Chương : 43
Trăng tròn ngoài cửa sổ, từng chút, từng chút, biến thành màu đỏ cam quỷ dị.
Đường Khải thấy mà phiền lòng, dứt khoát phất tay đánh đạo chưởng phong, đóng cửa sổ lại.
Đường Diệp đau đến ý thức muốn tan rã, môi bị chính mình cắn chảy máu.
Đường Khải đưa tay nắm cằm của y, cúi đầu hôn cái miệng của y.
Thần trí của Đường Diệp có chút không rõ ràng, lúc tìm được đầu lưỡi của Đường Khải trong miệng mình, lúc đó mới bắt buộc mình tỉnh táo một chút, sợ không cẩn thận cắn phải hắn.
Sắc trời từ từ sáng lên, Đường Diệp ngồi trong lòng Đường Khải, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
“Còn khó chịu không?” Đường Khải đau lòng giúp y chỉnh quần áo sộc xệch.
“Không đau nữa.” Đường Diệp cười yếu ớt, đưa tay ôm eo Đường Khải, đầu nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng hắn: “Cảm ơn ca.”
“Đứa ngốc.” Đường Khải ôm chặt y: “Trời còn lâu mới sáng, ca dẫn đệ đi Bắc trạch tắm suối nước nóng, lúc này không có ai phát hiện đâu.”
Vừa rồi toàn thân Tiểu Diệp đều lạnh lẽo, trong suối nước nóng kia có không ít dược thảo và thuốc có tính nhiệt, ngâm nước mới có thể để y thoải mái một chút.
“Được.” Đường Diệp không phản đối nữa, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Đường Khải.
Tự mình biết sẽ đau, nhưng không ngờ lại đau như vậy, nếu không có Đường Khải ôm, nói không chừng mình sẽ chống đỡ không được.
Nhưng cho dù vậy, phụ thân chưa từng tới thăm mình một lần.
Đường Diệp nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng có biến hóa.
Biết trong lòng y khó chịu, Đường Khải cũng không nhiều lời, chỉ cầm áo choàng lớn mà cẩn thận bọc y lại, ôm vào trong ngực rồi thi triển khinh công, lao tới ôn tuyền.
Phòng Đường Diệp ở đại trạch phía nam, muốn đi ôn tuyền phải đi ngang qua tất cả đại viện Đường gia.
Đường Môn là võ lâm vượng tộc, không thiếu người mơ ước, bởi vậy thâu đêm suốt sáng đều có gia đinh tuần tra.
Mắt thấy đối diện có một đội tuần tra ban đêm đang đi tới, Đường Khải ôm Đường Diệp vươn người nhảy lên nóc phòng.
“Đệ xem, đều bị đệ làm hại, ở nhà mình mà giống như trộm.” Đường Khải thấy bộ dáng tinh thần hoảng hốt của Đường Diệp, vì thế mở miệng đùa y.
Đường Diệp hoàn hồn, khóe môi cong lên.
Gia đinh đi rồi, Đường Khải muốn mang Đường Diệp tiếp tục đi, lại nghe phía sau truyền đến tiếng động nho nhỏ, chưa kịp quay đầu lại, bên cạnh đã xuất hiện nhiều hơn hai người.
“Trình thiếu hiệp?” Đường Khải nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
Trình Mộc Phong nhìn Đường Diệp trong lòng Đường Khải, không trả lời.
Thân thể Đường Diệp hơi hơi cứng đờ, tự cười bản thân mình.
“Cẩn thận một chút, thời gian này Đường Môn tận lực kiểm tra.” Đường Khải có chút tức giận vì ánh mắt vừa rồi của Trình Mộc Phong, lạnh lùng ném một câu nói rồi dẫn Đường Diệp lẻn vào bóng đêm.
“Vừa rồi ngươi nhìn Tiểu Diệp làm gì?” Phương Hử kéo khăn che mặt trên mặt mình xuống, có chút tức giận: “Y sẽ không tới chỗ người kia mật báo!”
“Ta đây phải nói gì? Nói chúng ta tới giám sát phụ thân y?” Trình Mộc Phong gõ gõ đầu của y.
“Nhưng mà. . .” Phương Hử nhăn mũi, vẫn cảm thấy Tiểu Diệp cực kỳ đáng thương, nghĩ phải làm gì để giúp y.
“Đi thôi.” Trình Mộc Phong dẫn y nhảy xuống: “Đi xem họ Nhạc kia đang làm gì?”
Ở Bắc trạch, trừ ôn tuyền ra thì không có thứ khác, bởi vậy coi như là nơi yên tĩnh nhất Đường Môn.
Đường Khải giúp Đường Diệp cởi áo trong ẩm ướt, ôm y vào ôn tuyền.
“Nóng.” Đường Diệp cau mày.
“Ngâm một hồi thì sẽ tốt lên.” Đường Khải ôm y, như dỗ tiểu hài tử: “Ngoan, kiên trì một chút.”
Qua một thời gian, thân thể Đường Diệp cuối cùng cũng không run nữa, trên khuôn mặt tái nhợt cũng chậm chậm đỏ ửng, Đường Khải nhìn mà yên tâm hơn chút, nhịn không được liền cúi đầu cắn y một chút.
“Có thoải mái chút nào hay không?” Đường Khải để y tựa vào người mình, nhẹ nhàng đấm lưng cho y.
Thân thể dưới tay gầy yếu muốn chết, Đường Khải cảm thấy thật đau lòng.
Mình thì khỏe mạnh cường tráng, còn Tiểu Diệp lại biến thành bộ dáng như hiện tại?
Nếu có thể, thật muốn dẫn y đi cho xong việc, cả đời này cũng không bước vào giang hồ một bước, mặc cho bên ngoài nhao nhao hỗn loạn, mình chỉ muốn ở bên cạnh y.
Nhưng mà. . . làm sao có thế?
“Tiểu Diệp.” Đường Khải ôm y từ phía sau: “Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi ca, có được không?”
“Được.” Đường Diệp gật đầu.
Một chữ “được” nhẹ nhàng, trong lòng Đường Khải lại biết rõ, có những chuyện, mình và y không thể nói một từ “được” thì đều biến thành tốt đẹp.
Trong lòng càng lúc càng buồn phiền, tay giúp Đường Diệp bóp vai cũng có chút quá đà.
“Ưm. . .” Đường Diệp nhíu mày kêu ra tiếng.
“Làm sao vậy?” Đường Khải phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy đầu vai Đường Diệp đã bị mình bóp thành vết hồng lựng.
“Không sao.” Đường Diệp xoay người, đưa tay ôm eo Đường Khải, muốn tới gần hôn hắn.
“A. . .” Đường Khải cười khẽ, phối hợp mà nhẹ nhàng chạm một cái vào môi y.
“. . . Nóng.” Đường Diệp cọ cọ vào lòng Đường Khải, miệng nhỏ giọng nói.
” Cái gì?” Đường Khải không nghe rõ.
“. . . Muốn.” Đường Diệp vùi mặt vào lòng Đường Khải, lỗ tai và cổ đều đỏ bừng.
Mấy ngày nay hai người vốn chưa từng da thịt thân thiết, huống hồ bộ dáng hiện tại của Đường Diệp mê người muốn chết, Đường Khải chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, liền ôm y đặt lên bờ.
Sắc trời dần sáng lên, kéo y vào ngực mình, khẽ cắn vành tai của y.
Thân thể Đường Diệp hơi hơi run rẩy, từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ tay Đường Khải dao động trên người mình.
Sau đó liền cảm thấy hai chân của mình bị tách ra, vốn đã chuẩn bị nhận lấy sự đau đưn sắp diễn ra, lại cảm thấy nụ hôn nhỏ nhẹ dán vào bên chân mình.
Có chút bối rối mở mắt, vừa vặn nhìn thấy Đường Khải ngẩng đầu cười với mình.
Còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy người nọ há miệng, ngậm chặt nơi yếu ớt nhất của mình.
Tuy trước kia hoan ái vô số lần nhưng loại chuyện này là lần đầu tiên làm, Đường Diệp có chút khẩn trương muốn vùng vẫy, nhưng đổi lại động tác kịch liệt hơn của hắn.
Đỉnh đầu là ánh sao sáng lóng lánh, dưới thân người không ngừng khiêu khích thần kinh yếu ớt của mình, hai mắt Đường Diệp có chút mơ mơ màng màng, không bao lâu đã bị dục vọng bao phủ.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiểu Diệp, Đường Khải cười cười, nâng chân của y lên, tận lực dịu dàng chuẩn bị giúp y.
Đường Diệp cắn mu bàn tay, cố gắng không cho phát ra tiếng động.
“Không sao, nơi này không ai nghe được.” Đường Khải từng chút, từng chút tiến vào nơi chặt chẽ trên thân thể lửa nóng của y, kéo tay y bên miệng mình hôn nhẹ: “Đừng chịu đựng.”
Đường Diệp lắc đầu, vẫn cắn chặt hàm răng, không chịu lên tiếng.
Đường Khải nheo mắt, đột nhiên ôm y xoay người, làm y ngồi trên thân mình.
“Ưm. . .” Chỗ mẫn cảm nhất bị chạm đến, toàn thân Đường Diệp mềm nhũn, nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
“Ngoan.” Đường Khải vẻ mặt cười tà, đè y dưới thân, bắt đầu không ngừng chiếm hữu.
Ánh trăng rút đi, mặt trời phía chân trời dần dần lộ ra.
Đường Khải ôm Đường Diệp trở lại trong ôn tuyền, từ từ giúp y rửa sạch thân thể.
“Có đau không?” Đường Khải có chút phiền muộn, hình như mình làm y bị thương rồi.
“Không sao.” Đường Diệp ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, cả người đều dựa vào trong lòng Đường Khải: “Trở về đi, trời đã sáng rồi.”
Đường Khải cũng lo lắng chậm thêm sẽ bị người phát hiện, vì thế giúp y lau khô thân thể xong, liền dẫn y trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, đổ nước ấm vào, cho uống thuốc bổ dưỡng thân, lại giúp y bôi thuốc thay quần áo, sau cùng giúp y đắp chăn.
“Đệ không sao, ca cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Đường Diệp cười cười với hắn, đôi má còn ửng hồng sau khi hoan ái, nhìn qua trắng gần như trong suốt.
“Ngủ đi, đệ ngủ ca liền đi.” Đường Khải cúi đầu hôn nhẹ y: “Ca đi Vân Nam thành tìm Tiểu Hiên, đại khái năm sáu ngày mới trở về, mấy ngày này ca không có ở đây, đệ phải chăm sóc mình cho tốt.”
“Ừm.” Đường Diệp gật gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Đường Khải nhìn cái cằm nhọn hoắt và xương quai xanh của y, lòng vẫn cảm thấy có chút bất an.
Mấy ngày nay trong lòng Tiểu Diệp có việc, vẫn ăn không ngon, ngủ không yên, hiện tại lại trúng độc. . .
Nghĩ nghĩ, Đường Khải đưa tay kéo Đường Diệp dậy từ trên giường.
“Làm sao vậy?” Đường Diệp có chút lạ lùng.
Đường Khải để y đựa lưng về phía mình, nâng chưởng vỗ vào lưng y, chậm rãi truyền chút chân khí của mình cho y.
” Như vậy mới có thể tốt chút.” Đường Khải thu nội lực, thử thử mạch đập Đường Diệp: “Tự mình từ từ điều tức một phen, ca kêu phòng bếp ninh hầm chén thuốc bổ dưỡng giữa trưa giúp đệ.”
“. . . Cám ơn ca.” Trong lòng Đường Diệp ấm áp.
“Ngu ngốc, đối với ca mà còn nói cám ơn?” Đường Khải nhéo mũi y: “Ngủ đi.”
Nhìn hô hấp Đường Diệp dần dần bình ổn, Đường Khải nhẹ nhàng đứng lên ra ngoài.
Vừa đi vừa phái hạ nhân đi chuẩn bị xe ngựa và hành lý, đi sớm về sớm. Tình huống hiện tại,mình không muốn rời khỏi Tiểu Diệp dù chỉ một phút đồng hồ.
Đều do Tiểu Lục, lúc bàn bạc kế hoạch rõ ràng đã nói tự y trở về, kết quả lại muốn tên mập kia tới quấy rối, hiện tại thì tốt rồi, mình còn phải đặc biệt đi tìm y.
Tiểu hài tử chết tiệt, sau khi tìm được thì đánh mông y.
“Đường Tấn, ngươi theo ta đi Vân Nam thành.” Đường Khải tới chỗ gia đinh chọn người, Đường Tấn là con trai của quản gia trong nhà, người lanh lợi, rất có thể làm cho người ta bớt lo.
“A, đại thiếu gia, sợ là không được, lão gia đã phân phó, buổi sáng ta phải đi tặng đồ cho Lưu đại nhân trong thành” Đường Tấn cực kỳ khó xử.
Đường Khải vừa nghe thấy Nhạc Uy liền căm tức, hắn thì tính là lão gia cái gì?! Nhưng hiện tại cũng không phải lúc để tính sổ, vì thế trong lòng càng bực tức.
“Đưa đồ xong thì dẫn vài người đuổi theo ta.” Đại thiếu gia Đường gia hạ mệnh lệnh.
Ngươi thích dùng người, ta càng muốn mang đi!
“Vâng.” Đường Tấn không dám hỏi nhiều, cúi đầu lĩnh mệnh.
Thu thập xong hành lý, Đường Khải liền dẫn vài người ra ngoài.
Nhớ tới gương mặt tái nhợt kia của Đường Diệp, cảm thấy trong lòng không nỡ, muốn đi sớm về sớm.
Trong Đường Môn, Nhạc Uy đợi đã lâu mà không thấy Đường Diệp qua đây, vì thế trong lòng cũng có chút căm tức.
“Đường Tấn.” Nhạc Uy vẫy vẫy tay ngoài cửa: “Đi tìm Tam thiếu gia qua đây.”
“Vâng!” Đường Tấn lĩnh mệnh, chạy nhanh như chớp tới phòng Đường Diệp ở phía nam.
Vừa đi tìm Lưu đại nhân, vừa phải kêu Tam thiếu gia, xong rồi phải đuổi theo đại thiếu gia, khi nào thì mình biến thành người chủ tử thích như vậy? Sao chuyện gì cũng kêu mình làm?
Nhức đầu.
Đường Khải thấy mà phiền lòng, dứt khoát phất tay đánh đạo chưởng phong, đóng cửa sổ lại.
Đường Diệp đau đến ý thức muốn tan rã, môi bị chính mình cắn chảy máu.
Đường Khải đưa tay nắm cằm của y, cúi đầu hôn cái miệng của y.
Thần trí của Đường Diệp có chút không rõ ràng, lúc tìm được đầu lưỡi của Đường Khải trong miệng mình, lúc đó mới bắt buộc mình tỉnh táo một chút, sợ không cẩn thận cắn phải hắn.
Sắc trời từ từ sáng lên, Đường Diệp ngồi trong lòng Đường Khải, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
“Còn khó chịu không?” Đường Khải đau lòng giúp y chỉnh quần áo sộc xệch.
“Không đau nữa.” Đường Diệp cười yếu ớt, đưa tay ôm eo Đường Khải, đầu nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng hắn: “Cảm ơn ca.”
“Đứa ngốc.” Đường Khải ôm chặt y: “Trời còn lâu mới sáng, ca dẫn đệ đi Bắc trạch tắm suối nước nóng, lúc này không có ai phát hiện đâu.”
Vừa rồi toàn thân Tiểu Diệp đều lạnh lẽo, trong suối nước nóng kia có không ít dược thảo và thuốc có tính nhiệt, ngâm nước mới có thể để y thoải mái một chút.
“Được.” Đường Diệp không phản đối nữa, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Đường Khải.
Tự mình biết sẽ đau, nhưng không ngờ lại đau như vậy, nếu không có Đường Khải ôm, nói không chừng mình sẽ chống đỡ không được.
Nhưng cho dù vậy, phụ thân chưa từng tới thăm mình một lần.
Đường Diệp nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng có biến hóa.
Biết trong lòng y khó chịu, Đường Khải cũng không nhiều lời, chỉ cầm áo choàng lớn mà cẩn thận bọc y lại, ôm vào trong ngực rồi thi triển khinh công, lao tới ôn tuyền.
Phòng Đường Diệp ở đại trạch phía nam, muốn đi ôn tuyền phải đi ngang qua tất cả đại viện Đường gia.
Đường Môn là võ lâm vượng tộc, không thiếu người mơ ước, bởi vậy thâu đêm suốt sáng đều có gia đinh tuần tra.
Mắt thấy đối diện có một đội tuần tra ban đêm đang đi tới, Đường Khải ôm Đường Diệp vươn người nhảy lên nóc phòng.
“Đệ xem, đều bị đệ làm hại, ở nhà mình mà giống như trộm.” Đường Khải thấy bộ dáng tinh thần hoảng hốt của Đường Diệp, vì thế mở miệng đùa y.
Đường Diệp hoàn hồn, khóe môi cong lên.
Gia đinh đi rồi, Đường Khải muốn mang Đường Diệp tiếp tục đi, lại nghe phía sau truyền đến tiếng động nho nhỏ, chưa kịp quay đầu lại, bên cạnh đã xuất hiện nhiều hơn hai người.
“Trình thiếu hiệp?” Đường Khải nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
Trình Mộc Phong nhìn Đường Diệp trong lòng Đường Khải, không trả lời.
Thân thể Đường Diệp hơi hơi cứng đờ, tự cười bản thân mình.
“Cẩn thận một chút, thời gian này Đường Môn tận lực kiểm tra.” Đường Khải có chút tức giận vì ánh mắt vừa rồi của Trình Mộc Phong, lạnh lùng ném một câu nói rồi dẫn Đường Diệp lẻn vào bóng đêm.
“Vừa rồi ngươi nhìn Tiểu Diệp làm gì?” Phương Hử kéo khăn che mặt trên mặt mình xuống, có chút tức giận: “Y sẽ không tới chỗ người kia mật báo!”
“Ta đây phải nói gì? Nói chúng ta tới giám sát phụ thân y?” Trình Mộc Phong gõ gõ đầu của y.
“Nhưng mà. . .” Phương Hử nhăn mũi, vẫn cảm thấy Tiểu Diệp cực kỳ đáng thương, nghĩ phải làm gì để giúp y.
“Đi thôi.” Trình Mộc Phong dẫn y nhảy xuống: “Đi xem họ Nhạc kia đang làm gì?”
Ở Bắc trạch, trừ ôn tuyền ra thì không có thứ khác, bởi vậy coi như là nơi yên tĩnh nhất Đường Môn.
Đường Khải giúp Đường Diệp cởi áo trong ẩm ướt, ôm y vào ôn tuyền.
“Nóng.” Đường Diệp cau mày.
“Ngâm một hồi thì sẽ tốt lên.” Đường Khải ôm y, như dỗ tiểu hài tử: “Ngoan, kiên trì một chút.”
Qua một thời gian, thân thể Đường Diệp cuối cùng cũng không run nữa, trên khuôn mặt tái nhợt cũng chậm chậm đỏ ửng, Đường Khải nhìn mà yên tâm hơn chút, nhịn không được liền cúi đầu cắn y một chút.
“Có thoải mái chút nào hay không?” Đường Khải để y tựa vào người mình, nhẹ nhàng đấm lưng cho y.
Thân thể dưới tay gầy yếu muốn chết, Đường Khải cảm thấy thật đau lòng.
Mình thì khỏe mạnh cường tráng, còn Tiểu Diệp lại biến thành bộ dáng như hiện tại?
Nếu có thể, thật muốn dẫn y đi cho xong việc, cả đời này cũng không bước vào giang hồ một bước, mặc cho bên ngoài nhao nhao hỗn loạn, mình chỉ muốn ở bên cạnh y.
Nhưng mà. . . làm sao có thế?
“Tiểu Diệp.” Đường Khải ôm y từ phía sau: “Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi ca, có được không?”
“Được.” Đường Diệp gật đầu.
Một chữ “được” nhẹ nhàng, trong lòng Đường Khải lại biết rõ, có những chuyện, mình và y không thể nói một từ “được” thì đều biến thành tốt đẹp.
Trong lòng càng lúc càng buồn phiền, tay giúp Đường Diệp bóp vai cũng có chút quá đà.
“Ưm. . .” Đường Diệp nhíu mày kêu ra tiếng.
“Làm sao vậy?” Đường Khải phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy đầu vai Đường Diệp đã bị mình bóp thành vết hồng lựng.
“Không sao.” Đường Diệp xoay người, đưa tay ôm eo Đường Khải, muốn tới gần hôn hắn.
“A. . .” Đường Khải cười khẽ, phối hợp mà nhẹ nhàng chạm một cái vào môi y.
“. . . Nóng.” Đường Diệp cọ cọ vào lòng Đường Khải, miệng nhỏ giọng nói.
” Cái gì?” Đường Khải không nghe rõ.
“. . . Muốn.” Đường Diệp vùi mặt vào lòng Đường Khải, lỗ tai và cổ đều đỏ bừng.
Mấy ngày nay hai người vốn chưa từng da thịt thân thiết, huống hồ bộ dáng hiện tại của Đường Diệp mê người muốn chết, Đường Khải chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, liền ôm y đặt lên bờ.
Sắc trời dần sáng lên, kéo y vào ngực mình, khẽ cắn vành tai của y.
Thân thể Đường Diệp hơi hơi run rẩy, từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ tay Đường Khải dao động trên người mình.
Sau đó liền cảm thấy hai chân của mình bị tách ra, vốn đã chuẩn bị nhận lấy sự đau đưn sắp diễn ra, lại cảm thấy nụ hôn nhỏ nhẹ dán vào bên chân mình.
Có chút bối rối mở mắt, vừa vặn nhìn thấy Đường Khải ngẩng đầu cười với mình.
Còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy người nọ há miệng, ngậm chặt nơi yếu ớt nhất của mình.
Tuy trước kia hoan ái vô số lần nhưng loại chuyện này là lần đầu tiên làm, Đường Diệp có chút khẩn trương muốn vùng vẫy, nhưng đổi lại động tác kịch liệt hơn của hắn.
Đỉnh đầu là ánh sao sáng lóng lánh, dưới thân người không ngừng khiêu khích thần kinh yếu ớt của mình, hai mắt Đường Diệp có chút mơ mơ màng màng, không bao lâu đã bị dục vọng bao phủ.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiểu Diệp, Đường Khải cười cười, nâng chân của y lên, tận lực dịu dàng chuẩn bị giúp y.
Đường Diệp cắn mu bàn tay, cố gắng không cho phát ra tiếng động.
“Không sao, nơi này không ai nghe được.” Đường Khải từng chút, từng chút tiến vào nơi chặt chẽ trên thân thể lửa nóng của y, kéo tay y bên miệng mình hôn nhẹ: “Đừng chịu đựng.”
Đường Diệp lắc đầu, vẫn cắn chặt hàm răng, không chịu lên tiếng.
Đường Khải nheo mắt, đột nhiên ôm y xoay người, làm y ngồi trên thân mình.
“Ưm. . .” Chỗ mẫn cảm nhất bị chạm đến, toàn thân Đường Diệp mềm nhũn, nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
“Ngoan.” Đường Khải vẻ mặt cười tà, đè y dưới thân, bắt đầu không ngừng chiếm hữu.
Ánh trăng rút đi, mặt trời phía chân trời dần dần lộ ra.
Đường Khải ôm Đường Diệp trở lại trong ôn tuyền, từ từ giúp y rửa sạch thân thể.
“Có đau không?” Đường Khải có chút phiền muộn, hình như mình làm y bị thương rồi.
“Không sao.” Đường Diệp ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, cả người đều dựa vào trong lòng Đường Khải: “Trở về đi, trời đã sáng rồi.”
Đường Khải cũng lo lắng chậm thêm sẽ bị người phát hiện, vì thế giúp y lau khô thân thể xong, liền dẫn y trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, đổ nước ấm vào, cho uống thuốc bổ dưỡng thân, lại giúp y bôi thuốc thay quần áo, sau cùng giúp y đắp chăn.
“Đệ không sao, ca cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Đường Diệp cười cười với hắn, đôi má còn ửng hồng sau khi hoan ái, nhìn qua trắng gần như trong suốt.
“Ngủ đi, đệ ngủ ca liền đi.” Đường Khải cúi đầu hôn nhẹ y: “Ca đi Vân Nam thành tìm Tiểu Hiên, đại khái năm sáu ngày mới trở về, mấy ngày này ca không có ở đây, đệ phải chăm sóc mình cho tốt.”
“Ừm.” Đường Diệp gật gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Đường Khải nhìn cái cằm nhọn hoắt và xương quai xanh của y, lòng vẫn cảm thấy có chút bất an.
Mấy ngày nay trong lòng Tiểu Diệp có việc, vẫn ăn không ngon, ngủ không yên, hiện tại lại trúng độc. . .
Nghĩ nghĩ, Đường Khải đưa tay kéo Đường Diệp dậy từ trên giường.
“Làm sao vậy?” Đường Diệp có chút lạ lùng.
Đường Khải để y đựa lưng về phía mình, nâng chưởng vỗ vào lưng y, chậm rãi truyền chút chân khí của mình cho y.
” Như vậy mới có thể tốt chút.” Đường Khải thu nội lực, thử thử mạch đập Đường Diệp: “Tự mình từ từ điều tức một phen, ca kêu phòng bếp ninh hầm chén thuốc bổ dưỡng giữa trưa giúp đệ.”
“. . . Cám ơn ca.” Trong lòng Đường Diệp ấm áp.
“Ngu ngốc, đối với ca mà còn nói cám ơn?” Đường Khải nhéo mũi y: “Ngủ đi.”
Nhìn hô hấp Đường Diệp dần dần bình ổn, Đường Khải nhẹ nhàng đứng lên ra ngoài.
Vừa đi vừa phái hạ nhân đi chuẩn bị xe ngựa và hành lý, đi sớm về sớm. Tình huống hiện tại,mình không muốn rời khỏi Tiểu Diệp dù chỉ một phút đồng hồ.
Đều do Tiểu Lục, lúc bàn bạc kế hoạch rõ ràng đã nói tự y trở về, kết quả lại muốn tên mập kia tới quấy rối, hiện tại thì tốt rồi, mình còn phải đặc biệt đi tìm y.
Tiểu hài tử chết tiệt, sau khi tìm được thì đánh mông y.
“Đường Tấn, ngươi theo ta đi Vân Nam thành.” Đường Khải tới chỗ gia đinh chọn người, Đường Tấn là con trai của quản gia trong nhà, người lanh lợi, rất có thể làm cho người ta bớt lo.
“A, đại thiếu gia, sợ là không được, lão gia đã phân phó, buổi sáng ta phải đi tặng đồ cho Lưu đại nhân trong thành” Đường Tấn cực kỳ khó xử.
Đường Khải vừa nghe thấy Nhạc Uy liền căm tức, hắn thì tính là lão gia cái gì?! Nhưng hiện tại cũng không phải lúc để tính sổ, vì thế trong lòng càng bực tức.
“Đưa đồ xong thì dẫn vài người đuổi theo ta.” Đại thiếu gia Đường gia hạ mệnh lệnh.
Ngươi thích dùng người, ta càng muốn mang đi!
“Vâng.” Đường Tấn không dám hỏi nhiều, cúi đầu lĩnh mệnh.
Thu thập xong hành lý, Đường Khải liền dẫn vài người ra ngoài.
Nhớ tới gương mặt tái nhợt kia của Đường Diệp, cảm thấy trong lòng không nỡ, muốn đi sớm về sớm.
Trong Đường Môn, Nhạc Uy đợi đã lâu mà không thấy Đường Diệp qua đây, vì thế trong lòng cũng có chút căm tức.
“Đường Tấn.” Nhạc Uy vẫy vẫy tay ngoài cửa: “Đi tìm Tam thiếu gia qua đây.”
“Vâng!” Đường Tấn lĩnh mệnh, chạy nhanh như chớp tới phòng Đường Diệp ở phía nam.
Vừa đi tìm Lưu đại nhân, vừa phải kêu Tam thiếu gia, xong rồi phải đuổi theo đại thiếu gia, khi nào thì mình biến thành người chủ tử thích như vậy? Sao chuyện gì cũng kêu mình làm?
Nhức đầu.