàn bếp đổ cháo ra bát, hai tay cậu một lần nữa vòng qua ôm lấy cái eo mảnh mai của cô, gục mặt xuống hõm vai đối phương: “Cảm ơn chị.”
Tên nhóc này, sau ốm dậy lại bám người thế?
“Không cần cảm ơn, việc nên làm thôi. Em ra bàn ăn ngồi đợi đi, chị múc cháo xong sẽ bưng ra ngay.”
“Vâng.” Tô Gia Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
Một lúc sau, cả hai người ngồi xuống ăn sáng, cả quá trình không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng “sụp soạt” húp cháo.
Thời Dĩ An thực ra chẳng có tâm trạng ăn, cô nhìn Tô Gia Ngôn múc từng muỗng, từng muỗng cháo đút vào miệng, ánh mắt chăm chú vào đôi môi ửng đỏ vì nóng của Tô Gia Ngôn, đầu đã bay về hồi ức tối qua. Nụ hôn đó… không phải sốt nên quên rồi chứ?
Thời Dĩ An xưa nay không phải người thích hiểu lầm ý người khác, thế là cô định hỏi thẳng mục đích của nụ hôn luôn.
“Tô Gia Ngôn.”
“Sao thế chị?” Tô Gia Ngôn ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Thời Dĩ An. Cô vừa mới mở miệng: “Tối qua…” thì chuông điện thoại đã reo.
Là điện thoại của Tô Gia Ngôn, người gọi là Vương Tinh Húc.
“Em nghe đi.” Cô giục.
Tô Gia Ngôn bèn bật loa ngoài.
“A lô, anh Ngôn, anh đang ở chỗ chị dâu sao? Mau về tổng duyệt đi, tối nay biểu diễn rồi.”
“Được, tôi biết rồi, 20 phút nữa có mặt.”
‘Chị dâu’ là cái quằn què gì vậy?
Bạn cùng phòng đều biết Tô Gia Ngôn có một mối tình từ thời tiểu học? Gọi người ta là chị dâu luôn rồi?
“Chị…” Tô Gia Ngôn mới mở miệng, Thời Dĩ An đã lên tiếng: “Không sao, để sau đi, em ăn xong thì khẩn trương về trường tổng duyệt.”
“Thế tối nay chị sẽ đến xem chứ?” Ánh mắt cún con mong chờ nhìn cô.
Thời Dĩ An tự dưng thấy giận dỗi một cách khó hiểu, vốn dĩ định nói “Đến chứ”, cuối cùng lại sửa thành câu lấp lửng: “Xem tình hình đã, nếu không bận chị sẽ tới.”
“Ồ.” Tô Gia Ngôn có vẻ hơi hụt hẫng, cậu rút khăn lau miệng, lại uống một hớp nước lọc, sau đó đứng lên, trước khi đi khỏi cửa, còn ngoảnh lại nhìn Thời Dĩ An: “Nhưng em rất mong chị sẽ đến.”
Cánh cửa khép lại, ngăn cách hai con người với hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược.
Thời Dĩ An ngồi suy nghĩ một lát, sau đó đứng lên đi thay đồ, chuẩn bị đến công ty. Trên đường đi làm, cô nhắn cho Trần Tĩnh Di một tin nhắn:
“Nếu một người rõ ràng đã có người mình thích, nhưng lại chơi trò mập mờ với cậu, còn có những hành động trong lúc không tỉnh táo như ôm, hôn, vậy cậu ta có ý gì?”
Trần Tĩnh Di đáp lại rất nhanh: “Gì? Cặn bã bắt cá hai tay chứ còn gì nữa!”
Thời Dĩ An nhìn câu trả lời một lúc, trong lòng chẳng thấy dễ chịu hơn là bao.
Trần Tĩnh Di lại gửi đến một tin nhắn khác: “Gì thế? Có người mập mờ với cậu? Em trai?”
Thời Dĩ An: “Là một người bạn gặp phải.”
‘Một người bạn’, cái cớ quá kinh điển.
Trái lại, phía Tô Gia Ngôn, trước lúc ra khỏi cửa tâm trạng cậu còn ủ dột, nhưng khi khép lại, đứng ngoài hành lang, khóe miệng lại không tự chủ được khẽ nhếch lên.
Khổ nhục kế tối qua của cậu quả nhiên không phí công vô ích, sáng nay Thời Dĩ An không còn lảng tránh cử chỉ tiếp xúc thân mật của cậu nữa, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào môi cậu.
Mọi nét mặt, cử chỉ của Thời Dĩ An, Tô Gia Ngôn đều thu hết vào mắt.
Cô không bài xích, suy ra cô không ghét cậu đụng chạm. Không ghét… thì chắc là thích nhỉ?
(Tác phẩm được đăng tải độc quyền tại ứng dụng NovelToon, mọi trang web khác đều là sao chép, đăng tải chưa được sự đồng ý, tóm gọn là “ăn cắp”)
Chớp mắt một cái đã đến giờ tan làm buổi tối, Thời Dĩ An nhìn đồng hồ chỉ 6 giờ, lại nhìn dòng xe cộ đông đúc nhích từng chút một bên dưới tòa nhà, cuối cùng vẫn quyết định xuất phát sớm. Nếu cô không đến nhanh, e là lát nữa chen tàu điện ngầm bẹp cả ruột mất.
Lúc chuẩn bị rời đi, cô gặp Trình Nhất ở thang máy.
Sao Trình thiếu gia lại đến công ty?
Trình Nhất nhìn thấy Thời Dĩ An, chủ động đi tới: “Tan làm rồi à?”
Thời Dĩ An nghe thấy câu hỏi, lại kiểm tra lại đồng hồ trên tay một lần nữa, sau đó nhún vai: “Đến giờ tan làm rồi mà, công ty không quy định không được về đúng giờ mà nhỉ?”
Trình Nhất bật cười: “Phải, tôi cũng không đến bắt em tăng ca, căng thẳng cái gì?”
Đối phương chỉ nhắc một lần còn đỡ, đằng này còn cố tình hỏi lần thứ hai, Thời Dĩ An chỉ còn cách trả lời thành thật. Nhắc đến vụ cởi đồ, cô chột dạ như đi ăn trộm, hai tai đã đỏ lựng từ khi nào, cuối cùng còn bổ thêm một câu giải thích: “Yên tâm, chị chẳng sờ được gì cả.”
Tô Gia Ngôn: “…”
Bầu không khí ngưng đọng, hai người như hóa đá.
Ờ, hình như càng tô càng đen rồi.
Sau cùng, là Tô Gia Ngôn hóa giải cục diện khó xử này. Nhân lúc Thời Dĩ An đến bàn bếp đổ cháo ra bát, hai tay cậu một lần nữa vòng qua ôm lấy cái eo mảnh mai của cô, gục mặt xuống hõm vai đối phương: “Cảm ơn chị.”
Tên nhóc này, sau ốm dậy lại bám người thế?
“Không cần cảm ơn, việc nên làm thôi. Em ra bàn ăn ngồi đợi đi, chị múc cháo xong sẽ bưng ra ngay.”
“Vâng.” Tô Gia Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
Một lúc sau, cả hai người ngồi xuống ăn sáng, cả quá trình không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng “sụp soạt” húp cháo.
Thời Dĩ An thực ra chẳng có tâm trạng ăn, cô nhìn Tô Gia Ngôn múc từng muỗng, từng muỗng cháo đút vào miệng, ánh mắt chăm chú vào đôi môi ửng đỏ vì nóng của Tô Gia Ngôn, đầu đã bay về hồi ức tối qua. Nụ hôn đó… không phải sốt nên quên rồi chứ?
Thời Dĩ An xưa nay không phải người thích hiểu lầm ý người khác, thế là cô định hỏi thẳng mục đích của nụ hôn luôn.
“Tô Gia Ngôn.”
“Sao thế chị?” Tô Gia Ngôn ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Thời Dĩ An. Cô vừa mới mở miệng: “Tối qua…” thì chuông điện thoại đã reo.
Là điện thoại của Tô Gia Ngôn, người gọi là Vương Tinh Húc.
“Em nghe đi.” Cô giục.
Tô Gia Ngôn bèn bật loa ngoài.
“A lô, anh Ngôn, anh đang ở chỗ chị dâu sao? Mau về tổng duyệt đi, tối nay biểu diễn rồi.”
“Được, tôi biết rồi, 20 phút nữa có mặt.”
‘Chị dâu’ là cái quằn què gì vậy?
Bạn cùng phòng đều biết Tô Gia Ngôn có một mối tình từ thời tiểu học? Gọi người ta là chị dâu luôn rồi?
“Chị…” Tô Gia Ngôn mới mở miệng, Thời Dĩ An đã lên tiếng: “Không sao, để sau đi, em ăn xong thì khẩn trương về trường tổng duyệt.”
“Thế tối nay chị sẽ đến xem chứ?” Ánh mắt cún con mong chờ nhìn cô.
Thời Dĩ An tự dưng thấy giận dỗi một cách khó hiểu, vốn dĩ định nói “Đến chứ”, cuối cùng lại sửa thành câu lấp lửng: “Xem tình hình đã, nếu không bận chị sẽ tới.”
“Ồ.” Tô Gia Ngôn có vẻ hơi hụt hẫng, cậu rút khăn lau miệng, lại uống một hớp nước lọc, sau đó đứng lên, trước khi đi khỏi cửa, còn ngoảnh lại nhìn Thời Dĩ An: “Nhưng em rất mong chị sẽ đến.”
Cánh cửa khép lại, ngăn cách hai con người với hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược.
Thời Dĩ An ngồi suy nghĩ một lát, sau đó đứng lên đi thay đồ, chuẩn bị đến công ty. Trên đường đi làm, cô nhắn cho Trần Tĩnh Di một tin nhắn:
“Nếu một người rõ ràng đã có người mình thích, nhưng lại chơi trò mập mờ với cậu, còn có những hành động trong lúc không tỉnh táo như ôm, hôn, vậy cậu ta có ý gì?”
Trần Tĩnh Di đáp lại rất nhanh: “Gì? Cặn bã bắt cá hai tay chứ còn gì nữa!”
Thời Dĩ An nhìn câu trả lời một lúc, trong lòng chẳng thấy dễ chịu hơn là bao.
Trần Tĩnh Di lại gửi đến một tin nhắn khác: “Gì thế? Có người mập mờ với cậu? Em trai?”
Thời Dĩ An: “Là một người bạn gặp phải.”
‘Một người bạn’, cái cớ quá kinh điển.
Trái lại, phía Tô Gia Ngôn, trước lúc ra khỏi cửa tâm trạng cậu còn ủ dột, nhưng khi khép lại, đứng ngoài hành lang, khóe miệng lại không tự chủ được khẽ nhếch lên.
Khổ nhục kế tối qua của cậu quả nhiên không phí công vô ích, sáng nay Thời Dĩ An không còn lảng tránh cử chỉ tiếp xúc thân mật của cậu nữa, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào môi cậu.
Mọi nét mặt, cử chỉ của Thời Dĩ An, Tô Gia Ngôn đều thu hết vào mắt.
Cô không bài xích, suy ra cô không ghét cậu đụng chạm. Không ghét… thì chắc là thích nhỉ?
(Tác phẩm được đăng tải độc quyền tại ứng dụng NovelToon, mọi trang web khác đều là sao chép, đăng tải chưa được sự đồng ý, tóm gọn là “ăn cắp”)
Chớp mắt một cái đã đến giờ tan làm buổi tối, Thời Dĩ An nhìn đồng hồ chỉ 6 giờ, lại nhìn dòng xe cộ đông đúc nhích từng chút một bên dưới tòa nhà, cuối cùng vẫn quyết định xuất phát sớm. Nếu cô không đến nhanh, e là lát nữa chen tàu điện ngầm bẹp cả ruột mất.
Lúc chuẩn bị rời đi, cô gặp Trình Nhất ở thang máy.
Sao Trình thiếu gia lại đến công ty?
Trình Nhất nhìn thấy Thời Dĩ An, chủ động đi tới: “Tan làm rồi à?”
Thời Dĩ An nghe thấy câu hỏi, lại kiểm tra lại đồng hồ trên tay một lần nữa, sau đó nhún vai: “Đến giờ tan làm rồi mà, công ty không quy định không được về đúng giờ mà nhỉ?”
Trình Nhất bật cười: “Phải, tôi cũng không đến bắt em tăng ca, căng thẳng cái gì?”