Chương 3: Gọi điện rủ rê
Nghỉ hè rồi nên mọi người có nhiều thời gian hơn, cuộc ghi hình cuối cùng cũng đã bắt đầu diễn ra. Ngày ghi hình Thanh Hoa có nhắn tin rủ Uyển Hân lên xem cô ấy thi nhưng nhà cô đang gặt nên không thể lên được. Chung kết diễn ra Uyển Hân có rủ mọi người đi xem, có mấy người ở ngoài Bắc nên cô có nhắn tin hỏi, Gia Nghi kêu đi được nên Uyển Hân đã hẹn cô ấy ở Trường THPT Chuyên Hà Nội Amsterdam. Uyển Hân chợt nhớ đến một người lâu rồi cũng không thấy nhắn tin trong nhóm, người con trai quê ở Thái Bình, cô ấn tìm kiếm tên bắt đầu nhắn những dòng tin nhắn đầu tiên:
"Lam Phong, em có đó không?"
"Có chuyện gì vậy chị?" Lam Phong trả lời Uyển Hân rất nhanh, có lẽ cậu đang cầm điện thoại lướt Facebook.
"Đi xem chung kết không?"
"Em cũng muốn đi lắm nhưng bố mẹ em không cho đi đâu."
"Đưa số điện thoại của bố hoặc mẹ cho chị, chị xin cho." Không hiểu vì sao lúc đó Uyển Hân lại có gan lớn như vậy, cô dám gọi cho phụ huynh xin cho thằng em đi chơi.
"Đây là số bố em. 0368***"
"Được rồi để chị gọi xin thử."
"Chị gọi lúc tầm 7 giờ tối, lúc đó em đi học thêm chưa về."
"Ok. Chị biết rồi."
6 giờ tối, Uyển Hân ăn cơm xong, cô lên giường chờ tới 7 giờ, thời gian trôi rất nhanh cô bắt đầu cảm thấy run sợ, cô không biết tại sao lúc đó lại hùng hổ nói ra câu nói đó. Lấy lại tinh thần, cô thở một hơi thật mạnh, tự nhắn nhủ với bản thân "Cố lên Uyển Hân, mày sẽ làm được."
Uyển Hân nhấn nút gọi tầm khoảng 30 giây sau đầu bên kia trả lời, giọng nói trầm vừa cất lên càng khiến cô sợ hơn, lần đầu tiên cô gọi điện nói chuyện với người lớn lại còn xin đi chơi nữa chứ.
"Ai vậy?"
"Dạ cháu chào bác, cháu tên là Uyển Hân, cháu là bạn của Lam Phong ạ."
"Có chuyện gì không cháu?"
"Nhóm cháu đang có ý định gặp nhau ở trên Hà Nội ấy ạ, bác có thể cho Lam Phong đi cùng tụi cháu được không ạ?"
"Bác có nghe Phong nói về chuyện này, cũng nghe nói về cuộc thi, bác cũng thấy tiếc cho mấy đứa nhưng Lam Phong còn nhỏ, thằng bé còn đi học thêm nên có lẽ hẹn các cháu vào dịp khác nha."
"Tụi cháu rất ít có cơ hội gặp nhau, bác có thể suy nghĩ lại được không ạ?" Uyển Hân chuyển sang giọng năn nỉ.
"Thật sự không được cháu ạ."
"Dạ cháu cảm ơn bác ạ. Cháu xin phép tắt máy ạ, làm phiền bác rồi ạ." Biết là không thuyết phục được phụ huynh nên Uyển Hân đành xin phép rồi tắt máy, cuộc nói chuyện không dài nhưng cô cũng hiểu nhà Lam Phong khó như nào. Cô buồn bã nhắn tin cho cậu:
"Bố em không cho đi."
"Em biết mà, em ngồi ngay bên cạnh mà. Bố em vừa nhìn em xong." Ban đầu Lam Phong cứ nghĩ Uyển Hân sẽ không gọi cho bố cậu đâu nhưng ai ngờ người con gái này lại bạo gan đến vậy.
"Sao em kêu hôm nay em đi học thêm." Như một cái tát thẳng mặt Uyển Hân.
"Nay giáo viên ốm nên em nghỉ. Cơ mà giọng chị dễ thương ghê."
"Bớt nói xàm đi. Đi nhắn tin với người yêu đi, chị đi ngủ đây."
Uyển Hân cố tình trêu Lam Phong về người yêu xem cậu phản ứng thế nào, trước nay cô vẫn luôn không tin cậu có người yêu, ai ngờ đâu bị cậu ấy chơi cho một vố:
"Tất nhiên là phải nhắn tin với người yêu chứ, chỉ có người không có người yêu mới đi ngủ thôi."
"Biến đi."
Trước ngày chung kết cuộc thi, Uyển Hân chưa tìm được chỗ ở nên đã đăng lên tường hỏi xem ai biết khách sạn nào không giới thiệu cho cô, Linh Nhi nhìn thấy Uyển Hân đăng story nên đã rủ cô:
"Qua nhà chị đi, nhà chị gần Mỹ Đình."
"Được không ạ? Em hơi ngại."
"Không sao, có mình chị ở nhà ấy mà."
"Dạ vậy chiều có gì em qua chỗ chị nha."
"Đi tới Mỹ Đình thì gọi chị ra đón."
"Dạ vâng ạ."
Buổi chiều Uyển Hân chuẩn bị đồ đặc lên Hà Nội, ngồi xe 2 tiếng từ Nam Định cuối cùng cũng lên đến bến xe Mỹ Đình. Lần đầu lên Hà Nội, Uyển Hân thấy mọi thứ khác với Nam Định nhiều quá, người đông, xe cộ đi lại thấy sợ. Vừa bước xuống xe có mấy chú xe ôm chạy lại làm cô hoang mang, cô lấy điện thoại ra gọi cho Linh Nhi:
"Chị ơi, em tới Mỹ Đình rồi ạ."
"Gửi định vị đi chị ra đón em."
Chờ khoảng 10 phút, Linh Nhi xuất hiện, chị mặc một chiếc áo croptop, chiếc quần bò bó sát người, tóc búi cao, nước da trắng và gương mặt rất xinh. Uyển Hân bị lay động trước vẻ đẹp này rồi.
"Đưa hành lý đây chị cầm cho."
"Thôi để em cầm cũng được ạ."
"Đưa đây."
Uyển Hân nghe lời đưa đồ cho Linh Nhi, một tay chị ấy xách đồ còn một tay nắm tay cô qua đường giống như người chị bảo vệ em gái vậy. Nhà chị ấy khá gần đi tầm khoảng 10 phút là tới nơi, căn nhà rộng, thoáng và đầy đủ tiện nghi. Thiết kế cũng rất đẹp mang phong cách hiện đại, lấy màu hồng nhạt là màu chủ đạo.
"Uống nước đi." Linh Nhi mang cho Uyển Hân một ly nước, cô đưa tay đỡ lấy.
"Em cảm ơn chị."
"Em cứ thoải mái đi không phải ngại đâu."
"Dạ."
Tiếng chuông điện thoại của Linh Nhi vang lên, chị quay sang nói với Uyển Hân:
"Hoàng Thiên gọi chị nghe điện thoại chút."
"Dạ vâng ạ."
Linh Nhi nghe điện thoại khoảng 10 phút sau chuông cửa reo lên:
"Hoàng Thiên nó nghe em lên Hà Nội nó qua chơi với em đấy. Ra mở cửa đi."
Uyển Hân đứng lên ra mở cửa.
"Uyển Hân sao em lên Hà Nội không nói anh để anh ra đón?"
"Mày mà đón em nó chắc tới sáng mai mới rước được em ấy về." Linh Nhi vừa lấy quả đào từ trong tủ lạnh ra vừa nói, cô ấy đi vào trong bếp lấy dao đưa cho Hoàng Thiên. "Gọt."
Một chữ ngắn gọn vậy thôi nhưng cũng đủ làm cho Hoàng Thiên phải nghe lời rồi. Uyển Hân cũng đã quá quen với màn đấu đá của hai người này rồi nên cô cũng chỉ biết cười thôi.
Bây giờ Uyển Hân mới để ý phía sau còn có một người nữa, cô chưa gặp người này bao giờ cũng chưa từng nói chuyện, cậu ấy cao lắm chắc cơ 1 mét 80 ấy, cực kỳ đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng, ánh mắt của cậu ấy rất buồn có lẽ anh có nhiều tâm sự, cô quay sang nhìn Hoàng Thiên, thấy vẻ mặt lúng túng của cô, Hoàng Thiên lên tiếng:
"Đây là Đinh Phạm Nhật Minh, bạn của tụi anh."
Uyển Hân cúi đầu chào rất lễ phép. Ở bên trong một giọng nói vọng ra:
"Không nha nó không phải bạn chị, nó là em họ chị, gọi một tiếng chị nghe chơi." Linh Nhi nhìn về phía Nhật Minh nhưng anh ấy bơ đi không quan tâm tiến tới tủ lạnh lấy chai nước uống một hơi.
"Tự tiện như ruồi vậy."
Uyển Hân và Linh Nhi ra ghế ngồi xem phim, hai người còn lại thì chơi game, tới khoảng chừng 6 giờ tối, Linh Nhi có vẻ đã đói nên kêu mọi người đi ăn. Cô quay sang nhìn Uyển Hân:
"Bé Uyển Hân, em muốn ăn gì?"
"Em ăn gì cũng được ạ."
Uyển Hân rất biết thay đổi cảm xúc, lúc nào tâm trạng cô sẽ buồn, lúc nào vui thì cô sẽ cười, nói rất nhiều, lúc nào gặp người lớn luôn lễ phép và gặp lần đầu sẽ bị ngại ngùng. Sau một hồi bàn bạc cuối cùng mọi người quyết định đi ăn nướng và quán Yakimono ở 170 Trần Bình được chọn là điểm đến.
Linh Nhi đặt xe bốn chỗ vì từ nhà chị đi tới đó khá xa. Bước xuống xe đi vào bên trong quán, đúng chuẩn phong cách Nhật Bản. Mọi người chọn sét buffet gồm 6 món: ba chỉ sốt cay, ba chỉ nướng muối, thịt vai nướng muối, thịt vai sốt cay, thịt cổ nướng sốt cay và thịt cổ nướng sốt Yakimono đặc biệt. Đồ ăn ở đây rất ngon, phục vụ khá là tốt, những miếng thịt được cắt và trang trí rất đẹp mắt.
Mọi người vừa ăn, vừa nói chuyện, Uyển Hân cũng bớt ngại hơn rất nhiều rồi, cô thoải mái trò chuyện hơn nhưng Nhật Minh thì vẫn vậy, cậu ấy vẫn lạnh lùng và ít nói.
Ăn uống xong xuôi, lúc thanh toán Uyển Hân định trả tiền nhưng bị Linh Nhi nhìn:
"Em muốn làm gì?"
"Trả tiền ạ."
"Em nghĩ chị không có tiền để đãi em một bữa sao?"
"Vậy mày trả hết đúng không? Cảm ơn đại gia đã bao bữa ăn hôm nay." Thánh cơ hội gọi tên Hoàng Thiên
"Biến. Tối về chuyển khoản trả tao."
"Tao cũng được bao đúng không?" Gặp nhau cũng được mấy tiếng tới giờ mới thấy Nhật Minh lên tiếng, Uyển Hân bất ngờ ngước lên nhìn, cậu ấy đẹp trai, gương mặt lạnh lùng, cổ áo mở ra hai nút trên cùng lộ ra xương quai xanh rất quyết rũ, và cô cực kì ấn tượng với chiều cao của cậu ấy cỡ khoảng 1 mét 80 gì đó.
"Gọi tao một tiếng chị đi, tao bao mày." Mặc dù là chị em họ nhưng Nhật Minh lại sinh trước Linh Nhi nên chưa bao giờ cô được nghe 2 chữ "chị" từ miệng anh ấy.
"Bao nhiêu, đọc số tài khoản tao trả." Nhật Minh lấy điện thoại ra chuyển thẳng cho Linh Nhi 500 nghìn đồng.
Uyển Hân và chị Linh Nhi gọi xe về nhà, chờ hai người lên xe, Hoàng Thiên và Nhật Minh mới gọi xe khác về nhà của họ. Về đến nhà, Uyển Linh vào tắm rửa rồi đi ngủ, sáng mai cô phải dậy sớm qua trường chuyên Hà Nội Amsterdam xem ghi hình trận chung kết.
"Lam Phong, em có đó không?"
"Có chuyện gì vậy chị?" Lam Phong trả lời Uyển Hân rất nhanh, có lẽ cậu đang cầm điện thoại lướt Facebook.
"Đi xem chung kết không?"
"Em cũng muốn đi lắm nhưng bố mẹ em không cho đi đâu."
"Đưa số điện thoại của bố hoặc mẹ cho chị, chị xin cho." Không hiểu vì sao lúc đó Uyển Hân lại có gan lớn như vậy, cô dám gọi cho phụ huynh xin cho thằng em đi chơi.
"Đây là số bố em. 0368***"
"Được rồi để chị gọi xin thử."
"Chị gọi lúc tầm 7 giờ tối, lúc đó em đi học thêm chưa về."
"Ok. Chị biết rồi."
6 giờ tối, Uyển Hân ăn cơm xong, cô lên giường chờ tới 7 giờ, thời gian trôi rất nhanh cô bắt đầu cảm thấy run sợ, cô không biết tại sao lúc đó lại hùng hổ nói ra câu nói đó. Lấy lại tinh thần, cô thở một hơi thật mạnh, tự nhắn nhủ với bản thân "Cố lên Uyển Hân, mày sẽ làm được."
Uyển Hân nhấn nút gọi tầm khoảng 30 giây sau đầu bên kia trả lời, giọng nói trầm vừa cất lên càng khiến cô sợ hơn, lần đầu tiên cô gọi điện nói chuyện với người lớn lại còn xin đi chơi nữa chứ.
"Ai vậy?"
"Dạ cháu chào bác, cháu tên là Uyển Hân, cháu là bạn của Lam Phong ạ."
"Có chuyện gì không cháu?"
"Nhóm cháu đang có ý định gặp nhau ở trên Hà Nội ấy ạ, bác có thể cho Lam Phong đi cùng tụi cháu được không ạ?"
"Bác có nghe Phong nói về chuyện này, cũng nghe nói về cuộc thi, bác cũng thấy tiếc cho mấy đứa nhưng Lam Phong còn nhỏ, thằng bé còn đi học thêm nên có lẽ hẹn các cháu vào dịp khác nha."
"Tụi cháu rất ít có cơ hội gặp nhau, bác có thể suy nghĩ lại được không ạ?" Uyển Hân chuyển sang giọng năn nỉ.
"Thật sự không được cháu ạ."
"Dạ cháu cảm ơn bác ạ. Cháu xin phép tắt máy ạ, làm phiền bác rồi ạ." Biết là không thuyết phục được phụ huynh nên Uyển Hân đành xin phép rồi tắt máy, cuộc nói chuyện không dài nhưng cô cũng hiểu nhà Lam Phong khó như nào. Cô buồn bã nhắn tin cho cậu:
"Bố em không cho đi."
"Em biết mà, em ngồi ngay bên cạnh mà. Bố em vừa nhìn em xong." Ban đầu Lam Phong cứ nghĩ Uyển Hân sẽ không gọi cho bố cậu đâu nhưng ai ngờ người con gái này lại bạo gan đến vậy.
"Sao em kêu hôm nay em đi học thêm." Như một cái tát thẳng mặt Uyển Hân.
"Nay giáo viên ốm nên em nghỉ. Cơ mà giọng chị dễ thương ghê."
"Bớt nói xàm đi. Đi nhắn tin với người yêu đi, chị đi ngủ đây."
Uyển Hân cố tình trêu Lam Phong về người yêu xem cậu phản ứng thế nào, trước nay cô vẫn luôn không tin cậu có người yêu, ai ngờ đâu bị cậu ấy chơi cho một vố:
"Tất nhiên là phải nhắn tin với người yêu chứ, chỉ có người không có người yêu mới đi ngủ thôi."
"Biến đi."
Trước ngày chung kết cuộc thi, Uyển Hân chưa tìm được chỗ ở nên đã đăng lên tường hỏi xem ai biết khách sạn nào không giới thiệu cho cô, Linh Nhi nhìn thấy Uyển Hân đăng story nên đã rủ cô:
"Qua nhà chị đi, nhà chị gần Mỹ Đình."
"Được không ạ? Em hơi ngại."
"Không sao, có mình chị ở nhà ấy mà."
"Dạ vậy chiều có gì em qua chỗ chị nha."
"Đi tới Mỹ Đình thì gọi chị ra đón."
"Dạ vâng ạ."
Buổi chiều Uyển Hân chuẩn bị đồ đặc lên Hà Nội, ngồi xe 2 tiếng từ Nam Định cuối cùng cũng lên đến bến xe Mỹ Đình. Lần đầu lên Hà Nội, Uyển Hân thấy mọi thứ khác với Nam Định nhiều quá, người đông, xe cộ đi lại thấy sợ. Vừa bước xuống xe có mấy chú xe ôm chạy lại làm cô hoang mang, cô lấy điện thoại ra gọi cho Linh Nhi:
"Chị ơi, em tới Mỹ Đình rồi ạ."
"Gửi định vị đi chị ra đón em."
Chờ khoảng 10 phút, Linh Nhi xuất hiện, chị mặc một chiếc áo croptop, chiếc quần bò bó sát người, tóc búi cao, nước da trắng và gương mặt rất xinh. Uyển Hân bị lay động trước vẻ đẹp này rồi.
"Đưa hành lý đây chị cầm cho."
"Thôi để em cầm cũng được ạ."
"Đưa đây."
Uyển Hân nghe lời đưa đồ cho Linh Nhi, một tay chị ấy xách đồ còn một tay nắm tay cô qua đường giống như người chị bảo vệ em gái vậy. Nhà chị ấy khá gần đi tầm khoảng 10 phút là tới nơi, căn nhà rộng, thoáng và đầy đủ tiện nghi. Thiết kế cũng rất đẹp mang phong cách hiện đại, lấy màu hồng nhạt là màu chủ đạo.
"Uống nước đi." Linh Nhi mang cho Uyển Hân một ly nước, cô đưa tay đỡ lấy.
"Em cảm ơn chị."
"Em cứ thoải mái đi không phải ngại đâu."
"Dạ."
Tiếng chuông điện thoại của Linh Nhi vang lên, chị quay sang nói với Uyển Hân:
"Hoàng Thiên gọi chị nghe điện thoại chút."
"Dạ vâng ạ."
Linh Nhi nghe điện thoại khoảng 10 phút sau chuông cửa reo lên:
"Hoàng Thiên nó nghe em lên Hà Nội nó qua chơi với em đấy. Ra mở cửa đi."
Uyển Hân đứng lên ra mở cửa.
"Uyển Hân sao em lên Hà Nội không nói anh để anh ra đón?"
"Mày mà đón em nó chắc tới sáng mai mới rước được em ấy về." Linh Nhi vừa lấy quả đào từ trong tủ lạnh ra vừa nói, cô ấy đi vào trong bếp lấy dao đưa cho Hoàng Thiên. "Gọt."
Một chữ ngắn gọn vậy thôi nhưng cũng đủ làm cho Hoàng Thiên phải nghe lời rồi. Uyển Hân cũng đã quá quen với màn đấu đá của hai người này rồi nên cô cũng chỉ biết cười thôi.
Bây giờ Uyển Hân mới để ý phía sau còn có một người nữa, cô chưa gặp người này bao giờ cũng chưa từng nói chuyện, cậu ấy cao lắm chắc cơ 1 mét 80 ấy, cực kỳ đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng, ánh mắt của cậu ấy rất buồn có lẽ anh có nhiều tâm sự, cô quay sang nhìn Hoàng Thiên, thấy vẻ mặt lúng túng của cô, Hoàng Thiên lên tiếng:
"Đây là Đinh Phạm Nhật Minh, bạn của tụi anh."
Uyển Hân cúi đầu chào rất lễ phép. Ở bên trong một giọng nói vọng ra:
"Không nha nó không phải bạn chị, nó là em họ chị, gọi một tiếng chị nghe chơi." Linh Nhi nhìn về phía Nhật Minh nhưng anh ấy bơ đi không quan tâm tiến tới tủ lạnh lấy chai nước uống một hơi.
"Tự tiện như ruồi vậy."
Uyển Hân và Linh Nhi ra ghế ngồi xem phim, hai người còn lại thì chơi game, tới khoảng chừng 6 giờ tối, Linh Nhi có vẻ đã đói nên kêu mọi người đi ăn. Cô quay sang nhìn Uyển Hân:
"Bé Uyển Hân, em muốn ăn gì?"
"Em ăn gì cũng được ạ."
Uyển Hân rất biết thay đổi cảm xúc, lúc nào tâm trạng cô sẽ buồn, lúc nào vui thì cô sẽ cười, nói rất nhiều, lúc nào gặp người lớn luôn lễ phép và gặp lần đầu sẽ bị ngại ngùng. Sau một hồi bàn bạc cuối cùng mọi người quyết định đi ăn nướng và quán Yakimono ở 170 Trần Bình được chọn là điểm đến.
Linh Nhi đặt xe bốn chỗ vì từ nhà chị đi tới đó khá xa. Bước xuống xe đi vào bên trong quán, đúng chuẩn phong cách Nhật Bản. Mọi người chọn sét buffet gồm 6 món: ba chỉ sốt cay, ba chỉ nướng muối, thịt vai nướng muối, thịt vai sốt cay, thịt cổ nướng sốt cay và thịt cổ nướng sốt Yakimono đặc biệt. Đồ ăn ở đây rất ngon, phục vụ khá là tốt, những miếng thịt được cắt và trang trí rất đẹp mắt.
Mọi người vừa ăn, vừa nói chuyện, Uyển Hân cũng bớt ngại hơn rất nhiều rồi, cô thoải mái trò chuyện hơn nhưng Nhật Minh thì vẫn vậy, cậu ấy vẫn lạnh lùng và ít nói.
Ăn uống xong xuôi, lúc thanh toán Uyển Hân định trả tiền nhưng bị Linh Nhi nhìn:
"Em muốn làm gì?"
"Trả tiền ạ."
"Em nghĩ chị không có tiền để đãi em một bữa sao?"
"Vậy mày trả hết đúng không? Cảm ơn đại gia đã bao bữa ăn hôm nay." Thánh cơ hội gọi tên Hoàng Thiên
"Biến. Tối về chuyển khoản trả tao."
"Tao cũng được bao đúng không?" Gặp nhau cũng được mấy tiếng tới giờ mới thấy Nhật Minh lên tiếng, Uyển Hân bất ngờ ngước lên nhìn, cậu ấy đẹp trai, gương mặt lạnh lùng, cổ áo mở ra hai nút trên cùng lộ ra xương quai xanh rất quyết rũ, và cô cực kì ấn tượng với chiều cao của cậu ấy cỡ khoảng 1 mét 80 gì đó.
"Gọi tao một tiếng chị đi, tao bao mày." Mặc dù là chị em họ nhưng Nhật Minh lại sinh trước Linh Nhi nên chưa bao giờ cô được nghe 2 chữ "chị" từ miệng anh ấy.
"Bao nhiêu, đọc số tài khoản tao trả." Nhật Minh lấy điện thoại ra chuyển thẳng cho Linh Nhi 500 nghìn đồng.
Uyển Hân và chị Linh Nhi gọi xe về nhà, chờ hai người lên xe, Hoàng Thiên và Nhật Minh mới gọi xe khác về nhà của họ. Về đến nhà, Uyển Linh vào tắm rửa rồi đi ngủ, sáng mai cô phải dậy sớm qua trường chuyên Hà Nội Amsterdam xem ghi hình trận chung kết.