Chương : 38
“Đệ dẫn ca đi đâu?” Đường Khải có chút buồn bực.
Đường Hiên tạm thời không giải thích rõ, dứt khoát dẫn hắn đến chỗ Trình Mộc Phong.
Mãi đến khi hoàng hôn, Đường Khải mới về khách điếm.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đường Diệp đang nằm sấp lên bàn ngủ.
“Ca.” Nghe thấy tiếng động, Đường Diệp ngồi dậy, mơ mơ màng màng nháy nháy mắt.
“. . . Ừm.” Đường Khải ngồi xổm trước người y nhíu mày: “Sao lại nằm sấp trên bàn ngủ?”
“Chờ ca, buổi sáng thức dậy không thấy ca.” Giọng nói Đường Diệp nho nhỏ.
“Vốn đi mua bữa sáng, nhưng tạm thời có việc trì hoãn.” Đường Khải cười cười, cầm lấy tay y.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ còn lạnh hơn so với trước kia.
Đường Diệp trước mắt sắc mặt tái nhợt, trong mắt có chút bất an, cũng có chút thấp thỏm.
Nhịn không được liền cầm chặt tay y.
“Tiểu Diệp.” Đường Khải nói khẽ: “Chúng ta thành thân đi.”
“Cái gì?” Đường Diệp không thể tin.
“Đi, ca dẫn đệ tới một nơi.” Đường Khải không giải thích thêm, kéo Đường Diệp ra ngoài.
Ra khỏi khách điếm, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, rẽ một cái là đến chỗ thờ nguyệt lão cũ nho nhỏ.
“Thành thân là phải mặc đồ màu đỏ.” Đường Khải nhìn áo trắng của Đường Diệp, thuận tay cầm sợi dây đỏ dưới tàng cây, thắt trên cổ tay y: “Dùng cái này thay thế đi.”
“Ca.” Khóe mắt Đường Diệp đỏ bừng.
“Đừng khóc.” Đường Khải kéo y quỳ trên bồ đoàn.
Cúi đầu, nhị bái, tam bái.
Từ đó về sau, sẽ không bao giờ buông tay.
Đường Diệp quỳ trên bồ đoàn, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Đường Khải cũng không giải thích, chỉ đưa tay kéo y, cúi đầu hôn thật sâu.
Đường Diệp nhắm mắt lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút gì đó, mà lại không dám hỏi, cũng không muốn hỏi hắn nguyên nhân, chỉ ngoan ngoãn theo ý của hắn.
Cảm thấy y đang bất lực và sợ hãi, trong lòng Đường Khải khó chịu.
Tiểu Hiên nói không sai, trong chuyện này, Tiểu Diệp là người vô tội nhất.
Đối với Nhạc Uy, mình đương nhiên hận thấu xương.
Nhưng đối với Tiểu Diệp, vô luận như thế nào mình cũng không hận được.
Ngược lại, lúc biết được sự thật, trừ sự kinh ngạc và phẫn nộ, còn có đau lòng.
Lúc bàn bạc biện pháp đối phó với Trình Mộc Phong, mình bác bỏ kế hoạch của hắn, nguyên nhân chỉ có một.
Mình không muốn lợi dụng Tiểu Diệp.
“Trở về thôi.” Đường Khải kéo y đứng lên.
Thời gian quỳ có hơi lâu, lúc Đường Diệp đứng lên, chân hơi lảo đảo.
“Tới đây.” Đường Khải ngồi xổm trước người y: “Ca cõng đệ.”
“Không cần.” Đường Diệp xoa xoa đầu gối, cười cười với Đường Khải: “Đệ có thể tự đi.”
“Thành thân xong đều phải cõng tân nương tử.” Đường Khải ngồi xổm trên mặt đất, không chịu đứng dậy: “Tới nhanh, tướng công cõng ngươi về động phòng!”
Mặt Đường Diệp đỏ bừng, đứng tại chỗ, có chút bối rối.
“Tới nhanh đi!” Đường Khải thúc giục.
Đường Diệp do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng Đường Khải.
“Bị ca cõng về, là trở thành người của ca.” Đường Khải cõng y từ từ đi về: “Tương lai không phải nửa đường chạy chứ?”
“Sẽ không.” Đường Diệp vùi mặt vào cổ hắn, giọng nói có chút âm mũi: “Trừ phi ca đuổi đệ đi.”
Trên đường phố lạnh lẽo, chỉ có quán mì nơi góc đường là có sắc màu ấm, ánh nến lay động.
Trong quán mì, có hai người đang ăn hoành thánh.
“Là Đường Khải và Đường Diệp! Phương Hử há to miệng: “Bọn họ. . .
“Ngươi quản bọn họ làm gì?” Trình Mộc Phong quay đầu y lại: “Không được nhìn.”
“Nhưng Nhạc Uy. . .”
“Cũng không phải lỗi của Đường Diệp” Trình Mộc Phong cắt ngang lời y: “Không có việc gì, ngoan ngoãn ăn đồ của ngươi đi.”
“Sao ngươi biết không có việc gì?” Miệng Phương Hử nói thầm.
“Ngươi nói cái gì?” Trình Mộc Phong không nghe rõ.
“Không có gì.” Phương Hử ôm lấy chén nhỏ, ừng ực uống xong canh.
“Trong lòng nếu có nhau, trở ngại gì đều không ngăn cản được bọn họ.” Trình Mộc Phong nhéo lỗ tai tiểu hài tử: “Ví dụ, phụ thân ngươi không đồng ý ta và ngươi, ngươi sẽ làm sao?”
Cùng ngươi bỏ trốn trước, sau đó mấy ngày sau trở lại xin phụ thân tha thứ! Phương Hử nghĩ vậy ở trong lòng.
“Cười ngốc gì vậy?” Trình Mộc Phong gõ gõ đầu của y: “Mau ăn đi, ăn xong thì trở về nghỉ ngơi.”
Phương Hử uống xong vài ngụm nước canh, vẫn chưa thỏa mãn mà quẹt miệng.
“Chưa ăn no? Vậy kêu thêm một chén?” Trình Mộc Phong hỏi y.
“Không cần, không ăn hoành thánh nữa, ta muốn ăn cá viên.” Phương Hử nháy nháy mắt.
“Đã giờ này rồi, tiểu điếm đã sớm đóng cửa rồi.” Trình Mộc Phong bất đắc dĩ.
“Không đóng, thành Đông có cái cửa hàng điểm tâm Phúc Ký, mở suốt đêm.” Lão bản đối diện cười hề hề nói.
“Mộc Phong. . .” Phương Hử nuốt nước miếng.
Cả tối ngồi bàn chuyện, mình còn chưa ăn cơm chiều!
“Được rồi, dẫn ngươi đi.” Trình Mộc Phong dở khóc dở cười.
Đến chỗ cửa hàng điểm tâm kia, mới phát hiện không chỉ có cá viên, còn có rất nhiều thứ hay ho khác.
Phương Tiểu Hử vui mừng khôn xiết, ăn cái này rồi ăn cái kia, ăn đến khi bụng căng ra.
Cố gắng uống xong một chén đậu đỏ cuối cùng, Phương Hử ngồi trên ghế thoả mãn nấc cục.
“Trở về thôi, thiếu gia.” Trình Mộc Phong chọc chọc bụng nhỏ tròn trịa của y.
Sao ăn như vậy mà còn gầy?
“Rất no, đi không được.” Phương Hử ăn xong liền mệt rã rời.
Trình Mộc Phong hoàn toàn không nói gì.
Tiểu hài tử bị Chu tiền bối hoàn toàn làm hư rồi.
Mình cưới y về nhà, nhất định phải quản lý giáo dục lại một phen.
Rõ ràng là lười đi bộ! Trình Mộc Phong nghiến răng nghiến lợi.
La y hai câu?
Không nỡ.
Giảng đạo lý?
Không phải sở trường của mình.
Giáo dục tiểu hài tử quả nhiên là cần kỹ thuật.
Thôi, chiều y một lần đi, cái khác sau này hãy nói.
Đêm vẫn có chút lạnh, nếu vẫn còn thuận theo ý hắn, chắc là sẽ bị cảm mất.
Vì thế Tiểu Hử hừ hừ bị người nào đó bọc trong áo choàng rồi trở về khách điếm.
Về khách điếm đã là đêm khuya, không muốn quấy rầy tiểu nhị, Trình Mộc Phong dứt khoát đun nước tắm sau bếp.
Mang vào phòng, chỉ thấy Phương Hử đang ôm bụng, cuộn tròn trên giường.
“Làm sao vậy?” Trình Mộc Phong giật mình.
“Đau bụng.” Phương Hử đau đến mức nói không nên lời.
Trình Mộc Phong đau lòng, lúng túng và áy náy, thì ra tiểu hài tử không phải giả vờ.
Kéo tay y thử mạch đập, Trình Mộc Phong nhẹ nhàng thở phào.
May là không phải trúng độc, đại khái là ăn hơi nhiều.
Vì thế trong hai canh giờ, Phương Tiểu Hử thượng thổ hạ tả chạy hơn mười chuyến nhà vệ sinh.
Khi rốt cục cảm thấy thư thái, cả người cũng gần như vô lực, miễn cưỡng rụt vào trong chăn.
Sao ăn cái gì cũng không biết đói và no? Trình Mộc Phong nhíu mày.
Như vậy thế nào được.
“Mộc Phong.” Trước khi Trình Mộc Phong nổi giận, Phương Hử giành mở miệng, đáng thương tội nghiệp nói: “Khó chịu.”
Trình Mộc Phong thở dài.
Đã bệnh thành như vậy, mình nói thế nào với y?
“Khó chịu chỗ nào?” Trình Mộc Phong ngồi ở bên cạnh y.
“Bụng.” Phương Hử ở trong chăn chui ra.
Bàn tay Trình Mộc Phong tiến vào trong áo ngắn của y, xoa xoa bụng giúp y.
Mềm nhũn.
Vì thế đầu chui vào chăn, muốn hôn miệng hai cái.
“Các ngươi đang làm gì?” Cửa truyền đến giọng nói kinh ngạc của Chu Tử.
“Không có gì!” Phương Hử giật mình, mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường.
Ngu ngốc! Trong lòng Trình Mộc Phong âm thầm kêu khổ, muốn đè y trở về, cũng không kịp.
Y phục tiểu hài tử rộng mở, trên vai, trên bụng đều là dấu vết màu đỏ ái muội.
“Các ngươi quá càn quấy rồi!” Chu Tử giận dữ.
Mình không phản đối hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng tiểu hài tử mới lớn, sao lại hoang đường như vậy?
“Chu tiền bối.” Trình Mộc Phong có phần xấu hổ.
“Tiểu Phong, ngày mai ngươi lên đường trở về Vân Sát Bảo!” Chu Tử phủi tay ra ngoài: “Tiểu Hử, theo ta trở về khách điếm!”
“Phụ thân!” Nhìn bóng lưng Chu Tử, Phương Hử có chút oan ức.
Dù đây là hôn, nhưng mình và Mộc Phong hôn nhẹ là cùng quá rồi, cái khác cũng chưa làm mà!
Phụ thân thực hà khắc!
“Ngoan, không sao.” Trình Mộc Phong vỗ vỗ đầu y: “Ta đi nói rõ với Chu tiền bối trước, nói ngươi không thoải mái, ngày mai mới trở về khách điếm. Đêm nay ngươi ngủ một mình đi, ta đi phòng khách ngủ.”
“Ừm.” Phương Hử bất đắc dĩ gật đầu.
Ngủ một người.
Không tình nguyện. . .
Khi nào mình có thể thành thân. . .
Đường Hiên tạm thời không giải thích rõ, dứt khoát dẫn hắn đến chỗ Trình Mộc Phong.
Mãi đến khi hoàng hôn, Đường Khải mới về khách điếm.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đường Diệp đang nằm sấp lên bàn ngủ.
“Ca.” Nghe thấy tiếng động, Đường Diệp ngồi dậy, mơ mơ màng màng nháy nháy mắt.
“. . . Ừm.” Đường Khải ngồi xổm trước người y nhíu mày: “Sao lại nằm sấp trên bàn ngủ?”
“Chờ ca, buổi sáng thức dậy không thấy ca.” Giọng nói Đường Diệp nho nhỏ.
“Vốn đi mua bữa sáng, nhưng tạm thời có việc trì hoãn.” Đường Khải cười cười, cầm lấy tay y.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ còn lạnh hơn so với trước kia.
Đường Diệp trước mắt sắc mặt tái nhợt, trong mắt có chút bất an, cũng có chút thấp thỏm.
Nhịn không được liền cầm chặt tay y.
“Tiểu Diệp.” Đường Khải nói khẽ: “Chúng ta thành thân đi.”
“Cái gì?” Đường Diệp không thể tin.
“Đi, ca dẫn đệ tới một nơi.” Đường Khải không giải thích thêm, kéo Đường Diệp ra ngoài.
Ra khỏi khách điếm, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, rẽ một cái là đến chỗ thờ nguyệt lão cũ nho nhỏ.
“Thành thân là phải mặc đồ màu đỏ.” Đường Khải nhìn áo trắng của Đường Diệp, thuận tay cầm sợi dây đỏ dưới tàng cây, thắt trên cổ tay y: “Dùng cái này thay thế đi.”
“Ca.” Khóe mắt Đường Diệp đỏ bừng.
“Đừng khóc.” Đường Khải kéo y quỳ trên bồ đoàn.
Cúi đầu, nhị bái, tam bái.
Từ đó về sau, sẽ không bao giờ buông tay.
Đường Diệp quỳ trên bồ đoàn, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Đường Khải cũng không giải thích, chỉ đưa tay kéo y, cúi đầu hôn thật sâu.
Đường Diệp nhắm mắt lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút gì đó, mà lại không dám hỏi, cũng không muốn hỏi hắn nguyên nhân, chỉ ngoan ngoãn theo ý của hắn.
Cảm thấy y đang bất lực và sợ hãi, trong lòng Đường Khải khó chịu.
Tiểu Hiên nói không sai, trong chuyện này, Tiểu Diệp là người vô tội nhất.
Đối với Nhạc Uy, mình đương nhiên hận thấu xương.
Nhưng đối với Tiểu Diệp, vô luận như thế nào mình cũng không hận được.
Ngược lại, lúc biết được sự thật, trừ sự kinh ngạc và phẫn nộ, còn có đau lòng.
Lúc bàn bạc biện pháp đối phó với Trình Mộc Phong, mình bác bỏ kế hoạch của hắn, nguyên nhân chỉ có một.
Mình không muốn lợi dụng Tiểu Diệp.
“Trở về thôi.” Đường Khải kéo y đứng lên.
Thời gian quỳ có hơi lâu, lúc Đường Diệp đứng lên, chân hơi lảo đảo.
“Tới đây.” Đường Khải ngồi xổm trước người y: “Ca cõng đệ.”
“Không cần.” Đường Diệp xoa xoa đầu gối, cười cười với Đường Khải: “Đệ có thể tự đi.”
“Thành thân xong đều phải cõng tân nương tử.” Đường Khải ngồi xổm trên mặt đất, không chịu đứng dậy: “Tới nhanh, tướng công cõng ngươi về động phòng!”
Mặt Đường Diệp đỏ bừng, đứng tại chỗ, có chút bối rối.
“Tới nhanh đi!” Đường Khải thúc giục.
Đường Diệp do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng Đường Khải.
“Bị ca cõng về, là trở thành người của ca.” Đường Khải cõng y từ từ đi về: “Tương lai không phải nửa đường chạy chứ?”
“Sẽ không.” Đường Diệp vùi mặt vào cổ hắn, giọng nói có chút âm mũi: “Trừ phi ca đuổi đệ đi.”
Trên đường phố lạnh lẽo, chỉ có quán mì nơi góc đường là có sắc màu ấm, ánh nến lay động.
Trong quán mì, có hai người đang ăn hoành thánh.
“Là Đường Khải và Đường Diệp! Phương Hử há to miệng: “Bọn họ. . .
“Ngươi quản bọn họ làm gì?” Trình Mộc Phong quay đầu y lại: “Không được nhìn.”
“Nhưng Nhạc Uy. . .”
“Cũng không phải lỗi của Đường Diệp” Trình Mộc Phong cắt ngang lời y: “Không có việc gì, ngoan ngoãn ăn đồ của ngươi đi.”
“Sao ngươi biết không có việc gì?” Miệng Phương Hử nói thầm.
“Ngươi nói cái gì?” Trình Mộc Phong không nghe rõ.
“Không có gì.” Phương Hử ôm lấy chén nhỏ, ừng ực uống xong canh.
“Trong lòng nếu có nhau, trở ngại gì đều không ngăn cản được bọn họ.” Trình Mộc Phong nhéo lỗ tai tiểu hài tử: “Ví dụ, phụ thân ngươi không đồng ý ta và ngươi, ngươi sẽ làm sao?”
Cùng ngươi bỏ trốn trước, sau đó mấy ngày sau trở lại xin phụ thân tha thứ! Phương Hử nghĩ vậy ở trong lòng.
“Cười ngốc gì vậy?” Trình Mộc Phong gõ gõ đầu của y: “Mau ăn đi, ăn xong thì trở về nghỉ ngơi.”
Phương Hử uống xong vài ngụm nước canh, vẫn chưa thỏa mãn mà quẹt miệng.
“Chưa ăn no? Vậy kêu thêm một chén?” Trình Mộc Phong hỏi y.
“Không cần, không ăn hoành thánh nữa, ta muốn ăn cá viên.” Phương Hử nháy nháy mắt.
“Đã giờ này rồi, tiểu điếm đã sớm đóng cửa rồi.” Trình Mộc Phong bất đắc dĩ.
“Không đóng, thành Đông có cái cửa hàng điểm tâm Phúc Ký, mở suốt đêm.” Lão bản đối diện cười hề hề nói.
“Mộc Phong. . .” Phương Hử nuốt nước miếng.
Cả tối ngồi bàn chuyện, mình còn chưa ăn cơm chiều!
“Được rồi, dẫn ngươi đi.” Trình Mộc Phong dở khóc dở cười.
Đến chỗ cửa hàng điểm tâm kia, mới phát hiện không chỉ có cá viên, còn có rất nhiều thứ hay ho khác.
Phương Tiểu Hử vui mừng khôn xiết, ăn cái này rồi ăn cái kia, ăn đến khi bụng căng ra.
Cố gắng uống xong một chén đậu đỏ cuối cùng, Phương Hử ngồi trên ghế thoả mãn nấc cục.
“Trở về thôi, thiếu gia.” Trình Mộc Phong chọc chọc bụng nhỏ tròn trịa của y.
Sao ăn như vậy mà còn gầy?
“Rất no, đi không được.” Phương Hử ăn xong liền mệt rã rời.
Trình Mộc Phong hoàn toàn không nói gì.
Tiểu hài tử bị Chu tiền bối hoàn toàn làm hư rồi.
Mình cưới y về nhà, nhất định phải quản lý giáo dục lại một phen.
Rõ ràng là lười đi bộ! Trình Mộc Phong nghiến răng nghiến lợi.
La y hai câu?
Không nỡ.
Giảng đạo lý?
Không phải sở trường của mình.
Giáo dục tiểu hài tử quả nhiên là cần kỹ thuật.
Thôi, chiều y một lần đi, cái khác sau này hãy nói.
Đêm vẫn có chút lạnh, nếu vẫn còn thuận theo ý hắn, chắc là sẽ bị cảm mất.
Vì thế Tiểu Hử hừ hừ bị người nào đó bọc trong áo choàng rồi trở về khách điếm.
Về khách điếm đã là đêm khuya, không muốn quấy rầy tiểu nhị, Trình Mộc Phong dứt khoát đun nước tắm sau bếp.
Mang vào phòng, chỉ thấy Phương Hử đang ôm bụng, cuộn tròn trên giường.
“Làm sao vậy?” Trình Mộc Phong giật mình.
“Đau bụng.” Phương Hử đau đến mức nói không nên lời.
Trình Mộc Phong đau lòng, lúng túng và áy náy, thì ra tiểu hài tử không phải giả vờ.
Kéo tay y thử mạch đập, Trình Mộc Phong nhẹ nhàng thở phào.
May là không phải trúng độc, đại khái là ăn hơi nhiều.
Vì thế trong hai canh giờ, Phương Tiểu Hử thượng thổ hạ tả chạy hơn mười chuyến nhà vệ sinh.
Khi rốt cục cảm thấy thư thái, cả người cũng gần như vô lực, miễn cưỡng rụt vào trong chăn.
Sao ăn cái gì cũng không biết đói và no? Trình Mộc Phong nhíu mày.
Như vậy thế nào được.
“Mộc Phong.” Trước khi Trình Mộc Phong nổi giận, Phương Hử giành mở miệng, đáng thương tội nghiệp nói: “Khó chịu.”
Trình Mộc Phong thở dài.
Đã bệnh thành như vậy, mình nói thế nào với y?
“Khó chịu chỗ nào?” Trình Mộc Phong ngồi ở bên cạnh y.
“Bụng.” Phương Hử ở trong chăn chui ra.
Bàn tay Trình Mộc Phong tiến vào trong áo ngắn của y, xoa xoa bụng giúp y.
Mềm nhũn.
Vì thế đầu chui vào chăn, muốn hôn miệng hai cái.
“Các ngươi đang làm gì?” Cửa truyền đến giọng nói kinh ngạc của Chu Tử.
“Không có gì!” Phương Hử giật mình, mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường.
Ngu ngốc! Trong lòng Trình Mộc Phong âm thầm kêu khổ, muốn đè y trở về, cũng không kịp.
Y phục tiểu hài tử rộng mở, trên vai, trên bụng đều là dấu vết màu đỏ ái muội.
“Các ngươi quá càn quấy rồi!” Chu Tử giận dữ.
Mình không phản đối hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng tiểu hài tử mới lớn, sao lại hoang đường như vậy?
“Chu tiền bối.” Trình Mộc Phong có phần xấu hổ.
“Tiểu Phong, ngày mai ngươi lên đường trở về Vân Sát Bảo!” Chu Tử phủi tay ra ngoài: “Tiểu Hử, theo ta trở về khách điếm!”
“Phụ thân!” Nhìn bóng lưng Chu Tử, Phương Hử có chút oan ức.
Dù đây là hôn, nhưng mình và Mộc Phong hôn nhẹ là cùng quá rồi, cái khác cũng chưa làm mà!
Phụ thân thực hà khắc!
“Ngoan, không sao.” Trình Mộc Phong vỗ vỗ đầu y: “Ta đi nói rõ với Chu tiền bối trước, nói ngươi không thoải mái, ngày mai mới trở về khách điếm. Đêm nay ngươi ngủ một mình đi, ta đi phòng khách ngủ.”
“Ừm.” Phương Hử bất đắc dĩ gật đầu.
Ngủ một người.
Không tình nguyện. . .
Khi nào mình có thể thành thân. . .