Chương 4: Nguy cơ
Tiếp theo một đoạn thời gian, Tống Trầm dùng rất nhiều phương thức lấy lòng tôi. Đều bị tôi dùng các loại lý do để cự tuyệt.
Vì thế Tống Trầm liên tục nhận các loại trừng phạt từ hệ thống. Người gầy đi trông thấy, cũng không có sức lực và tinh thần để học tập.
Mà Tống Uyển cũng không khá hơn bao nhiêu, theo vận may lúc thi giảm xuống.
Mấy lần thành tích bài kiểm tra của cô ta lần sau còn không bằng lần trước.
Sau khi tôi không còn bị hai anh em nhà đấy này hút máu nữa. Thành tích học tập càng ngày càng tốt hơn.
Giáo viên chủ nhiệm một lần nữa lộ ra ánh mắt vui mừng với tôi:
"Hứa Hoan, thành tích của em tiến bộ rất lớn, cần phải tiếp tục duy trì."
Thầy giáo lại nhìn về phía Tống Uyển:
"Tống Uyển à, thành tích lần này của em tụt xuống có chút nghiêm trọng. Em không thể bởi vì giáo viên khen ngợi em, liền kiêu ngạo, vẫn phải kiên định học tập."
"Em biết rồi ạ."
Tống Uyển phẫn hận liếc mắt nhìn tôi một cái, thấp giọng nói.
Chủ nhiệm lớp lại đem ánh mắt đặt ở trên người Tống Trầm:
"Còn có Tống Trầm, em luôn là học sinh thầy cô giáo yên tâm nhất. Gần đây em lên lớp cũng có chút không được tập trung. Mặc dù thành tích gần đây làm vẫn tốt, nhưng em cũng phải học tập chăm chỉ."
"Học tập cũng giống như đi thuyền ngược dòng, không tiến thì sẽ lùi."
Chờ giáo viên chủ nhiệm đi rồi, tôi đi tới trước mặt Tống Trầm, hỏi:
"Tống Trầm, anh có khỏe không?"
Tống Trầm ngẩn ra, sau đó trong mắt bộc phát ra sự vui sướng.
Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn dùng cái lý do chuyên tâm học tập, cự tuyệt tất cả hành động lấy lòng của Tống Trầm.
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động quan tâm đến hắn ta.
Tống Trầm nói:
"Hoan Hoan, anh biết trong lòng em có anh mà."
Tôi mỉm cười:
"Nếu anh không có việc gì, thì đến cửa hàng nhỏ mua cho em một chai nước cam đi. Em muốn uống trước khi vào học."
"Em nói cái gì?"
6.
"Em nói em muốn uống nước cam."
Đây là lần đầu tiên sau hai tháng, tôi đưa ra yêu cầu với Tống Trầm.
Tống Uyển rất mừng rỡ:
"Anh, anh mau đáp ứng cô ấy đi."
Tống Trầm chỉ chỉ vào chân hắn, thanh âm chua xót:
"Em gái, lúc trước chân của anh vì bị ngã, giờ không đi được."
Tống Uyển cũng bị sự chủ động của tôi đưa đến làm cho đầu óc choáng váng, được Tống Trầm nhắc nhở, cô ta suy nghĩ một chút. Lúc trước, Tống Trầm sau nhiều lần lấy lòng tôi thất bại, hệ thống trừng phạt làm cho chân của anh ta bị gãy, phải dưỡng hai tháng mới tốt lên được.
Chỉ có mười phút nghỉ giữa các giờ học, anh ta căn bản không có năng lực đi mua đồ uống cho tôi.
Gần đây, hai anh em họ vẫn luôn muốn ăn cắp vận may của tôi mà không thành công.
Lúc này vận may liền bày ra trước mặt bọn họ, bọn họ lại không có khả năng lấy được. Làm cho hai anh em nhà này khó chịu muốn chết.
Tống Trầm quay ra thương lượng với tôi:
"Hoan Hoan, chân anh bị thương rồi, đi không được. Hay anh bảo bạn học khác mua nước mang về cho em có được không?"
Nụ cười trên mặt tôi nhạt đi một chút. Các bạn cùng lớp không nhìn nổi nữa.
"Hứa Hoan, cậu có thể săn sóc Tống Trầm một chút có được hay không? Chân cậu ấy bị gãy như thế, cậu lại còn muốn sai Tống Trầm đi mua nước."
Ta thở dài:
"Các cậu nói đúng, nếu Tống Trầm cũng không muốn, vậy thì thôi đi."
Âm thanh nhắc nhở của Hệ thống lại vang lên:
[Phát hiện ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà đối tượng công lược. Vận may nữ thần của ký chủ đang giảm xuống. Ba lần ký chủ tích lũy lấy lòng đối tượng hướng dẫn đều thất bại. Ký chủ sẽ bị trừng phạt, đau thấu tim gan.]
Một giây sau, ngực Tống Trầm đau, miệng còn phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Sắc mặt của anh ta màu trắng bệch như giấy.
Như vậy mới đúng, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
Các bạn học đều không nghĩ tới Tống Trầm sẽ hộc máu.
Chờ sau khi phản ứng được, bọn họ một bên quan tâm Tống Trầm, một bên buộc tội tôi.
"Hứa Hoan, cô nhìn lại cô xem. Tống Trầm đều bị cô không hiểu chuyện mà tức hộc máu."
"Cô chính là tai họa."
"Từ sau khi Tống Trầm ở cùng một chỗ với cô, cậu ấy toàn gặp xui xẻo."
Vẻ mặt tôi cực kỳ áy náy:
"Các bạn nói đúng, tôi chính là đồ xui xẻo. Tống Trầm, chúng ta chia tay đi."
"Không được!"
Anh em Tống gia cơ hồ đồng thanh nói.
"Hứa Hoan, em là cô gái tốt nhất mà anh từng gặp qua. Anh tuyệt đối không thể mất em."
Tống Trầm nhìn tôi, ánh mắt thâm tình và chân thành.
"Thật sao?"
"Thật!"
Tống Trầm lại chỉ trích những bạn học kia.
"Mấy người căn bản không hiểu Hứa Hoan. Không có tư cách khoa tay múa chân với tình cảm của tôi và Hứa Hoan. Mau cút hết cho tôi."
Tống Uyển cũng hùa theo:
"Mấy người điếc sao? Còn không mau đi."
Các bạn cùng lớp chật vật trở về chỗ ngồi của mình, nhỏ giọng nói thầm:
"Quên đi, chúng ta đừng quản."
"Tống Trầm hắn cực kỳ yêu người ta."
"Chúng ta chỉ có thể tôn trọng chúc phúc thôi."
Tôi nhìn các bạn cùng lớp khuôn mặt giống như ăn phải ruồi, vui vẻ gần như cười ra tiếng.
Đám người này thật là đáng kinh, bởi vì anh em Tống gia có gia thế tốt, bộ dạng tốt, học tập cũng tốt. Mà tôi lại cố tình thân thiết với hai người bọn họ, bình thường cũng không ít lần nói xấu hoặc mỉa mai tôi.
Thành tích của cậu kém như vậy, sao có thể không biết xấu hổ nói chuyện yêu đương với Tống Trầm, làm bạn thân với Tống Uyển.
Bọn họ phỏng chừng chưa từng nghĩ tới, bọn họ còn có một ngày bị anh em Tống gia mà họ luôn luôn ngưỡng mộ muốn lấy lòng mắng chửi.
Nghĩ đến đầu óc mình càng ngày càng thanh minh (sáng sủa), tôi tính toán qua không lâu nữa. Tôi có thể triệt để đoạt lại vận may thuộc về mình.
Miễn là tôi chăm chỉ học tập hơn, tôi có thể thi được một trường đại học tốt.
Nhưng có một ngày, trong một tiết thể dục, khi tôi đến phòng thiết bị lấy bóng chuyền. Nghe được cuộc đối thoại giữa Tống Uyển và Tống Trầm. Tôi phát hiện sự tình không dễ dàng như trong tưởng tượng của tôi.
Trong phòng thiết bị. Tống Uyển vẻ mặt mừng rỡ nói:
"Anh, anh nói là thật sao? Anh thật sự có thể giúp em một lần đem toàn bộ vận may trên người Hứa Hoan đoạt lại?"
Bước chân tôi dừng lại, đang định tiếp tục nghe tiếp.
Thì các bạn lớp khác cũng đến nơi này để lấy thiết bị, tôi dành phải tránh đi trước.
Câu chuyện phía sau, tôi không nghe được bọn họ sẽ thông qua phương pháp gì, mà một lần có thể cướp đi toàn bộ vận may.
Tâm trạng bình yên trước đó của tôi, giờ một lần nữa trở lại nặng nề.
Vì thế Tống Trầm liên tục nhận các loại trừng phạt từ hệ thống. Người gầy đi trông thấy, cũng không có sức lực và tinh thần để học tập.
Mà Tống Uyển cũng không khá hơn bao nhiêu, theo vận may lúc thi giảm xuống.
Mấy lần thành tích bài kiểm tra của cô ta lần sau còn không bằng lần trước.
Sau khi tôi không còn bị hai anh em nhà đấy này hút máu nữa. Thành tích học tập càng ngày càng tốt hơn.
Giáo viên chủ nhiệm một lần nữa lộ ra ánh mắt vui mừng với tôi:
"Hứa Hoan, thành tích của em tiến bộ rất lớn, cần phải tiếp tục duy trì."
Thầy giáo lại nhìn về phía Tống Uyển:
"Tống Uyển à, thành tích lần này của em tụt xuống có chút nghiêm trọng. Em không thể bởi vì giáo viên khen ngợi em, liền kiêu ngạo, vẫn phải kiên định học tập."
"Em biết rồi ạ."
Tống Uyển phẫn hận liếc mắt nhìn tôi một cái, thấp giọng nói.
Chủ nhiệm lớp lại đem ánh mắt đặt ở trên người Tống Trầm:
"Còn có Tống Trầm, em luôn là học sinh thầy cô giáo yên tâm nhất. Gần đây em lên lớp cũng có chút không được tập trung. Mặc dù thành tích gần đây làm vẫn tốt, nhưng em cũng phải học tập chăm chỉ."
"Học tập cũng giống như đi thuyền ngược dòng, không tiến thì sẽ lùi."
Chờ giáo viên chủ nhiệm đi rồi, tôi đi tới trước mặt Tống Trầm, hỏi:
"Tống Trầm, anh có khỏe không?"
Tống Trầm ngẩn ra, sau đó trong mắt bộc phát ra sự vui sướng.
Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn dùng cái lý do chuyên tâm học tập, cự tuyệt tất cả hành động lấy lòng của Tống Trầm.
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động quan tâm đến hắn ta.
Tống Trầm nói:
"Hoan Hoan, anh biết trong lòng em có anh mà."
Tôi mỉm cười:
"Nếu anh không có việc gì, thì đến cửa hàng nhỏ mua cho em một chai nước cam đi. Em muốn uống trước khi vào học."
"Em nói cái gì?"
6.
"Em nói em muốn uống nước cam."
Đây là lần đầu tiên sau hai tháng, tôi đưa ra yêu cầu với Tống Trầm.
Tống Uyển rất mừng rỡ:
"Anh, anh mau đáp ứng cô ấy đi."
Tống Trầm chỉ chỉ vào chân hắn, thanh âm chua xót:
"Em gái, lúc trước chân của anh vì bị ngã, giờ không đi được."
Tống Uyển cũng bị sự chủ động của tôi đưa đến làm cho đầu óc choáng váng, được Tống Trầm nhắc nhở, cô ta suy nghĩ một chút. Lúc trước, Tống Trầm sau nhiều lần lấy lòng tôi thất bại, hệ thống trừng phạt làm cho chân của anh ta bị gãy, phải dưỡng hai tháng mới tốt lên được.
Chỉ có mười phút nghỉ giữa các giờ học, anh ta căn bản không có năng lực đi mua đồ uống cho tôi.
Gần đây, hai anh em họ vẫn luôn muốn ăn cắp vận may của tôi mà không thành công.
Lúc này vận may liền bày ra trước mặt bọn họ, bọn họ lại không có khả năng lấy được. Làm cho hai anh em nhà này khó chịu muốn chết.
Tống Trầm quay ra thương lượng với tôi:
"Hoan Hoan, chân anh bị thương rồi, đi không được. Hay anh bảo bạn học khác mua nước mang về cho em có được không?"
Nụ cười trên mặt tôi nhạt đi một chút. Các bạn cùng lớp không nhìn nổi nữa.
"Hứa Hoan, cậu có thể săn sóc Tống Trầm một chút có được hay không? Chân cậu ấy bị gãy như thế, cậu lại còn muốn sai Tống Trầm đi mua nước."
Ta thở dài:
"Các cậu nói đúng, nếu Tống Trầm cũng không muốn, vậy thì thôi đi."
Âm thanh nhắc nhở của Hệ thống lại vang lên:
[Phát hiện ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà đối tượng công lược. Vận may nữ thần của ký chủ đang giảm xuống. Ba lần ký chủ tích lũy lấy lòng đối tượng hướng dẫn đều thất bại. Ký chủ sẽ bị trừng phạt, đau thấu tim gan.]
Một giây sau, ngực Tống Trầm đau, miệng còn phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Sắc mặt của anh ta màu trắng bệch như giấy.
Như vậy mới đúng, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
Các bạn học đều không nghĩ tới Tống Trầm sẽ hộc máu.
Chờ sau khi phản ứng được, bọn họ một bên quan tâm Tống Trầm, một bên buộc tội tôi.
"Hứa Hoan, cô nhìn lại cô xem. Tống Trầm đều bị cô không hiểu chuyện mà tức hộc máu."
"Cô chính là tai họa."
"Từ sau khi Tống Trầm ở cùng một chỗ với cô, cậu ấy toàn gặp xui xẻo."
Vẻ mặt tôi cực kỳ áy náy:
"Các bạn nói đúng, tôi chính là đồ xui xẻo. Tống Trầm, chúng ta chia tay đi."
"Không được!"
Anh em Tống gia cơ hồ đồng thanh nói.
"Hứa Hoan, em là cô gái tốt nhất mà anh từng gặp qua. Anh tuyệt đối không thể mất em."
Tống Trầm nhìn tôi, ánh mắt thâm tình và chân thành.
"Thật sao?"
"Thật!"
Tống Trầm lại chỉ trích những bạn học kia.
"Mấy người căn bản không hiểu Hứa Hoan. Không có tư cách khoa tay múa chân với tình cảm của tôi và Hứa Hoan. Mau cút hết cho tôi."
Tống Uyển cũng hùa theo:
"Mấy người điếc sao? Còn không mau đi."
Các bạn cùng lớp chật vật trở về chỗ ngồi của mình, nhỏ giọng nói thầm:
"Quên đi, chúng ta đừng quản."
"Tống Trầm hắn cực kỳ yêu người ta."
"Chúng ta chỉ có thể tôn trọng chúc phúc thôi."
Tôi nhìn các bạn cùng lớp khuôn mặt giống như ăn phải ruồi, vui vẻ gần như cười ra tiếng.
Đám người này thật là đáng kinh, bởi vì anh em Tống gia có gia thế tốt, bộ dạng tốt, học tập cũng tốt. Mà tôi lại cố tình thân thiết với hai người bọn họ, bình thường cũng không ít lần nói xấu hoặc mỉa mai tôi.
Thành tích của cậu kém như vậy, sao có thể không biết xấu hổ nói chuyện yêu đương với Tống Trầm, làm bạn thân với Tống Uyển.
Bọn họ phỏng chừng chưa từng nghĩ tới, bọn họ còn có một ngày bị anh em Tống gia mà họ luôn luôn ngưỡng mộ muốn lấy lòng mắng chửi.
Nghĩ đến đầu óc mình càng ngày càng thanh minh (sáng sủa), tôi tính toán qua không lâu nữa. Tôi có thể triệt để đoạt lại vận may thuộc về mình.
Miễn là tôi chăm chỉ học tập hơn, tôi có thể thi được một trường đại học tốt.
Nhưng có một ngày, trong một tiết thể dục, khi tôi đến phòng thiết bị lấy bóng chuyền. Nghe được cuộc đối thoại giữa Tống Uyển và Tống Trầm. Tôi phát hiện sự tình không dễ dàng như trong tưởng tượng của tôi.
Trong phòng thiết bị. Tống Uyển vẻ mặt mừng rỡ nói:
"Anh, anh nói là thật sao? Anh thật sự có thể giúp em một lần đem toàn bộ vận may trên người Hứa Hoan đoạt lại?"
Bước chân tôi dừng lại, đang định tiếp tục nghe tiếp.
Thì các bạn lớp khác cũng đến nơi này để lấy thiết bị, tôi dành phải tránh đi trước.
Câu chuyện phía sau, tôi không nghe được bọn họ sẽ thông qua phương pháp gì, mà một lần có thể cướp đi toàn bộ vận may.
Tâm trạng bình yên trước đó của tôi, giờ một lần nữa trở lại nặng nề.