Chương 12: Kết cục
Về sau tôi nghe từ trong miệng các bạn học biết được màn biểu diễn của Tống Trầm.
Khoảng khắc chuông báo nộp bài vang lên, Tống Trầm đột nhiên gào to một tiếng. Xé tan bài thi của anh ta, cầm bài thi cho hết vào trong miệng nuốt vào.
Sau đó, anh ta bắt đầu la hét chói tai và vặn vẹo toàn thân lăn lộn, bò xuống đất. Cả người vặn vẹo co giật miệng còn gầm gừ.
Cuối cùng, anh ta cởi quần áo của mình và bắt đầu đại tiểu tiện trước mặt mọi người.
May mắn thay, nhân viên bảo vệ đã đến kịp thời rồi kéo anh ta đi.
Cho dù chuyện này đã qua thật lâu, vẻ mặt các bạn học khi nhớ lại vẫn có chút rung động:
"Cậu ta điên thật rồi cả người giống như một con giòi. Nếu như không phải bảo vệ đến ngăn cản, cậu ta sẽ ăn phân mất."
Mấy ngày thi sau, Tống Trầm cũng không thể tới.
Người Tống gia biết trong chuyện này có bút tích của tôi. Nhưng tôi ở trường thì có giáo viên chủ nhiệm che chở, nếu ra bên ngoài trường học, có chị Thấm bảo vệ.
Bọn họ chỉ có thể tức giận suông. Vì thế họ đem phần tức giận này phát tiết lên trên đầu bố mẹ tôi.
Hai người bọn họ vốn còn đang khổ sở chống đỡ cố gắng để không bị phá sản. Rốt cục bị Tống gia làm cho phá sản.
Tôi thực sự phải cảm ơn nhà họ Tống!
Khi có kết quả kỳ thi đại học, tôi là trạng nguyên khối tự nhiên của thành phố.
Sau khi biết được kết quả giáo viên chủ nhiệm xúc động rơi nước mắt:
"Thầy biết mà em có thể thi tốt mà."
Chị Thấm vỗ vỗ bả vai thầy:
"Khóc cái gì mà khóc, đứa nhỏ có tiền đồ là chuyện tốt. Đi thôi chúng ta đi ăn cơm chúc mừng."
Ba chúng tôi đã có một bữa ăn vui vẻ.
Trong thời gian này, cha mẹ tôi đã đến tìm tôi.
"Hứa Hoan, con thi tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ lớn. Cũng không thể quên bố mẹ con phải không. Cũng phải nhớ giúp em trai con nhiều hơn đấy."
Tôi bình tĩnh nói:
"Hai người xứng đáng để cho tôi hiếu thuận hai người sao?"
Thần sắc Bố mẹ tôi cực kỳ khó coi:
"Sao mày lại vô lương tâm như vậy."
Chị Thấm cười lạnh:
"Nói chuyện lương tâm với loại người như các người, đó chính là ngu xuẩn."
"Hứa Hoan, em làm rất đúng."
Chị Thấm đóng cửa lại, để cho bọn họ ăn canh bế môn. (ăn cái đóng cửa vào mặt ý các bà)
Thời gian sau, bọn họ lại tìm tôi thêm vài lần nữa. Thấy tôi thật sự dầu muối không ăn, bọn họ chỉ có thể bỏ lại một câu.
"Đồ Bạch nhãn lang (Nuôi ong tay áo), nuôi không mày lớn như vậy."
Rồi bỏ đi.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi xin làm việc bán thời gian ở võ quán của chị Thấm.
Sau đó, tôi đã sử dụng số tiền kiếm được để mua hai món quà, cho chị Thấm và giáo viên chủ nhiệm Lý.
"Đứa bé ngoan, em cùng thầy khách khí cái gì. Thầy đã bảo em như nào? Em thi đậu đại học tốt, chính là món quà tặng tuyệt vời nhất đối với thầy."
"Dong dài, đây là một phần tâm ý của em ấy, cậu nhận lấy là được rồi."
Chị Thấm sờ sờ đầu tôi:
"Cảm ơn em, chị rất thích món quà của em tặng."
Sau khi tôi thi đậu đại học, vốn có ý tưởng dựa vào việc làm thêm tiết kiệm, còn có học bổng để vượt qua bốn năm học đại học này. Nhưng chị Thấm không muốn.
"Bốn năm đại học, xem như là bốn năm tốt đẹp nhất trong thanh xuân của em. Em nên học tập, vui chơi, học phí và sinh hoạt phí của em, chị sẽ chịu trách nhiệm."
Tính cách của chị Thấm đã nói một không nói hai.
Tôi cũng không cự tuyệt, mà trong lòng đã quyết định sau này có tiền. Tôi sẽ báo đáp Chị Thấm gấp trăm ngàn lần, còn có cả cô Lý.
Lúc còn học đại học, thỉnh thoảng tôi còn có thể từ trong miệng mấy bạn học cấp ba tin tức nhanh nhạy, về chuyện của anh em Tống gia.
Hai người này đi đến một trường khác để học lại.
Trong khoảng thời gian này, Tống Uyển cùng nhiều thanh niên khác yêu nhau.
Tống Trầm tìm cách chia rẽ hai người bọn họ nhưng không thành công, còn bị Tống Uyển mắng là đồ thái giám chết tiệt.
Tống Trầm trong cơn tức giận đã đẩy ngã Tống Uyển xuống cầu thang từ tầng ba.
Tống Uyển bị hỏng não, trở thành người thực vật, mà Tống Trầm cũng bị tống vào tù.
Ông Tống bị kích thích, lên cơn đột quỵ.
Bà Tống thì cả ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Cả hai đều không có tâm trạng quản lý công ty, bị những người dưới tay lợi dụng, chiếm đoạt quyền quản lý của công ty.
Bạn học nói: "Tống gia xem như hoàn toàn xong rồi."
Nhiều năm sau, tôi không trở thành một công nhân trong miệng của Tống Uyển. Mà tự mình khởi nghiệp thành công và trở thành bà chủ của một công ty.
Phóng viên hỏi tôi:
"Nghe các bạn cùng lớp trước đây của bạn nói. Bạn là một tài năng nghiên cứu khoa học hiếm có. Vậy cuối cùng tại sao bạn chọn khởi nghiệp làm một doanh nhân."
"Có một lần, ai đó đã nói với tôi rằng học tập không thể thay đổi số phận. Nhưng tôi muốn chứng minh tôi có thể làm được."
"Tôi muốn thay đổi số phận của các cô gái khác đang gặp rắc rối, và kiếm tiền để tài trợ cho họ. Để họ có thể được đi học, đây là cách hiệu quả và trực tiếp nhất. Chỉ có như vậy, các cô gái mới có thể chủ động thay đổi vận mệnh của bản thân. Tự thay đổi nó bằng chính đôi tay của mình."
Trong những năm gần đây, tôi đã dành phần lớn lợi nhuận của công ty, để tài trợ cho các cô gái ở vùng miền núi nghèo được đi học.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, tôi còn nhận được một số thư cảm ơn từ các cô gái. Có mấy người còn đậu vào trường đại học trọng điểm.
Sự thật chứng minh rằng, miễn là họ có một điểm khởi đầu công bằng, họ có thể tạo ra những điều tốt đẹp trong tương lai sau này.
Tôi trở về đến nhà, thầy Lý đã nấu một bàn thức ăn lớn đang chờ tôi.
"Thơm quá!".
Tôi đang định nếm thử một miếng sườn muối ớt, chị Thấm vỗ vào tay tôi:
"Rửa tay xong lại ăn cơm."
Tôi cười tủm tỉm nói:
"Được."
Khi chị Thẩm và thầy Lý lớn tuổi, tôi liền đón hai người về nhà.
Nhà của ba người chúng tôi, ấm áp và thoải mái, tất cả mọi đều rất tốt.
Hoàn toàn văn
Khoảng khắc chuông báo nộp bài vang lên, Tống Trầm đột nhiên gào to một tiếng. Xé tan bài thi của anh ta, cầm bài thi cho hết vào trong miệng nuốt vào.
Sau đó, anh ta bắt đầu la hét chói tai và vặn vẹo toàn thân lăn lộn, bò xuống đất. Cả người vặn vẹo co giật miệng còn gầm gừ.
Cuối cùng, anh ta cởi quần áo của mình và bắt đầu đại tiểu tiện trước mặt mọi người.
May mắn thay, nhân viên bảo vệ đã đến kịp thời rồi kéo anh ta đi.
Cho dù chuyện này đã qua thật lâu, vẻ mặt các bạn học khi nhớ lại vẫn có chút rung động:
"Cậu ta điên thật rồi cả người giống như một con giòi. Nếu như không phải bảo vệ đến ngăn cản, cậu ta sẽ ăn phân mất."
Mấy ngày thi sau, Tống Trầm cũng không thể tới.
Người Tống gia biết trong chuyện này có bút tích của tôi. Nhưng tôi ở trường thì có giáo viên chủ nhiệm che chở, nếu ra bên ngoài trường học, có chị Thấm bảo vệ.
Bọn họ chỉ có thể tức giận suông. Vì thế họ đem phần tức giận này phát tiết lên trên đầu bố mẹ tôi.
Hai người bọn họ vốn còn đang khổ sở chống đỡ cố gắng để không bị phá sản. Rốt cục bị Tống gia làm cho phá sản.
Tôi thực sự phải cảm ơn nhà họ Tống!
Khi có kết quả kỳ thi đại học, tôi là trạng nguyên khối tự nhiên của thành phố.
Sau khi biết được kết quả giáo viên chủ nhiệm xúc động rơi nước mắt:
"Thầy biết mà em có thể thi tốt mà."
Chị Thấm vỗ vỗ bả vai thầy:
"Khóc cái gì mà khóc, đứa nhỏ có tiền đồ là chuyện tốt. Đi thôi chúng ta đi ăn cơm chúc mừng."
Ba chúng tôi đã có một bữa ăn vui vẻ.
Trong thời gian này, cha mẹ tôi đã đến tìm tôi.
"Hứa Hoan, con thi tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ lớn. Cũng không thể quên bố mẹ con phải không. Cũng phải nhớ giúp em trai con nhiều hơn đấy."
Tôi bình tĩnh nói:
"Hai người xứng đáng để cho tôi hiếu thuận hai người sao?"
Thần sắc Bố mẹ tôi cực kỳ khó coi:
"Sao mày lại vô lương tâm như vậy."
Chị Thấm cười lạnh:
"Nói chuyện lương tâm với loại người như các người, đó chính là ngu xuẩn."
"Hứa Hoan, em làm rất đúng."
Chị Thấm đóng cửa lại, để cho bọn họ ăn canh bế môn. (ăn cái đóng cửa vào mặt ý các bà)
Thời gian sau, bọn họ lại tìm tôi thêm vài lần nữa. Thấy tôi thật sự dầu muối không ăn, bọn họ chỉ có thể bỏ lại một câu.
"Đồ Bạch nhãn lang (Nuôi ong tay áo), nuôi không mày lớn như vậy."
Rồi bỏ đi.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi xin làm việc bán thời gian ở võ quán của chị Thấm.
Sau đó, tôi đã sử dụng số tiền kiếm được để mua hai món quà, cho chị Thấm và giáo viên chủ nhiệm Lý.
"Đứa bé ngoan, em cùng thầy khách khí cái gì. Thầy đã bảo em như nào? Em thi đậu đại học tốt, chính là món quà tặng tuyệt vời nhất đối với thầy."
"Dong dài, đây là một phần tâm ý của em ấy, cậu nhận lấy là được rồi."
Chị Thấm sờ sờ đầu tôi:
"Cảm ơn em, chị rất thích món quà của em tặng."
Sau khi tôi thi đậu đại học, vốn có ý tưởng dựa vào việc làm thêm tiết kiệm, còn có học bổng để vượt qua bốn năm học đại học này. Nhưng chị Thấm không muốn.
"Bốn năm đại học, xem như là bốn năm tốt đẹp nhất trong thanh xuân của em. Em nên học tập, vui chơi, học phí và sinh hoạt phí của em, chị sẽ chịu trách nhiệm."
Tính cách của chị Thấm đã nói một không nói hai.
Tôi cũng không cự tuyệt, mà trong lòng đã quyết định sau này có tiền. Tôi sẽ báo đáp Chị Thấm gấp trăm ngàn lần, còn có cả cô Lý.
Lúc còn học đại học, thỉnh thoảng tôi còn có thể từ trong miệng mấy bạn học cấp ba tin tức nhanh nhạy, về chuyện của anh em Tống gia.
Hai người này đi đến một trường khác để học lại.
Trong khoảng thời gian này, Tống Uyển cùng nhiều thanh niên khác yêu nhau.
Tống Trầm tìm cách chia rẽ hai người bọn họ nhưng không thành công, còn bị Tống Uyển mắng là đồ thái giám chết tiệt.
Tống Trầm trong cơn tức giận đã đẩy ngã Tống Uyển xuống cầu thang từ tầng ba.
Tống Uyển bị hỏng não, trở thành người thực vật, mà Tống Trầm cũng bị tống vào tù.
Ông Tống bị kích thích, lên cơn đột quỵ.
Bà Tống thì cả ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Cả hai đều không có tâm trạng quản lý công ty, bị những người dưới tay lợi dụng, chiếm đoạt quyền quản lý của công ty.
Bạn học nói: "Tống gia xem như hoàn toàn xong rồi."
Nhiều năm sau, tôi không trở thành một công nhân trong miệng của Tống Uyển. Mà tự mình khởi nghiệp thành công và trở thành bà chủ của một công ty.
Phóng viên hỏi tôi:
"Nghe các bạn cùng lớp trước đây của bạn nói. Bạn là một tài năng nghiên cứu khoa học hiếm có. Vậy cuối cùng tại sao bạn chọn khởi nghiệp làm một doanh nhân."
"Có một lần, ai đó đã nói với tôi rằng học tập không thể thay đổi số phận. Nhưng tôi muốn chứng minh tôi có thể làm được."
"Tôi muốn thay đổi số phận của các cô gái khác đang gặp rắc rối, và kiếm tiền để tài trợ cho họ. Để họ có thể được đi học, đây là cách hiệu quả và trực tiếp nhất. Chỉ có như vậy, các cô gái mới có thể chủ động thay đổi vận mệnh của bản thân. Tự thay đổi nó bằng chính đôi tay của mình."
Trong những năm gần đây, tôi đã dành phần lớn lợi nhuận của công ty, để tài trợ cho các cô gái ở vùng miền núi nghèo được đi học.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, tôi còn nhận được một số thư cảm ơn từ các cô gái. Có mấy người còn đậu vào trường đại học trọng điểm.
Sự thật chứng minh rằng, miễn là họ có một điểm khởi đầu công bằng, họ có thể tạo ra những điều tốt đẹp trong tương lai sau này.
Tôi trở về đến nhà, thầy Lý đã nấu một bàn thức ăn lớn đang chờ tôi.
"Thơm quá!".
Tôi đang định nếm thử một miếng sườn muối ớt, chị Thấm vỗ vào tay tôi:
"Rửa tay xong lại ăn cơm."
Tôi cười tủm tỉm nói:
"Được."
Khi chị Thẩm và thầy Lý lớn tuổi, tôi liền đón hai người về nhà.
Nhà của ba người chúng tôi, ấm áp và thoải mái, tất cả mọi đều rất tốt.
Hoàn toàn văn